Nguyệt Ánh, vợ tôi - Chương 1
Chương 1
Những hạt mưa vẫn đan xen hòa lẫn trong từng cơn gió lạnh buốt da, âm thanh của gió của mưa, và tiếng xào xạc của những chiếc lá khô ven đường dường như hợp lại thành một bản hòa tấu lúc như tiếng khóc nhẹ nhàng, lúc như lời trách móc thở than, hờn tủi. Hai vợ chồng tôi lững thững tản bộ dưới ô quanh công viên gần nhà. Công viên này đã được xây dựng từ rất lâu nên cây cối mọc um tùm, nhiều khi che khuất cả tầm nhìn. Dù vậy, rất nhiều cư dân khu tôi sống vẫn chọn nơi đây làm nơi giải trí cuối tuần.
Vợ tôi hôm nay mặc một cái áo hở lưng khoe tấm lưng trắng bóc và một chiếc váy ngắn qua đầu gối lộ ra bắp chân trắng nõn dài miên man. Những lúc thế này tôi lại thích ngắm nhìn người con gái tôi yêu đã năm năm nay. Nàng có ánh mắt mơ màng và một nụ cười e ấp, như thể một bông sen non đang đợi người tới hái.
Bỗng nhiên, từ đâu có một bóng đen thình lình xuất hiện chắn trước mặt vợ chồng tôi rồi lao thẳng vào người tôi. “ a….. hu..hu…hu” tiếng trẻ con khóc. Hóa ra là một cậu bé tầm năm tuổi nghịch ngợm chạy đâm vào tôi. Vợ tôi vội vàng đỡ cậu bé dậy và phủi người cho nó
“ Nhóc ngoan không khóc nào, ngoan cô thương nhé”
Ngạc nhiên thay, thằng bé hình như thấy gái xinh liền nín khóc và nhoẻn miệng cười hihi
Tôi mỉm cười nhìn nàng, trông nàng luôn có vẻ rất vui khi được gần trẻ con. Nghĩ đến đây tôi lại âm thầm thở dài, vợ chồng tôi đã cưới nhau 2 năm nay mà vẫn chưa có dấu hiệu có con dù 2 vợ chồng vẫn sinh hoạt đều đặn. 2 bên nội ngoại đều giục giã muốn có cháu bế mà tôi chỉ dám cười trừ. Có lễ mấy hôm nữa phải đi khám 1 lần xem thế nào.
“ Nhóc đi cùng với ai, nhà ở chỗ nào nhỉ để cô đưa nhóc về nào” – vợ tôi dỗ nó
“ dạ, con đi với bố con ạ. Mà con không thấy bố con đâu hức . .hức . .” nói đến đây nó lại chực khóc òa lên. Vợ tôi vội dỗ dành nó rồi bế nó lên “ để cô đưa nhóc tìm bố nhé”. Nhìn nàng lúc này giống hệt một người mẹ đang giỗ con vậy.
Quanh công viên, từng nhóm thanh niên đang chạy bộ. Các ông, bà lão tập thể dục dưỡng sinh. Dưới gốc cây liễu các cô trung niên đang uyển chuyển nhịp nhàng các động tác thể dục nhịp điệu. Các khóm hoa điệu đà khoe sắc dưới ánh nắng ban mai. Đâu đâu cũng nghe tiếng cười nói, chuyện trò rộn rã. Mọi người sau khi đến đây ai cũng có tinh thần sảng khoái.
Chúng tôi đi loanh quanh một lúc thì thấy một anh chàng đô con đang chạy bộ dọc bờ hồ, ánh mắt dáo dác như tìm cái gì đó. Đứa bé hét to “ Bố ơiiiii bố”, anh ta nhìn sang phía này với ánh mắt mừng rỡ. Anh chạy đến gần nhưng khi nhìn rõ chúng tôi, anh sững lại. Tôi thấy ánh mắt của anh chuyển từ thằng bé chuyển sang bên cạnh, phải, đấy là bộ ngực cỡ D của vợ tôi đang căng phồng sau cái áo.
“Phù, con đi đâu bố tìm mãi. Lần sau không cho đi chơi công viên nữa. À mà sao lại đi cùng cô chú này”
“ Cháu nó không tìm thấy anh đâu nên bọn em đi cùng không sợ nó lại lạc mất, trẻ con nó hiếu động lắm” – vợ tôi nhanh chóng giải thích.
“ ha ha, ngại quá làm phiền bọn em quá tại anh sơ ý cứ nghĩ nó chỉ thơ thẩn chơi xích đu. Ai ngờ thằng tiểu quỷ này hôm nay dám đi khám phá cơ đấy” anh quay sang lườm thằng bé “ mà mày cũng khôn lắm cơ con ạ, bố mày từ bé đến giờ chưa được cô nào xinh như này bế đâu nhá”.
Nói xong anh ta cười phá lên còn vợ tôi thì ngượng ngùng cười bối rối. Tôi bước lên bắt tay anh, hóa ra anh ta ngay gần chỉ cách nhà chúng tôi mấy trăm mét, cũng thuộc dạng có điều kiện. Vợ anh đã mất mấy năm nay do tai nạn nên giờ đây anh gà trống nuôi con.
“Cô bế chán chưa con, sang bố bế về nào” anh đưa tay đỡ thằng bé từ vợ tôi. Tôi chợt thấy mu bàn tay anh chà nhẹ vào vú vợ tôi khi đỡ con, mồm anh lẩm bẩm mấy chữ “Mềm vãi”
Không hiểu sao lúc đó tự nhiên chim tôi lại cửng lên khi thấy trai lạ đụng chạm vào người vợ. Dường như sâu thẳmg trong tâm hồn tôi đang có một cái gì đó thôi thúc “ nữa đi nữa đi”. Tôi vội lắc mạnh đầu để rũ bỏ suy nghĩ đen tối này. Sau khi chào 2 bố con nhà kia, 2 vợ chồng lại theo đường hồ trở về nhà chuẩn bị cho bữa cơm tối.