Người Tình Của Vợ Tôi - Phần 1
Vợ tôi là một người đàn bà đẹp. Nàng có một làn da trắng như sữa đến nổi ai mà có dịp nhìn thấy đều muốn đem khuôn mặt của mình tới gần để cảm nhận được mùi hương thanh khiết thoát ra từ làn da này. Làn da trắng mịn màng như là một cánh hoa lan cho nên ai cũng có cảm giác trên đó cũng sẽ có mùi hương như hoa. Nàng không mập, nhưng nói ốm thì thật là tương phản với dáng dấp của nàng.
Đúng ra thì phải nói là nàng có da có thịt. Và tôi yêu cái phốp pháp này của nàng, vì nó đã cho tôi biết được làn da có thể mịn màn tới độ nào. Vào những trưa hè nóng nực, làn da của nàng đã đem cho tôi biết được cái thú của sự mát rượi độc đáo khi da thịt của tôi được dịp ôm ấp thân thể trần truồng của nàng mùi hương tươi mát trong lúc bên ngoài trời đang nắng găng gắt.
Có được một người vợ như vậy, tôi thật tình không khi nào dám làm điều gì cho nàng phật lòng. Mỗi năm vào dịp hè, mặc dầu công việc bận rộn, tôi đều ráng thu xếp để đưa nàng đi du lịch vì đây là một cái thú của cả hai vợ chồng chúng tôi. Năm nay chúng tôi đi Canada để có dịp đi phà từ Vancouver qua Victoria vì nghe nói tuyến đường đi phà này thường rất hay có dịp trông thấy cá voi di cư từ California lên vùng cực bắc. Mỗi chuyến du lịch thường niên của chúng tôi, đối với nàng là những dịp cho chúng tôi hâm nóng lại tuần trăng mật thuở nào, cho nên nàng đều đem theo tất cả những gì khiêu gợi nhất mà nàng có được, để mỗi lần tôi nhìn thấy đều rạo rực chào cờ. Lần nào nàng cũng nói với tôi “chuyến đi này, cu của anh xìu bao lâu thì em buồn chừng đó, đó nhe”. Lần nào tôi nghe vậy tôi đều thót ruột lại, nên len lén uống vài viên sâm đại bổ hy vọng rằng nàng sẽ buồn ín ít thôi. Với quyết tâm như vậy cho nên lần nào nàng cũng có mang theo đầy đủ hai ba cái vali chứa đầy đủ giày dép và quần áo. Giày thì mỗi màu đều có hai đôi, áo dài, áo ngắn, áo dạ hội thì đều đủ cả. Những thứ này chứa đầy cả hai ba vali thì tôi còn có thể hiểu, nhưng có một cái vali mà tôi không hiểu là vali chứa quần áo lót của nàng. Những thứ này vừa nhỏ, vừa mỏng, vừa nhẹ tênh mà lại có thể chứa đầy cả một vali thì quả thật không biết, nàng có tính mỗi giờ thay một bộ không nữa. Riêng tôi thì lúc nào cũng chỉ có hai quần jean, hai quần tây, hai quần đùi và những cái áo đi với những cái quần này là đủ. Tôi cũng chẳng đem theo quần lót làm gì cho nó bó buộc tù túng. Đem đồ ít như vậy là vì tôi còn phải để dành sức để khiêng mấy cái vali của vợ tôi nữa chứ.
Chúng tôi bay tới Vancouver vào lúc mười giờ sáng. Đi dạo một vòng downtown Vancouver xong rồi chúng tôi đi thẳng ra bến tàu để lấy phà sang Victoria. Trên phà, sau khi kêu xe, mà chúng tôi mướn ở phi trường, xong xuôi rồi thì chúng tôi leo lên phần trên của cái phà để mà ăn trưa. Khi người bồi đem đồ ăn ra bàn cũng là lúc chiếc phà bắt đầu rời bến. Vì nhà hàng ở trên tầng cao của chiếc phà, chúng tôi có một cái nhìn bao quát cả boong tàu ở phía dưới. Ở đầu tàu là một cô gái tóc đen có dáng vẻ của một cô gái Á Đông đang đứng ngắm nhìn sóng nước. Tóc dài ngang lưng và buông xoã. Tôi có cảm tưởng cô ta là một cô gái Việt Nam vì hình ảnh của một cô gái tóc dài xõa ngang lưng làm tôi thật nhớ đến những ngày tôi trồng cây si trước cổng trường Trưng Vương ngày nào. Đang mải mê lùi vào dĩ vảng, thì tôi bỗng giật mình vì câu hỏi bất ngờ của vợ tôi đang ngồi bên cạnh: “Anh đang ngắm ai đó?”
– Đỏ mặt vì bị bắt gặp bất ngờ, tôi đánh trống lảng: “Ơ, em thấy cảnh biển cả sóng nước này có đẹp không?”
– Mỉm cười một cách nghi ngờ, vợ tôi dõi mắt theo hướng đi của luồng mắt của tôi khi nãy để nhìn vào cô gái. Im lặng một phút, bỗng nàng nói: “Anh xem, cái mông của cô gái này có đẹp không?”
Hơi bất ngờ về lời phê phán của vợ tôi đói với bộ phận cơ thể của một cô gái khác, tôi hơi thắc mắc nhưng cũng nhìn lại cô gái để rồi lắc đầu liền chứ kẻo vợ tôi nổi cơn ghen lên thì khổ. Lần nhìn này thì trái tim của tôi thót lên một cái. Hồi nảy cứ mãi mê nhìn vào mái tóc dài của nàng mà tôi quên nhìn xuống phía bên dưới. Ở trên thì nàng bận một cái áo len màu hồng dày cộm ấm cúng, nhưng ở dưới thì nàng chỉ bận một cái quần màu đen mỏng mảnh mà tôi đoán là được dệt bằng một thứ lụa đắt tiền. Thứ lụa thật là trơn và láng nhưng mà lại rất mỏng. Gió biển đằng sau đang thổi phần phật lên phần dưới của cái áo len, ép sát làn lụa mỏng lên trên cặp đùi của nàng. Một cặp giò”trường túc bất chi lao”, vừa dài mà vừa �ặy đặn. Lên trên một tí là hai ụ mông nổi vồng lên. Gió biển quái ác làm sao mà không để lụa là che đậy tí nào cả, gió thổi thẳng, ép vào vải lụa mỏng mảnh để mà theo con đường giữa hai mông đít mà dán chặt, khổ nỗi là rõ ràng là nàng không hề có bận cái quần lót nào cả. Nếu có thì có lẽ cũng có thể che đậy tí xíu cái khe đít khiêu gợi của nàng rồi. Bần thần một lát tôi mới nhớ ra cạnh tôi còn có người vợ đẹp. Giật mình tôi quay sang vợ tôi, trong đầu đang quay cuồng tìm lời giải thích cho một phút mất hồn của mình. Bên cạnh, vợ tôi vẫn còn đang nhìn suống đầu tàu về hướng của người con gái. Mắt của vợ tôi mơ màng, má nàng lại đỏ hồng hồng. Bên đây thì tôi không biết vợ tôi đang nghỉ gì, nhưng tôi thì thật là hú vía vì đã thoát nạn bị bắt gặp tôi đang thưởng thức sắc đẹp của một người con gái khác. Mặc dầu muốn quay đầu trở lại đầu tàu, nhưng vì sợ vợ tôi lần này thấy được cho nên tôi đành hướng đầu mình sang bên trái của chiếc phà để nhìn vẫn vơ sóng nước, nhưng trong bụng thì cứ tiếc anh ách.
Đang nhìn vẫn vơ sóng biển nhảy lên nhảy xuống thì tôi nghe hành khách trên phà la ó ồn ào, rồi tất cả đều chạy dạt sang lang cang bên phải của thành phà. Ngơ ngác, tôi quay lại hỏi vợ “Chuyện gì vậy em?”
– Vợ tôi chẳng nói chẳng rằng kéo tôi đứng dậy để xuống cầu thang, vừa đi nàng vừa nói “Có cá voi xuất hiện anh ơi, mình đi xuống dưới xem cá voi đi”
– Trên boong tàu, phía bên phải bây giờ đả đông chật người. Chỉ có ở phía đầu tàu, chỗ cô gái đứng là còn chỗ trống thôi. Vợ tôi kéo thẳng tôi đi về hướng đó. Thấy nàng kéo tôi về phía cô gái, tôi mừng húm cho nên cũng chẳng phản ứng gì mà còn đẩy vợ tôi đi cho lẹ lẹ. Tới nơi, vợ tôi đứng sát ngay sau cô gái, còn tôi thì ôm eo ết của vợ mà đứng sau nàng. Đằng xa, ở bên phải là một con cá voi khá lớn đang lượn trên những đợt sóng mà giỡn, lâu lâu chú cá lại phun một cụm hơi nước thật cao như một ngọn núi lửa đang phun phún thạch. Bỗng đâu một đợt sóng lớn đảy chiếc phà trồi lên rồi ập xuống, nguyên cả bong tàu bị dằn một cái thật mạnh. Mất thăng bằng, tôi chúi nhủi tới trước, đảy vợ tôi vào người cô gái. Nguyên bộ ngực đồ sộ của vợ tôi ép lên trên vai của cô gái. Hoảng hốt vì bất cẩn, chúng tôi quên cả mình đang đi trên một chiếc phà của Canada, mà thốt lên “Xin lỗi nhe”. Cô gái, có lẻ cũng theo phản xạ tự nhiên, phản ứng “Không có chi”. Thích thú vì đi xa mà lại gặp người đồng hương nên chúng tôi cùng hỏi “Ủa, cô cũng là Việt Nam hả” mặc dù lúc này chúng tôi vẫn còn đang dựa vào người cô gái. Nghe hỏi, cô gái cũng ráng quay người lại, vì vẫn còn dựa vào người cô gái, cái quay người của cô gái làm một bên vú phải của vợ tôi trật từ trên vai của nàng sang bên tay phải của cô gái. Cô ta đưa tay kia lên đỡ, hứng trọn nguyên cả một bên vú của vợ tôi. Lúc này khuông mặt của cô ta đã quay nguyên một vòng ra sau. Vừa chạm vào ánh mắt của vợ tôi, tôi thấy đôi mắt của cô ta sáng lên một chớp rất là nhanh, nhưng tôi cũng nhận ra được. Lúc này cô ta mới sực nhớ ra rằng, bàn tay của cô ta vẫn còn đang hứng trọn một bên vú của vợ tôi cho nên cô ta mới đỏ mặt mà rút tay lại, miệng lí nhí “Em xin lỗi nhe”, hai mắt cúi gầm xuống. Tuy đã cúi mặt nhìn xuống, nhưng tôi vẫn thấy đôi mắt đó liếc nhẹ một cách tiếc nuối lên trên bộ ngực của vợ tôi đang phập phồng trong lồng áo, tuy dày nhưng cũng khó che được hai đầu vú, vì lạnh, đang đội ngược, trên một bộ ngực căng phồng. Lúc này, để tránh bẽ bàng cho cả hai bên, tôi mới lên tiếng “Hì… hì, đồng hương cả mà, tụi tôi đang ăn trưa trên kia, tụi tôi mời cô lên trên kia ăn chung rồi mình nói chuyện chơi cho vui”.
Một lát sau, con cá voi cũng lặn mất. Cô gái cùng chúng tôi trở lại bàn ăn và nói chuyê�n. Qua câu chuyện chúng tôi đựơc biết cô gái tên là Bích. Nàng biết một người bạn cho một cạn cabin ở vùng đồi núi của phía bắc của Victoria. Hiện nay nàng đang đi tới đó để ở nghỉ ngơi khoảng 2 tuần. Nghe cô gái có cạn cabin trên vùng đồi núi, khuôn mặt vợ tôi hiện ra vẻ thích thú một cách rũ rượi. Cô gái biết cái thích thú của vợ chồng chúng tôi nên nàng đã mời chúng tôi cùng nàng lên đó chơi thay vì đi vòng vòng ở Victoria. Nghe cô gái ngỏ lời, chúng tôi như bắt được vàng vội vả nhận lời.