Người Tình Của Mẹ Tôi - Chương 8
Chương 8
Buổi đi chơi hôm ấy đã đưa mối quan hệ giữa mẹ và anh Vũ tiến thêm một bước dài. Tuy không nói ra, nhưng hai người họ đã chính thức hẹn hò, yêu nhau trong lén lút. Và như để xác lập mối quan hệ ấy, anh Vũ và mẹ đã thay đổi cách xưng hô, hai người khi nói chuyện với nhau chỉ còn xưng tên là Vũ với Hạnh, nghe dễ thương như một cặp đôi mới lớn.
Vài hôm sau, vào buổi chiều khi mẹ và anh Vũ đang đánh cầu lông, tôi ngồi xem tivi, thì có dì Hồng gần nhà sang lấy đồ. Thấy hai người, dì Hồng nói: “chà, hai đứa chơi vui quá ta”. Mẹ gác vợt xuống hỏi: “À, chị qua lấy cái áo hả? Vào nhà đi chị”. Rồi mẹ vào nhà lấy đồ giao cho khách.
Người ta nói “có tật, giật mình”. Bình thường thì không sao, nhưng giờ đây mối quan hệ giữa mẹ, một người phụ nữ đã có gia đình và anh Vũ rõ ràng … không bình thường chút nào. Vì vậy, chỉ một câu nói bâng quơ của dì Hồng lại làm mẹ lo lắng, suy nghĩ rất nhiều. Bao nhiêu năm qua dù thường xuyên sống xa chồng nhưng mẹ vẫn là người vợ hiền thục, quán xuyến việc nhà, nuôi dạy con khôn lớn, chưa có bất kì điều tiếng gì. Mẹ rất lo sợ cái bí mật này sẽ bị vỡ lỡ.
Nhưng đồng thời, dù biết rằng nó không đúng, vẫn có một lực cản nào đó rất lớn làm mẹ không muốn dừng mối quan hệ ngọt ngào vừa chớm nở này lại. Từ khi anh Vũ bước chân vào cuộc đời mẹ, ở bên anh, mẹ cảm thấy bình yên, ấm áp. Có anh, cuộc sống của mẹ có nhiều hơn niềm vui, tiếng cười. Và hơn nữa, những nụ hôn cháy bỏng của anh đã khuấy đảo tâm hồn cô đơn của mẹ. Chúng đã làm dấy lên những khát khao rất bản năng của người phụ nữ mà bấy lâu nay mẹ luôn cố gắng kìm nén và giấu kín.
Mẹ nói những điều lo lắng này cho anh Vũ. Hai ngươi đều đồng ý là sẽ tốt hơn nếu càng ít cho người ngoài thấy họ có những điều gì đó gần gũi nhau thì càng tốt. Vì thế, mẹ và anh Vũ quyết định không chơi cầu lông nữa và họ cũng chấm dứt hẳn việc cùng nhau đi dạo trong vườn. Nó quá nguy hiểm nếu có ai đó bắt gặp!
Do chủ yếu anh Vũ rảnh được một lúc vào các buổi chiều, nên sau quyết định đó, mẹ và anh Vũ càng ít có cơ hội gần nhau. Anh Vũ đi làm cả ngày, nhiều khi lại tăng ca hoặc làm ca đêm, tối về còn học bổ túc. Những khi anh sắp xếp được thời gian, qua nhà tôi xem phim, mẹ tranh thủ lúc tôi chán quá nằm ngủ hoặc lên phòng đọc truyện tranh, thì đôi môi nóng đỏ của mẹ mới cuống quít tìm đến môi anh Vũ bằng những cái hôn róng riết.
Hai tuần kể từ sau hôm đi xem phim, mẹ và anh Vũ mới lại có dịp chở nhau lên thị trấn, lần này là để ghé siêu thị mua cái nồi cơm điện mới, sẵn dịp hai người đi chơi luôn. Như lần trước, mẹ chuẩn bị sẵn cơm nước ngon lành cho tôi ở nhà . Để giữ bí mật, anh Vũ tới chỗ hẹn trước rồi mẹ chạy xe đến đón, sau đó anh Vũ mới chở mẹ đi.
Sau khi mua xong mới hơn 9h30’ sáng, anh Vũ chở mẹ chạy vòng vòng tham quan thị trấn, ghé chỗ này chỗ kia rồi ra công viên cạnh bờ sông ngồi ngắm cảnh. Hai người ngồi trên ghế đá ngắm những con tàu, chiếc ghe xuôi ngược trên sông. Làn gió mát lành dìu dịu thổi lên gương mặt, mái tóc họ. Anh Vũ choàng tay qua vai mẹ, mẹ tựa đầu vào vai anh, một cảm giác bình yên, hạnh phúc. Bất giác, anh cúi xuống hôn vào trán mẹ rồi dần xuống đôi môi yêu kiều đang hé mở. Họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào trong buổi sáng ngày hè êm ả.
Chợt có một cô bé khoảng 4-5 tuổi được mẹ mình dắt đi ngang reo lên: “Mẹ ơi hai cô chú kia hun nhau kìa”. Cô bé làm mẹ và anh Vũ phì cười buông nhau ra, anh Vũ còn lấy tay vẫy vẫy với cô bé.
Hai mẹ con cô bé ấy đi rồi, anh Vũ quay sang nói với mẹ: “Vũ thấy khát nước quá, mình vào quán cafe ngồi đi Hạnh?”. Mẹ đáp: “Ừm đi đi Vũ, Hạnh cũng hơi khát”.
Mẹ nào biết được thâm ý của anh Vũ. Anh chở mẹ vào một quán cafe chòi mà anh biết từ trước. Trên khoảng sân vườn rộng lớn, có mấy chục cái chòi nhỏ nằm tách biệt, kín đáo. Đây quả là nơi hẹn hò lí tưởng cho các cặp tình nhân. Anh Vũ dắt tay mẹ đi theo sau cậu nhân viên vào nhận một chòi. Bên trong tối lờ mờ, chỉ có một cái bàn nhỏ để hai ly nước và một cái võng lớn cho hai người. Mẹ nói nhỏ với anh Vũ: “Cafe gì mà không có bàn ghế mà còn tối thui vậy Vũ?”. Như đã quen với tình huống này, cậu nhân viên với tay bật công tắc, một cái đèn led nhỏ soi sáng căn chòi. Xong, cậu ta đặt nước xuống bàn rồi bước ra ngoài, đóng kín của lại. Nơi đây, giờ chỉ còn là chốn riêng tư của mẹ và anh Vũ.
Ngồi uống nước chưa được vài phút thì đôi môi của hai người đã gấp gáp tìm lấy nhau. Miệng anh Vũ mút dịu dàng vào đôi môi đỏ hồng đáng yêu của mẹ. Chiếc lưỡi trơn nhẫy, ẩm ướt của anh vuốt ve, mơn trớn cái lưỡi nhỏ xinh của mẹ làm mẹ tê dại đi vì hạnh phúc.
Sau một lúc hôn nhau say đắm, chợt thấy hơi nóng nực, anh Vũ cởi phăng cái áo sơ mi ra, anh đặt mẹ nằm xuống võng rồi nằm xuống bên cạnh mẹ. Hai người nằm nghiêng đối diện vào nhau.
Tay mẹ chạm nhẹ vào khuôn ngực vạm vỡ, rắn chắc như đá tảng của anh Vũ. Làn da rám nắng của anh ánh lên một màu đẹp đẽ.
Đây là lần đầu tiên mẹ và anh Vũ gần gũi nhau đến như vậy. Tay mẹ ban đầu còn rụt rè, sau thì mạnh dạn vuốt ve, xoa nắn khắp cơ ngực rắn rỏi của anh.
Bao nhiêu năm nay mẹ cô đơn vò võ, chỉ biết xem phim rồi tưởng tượng, mơ về một chàng soái ca nào đó. Thì bây giờ, sừng sững bên cạnh mẹ là thân thể của một chàng trai nóng bỏng. Chàng trai mà mẹ đem lòng yêu khao khát nhưng chỉ dám len lén ngắm nhìn cơ thể ấy vì cái vòng kim cô lễ giáo, đạo đức. Tức nước, vỡ bờ, những dục vọng mà mẹ cố kìm nén bấy lâu nay, vốn đã bị anh Vũ nhen nhóm đốt lên tại bờ biển ngày hôm ấy, bây giờ bùng lên dữ dội.
Đôi tay mẹ run rẩy siết lấy thân người anh. Miệng mẹ hôn khắp gương mặt góc cạnh đẹp trai của anh Vũ, xuống cổ rồi xuống ngực. Mùi đàn ông nồng nàn tỏa ra từ thân thể anh làm mẹ ngất ngây, choáng váng. Mặt mẹ đỏ lựng vì hứng tình, tim đập bình bình như trống trận.
Dường như không còn mắc cỡ nữa, mẹ ghé sát mặt vào ngực anh Vũ mà hít một hơi thật sâu cái mùi cơ thể của anh, như đây là thứ mùi thơm tho, hấp dẫn nhất thế gian.
Đôi môi bóng đỏ, cái lưỡi nóng rẩy, ẩm ướt của mẹ bắt đầu di chuyển trên thân người anh Vũ. Lưỡi mẹ thèm khát liếm láp, miệng mẹ bú mút chùn chụt thành tiếng cho đã cơn thèm. Mẹ liếm khắp ngực anh, rồi dần xuống cái bụng 6 múi đẹp như điêu khắc. Mẹ liếm cẩn thận từng múi bụng một cách si mê rồi cho lưỡi vào rốn của anh nguấy nguấy. Những màn này làm anh Vũ chỉ còn biết nằm im, đôi mắt nhắm lim dim vì sung sướng.
Như vẫn còn chưa đủ, mẹ lại liếm cái vai u nần của anh, rồi liếm xuống hai bắp tay có hai con chuột to săn chắc. Trong cơn dục hỏa, mẹ còn lấy miệng cắn, nút vào hai bắp tay anh một cách say mê.
Cứ thế, từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, cho tới khi mẹ thấm mệt dừng lại, thì cả thân trước và hai bắp tay của anh Vũ đã ướt nhẹp vì nước miếng của mẹ, cứ như là được thoa một lớp dầu bóng lưỡng.
Mẹ tựa đầu vào vai anh Vũ thở nhè nhẹ, đôi mắt ngước nhìn anh. Anh Vũ nhoẻn miệng cười chọc mẹ: “Thịt Vũ ngon như thịt Đường Tăng hay sao mà Hạnh làm như ăn tươi nuốt sống vậy?”. Bây giờ, khi cơn hứng đã giảm đi một chút, những lời này của anh Vũ lại làm mẹ thấy xấu hổ, mẹ bèn vùi đầu trốn vào ngực anh mà không dám nói gì cả.
Anh Vũ đâu để yên dễ dàng như thế. Lưỡi anh lâp tức tiến vào cái miệng nhỏ xinh của mẹ mà tung tăng trong đó, đẩy qua miệng mẹ từng dòng nước miếng ngọt ngào như muốn bù đắp lại cho mẹ. Môi anh trượt sỗ sàng xuống cổ rồi xuống dần hai bầu vú căng tròn có cái khe hun hút. Hôm nay mẹ mặt một cái áo thun bó sát nên hai quả đào tiên hây hẩy cứ như chực chờ xổ tung ra. Anh Vũ cầm hai cánh tay mẹ đặt dọc theo thân người, đưa cao qua đầu mẹ. Mẹ biết anh sắp làm gì nhưng hôm nay mẹ không cản anh dù gương mặt đáng yêu đã ửng hồng vì e thẹn. Đôi mắt đen long lanh mở to nhìn anh chờ đợi.
Tay anh nắm mép cái áo thun rồi kéo dần lên cổ, qua đầu rồi lấy ra khỏi hai cánh tay mẹ. Cặp vú của mẹ giờ đây chỉ còn chiếc áo ngực phòng thủ. Anh Vũ luồn tay ra sau lưng mẹ bấm “bực” một cái rồi cởi nốt nó ra. Hai quả tuyết lê căng mọng chỉ chờ có thế liền tự do vun cao khoe sắc.
Toàn thân trên trắng nõn nà của mẹ đã hoàn toàn trần trụi, phô bày trước mắt anh Vũ. Mặt mẹ đỏ như người say rượu. Một phần vì mắc cỡ, một phần vì hứng tình khi mẹ nhìn thấy người yêu đang say mê ngắm nhìn cặp vú của mình.
Ở giữa đôi vú ấy là hai đầu nhũ hoa đo đỏ xinh xinh. Bên dưới hai đầu vú ấy là hai quầng vú đỏ hồng be bé, điểm xuyết những hạt nhỏ li ti, như được một nghệ sĩ tài hoa tỉ mẩn vẽ lên vậy. Quả thật là một tuyệt tác của tạo hóa.
Sau một lúc ngây người ngắm nhìn tòa thiên nhiên lộng lẫy ấy, tay anh Vũ bắt đầu hoạt động. Bàn tay thô ráp của anh xờ xẫm, vuốt ve cặp vú mịn màng cuả mẹ làm người mẹ nổi cả da gà vì nhột, vì sướng. Tay anh ban đầu còn dịu dàng, sau dần thô bạo xoa bóp, nhào nặn, vần vò vú mẹ, làm chúng méo mó, biến dạng đi. Đôi vú căng mọng trắng trẻo của mẹ hằn đỏ lên những hình dáng ngón tay của anh Vũ trên đó.
Hai ngón tay anh Vũ kẹp lấy đầu vú đã săn cứng, nhô cao vì hứng tình của mẹ. Anh kéo đầu vú căng ra rồi thả tay làm vú mẹ rung rinh, tưng tưng trông rất dễ thương.
Miệng anh Vũ thèm thuồng bú lấy vú mẹ. Anh há to ngoạm lấy, như muốn đem hết cả cái vú tròn căng của mẹ nuốt vào trong bụng. Chùn chụt chùn chụt. Răng anh cạ nhè nhẹ, cái lưỡi nhớp nháp của anh vừa liếm vừa đánh lên đầu vú của mẹ. Làn hơi nóng hôi hổi từ miệng anh phả vào vú mẹ làm mẹ dởn ốc hết cả người. Nếu một bên vú được răng, môi, miệng, lưỡi của anh Vũ chăm sóc thì bên còn lại là hai ngón tay cứ liên tục se se đầu vú của mẹ, làm chúng cứng căng hết cỡ.
Trước những kỹ năng điêu luyện này của anh Vũ, mẹ chỉ còn biết cong người sung sướng, đôi môi đỏ mấp máy rên khe khẽ “Ưm … ưm. Vũ ơi. Ưmmm .. nhẹ tay chút nha Vũ … ưm. Đừng cắn vú Hạnh nữa mà … ư..”.
Lợi dụng mẹ đang ngây ngất, tay anh Vũ âm thầm trượt dần từ vú xuống bụng, rồi nhè nhẹ len lõi vào bên trong cái quần jeans của mẹ. Đầu ngón tay anh thậm chí đã chạm tới những sợi lông mu nham nhám của mẹ.
Lúc này, như bừng tỉnh cơn mê, mẹ chụp tay anh đẩy ra . Đôi mắt to tròn tội nghiệp của mẹ chăm chú nhìn anh, giọng mẹ thỏ thẻ van lơn như chú mèo con: “Đừng nha Vũ. Đừng mà …”
Một chút lí trí còn còn sót lại trong cái thân thể trắng nõn đang oằn mình đê mê, sung sướng của mẹ đã ngăn cản tay anh Vũ tiến xa hơn. Dù có chút ngạc nhiên, anh cũng không muốn cưỡng ép mẹ. Vả lại, anh cũng không muốn lần đầu tiên của hai người lại diễn ra trên chiếc võng chật chội trong một căn chòi cafe. Nên anh lấy tay nựng mặt mẹ “Ừ Vũ dừng lại rồi. Giờ Vũ nằm ôm Hạnh thôi.”. Mẹ gật gật đầu rồi choàng tay quanh người anh Vũ.
Hai người nằm ôm nhau một lúc thì mặc áo vào và ra về.
Anh Vũ biết rằng hôm nay mẹ chưa sẵn sàng tiến đến giới hạn cuối cùng. Và anh phải là người cầm tay dẫn dắt mẹ bước qua lằn ranh ấy.