Người Tình Của Mẹ Tôi - Chương 6
Chương 6
Sau buổi tối đó, anh Vũ tranh thủ hôm nào không làm ca đêm thì đi học bổ túc lớp 8, tôi thì mỗi tuần 1 hoặc 2 lần qua chòi lá của anh chỉ anh học, giảng dạy cho anh những điều chưa hiểu. Tôi nhận thấy anh khá thông minh. Vì đã bỏ học quá lâu nên kiến thức anh quên nhiều, nhưng khi đã hiểu và nắm chắc một phương trình, công thức gì đó thì anh vận dụng rất tốt, làm được hết các bài tập (dĩ nhiên ở mức cơ bản SGK thôi). Sau anh kể hồi nhỏ anh học thường xếp loại giỏi, do nhà quá nghèo, ba chết, phải mưu sinh sớm mà bỏ học. Tôi thầm nghĩ nếu nhà anh có điều kiện như người ta có khi anh ăn học thành tài làm bác sĩ, kĩ sư cũng nên. Những buổi tối này, ngoài việc học, còn là những lúc để hai anh em tâm sự, kể chuyện, đùa giỡn, nói nhăng nói cuội, làm chúng tôi càng gắn kết hơn. Và dĩ nhiên, còn là dịp để chúng tôi rì rầm ủ mưu cho kế hoạch đặc biệt hôm trước.
Trong tuần, anh Vũ vẫn dành vài buổi chiều để đánh cầu lông với mẹ, hoặc thỉnh thoảng sang nhà xem phim cùng. Mối quan hệ giữa họ vẫn tốt đẹp nhưng anh Vũ bắt đầu tấn công cho nó tiến triển hơn.
Chiều hôm đó, như thường lệ, mẹ và anh lại chơi cầu lông. Do đã có chủ ý từ trước nên hôm nay anh Vũ không nhường mẹ nữa mà đánh áp đảo làm mẹ mệt bở hơi tai chống đỡ. Được vài hiệp mẹ ngồi bệt xuống đầu hàng vì quá mệt. Lúc này Vũ mới bước đến chìa tay nâng mẹ dậy. Mẹ hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng nắm lấy tay anh, đứng dậy.
“Mệt quá hả chị? Mà ngồi một chỗ vậy không tốt đâu. Mình đi dạo một lúc cho mát nghen”, Vũ nói.
Rồi không đợi mẹ đồng ý, anh nắm tay mẹ bước tới. Mẹ có hơi níu lại nhưng rồi cũng líu ríu bước theo sau anh, bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của mẹ nằm gọn trong bàn tay to bè, chai sạn của Vũ. Ban đầu Vũ đi trước, mẹ theo sau, nhưng rồi dần dần mẹ đã bước lên đi song song với anh.
Mẹ chầm chậm đi bên tay phải của anh Vũ. Vì anh rất cao to nên mẹ chỉ đứng gần tới vai anh. Vũ vẫn như mọi khi chỉ mặc cái quần đùi ngắn khoe body vạm vỡ. Còn mẹ một mặt một cái áo thun bó sát tôn dáng, một cái quần yoga ôm trọn đôi mông tròn lẳng, bên dưới là đôi chân thon dài miên man. Hai người tay trong tay dạo bước trong khu vườn rộng lớn. Làn gió nhẹ thoang thoảng thổi qua cơ thể, gương mặt làm họ cảm thấy dịu mát hơn. Họ vừa sóng đôi vừa nói chuyện, thi thoảng Vũ lại học ghẹo hay nói điều gì đó thú vị làm mẹ cười khúc khích.
Tiếng lắc rắc, xào xạc của những cành cây, chiếc lá khô vang lên dưới bước chân họ. Cả hai đã đi tới cái ao lớn nằm giữa khu vườn, cách cái chòi của anh Vũ một đoạn. Đây là cái ao tự nhiên có từ lâu rồi. Ngang 25 mét dài phải 40 mét. Nghe nói nó có thông với mạch nước ngầm và cả những lỗ mọt thông ra sông nữa nên nước ao rất sạch, không tù đọng. Hồi cậu tư còn ở đây cậu dùng nước ao này tưới vườn cây và nuôi cá nữa. Bây giờ dù không ai nuôi thả, nhưng trong ao vẫn có cá tự nhiên theo dòng nước mưa hay các lạch ngầm bơi vào sinh sống.
“Cái ao lớn ghê chị nhỉ?”, Vũ nói.
Mẹ đáp: “ừm không biết nó có từ lúc nào nữa. Lúc chị sinh ra đã có nó rồi. Nước sạch lắm. Hồi trước anh tư cuả chị còn nuôi cá ở đây mà”
Chợt Vũ reo lên :”Ý, mấy trái nổ kìa, hồi nhỏ em hay hái lắm, giờ mình hái bỏ xuống ao chơi nha chị.”
Rồi anh rướn nhẹ người hái một chiếc lá mận to, cuốn thành cái phễu rồi đưa cho mẹ cầm. Anh kéo mẹ ngồi xuống, lúc này bàn tay của mẹ vẫn đang nằm ấm áp trong tay anh. Nên tay còn lại mẹ giữ cái phễu, tay kia của anh thì hái trái nổ. Được một chốc thì đầy chiếc lá. Hai người từ từ bước ra mép ao, mẹ thả cái phễu đầy trái nổ xuống nước. Chúng ngấm nước, nổ lách tách như pháo nghe rất hay, nước văng tung tóe.
Mẹ cười vui vẻ nói: “Vũ làm chị nhớ lại tuổi thơ quá. Rất lâu lắm rồi chị mới chơi lại trò này”.
“Thế còn trò này thì sao? Giờ mình thi đấu xem ai ném xa nha?”, Vũ vừa nói vừa nhặt một miếng đá nhỏ, ném cho lướt đi bay là là trên mặt nước.
Mẹ hễnh mũi đầy vẻ tự tin “Xời, tưởng gì trò này chị là cao thủ đó”.
Nhưng rồi qua 10 lượt “thi đấu”, mặc cho mẹ cố gắng ném thế nào, hay được anh Vũ tuyển chọn cho những miếng đá dẹp, “ngon’, thì mẹ luôn ném thua sau anh Vũ một đoạn.
Anh cười trêu mẹ:” Haha, cao thủ hôm nay gặp cao tay rồi nha”.
Mẹ khum bàn tay đánh nhẹ vào bắp tay của anh Vũ, ấm ức nói: “Hứ, thôi không chơi nữa. Tay Vũ to như thế này, ai mà ném lại chứ”.
Rồi hai người nắm tay nhau đi về phía trong vườn. Đi ngang qua một gốc mận đang có trái, mẹ nói: “Hái mận ăn đi Vũ, mà leo trèo cẩn thận nha hồi nhỏ chị bị té cây một lần, đau điếng luôn”
Vũ cười khì khì : ”Em đâu có leo”. Anh thả tay mẹ ra, với thân hình hơn 1m85 của mình, anh bật cao một cái quằn xuống một nhánh cây, bẻ một chùm 5-6 trái đưa cho mẹ. Hai người ngồi ăn trên một tảng đá có vẻ sạch dưới gốc cây.
Mẹ cầm một trái lên cắn rồi nhăn nhăn cái mũi dễ thương, nói :”Chua lè hà, Vũ không biết hái mận gì hết, còn non mà”.
Vũ đáp: “Em hái đại mà”, rồi anh cũng bốc một trái lên cắn thử. “Ui trái này ngọt lắm nè, chị thử xem”
Anh Vũ chìa trái mận cắn dang dở về phía mẹ. Mẹ hơi do dự nhưng rồi cũng hé miệng cắn nhẹ một chút.
“Ừm, ngọt thật đó Vũ”. Anh Vũ đưa tay ý mời mẹ ăn tiếp thì mẹ xua tay, nên anh thôi.
Mẹ lấy thêm một trái khác ăn. Bất giác mẹ đưa lưỡi liếm hai bờ môi đỏ hồng tự nhiên rồi mím lại, làm chúng bóng lên đẹp một cách lạ thường. Mẹ bảo: “thôi vào nhà đi Vũ, chị còn lo cơm nước”.
Hai người đứng dậy đi về. Mẹ vẫn sóng bước cùng anh, đôi tay họ vô tình hay cố ý chạm vào nhau. Rồi anh Vũ mạnh dạn nắm lấy tay mẹ, 10 ngón tay của họ nhẹ nhàng đan vào nhau và dần đi về phía ngôi nhà.
(*CHÚ THÍCH của tác giả: bởi vì tất cả mọi thứ Vũ đều kể, tâm sự với Nam và câu chuyện lại được Nam kể lại dưới góc nhìn thứ nhất – “tôi”. Cho nên sẽ có rất nhiều tình huống Nam không có mặt ở đó nhưng vẫn biết mọi chuyện tường tận, chi tiết. Với lối dẫn chuyện như thế, tác giả mong người đọc sẽ thông hiểu và từ đây về sau, tác giả sẽ không nhắc lại hay cần phải giải thích gì thêm nữa).
Sau buổi chiều hôm đó, Vũ thường xuyên nắm tay mẹ đi dạo trong vườn. Đôi khi hai người ngồi xem phim cùng nhau mà không có tôi ở đó hoặc đã nằm ngủ gục, thì bàn tay thô bè của anh vẫn âm thầm ấp ủ, vuốt ve bàn tay bé nhỏ của mẹ. Có lúc, khi đi dạo, anh cầm tay mẹ đưa lên rồi khom xuống hôn nhẹ vào mu bàn tay và các ngón tay, anh khẽ nói “ Tay chị đẹp quá”. Những lúc như vậy mẹ chỉ biết cúi đầu cười bẽn lẽn.
Một buổi tối tôi sang chòi lá dạy anh Vũ. Được anh cập nhật, “báo cáo” tình hình tiến triển như thế. Tôi hỏi anh Vũ :”Vậy khi đi dạo thì mẹ với anh có hôn nhau chưa?”
“Chưa”, anh đáp.
“Trên má hay môi gì cũng chưa hả?”, tôi nháy mắt.
“Chưa luôn”, anh giải thích dù mẹ có ý với anh nhưng dù sao cũng là phụ nữ hiền thục có gia đình, có những ràng buộc trong suy nghĩ, vả lại mẹ chưa từng yêu hay hẹn hò bao giờ nên anh không muốn quá vồn vã làm mẹ sợ.
Thế rồi anh tiếp lời: “Nhưng anh cũng muốn hôn lắm rồi đó. Đứng cạnh một người xinh đẹp như thế bức xúc lắm! Mấy ngày tới anh sẽ làm như vầy, như vầy …”
Tôi ngồi nghe kế hoạch và những ý tưởng của anh rồi gật gù.