Người thân cũng người tình - Loạn Luân Hiếp Dâm - Chương 8
Như nào?
Như nào nữa, thú tính qua đi thì nhân tính trở lại.
Đầu tiên là chị tôi vùng dậy, bỏ chạy về phòng
Tiếp đến là ông N, ông bố chồng đạo mạo. lẩm bảm :Bố…Bố…” rồi im lặng bước qua người tôi xuống nhà, về phòng.
Vợ tôi ngồi trên giường, trước mắt chồng nhưng kéo chắn che trước ngực. Ánh mắt đấy, tôi đã nghĩ nó là ánh mắt căm thù.
Sau vài phút trân trối, tôi quay lưng, chả thèm mặc đồ, bước thẳng xuống nhà.
Nói các bạn ko tin, chứ lúc đấy tôi khoắc đúng cái áo khoác, và bước ra khỏi nhà.
Tự tử? Bỏ nhà đi?
Quên đê
Tôi bỏ ra nhà nghỉ ngay gần nhà, làm 2 chai bia trong tủ lạnh, và đánh 1 giấc chả lo nghĩ gì. Thật, trong lúc đấy đầU óc nó trống rỗng lắm, chẳng có gì luôn ý.
Đến trưa thì điện thoại nổ chuông tin nhắn (điện thoại vẫn trong túi áo khoác nhá)
– Vợ iêu: Về nhà nói chuyện!
Một cuộc họp gia đình nặng nề, đủ các thành phần ban bệ, chửi bới trách móc.
Tôi đã tưởng thế, nhưng không.
Chỉ có mình vợ tôi ở đấy
Ông N và chị đã đi đâu từ bao giờ.
– Giờ anh tính sao?
– Chả sao cả. (không hiểu tại sao tôi cực sợ cái thái độ lạnh lùng của vợ)
– Làm sao mà có thể không sao được? Tôi với anh thì chả còn gì để nói rồi, tôi đang muốn hỏi anh sẽ đối xử với bố như thế nào?
– (Ơ vãi lôz, bênh tình nhân luôn kìa). Ý cô là như nào, bố vẫn là bố tôi. Còn cô muốn như nào cũng được.
– Được, thế chúng ta li dị. Tôi nuôi con, ko cần anh hỗ trợ gì. Chỉ với điều kiện anh để bố sống an bình ở đây cho nốt tuổi già. Tất cả là lỗi của tôi, bố không có lỗi.
-…..
– Nếu a ko còn gì để nói thì coi như xong. Tôi sẽ dọn đồ ngay.
– Anh KHÔNG muốn li dị!
(WTF? Tôi còn ko hiểu mình sau khi thốt ra câu đấy)
Cái câu chuyện đám phán, làm lành…này nọ thì rất nhiêu khê dài dòng. Tóm lại kết cục vì tôi là 1 thằng siêu hèn, nên chả có chuyện li dị ở đây, bố tôi vẫn ở cùng, bà chị sau một đoạn nhiêu khê khác cũng lại vẫn ở đấy…Túm lại nhân sự chả có gì thay đổi, có chăng điều mới là vài ba cái lời hứa vô gia trị từ những người chả đáng tin.
Tôi thì trở thành hẳn một thằng nô lệ cho vợ tôi (Không hiểu? Đáng lẽ phải thù ghét, thì tôi lại sợ vợ tôi theo một cách chưa từng bị, từng hiểu?) Mọi việc tôi làm đều phải nhìn sắc mặt vợ, kể cả từ việc chào hỏi, vẻ mặt của mình trước bố, chị. Khi tôi cố bơ chị, thì vợ quát sau thấy chị cứ hằm hằm, tôi lại phải cười nói, xum xoe (không phải hành động đâu, mà là tâm lý và thái độ luôn). Tôi trở nên phục tùng vợ tuyệt đối và vô điều kiện (Mà đến giờ vẫn đang nghiên cưú tại sao…?)
Chỉ sau 1 tuần vợ chồng tôi đã sinh hoạt tình dục trở lại. Là do tôi đòi, vợ tôi cho với thái độ vô cảm, nằm im, ko có 1 biểu hiện, biểu cảm gì luôn. Dần dần tôi phải chủ động khơi dậy ham muốn cho vợ, mỗi lần muốn đụ, là tôi lại phải mất cả tiếng đấm bóp, xoa nắn, lếu lều cho vợ, chỉ đến lúc thấy cái l*n vợ ướt đẫm, mông hẩy hẩy tôi mới dám vác c*c lên đụ.
Cho đến cả nửa năm sau
Có lẽ thay đổi mạnh mẽ từ tính cách, tôi trở nên hèn nhát ngại va chạm đủ điều, có lẽ vậy nên tôi bị giáng chức.
Một buổi tối vài hôm sau đó, khi tôi hầu hạ vợ đúng quy trình, định trèo lên nhấp, thì chợt thấy mắt vợ rớm lệ.
Tôi nhu nhược chứ không ngu. Đặt mình nằm xuống, và đêm đấy 2 vợ chồng đã tâm sự thâu đêm.
Tóm tắt cho đỡ dài dòng là thế này:
– Vợ tôi mang tâm tội lỗi, nên muốn tỏ vẻ lạnh lùng để tôi chán nả và giải tán sớm. Không ngờ tôi lại trở nên thay đổi, nhu nhược. Hiển nhiên vợ tôi vẫn yêu tôi, thế nên ngày càng thương, và đỉnh điểm là việc tôi bị giáng cấp.
Sau đêm đấy, vc tôi hiểu nhau hơn rất nhiều…nhưng cái tính nô lệ của tôi thì đã định hình, không xoay trở được…
– Chuyện em với bố xảy ra như thế nào?
– Thì….
Kỳ sau kể tiếp