Người thân cũng người tình - Loạn Luân Hiếp Dâm - Chương 6
-Aaa……aaaaaa
-Á………….
Chẳng phải nói chắc các huynh đệ cũng biết tiếng rú thứ 2 của ai.
Đời trớ trêu thế đấy.
Lúc tôi rú lên sung sướng cũng chính là lúc vợ tôi rú lên sợ hãi trước cửa phòng.
Tiếng hét của vợ tôi kéo theo sự sửng sốt của ông già tôi (Ông N).
Và thế, cái cảnh tréo ngheo đấy bầy ra trước mặt ông già tôi và vợ tôi….
Hiển nhiên, sau đấy vợ tôi bỏ về ngoại, bà chị dọn ra ngoài ở riêng, và ông già như từ mặt, ko thèm nói chuyện với tôi…
Cho đến sau đấy hơn chục ngày. Trong bữa cơm ông già tôi (Ông N) bảo: Ăn xong lên nói chuyện với tao!
Đây rồi, việc gì phải đến cũng đến….
– Giờ mày tính như nào?
– Như nào là như nào ạ? Giờ con biết làm gì nữa, con sai rồi, sai đâu chịu đấy thôi (gồng, cố cứng vll)
– Thằng ngu. Không thế được!
….
– Giờ thế này, nhà mình giáo, mày ko thể thế được. Tao sẽ lo việc chị…mày, mày làm sao nịnh vợ, ko thì cũng bảo nó về đây ở thêm 1 thời gian nữa, đừng làm tao xấu hổ, có gì bảo tao.
Công nhận ông già giỏi, bên các bác và bà chị im ru, còn tôi thì mất nửa tháng đủ mọi bài. Từ nịnh anh em họ vợ, bố mẹ vợ, tỉ tê hàng đêm…cũng may con vợ tôi thuộc loại cứng rắn, độc lập, việc mình mình biết, nên việc cũng êm, chả ai biết.
Cuộc sống trở lại bình thường.
Hiển nhiên là quên cmnđ có chuyện đấy.
Từ ngày về, vợ tôi chả thèm nói với tôi câu nào ngoài mời ăn trong bữa cơm, tôi cố làm thân, dịu dàng, quan tâm. Đến ông N khô khốc cũng dịu dàng hơn, mà vợ tôi vẫn luôn như 1 con búp bê, hỏi gì thưa đấy, không cảm xúc.
1 tháng, 2 tháng, 3 tháng….cuộc sống gia đình cứ trôi qua nặng nề như thế. Cho đến biến cố tiếp theo, chủ nhà trọ của bà chị họ lật kèo, muốn tăng giá nên cố tình khó dễ, chả còn nơi nào nên bà chị họ lại về tạm nhà tôi ở….
Kỳ lạ là khi ông già tôi (Ông N) đặt vấn đề (bố bảo tôi ko dám mở mồm) thì vợ tôi lại bình thản lạ thường, Ok ngay lập tức như chưa có chuyện gì xảy ra. Và thế, bà chị họ lại chuyển về, sinh sống bình thường như chưa có chuyện gì. Bà chị rửng rưng, vợ tôi rửng rưng, ông già tôi rửng rưng như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có tôi là nơm nớp, lo sợ, nghĩ quẩn, lập cập mọi lúc mọi nơi…hình như có gì đó đéo ổn….
Sau 1 tháng bà chị chuyển về. Đừng nói sàm sỡ, nhìn tôi còn chả dám nhìn bả. Mà cũng lạ, bà chị họ “vẫn thế”, vẫn cứ tưng tửng từ cách ăn mặc đến nói chuyện. Vợ tôi thì quay lại đúng kiểu em dâu ngoan, ông già vẫn đạo mạo thế….CLGTN, tôi thật sự không hiểu nổi!!!??? Hay tất cả chỉ là mơ? Hay mọi người cao thượng đến mức bỏ qua tất cả!!!???
Sáng Thứ 2:
– Chú đi cửa khẩu Hà Giang xử lý việc, xong thì về, chi phí không phải nghĩ
– Vâng
Chiều thứ 2 – trong bữa cơm
– Thưa bố, em à. Mai con đi Hà Giang công tác, chắc phải chục ngày.
– Ừh, đi cẩn thận (Ừm-….)
Ai ngờ, việc dễ, chiều thứ 3 đã xong! Nghỉ ngơi ăn chơi, chiều thứ 4 tôi đã có mặt ở Hà Nội. Về nhà sớm lại phải ăn cơm, thế nên tôi gọn anh em chiến hữu nhậu, 23h mới tàn cuộc.
– Ông A: Tao có con bé non lắm, mới lên HN làm, đi quất ko?
– Ông B: Đéo bằng con X quen của tao, skill vãi liz thôi rồi.
– Tôi: Thôi chịu, hôm nay tôi về.
Đi xa 1-2 hôm thôi mà sao thấy ngôi nhà thân thương thế…Tôi đứng trước cửa nhà mà lòng lâng lâng tự hào vì đã biết bỏ cuộc chơi để về với gia đình.
Phi vào nhà, vừa đi vừa tháo giầy, vest, cavat, ca táp, lẳng hết, vứt hết. Giờ mong muốn duy nhất trong tôi là muốn đc xà vào lòng vợ….
– A…aa
-…….
-Ưm…
-…..