Người mẹ ''vô tội'' - Chương 14
Chap 14:Quân sư loạn luân.
Tới chiều thì 2 ông cháu đã có mặt tại nhà Nhung.Nhung định mở miệng mắng thằng Quân vì tội trốn đi chơi cả ngày không xin phép,nhưng rồi cô như không nói nên lời khi thấy người đi đằng sau Quân là ông ngoại nó.
_Ông…ở đây làm gì?-Nhung lắp bắp.
Ông Hai cũng không biết nên đáp thế nào,nhưng rồi thằng Quân đã nhanh miệng đỡ cho ông:
_Thôi nào mẹ.Có gì từ từ nói.Bây giờ để ông ăn cơm với nghỉ ngơi đã chứ.
Nhung định ngăn cản nhưng lại sợ đám người làm thắc mắc nên cô bực dọc bước lên phòng,để mặc thằng Quân làm gì thì làm.Quân thấy mẹ không phản đối gì thì mừng lắm,hồ hởi dẫn ông nó vào bàn ăn,bảo con Tâm nấu vài món thật ngon để đãi ông.
_Ăn nhiều vào đi ngoại.
_Ừ để ta ăn.-Ông Hai đáp.
Lúc này trong phòng,Nhung đang đi đi lại lại,lòng đầy lo lắng.’’Sao tự dưng thằng Quân lại dẫn ổng lên đây?Không biết nó có biết gì chưa?’’-Cô nghĩ.Thời gian cứ trôi và Nhung cứ sợ bí mật của mình bị đổ bể.Cô nhớ lại chuyện ngày xưa,không khỏi thấy xấu hổ và uất hận người cha của mình.Nếu thằng Quân biết chuyện,nhiều người biết chuyện,cô sẽ sống thế nào đây.’’Đồ khốn kiếp!’’-Nhung thầm rủa.
Chợt có tiếng gỡ cửa phòng vang lên.Nén cơn giận của mình xuống,Nhung bước ra mở cửa,nhưng rồi cô lại không thể kìm được nữa khi nhận ra người gõ cửa chính là cha mình và thằng Quân.
_Ông muốn gì.-Nhung lớn tiếng.
_Ta…chỉ muốn…-Ông Hai lắp bắp.
_Thôi mà mẹ.Có gì vào trong đóng cửa rồi nói mắc công lũ người làm nghe lén.-Quân nói.
Nhung cũng không muốn đám người làm biết,lẳng lặng bước vào trong,ngồi xuống giường.Ông Hai cũng bước vào sau,còn thằng Quân thì ở ngoài đóng cửa lại,cố ý để không gian riêng cho ông và mẹ nó nói chuyện.’’Hi vọng ông sẽ giúp được mình.’’-Nó thấp thỏm chờ đợi.
Tiếp diễn câu chuyện trong phòng,bấy giờ ông Hai mới tiến lại gần Nhung,nhỏ nhẹ hỏi:
_Dạo này con khỏe không?Ta lâu quá không được nhìn thấy con.
_Cảm ơn ông.Tôi vẫn khỏe dù là sau khi bị người cha khốn nạn của mình làm nhục!-Nhung nói với 1 giọng đầy phẫn nộ.
_Ta hiểu là con còn giận ta nhiều lắm.
_Vậy ông còn lên đây làm gì?Còn muốn gì ở tôi?Hay là ông lại muốn cưỡng hiếp con gái mình 1 lần nữa?
_Không đâu.Ta chỉ muốn xin lỗi con và…giúp đỡ thằng Quân.
_Giúp?Ý ông là…-Nhung đáp 1 cách nghi hoặc.
_Phải.Ta đã biết chuyện con với nó,cũng như nó biết chuyện giữa ta với con.
_Ông điên à?Sao lại để nó biết?-Nhung đáp,chán chường ôm đầu.
Ông Hai thấy thế thì tiến lại ngồi cạnh Nhung.Ông bảo:
_Con không cần phải sợ.Sẽ không 1 ai biết chuyện này ngoài 3 chúng ta.
Thấy Nhung im lặng,ông lại tiếp lời:
_Ta đã nghe nó kể hết chuyện của con và nó,và ta nghĩ rằng con cũng thấy thích.
_Thích?Thích loạn luân?Ông điên rồi.-Nhung gay gắt đáp,đứng phắt dậy.
_Phải.Con thích điều này.Chỉ là con không dám thừa nhận.
_Không ông lầm rồi.Thật đáng kinh tởm.
_Hãy suy nghĩ cho kĩ đi đứa con gái bé bỏng của ta.Cứ sống trong cái vỏ bọc 1 người vợ đảm đang,chung thủy,1 người nhà giáo nghiêm khắc để làm gì cơ chứ?Sao không 1 lần sống đúng với bản năng của chính mình.Chỉ 1 lần thôi,rồi con sẽ hiểu ra mình cần điều gì.Với lại thằng Hùng cũng đã bỏ bê con 1 thời gian dài,con không thấy tủi thân sao.
Nhung hơi chạnh lòng khi nghe tới tên chồng.Cô hỏi lại:
_Vậy ông muốn tôi làm gì?
_Ta muốn con hãy…làm tình với thằng Quân.Nó là 1 cậu bé ngoan và nó thích con,nên nó xứng đáng với điều này.
_Ông muốn tôi làm tình với con trai mình ư?Ông điên rồi.
_Không Nhung ạ.Hãy nghe ta nói.Đừng để lý trí của con kiểm soát con nữa,nó sẽ chỉ mang tới cho con 1 cuộc sống tẻ nhạt thôi.Nghe ta,hãy để bản năng dẫn lối con 1 lần,và con sẽ nhận ra đam mê đích thực của mình,sẽ không ai biết chuyện này cả.Cũng như lần đầu của ta và con,thật tội lỗi đối với 1 người cha,nhưng đó cũng chính là nhưng giây phút sung sướng nhất đời ta.Ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có lại giây phút đó.Giây phút của loạn luân!
_Ông thật sự điên rồi.Biến ra khỏi phòng tôi ngay!-Nhung giận dữ hét lên.
_Thôi vậy.Xong việc rồi,ta đi để con nghỉ.
Ông Hai vừa bước ra ngoài thì đã thấy cháu mình đứng đợi sẵn,mắt mở to hỏi như mong chờ điều gì đó:
_Sao rồi ông?Mọi chuyện…
_Ta đã nói với nó những chuyện cần nói.Giờ phụ thuộc ở nó thôi.
_Phản ứng mẹ con thế nào?
_Cực kì giận dữ và…phân vân.Tin ta đi,nó đã dao động.Tạm thời bây giờ con đừng đề cập đến chuyện này nữa.Về phòng nghỉ và chở đợi thôi.Ta cũng phải đi nghỉ.Phòng của ta ở đâu ấy nhỉ?
_Để con dẫn ông đi.-Quân dẫn ông về phòng,rồi nó cũng trở lại phòng nó,lòng đầy bất an.
‘’Không biết chuyện này sẽ dẫn tới đâu đây?Mẹ nó cũng cứng rắn phết chứ đùa.Chắc không có hi vọng gì rồi.’’-Quân nghĩ khi nhìn ra cửa sổ,trời đã tối dần.
Chap 15:Cái kết.