Người Dì Cực Phẩm - Phần 6
Từ hôm đó trở đi, Dì càng ngày càng nói nhiều và cũng hay đá đểu, xỉa xói mình hơn, đến nhức cả đầu. Ba mình cũng gọi điện thoại hỏi thăm mình suốt. Mình học thì ngày càng tốt, căn bản là vì mình thương ba và cũng 1 xíu nghĩ tới Dì, có chuyện gì ba trách Dì thì cũng tội.
Thấm thoát, cái mùa hè ấy rồi cũng dần xa, mình bước vào năm học 11 mà lòng vui như trẩy hội (đoạn này em thêm vào cho nó sến phát). Cơ bản là cũng cố gắng học lắm. Vừa đầu năm vào thì mới để ý, lớp em có vài thành viên vừa mới vừa lạ, 1 cơ số thành viên cũ chuyển ban và thành viên mới từ lớp khác chuyển vào, bở ngỡ vãi, căn bản là em khá ít nói trên trường, và cũng không chơi thân nhiều, àh, nói sơ về bản thân xíu nhé.
Em thì từ năm lớp 4, ba chở đi cắt cho quả đầu dựng value luôn, vì mặt em tròn nên cắt về mẹ cứ gọi là cười tít, ba thì kêu là nhìn em đẹp trai làm em vật cmn vã suốt mấy ngày trời luôn ấy chứ. Và em vẫn giữ mái đầu đó tới giờ (đoạn này những ngày tháng năm nào lại ùa về, hình ảnh mẹ cười, ba thì cứ dúi đầu em vào ngực ba, hic).
Hồi nhỏ em hay đi đá banh nữa, bị bọn nó kì thị value lun, vì da em trắng như bóc nhé, chạy ngoài nắng thì chỉ đỏ ửng lên và không bắt nắng nữa, tụi nó cứ kêu em cút và qua chơi với tụi con gái đi, nhục. Em nhiều lần nói với mẹ điều ấy lắm, mẹ nói “Em giống mẹ nước da với lại đôi mắt, cái miệng nữa, bộ em không muốn giống mẹ sao? “. Nhưng dù mẹ nói gì thì em vẫn không hiểu và cứ khóc tu tu. Nhưng càng lớn thì lại càng hãnh diện các bác àh, vì nhìn sạch sẽ và cool lắm, em thì không đẹp trai, vì căn bản chỉ được cái trắng thui, chứ em rất nhỏ người, lại dậy thì muộn, mà mặt em không có mụn đâu nhé, nhìu đứa bảo nhìn mặt em cool vờ lờ.
Nhiều bác thắc mắc sao em dân Sài Gòn gốc mà lời văn dùng từ ngữ như người ngoài bắc, em cũng xin nói luôn là em đọc truyện trên truyencogiaothao.info/truyen cũng nhiều nên cố gắng dùng nhiều từ ngữ chung như kiểu thời sự í, chứ em mà dùng từ ngữ địa phương hay biệt ngữ xã hội thì các bác có khi lại không hiểu.
Đợt đó có vài nhỏ chuyển từ lớp chọn ban xã hội qua bên lớp em, lacoste thì cũng có – đỉnh điểm là cái bạn tên khá lúa – Ngàn gì gì í, mập vờ lờ, mụn trên mặt thì thôi rồi, nhìn như dzề cơm cháy ý, lại còn mụn bọc có mủ bên trong và mụn mọc luôn xuống dưới cằm. Trong đó em để ý 1 nhỏ, chuyển qua lớp em thì được làm lớp phó văn – thể – mĩ luôn, làn da trắng, cao ráo, đôi mắt to, đen lay láy và nhất là cái miệng lúc nào cũng đỏ (tự nhiên nhé) tóc thì uốn xoăn lọn í.
Em nói luôn là trường em mặc váy và áo sơ mi trắng viền tay cùng màu váy. Với tâm lí của thằng con trai thì cảm giác muốn nắm tay nàng cùng đi trên con đường còn lại luôn thôi thúc em và cơ số thằng con trai cùng lớp, cùng khối, khối 12… học được vài tuần thì cũng có số điện thoại, về nhà là em nhắn tin ngay, gọi nhỏ là VTM nhé (văn thể mỹ)
– Chào VTM, tui nà, cơm chưa? – Em nhắn tin như bắt được vàng í.
– Ai dzạ??? Tui nào trùi. – Mãi 15p sau mới trả lời.
– Ặc! D nè. – em hơi lơn tơn.
– D nào, D gần nhà ak. – em nghe mà choáng. Lúc đó cứ nghĩ là chắc nàng đang thích thằng D nào gần nhà. mie, bực vờ lờ.
Em không rep tin xuống tắm rùi ăn cơm, học bài rùi thăng luôn, liếc qua điện thoại thì thấy vài cuộc gọi nhỡ của Vtm nhưng ghét em không muốn gọi lại. Sáng bước xuống nhà ăn sáng để đi học thì thấy Dì mặc cái quần jear bó màu đen em mới hỏi:
– Dì sắp đi đâu hả? – ngồi vào bàn là em hỏi ngay.
– Đâu có, sao nhok hỏi dzậy. – Dì vẫn đang xào cái gì í.
– Thấy mặc đồ kìa, quần jean.
– Àh, thì lâu hông mặc giờ lôi ra mặc, không được sao, người gì mà khó tính thấy ghét. – liếc liếc em.
– Dạ vầng – em nhại giọng người ngoài Bắc.
Mà công nhận Dì cao nên mặc cái này tôn dáng vãi các bác ạh, nhìn mà em háo hức vãi ra í. Ăn cơm xong em tới trường, đang bước vào thì nghe 1 cái độp, ngước lại phía sao thì:
– Hey you, đi học sớm dzậy.
– Ờ. – Em vẫn đi, nhưng nó đi theo nên phải chậm lại để nó đi cho kịp.
– Hôm qua nhắn tin tui hả??? – Nó quay sang hỏi.
– … – Em im lặng vẫn đi tiếp.
– Hả?!? hả hả!?!
– Ờ – em nói nhỏ.
Rồi nó nói buâng quơ em không nhớ rõ nhưng cơ bản là nó hỏi em.
– Thích nó hay sao mà nhắn tin zạ, thấy nó đẹp quá chứ gì.
Rồi cười ha hả, đến là vô duyên, em không nói gì, rồi vào học, tiết học chán vãi đái, đang học thì điện thoại run sun cả vòi, em lấy ra xem.
“Lát tan học ra gặp chị, chị nói cái này… ” – tin nhắn của nó.
…