Người Đàn Bà Nhiều Chồng - Chương 34
Ngoại làm tôi buồn cười : ông có cái gì đó trong sáng giống như đứa trẻ, nhất là trong lãnh vực tình dục. Nhưng được cái là Ngoại rất sẵn sàng học hỏi những cái mới. Mà tôi thì lại thích đem lại những cái mới, cái hay, cái đẹp cho những người mình thương yêu.
Tôi nhớ có lần tôi đã làm cho Ngoại luống cuống đến thảm hại …
Lần đó Ngoại và tôi đứng bên bức tường thấp ngăn đôi nhà của Ngoại và nhà chị hàng xóm. Bức tường cao đến bụng và Ngoại tựa hai tay vào bờ tường để nói chuyện với chị hàng xóm về chuyện gì đó. Hai bên đang huyên thuyên thì tôi chợt có ý định tinh quái : tôi đứng gần vào Ngoại rồi vừa góp chuyện tôi vừa kín đáo đặt tay lên hạ bộ của Ngoại.
Ông giựt mình hốt hoảng nhưng tôi đã nắm được thằng cu bên ngoài cái quần làm Ngoại bị dồn vào thế kẹt, không rút lui được. Ngoại đành phải làm lơ tiếp tục nói chuyện với chị hàng xóm. Nhanh chóng tôi làm con cu căng phồng lên.
Tôi liếc nhìn Ngoại thì thấy mặt Ngoại đỏ bừng vì bối rối nhưng có lẽ cũng vì kích thích.
Tôi nhẹ nhàng móc con cu ra và bắt đầu kín đáo thủ dâm. Ngoại lo lắng cố giữ tư thế bình thường, còn tôi thì tay thì sụt cu, miệng thì vẫn cười nói với chị hàng xóm.
Tôi sục chừng một lúc thì Ngoại không thể tiếp tục nói chuyện nữa, ông dựa người vào tường, cố giả bộ chú tâm đến câu chuyện trong khi con cu co giật thãm hại trong tay tôi.
Tôi thích quá … những lúc như vậy, tôi cảm thấy quyền lực của mình vô biên, vô tận ! một người đàn ông hùng tráng như Ngoại nhưng cũng phải bị tôi chi phối hoàn toàn. Ông thường tự hào cho rằng mình biết cách kiểm soát cơ thể của mình qua những công phu tập luyện …nhưng với tôi thì ông hoàn toàn mất hết sự tự chủ đó. Ông chỉ còn là sự rạo rực thèm muốn, lệ thuộc vào tôi hoàn toàn.
Khi ông ra khí thì ông cố gắng một cách tuyệt vọng mà kiểm soát tình thế, cố gắng không để lộ ra mặt những sôi động trong cơ thể … trong khi bên dưới thì con cu co giựt hỗn loạn, bắn khí ra tùm lum, vung vãi lên mặt tường …
Khi chị hàng xóm vào nhà rồi thì ông ngượng ngùng xiết tay tôi :
– Mình làm tôi điên mất …
Tôi cười khúc khích :
– Điên … nhưng mà có thích hay không ?
Ngoại cười hì hì :
– Có … thích.
Tôi đã giúp Ngoại khám phá ra cái thú làm tình trong những tình huống lạ đời. Ông nhận ra là chuyện làm tình có thể được thực hiện không những trong phòng kín mà còn có thể ở bất cứ nơi nào !
Ông hỏi ý kiến tôi rồi dẫn tôi ra viếng mộ của Bà Ngoại, rồi như với Chị Hiền, Ông trân trọng xin phép Bà cho Ông được lấy tôi làm vợ. Cách xử sự của Ngoại có vẽ hủ lậu, gò bó nhưng tôi biết là điều đó rất cần thiết và quan trọng đối với Ngoại.
Tình cảm của tôi dành cho Ngoại không phải là tình yêu đam mê, đó là một loại tình cảm rất bình lặng, giản dị như vùng quê cũa Ông. Tôi cần cái sự không cầu kỳ đó, nó đem lại cho tôi sự yên ắng cần thiết.
Chị Hiền là người sung sướng nhất. Chị nói với tôi là lúc trước Chị không được hoàn toàn thoải mái vì Chị cứ có cảm tưởng là Chị bỏ bê tôi khi Chị ân ái với Ngoại vì lúc nào trong lòng Chị, Chị cũng đặt tôi lên trên hết. Từ khi tôi có liên hệ sâu đậm với Ngoại thì cái gúc mắc đó mới thật sự được giải toả. Chị mới thật sự buông thả, trao thân không so đo cho Ngoại …
Khi Chị mang thai và sanh ra một đứa con trai khấu khỉnh thì cả ba người chúng tôi đều mừng rỡ vô cùng. Thằng bé may mắn có được một người cha và hai người mẹ !
Tôi lăng xăng chia thời giờ của mình để chăm lo cho ba nơi, ba gia đình của tôi, tôi không còn thời gian để đi làm nữa nên tôi xin nghỉ việc với sự đồng tình của chồng tôi.
Chàng cười mà nói :
– Một mình anh cũng đủ chu cấp cho gia đình rồi. Em bận rộn chạy lung tung như bầy kiến ! nhưng đó cũng là sự lựa chọn của em mà thôi. Ai biểu tham lam đòi có đến ba gia đình ! Người thường có được một gia đình là đã mệt mỏi rồi, còn em thì lại gánh vác đến ba ! Anh chịu thua em luôn : có ai mà có cùng một lúc hai người chồng và hai người vợ ? chắc là độc nhất vô nhị trên thế gian.
– Thì em bắt chước Mẹ em đó thôi !
Mọi chuyện tưởng đâu đã an bài cho suốt cuộc đời của tôi nhưng …
Hôm nọ, đang làm bếp cho bữa ăn chiều thì Tuấn bước vào nhà mà hí hửng nói :
– Chiều nay có khách đến ăn cơm được không em ?
– Đâu có sao ! anh nói trước thì em nấu nhiều thêm một chút. Dễ mà !
Quây đầu lại thấy chồng tôi nhìn tôi với ánh mắt cười cười, tôi nghi ngờ :
– Sao nhìn em như vậy ? mà khách là ai ?
– Là một cặp vợ chồng. Mà em lại biết rõ người chồng.
Tôi cười :
– Phải hai vợ chồng Peter không ?
– Không.
– Ủa ? vậy là ai ?
– Là anh Trọng.
Tôi bàng hoàng làm rơi cái muỗng đang cầm trên tay …
Anh Trọng ? người đàn ông đả làm tôi rung động lúc tôi 13, 14 tuổi ? Tôi đã dồn những kỷ niệm thời xa xưa đó vào một góc kẹt … không ngờ hôm nay chồng tôi lại bất chợt lôi chúng ra ánh sáng làm tôi không đề phòng nên bị chới với một cách thảm hại.
Tuấn kịp đưa tay giữ tôi lại khi thấy tôi loạng choạng.
Chàng tinh tế không hỏi gì tôi mà chỉ nói :
– Hồi sáng, trong văn phòng, anh Trọng điện thoại cho anh. Anh ta vừa được thuyên chuyển đến Singapor. Anh mừng quá, mời hai vợ chồng anh ta về nhà mình ăn cơm.
Anh lo lắng nhìn tôi :
– Nhưng nếu em thấy không khoẻ thì anh sẽ điện cho anh Trọng …
– Không sao đâu. Em chỉ choáng váng một chút thôi.
Gặp lại anh Trọng sau 10 năm bặt tin, tôi phải cố gắng lắm mới tự chủ được : tim tôi đập thình thịch, cử chỉ của tôi trở nên lọng ngọng …Anh cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy bối rối …
Anh giới thiệu vợ anh cho hai vợ chồng chúng tôi. Chị tên là Mary. Sau khi ra trường ở Úc, anh đã gặp Chị và sau đó hai người cưới nhau và bây giờ họ đã có hai đứa con 7 tuổi và 5 tuổi.
Mary có gương mặt rạng rỡ vì lúc nào Chị cũng có một nụ cười trên môi. Chị trông rất hiền lành và thân thiện. Tôi thích Chị ngay.
Hỏi ra thì tôi được biết thêm là anh Trọng được công ty gởi về Singapore làm việc. Mary thì thích ở nhà lo chuyện nội trợ và gia đình hơn. Sau cả tuần bận rộn dọn nhà, làm giấy tờ, ghi tên cho hai đứa con vào trường … bây giờ họ mới rãnh mà liên lạc lại với anh Tuấn.
Mary cũng có vẽ thích tôi nên nắm tay tôi mà nói :
– Helen à, chắc Chị mong được em hướng dẫn đường đi nước bước ở đây quá. Chị bỡ ngỡ không biết gì hết.
– Được mà ! vài ngày nữa em sẽ phone cho Chị rồi em dẫn Chị đi khám phá Sing.
– Ồ vậy thì tốt quá.
Hôm sau tôi đang ăn trưa với anh Tuấn ở cửa hàng ăn nhanh gần chỗ làm của chàng thì chợt có anh Trong đi ngang qua vì công ty của anh cũng nằm trong khu phố đó. Anh vui vẻ đến ngồi ăn chung với hai đứa chúng tôi.
Anh hỏi :
– Hai em nhận định về vợ anh ra sao ?
Tuấn nhanh nhảu trả lời :
– Mary vừa đẹp vừa hiền. Number one !
Tuấn chợt ngưng vì cùng lúc một cô gái ăn bận thật sexy vừa bước vào quán. Chàng trố mắt ra nhìn. Tôi mỉm cười trong khi anh Trọng thì lơ đãng nhâm nhi ly cà-phê.
Nhìn người đẹp đã mắt rồi thì Tuấn quay sang anh Trọng :
– Cô gái này thật là ấn tượng hả anh ?
Anh Trọng lơ là :
– Ừ …
– Ủa, hình như anh không quan tâm chút nào ? hồi xưa anh vừa thấy một cô gái là rớt tròng con mắt ra mà ?
Anh Trọng bật cười :
– Ừ thì đó là … hồi xưa !
Tuấn nhăn nhó :
– Ủa, sao lạ vậy ta ?
– Có gì đâu mà lạ ! hồi xưa anh bay bướm vì độc thân, còn bây giờ có vợ con rồi thì phải nghiêm túc chứ !
Thấy hai đứa chúng tôi làm thinh mỉm cười, anh giải thích :
– Mary là một người đàn bà rất nghiêm chỉnh. Hai em biết không, khi về với anh, cô ta vẫn còn trinh thì đủ biết ! con gái Tây Phương mà còn trinh khi lấy chồng là một điều cực kỳ hiếm. Mary mà như vậy thì anh cũng phải tôn trọng sự nghiêm chỉnh đó, và anh tự hứa sẽ hết sức chung thuỷ với vợ, không bèn nhèn gì hết. Stop everything !
Tôi nhạo anh :
– Thì ra anh chung tình không phải vì tự « giác ngộ » mà vì bắt chước theo vợ ?
Anh đỏ mặt :
– Không phải đâu !
Tôi lại nói thêm :
– Anh đánh giá cao ngất trời cái nghiêm chỉnh của Mary ! nhưng … nếu Mary có « bèn nhèn » như anh nói, với người khác thì anh tính sao ?
Anh ngẩn người ra, lúng túng. Rồi anh nói :
– Không thể nào. Mary cực kỳ nghiêm túc, không bao giờ có chuyện đó.
Tôi bực mình, làm thinh không thèm tiếp chuyện nữa.
Tôi thầm nghỉ : anh chủ quan quá ! chưa chắc gì vợ anh lại như anh tưởng !
Như đã hẹn, tôi gặp lại Mary và hướng dẫn Chị theo lời Chị yêu cầu.
Được gần gũi Chị tôi càng thấy hợp với Chị. Chị cũng thú nhận là Chị rất sung sướng có được một người bạn gái mới như tôi. Chị mong là hai người chúng tôi trở thành bạn thân. Chị trong sáng như dòng suối trong rừng. Không lẽ anh Trọng lại có lý ? Nhưng tôi chưa chịu thua, tôi cố tìm cho ra nhược điểm của Mary, tôi không tin là một người phụ nữ trẻ và đẹp như Chị mà lại có thể nghiêm túc như một nữ tu !
Biết Chị thích bơi lội, tôi dẫn Chị lên tầng thượng hotel Marina Bay Sands, nơi có một hồ bơi độc nhất thế giới. Chị thích quá, nắm tay tôi mà nhảy vòng vòng như đứa con nít.
Tôi thừa dịp ôm Chị vào lòng để ngữi mùi hương của Chị. Chị hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng bước lui ra một bước.
Nhưng trong hồ bơi, khi hai người chúng tôi bơi ra đến bờ vực để có được tầm nhìn tuyệt vời xuống thành phố thì Chị không ngớt trầm trồ, Chị không tránh né khi tôi đứng sau lưng Chị mà quàng tay qua ôm người Chị. Chị nói nhỏ :
– Thật là đẹp không thể tưởng tượng được. Tôi cám ơn Helen đã dẫn tôi đến đây.
Chị xúc động trước cảnh đẹp. Người Chị nhẹ nhàng dựa vào tôi. Tôi cũng để cảm xúc dâng trào trong lòng.
Tôi lại có dịp dẫn Chị lên cái hồ bơi đặc thù đó, nhưng vào buổi tối. Khung cảnh càng thần tiên hơn nữa với những ánh đèn lấp lánh từ thành phố …
Khung cảnh thơ mộng trữ tình làm Mary càng cảm xúc hơn nữa. Một lần nữa Chị lại để tôi dịu dàng ôm Chị vào lòng.
Tôi mừng rỡ vì đã khám phá ra điểm nhạy cảm của Mary : Chị rất romantic, lãng mạn ! Chị tránh xa những gì u ám, thô kệch nhưng Chị lại sẵn sàng tiếp nhận những cái đẹp, những cảm xúc cao thượng, quí phái.
Tôi nảy sinh ý tưởng muốn chinh phục Chị. Không phải vì anh Trọng mà đơn giản vì tôi đang bị Chị thu hút một cách không ngờ.
Những ngày sau đó, tôi kín đáo chìu chuộng Mary theo hướng nhạy cảm của Chị.
Mary từ từ để tôi xâm chiếm tư tưởng của Chị. Tuy đã trên 30 tuổi đời nhưng Chị lại thật ngô nghê trong chuyện tình cảm. Tôi đã thành công tạo ra sự thiếu thốn trong Chị khi tôi không có mặt. Những lúc tôi cố ý không liên lạc với Mary vài ba ngày liên tục thì Chị đã thấy bồn chồn.
Trong đầu Mary, thì đó chỉ là cảm xúc liên quan đến tình bạn mới chớm nở. Nhưng đến một lúc nào đó ranh giới giữa tình bạn và một cái gì đó khác trở nên bấp bênh, không rõ rệt nữa.
Mary thì cố bám víu vào cái ý tưởng tình bạn đẹp đẽ còn tôi thì dùng hết sức mình để làm nhạt nhoà cái ý tưởng đó.
Đến một lúc, tôi không tin tức gì cho Mary trong vòng một tuần. Mary đã gởi cho tôi nhiều tin nhắn nhưng tôi không trả lời. Đến ngày cuối, chính tôi lại không chịu đựng nổi mà hối hả chạy đến căn hộ của Chị. Khi cửa mỡ ra thì tôi thấy Mary đứng trân đó mà nhìn tôi với cặp mắt vừa mừng vừa trách móc.
Tôi đưa tay ra nắm lấy tay của chị rồi kéo Chị vào lòng mà nhỏ nhẹ nói :
– Chào Mary. Chị có khoẻ không ? và Chị có nhớ đến em không ?
Tôi cảm nhận thật rõ là người Chị run nhẹ trong lòng tôi. Chị không trả lời mà chỉ ôm xiết tôi.
Nếu lúc đó mà tôi nâng cằm của Chị lên mà hôn Chị thì có thể là Chị cũng không phản đối. Nhưng tôi không dám, vì tôi sợ mình đi quá nhanh sẽ đem lại thất bại.
Tôi chỉ lấy cơ hội mà đứng đó để ôm ấp Mary, để cho mùi hương của Chị thấm sâu vào từng tế bào của tôi.
Hôm đó tôi rũ Mary đi bơi và lợi dụng những lúc nghỉ ngơi dưới nước tôi kín đáo chạm vào da thịt mát rượi của Chị. Tôi mừng thầm thấy Chị không phản đối.
Tôi nheo mắt nhìn Chị :
– Mary dùng loại mỹ phẩm nào mà sao em thấy da của Chị mịn như nhung vậy ?
– Đâu có mỹ phẩm gì ! Tôi chỉ để tự nhiên thôi.
– Ồ vậy sao ? hay thật !
Rồi tôi thản nhiên đưa tay vuốt ve Chị như để chứng minh điều ngạc nhiên của mình. Tôi vuốt ve tay của Chị, vai trần của Chị … rồi tôi không ngần ngại vuốt ve luôn cái bụng phẳng lì của Chị. Thấy Chị rùng mình, tôi giả bộ nói:
– Chị đã sanh hai lần mà da bụng Chị săn không thua gì em. Chị thử xem.
Vừa nói tôi vừa nắm tay Chị mà đặt lên bụng của tôi. Lần này Chị run thật sự có lẽ vì chưa bao giờ Chị chạm đến da bụng một người phụ nữ nào khác hơn là mình. Chị ngượng ngùng định rút tay lại nhưng rồi không hiểu sao, Chị lại dừng lại. Bàn tay vẫn để trên bụng tôi, Chị đánh trống lảng :
– Helen nhìn kìa, cô gái đằng bar có một bộ áo tắm thật lạ đời …
Tôi mỉm cười, lấy tay mình đặt lên cái bàn tay đang để trên bụng tôi, giữ tay Chị lại, không cho Chị rút đi.
Tôi biết mình vừa đạt được một bước tiến nữa.
Trên đường về, tôi kín đáo nắm lấy tay Mary, xem đó như một cử chỉ bình thường giữa hai người thân.