Người Đàn Bà Nhiều Chồng - Chương 29
Tôi chìu lòng Chị, ôm Chị mà hôn Chị đắm đuối. Vừa hôn Chị tôi vừa bóp vú Chị trong một cách xử sự mang tính cách rất là đàn ông. Người Chị nhủn ra … thấy vậy tôi kín đáo luồn tay dưới áo của Chị rồi mạnh dạn đút luôn bàn tay dưới nịt vú để ôm trọn gò vú ấm áp.
Se se núm vú của Chị giữa hai ngón tay và cảm nhận núm vú cương cứng lên, tôi thở ra một hơi dài khoan khoái.
Đời thật là đẹp ! Ông Trời thật là tốt đối với tôi. Tôi vừa được hưởng một tuần trăng mật tuyệt vời với chồng tôi và ngay sau đó tôi đã được sống một week end trăng mật nhớ đời với con Xuân. Và rồi bây giờ trong cái vườn cây yên tĩnh này tôi lại được ôm ấp người yêu thứ ba trong đời tôi, một « người vợ » nhu mì, ngoan ngoãn.
Thấy bàn tay tôi từ từ lần mò xuống bụng mình, Chị cục cựa nhẹ rồi thủ thỉ :
– Mình nè, lỡ ai thấy thì sao ?
Tôi trấn an :
– Tôi nhìn không thấy ai hết mà ! với lại giữa trưa không có ai ra đây đâu.
Chị cắn nhẹ môi tôi khi bàn tay của tôi chiếm trọn mu lồn của Chị. Tôi thích thú lùa bàn tay giữa rừng lông mát rượi … Chị thở phào khoan khoái …
Tôi cười rúc rích :
– Khe lồn của Mình ướt nhẹp rồi nè !
Thông thường không bao giờ tôi dùng cách ăn nói thô tục như vậy nhưng không hiểu sao, với Chị tôi lại thích dùng cách ăn nói theo kiểu dân giã, không màu mè làm đôi lúc Chị cũng phải đỏ mặt. Có lẽ đó cũng là một khía cạnh giúp tôi nhập vai người đàn ông trong cuộc sống lứa đôi với Chị.
Lần này Chị cũng đỏ mặt :
– Đó ! Mình lại ăn nói tục tiểu rồi.
Tuy nghe Chị nói vậy nhưng tôi biết là trong thâm tâm Chị rất thích nghe tôi dùng những từ tục tiểu trong những lúc bị kích thích.
Tôi đặt Chị nằm ngay ngắn trên băng đá, để Chị dựa người vào tôi rồi tôi bắt đầu thủ dâm cho Chị. Chị ngượng ngùng lấy cái nón lá đặt lên bụng mình để cố gắng che khuất hành động táo bạo của tôi.
Nhưng nhanh chóng cái nón là rơi lông lốc xuống đất vì Chị bay bổng lên tuốt trên mây, không còn tự chủ được nữa …
Chị xuất khí ướt hết bàn tay của tôi.
Tôi rất thích nhìn Chị sướng. Chị không ồn ào như con Xuân chút nào. Chị bậm môi, nghiến răng mà rướn người phát ra vài tiếng ứ ứ giống như tiếng chó con kêu chó mẹ, xong Chị co dủi hai chân vài lần rồi Chị nằm im mà thở phập phồng một lúc lâu, hai mắt nhắm nghiền…
Ngồi lại ngay ngắn, Chị dựa đầu vào vai tôi mà thỏ thẻ :
– Mình nè, nếu không có Mình trong cuộc sống, chắc em không thiết tha sống nữa đâu.
Nghe Chị nói một cách thâm tình như vậy, tôi không khỏi cảm động. Người đàn bà thật thà này có một khối tình thật là khổng lồ ! lúc ban đầu, nhìn qua chỉ thấy một người đàn bà khắc khổ, nghiêm trang nhưng được tôi thương yêu thì Chị đã có cơ hội để khơi dậy trong Chị cái tiềm năng tình yêu to lớn không ngờ. Tôi thật là may mắn được Chị trao cho cái tiềm năng đó.
Tôi tự nguyện sẽ cố gắng hết mình để Chị không bao giờ bị khổ sở nữa suốt đời.
Để Chị không so đo mà buồn, tôi dẫn Chị đi nghỉ mát ở Vũng Tàu hai ngày. Thành ra chỉ trong vòng mấy tuần mà tôi có được đến 3 vòng trăng mật : 1 lần với chồng tôi, 1 lần với Xuân và lần này với Chị.
Chị hiểu ý của tôi nên chị ôm tôi mà cười hì hì. Chị nói :
– Em chỉ là người thứ ba trong lòng Mình nhưng em không quan tâm, em chỉ cần Mình thương em và quan tâm đến những những nhu cầu nhỏ nhặt của em là em sung sướng rồi.
Về lại Singapore, tôi trình bày hết mọi chuyện cho Tuấn và Xuân. Hai người rất thông cảm với tôi và cổ xúy tôi hết mình. Cả hai còn sốt sắng đưa phần tiền của họ cho tôi trong việc mở mang kinh doanh cho Chị Hiền.
Từ lúc ra trường đi làm, sự nghiệp của ba người chúng tôi rất suôn sẻ. Xuân ra rìêng và mướn một căn hộ cho nó vì nó thấy cần có không gian riêng cho mình. Nhà của Xuân chỉ cách nhà của hai vợ chồng chúng tôi vài ba phút đi bộ nên cuộc sống tay ba của chúng tôi càng trở nên phong phú và thoải mái. Chúng tôi dần dần tìm được cách dùng thời gian tốt đẹp nhất để cho mỗi người đều có được cuộc sống tình cảm và tình dục thích hợp cho cả ba,
Và rồi con Xuân mang thai… Nó lo lắng hỏi tôi :
– Hương ơi, mình với Tuấn là chị em cùng genes. Không biết đứa con có vấn đề gì hay không ?
Tôi chỉ biết trấn an nó, nói với nó là những xét nghiệm bầu thai đều tốt, nhưng thật ra tôi cũng hoang mang và bất lực như nó.
May thay khi con bé chào đời thì mọi chuyện đều suôn sẻ. Con bé mũm mĩm đem lại hạnh phúc tràn trề cho cả gia đình.
Nhưng rồi một biến cố đã xảy ra …
Ông Hiệp, ba của Xuân và Tuấn đột ngột bay sang để thăm hai con của mình. Ông đến ở với Xuân vì nhà của hai vợ chồng chúng tôi không có phòng trống. Lần đầu tiên được nâng niu cháu ngoại, ông thích lắm, bắt Xuân phải giới thiệu cho ông, cha của đứa bé. Thấy con gái của mình lúng túng, ông vặn vẹo tới tấp. Từ hồi nào giờ, Xuân lúc nào cũng nể sợ cha mình nên Xuân phải kêu tôi và Tuấn để cầu cứu.
Thấy chuyện đang bị rối tung lên, ba đứa chúng tôi đành phải lấy hết can đảm mà thú hết mọi chuyện với ông Hiệp.
Ông bàng hoàng sững sờ … rồi không nói một lời, ông vào phòng khoá cửa lại.
Xuân và Tuấn lo lắng, đến ngồi trước cửa phòng mà hết lời van xin. Xuân sợ quá, khóc lóc năn nỉ cha mình nhưng ông Hiệp im hơi lặng tiếng.
Suốt cả hai ngày liền…
Ông không thể nào ngờ khi nghe hai con của mình thú nhận cái tin sét đánh đó. Từ lúc vợ ông chết, ông dành hết mọi tình thương cho hai con của mình, ông hãnh diện khi Xuân và Tuấn thành công trên đường sự nghiệp. Khi Xuân báo tin có con, ông mừng rỡ vô kể, gặp ai ông cũng khoe ! Ông tự hào đóng vai ông ngoại trẻ khi mới 45 tuổi.
Vậy mà bây giờ ông chết sững khi biết đứa cháu ngoại đó lại là hậu quả của mối tình bất chính giữa hai đứa con của ông, một mối tình loạn luân ! và điều làm ông bất ngờ hơn nữa là chính con dâu của ông lại đồng loã trong vụ việc này, và … nói trắng ra thì ba đứa tụi nó sống với nhau trong một mối tình tay ba không thể tưởng tượng được !
Ông Hiệp cãm thấy mình hoàn toàn bị mất định hướng, không nắm giữ được tình thế nữa. Tuy mới 45 tuổi nhưng ông cảm thấy như mình già nua, không còn thích hợp với thế giới của bọn trẻ quá tân tiến này. Bọn chúng không quan tâm chút nào đến những giá trị mà ông bảo vệ ! Ông nhớ lại cái thời khi ông mới lập gia đình, khi gia đình truyền thống là một vợ một chồng suốt cả đời ; lúc nào cũng có tôn ti trật tự, có trên có dưới, và … cũng có đầy rẫy những điều cấm kỵ.
Vậy mà bây giờ con gái của ông lại sống như vợ chồng với em trai của nó ! và chúng nó lại có con đề huề với nhau. Bảo sao ông không chới với, ngất ngư như người đi lạc trong sương mù ?
Qua ngày thứ hai thì những xáo trộn trong đầu của ông cũng từ từ dịu xuống. Ông dần dần tìm lại được chút ánh sáng và bình tĩnh. Trước hết ông thở dài mà nghĩ : dù sao thì chuyện cũng đã rồi, ván đã đóng thuyền, không thể nào lùi lại được nữa. Mình có phản ứng cách nào thì cũng không làm thay đổi được cuộc diện.
Ông lại suy nghĩ tiếp : Nhìn chúng nó sống vui vẻ hạnh phúc, không chút gượng gạo nào, làm mình cũng thấy an tâm phần nào. Dường như chúng nó không có chút mặc cảm … có vẻ như mối liên hệ chị em đã hoàn toàn bị xoá bỏ. Thằng Tuấn và con Xuân khắn khít với nhau như bao nhiêu cặp vợ chồng bình thường khác. Có phải chăng loạn luân thật ra cũng không thể nào ngăn cản được tình cảm thật sự giữa hai con người ?
Từ chuyện hai đứa con của mình, ông bàng hoàng nhớ lại kỷ niệm xa xưa của chính mình, mà trong đó mình cũng đã từng bị rào cản luân lý đó chi phối …
Lúc đó ông đâu chừng 16 tuổi và ông đã có tình cảm với Huyền, người chị họ hơn ông 1 tuổi. Huyền là con gái Dì Hai, chị cả của Mẹ ông, chị lên Sài Gòn tạm trú ở nhà ông để học tiếp chương trình trung học. Ông và chị Huyền rất hợp tình tình và trở nên rất gần gũi nhau … để rồi một ngày nọ cả hai bỡ ngỡ phát hiện ra là họ có tình cảm với nhau…. Lần đó, trong căn phòng ộp ẹp, hai người đã run run nắm tay nhau. rồi ông đã mỡ vòng tay mà chào đón người con gái. Ông nhớ mãi cái cảm giác khổng lồ khi bàn tay ông run rẩy tiếp cận với gò vú mềm nhũn của chị Huyền …
Nhưng rào cản tâm lý và đạo đức thật quá nặng nề … hôm sau chị Huyền xin bỏ dở học trình để trở về quê. Ông hốt hoảng năn nỉ chị đừng làm chuyện điên rồ đó, ông nói là phải để ông ra đi thì mới đúng hơn. Ông nhất quyết xin Ba Mẹ lên Đà-Lạt học.
Từ đó hai người tránh không gặp lại nhau.
Sau này ông lập gia đình. Chị cũng vậy.
Ông có được hai con còn Chị thì nhanh chóng trở thành goá phụ vì chồng chị chết ngoài chiến trận.