Người Đàn Bà Nhiều Chồng - Chương 13
Từ lúc được nghe cô Linh rên rỉ và được nhìn thấy mu lồn nhẵn thín của Cô thì thầy Sang thay đổi hẳn cái nhìn của mình về Cô. Thầy nhận ra là người đàn bà này có một cái gì đó khác lạ làm Thầy thấy rất gần gũi với Cô. Tuy hơn mình 10 tuổi nhưng cô Linh có một ngoại hình trẻ, một gương mặt lúc nào cũng vui vẻ, một đôi mắt lúc nào cũng như đang cười. Cô lại có phong cách rất tích cực làm cho Thầy phần khích khi gần Cô, nhờ vậy mà dần dần Thầy thoát khỏi được cơn trầm cảm.
Sống chung dưới một mái nhà, Thầy làm sao mà không có những cơ hội để được nhìn thấy cô Linh trong những khoảnh khắc riêng tư, thầm kín ? Như lần đi ngang qua buồng tắm, nghe tiếng nước đỏ rào rào, Thầy không cầm lòng được nên ghe mắt nhìn vào khe hở cũa cánh cửa và được ngắm nhìn cô Linh đang tắm. Thầy trầm trồ hai gò vú thật đẹp và nhất là cái mu lồn trắng tinh thường ám ảnh Thầy.
Cũng trong buồng tắm này mà Thầy lại có cơ hội nhìn thấy Cô đứng dựa lưng vào tường, dùng dao cạo để cạo mu lồn của mình. Thầy bàng hoàng hiểu ra tại sao Cô Linh có mu lồn nhẵn thín như vậy. Thầy đoán ra là có lẽ do Phượng muốn nên cô Linh mới cạo lông lồn của mình như vậy. Nghỉ như vậy, Thầy càng phục Phượng, một người đàn bà đầy cá tính, thật đáng nể !
Thầy mê cái mu lồn đặc biệt đó đến độ Thầy khoan một lỗ nhỏ trên vách toilets để được nhìn Cô Linh những khi Cô đi tiểu hay đi cầu. Thầy biết mình làm như vậy đối với người ân nhân là một điều không nên không phải nhưng Thầy không tự kềm chế được. Thầy cũng thấy tự hổ thẹn khi nhìn lén chỗ kín của cô Linh nhưng động lực thèm thuồng quá mạnh trong người Thầy !
Rồi những ngày trong tuần khi Phượng lên đây mà sống thì đến đêm Thầy lẻn ra sân sau để rình trộm hai người đàn bà làm tình với nhau. Thầy ngạc nhìen không ngờ cô Linh lại sung sức trong chuyện chăn gối đến mức độ đó : có khi Cô xuất khí đến ba lần trong vòng hai tiếng đồng hồ khi được Phượng bú lồn. Lại có những khi hai người làm tình suốt đêm, không ngủ : sáng ra cô Linh cứ sật sừ, đi đứng không vững …
Tôi quyết định phải nói chuyện với thầy Sang để làm sáng tỏ những gúc mắc.
Một buổi chiều nọ, tôi mời Thầy đi dạo với tôi ngoài đồng rồi khi đến một bãi cỏ xanh mát, tôi ngồi xuống rồi thẳng thắn nói hết những suy nghĩ của tôi. Tôi mừng thầm khi thấy Thầy đủ độ thoáng để hiểu hết ý của tôi. Thầy hoàn toàn thông cảm với những hạn chế của tôi. Thầy nói :
– Tôi biết là Phượng đã có hai gia đình đề huề, Phượng mang nhiều trọng trách, khó có thể làm hơn được. Tôi cũng cảm kích Phượng đã nói lên được những tình cảm của mình đối với tôi. Tôi vui khi biết là kỷ niệm thời xa xưa vẫn còn đậm nét trong lòng Phượng ; bấy nhiêu đó cũng là niềm an ủi lớn cho tôi.
Thầy Sang tư lự nhìn ra xa rồi tiếp :
– Tôi hứa là sau này sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì làm cho Phượng khó xử lý. Tôi đề nghị mình nên để yên tất cả những chuyện tình cảm giữa Phượng và tôi trong một góc của tâm hồn, không bao giờ đem chúng nó ra ánh sáng nữa.
Tôi cảm khái gật đầu. Những gì Thầy vừa nói hoàn toàn thích hợp với tôi.
Tôi hồi hộp nói nhỏ :
– Em nhất trí với Thầy. Có điều em … ao ước …
– Chúng ta đã đạt được mức độ tin tưởng như vầy thì Phượng cứ nói …
– Trước khi chúng ta vĩnh viễn là bạn của nhau thì em … muốn được Thầy … hôn em lần đầu và lần cuối.
Thầy Sang rúng động, Thầy dìu tôi nằm xuống bãi cỏ rồi Thầy nhẹ nhàng hôn tôi. Nụ hôn chờ đợi từ bao nhiêu năm nay làm tôi và Thầy run rẩy như hai đứa học trò mới lớn. Tôi ghì chặt đầu Thầy rồi hé mỡ môi của mình, để lưỡi của Thầy quấn quít với lưỡi của tôi. Thầy hôn thật là điêu luyện làm tôi bay bổng lên mây …
Nụ hôn kéo dài không biết bao nhiêu lâu … rồi Thầy nhẹ nhàng buông tôi ra.
Mặt tôi đỏ bừng vì kích thích xen lẫn với thất vọng : tôi đã sẵn sàng để cho Thầy đi xa hơn lần này, lẻ nào Thầy không nhận ra sự háo hức và chấp nhận của tôi ?
Thầy Sang nhìn tôi mà ngượng ngùng :
– Phượng à … tôi phải nói cho Phượng nghe một điều thầm kín. Chúng ta là bạn thân thiết thì tôi cũng không muốn dấu gì Phượng …từ lúc bị tai nạn thì tôi nghỉ là mình bị … liệt dương !
Tôi bàng hoàng nhìn Thầy :
– Lại có chuyện đó sao ?
– Đúng vậy ! tôi rất khổ sở khi khám phá ra điều đó. Tôi vẫn còn những rạo rực, hối thúc, đòi hỏi nhưng … cơ thể thì lại « tịt ngòi » một cách thảm thương !
Chúng tôi làm thinh một lúc lâu rồi tôi an ủi Thầy :
– Chắc đó chỉ là hậu quả nhất thời của cuộc khủng hoảng mà Thầy vừa hứng chịu. Khi mọi việc trở lại bình thường thì « chuyện đó » cũng sẽ được giải quyết mà thôi.
– Tôi cũng mong được như vậy … nhưng theo Phượng thì chừng nào điều đó sẽ xảy ra ?
Tôi thầm nhủ trong bụng : thì ra người đàn ông này đang lo lắng không ít về chuyện mình bị liệt dương, không còn là người đàn ông thật sự.
Tôi mới nói :
– Theo em thì khi nào Thầy có một người đàn bà bên cạnh để chăm sóc, thương yêu Thầy thật tình thì vết thương sẽ được chửa khỏi một cách nhanh chóng.
Thầy Sang buồn bã nói :
– Nhưng có người đàn bà nào mà chịu theo tôi ? một người đàn ông có khuyết tật, không có tài sản mà lại là gà trống nuôi con ?
Tôi chợt buột miệng :
– Có Mẹ Linh của em đó !
Thầy Sang sững sờ nhìn tôi, mặt Thầy đỏ bừng ngượng nghịu :
– Cô Linh ? tôi … tôi …
Tôi cười hì hì :
– Thầy đừng chối ! em bắt gặp nhiều lần Thầy nhìn Mẹ Linh với ánh mắt khác thường, đượm nét thèm thuồng. Có đúng không ? Thầy cứ nói với em, em không nói lại với Mẹ Linh đâu mà sợ !
Thầy Sang biết có nói quanh co với người phụ nữ này cũng không xong nên Thầy đành cười xoà mà gật đầu.
Tôi nghiêm nghị mà tiếp :
– Thầy nghỉ sao khi em đề nghị Thầy lấy Mẹ Linh làm vợ ?
Thầy suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói :
– Tôi rất trân trọng giây phút này khi mà tôi có được một người bạn tâm đắc như Phượng để có thể nói được những điều khó nói nhất trong lòng. Vậy thì cho tôi bày tỏ tâm tình của mình một cách thẳng thắn. Tôi nghĩ là tôi chỉ có yêu thương thật sự một người phụ nữ duy nhất mà thôi…
Tôi cúi đầu nhìn xuống đất … một lúc sau, Thầy tiếp tục :
– Từ đó tôi nghĩ là tôi có thể đến với những người phụ nữ khác nhưng chắc là tôi không thể nào yêu thương họ với tất cả lòng thành của mình. Đối với cô Linh thì trước hết tôi rất cảm kích Cô vì đã có mặt trong giai đoạn cực kỳ khó khăn này của tôi. Sau nữa tôi biết nhận ra những cái hay cái tốt của Cô, tôi nghĩ Cô là một người đàn bà nội trợ tuyệt vời. Tuy Cô lớn tuổi hơn tôi nhưng tôi thấy Cô có nhiều … sức thu hút đáng kể đối với tôi. Nếu Cô Linh chịu về với tôi để chia sẻ với tôi tất cả thì tôi sẽ rất vui mừng nhưng điều tôi e ngại nhất là …Cô không chấp nhận tôi.
Tôi đưa tay nắm tay Thầy :
– Em biết là Mẹ Linh rất mến Thầy, vậy để em dọ hỏi. Mẹ Linh rất nghe theo lời em. Nhưng trước đó, em có trách nhiệm phải báo cho Thầy biết rõ về mối quan hệ giữa em và Mẹ Linh …
Thầy Sang đưa tay chận tôi :
– Phương đừng nói tiếp. Tôi biết điều đó và điều đó không phải là một vấn đề với tôi. Nếu sau này mà cô Linh có về với tôi chăng nữa thì tôi mong muốn là quan hệ giữa Phượng và Cô vẫn sẽ được giữ vững mãi mãi, không thay đổi.
Tôi vui mừng vì tìm ra được một phương án khả thi cho những trăn trở của tôi. Tôi bàn với thầy Sang những gì phải làm để cho phương án đó được hình thành mau chóng.
Tối hôm đó, nằm trong giường với Mẹ Linh tôi kiếm cơ hội để thăm dò Mẹ :
– Mẹ à, con suy nghĩ kỷ rồi : theo con thì thầy Sang nên quay trở lại Long An thì tốt hơn. Con không thể nào giúp Thầy hơn được. Hảy để Thầy tự lo liệu …
Mẹ Linh đắn đo :
– Mẹ tưởng con tìm ra giải pháp nào vẹn toàn hơn ! chứ con cũng biết là Thầy không thể nào làm tốt vai trò gà trống nuôi con được. Thầy là người đàn ông Việt Nam 100%, không thể nào tự lo liệu cho mình và cho thằng Cường được đâu ! con đuổi Thầy đi là con sai rồi.
Tôi mỉm cười khi thấy Mẹ Linh bắt đầu nóng ruột, tôi nhìn Mẹ mà buông lỏng :
– Tại sao Mẹ cứ đổ dồn trách nhiệm cho con ? tại sao Mẹ không chịu chăm sóc cho thầy Sang đi !
Mẹ Linh giật mình ngồi nhỏm dậy :
– Con nói cái gì vậy ?
– Con thấy Mẹ lo lắng cho Thầy quá chừng, vậy tại sao Mẹ không nghỉ đến chuyện về ở với Thầy để chăm lo cho Thầy ?