Người Chị Là Vợ Hiện Tại Của Tôi - Phần 4
Nó không nhớ rõ nó đã ngủ như nào nhưng tỉnh dậy là nó biết nó đang ốm… Cái cảm giác mấy năm không ốm xong bị nếu ai đã trải qua rồi chắc hiểu… Chân tay chẳng có sức lực… Đầu óc quay cuồng… Người như đi mượn… Và thường nằm khá lâu… Một tuần giời nó nằm ở giường… Chị lo lên lo xuống… Hóa ra chị muốn thử nó thôi. Chị vẫn ở phòng nó… Nó thì chỉ cười khổ…
– Tại em nên anh ốm… Em xin lỗi…
– Ốm nhẹ thôi mà…
Nó cũng thắc mắc về lý do chị biết chuyện của nó…
– Em biết tin là đến đám luôn… Nhìn anh như người mất hồn ấy… Hỏi mà anh có trả lời đâu? Lúc sau bố em gọi về nhà để mai bay sớm nên không làm được gì giúp anh.
– Sao Nam lại biết?
– Nó cứ theo em đấy chứ…
– Ừm… ừm…
Theo câu chuyện chị kể thì thanh niên Nam lại nhúng tay vào rồi… Nó thì đang suy nghĩ điều gì đó… Chị gọi mới giật mình à ừ.
Đang ngủ cạnh vợ thì nó có cảm giác ai đó đang bước qua người… Mở mắt ra là vợ nó đang cố bước qua người nó…
– Em làm cái gì thế?
Vợ nó vẫn tỏ ra không có gì…
– Vợ đi vệ sinh ạ…
Cái đi vệ sinh của vợ nó làm nó khốn khổ… Đang đi làm về thì nó thấy thèm dưa hấu kinh khủng… Định nhắm mắt đi về mà càng lúc càng thèm làm nó phải đi cả 15km mới mua được quả dưa hấu… Về đến nhà là nó phi vào bếp bổ ra ăn ngấu nghiến… Đến khi bữa cơm ra thì chỉ cần nhìn thấy thịt mỡ là nó buồn nôn… Kinh nghiệm của nó cho nó biết nó đang nghén hộ… Vợ nhìn nó cười khúc khích.
– Vợ đi vệ sinh đấy hả…
Nói vậy thôi nhưng phải bị một lần mới biết nỗi khổ của phụ nữ có thai… Bạn đọc đang có vợ mang thai thì cố gắng thử một lần cho biết nhé… Thật đấy… Vợ chồng sống với nhau cả đời thì nên san sẻ gánh nặng với nhau. Đừng ích kỷ quá…
Chúc các bạn là những ông bố mẫu mực…
…
– Anh. – Chị gọi nó
– Ơi… Hả?
– Anh nghĩ gì mà đang nói chuyện mà im thế?
– À không… Anh nghĩ về bé thôi… Nhớ nhớ… Mà em chờ anh bằng ấy năm á? Nghe có vẻ mát mát… – Nó nhăn nhó
– Anh không tin thì thôi… – giọng tự ái
– Thế Nam với em là như nào?
– Nó là bạn từ nhỏ của em… Bố mẹ em với bố mẹ Nam là bạn bè cùng lớp… Hai gia đình cũng muốn… – nói đến đây thì chị dừng lại
– Ừm… Thế hẳn nào ngày đó em ngại… – Nó gật gù.
– Không phải em ngại.. Mà là… Là… – chị ấp úng làm nó cười
– Rồi… rồi… Qua rồi mà… Thế giờ ý các cụ vẫn thế hả?
– Vầng… – chị xị mặt xuống
– Thế thì quá tốt còn gì… Hai bên đẹp đôi… Môn đăng hộ đối… – Nó quay đầu sang nhìn chị nhíu mày
– Tốt cái đầu anh ấy… Em quá hiểu con người nó rồi… Không đứng đắn như anh…
– Anh có gì tốt đâu? – Nó quay đầu lại nhìn lên trần nhà
– Đúng là anh chẳng tốt tí nào thật… Nhưng em vẫn muốn yêu… – chị nói đều
– … – Nó im lặng
– Anh là người đào hoa có nguyên tắc nhất em biết….
– Ừm… Anh không biết phải làm gì cho đúng nữa… Anh chỉ muốn ở vậy nuôi bé cho đến suốt thời gian còn lại… Hmm… Với lại anh đã nói rồi… Một người như anh không đáng để em phải làm thế… Đến một lúc nào đó em sẽ hối hận vì đã làm những việc này… Anh không muốn ai phải suy nghĩ… Có thể em chấp nhận anh nhưng em sẽ không chấp nhận bé được…
– Em chấp nhận bé được… – chị to tiếng
– … – Nó im lặng lắc đầu
– Anh cứ để đó xem… – chị chắc chắn
– Ừm… – Nó cười thành tiếng…
Nó không muốn nghĩ nhiều nữa… Đến đâu thì đến… Nó và chị đều đã trưởng thành… Đều có những toan tính riêng cho cuộc sống của mình rồi chứ đâu còn nhỏ dại gì nữa…
Nằm ốm gần tuần nó lại trở lại với công việc. Đi làm nó mới biết sếp đã tán đổ con bé. Nhìn mặt sếp như vớ được vàng. Thấy nó là vỗ vai bồm bộp. Nó thì vẫn chỉ cười thôi… Đấy là việc của sếp… Phòng nó có mấy cô hơn nó vài tuổi làm giấy tờ thì cứ nheo nhéo bắt sếp ra mắt cô bồ mới nên tối đấy nó lại phải đi ăn…
Gọi cho chị báo tối về muộn. Chị vâng rõ to… thế mà nó còn tưởng bị tra hỏi cơ… Tối sếp chở con bé và dẫn mọi người ra quán. Nó thì dream thái cứ tà tà mà đi sau. Chẳng muốn bon chen. Đến quán con bé uống khá nhiều. Nó đang đi vệ sinh thì con bé lao vào nó ôm chặt…
– Em thích anh…
Nó gỡ tay con bé và đẩy ra ngoài cửa..
– Đây là phòng vệ sinh nam đấy bà trẻ…
Đúng lúc nó đẩy ra là sếp đi tới… Ông sếp nhìn nó ngạc nhiên…
– Nó vào nhầm phòng vệ sinh anh ạ… – Nó cố gắng giải thích vấn đề
– Em thích anh lâu rồi… – con bé lại nói tiếp…
Tình ngay lý gian… Nó biết là có giải thích thế nào thì sếp cũng không tin đâu… Ông quay đầu bỏ đi luôn… Con bé gật gà gật gù làm nó càng khó chịu.. Nó gọi cho bà làm trong văn phòng đưa con bé ra ngoài xong đi về luôn… Về phòng thì chị vẫn đang đợi nó… Thấy nó về là ra đón tươi cười luôn.. Nhưng dắt cái xe vào trong là chị gầm gừ…
– Anh nói thật cho em nghe. Anh vừa đi đâu?
– Anh đi ăn với công ty mà – nó ngạc nhiên nhìn chị
– Sao lại có vết son trên áo? – Chị cầm cái cổ áo nó kéo lên
– Cái này… – Nó ấp úng làm chị càng cáu
– Anh khác quá… – Chị nói xong là đi thẳng vào phòng ngủ đóng chặt cửa lại… Nó gọi thế nào cũng không mở…
– Không phải thế đâu… Nhầm rồi…
– Anh biến ngay ra chỗ khác đi… Tôi không cần anh…
Nó thở dài lấy quần áo đi tắm. Con bé này thâm thật… Chẳng biết đâu ra cái trò này làm nó khốn khổ cả tuần giời… Đi làm thì sếp miệt thị… Về thì chị im lặng… Nhưng chị cũng tâm lý lắm… Giận thì giận mà cơm vẫn nấu… Ăn cơm mà mặt cứ hằm hằm làm nó chẳng dám ho he… Cứ định giải thích là chị lại:
– Im… Tôi không cần biết… Anh muốn làm gì thì làm…
Tình hình căng thẳng nhất là cái hôm chị đi uống rượu ở đâu về cứ nôn ọe khắp nhà… Nó chỉ biết im lặng lau dọn… Trước khi đi ngủ nó cũng kịp pha cốc chanh muối để ở đầu giường… Nửa đêm đang ngủ ngoài sofa thì chị lù lù xuất hiện trước mặt nó. Chẳng nói gì tát nó nổ đom đóm mắt làm nó tỉnh luôn.
– Em làm cái gì thế? – Nó bực bội quát chị
– Sao anh lại làm thế? Anh quá đáng vừa thôi chứ? – Chị bắt đầu sụt sịt
– Anh có làm gì đâu mà quá đáng? – Nó biết chị đang ám chỉ gì nhưng vẫn phải hỏi…
– Anh yêu em thì sao anh lại làm thế? – vẫn sụt sịt
– Nghe cho rõ… Anh không làm gì cả… – Nó bực mình quát
– Em không biết… Hức… Không biết đâu… – chị khóc…
Nhìn chị khóc là nó lại xuôi xuôi… Kéo chị xuống nằm cạnh… Vỗ vỗ lưng
– Được rồi… Ngủ đi… Mai dậy sớm mình nói chuyện…
Chị khóc một lúc sau là ngủ luôn… Nó đợi chị ngủ say là bế lên giường xong ra ghế sofa ôm con cá sấu bông của chị mang sang từ mấy hôm trước ngủ tiếp… Sáng sớm hôm sau nó đang cố làm thêm tí giấc thì bị chị kéo tai dậy…
– Anh nói rõ ràng cho em nghe nhanh. Vết son trên áo là ở đâu?
– …
Nó ngoan ngoãn kể lại. Chị gật gù xong phán
– Nó thuộc dạng dám chơi dám chịu rồi…
– Anh cũng không quan tâm lắm. Dù sao anh cũng chẳng muốn ở lại đây lâu dài. Công ty sắp có chi nhánh ở hà nội. Chắc anh về luôn thôi…
– Thế anh đợi em nốt 2 tháng nữa đi… Sắp xong phần nâng cao rồi…
– Thôi cũng được… Chịu khổ nốt mấy tháng vậy… – Nó nhăn nhó
– Em biết chồng không ngoại tình đâu mà… Hihi…
Sau câu nói ấy là chị nhảy đè lên người nó luôn… Nụ hôn vụng vụng mà vẫn kích thích… Nó buông dần lí trí theo cảm xúc… Đôi tay lại bắt đầu hoạt động… Nó kéo cái áo ngủ của chị qua đầu.. hôn nhẹ vào bộ ngực của chị… Chị ngửa cổ rên khẽ… Chị đẩy nó ra hôn vào môi nó rồi kéo cái quần nó ra và lùi dần xuống… Cũng đã lâu lắm rồi – Nó thầm nghĩ… Hành trình lại bắt đầu một lần nữa…. Cảm giác ấm nóng…
– Em ghét chồng quá… Ưmm… Ưmm…
…
Nó hôn vào gáy chị rồi bế chị vào phòng tắm để bắt đầu một ngày mới cho công việc và cho cả cái tình cảm đang chớm nở trong nó với chị… Đang thay quần áo thì chị gọi ra..
– Chồng ơi…
– Hả?
– Chồng lấy cho Vy bộ quần áo nhé… – chị xưng hô là lạ…
– Bộ nào? – nó hỏi
– Bộ nào chồng thấy đẹp ấy… Đi học thôi mà…
– …
– Chồng chọn quần áo hợp màu ghê – Chị mặc xong thì khen nó
– Chuyện… Anh cái gì chẳng giỏi… – Nó nở mũi
– Chồng cứ liệu đấy…
– …
Nó bật cười. Chị giận nhưng không bỏ ra ngoài… Nó biết chứ… Và nó chỉ cần như vậy là được rồi…
– Chồng đưa Vy đi học nhé… Vy để xe ở phòng rồi
– Con dream thái này kẹp 4 còn được mà… – Nó nói xong cả hai cùng cười.
Đưa chị đến trường mà ai cũng nhìn nó với con dream thái của nó như là những vật thể ngoài không gian vậy… Nó cũng chẳng quan tâm. Gật đầu với chị xong đi thẳng… Đến công ty ông sếp vẫn hằm hè nó này nọ… Ít còn được chứ nhiều quá là nó không chịu được…
– Anh soi em vừa thôi… Cái nhà này nó chưa đầy 30 mét vuông xếp làm sao cho hết đống anh chỉ?
– Thế mới cần phải suy nghĩ…
– Thôi được rồi… Em sẽ vẫn làm theo bản này của em. Nếu chủ nhà không đồng ý hoặc anh có ý tưởng nào hay hơn mà chủ nhà thích thì em nghỉ việc…
Nó dám nói vậy vì thằng sếp này là con ông cháu cha nên cái tư duy cùng chiều với lối sống của ổng…
Học quản trị… trái ngành mà leo tận lên trưởng phòng…
Thế là làm xong cái nhà ấy nó vẫn chưa phải nghỉ việc… Con bé từ hôm làm thế với nó thì im lìm. Nó cũng kệ. Tuần sau đó chị rủ nó đi sinh nhật cùng chị. Định không đi vì bận nhưng chị cứ ép. Nên nó phải bảo đến sau…
Sinh nhật tổ chức tại nhà riêng chứ không phải ở bar. Nó biết đa số là người miền bắc vì cái cách chọn xe của họ. Họ thích đi những chiếc xe đắt giá thay vì đi những chiếc 76 hay dream thái như nó. Toàn là Sh với Ex. Nhìn cái dream của nó thọt lỏm trong cái hàng xe đồ sộ kia mà nó buồn cười…
Nó lại nhớ về cái ước mơ từ thời đóng bỉm là được cưỡi trên con xe đua như mấy anh hùng xa lộ trên ti vi… Phải nói là nó mê mẩn với cái hình ảnh đó… Mà càng ngày cái ước mơ đấy của nó lại càng lớn thêm chứ chả nhỏ đi chút nào… Nếu có tiền thì thay vì mua ô tô nó sẽ mua xe đua… Chắc chắn là như vậy…
Trở lại với bữa tiệc… Căn nhà có lối kiến trúc phương tây… Có vài ánh mắt nhìn nó… Đâu đó là những người nó đã gặp… Chị thấy nó là kéo nó vào… Đưa món quà chị đặt trước nhờ nó lấy hộ xong là nó ngồi một góc xem lại đống giấy tờ nó lưu vào mail điện thoại. Được một lúc thì mỏi mắt. Nó cất cái điện thoại vào túi nhìn xung quanh. Toàn những cậu ấm cô chiêu… chẳng hiểu gì về cái vòng xoáy cơm áo gạo tiền của cuộc sống đang chờ đợi họ… Đơn giản vì nhà họ có điều kiện nên là cứ phải chơi đã… Tương lai bố mẹ khác lo…
Một cuộc đời vô lo vô nghĩ… Đơn giản thật… – Nó lắc đầu cười nhạt thầm nghĩ
– Chào em.. – giọng nói ồm ồm lắm nó giật mình. Trước mặt nó là một người đàn ông hơn nó vài tuổi là ít.
– Chào anh.. Anh là…?
– Anh là Khang… Em là Hiếu phải không?
– Thế là anh biết rõ về em rồi. Không phải giới thiệu nữa nhé… – Nó cười…
– Ừm.. Anh mới hỏi bé Vy… Ở đây mỗi hai anh em mình không có bạn nhỉ?
– Vầng – Nó cười… – Mà anh người bắc à? Chỗ nào thế? – nó đổi chủ đề
– Ừm… Anh ở Hà Nội… Mới chuyển vào đây vài năm
– Chà… Trai thủ đô tầm tuổi anh ông nào cũng đẹp trai nhể… – Nó cười
– Bình thường thôi. Chú nói quá rồi….
– Em gặp suốt mà… Tầm bọn anh bây giờ là bắt đầu lấy vợ xong xây nhà rồi…
– Em đang làm gì? Quê ở đâu? – Tên Khang hỏi lại nó…
– Em làm nội thất bên xxx. Quê xyz..
Câu chuyện kết thúc khi ai đó gọi tên Khang nhờ làm việc gì đó. Nó đoán đây là chủ nhà chứ chẳng phải ai khác…gương mặt tây tây cùng cái kiến trúc của căn nhà này đều bán đứng anh ta. Mà còn nhắc đến chị thì ngoài để dò nó ra thì chẳng có gì khác… Và lại… Nếu ai đã làm những công việc mà phải tiếp xúc với quá nhiều người thì đến một thời điểm nào đó chỉ cần một cuộc trò chuyện là bạn sẽ hiểu cái bản chất cuả họ trong từng câu nói – đó là cách họ sử dụng từ… Nhưng cũng có người giỏi hơn… Họ dấu được thì họ quá cao thủ rồi…
Trong cuộc sống có rất nhiều loại người khác nhau và phải xét về từng khía cạnh chứ không phải là ở trường hợp nào cũng vậy… Trong trường hợp về quyền sở hữu… Có loại người nếu không thể có được thứ mình muốn thì họ sẽ tìm thứ khác thích hợp với bản thân họ hơn… Nhưng có loại người phải bằng mọi giá có được thứ ấy và dù kết quả không viên mãn hay viên mãn thì họ vẫn sẽ làm… Và tên Khang là một trong số loại thứ hai…
Buổi sinh nhật diễn ra khi cái bánh to lù lù mang tới.. Bữa tiệc cũng đã sẵn sàng… Nó vẫn ngồi góc đấy check tập tài liệu. Nhưng Nó không hiểu sao lại làm thế… Thường mấy cậu ấm cô chiêu toàn ra bar quẩy nhiệt tình rồi lại tăng 2 tăng 3… Đang suy nghĩ thì chị kéo ra… Có tiếng nói của khang… Chẳng sai…
– Cảm ơn mọi người đã tới dự sinh nhật của tôi… Tí nữa ta sẽ tiếp tục đi bar và ai chưa muốn dừng thì chúng ta sẽ có thêm kế hoạch khác… Mọi người đã sẵn sàng chưa?
– Rồi – Tất cả đều đồng thanh. Trừ nó…
– À tiện đây tôi cũng muốn chia sẻ một điều… Tôi đã và đang từng thích một người từ lâu rồi nhưng hôm nay nhân dịp sinh nhật này… Tôi… À… Anh muốn hỏi Vy… Em có đồng ý làm người yêu anh không?
Nó biết điều này sẽ xảy ra…. Không sớm thì muộn thôi… Nhưng thế này thì hơi nhanh… mọi ánh mắt đổ dồn về phía chị. Chị nhìn nó… Nó im lặng nhìn về phía tên Khang chờ đợi… Cảm giác bình yên chứ không sao động chút nào…
– Em xin lỗi… Nhưng em không thể nhận lời rồi… – Chị cười xong ôm cánh tay nó…
Sau cái biến cố ấy cho đến tận bây giờ dù gặp tình huống tốt hay xấu nó cũng không bao giờ bỏ đi… Có lẽ là nó sợ… Sao cũng được.. Đến giờ Nó hạn chế đến mức tối đa số lần cãi nhau của hai đứa. Và nếu có là nó cưỡng hôn luôn… Nhưng cưỡng không được thì nó ngồi nhíu mày… Nghe chửi… Một lúc sau là đâu lại vào đó… Mà thực tế là nó không có cửa… Vợ thì nói nhỏ nhẹ thôi…
– Đừng có bật…
– …
– Đàn ông phải như thế… – mẹ nó suốt ngày trêu nó… Bé thì chẳng biết gì cũng cười…
– Vớ va vớ vẩn… – câu chống chế yếu ớt của nó…
Trở lại với câu chuyện ngày ấy… Bây giờ thì tất cả ánh mắt lại đổ về phía nó… Nó vẫn im lặng nhìn tên Khang…
– À… Vậy thì buồn quá nhỉ.. không sao… Chúng ta vẫn phải chúc mừng đôi bạn trẻ này rồi… Nhưng hãy nhớ là anh sẽ luôn cạnh tranh đấy… – Tên Khang nói.
Câu nói đơn giản mà làm xoay chuyển sự việc về hướng ban đầu… Nó hơi ngạc nhiên với tên Khang này… Bữa tiệc diễn ra. Nó không uống nhiều. Đến lúc đi bar thì nó lấy cớ về trước. Chị thì có vẻ tiếc nên ra cổng nó bảo.
– Em đi đi cho vui… Chứ ở phòng cũng có gì đâu… Anh qua công ty tầm một hai tiếng mới về…
– Thôi… Em qua công ty cùng anh xong về luôn…
– Gớm… Đi đi… Nhìn cái mặt tiếc kìa… – Nó cười
– Không phải mà…
Đúng lúc mọi người đi ra… Nó dắt con dream thái ra mà ai cũng nhìn… Có ánh mắt khinh bỉ… Chắc sẽ có ai đó nghĩ nó đang trèo cao… Cũng phải… Nó còn muốn trèo cao hơn nữa cơ… Đừng trách nó tham… Ý nó là cả về công việc…
Chị cũng xin phép về luôn cùng nó… Nó qua quán bún đêm quen thuộc. Mua vài suất bún… Chị cứ vừa đi xe vừa ngó sang Nó hỏi
– Anh ăn gì mà nhiều thế?
– Cứ làm đêm là anh toàn ăn bằng này thôi – nó cười làm chị nhăn mặt giơ tay dọa dọa đánh…
Nó dừng xe trước căn nhà nhỏ xa cái trung tâm thành phố đẹp đẽ này. Mấy đứa trẻ con chạy ra gọi tên nó líu ríu. Trong số đó có thằng nhóc tên Minh. Nó gặp thằng nhóc trong lúc đi ăn đêm vì phải làm nốt đống giấy tờ…
…
– Cho con một tô bún cô ơi…
Tiếng nó gọi cô chủ quán… Nó ăn quen ở quán này rồi nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nó đi ăn đêm ở đây… Cô chủ quán hiểu nó muốn ăn gì… Đang ăn thì nó có cảm giác ai đó đang nhìn nó… Ngẩng mặt lên là nó thấy một thằng nhóc tầm 10 11 tuổi… Ấn tượng đầu tiên của nó là đôi mắt trong veo của thằng nhóc… Gặp gỡ bao nhiêu người nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy một đôi mắt sáng và hồn nhiên đến thế… Một tờ giấy trắng vẫn đang đợi cuộc sống viết lên những vết mực để có thể trưởng thành… Nó nhìn thẳng vào thằng nhóc thì thằng nhóc quay đi chỗ khác. Lúc sau cô chủ quán ra đưa cho thằng nhóc một bịch gì đó rồi cái bóng thằng nhóc khuất dần trong cái màn đêm tĩnh mịc..
– Thằng bé kia là con cô à? Đẹp trai thế? – nó quay ra hỏi cô chủ quán
– Không phải… Nhà nó nghèo lắm con à… Nên tầm này là nó ra quán xin cô ít thức ăn mang về cho các em nó… Thằng nhóc ngoan lắm… Nghỉ học là ra đây làm phụ cô… Hôm nào mà quán cô nghỉ là lại đi đánh giầy không à…
– Thế bố mẹ nó đâu rồi cô? – Nó ngạc nhiên hỏi
– Bố nó nghiện rượu làm khổ mấy mẹ con nó mới chết năm ngoái á… Mẹ nó thì tần tảo suốt mà chẳng ăn thua… Suýt mấy lần thằng nhóc định bỏ học làm cô khuyên hoài mới đi á…. – cô chủ giải thích cho nó mà nhìn cô cũng sắp khóc…
Trở lại công ty làm mà câu chuyện của cô chủ quán về thằng nhóc làm nó phải suy nghĩ rất nhiều… Một chút đồng cảm… Nó thấy đâu đó là cuộc sống của nó trước đây… Vậy là hôm sau nó quyết định rình thằng nhóc… Cũng tầm giờ ấy thằng nhóc qua quán lấy thức ăn… Nó vẫy vẫy thằng nhóc…
– Ê cu.
Thằng nhóc thấy nó gọi thì có vẻ sợ nhưng vẫn đi ra…
– Ngồi đây anh nhờ chút nhé…
– Vầng… – Thằng nhóc vẫn chưa hiểu nó định làm gì.
– Một tô bún đặc biệt nha cô?
Cô chủ hiểu nó định làm gì hay sao ấy nên làm sẵn luôn rồi… Thằng nhóc thấy tô bún đặt trước mặt thì ngạc nhiên
– Ăn hộ anh tô bún… Anh no quá mà lỡ gọi rồi…
– Em không ăn đâu… Em no rồi…
Thằng nhóc lưỡng lự nhưng cái bụng lại biểu tình…
– Ăn hộ anh đi… Không có độc đâu mà lo… – Nó trêu thằng nhóc
– Em không dám đâu… – Thằng nhóc vẫn lưỡng lự
– Không sao… Ăn đi.. anh mời… – Nó quay sang cô chủ ý muốn giúp
– Ăn đi… Anh này không bắt cóc mày đâu cu… – được cô chủ nói vậy thằng nhóc mới dám ăn.
Nhưng tưởng chừng như thằng nhóc sẽ ăn hết thì thằng nhóc lại đi lấy một cái túi bóng khác rồi bỏ đùi gà và chả mọc vào đó rồi ăn mỗi bún không… Nó ngạc nhiên nhưng vì thằng nhóc ăn ngon quá… Nó không nỡ hỏi… Thằng nhóc xì xụp hết tô bún thì nó mới nói
– Sao không ăn hết đi?
– Em cảm ơn anh nhưng mấy đứa em của em đói hơn…
Sau câu nói ấy. Nó thấy sống mũi cay cay. Nó hỏi tiếp
– Nhà nhóc ở gần đây không?
– Em ở khu xxx – thằng nhóc hồn nhiên trả lời
– Xa thế? Nhóc đi bộ hả?
– Vâng. Em đi hoài mà…
– Nhà anh cũng gần khu đấy. Có đi nhờ không?
Nó hỏi thằng nhóc vậy vì muốn đưa thằng nhỏ về thôi. Phòng nó đi hướng ngược lại mà…
– Vâng. Vậy cho em đi nhờ chút…