Nghiện Đụ Em Giúp Việc - Phần 2
Vân đi nhờ chiếc xe lam của đôi vợ chồng già nọ, họ làm nghề buôn bán nhỏ ở tỉnh bên. Hiện tại Vân vẫn chưa biết đi đâu về đâu, nàng không dám về nhà bố mẹ đẻ vì sợ điều tiếng. Chắc hẳn người ta sẽ nói nàng bị nhà chồng đuổi về, không vì lý do này thì lý do khác. Ở những vùng quê thì việc người con gái bị đuổi đi là việc gì đó rất đáng xấu hổ, nàng chỉ sợ bố mẹ mình không chịu nổi ánh nhìn và sự đàm tiếu của những người xung quanh. Nàng nhớ mình có cô bạn đang làm thuê trên thành phố, đợi lên đó rồi sẽ thử liên lạc xem sao. Vân vừa nghĩ vừa lim dim mắt, những cơn gió mát mẻ dần đưa nàng chìm vào giấc ngủ.
Đến thành phố đã là tờ mờ sáng, Vân cảm ơn đôi vợ chồng nọ rồi chào tạm biệt. Người vợ còn cẩn thận dúi vào tay Vân một túi xôi, dường như bà cũng hiểu nàng đang gặp phải chuyện gì đó. Như chưa an tâm, trước khi chia tay bà còn đưa cho Vân số điện thoại, nói là có việc gì cần thì gọi, nếu giúp được bà sẽ giúp. Vân thầm nghĩ trên đời này người tốt vẫn còn nhiều lắm.
Vân lấy điện thoại ra tìm số của cô bạn rồi gọi. Lần đầu thuê bao, lần thứ hai cũng vậy. Vân bắt đầu lo lắng, nàng đợi một lúc rồi gọi lại. Vẫn như vậy, có lẽ cô bạn kia đã đổi số rồi. Vân thở dài, ngồi gục đầu trên ghế đá. Giờ này chắc nhà chồng đã biết Vân bỏ đi rồi, vậy mà chồng nàng còn không thèm gọi lấy một cú điện thoại. Vân muốn khóc, nhưng rồi nhận ra sẽ chẳng có ai dỗ dành mình cả, hiện tại nàng chỉ có thể tự mình lo liệu mà thôi.
Ánh mặt trời dịu nhẹ khẽ xuyên qua vòm lá, đường phố đã bắt đầu đông đúc, tiếng còi xe nhộn nhịp cắt ngang những dòng suy nghĩ của Vân. Nàng ngẩng mặt lên, sự quyết tâm hiện rõ trong đôi mắt long lanh ánh nắng, nàng không thể quay lại, chỉ có thể tiến về phía trước, nàng sẽ sống được ở thành phố này, tránh xa những con người kia.
…
Trung tâm môi giới việc làm.
Người phụ nữ trung niên đặt cốc nước xuống bàn, liếc nhìn Vân rồi hỏi:
– Em cần tìm công việc gì?
– Ừm… Chị đang có những việc gì ạ? – Vân ngập ngừng.
– Em có mang theo hồ sơ không?
– Dạ… em chỉ có chứng minh thư – Lúc rời đi Vân chỉ lấy một ít quần áo, không nghĩ đến phải mang theo giấy tờ gì khác.
– Vậy em phải làm một bộ hồ sơ đầy đủ trước, rồi cho chị biết chuyên môn của em là gì thì chị mới tìm được công việc phù hợp.
Vân không muốn quay lại ngôi nhà đó, nàng đắn đo rồi hỏi:
– Có việc nào không cần hồ sơ không ạ?
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Vân, rồi lại liếc nhìn túi đồ đặt dưới chân. Bà im lặng chốc lát rồi bảo:
– Em đứng dậy chị xem.
Người đàn bà quan sát Vân kỹ càng từng chút một. Dù cho nàng đang mặc một bộ quần áo bình thường nhưng người đàn bà kia vẫn có thể nhận ra những đường cong cơ thể, bầu ngực nở nang và cặp mông căng tròn. Khuôn mặt nàng không hề trang điểm, có phần nhợt nhạt nhưng vì là phụ nữ nên người đàn bà kia có thể tưởng tượng ra nếu nàng ăn diện và trang điểm thì sẽ là một tuyệt sắc giai nhân. Người đàn bà nói với Vân:
– Đợi chị một lát.
Nói rồi bà ta móc điện thoại ra đi tới góc phòng gọi điện, giọng điệu có vẻ bí mật. Sau một lúc thì tươi cười đi tới chỗ Vân.
– Em nấu ăn thế nào?
– Ừm… tốt ạ.
– Vậy chị có việc làm cho em đây, làm giúp việc gia đình, nuôi ăn ở, nhà chỉ có một người nên công việc cũng nhàn, lương khá cao.
– Giúp việc? Là hàng ngày nấu cơm quét dọn giặt giũ thôi phải không ạ?
– Đúng rồi, chủ nhà ở một mình, thi thoảng lại đi công tác nên cần người chăm lo việc nhà.
– Chủ nhà là… – Vân hỏi nhỏ.
– Nam giới, 39 tuổi, rất nhã nhặn lịch sự.
Vân đắn đo, công việc này quả là phù hợp với nàng vì không phải lo tìm thêm chỗ ở, lại không yêu cầu hồ sơ. Nhưng ở chung nhà với một người đàn ông thì…
– Lương khoảng 15 triệu một tháng, có thể tăng thêm.
Vân ngước mắt lên, mức lương như vậy quả thực là rất cao, bằng mấy tháng nàng đan rổ ở nhà, lại còn có thể tăng.
– Em yên tâm, ngôi nhà nằm trong khu dân cư, an ninh tốt.
Thấy Vân còn suy nghĩ, bà ta tiến lại gần nói nhỏ:
– Việc nhẹ lương cao như này hiếm lắm, không nắm lấy cơ hội thì sẽ tiếc đấy.
Câu nói của người phụ nữ đánh trúng tâm lý của người có ít sự lựa chọn như Vân. Nàng ngẩng mặt lên dứt khoát:
– Vâng, chị cho em nhận công việc này.
…
Hoàng hôn buông những giọt nắng vàng sậm như mật ong trải dài trên hè phố. Vân bắt xe ôm lần theo địa chỉ mà người đàn bà kia đưa cho, cuối cùng cũng tìm được. Một ngôi nhà ba tầng không quá nguy nga đồ sộ nhưng trông khá sang trọng, nằm gần rìa trung tâm thành phố. Vân đứng trước cánh cổng sắt lớn nhìn vào bên trong, sân khá rộng với nhiều chậu cây cảnh, xa xa có cả chiếc hồ bơi nhỏ.
Cửa nhà đóng, có vẻ chủ nhà vẫn chưa về. Đang ngơ ngẩn không biết làm sao thì một chiếc ôtô đen chậm chậm đi tới, đỗ lại trước cổng. Cửa mở, một người đàn ông bước xuống tiến tới chiếc cổng sắt. Ấn tượng ban đầu của Vân về người này khá ổn, ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi cùng quần âu được là khá phẳng phiu, bộ âu phục làm tôn lên dáng vẻ cao ráo lịch lãm của người đàn ông trung niên. Làn da trắng, mái tóc đen được vuốt khá trẻ trung và đặc biệt là khuôn mặt, có thể gọi là đẹp trai so với lứa tuổi. Vân đoán người này là chủ nhà, xem ra những tháng ngày sắp tới của nàng cũng không tệ.
– Cô tìm ai? – Người đàn ông quay sang nhìn Vân.
– Em… em là giúp việc mới ạ.
– Giúp việc? – Người đàn ông quét ánh mắt một lượt từ trên xuống dưới cơ thể Vân, dừng lại một chút ở vòng 1 nàng và cả vùng tam giác thầm kín. Vân hơi ngượng khi bị nhìn kỹ như vậy, dù rằng ánh mắt này nàng đã gặp nhiều lắm rồi.
– Cô bên chỗ trung tâm môi giới phải không?
– Vâng ạ.
– Vào nhà đi.
Người đàn ông mở cổng sắt và cả cánh cửa nhà, rồi quay ra cho ôtô vào gara. Vân bước vào, bên trong căn nhà quả nhiên đúng như nàng nghĩ, khá sang trọng, tuy chưa gọi là lộng lẫy nhưng so với một người con gái ở quê như nàng thì vậy đã là xa hoa. Từ nột thất cho đến đồ trang trí chỉ nhìn qua thôi cũng biết là đồ đắt tiền, bảo sao chủ nhà lại trả lương cao như vậy. Đang mải ngắm nghía thì người đàn ông bước vào, ngồi xuống sofa với lấy cốc nước uống rồi đưa mắt nhìn Vân.
– Làm cho tôi phải thỏa mãn được vài điều kiện. Thứ nhất là trung thực, tôi ghét nhất là bị phản bội. Cô giúp việc trước đã được tôi tạo điều kiện để uống nước trong sở cảnh sát vì đã quan tâm hơi quá đà đến cái két sắt của tôi.
– Vâng… em hiểu – Từ bé đến giờ Vân chưa biết ăn cắp là gì, lời nói của anh ta cứ như để phủ đầu nàng vậy, chưa gì đã thấy căng thẳng rồi.
– Thứ hai, là phải tuyệt đối nghe lời. Tôi bảo gì em làm nấy.
Nghe có vẻ hơi hà khắc, nhưng chắc anh ta không tới mức bảo nàng đi phóng hỏa giết người đâu. Vân cứ gật đầu ‘Vâng’ cho qua chuyện.
– Thứ ba, trình độ nấu ăn của em như thế nào?
– Ổn ạ, em có thể nấu các món gia đình thường ngày.
– Tôi không yêu cầu các món phức tạp như nhà hàng 5 sao, nhưng phải hợp khẩu vị, em có làm được không?
– Vâng… khẩu vị của anh là…
– Giờ cũng sắp bữa tối rồi, em đi làm đi.
– Vậy… để em đi chợ.
– Không cần, trong tủ lạnh có hết, bếp đằng kia.
Người đàn ông chỉ vị trí cho nàng rồi bỏ lên lầu. Vân đoán ông chủ này khá là khó tính đây. Nàng đến bên cái tủ lạnh to đùng, ở trong là cả một siêu thị mini với đủ loại thịt, cá, rau, củ quả. Chắc mỗi lần đi siêu thị anh ta mua cho cả tháng quá. Vân thầm nghĩ rồi lấy vài thứ nguyên liệu ra, đây sẽ là thử thách đầu tiên của nàng. Tuy có chút căng thẳng nhưng Vân khá tin tưởng vào tài bếp núc của mình. Mới đầu còn hơi luống cuống vì căn bếp lạ hoắc, nàng còn chưa quen vị trí để các dụng cụ, dần dần về sau đã trôi chảy hơn, các món ăn dần dần thành hình dưới đôi tay khéo léo của nàng.
Người đàn ông quấn khăn tắm rồi đi xuống lầu, mùi thức ăn thơm nức khiến anh không thể không chú ý. Anh nhẹ nhàng tiến tới mép phòng bếp, phía trong Vân đang chăm chú với món ăn của mình, vài lọn tóc dính trên má do mồ hôi khiến gương mặt nàng trông rất quyến rũ.
Điều hòa được bật, Vân thấy mát hơn hẳn bèn ngước đầu lên, bắt gặp người chủ nhà đang nhìn mình chăm chú. Nàng hơi bối rối liền cắm mặt xuống làm tiếp. Biểu hiện đáng yêu đó không thoát khỏi cặp mắt của anh.
Người đàn ông ngồi sẵn ở bàn chờ đợi, Vân sắp các món lên rồi đứng lí nhí:
– Mời anh dùng bữa ạ.
Người đàn ông nhìn một lượt các món trên bàn, cầm đũa gắp một miếng cá đưa lên miệng. Vân hồi hộp chờ đợi, người đàn ông thử hết món này đến món khác, cuối cùng đặt đũa xuống rồi hỏi:
– Em tên gì?
– Dạ… Vân ạ.
– Tôi tên Huy, em có thể bắt đầu công việc từ ngày hôm nay.
Vân thở phào xen lẫn vui mừng, quả nhiên nói về bếp núc nàng rất tự tin. Còn về phần Huy, anh không nói ra nhưng những món Vân nấu thật sự rất ngon, hơn hẳn những người giúp việc trước.
– Em còn đứng đó làm gì?
– Dạ?
– Ngồi xuống ăn đi.
Huy chỉ vào cái ghế bên cạnh, Vân hơi lưỡng lự vì thân phận nàng chỉ là giúp việc.
– Ở nhà tôi không có kiểu phân biệt giai cấp, ngồi xuống ăn cơm – Huy vừa ăn vừa nói.
Vân bất đắc dĩ nghe lời, ngồi xuống bên cạnh. Lần đầu nàng ngồi ăn cơm với một người đàn ông xa lạ nên có chút ngượng ngập. Tuy nhiên sự e dè nhanh chóng bị xóa bỏ khi Huy gắp thức ăn cho nàng. Vân chợt nghĩ ông chủ này xem ra không đến nỗi nào.
– Số đo ba vòng của em là bao nhiêu?
Vân tí thì phun cơm ra ngoài, nàng nuốt ực một cái rồi tròn mắt nhìn cái người mà mới vài giây trước thôi nàng còn nghĩ anh ta tử tế.
– Em không nghe rõ hử, tôi hỏi số đo ba vòng của em.
– Để… để làm gì ạ?
– Mua cho em vài bộ quần áo, em không định mặc mấy bộ như đi họp phụ huynh thế kia suốt đấy chứ?
Vân nhìn lại mình, áo sơ mi, quần vải, đúng là trông có hơi nghiêm túc và cứng nhắc quá.
– Nếu là quần áo, thì… để em tự mua cũng được – Vân ấp úng.
– Em đâu thạo đường xá ở đây, với lại lỡ mua phải mấy thứ đồ tôi không thích lại tốn công đi mua lại.
Vân thật sự thấy khó xử, tiết lộ số đo 3 vòng cho người khác giới ngay lần đầu gặp mặt, nghĩ sao cũng thấy ngại ngùng.
– Bao nhiêu?
Huy hơi gằn giọng, Vân biết không thể không nói đành cúi mặt lí nhí:
– 91… 64… 93… ạ.
Huy khựng lại giây lát, ánh mắt có chút thay đổi, cơ mặt giãn ra như tỏ vẻ hài lòng, rồi lại thản nhiên ăn tiếp.
– Thực sự… em có thể tự đi mua được – Vân vẫn chưa bỏ cuộc.
Huy vẫn ăn như không nghe thấy, rồi buông một câu đầy sự quan tâm:
– Đẹp như em, không nên ra ngoài đường nhiều.