Nghịch Tử - Chương 7: Buồn nhất… không phải là lúc chia tay người yêu. Mà là lúc nhận ra.. người đó chưa từng yêu mình!….
Tôi lên thành phố học lại với những cảm xúc khác nhau đang xáo trộn trong tôi. Một bên là cảm gíac lo lắng hờn ghen với bố, một bên là cảm giác dường như mẹ đã dành trọn con tim cho mình. Tôi hứa với long mình sẽ học tốt. Tôi nhớ đến khoản nợ của mẹ với ông bà, tôi muốn giúp đỡ mẹ quá, đến bao giờ…
Kỳ học mới cũng đến với bao háo hức, hứa hẹn, những khuôn mặt quen bạn bè xưa cũ… Vài tháng hè không gặp mấy mấy đứa bạn lớn hẳn ra.
Tôi học chuyên ngành ngoại ngữ nên trường đa số là con gái, xinh có, dễ thương có, xấu có, giàu có, nghèo có… Giảng đường chung hơn 400 học viên dường như tôi chỉ là nhỏ bé… Có những khi là những tờ giấy nhỏ nhỏ chuyển từ nơi nào đến chỗ tôi với nội dung muốn làm quen.
Tại trong hơn 400 học viên ấy, số lượng sinh viên nam chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà tôi thì lại có chút ngoại hình nên cũng có nhiều em để ý.
Tôi cũng không để ý lắm, đơn giản vì tôi chưa có cảm giác yêu ai đó thật bao giờ, cái thời học sinh vụng dại cảm tính ấy qua lâu rồi… Hơn nữa, trong tôi hình bớng mẹ lớn lao quá, mãnh liệt quá, tôi không thoát ra được. Mấy thằng học chung kêu tôi ngu, sao không yêu con bé này, sao không yêu con bé nhà thành phố kia, sao không yêu đứa chân dài nhưng xấu xấu kia…
Tôi không quan tâm lắm, tôi chỉ cười chừ… Lắm khi bọn nó còn nghi ngờ tôi là gay… Buồn cười quá…
Đôi khi tôi còn thấy thương cảm cho mấy thằng đó, hai mươi tuổi đầu mà chưa biết mùi đàn bà, còn tôi, dẫu gì cũng…
Tôi gọi điện về nhà mỗi chiều thứ 7, lại ra bưu điện gần quán trọ, lại đăng kí số đưa cho cô tiếp viên xinh đẹp nhưng khó tính…
Mẹ vẫn thế, vẫn ngọt ngào với những lo toan. Tôi tuyệt nhiên không nói những chuyện lien quan đến chuỵên ấy, tôi sợ mẹ tôi nghĩ tôi chỉ nhớ đến cái đó mà không lo học tập.
Bố tôi đi sau khi tôi đi một tuần, mẹ tôi bảo thế. Tôi mừng vì như thế mẹ tôi sẽ không ngủ cùng bố nhưng cũng thương mẹ vì lủi thủi một mình.
Mẹ bảo mẹ quen như vậy rồi nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy áy náy. Mẹ bảo tôi gắng học tốt, mẹ sẽ lên thăm tôi khi công việc rảnh rỗi.
Tôi nhớ mẹ nhiều, tôi nhớ những đêm ngủ cùng mẹ, nhớ chiếc bàn ăn, nhớ chiếc quần lót của mẹ, nhớ cả cô bé đáng yêu của mẹ…
Tôi không hỏi mẹ có nhớ tôi không, nhưng qua giọng nói tôi biết mẹ nhớ tôi nhiều, mẹ chẳng có ai than thiết ngoài tôi.
Mẹ kêu tôi về thăm mẹ nhưng tôi cũng không muốn lắm. Tôi biết về thế nào chuyện đó lại xảy ra, đôi khi tôi cũng nhớ đến mẹ khi thủ dâm, khi xem phim sex cùng với thằng bạn ở KTX. Tôi không muốn về lúc này vì một lý do khác, đó là vì tôi đã siêu long trước một người con gái học cùng khoa nhưng khác lớp.
Cô bé đó nhà thành phố, nhà cũng giàu có, tôi nghe bạn bè nói thế chứ cũng chưa vào nhà cô ta bao giờ.
Lý do tôi siêu lòngtrước người ấy không phải vì cô ta giàu có hay giỏi giang xinh đẹp gì. Tôi không coi trọng vật chất, nghệ sĩ thường là thế.
Chiều chiều khi tôi ngồi học ở giảng đường cô ta đều chủ động đến ngồi bên tôi hỏi tôi đủ thứ. Tôi thường ở lại không về nhà trọ vì nhà trọ ồn ào nóng nực làm tôi không tập trung được. Lúc đầu tôi ghét cô ta lắm, con gái gì mà mạnh bạo quá, cứ tiến tới làm phiền tôi như đã quen từ lâu lắm.
Sở thích của tôi là người như mẹ tôi, hiền lành, cam chịu, nhẹ nhàng, dịu dàng… Cô ta là bản ngược lại của mẹ tôi. Lắm lúc tôi trốn cô ta sang giảng đường khác hoặc tránh mặt cô ta nhưng chẳng hiểu sao cô ta vẫn tìm ra.
Bạn bè tôi mấy thằng con trai luôn gán ghép tôi với cô bé ấy, cô bé ấy được cái nhiệt tình hay mời bạn bè tôi đi ăn chè ở quán bên đường.
Rồi tôi cũng quen dần với việc có cô ấy bên cạnh, tôi tặc lưỡi coi như là có bạn bè chia sẻ lúc cô đơn. Cô ấy biết tôi nghèo, biết tôi đi chiếc xe đẹp cũ đi học, biết tôi đi dạy them để có tiền ăn học nhưng có vẻ cô ấy không bận tâm lắm. Tên cô ấy thật đẹp, mang tên một loài hoa, HHTT. Một cái tên cũng đủ làm tôi phải thốt lên khi lần đầu nghe thấy.
HHTT không đẹp nhưng toát lên vẻ quyến rũ, chút sành điệu của gái thành phố với đôi mắt to, với nụ cười rạng rỡ.
Tôi hình như đã xao nhãng khi nghĩ về mẹ, nhưng tôi học tốt hơn khi có cô ấy. Tại chiều nào hai đứa cũng ở lại tới muộn mới về.
Tôi bắt đầu làm thơ trở lại, đầu tiên là những bài thơ vu vơ không nội dung cụ thể, rồi thì sau đó là những bài thơ tặng riêng cô ấy:
Dẫu có thể em là loài hoa nhỏ
Hoang dại bên đường nhỏ bé đáng thương
Thì em ạ anh sẽ là ngọn gió
Đến bên em hôn nhẹ thật nhẹ nhàng…
Tôi không nhớ đã tặng cô ấy bao nhiêu bài thơ nữa, cô ấy cũng là người có máu thi sĩ, cũng gửi tặng tôi những bài thơ tình yêu bất hủ…
Những buổi chiều tôi dắt cô ấy ra công viên gần trường, ngồi trên ghế đá tâm sự đủ thứ chuỵên trên đời, về con người, về cs, nhưng tôi tuyệt nhiên không nhắc đến gia đình tôi, tôi sợ người ấy biết tôi sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc với một người cha như thế…
Cô ấy không ngại ngùng ngồi trên xe đạp cà tàngcủa tôi rong duổi khắp thành phố những buổi chiều tà hay những góc phố thânquen.
Tôi chẳng dám đến những nơi hào nhoáng của thành phố, chỉ đi ăn uống ở những quán ven đường. Cô ấy hiểu điều đó…
Cũng chưa một lần cô ấy mời tôi về nhà, có lẽ sợ bố mẹ sẽ thất vọng khi gặp một thằng quê mùa như tôi…
Cũng chưa một lần tôi hôn cô ấy… Tại tôi nhát quá, tôi không đủ dũng khí, trái tim tôi còn non nớt vụng dại, tôi chỉ mạnh mẽ khi ở bên mẹ, có lẽ vậy…
Tôi chỉ nắm tay cô ấy khi quen nhau thânthiết được một thời gian. Cả hai tuy không ai nói yêu ai, thích ai một cách trực tiếp mà chỉ qua những vần thơ, những mảnh giấy nhỏ kẹp trong sổ…
Gửi những lời yêu thương vào trong vần thơ…
Tôi như sống trong hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu đầu. Tôi chưa yêu ai như thế, chưa có cảm giác hồi hộp chờ đợi khi người ấy đến muộn như thế. Chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc khi người ấy chờ tôi ở đầu dãy nhà trọ.
Chưa bao giờ tôi mất ngủ cả đêm khi hai đứa giận hờn… Chưa bao giờ tôi phải đạp xe đi tìm một người lang thang trên phố dẫu biết rằng giữa thành phố hoa lệ này sẽ không bao giờ có thể tìm được…
Tôi dần dần xoá nhoà hình ảnh của mẹ, đôi khi tôi nghĩ vậy cũng tốt, mình có thể bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống của một con người, không phải là nghịch tử nữa…
Tôi ít gọi điện về nhà…. Thay vào đó là mẹ tôi gọi điện nhiều hơn. Bà vẫn vậy, vẫn lo lắng cho tôi, vẫn chờ tôi về…
Tôi viện cớ sắp thi nên không về được, tết tôi về luôn thể. Mẹ tôi tin là như thế… Mẹ vốn tin tôi tuyệt đối…
Tôi không nghĩ sẽ làm chuyện ấy với mẹ them lần nào nữa, tôi thấy mình hạnh phúc với cs hiện tại, với những bài học, với những vần thơ đẹp như cổ tích…
Bạn bè hỏi tôi mày đã có gì gì với nó chưa, HHTT ấy. Nhưng tôi chỉ cười, tôi chẳng bao giờ muốn làm gì gì với cô ấy cả. Một tình yêu trong sang đúng nghĩa.
Cô ấy cũng không đòi hỏi gì ở tôi, có lúc tôi nghĩ vu vơ rằng nếu không có cô ấy chắc tôi không sống nổi. Một ngày không gặp ở giảng đường là tim tôi đau nhói.
Tôi cũng kể về mẹ tôi cho cô ấy nghe, tôi kể một cách hào hứng như thể mẹ tôi là thiên thần vậy.
Chiều hôm ấy khi vừa chia tay “loài hoa nhỏ” của mình về tôi đã thấy mẹ ở phòng trọ chờ sẵn. Tôi ngạc nhiên vô cùng, mắt tròn mắt dẹt nhìn mẹ.
Thằng cùng phòng tôi lại bắt đầu nhanh nhảu:
– Cô thấy chưa, học không lo học lại đi chơi với người yêu về đấy. Nó tủm tỉm, rồi hề hề..
Mẹ tôi không nói gì, mặt mẹ buồn buồn.
Tôi đưa mẹ đi dạo quanh công viên gần nhà trọ, nói là gần nhưng đi bộ cũng cả mấy chục phút. Nói là công viên chứ cũng chỉ là vài cái ghế đá và hàngcây… Buổi tối ở đây mọi người đều ra đây tập thể dục hoặc tâm sự cho khuây khoả sau một ngày làm việc vất vả…
– Dạo này con học hành thế nào? Mẹ hỏi tôi khi hai mẹ con ngồi xuống ghế đá.
– Tốt hơn trước mẹ à.
– Sao con dạo này ít gọi điện về? Cũng không về thăm mẹ nữa, mấy tháng rồi còn gì.
– Tại con bận học quá, kỳ này con muốn đạt học bổng mà mẹ. Con định tết về luôn.
– Thế thì tốt rồi. Thế còn con bé ấy. Mẹ nhỏ nhẹ…
– Con bé nào ạ? Tôi giả bộ ngây ngô.
– Con bé mà con hay đưa đi đón về ấy.
– À, mẹ nghe lời thằng cùng phòng làm gì, nó lúc nào chả oang oang như thế. Tôi chối biến.
– Chiều mẹ ngồi ở nhà chủ nhà, cô ấy kể hết rồi.
Tôi im lặng. Hơi chút xấu hổ vì bị mẹ phát hiện ra.
– Mẹ nói vậy thôi chứ có người yêu thì tốt, có người yêu mà biết lo lắng cùng nhau học tập, cùng nhau vượt khó là tốt. Con cũng lớn rồi. Bằng tuổi con mẹ cũng vậy mà.
Tôi như mở cờ trong long, tôi thao thao bất tuyệt kể về “loài hoa nhỏ” của tôi với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của kẻ mới yêu, đang yêu và được yêu lần đầu.
– Con yêu nó chứ? Mẹ hỏi.
– Con cũng không biết nữa nhưng chưa bao giờ có cảm giác như thế.
– Nó yêu con chứ? Nó có ngoan không? Con nhà thế nào?
– Con cũng không biết tình cảm của người ta có chân thành không, nhưng có vẻ con nhà tử tế.
– Mai con đưa nó gặp mẹ nhé.
– Thôi mẹ à. Tôi không muốn cô ấy gặp mẹ tôi, vì tự nhiên có cảm giác như thể mẹ là người tình của tôi, tôi không muốn hai người giáp mặt.
Mẹ có vẻ buồn buồn khi nghe tôi nói như thế. Tôi hiểu lòng mẹ, hiểu mẹ nghĩ gì.
– Mẹ ở đây mấy ngày? Tôi hỏi.
– Con muốn mẹ về sớm à? Mẹ cũng chỉ ở một hai ngày thôi, lâu rồi không biết con thế nào nên mẹ lên thăm, bây giờ thì yên tâm rồi.
Tôi đưa mẹ về, lâu không gặp nên có gì đó ngăn cách mẹ và tôi, cả quãng đường về không ai nói gì, mẹ lẽo đẽo theo tôi từ phía sau.
Tối đến, tôi và thằng cùng phòng qua nhà trọ bên cạnh ngủ để mẹ ngủ một mình, tôi lấy lý do bận học đêm ảnh hưởng đến mẹ nên qua phòng bên cạnh ngủ. Mẹ hiểu…
Sáng hôm sau HHTT đến phòng trọ tôi sớm. Tôi không muốn họ gặp nhau nhưng cũng không được rồi. Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn sángđể mẹ tôi và cô bé nói chuyện. Khi tôi về thì cô ấy đã rời đi.
– Cô ấy đi rồi hả mẹ? Mẹ thấy thế nào? Tôi dồn dập hỏi.
– Ừ. Đi rồi. Mẹ trả lời cộc lốc.
– Sao hả mẹ, được chứ? Tôi hỏi có vẻ tự hào.
– Con muốn mẹ nói thật hay nói dối.
– Tất nhiên là thật rồi. Hi.. Tôi cười. Con đã bảo được mà.
– Về ngoại hình thì mẹ không nói, nhưng về tính cách cũng như hoàn cảnh thì nên xem lại.
– Nó tốt mà mẹ, ngoan ngoãn, còn hoàn cảnh thì với con không quan trọng lắm, quan trọng là tình yêu.
– Con và nó đến đâu rồi?
– Là sao hả mẹ?
– Hai đứa có gì chưa?
– Chưa, tụi con trong sang mà mẹ, hôn con còn chưa dám nữa là…
– Ừ, thế thì tốt…
– Sao nó đi sớm thế nhỉ? Phải chờ con về rồi đi chứ.
– Mẹ bảo nó đi đấy.
– Trời, sao mẹ lại thế, con định lát cả ba chúng ta đi siêu thị chơi.
– Sau này con sẽ hiểu…
Tôi không hiểu mẹ nói thế có ý gì nhưng thực sự tôi không bận tâm lắm.
Tôi chở mẹ đi siêu thị chơi. Nói là đi siêu thị chứ không mua gì, chỉ đi ngắm nghía mọi thứ. Hôm nay là cuối tuần nên đông quá. Mẹ tôi chưa bao giờ đi siêu thị to thế nên cái gì cũng là mới lạ. Mẹ nắm chặt tay tôi như sợ lạc mất…
Trên đường về tôi luyên thuyên đủ thứ về cuộc sống phồn hoa ở thành phố, tôi không kể về HHTT của tôi một chút nào. Tôi sợ mẹ buồn. Dù gì mẹ cũng coi tôi như người của mẹ từ lâu rồi…Mẹ sẽ hạnh phúc khi tôi có cuộc sống mới, mẹ sẽ vui khi tôi có thể rời xa nhục dục với mẹ… Nhưng dù thế nào, phụ nữ cũng là người yếu đuối, rồi mẹ sẽ dần quen với cuộc sống này… Tôi nhủ lòng như thế
Tôi về đến phòng trọ cũng quá trưa, chẳng có ai ở nhà, thằng kia chắc đi học tối mới về. Vừa vào nhà mẹ đã ôm chặt lấy tôi khóc thút thít:
– Mẹ sao thế? Tôi nắm tay mẹ.
– Mẹ thật là người chẳng ra gì. Sao mẹ lại ghen với người yêu của con trai mình chứ?
– Con hiểu mà. Con cũng từng có cảm giác ấy khi ghen với bố. Nhưng cuộc sống phải thế mẹ à.
– Con đi rồi mẹ ngỡ là sẽ qua, sẽ có thể quên những gì đã xảy ra nhưng…. mẹ nói trong tiếng nấc…
– Con cũng nhớ mẹ lắm nhưng tình cảm mẹ con, tình dục khác với tình yêu mẹ à. Con cũng nghĩ sẽ không yêu ai, chỉ có mẹ nhưng khi gặp người ấy con mới hiểu, dù thế nào con và mẹ cũng chỉ mãi mãi là tình mẫu tử.
– Mẹ biết chứ, con đi rồi mẹ khóc nhớ con nhiều lắm. Tình cảm mẹ dành cho con không phải là tình yêu nam nữ, mà tình dục thể xác mẹ cho con cũng không phải là chỉ để thoả mãn nhu cầu. Với con có thể tình dục là thoả mãn nhu cầu, còn với mẹ nó là để gắn kết tình mẹ con… Lẽ ra mẹ không nên ghen vớí người yêu con như thế nhưng mẹ không hiểu nổi mình nữa.
– Con có người yêu cũng tốt mà mẹ, để chúng ta chấm dứt mối quan hệ ngang trái này, để cả hai đỡ phải sống trong dằn vặt tội lỗi…
– Mẹ vui quá, mẹ cứ ngỡ con sẽ không nhận ra điều ấy, cứ muốn tiếp tục mối quan hệ này. Con cũng trưởng thành hơn rồi…
Mẹ buông tôi ra lau dòng nước mắt. Tôi xoa lên má mẹ lau nước mắt cùng mẹ…
– Lúc con đi rồi, con sợ mẹ ở nhà sẽ ngủ cùng bố, con ghen đấy. Tôi cười.
– Bố đi ngay mà, bố mang hết tiền đi rồi. Bây giờ bố sẽ không về đâu, mà nếu có cũng rất lâu mới về.
– Sao bố bảo bố không lấy tiền nữa mà.
– Con bíêt tính bố mà, có cái gì là chắc chắn đâu.
– Vậy là từ khi con đi bố không về nữa? Và mẹ coi như đã mua căn nhà đó.
– Ưhm.
Tự nhiên tôi thương mẹ quá, một thân vò võ một mình… Tôi kéo mẹ vào lòng…
– Con nghĩ rằng sớm muộn gì chúng ta cũng phải dừng lại, nên sớm khi nào thì tốt khi ấy. Con cũng nhớ mẹ lắm, con cũng muốn về thăm mẹ lắm, giá như chưa biết gì về giới tính thì không sao, mẹ đã mang lại cho con cảm giác lần đầu nên con sẽ không bao giớ quên được. Con cũng mất nhiều thời gian để quen người mới…
– Lẽ ra mẹ phải vui mừng nhưng sao mẹ lại thế này chứ? Mẹ thật ích kỉ khi sợ người ta sẽ mang con rời xa vòng tay mẹ… Mẹ lại khóc…
– Dù thế nào con cũng ở bên mẹ mà, dù con có lập gia đình con cũng luôn ở bên mẹ mà. Tôi an ủi mẹ.
Mẹ ngẩng lên nhìn tôi không chớp mắt làm tôi ngượng ngùng muốn tránh đôi mắt ấy. Mẹ đặt hai tay lên má tôi như hai người yêu nhau:
– Con sẽ luôn ở bên mẹ chứ? Mẹ chỉ có con là người thân duy nhất, mẹ chỉ có mình con là tài sản q uý giá nhất. Mẹ không thể sống mà thiếu con được.
– Con biết mà mẹ, con sẽ luôn ở bên mẹ, con hứa…
– Ôi con tôi… Mẹ vừa nói vừa đè tôi xuống giường.
Tôi hoảng quá, bất ngờ quá. Chưa bao giờ mẹ tôi cư xử như thế.
– Mẹ ơi, cửa chưa khoá kìa. Tôi nói.
Tôi đẩy mẹ ra rồi chạy ra khoá vội cửa lại rồi quay lại giường nơi mẹ tôi đang chờ đợi. Mẹ ngồi dậy nắm tay tôi kéo xuống giường. Tôi nằm đè lên mẹ, nhìn thẳng vào mắt mẹ:
– Cứ thế này con làm sao rời xa mẹ được.
– Mẹ cứ nghĩ là sớm qua đi nhưng khi con đi rồi mẹ mới nhận ra thật là khó. Mẹ chưa bgiờ có cảm giác như thế.
– Hay mình cứ như vậy mẹ nhé, tôi vuốt tóc mẹ.
– Mẹ không nói trước được điều gì, đến đâu hay đến đấy vậy. Mẹ nói giọng buông xuôi.
Tôi nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo trên người mẹ. Mẹ nhắm nghiền mắt như thoả mãn với hiện tại. Tôi thường ít khi quan tâm đến ngực mẹ, thường thì tôi chỉ cởi áo lót mẹ kho đã thoả mãn hết bên dưới mẹ. Nhưng hôm nay tôi lại làm theo trình tự từ trên xuống dưới.
– Mẹ đẹp quá, tôi nói khi bộ ngực nõn nà của mẹ hiện ra trước mắt tôi.
– Mẹ đẹp nhưng làm sao bằng ngực của HHTT. Mẹ nói trong khi vẫn nhắm mắt.
Tự nhiên tôi chợt nhận ra rằng hình như mình chưa từng để ý đến điều đó, hình như tình yêu của mình và HHTT đẹp trong sang đến mức mình chưa để ý đến ngực cô ấy. Trời ạ!
Chẳng lẽ mình và mẹ chỉ có xác thịt và cã thịt. Mà cũng đúng thôi, làm gì có tình yêu giữa mẹ và con chứ nói gì đến tình yêu trong sang… Tôi tự nhủ…
Tôi cúi xuống hôn lên bầu vú mẹ, nhẹ nhàng chứ không gấp gáp. Mẹ lấy làm lạ, vì tôi thường như con thú khi bên mẹ, hơn nữa cũng lâu rồi chưa làm chuyện đó từ khi lên thành phố học, vậy mà hôm nay tôi lại nhẹ nhàng như thế.
– Con hôm nay lạ quá.
– Sao vậy ạ?
– Thường thì con làm như muốn ăn tươi nuốt sống mẹ, hôm nay… mẹ lấp lửng…
– Tại con muốn từ từ cảm nhận ạ.
– Thật không hay tại con đã chán mẹ rồi khi có HHTT?
– Con đã nói rồi mà, hôn còn chưa có nữa là…
Tôi xoa ngực mẹ lần lượt từng bên một, một tay tôi không thế vừa được, ngực mẹ to và hồng hào quá…
Tôi cửi chiếc quần Jean của mẹ ra, thật khó. Mẹ tôi hay mặc quần Jean nên trông rất trẻ trung năng động.
– Lâu rồi con mới gặp nó.
– Gặp ai cơ?
– Cô bé này nè. Tôi vừa nói vừa đưa tay xoa lên mu mẹ qua lớp quần lót quen thuộc.
– Hix. Nó vẫn vậy mà, nó nhớ chú bé của con lắm.
Tôi cúi xuống lột nốt chiếc quần lót quen thuộc mà tôi hay lột trước đây ra khỏi đùi mẹ. Mẹ nằm im, không chủ động như lúc đầu nữa. Mặc tôi muốn làm gì thì làm.
Tôi đưa chú bé của mình vào bướm mẹ sau khi đã dung tay khám phá hết bên trong mẹ.
Tôi cũng không dập mạnh mẽ như mọi lần, từng chút từng chút nhẹ nhàng ấn sâu vào trong mẹ.
– Mẹ vẫn uống thuốc tránh thai chứ? Tôi hỏi.
– Không, có quan hệ với ai đâu mà uống.
– Vậy lại phải cho ra ngoài à. Tôi hỏi giọng đầy buồn bã.
– Đành vậy chứ sao con.
Tôi vừa dập vừa bóp vú mẹ, hết bên này đến bên kia. Thỉnh thoảng tôi mút vú mẹ, cắn nhẹ lên ti mẹ làm mẹ chết ngất.
Tôi đặt hai chân mẹ lên vai, ở tư thế này tôi nhìn rõ hang của mẹ sâu thẳm, nhìn rõ mu mẹ đang nhô cao chờ đợi. Lông mẹ chảy dài xuống hậu môn, lên cả rốn…
Tôi không đưa chim vào bướm mẹ ngay, mà giơ hai chân mẹ rộng ra để nhìn cho rõ. Mẹ thật khiêu gợi và sexy.
– Kìa con, con làm gì thế. Mẹ hốt hoảng khi thấy tôi làm như thế.
– Con muốn thấy cô bé của mẹ.
– Con thấy nhiều rồi mà. Mẹ vừa nói vừa khép chân lại rồi cầm chim tôi đưa vào bướm mẹ như muốn tôi đưa nhanh vào.
Tôi cũng chiều ý mẹ, đưa chim tôi vào, thật khít, thật ấm áp, thật co bóp… Tôi bắt đầu dập…
Ngực mẹ nhảy tưng tưng như muốn cổ vũ cho tôi, càng nhìn ngực mẹ nhảy theo từng nhịp dập tôi càng hăng máu mà dập nhanh hơn và mạnh hơn.
Mẹ mím chặt môi, hai tay hết ôm chặt mông tôi lại bám chặt vào thành giường. Nưóc nhờn của mẹ theo chim tôi chảy cả ra ngoài.
– Mẹ nhiều nước quá.
– Tại con đấy. Mẹ cứ nghĩ mẹ không còn cảm giác sẽ không ra nước nữa, nhưng con đã làm thay đổi mẹ, mẹ ra nhiều hơn từ khi quan hệ với con.
– Mẹ có muốn mình đôi tư thế không? Tôi hỏi nhẹ.
– Tư thế nào?
– Tư thế như ở nhà mình ấy. ý tôi là tư thế mẹ chổng mông như lần trước ở nhà vệ sinh.
– Gớm, hôm nay lại còn hỏi xin phép nữa cơ đấy. Mẹ tủm tỉm.
Tôi bế mẹ dậy, đặt mẹ quay lưng lại, tay mẹ chống vào thành bàn học của tôi và…
Dạo này mẹ mập hơn thì phải, mông mẹ to hơn, đùi mẹ cũng vậy. Bình thường đã to lắm rồi. Chim tôi mất hút vào trong mông mẹ. Tôi cố banh mông mẹ ra để nhìn cho rõ hơn. Mu mẹ tôi lồi ra lấp ló dưới khoảng mông múp míp. Dường như tôi quá nhỏ bé so với mẹ, cũng may chim tôi dài nên mẹ tôi vẫn có thể cảm giác vào sâu hơn.
Tóc mẹ tôi xoã xuống, chiếc bàn học rung lên theo từng nhịp. Tôi đưa hai tay bám vào eo mẹ, đôi khi hứng lên lại bóp hai vú mẹ, ở tư thế này hai bầu vú to của mẹ chảy dài xuống dường như vô tận, lỏng lẻo…
Tôi rất thích thú khi quan hệ với mẹ kiểu này, tiếng mu tôi chạm vào mông mẹ thật nhục dục, chim tôi lút cán vào mông mẹ, nước nhờn chảy ra hết chim tôi, nhỏ giọt cả xuông sàn nhà.
Tôi dập liêntục, mẹ chống tay cam chịu.. Tôi đưa tay ra trước mân mê mấy sợi lôngbết lại của mẹ, thỉnh thoảng banh hai mép ra để chim tôi vào dễ hơn. Đôi khi tôi day day hột le làm mẹ rên lên nhẹ nhẹ. Tôi rất muốn xuất vào trong mẹ nhưng đã hứa với mẹ rồi, tôi không muốn thất hứa.
– Con cho ra ngoài nhé, mẹ quay mặt lại nhìn tôi nói khi tôi dập nhanh dường như sắp ra.
– Con biết rồi.
Tôi biết mẹ ghen với HHTT nên mới thế, đàn bà khi đã yêu rồi, khó dứt khó quên nữa là mẹ tôi đã thiếu thốn tình cảm từ lâu. Tôi không dập nữa, nằm phủ lên lưng mẹ, chim tôi nằm trong mẹ im lặng.
– Con hạnh phúc quá.
– Con ra đi mẹ mỏi chân rồi.
– Con chỉ muốn ôm mẹ thế này một lúc thôi. Mẹ béo ra thì phải.
– Mẹ tăng cân con à, mẹ đang hồi xuân thì phải.
– Thảo nào… Tôi ngập ngừng…
Tôi hôn lên gáy mẹ nhẹ nhàng, mẹ định quay người lại nhưng tôi giữ để mẹ ở yên tư thế đó. Lại bắt đầu dập…
Lại những tiếng quen thuộc vang lên… Mẹ tôi dường như đã mỏi tay không chống lên bàn nữa mà gục hẳn xuống bàn…
Tôi xuất tinh bắn xối xả lên lưng và mông mẹ. Cũng lâu rồi nên ra nhiều quá, mẹ sợ tinh trùng chảy từ mông xuống âm đạo nên vội vàng lấy chiếc áo lót lau một ít tinh trùng trên mông chỗ gần âm đạo mẹ.
Tôi bế mẹ đặt lên giường, hôn lên trán mẹ, mẹ cũng làm lại như thế như để cảm ơn tôi đã mang hạnh phúc cho mẹ.
– Lâu rồi mẹ nhỉ. Cứ ngỡ đã qua, vậy mà mới như ngày nào.
– Cứ thế này mẹ không rời xa con được mất. Nhưng con còn tương lai, còn HHTT nữa.
– Con dù có yêu ai lấy ai cũng sẽ luôn ở bên mẹ.
– Như vậy con có lỗi với người đó. Như vậy mẹ là người có lỗi…
– Không sao mẹ à, con chỉ có mình mẹ, dù thế nào con cũng không rời xa mẹ, rời xa cô bé xinh đẹp này. Tôi vừa nói vừa đưa tay xoa nhẹ lên mu mẹ vẫn nóng hổi sau một hồi chinh chiến.
– Con nhớ nhé…
Tôi hôn mẹ them lần nữa, mẹ cũng vậy. Tôi ôm mẹ vào long, chú bé của tôi lại ngỏng lên đòi gặp cô bé của mẹ… Mẹ tủm tỉm cười e thẹn khi nhìn thấy tôi như thế.
– Một lần thôi còn giữ sức cho học hành…
– Con cũng muốn thế nhưng…
– Nhưng sao…?
– Mẹ hỏi nó đi xem nó có đồng ý một lần thôi không?
– Là sao? Mẹ tôi ngây thơ..
– Tức là nếu trong vòng 5 phút mà nó vẫn cứng thế này chứng tỏ nó muốn gặp cô bé của mẹ lần nữa, còn nếu sau 5 phút mà nó đi ngủ thì thôi.
– Trời… Mẹ nhìn đồng hồ trên tường có vẻ như bắt đầu tính phút.
5 phút qua đi mà chú bé của tôi vẫn ngỏng lên như muốn chào cô bé của mẹ. Sau 5 phút mẹ tôi chẳng nói gì, lặng lẽ kéo người tôi lại, nằm đối diện tôi rồi đưa chú bé vào sâu trong cô bé cũng đang “khóc nhè” của mẹ…
Rồi mối tình giữ tôi và HHTT sẽ đi về đâu…? Liệu những thứ mong manh có dễ vỡ?
Liệu mối tình ngây thơ đầy lãng mạn với những vần thơ của tôi sẽ về đâu khi khoảng cách còn quá nhiều…
Liệu mẹ tôi có còn ghen vô cớ với HHTT?
Có phải là những nhứ mong manh đều dễ vỡ…?
HHTT là tên một loài hoa?
Vậy đố mọi người HHTT là gì? Mọi người thử giải đố xem nhé. Ai giải đối đúng sớm nhất vào ngày nào thì Chap mới sẽ được đưa lên ngày ấy… Thay đổi không khí chút cho vui thôi ^^. Cuộc sống mệt mỏi quá!
HHTT = ?
Hồi sau sẽ rõ…
(Đọc truyện dâm tại Truyen18.Mobi)
Tôi còn nhớ những buổi chiều mưa rả rich trong giảng đường rộng chỉ có hai đứa, tôi và HHTT… Tôi cứ thao thao bất tuyệt về những bài giảng, những con số, những từ mới… Em cũng chăm chú lắng nghe, ghi ghi chép chép… Có những khi tôi hỏi em về những dự định tương lai… Em cười bảo em chỉ sống cho hiện tại, tương lai là điều chưa xảy ra nên với em đó là thứ mơ hồ…
Mưa rơi lả tả qua từng kẽ lá, tôi và em cùng nhau làm những vần thơ về mưa… Và bao giờ cũng vậy, tôi luôn được em khen là làm thơ hay hơn…
Tôi nhớ những buổi tối thứ 7(hình như chỉ tối thứ 7 em mới có thời gian dành cho tôi) tôi và em dắt tay nhau đi trong công viên dạo mát. Tôi nhớ lần đầu nắm tay em, em không rụt tay lại mà chủ động để tôi nắm chặt hơn..
Tôi nhớ những bài thơ đối đáp, những lời yêu thương hứa hẹn được gửi gắm trong những vần thơ…
Tôi như đắm say tràn ngập trong những cảm xúc của tình yêu đầu. Người ta thường nói tình đầu là tình đẹp và tôi bản than tôi cũng cảm nhận được điều đó. Tôi nhớ em đến cháy lòngtrong những đêm mất ngủ…
Tôi cứ ngỡ rằng sẽ không thể quên mẹ tôi sau những gì đã xảy ra nhưng thực sự nhờ có HHTT mà tôi đã quên đi được phần nào. Như thế cũng tốt. Tôi tự nhủ với long mình như thế. Rồi mẹ tôi lên, tôi như sống lại với kí ức ngày nào, mẹ ghen với HHTT, đó cũng là điều dễ hiểu. Đôi lúc tôi cảm thấy có lỗi với HHTT, đôi lúc tôi thấy mình dường như đang bắt cá hai tay. Mỗi khi gần mẹ, tôi không kìm nén được cảm xúc của mình, tôi thương mẹ tôi hơn ai hết. Mẹ có lẽ vì qúa yêu tôi nên sẵn sang chấp nhận mọi chuỵên. Tôi tặc lưỡi cái gì đến sẽ đến cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Buổi tối tôi không qua phòng bên cạnh ngủ nữa, tôi ôm mẹ ngủ cả đêm. Hai mẹ con tâm sự đủ thứ chuỵên trên đời, từ chuyện cuộc sống ở thành phố đến chuỵên học hành. Từ chuyện ở quê đến chuỵên HHTT, đến những chuyện khó nói.
Tôi cũng không quên vuốt ve cô bé của mẹ, chỉ vuốt ve thôi vì ban chiều tôi đã quá mệt vì phải chiều mẹ hai lần. Mẹ cứ để tôi tự do hoành hành trên cơ thể mẹ, mẹ cũng quen rồi…
– Bao giờ mẹ về?
– Con muốn mẹ về thế cơ à?
– Không, tại con cần biết để sắp xếp thời gian đưa mẹ đi chơi.
– Đã thế mẹ sẽ không về nữa, mẹ ở đây với con, chăm sóc con. Mẹ cười cười dụi đầu vào ngực tôi.
– Càng tốt, con đang không có ai lo đây.
– Có HHTT mà, mẹ vẫn ghen..
– HHTT chỉ lo cho con về tinh thần thôi, không ai lo cho con tốt bằng mẹ cả.
– Thôi thôi, đùa thế chứ mẹ phải về mà, dù công việc của mẹ nhàn nhưng còn nhà cửa nữa.
– Bố có liênlạc về thường xuyên không?
– Ít lắm, con biết mà.
Mẹ im lặng khi thấy tôi hỏi về bố. Có lẽ mẹ cảm thấy xấu hổ vì đã phản bội bố và cũng có thể mẹ cảm thấy quá khứ đau thương lại hiện về.
– Con sẽ về thăm mẹ thường xuyên. Cũng sắp tết rồi.
– Lúc nào con chẳng hứa như thế, rồi lại để mẹ chờ dài cổ.
– Mẹ ghen với HHTT đúng không?
– Uhm. Mẹ nói rồi mà. mẹ chưa có cảm giác ấy. Có người mẹ nào lại đi ghen với người yêu của con trai mình không chứ?
– Thế cũng có người con trai nào lại ghen với bố mình không chứ?
– Số phận
– Định mệnh..
– Uhm. Thôi con ngủ đi, hôm nay mẹ mệt rồi.
Tôi hôn lên trán mẹ không phải để cảm ơn như những lần trước mà như muốn truyền tải thong điệp chúc mẹ ngủ ngon.
Trong mơ tôi mơ thấy tôi nắm tay HHTT trong ngày cưới, cô ấy thật rạng ngời. Đám cưới tôi có cả bố mẹ, họ bên nhau hạnh phúc chúc mừng tôi. Rồi vô tình tôi làm vỡ ly rượu trong đám cưới, mẹ cúi xũống nhặt lên máu chảy đầy tay… Điềm dữ… Giật mình tôi dậy đã là 6h sang.
Mẹ ngồi đầu giường nhìn tôi ngủ.
– Mẹ dậy sớm thế? Tôi uể oải.
– Mẹ muốn thấy con ngủ như hồi xưa.
Tôi chở mẹ đi loang quanh thành phố, cũng không quên đưa ngang qua nhà HHTT, ngôi nhà 5 tầng nằm ngay trên mặt đường phố.
Mẹ bảo tôi sẽ sung sướng nếu lấy vào nhà giàu như thể. Tôi cười, vật chất với tôi chỉ là phù du… Sau này cuộc sống vất vả quá đôi khi tôi thay đổi suy nghĩ, nhưng cho đến lúc này, tôi thực sự chỉ cần một túp lều tranh hai trái tim vàng.
Mẹ bảo ở nốt đêm nay sang mai về sớm. Tôi đưa mẹ ra công viên tôi thường hay đi dạo những buổi chiều ở đó.
Hai mẹ con ngồi trên ghế đá tâm sự. Tôi nắm tay mẹ như thể sợ mẹ đi mất. Mẹ rụt tay lại vì ở đây có quá nhiều người đi lại, mẹ sợ họ nhìn thâý lại tưởng tôi lái máy bay bà già dù mẹ cũng không già hơn tôi là mấy.
Tôi mặc kệ cứ nắm tay mẹ, rồi mẹ cũng quen cảm giác ấy. Mẹ chưa quen ở thành phố naỳ, họ không quá dò xét như ở quê, mỗi người có cuộc sống riêng..
– Mai con đưa mẹ về sớm nhé. Mẹ bảo.
– Sao mẹ bảo ở lại với con mà.
– Hì, mẹ ở lại rồi lại làm khổ con thôi.
– Sao lại khổ ạ?
– Không có gì, mẹ đùa đấy. Tối nay con kêu HHTT qua cả nhà mình đi ăn gì nhé, biết khi nào mới gặp lại nó.
– Con tưởng mẹ không thích cô ấy.
– Thích hay không do con chứ không do mẹ, mẹ tôn trọng quyết định cũng như lựa chọn của con mà.
Tôi nhìn mẹ âu yếm. Hôm nay mẹ đẹp quá, tôi đoán chắc ngày xưa mẹ xinh đẹp lắm. Tôi tự hào vì là con của mẹ, tự hào vì tôi có nét gì đó giống mẹ. Công viên buổi trưa dần vắng người, tôi giục mẹ về lại căn nhà trọ.
Tối, tôi hẹn HHTT ra quán cơm gần nhà để ăn cùng mẹ con tôi theo gợi ý của mẹ nhưng HHTT từ chối, cô ấy chỉ muốn đi uống nước với mẹ con tôi thôi.
Tôi kêu cà phê sữa, mẹ tôi cũng vậy. Thường thì mẹ tôi ít khi nào uống cà phê buổi tối, mẹ thường uống cà phê ban ngày vì mẹ mất ngủ. HHTT như thường lệ kêu một ly nước hoa quả.
Hôm nay cô ấy thật lộng lẫy với chiếc váy trắng dài, bờ vai được khoe ra với mái tóc óng mượt. Tôi chú ý đến ngực cô ấy giữa ánh đèn mờ mờ của quán cà phê làm toát lên vẻ đẹp kiều diễm của “loài hoa nhỏ”. Còn mẹ tôi thì không cần nói gì them, mẹ vốn đẹp sẵn rồi…
– Bác trẻ và đẹp quá. HHTT mở lời. Khác với suy nghĩ ban đầu của cháu.
– Bác già rồi mà, mẹ tôi từ tốn. Vậy là ban đầu cháu nghĩ bác là bà già xấu xí?
– Không ạ. Anh ấy cứ kể về bác nhiều nhưng cháu không ngờ bác trẻ vậy, lại đẹp nữa.
– Hai cháu cố gắng bảo ban nhau học tập tốt lo cho tương lai sau này. Sống xa nhà bác lo lắm.
– Chúng cháu vẫn dựa vào nhau để cùng nhau vượt qua mà bác…
Câu chuyện qua nhanh, tôi chỉ im lặng để cho hai ngươi đàn bà tâm sự. Một người là mối tình đầu trong sang, một người là mẹ cũng là người tình bí mật của tôi. Dưới ánh đèn mờ tôi vẫn nhận ra khuôn mặt mẹ có nét gì đó buồn buồn dù mẹ cố dấu. Bao nhiêu năm sống cùng mẹ, tôi có thể nhận ra điều ấy. HHTT hôm nay cũng ăn nói nhẹ nhàng hơn, nữ tính hơn mọi khi. Tôi như là người thừa giữa cuộc nói chuyện ấy, tôi chỉ muốn buổi nói chuyện qua nhanh để tôi đỡ lâm vào cuộc nói chuỵên éo le này.
Tôi chở mẹ về xóm trọ khi đã hơi muộn. Mẹ ngồi sau không nói gì. Trên đường về đi ngang qua công viên tôi không chở mẹ về nhà ngay mà chở mẹ vào đó một chút theo gợi ý của mẹ.
Tôi cũng hơi ngại vì buổi tối ở đây chỉ có các đôi tình nhân ôm ấp nhau. Có lẽ mẹ tò mò muốn đến nơi như thể.
– Nơi này buổi tối chỉ dành cho tình nhân thôi mẹ à. Tôi bảo.
– Thì chúng ta chẳng phải là tình nhân sao? Mẹ hỏi dí dỏm.
Buổi tối ở đây hầu như không còn ghế đá trống, tôi và mẹ phải lựa chọn mãi mới có một chiếc ở cạnh gốc cây lớn. Đi ngang qua những cặp tình nhân đang ôm hôn nhau tôi nóng bừng mặt vì ngại, có lẽ mẹ tôi cũng có cảm giác ấy. Mẹ nắm tay tôi đi phía sau. Trời lờ mờ tối nên không ai biết mẹ tôi lớn tuổi hơn tôi.
– Mẹ thấy HHTT thế nào? Tôi hỏi khi vừa ngồi xuống ghế.
– Ngoại hình thì được nhưng tính cách có lẽ không hợp với con lắm.
– Tại sao ạ? Bọn con rất hợp nhau mà. Tôi phản bác.
– Mẹ không muốn nói đến HHTT nữa, con biết sao mẹ muốn đến đây không?
– Không ạ!
– Vì mẹ muốn có cảm giác được hò hẹn thực sự, điều mà mẹ chưa bao giờ có khi ở bên bố con. Mẹ tò mò vì ở quê mình không có như này. Ở đây các đôi ngồi trên xe máy hay ngồi trên ghế đá ôm hôn nhau.
– Vậy mình cũng hẹn hò như họ nhé. Tôi vừa nói vừa ôm và định hôn mẹ nhưng mẹ đẩy tôi ra.
– Ôm thôi, hôn thì không được.
– Tại sao ạ?
– Vì chỉ có yêu nhau mới hôn, còn mẹ con mình… Mẹ tô lấp lửng…
– Thế mẹ không yêu con à?
– Mẹ yêu con nhưng là tình mẫu tử, mẹ con mình chỉ hôn má thôi. Mẹ nói rồi hôn lên má tôi.
Tôi ôm mẹ vào long. Quay sang bên cạnh, các đôi khác không chỉ hôn mà tay còn sờ soạng.
– Mẹ nhìn kìa. Tôi vừa nói vừa chỉ mẹ ra một đôi khi người con trai sờ ngực người con gái.
Mẹ đánh yêu tôi. Tôi luồn tay vào ngực mẹ, xoa xoa nhẹ nhàng.
– Ở đây ngại quá, con đừng làm thế, mẹ xấu hổ lắm.
– Có ai biết mình là ai đâu mẹ, ai cũng như ai mà.
– Nhưng…
Tôi luồn tay xuống bướm mẹ, mẹ giật nảy người đẩy tay tôi ra.
– Mẹ càng làm thế người ta càng biết con đang sờ bướm mẹ đấy. Mẹ cứ ngồi yên đi.
Nghe tôi nói có lý, mẹ ngồi im để tôi đưa tay sâu vào bướm mẹ. Chẳng hiểu sao ở hoàn cảnh này mẹ bị kích thích nên bướm mẹ đã ướt từ bao giờ.
– Sao ướt thế mẹ?
– Tại con đấy. Mẹ ngại ngùng nép mình vào người tôi.
Mẹ lấy chiếc túi xách của mẹ che lên bụng để che đi cánh tay tôi đang cố luồn vào trong mẹ mà ngoáy. Mẹ rên khẽ, hơi ưỡn người ra để tay tôi vào sâu hơn. Bụng mẹ hóp lại vì tay tôi luồn qua cạp quần mẹ. Tư thế này làm tôi khó chịu khi tay tôi không thoải mái mà mẹ cũng chẳng dễ chịu gì. Tôi rút tay ra rồi từ từ kéo khoá quần mẹ xuống.
– Thôi cứ làm thế cũng được, đừng kéo khoá quần mẹ ra. Lỡ ai thấy thì…
– Nhưng con khó chịu lắm, không ai thấy đâu mà lo, tôi an ủi mẹ..
Tay tôi kéo khoá quấn mẹ ra, xoa cô bé của mẹ qua lớp quần lót. Mẹ bị kích thích nên dâm thuỷ ra hết quần lót thành từng mảng. Luồn qua chiếc quần lót tôi tách hai mép mẹ ra rồi đút một ngón tay vào. Tay tôi khám phá mọi ngóc ngách trong mẹ. Mẹ dang rộng chân ra nhắm nghiền mắt để hưởng thụ. Xung quanh thật yên ắng, chỉ còn những tiếng rên nhẹ, tiếng cười khúc khích của những đôi tình nhân. Không chỉ một đôi mà rất nhiều đôi đang khám phá cơ thể nhau. Mẹ biết điều ấy…
Tôi cho cả hai ngón trong mẹ, mẹ ôm chặt lấy tôi rên không ngớt. Tay tôi bị cô bé quen thuộc của mẹ hút chặt như muốn nuốt trọn tay tôi.
Một lúc sau khi đã chán, tôi rút tay ra kéo khoá quần mẹ lên như cũ. Mẹ nằm gọn trong tôi thỏ thẻ.
– Giờ mẹ mới hiếu cảm giác hẹn họ lén lút hồi hộp thế nào.
– Mẹ không làm thế với bố à?
– Hồi bố mẹ làm gì như này, yêu là cưới mà.. Mà mẹ không muốn con nhắc đến bố con nữa, đã không còn gì từ lâu rồi.
– Mai mẹ về rồi, đêm nay… Tôi lấp lửng…
– Mẹ biết thế nào con cũng thế mà. Lại muốn gặp cô bé của mẹ chứ gì. Mẹ nhỏ nhẹ.
– Thế cô bé có muốn gặp chú bé không mẹ?
– Không, chẳng muốn gặp tí nào. Gặp rồi chú bé toàn làm cô bé khóc.
– Con tưởng cô bé khóc vì sung sướng hạnh phúc chứ.
Mẹ im lặng không nói. Tôi vuốt tóc mẹ, mùi hương tóc của mẹ như cuốn hút tôi. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, những chiếc lá bay xào xạc..
Tôi và mẹ về phòng khi đã quá muộn, thằng bạn cùng phòng để lại mảnh giấy rằng nó về quê mấy hôm từ chiều. Tôi như mở cờ trong long, hôm nay chỉ có hai mẹ con tôi trong căn phòng vắng…
Tôi khoá cửa lại. Mẹ thay đồ ngủ trứơc mặt tôi như hồi xưa.
– Mẹ vẫn thế. Tôi nói.
– Là sao?
– Mẹ vẫn nghĩ con còn bé nên mới thay quần áo trước mặt con như thế.
– Uhm. Chính vì thế mà có thể ảnh hưởng đến tâm lý của con.
– Cũng chính vì thế mà mẹ con ta mới có chuyện đó. Không biết bao nhiêu lần con thấy mẹ thay đồ, dù mẹ cố gắng che đi nhưng đôi khi con vẫn thấy.
– Đó là lỗi của mẹ.
– Nhưng giờ thì điều đó không còn quan trọng nữa, con đã thấy hết rồi.
Tôi kéo mẹ lại gần ôm mẹ, dí sát con chim cương cứng của tôi lên mu mẹ.
– Để mẹ đi vệ sinh đã. Mẹ nói rồi le te chạy vào nhà vệ sinh.
Mẹ bước ra khỏi nhà vệ sinh thì tôi đã chờ sẵn mẹ ở đó, bế thốc mẹ lên giường. “Từ từ thôi con”.
Tôi như con thú đói mồi hôn mẹ từ cổ đến ngực, cửi vội vàng chiếc váy ngủ mỏng manh của mẹ ra khỏi đầu mẹ.
– Mẹ đẹp quá. Tôi thốt lên.
– Đẹp gì bà già này nữa, con giỏi nịnh quá.
– Thật mà, sau này nếu con không lấy vợ con sẽ ở cùng mẹ mãi mãi.
– Gớm, tiên sư anh, mới xa mẹ mấy tháng đã có người yêu lại còn đòi không lấy vợ.
Mẹ tụt quần tôi xuống chăm chú nhìn chú bé dài của tôi. Mẹ xoa xoa nhẹ nhẹ nâng niu như vật báu.
– Ngày xưa mẹ thường hôn chim con khi con còn bé, lúc đó nó như quả ớt. Mẹ cười.
– Thì bây giờ mẹ vẫn có thể hôn nó đựơc mà. Tôi nói.
– Ai lại thế, giờ nó bẩn lắm, ai them hôn.
Tôi cho chú bé vào bướm mẹ, nơi đã ướt nhèm vì hai cơ thể cọ xát nhau. Mẹ dang rộng chân ra để tôi vào sâu hơn. Tôi không e dè như trước, dập lien tục không ngừng nghỉ. Mẹ như thường lệ chỉ nhắm mắt và im lặng, đôi khi chỉ rên khẽ khi tôi làm mẹ lên đỉnh.
– Mẹ này, cảm giác của mẹ thế nào, tôi hỏi như dừng lại không dập nữa.
– Tội lỗi.
– Không, ý con không phải là thế, là cảm xúc khi con và mẹ thế này…
– Bí mật.
– Con biết mà, mẹ thích mà… Đúng khống?
– Bí mật…
Tôi ghét từ bí mật của mẹ quá, tôi gào lên, “bí mật này”, “bí mật này” là mỗi lần tôi dập mạnh hết mình như muốn phá nát hang động của mẹ. Mẹ ôm chặt tôi như muốn cổ vũ cho tôi nhiều hơn. Bướm mẹ mút chặt chim tôi như muốn ăn trọn chim tôi, giam chim tôi trong đó. Tôi không tắt điện nên tôi nhìn rõ từng giọt dâm thuỷ của mẹ chảy xuống giường trắng đục, chim tôi cũng không thoát khỏi cảnh ngộ khi cũng dính trắng xoá chất nhầy trong khi quan hệ.
– Cứ hế này con sẽ không lấy vợ mất.
– Đồ điên này, làm nhanh lên. Mẹ giục.
Tôi xoay người mẹ lại, hai tay mẹ chống xuống giường, mông mẹ nhô lên chờ đợi.
– Lại cái gì nữa đây. Ai dạy con tôi những thứ này?
Tôi đưa chim vào bướm mẹ từ phía sau, mông mẹ to quá, tôi tử nhủ. Chim tôi đâm lút cán vào bướm mẹ, tư thế này khiến mẹ tôi sexy vô cùng, mông mẹ banh ra mời gọi tôi, bướm mẹ nhô cao múp míp như quyến rũ tôi, ngực mẹ thả lỏng xuống như muốn dành trọn cho tôi.
Tôi bóp vú mẹ trong khi cố ấn vào sâu hơn… Đôi khi tôi xoa rồi bóp mông mẹ thật mạnh, đôi khi không kiềm chế được tôi tát vào mông mẹ đen đét…
Mẹ có vẻ rất thích tư thế này dù nó làm mẹ đau đầu gối…
Tôi lật mẹ trở lại tư thế truỳên thống, tôi muốn ôm mẹ, thể hiện tình yêu chứ không chỉ dập và dập. Mẹ tôi cũng thế, tôi nằm trọn trên người mẹ, tay trong tay, ngực trên ngực và chim trong chim…
Tôi dừng lại một lúc khi đã thấm mệt. Tôi thở dài trên người mẹ. Mẹ xoa đầu tôi: “mệt không con?”
– Mệt cũng phải cố mẹ à. Rồi tôi lại ra sức dập xuống.
Cảm giác nhớp nháp bên dưới làm tôi không dừng lại được, mẹ cũng ưỡn mông lên đón nhận từng cú dập của tôi.
– Con nhớ cho ra ngoài nhé. Mẹ nói khi tôi đang dập nhanh.
– Nếu con cho vào trong thì sao? Con chỉ muốn của con ra trong mẹ thôi.
– Mẹ cũng muốn thế nhưng…
Mẹ nói rồi ngừng lại. Tôi hiểu…
Tôi ra trên bụng mẹ, bắn cả lên vú mẹ…
– Hôm nay một lần thôi nhé, mẹ bảo.
– Không, ít nhất là 3 lần, tôi khoái chí.
– Thôi, mẹ ngủ đây, mai còn về sớm.
Tôi ôm mẹ vào long, hai mẹ con trần truồng ôm nhau ngủ.
– Con tắt địện đi, mẹ giục.
– Cứ để đó để con nhìn mẹ cho rõ.
– Có gì mà nhìn, cái gì con cũng biết hết rồi mà, tắt đi ngủ cho dễ chứ.
Tôi lưỡng lự dậy tắt điện, tối thui…
Nửa đêm, khi tôi đang chìm trong giấc ngủ thì có cảm giác lạ dưới háng mình. Hoá ra mẹ tôi đang xoa bóp chim tôi.
– Mẹ không ngủ à?
– Mẹ uống cà phê nên mãi mà không ngủ đựơc.
Tôi mắt nhắm mắt mở chỉ muốn ngủ tiếp nên mặc để cho mẹ muốn làm gì thì làm.Mẹ tôi xoa chim tôi lien tục, cuối cùng nó cũng không nghe lời tôi nữa, cứng dần trong tay mẹ.
– Con buồn ngủ quá. Sao lại là giờ này chứ?
– Mẹ hay có hứng lúc gần sángmà, con cứ ngủ đi.
Mẹ nói nhưng tay mẹ cứ day day làm tôi khó chịu qúa nhưng do còn ngái ngủ nên tôi mặc kệ. Mẹ nằm đè lên tôi, đưa chim tôi vào bướm mẹ. Ướt quá!
– Trời, đây là lần đầu mẹ nhỉ?
– Lần đâu gì?
– Lần đầu mẹ chủ động và cũng là lần đâu mẹ nằm trên con.
Mẹ tôi dập nhẹ nhàng không hung hục như tôi. Trời tối tôi chẳng thấy gì, trời tối nên mẹ cũng không ngại ngùng mà dập nhẹ nhàng nhưng chính xác vào chim tôi.
Nước nhờn của mẹ ra nhiều như chưa bao giờ nhiều như thế, ứot hết cả chim tôi, chảy ra cả hang tôi. Vì mẹ nằm trên nên có bao nhiêu nước nhờn mẹ ra hết lên tôi, lôngchim tôi ướt lại thành mảng, mẹ rên khe khẽ, tôi cũng rên khẽ khẽ…
Tôi đã tỉnh hăn ngủ và lịm đi trong cơn mê tình ái… Giá như….
HHTT không qua thăm tôi mấy ngày kể từ khi mẹ tôi về quê. Cũng không gặp ở giảng đường nữa. Tôi không biết cô ấy sao lại thế. Hồi đó tôi chưa có điện thoại đi động, cũng không biết làm cách nào để lien lạc.
Tôi qua hẳn lớp cô ấy hỏi mới biết cô ấy bị ốm mấy hôm nay, nghỉ học mấy hôm rồi…
Tôi như ngồi trên đống lửa chạy vội tới nhà cô ấy xem thế nào. Thấy tôi đạp xe đến nhà, từ người giúp việc cho đến bố mẹ cô ấy đều rất ngạc nhiên. Tôi chỉ giới thiệu mình là bạn học cùng lớp. Có lẽ họ ngạc nhiên khi có người bạn đạp xe đạp đến thăm con gái của họ.
HHTT xanh xao hơn, gầy hơn.
Rồi mối tình giữ tôi và HHTT sẽ đi về đâu…? Liệu những thứ mong manh có dễ vỡ?
Liệu mối tình ngây thơ đầy lãng mạn với những vần thơ của tôi sẽ về đâu khi khoảng cách còn quá nhiều…?
HHTT la nguoi nhu nao? Dieu gi se xay ra khi tinh chi dep khi con dang do…?
Có phải là những nhứ mong manh đều dễ vỡ…?
HHTT là tên một loài hoa?
HHTT = ?
Hồi sau sẽ rõ…
(Đọc truyện 18+ siêu phẩm 5 sao tại Truyen18.Mobi)
Mọi người trong gia đình HHTT có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi đến nhà. HHTT gầy hơn mọi ngày. Khuôn mặt thanh tú hang ngày đã tô điểm them những nét phờ phạc. Tôi chỉ nhìn thấy HHTT từ xa…
Chẳng ai lấy nước mời tôi. Tôi như người thừa trong căn nhà lộng lẫy xa hoa ấy…Tiếp tôi là bố cô ấy, một người lịch lãm…
– Cháu là bạn thế nào với HHTT? Ông hỏi tôi bằng giọng ồm ồm…
– Cháu chỉ là bạn học cùng thôi ạ. Tôi nói dối với giọng run run.
– Chỉ là bạn học thôi à?
– Vâng ạ? Sao bác hỏi vậy? Tại mấy hôm không thấy HHTT đi học nên cháu..
– Tại nó thường không có bạn đi xe đẹp đến tận nhà như thế này bao giờ…
Từ “xe đạp” được ông nhấn mạnh làm tôi như thắt long lại. Ông đi vào trong nhà nơi có cô giúp việc tuổi chừng bằng mẹ tôi đang chờ sẵn để làm gì đó, tôi thấy cô giúp việc gọi ông ấy vào.
Tôi định đứng dậy về nhưng HHTT ra hiệu cho tôi ở lại them chút nữa. Gía như tôi về luôn lúc ấy, giá như tôi đừng đến ngôi nhà ấy thì cuộc sống của tôi đã theo hướng khác. Tôi còn nghe rõ tiếng cô giúp việc thì thầm với bố cô ấy. Họ không ngờ tôi có thể loáng thoáng nghe được nội dung câu chuỵên ấy, mà cũng có thế là họ cố tình như thế:
– Thằng đó trông quê mùa quá, giọng bà giúp việc.
– Chắc ở quê lên học ĐH rồi định tán gái thành phố đổi đời đây mà…
– Nhưng trong cũng sang sủa đấy chứ.
– Ui giời, sang sủa mà mặc quần rách đi dép lê với chiếc xe càngthì…
– HHTT sao lại thế nhỉ? Nó quen toàn con nhà danh giá mà.. Lạ quá…
– Để tôi thử hỏi nó xem… Biết đâu chỉ là bạn bình thường như thằng đó nói..
– Trời, bạn bình thường chẳng ai đến thăm như thế đâu, lại còn rất lo lắng nữa…
– ….
Tôi như ngột ngạt trong căn nhà giàu sang ấy, ngột ngạt bởi những tiếng rèm pha đầy khinh miệt ấy… Trời ạ, cuộc sống của một kẻ đầy chất nghệ sĩ như tôi mà hôm nay mới cảm nhận được cài giàu và cái nghèo, cái sang cái hèn…
Tôi nuốt nghẹn, tôi chỉ lao ra khỏi ngôi nhà ấy với cái xe đạp cà tàngcũ kĩ… Tôi vẫn đủ bình tĩnh để chào tạm biệt họ một cách lễ phép, tôi cũng không quên nhìn qua HHTT một lần, biết đâu đó lại là lần cuối…
Họ còn không ra chào tôi lấy một câu, vội vàng đóng cửa như thể tôi là kẻ mắc bệnh truyền nhiễm nguy hiểm. Biết đâu khi tôi về, họ còn khử trùng chỗ tôi ngồi nữa…
Tôi đạp xe như bay trên con đường về ấy, tôi không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần… Tại sao? Tại sao cuộc sống như thế? Nghèo là cái tội? Tôi tự hỏi long mình như thế….
Có lẽ mẹ nói đúng, chúng tôi không hợp nhau…
Tôi ngồi lỳ trong phòng trọ cả ngày hôm ấy, một mình lẻ loi… Tôi đặt ra hang ngàn câu hỏi, hang ngàn giả thuyết khác nhau. Nếu HHTT không phân biệt giàu nghèo mà thật long yêu tôi thì chúng tôi có vượt qua? Hoặc nếu chia tay thì chia tay thế nào….
Tôi lờ mờ trong những câu hỏi và trả lời… Ôi, cuộc sống éo le qúa…
Ở đâu đó tôi chợt nhớ đến những câu thơ:
“Nếu vì nghèo mà em chẳng yêu tôi
Thì em ơi tôi sẽ nghèo mãi mãi
Nghèo điêu đứng trong bài ca tình ái
Nghèo điêu tàn trong ánh mắt giai nhân…”
Rồi tôi gặp lại HHTT trong giảng đường sau mấy hôm không gặp. Cô ấy vẫn thế, vẫn dịu dàng bên tôi với những nụ cười tưởng chừng như làm trái tim tôi tan chảy. Ôi, giá như tôi ước gì cô ấy cùng cảnh như tôi, giá như cô ấy nghèo như tôi, thật nghịch lý…
Tôi không nói cho cô ấy biết những gì tôi nghe thấy khi ở nhà cô ấy nhưng tôi biết cô ấy cũng chẳng vui vẻ gì khi bị bố mẹ tra hỏi. Tuy không nói ra nhưng tôi biết cô ấy đang giấu điều gì đó.
Tôi sẵn sang dừng lại mà, tôi sẵn sang ra đi để cô ấy hạnh phúc. Với tôi, tôi chẳng cần gì cả, bất cần quen rồi.. Tôi muốn mở miệng hỏi cô ấy nhưng không thể…
Tôi chợt nhớ đến chiếc xe đạp cũ và đôi dép lê sờn gót…
Đau khổ..
Tôi và cô ấy lại học bài như cũ ở giảng đường rộng lớn, tuy không còn như xưa nhưng cảm xúc trong tôi như không còn nữa. Tôi cũng không làm thơ nữa, nói đúng hơn là không làm thơ về tình yêu và hứa hẹn tương lai nữa…
Tương lại gì với một thằng chân dép lê quần rách như tôi… Khốn nạn….
Tôi như thường lệ đi loanh quanh trên phố vào cuối tuần, chủ nhật… Ánh đèn hào nhoáng nơi này làm tôi như quên đi mọi thứ… Tôi quên mất mình đang đạp trên chiếc xe đạp cũ, có thể hỏng bất kì khi nào….
Rồi tôi như lặng đi khi thấy HHTT đang vui vẻ bên người đàn ông khác ở một quán bar bên đường lớn chính của thành phố. Họ đag nói gì đó ở cổng. Tôi chẳng dám dừng lại hay đến gần hơn, vì tôi sợ mấy thằng bảo vệ quán bar sẽ đuổi tôi đi.
Biết đâu, biết đâu đấy họ tưởng tôi là kẻ ăn xin… Nhục nhã…
Tôi đứng từ xa nhìn họ cười nói. Dù trời tối nhưng dưới ánh đèn mờ tôi vẫn thấy HHTT xinh đẹp của tôi đang cười nói hạnh phúc bên chàng trai khác, họ không đi xe đạp như tôi, đi giày bong lộn chứ không là đôi dép lê cũ của tôi…
Tôi như chết lặng khi người đàn ông nắm tay HHTT và hôn nhẹ lên trán cô ấy… Tôi nóng tính, cực kì nóng tính, tôi chạy lại bên họ định hỏi cho rõ ràng một lần rồi thôi.
HHTT ngạc nhiên khi tôi đến gần. Cô ấy không nói gì cả, nhìn tôi không chớp mắt.
– Ai vậy HHTT? Tôi cố gắng bình tĩnh.
– Đây là bạn em..
– Bạn à? Bạn mà lại hôn lên má và nắm tay ư? Tôi gằn gò.
– Thằng nào vậy em? Giọng bạn trai cô ấy giang hồ quá.
– Bạn học cùng trường với em.
– À, em cũng quen với thằng như này cơ à? Hắn hỏi một cách đầy miệt thị.
– Thôi, anh đi về đi, mai gặp ở giảng đường sau, HHTT nói với tôi.
– Nhưng anh muốn biết người này là ai. Tôi cố níu kéo để biết rõ sự thật.
– Là ai à? Người yêu của HHTT chứ ai. Hắn sát lại gần túm cổ áo đẩy tôi ra như muốn đánh nhau.
– À, thì ra thế, vậy mà từ lâu anh cứ nghĩ anh là người yêu em cơ đấy, tôi ném cái nhìn cay nghiệt về phía HHTT.
– Mày điên à, mày nhìn lại mày đi, nó yêu gì đưa như mày? Hắn khoái chí.
– Tôi không muốn nói với anh, tôi chỉ muốn nghe HHTT nói.
– Em chỉ coi anh là bạn thôi, HHTT nhỏ nhẹ.
– Vậy à, tôi cười khẩy. Thế còn những vần thơ với những lời yêu thương hứa hẹn?
– Thằng ngu, mẹ mày đến tao thực tế đây mà còn chẳng ăn thua gì chứ nói gì đến mấy dòng thơ vớ vẩn ấy. HHTT nó cũng bảo thơ của mày như con cóc, chỉ để giải trí thôi. Hắn cười lớn.
– Đúng không HHTT? Tôi xác định lại lần nữa.
– Đã bảo là về đi lại còn, HHTT nổi cáu.
– OK, anh sẽ về và chúng ta kết thúc. Tôi nói.
– Mình đi vào bar thôi em, mọi người chờ lâu rồi, mất thời gian với thằng nhà quê này quá.
– Mày bảo ai nhà quê hả thằng chó? Tôi định lao vào nhưng HHTT giữ lại.
– Anh về đi, chúng ta không hợp nhau, em chỉ vui đùa thay đổi không khí chút thôi…..
HHTT nói nhiều lắm nhưng tôi không còn nhớ gì nữa, tai tôi ù đi, chân tôi như muốn ngã gục xuống. Mấy tay bảo vệ nhìn tôi cười cười chỉ chỏ…
Tôi lững thững dắt xe đạp quay đầu khi hai người họ ôm eo nhau vào trong quán ba, họ hạnh phúc quá…
Tôi ít khi khóc, hâù như không ai thấy tôi khóc, vì chí làm trai trong tôi mãnh liệt quá. Tôi luôn lấy những vần thơ về ý chí làm trai để đầu các quyển sổ học hành:
“Làm trai phải lại ở trên đời
Há để càn khôn tự chuỷên rơì
Trong khoảng trăm năm cần có tớ
Sau này muôn thủa há không ai?..”
Vậy mà hôm nay tôi đã khóc, khóc như mưa, đầu tiên là khóc thầm trong lòng nhưng rồi tôi không thể ngăn cản những giọt nước mắt lăn dài trên má…
Tôi cứ ngỡ HHTT là người tốt, là người mà tôi sẽ có tình yêu trong sang để quên đi mọi thứ. Nhưng cái nghèo nó khổ thế đấy. Người ta lá ngọc cành vàng, còn tôi chỉ là một anh nhà quê chân đất.
Tôi cứ nhớ mãi những lời của anh chàng kia cũng như thái độ của HHTT, nó theo tôi đến mãi sau này, nó ám ảnh tôi khi gặp những người con gái tiếp sau cũng như tạo động lực để tôi lao vào vậtchất chứ không chỉ là những vần thơ con cóc nữa.
Tôi lao xe như điên dại trên đường về, tôi không về ngay mà lang thang hết phố này đến phố khác. Tôi đau khổ như chưa bgiờ đau như thế. Cũng may mọi chuệyn chưa có gì, tôi tự nhủ, rồi thời gian sẽ qua.
Tự nhiên tôi nhớ mẹ quá, tôi nhớ mẹ vô cùng. Những lúc khó khăn thất bại thế này người tôi muốn chia sẻ chỉ có mẹ tôi, người luôn dang cánh tay ra chào đón sau những lần gục ngã…
Tôi rẽ vaò bưu điện thành phố khi đã quá 11h đêm, tôi gọi điện về nhà… Tôi biết mẹ có lẽ giờ đã ngủ, nhưng tôi vẫn gọi, vì chẳng còn ai để tôi có thế tâm sự lúc này…
Thật lạ, hôm đó mẹ tôi còn thức và mẹ rất ngạc nhiên khi tôi gọi về nhà lúc này. Tôi chẳng nói được gì, chỉ kịp gọi tiếng “mẹ” rồi thút thít khóc như đứa con nít.
Mẹ hỏi tôi có chuyện gì, tôi không nói, chỉ bảo mẹ đừng lo rồi cúp máy…
Bình minh ló rạng qua những khung cửa của những toà nhà nơi xóm trọ, tôi uể oải sau một đêm mệt mỏi. Tôi tự nhủ từ nay sẽ quên HHTT như một loài hoa nhỏ bé đi và sống cs khác. Tôi đạp xe trên con đường quen thuộc và hình dung ra đủ thứ. Tôi cứ mơ hồ rằng HHTT hôm nay sẽ đi học và sẽ quay lại với tôi. Tôi vẽ ra nhiều viễn cảnh tươi đẹp quá. Tôi quên mất hôm qua đây thôi họ còn chửi tôi là đồ nhà quê, họ khinh tôi là kẻ nghèo hèn…
Tôi nghèo thì đã sao? Tôi đang là sinh viên mà, rồi sau này tôi sẽ có nhêìu tiền khi ra trường, tôi tự an ủi mình…
HHTT hôm nay vẫn đến giảng đường, cô ấy mặc chiếc váy hồng xinh đẹp ,tôi không dám vào vì bên cạnh cô ấy là thằng hôm qua, họ cười nói vui vẻ với những đồ Hitech sành điệu như tai nghe, điện thoai đi động hay tân từ điển…
Còn tôi, nghĩ lại có mỗi cuốn sổ nhàu nát ghi mấy dòng thơ… HHTT thoáng qua cửa sổ thấy tôi nhưng giả vờ như không biết. Tôi lên giảng đường tầng 3 để học cho đỡ phải nhìn cảnh ấy. Chiều tối, tôi thấy chở nhau trên chiếc xe ga đắt tiền tự nhiên cái viễn cảnh tôi mơ hồi sang bay đâu mất…
Tôi gặm nhấm nỗi đau thả hồn qua những dòng thơ…
Cuối tuần, tôi định về quê cho khuây khoả, cũng tạm quên con người ấy rồi. Tôi thu xếp quần áo vào vali định ra bến xe thì mẹ tôi đi xe ôm tới.
Tôi ngạc nhiên, mẹ mới lên mà.
– Sao mẹ lại lên làm gì, mẹ mới lên mà ,con đang định về. Tôi hỏi khi mẹ vừa bước chân vào.
– Mẹ lên xem con có chuyện gì. Mẹ lo quá, có bgiờ con như vậy đâu.
– Con có sao đâu mà, mẹ vào đi.
Mẹ đặt đồ xuống rồi xoa lên má tôi” dạo này con xanh quá”. Đúng thật, mấy hôm mất ngủ vì suy nghĩ rồi.
Tôi kể hết cho mẹ nghe về HHTT, từ khi đến nhà cô ấy cho đến khi gặp cô ấy ở bar. Mẹ im lặng hồi lâu rồi lâu.
– Mẹ cũng đoán trước rồi mà. Mẹ biết thế nào nó cũng làm con khổ. Tình đầu khó quên lắm.
– Sao nghèo lại khổ vậy mẹ? Tôi hỏi.
– Vì thế nên mình phải cố giàu nhưng đừng quên lúc nghèo như này nhé. Lúc mẹ nói chuyện với HHTT mẹ hỏi nó có xác định lâu dài với con không, nó bảo chỉ là bạn, mà con thì cứ đinh ninh đó là tyêu nên mẹ không muốn nói sợ làm con đau khổ.
Tôi thở dài, âu cũng là số phận, tôi chở mẹ đi chơi cho khuây khoả…
Tối tôi chở mẹ đến nơi mà tối thứ bảy tôi và HHTT hay ngồi, con đường tình yêu.
– Mẹ sẽ thay HHTT hẹn hò cùng con nhé, mẹ cười nói nửa đùa nửa thật.
– Vâng, mình thử nhé.
Các đôi khác đang cố thể hiện tình yêu của mình bằng những nụ hôn, những cái va chạm, cả những động tác kích dục nữa..
– Con hôn HHTT chưa?
– Mới nắm tay thôi.
– Con có nghĩ vì con không chủ động nên nó chán con không?
– Không mẹ à, tại con nhà quê quá…
Mẹ nắm tay tôi nhìn vào mắt tôi rồi nhạ nhàng hôn lên môi tôi. Lần đầu… Nụ hôn đầu…
Tôi ngạc nhiên vô cùng, tim tôi như loạn nhịp vì lần đầu tiên tôi biết hôn. Tôi lung túng như gà mắc tóc khi mẹ chủ động hôn tôi, tôi ngậm chặt miệng lại, chưa bao giờ nên…
Bên cạnh, họ vẫn hôn nhau say đắm. Tôi cũng liều mình chủ động ghì sát mẹ vào người, hôn mạnh mẽ lên bờ môi ngọt ngào của mẹ… Mẹ ôm chặt lấy tôi hôn lại như sợ tôi buông ra.
– Mẹ lấy mất nụ hôn đầu của con rồi. Giọng tôi run run…
– Mẹ dạy con để sau này con yêu ai sẽ chủ động hơn ,con gái bây giờ cũng thích người mạnh mẽ.
Tôi lại kéo mẹ lại gần, lại hôn lên môi mẹ. lưỡi tôi đã chủ động hơn, nút lưỡi mẹ như muốn nuót vào bụng. Hôn không ngờ lại mang lại cảm giác như thế… Tôi đã từng muốn hôn mẹ nhưng mẹ đều đẩy ra vì mẹ bảo nam nữ yêu nhau mới hôn…
Tôi hôn mẹ, thỉnh thoảng lén mở mắt xem mẹ làm gì thì mẹ mắt vẫn nhắm nghiền, mẹ hôn tôi say đắm, rồi tôi lại nhắm mắt lại, rồi nụ hôn tưởng như kéo dài vô tận.
Tay tôi khi hôn không thể cứ để yên như thế, nó luồn vào vú mẹ mà mân mê như các cặp đôi khác…
Mẹ cũng không lấy làm lạ khi tôi làm thế, mà còn chủ động đưa tay vào ngực tôi xoa bóp như muốn kích thích tôi…
Chú bé của tôi lại thức dậy… Giá như…
– Cảm ơn mẹ nhé.
– Sao lại cảm ơn.
– Cảm ơn mẹ vì hai lý do. Thứ nhất mẹ đã chia sẻ cùng con để vựơt qua nỗi đau này, dù chỉ là thoáng qua nhưng con vẫn đau lắm, cảm giác bị phản bội thật kinh khủng. Thứ hai là cảm ơn mẹ đã dạy cho con nụ hôn đầu. Dù rằng con hơi tiếc.
– Sao lại tiếc?
– Lẽ ra nụ hôn đầu phải dành cho mối tình đầu, ai dè mẹ phá hỏng đời con rồi…
Mẹ im lặng trầm ngâm khi nghe tôi nói thế. Có lẽ mẹ hơi buồn, mẹ ghen với HHTT.
– Con phải cố gắng học tốt kiếm nhiều tiền để người ta đừng khinh mình con à.
– Vâng!
Xung quanh các đôi nam nữ vẫn tíu tít bên nhau không ngớt, những nụ hôn không rời, thỉnh thoảng cả là tiếng rên nhẹ: “đừng anh”….
– Cảm giá của mẹ thế nào? Tôi hỏi khi tôi chở mẹ trên đường về nhà trọ.
– Cảm giác gì? Hôn à?
– Không, cảm giác hẹn họ cùng con như những đôi tình nhân khác ý.
– Mẹ run lắm, hồi hộp như là đang yêu lần đầu.
– Nói thật khi hôn mẹ chẳng hiểu sao chú bé của con lại thức dậy.
– Mẹ cũng vậy mà, ướt cả quần rồi, sinh lí mà con.
– Lát nữa về nhà mẹ cho con gặp cô bé dễ thương của mẹ chút nhé,… Tôi mạnh dạn hơn.
– Nhớ là chỉ một chút thôi đấy, mẹ đánh nhẹ vào lưng tôi.
Phòng trọ giờ này đã vắng hoe, cũng muộn rồi. Tôi ngỡ thằng cùng phòng biết mẹ tôi lên nó sẽ qua phòng khác ngủ nhường cho mẹ tôi nhưng hôm nay chẳng hiểu sao nó vẫn ngủ ở phòng, làm tôi mất hết cả hứng.
Chẳng lẽ tôi laị đánh thức nó dậy qua phòng bên kia ngủ, nhưng kể ra cũng tội nó. Tôi và mẹ dải chiếu xuống đất để ngủ. Tôi lắc đầu ngao ngán, mẹ như hiểu tôi nuối tiếc điều gì đó nên chỉ cười tủm tỉm.
Mẹ mặc chiếc váy ngủ rộng dường như là để dành cho tôi lộng hành được dễ hơn, vì mẹ biết dù thằng cùng phòng ngủ ở trên giường tôi vẫn lần mò cô bé của mẹ.
Tôi không để đèn ngủ, nhẹ nhàng xoa bóp cô bé của mẹ từ phía sau, hai mẹ con nín thở trong giây phút khi tay tôi chạm cô bé mập mạp của mẹ.
Không ai nói gì, mẹ cố gắng điều tiết nhịp thở, còn tôi cố gắng không chuyển động nhiều. Tôi chỉ tụt quần lót của mẹ đến ngang đầu gối rồi vén váy mẹ lên một chút, váy mẹ che hết người tôi, nếu ai có nhìn thấy cũng không biết chim tôi đang ngập trong mẹ nhầy nhụa.
Tôi đưa chim vào bướm mẹ từ phía sau, tư thế này không thích thú với tôi lắm vì mông mẹ to và sâu nên chim tôi không vào sâu trong bướm mẹ được nhưng nó kích thích tôi vô cùng.
Mẹ thò tay xuống dưới banh hai mép ra để chim tôi di chuyển vào, thỉnh thoảng khi tôi mệt dừng lại, mẹ xoa hai hột chim tôi muốn chết ngất. Tư thế này khiến nước nhờn chảy ra đùi mẹ nhiều hơn. Dù tôi không thấy gì nhưng tôi đoán mẹ ra rất nhiều, chim tôi lọt thỏm trong vũng nước ấy.
Tôi không dám dập mạnh, sợ thằng cùng phòng nghe thấy, tôi chỉ rút ra rồi ấn vào từng cái một, hai tay tôi xoa lên mông mẹ rồi bóp mạnh làm mẹ giật thót người.
Thỉnh thoảng tôi luồn tay từ cổ xuống ngực mẹ mà xoa mà nắn. Mẹ tôi không dám rên nhẹ như mọi khi, chỉ nhắm mắt cam chịu, tôi đoán thế…
Tôi muốn nằm đè lên mẹ mà dập cho đã, hoặc đưa hai chân mẹ lên vai mà thoả sức tung hoành nhưng ở hoàn cảnh này tôi không thể làm gì hơn là đi từ phía sau.
Tư thế này làm tôi lâu xuất tinh kinh khủng, tại không dập nhanh được nên mãi vẫn chưa ra. Mẹ lo lắng nên cố gắng khép đùi lại, mân mê hai hột của tôi để kích thích ram au.
Bỗng có tiếng thằng cùng phòng mơ ngủ: “Mày làm gì đấy?” Tôi như thót tim lại, mẹ vội vàng kéo quần lót len rồi đẩy tôi ra. Tôi như thiếu văng gì đó, bức xúc không chịu nổi. Cái thằng đấy nó thế, đêm nào cũng ngủ mơ, nhưng nó ngủ thì rất say. Mẹ nói nhỏ vào tai tôi
– Mai nhé.
– Con chưa được mà.
Mẹ quay người lại đối diện phía tôi, luồn tay vào quần tôi túm chặt con chim đang cương cứng rồi xóc nhẹ. Mẹ định cho tôi ra bằng tay. Tôi cũng luồn tay vào quần mẹ mà xoa bóp con bướm đã ướt nhẹp của mẹ. Hai mẹ con chẳng ai nói gì, không gian im lặng, còn hai người thì hì hục…
Tôi ra đầy quần, thở dốc…
Mẹ giữ tay tôi khi hai ngón nằm gọn trong mẹ sâu thẳm, mẹ cũng ra…
Tôi hôn lên trán mẹ như mọi khi để cảm ơn, cũng không quên ôn lại bài học hôm nay, hôn môi…
Cả đêm tôi mất ngủ vì nghĩ đến HHTT, tôi cố không trở mình để mẹ không biết rằng tôi còn thức. Tôi nhớ HHTT quá, nhớ những con đường, nhớ một loài hoa nhỏ…
Sáng, tôi vào phòng tắm sớm thay quần, vì nó ra từng mảng… Chỉ mình mẹ tôi hiểu…
Thằng cùng phòng đi ra ngoài mua đồ ăn sang, còn lại tôi và mẹ. Mẹ đánh răng trong nhà vệ sinh, tôi lại gần hôn ngấu nghiến lên môi mẹ, hai tay không quên sờ mó từ trên xuống dưới.
– Kìa con, nó về kìa.
– Còn lâu, ít nhất là 30 phút, mà con chỉ cần 10 phút thôi.
– Không, như thế không thoải mái, lát nữa nó đi rồi tính.
Tôi đành buông mẹ ra trong tiếc nuối.
Rồi giây phút tôi mong chờ cũng đến, thằng cùng phòng đi học chỉ còn tôi và mẹ ở nhà. Thực ra hôm nay tôi cũng có tiết học nhưng tôi không muốn rời xa mẹ trong hoàn cảnh này…
Tôi vồ lấy mẹ như hổ đói, tôi tự nhiên muốn hôn mẹ quá, hai lưỡi cứ quấn vào nhau trong đam mê bất tận. Mẹ nút lưỡi tôi như ăn mất lưỡi tôi, tôi ngấu nghiến môi mẹ như cắn mất. Giờ tôi mới hiểu tại sao khi yêu nhau người ta hay hôn nhau.
Hôn thì tay hoạt động, tự nhiên chú bé của tôi cứng lên, cô bé của mẹ cũng kích thích ra nước từ bao giờ.
– Biết thế này con đã hôn mẹ từ lâu, cảm giác thích lắm.
– Sau này lại chán thôi, lại muốn hôn gái trẻ chứ hôn gì bà già này.
– Con chỉ yêu mẹ thôi, tôi nịnh nợ.
Rồi tôi và mẹ lại chìm trong những nụ hôn không ngớt, tôi cúi xuống hôn cổ, cả ngực của mẹ nữa…
Rồi chim tôi không hiểu bằng cách nào đã nằm gọn trong bướm mẹ…
– Con cho vào trong nhé.
– Không, nguy hiểm lắm, chịu khó đi.
Tôi tụt hết quần áo mẹ ra và tôi cũng chẳng còn gì trên người. Mẹ nhìn tôi cười khúc khích, rồi lại nhắm chặt mắt khi tôi bắt đầu dập xuống.
Dãy nhà trọ vắng người, cửa đã đóng nên tôi không ngại mà để phát ra những tiếng dâm dục của hai bộ phận gặp nhau, tiếp xúc nhau…
Tôi nằm đè lên mẹ, vừa dập vừa hôn, cảm giác kì lạ như chưa bao giờ có. Mẹ xoa đầu tôi kéo xuống hôn, mông tôi nhấp nhổm để chim tôi nhịp nhàng trong bướm mẹ.
Mẹ ra mấy lần, tôi biết. Vì mỗi khi lên đỉnh mẹ thường rên khẽ, ưỡn người và nóng ran khắp cơ thể.
Chim tôi như phá vỡ cấu trúc bướm mẹ, nó đâm những cú như trời giáng vào hang sâu thẳm ấy. Tôi đôi khi dừng lại để xem điều gì xảy ra giữa hai bộ phận sinh dục bằng cách nhìn sâu vào bướm mẹ. Chẳng có gì ngoài những thớ thịt đỏ au và những giọt nước nhờn đọng lại. Vậy mà nó cuốn hút sung sướng đến lạ kì…
Tôi không quên bắt mẹ chổng mông hai tay chống vào bàn học để tôi đi từ phía sau. Mẹ chỉ im lặng cam chịu mọi sự điều khiển của tôi.
Tự nhiên khi đang dập thế này tôi chợt nhớ HHTT, giá như…
Tôi kêu tên HHTT khẽ khi mỗi lần dập sâu trong bướm mẹ… Mẹ lặng người khi tôi vô tình gọi tên cô ấy…
Tinh trùng rơi lã chã trên nền nhà, trên mông và lưng mẹ…
Mẹ gục xuống giường thở dốc, tôi nằm kế bên mẹ thở dài…
HHTT ơi, giá như em đừng như thế, giá như em ở bên anh thì cuộc đời anh đã khác, tôi tự nhủ.
Tôi vẫn hay làm thơ về cô ấy, cả trách móc, cả giận hờn đan lẫn yêu thương tiếc nuối, đôi khi cả sự coi thường, kinh tởm…
Đi tìm hoài niệm cũ
(Tặng HHTT)
Em cứ đến rồi ra đinh lặng lẽ
Giọt mưa buồn khe khẽ rơi rơi
Mưa buồn rơi hay nước mắt tôi rơi
Em chẳng biết chỉ một mình tôi biết
Em ở đâu giữa khoảng trời cách biệt
Phương trời nào che dấu bóng em tôi
Để rồi khi gió lạnh thổi trên đồi
Tôi lê bước đi tìm hoài niệm cũ
Bài thơ còn dài nhưng….
Hồi sau viết tiếp…
Rồi tôi có quên được HHTT? Rồi người tiếp theo sẽ là ai?
Liệu những vần thơ có cứu rỗi cuộc đời đầy trắc trở của tôi?
Liệu mọi thứ có dừng lại theo ý muốn hay tiếp tục với những nỗi đau không ngớt?
Có phải là những nhứ mong manh đều dễ vỡ…?
HHTT là tên một loài hoa? Vậy loai hoa đó là gì nhỉ? Mọi người đoán sai hết rồi, loài hoa “phản bội”…
Hồi sau sẽ rõ…
(Đọc truyện 18+ siêu phẩm 5 sao tại Truyen18.Mobi)
Vậy đấy, HHTT đã qua đi nhẹ như cơn gió. Nhiều kỉ niệm, nhiều chuyện để nói nhưng không thể kể hết ở đây. Đúng là “Buồn nhất… không phải là lúc chia tay người yêu. Mà là lúc nhận ra.. người đó chưa từng yêu mình!….” như cái tiêu đề của Chap này vậy.
Sau này lịch sử sẽ còn lặp lại, cuộc đời của Mongmanhdv lại bị một lần đau như thế, đau gấp ngàn lần HHTT mang lại, chẳng lẽ mọi thứ đều mong manh dễ vỡ vậy sao?
Mẹ đòi về quê sớm nhưng tôi không muốn mẹ về sớm chút nào. Đơn giản vì tôi như chết đuối vớ được cọc, tôi đang đau khổ thì mẹ đến mang lại niềm vui cho tôi cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi không coi mẹ là công cụ giải toả những nỗi đau, mà tôi xem mẹ như người bạn tri kỉ.
Trong phòng học tôi luôn nhớ về HHTT nhỏ bé, kể cả khi bên mẹ tôi cũng nhớ về cô ấy. Người ta nói đa tình thì khổ, tôi có lẽ là thế.
HHTT đã không còn ngồi ở giảng đường nữa, đôi khi vẫn gặp ở đâu đó trong trường nhưng cô ấy chỉ cười khẽ chào tôi coi như chưa quen biết. Tôi nhủ với long mình sẽ quên con người ấy đi.
Tôi đã từng nghe thằng bạn học chung nói rằng, nó yêu một đứa cùng lớp, nhà con bé đó giàu, còn nó đi xe đạp như tôi. Con bé đó cũng bắt đầu có tình cảm khi thằng này tấn công nhưng một lần hai đứa vô tình dừng xe đèn đỏ gần trường tôi, hoàn cảnh thật trớ trêu khi con bé đó nhìn thấy thằng này đi xe đạp và từ đó nó coi như chưa hề quen biết.
Khi nghe nó kể thế tôi an ủi nó nhiều, rồi hôm nay đến lượt tôi mắc phải. Có ai trong số mấy người ở đây đã từng lâm vào hoàn cảnh như thế? Đã từng bị bạn gái bỏ rơi vì quá nghèo?
– Mẹ mua xe máy cho con nhé, tôi hỏi mẹ.
– Để con tán gái sau vụ HHTT à?
– Không ạ, để con đi lại cho tiện, đi học them, đi làm them cũng đỡ vất vả. Thỉnh thoảng đi chơi xa với bạn bè cũng đỡ ngại.
– Mẹ mới trả tiền cho bố mà, làm gì còn tiền.
– Xe cũ cũng được. Tôi cố nài nỉ.
– Để mẹ tính.
Chiều, tôi chở mẹ trên chiếc xe đạp cũ đi siêu thị cho mẹ mua ít đồ về quê. Trên đường về tôi rủ mẹ vào chỗ hôm trước, nơi tôi đã mất nụ hôn đầu với mẹ nhưng mẹ từ chối kêu về nhà.
– Sao vậy mẹ, mai mẹ về rồi mà, mình vào đó một tí.
– Thôi để dịp khác, mẹ con mình về thôi.
– Sao vậy, mẹ không thích à?
– Không phải, mẹ cũng muốn nhưng mẹ ngại lắm. Toàn người trẻ thôi.
– Tối thế này có ai biết ai đâu. Mình vào nhé.
– Không mà. Không có chỗ nào cho mà có thể thoải mái hơn sao?
– Làm gì có chỗ nào ạ. Tôi trả lời.
Tôi cũng chưa biết ngoài những chỗ đó ra còn những chỗ nào khác, tôi cũng chưa đi bao giờ, mãi sau này tôi mới biết đến cà phê máy lạnh hay nhà nghỉ.
– Con buồn quá mẹ à, không phải buồn vì chia tay HHTT mà là cô ấy chưa hề có tình cảm với con.
– Đó chính là nỗi đau con à. Mẹ cũng từng trải qua mẹ hiểu chứ. Mẹ đã yêu và hy vọng bố con nhiều, vậy mà…
– Sau này nếu con yêu ai lấy ai con sẽ lấy người như mẹ.
– Là sao?
– Cam chịu, nhẫn nhục, hiền lành và xinh đẹp….
– Mẹ cũng mong có người con dâu tốt, nhưng trước hết con phải lo học tốt đã.
Tôi và mẹ cứ hàn huyên tâm sự khi trên đường về nhà. Tôi muốn mua xe máy để tiện đi lại cũng như đỡ ngại với bạn bè.
Mai mẹ về quê rồi, bây giờ mẹ cũng không mặc cảm tội lỗi khi quan hệ cùng tôi nữa dù rằng tôi biết mẹ vẫn day dứt với lương tâm lắm.
Tôi không dứt ra được mối quan hệ này, quen mùi mẹ rồi, quen cảm giác ấy rồi… Tôi biết mẹ cũng đau long lắm khi tôi yêu người con gái khác. Có ai không đau long khi người mình quan hệ lại đi yêu người khác, dù có là mẹ con đi nữa.
Nhưng biết làm sao được khi tôi không thể đến với mẹ mãi, cái gì cũng sẽ có điểm dừng của nó.
Tôi chở mẹ về phòng trọ cũng hơi muộn, còn đêm nay nữa thôi, mai mẹ về rồi. Tôi tự nhủ sẽ quan hệ nốt lần này thôi, rồi sẽ cố gắng học rồi quen người khác, chứ cứ mãi thế này chỉ mình mẹ tôi là khổ. Tôi thì bản năng sinh lí nam dù biết đó là tội lỗi cũng chẳng dễ gì dứt ra.
Thằng cùng phòng chưa ngủ, nó đang học bài. Tôi bảo nó qua nhà bên ngủ để mẹ tôi ngủ tự nhiên.. Nó ngây ngô rủ tôi qua phòng bên ngủ cùng, không biết được kế hoạch đen tối của tôi. Tôi ậm ừ bảo nó qua trước đi, tôi qua sau nhưng làm sao tôi qua được khi mai đã là ngày mẹ tôi về rồi…
Ngày mai….
Mẹ sắp xếp đồ đạc còn tôi đi đánh răng chuẩn bị ngủ. Tôi ôm mẹ từ phía sau khi mẹ ngồi xếp quần áo.
– Con hư quá. Con làm mẹ nhớ ngày xưa.
– Ngày xưa nào ạ?
– Ngày xưa con còn bé cũng hay trèo lên lưng mẹ thế này này…
Tôi hôn lên tóc mẹ, thoang thoảng mùi thơm quen thuộc. Nhẹ nhàng tôi đè mẹ ra nằm trên người mẹ. Mẹ lấy tay che ngực như vẫn còn e ngại. Tôi cúi xuống hôn lên bờ môi mẹ, ngọt ngào…
Nụ hôn kết thúc nhưng mẹ tôi vẫn nhắm nghiền mắt như tiếc nuối điều gì… Tôi chỉ muốn cắn nát đôi môi ấy…
Hai thânthể cuộn tròn vào nhau trong niềm đam mê bất tận. Quần lót, quần đùi, áo ngực tự nhiên theo phản xạ bung ra từ khi nào, còn lại da thịt, còn lại niềm đau…
Cũng chẳng khó để chú bé tìm đường về nơi xưa cũ…
Cũng chẳng khó để những dòng nước trào ra…
Và cũng chẳng khó để cho những cú dập bắt đầu…
Tôi như sợ mẹ ngày mai về mất nên mãnh liệt như lần đầu gặp gỡ. Mẹ cũng lo sợ điều gì đó nên hưởng ứng mãnh liệt theo…
Môi trong môi, ngực trong ngực, và chú bé trong cô bé đẫm nước rơi…
Tôi chỉ muốn quan hệ với mẹ ở tư thế này tại thời điểm này, tư thế truyền thống ấy. Vì tư thế này giúp cơ thể chạm nhau nhiều nhất, và những nụ hôn không rời…
Mẹ tôi như điên dại cào cấu lưng trần của tôi, xoa đầu tôi lien tục. Còn tôi, từ môi cho đến ngực không chỗ nào không để lại dấu vết trên ấy. Mẹ nức nở như đứa trẻ lên ba, mẹ không sụt sịt khóc vì tội lỗi như trước đây mà khóc thành tiếng nhỏ, mẹ lên thiên đàng…
Tôi dừng lại, nhìn mẹ ấu yếm:
– Hay là con không lấy vợ mà ở với mẹ nhé.
– Con có sao không vậy? Làm sao con có thể nói thế?
– Con sợ yêu người như HHTT lắm rồi, chẳng ai yêu con bằng mẹ…
– Nhưng dù sao con cũng không được nói thế. Mẹ vẫn là mẹ của con. Con còn sinh cháu cho mẹ nữa chứ.
– Mẹ cũng có thể sinh em bé mà.
– Trời, con tôi điên thật rồi.
Nói rồi mẹ tôi kéo tôi lại gần để chim tôi vào sâu trong mẹ hơn như muốn nói rằng không nói đến vấn đề đó nữa.
Tôi nằm xuống để mẹ nằm lên tôi, cũng kiểu truyền thống nhưng là ngược lại. Nước nhờn của mẹ chảy ướt đẫm chim tôi khi ở tư thế này…
Mẹ tôi chủ động dập xuống, hai tay chống lên ngực tôi. Tôi nhìn rõ bướm mẹ ra vào chim tôi một cách thành thạo. Mẹ nhắm nghiền mắt như thể đang bay bổng nơi nào… Tôi bóp ngực mẹ đang lủng lẳng trước mặt tôi, căng cứng và to lớn. Đôi khi tôi bóp mông mẹ thật mạnh hoặc kéo eo mẹ để giúp mẹ nhẹ nhàng hơn.
Mẹ nằm ẹp lên người tôi sau một hồi nhún nhảy, mẹ không đủ sức để dập nhiều như tôi. Tôi xoa lưng mẹ như ru mẹ ngủ, nhẹ nhàng…
Mẹ thở khẽ trên người tôi, tôi cứ để mẹ hưởng thụ giây phút ấy, giây phút ngắn ngủi…
– Con cho vào trong nhé, lâu rồi. Tôi hỏi nhẹ vào tai mẹ.
– Không, mẹ giãy nảy lên.
– Nếu con không lấy vợ mà ở với mẹ có được không?
– Không!
– Nhưng con cứ thích vậy đấy.
– Chẳng biết bố con thế nào, đàn ông cặp bồ rồi cũng về với gia đình.
– Lúc đó mẹ có chấp nhận bố không?
– Làm sao mẹ chấp nhận được nhưng…
– Nhưng sao? Tôi tò mò…
– Về già mẹ cũng cần người chăm sóc, dù hận bố nhưng nếu bố quay về…
– Con ở cùng mẹ mà, cả vợ con nữa, tôi ngây ngô!
– Các con có cuộc sống riêng, con chăm cha không bằng bà chăm ông. Con biết mà.
Nãy giờ nói chuyện làm chim tôi nhỏ dần trong mẹ. Tôi lật ngửa mẹ lại, day day trong bướm mẹ nhằm tìm laị cảm hứng đã mất. Mẹ hiểu ý lấy tay xoa xoa lên chú bé dính nước nhờn của mẹ, chẳng mấy chốc lại như ban đầu, sẵn sang chờ đợi.
Tôi đưa hai chân mẹ lên vai, banh hai mép cô bé của mẹ ra ngắm nghía một lúc mới cho vào.
– Con nhìn gì thế? Cho vào đi, mẹ ngại quá.
– Con chỉ thắc mắc là chỗ đó nhỏ và khít thế này sao lại có thể sinh ra được.
– Thôi, bận tâm làm gì, mẹ giục.
Tôi hì hục trên bụng mẹ, đâm những cú như trời giáng vào bướm mẹ. Lông mẹ bết lại từng mảng, hai mép bướm mẹ sưng mộng lên, đỏ au.
Mẹ rên khẽ mỗi khi tôi rút ra đút vào, tôi khom lưng xuống ấn vào sâu nhất có thể, chỉ là những khoảng trống bao la… Chỉ là khoảng trống bao la sao lại mang lại cảm giác tuyệt vời như vậy chứ. Tôi tự nhủ.
Tôi ra trên người mẹ, từng mảng tinh trùng đục đục. Nằm bên mẹ thở dài, lấy tay xoa xoa những mảng tinh trùng ấy trên bụng mẹ. Mẹ nhắm nghiền mắt như để cảm nhận những dòng tinh trùng nóng ấy của tôi…
– Giá như cho vào trong có phải thích không. Tôi nói với mẹ.
– Mẹ cũng muốn của con ở trong mẹ, nhưng mẹ nhạy lắm, lại phải uống thuốc… Mệt mỏi.
– Con ước sẽ có lúc được vào sâu trong mẹ.
– Như thế mẹ sẽ phải uống thuốc tránh thai hang ngày. Chỉ có vợ chồng mới như thế.
– Mai mẹ về rồi, con sẽ nhớ mẹ lắm.
– Thôi ngủ đi con….
Tôi chở mẹ ra bến xe mà lòngnhư trĩu nặng, nhà có hai mẹ con mà hai ngả hai nơi. Giá như tôi có thể đưa mẹ lên ở cùng…
Mẹ cũng có vẻ buồn buồn, tội lỗi… Sex như một thứ thuốc mê cuốn vào rồi khó dứt ra quá, tôi biết đó là tội lỗi, tôi biết đó là nghịch tử nhưng…
Nhưng sao tôi không dứt ra được. Có lẽ tôi bị ảnh hưởng tâm lý khi mẹ tôi thường thay quần áo trước mặt tôi, và cũng tại mẹ vì quá yêu tôi nên… Mẹ chỉ có mình tôi… Cuộc đời mẹ chịu nhiều mất mát…
Mẹ vẫn trẻ đẹp như xưa nhưng khuôn mặt mẹ đã không còn vô tư như xưa nữa. Còn tôi, tôi cũng không còn là đứa trẻ vô tư như ngày nào. Tôi đã trở thành người đàn ông, đã từng nếm trải cảm giác yêu thương xác thịt, mùi vị đàn bà, và người đàn bà ấy lại là mẹ tôi, nghịch cảnh…
Tôi nắm tay mẹ thật lâu khi chờ xe lăn bánh. Giá như không có người chắc tôi đã đặt lên mẹ nụ hôn tạm biệt, và biết đâu đó tôi lại chạm vào cô bé của mẹ…
Tôi đi lang thang trên con đường thành phố hoa lệ, chợt nhớ đến HHTT, mối tình câm lặng, câm lặng vì nó chưa được thốt thành lời yêu vậy mà mãi mãi câm nín…
Tôi không trách cô ấy, mỗi người có cuộc sống riêng, lựa chọn riêng…
Tôi trở lên ít nói hơn, nhạy cảm hơn từ khi chia tay cô ấy… Tôi không còn tin vào tình yêu lãng mạn với những dòng thơ ấy nữa. Tôi tin vào cái gọi là sức mạnh đồng tiền…
Nhưng dù thế nào, cảm giác thi sĩ trong tôi vẫn còn nguyên chưa chết hẳn. Nó vẫn âm ỉ cháy trong tôi…
Tôi bắt đầu hư hỏng từ khi nào cũng không nhớ nữa, tôi lao theo những cuộc vui trong rượu chè gái gú. Tôi gọi tên mẹ trong niềm đam mê bất tận… Thanh thản ư?
Tại cái lũ bạn thành phố nhà giàu đã biến tôi thành kẻ mất dạy, tôi không trách chúng, trách bản than mình không kiên định…
Tôi nhớ lần đầu bọn nó rủ tôi đi matxa, cái việc mà tôi ghét cay ghét ghét đắng. Tôi chiều chiều đạp xe qua những con đường tràn ngập quán matxa ấy với những em chân dài váy ngắn lả lơi mời gọi, tôi thậm chí còn không dám nhìn, có thể mọi người không tin nhưng tôi thề đấy, đó là sự thật.
Tôi không dám nhìn vào nơi đó, khinh bỉ khi thấy lũ dâm đãng đang ngồi chờ khách.
Trong một lần say rượu vào ngày cuối tuần, tôi hiểu cảm giác matxa là như nào, tôi chẳng nhớ gì ngoài căn phòng nhỏ che riđô với chiếc giường một đầy mùi thể xác. Tiếp tôi là cô gái còn trẻ nhưng khuôn mặt đầy nhưng kinh nghiệm.
Tôi còn không dám cửi áo quần như nào, để vào đâu và phải làm gì trong cái lần đầu ấy…
Nhục nhã…
Xoa lưng tôi một lát là đến những chỗ nhạy cảm trên cơ thể non nớt của tôi. Cô ta mặc váy ngắn cũn cỡn, nhìn rõ cả hang họ.
– Anh có thư giãn không anh?
Trời ạ, thư giãn là cái gì tôi chưa hề nghe thấy trước đó… Tôi gật đại cho rồi, và thế là tôi đã biết thư giãn là gì. Thư giãn là cái àm người ta dung tay, dung miệng để cho chú bé tội nghiệp của tôi ra. Tôi chẳng làm gì ngoài việc nằm im cho người ta “thư giãn”.
Chú bé của tôi được bôi một chất keo nhờn gì đó cho nó có cảm giác, người ta bảo thế, tôi tự nhiên lại nhớ đến mẹ, nước nhiều…
Tội lỗi…
Giờ đi đâu cũng thấy “Tẩm quất thư giãn” nhưng có lẽ chỉ có mấy ông con trai biết chứ chị em phụ nữ có lẽ không hay.
Tôi ra nhiều quá, người ta lấy khăn lau cho tôi, nhẹ nhàng…
Phòng bên là những tiếng cười, nhữg tiếng rên của mấy thằng bạn tôi đang thoả thích…
Tôi từ chối tắm hơi cùng người ta, tôi sợ quá, chưa quen cảm giác với người lạ như thế…
Tiền bo… Tiền bo tuỳ ý nhưng ít quá là chửi. Mẹ, lũ mất dạy…
Đấy, lần đầu với người lạ của tôi là thế đấy, tôi không dứt ra được. Tôi chìm trong đam mê cảm giác lạ, bắt đầu săn tìm gái để thoả mãn cái nhục dục thấp hèn ấy…
Tại ai? Tại tôi không giữ được mình?
Hay tại sinh lý tôi quá cao?
Hay tại tôi ham của lạ lúc mới lớn?
Hay tại mẹ tôi mà tôi như thế?
Tôi lại nhớ đến HHTT với bài thơ ấy, con người ấy…
Đi tìm hoài niệm cũ
(Tặng HHTT)
Em cứ đến rồi ra đi lặng lẽ
Giọt mưa buồn khe khẽ rơi rơi
Mưa buồn rơi hay nước mắt tôi rơi
Em chẳng biết chỉ một mình tôi biết
Em ở đâu giữa khoảng trời cách biệt
Phương trời nào che dấu bóng em tôi
Để rồi khi gió lạnh thổi trên đồi
Tôi lê bước đi tìm hoài niệm cũ
Hoa đẹp ngày xưa giờ đã có chủ
Em theo người bỏ lại những ngày xưa
Để bây giờ lặng lẽ bước dưới mưa
Một chàng ngốc đi tìm loài hoa dại…
Bài thơ còn dài nhưng….
Hồi sau viết tiếp…
Rồi tôi sẽ chìm đắm trong thú vui bệnh hoạn ấy đến bao giờ?
Rồi điều gì sẽ xảy ra khi trong hoàn cảnh nhơ nhuốc ấy lại hé lộ nghịch cảnh?
Liệu tôi có gặp lại HHTT trong hoàn cảnh khác
Liệu mọi thứ có dừng lại theo ý muốn hay tiếp tục với những nỗi đau không ngớt?
Liệu cuộc đời tôi có đúng là mong manh dễ vỡ…
Nhứ mong manh đều dễ vỡ…?
Chap tiếp theo sẽ là:
Chap VIII: Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó…
Hồi sau sẽ rõ…