Nghịch Tử - Chương 5: Mọi thứ rồi sẽ qua đi, chỉ còn tình người ở lại
Đã bảo là đừng bao giờ hỏi đã kết thúc hay chưa… Bởi vì mọi thứ do chính ta quyết định…
Đã bảo đừng bao giờ cố gắng tìm ra sai sót, truyện thật mà, tìm mãi ích gì đâu?
Mấy người hình như đang hiểu lầm tôi, tôi không nói là không được viết Comment, tôi chỉ nói là đừng khen hay hay dở, vì nó là truyện thật, tôi chỉ kể lại, mà đã là truỵên thật về cuộc đời tôi, mấy người đánh giá hay hay dở để làm gì?
Mấy người nhìn lại những gì mấy người viết comment đi, đó là chia sẻ hay là tán phét, hay là chửi nhau?
Nếu đọc truyện tôi mà mấy người chỉ để chửi nhau, rồi đưa chủ đề khác vào thì đừng comment nữa, mấy người thừa thời gian à?
Các người comment thoải mái nhưng phải đúng chủ đề, đúng nội dung, mấy người thử nghĩ xem, mấy người đọc truỵên của tôi nhưng comment là chủ đề khác, là ra câu đố để cùng nhau thi tài thì mấy người còn muốn viết truyện tiếp nữa không?
Mấy người biết tại sao tôi lại bảo là không được yêu cầu viết thế này, viết thế khác theo ý kiến mấy người không? Đây là truỵên thật, tôi kể theo tình cảm của mình, có sao kể vậy, vậy mà mấy người cứ kêu cho them tình tiết sex nhiều them, chưa đến lúc…
Hơn nữa giả sử mấy người là nhà viết văn, mà độc giả có đến mấy nghìn người, mỗi người mỗi ý, như thế mấy người có viết được không? Phải có lập trường chứ. Chẳng lẽ tôi lại phải dùng đến từ khó nghe ấy thêm lần nữa….
Tôi là người bảo thủ, tôi không quan tâm người ta nói gì, tôi viết thì cứ viết, tôi sống như vậy quen rồi…
Ai không thích đọc, hay thích đọc nhưng giả vờ không thích thì thôi, chẳng quan tâm…
Comment thoải mái, nhưng đừng có nói phét nữa…
Mệt mỏi…
Mai đi rồi, hôm nay bố tôi lại về bất ngờ. Chẳng biết lý do tại sao. Tôi cũng quen như vậy rồi…
Nhiều khi cãi nhau với bà hai lại mò về với mẹ con tôi, nhiều khi thấy tội lỗi vì đã bỏ rơi tôi, lại về…
Đêm hôm đó, tôi không ngủ ở nhà, tôi sang nhà bạn, mai đi luôn..
Thường thì mẹ không cho tôi đi qua đêm như thế, dù là ở nhà bạn thânngay sau nhà nhưng…
Tôi ghét phải nhìn thấy bố tôi ở nhà… Tôi sợ ánh mắt của mẹ… Tôi ghét phải nghe tiếng bố mẹ cãi nhau hàng đêm… Tôi biết bố mẹ đêm nay sẽ không làm chuyện ấy, từ lâu rồi… Còn tâm lý nào mà làm chuỵên ấy khi mà mới cãi nhau xong…
Mẹ bảo sang mai về sớm mẹ đưa ra bến xe nhưng tôi bảo có lẽ con đi luôn. Mắt mẹ tôi buồn buồn… Chẳng hiểu mẹ tôi nghĩ gì, có lẽ mẹ cũng thế…
Sang nhà bạn ngủ, tôi mới thấy mình thiếu thốn tình cảm nhiều. Nhìn gia đình nó vui vẻ hạnh phúc mà long tôi đau nhói… Giá như…
Tôi lên thành phố học lần này với quyết tâm quên đi mọi thứ, sẽ cố gắng học tốt. Nhưng thực tế là đầu tôi luôn ám ảnh về những gì đã xảy ra… Nhất là khi ở đâu đó trong bài học có đề cập đến người mẹ, ở đâu đó trong cs có nhắc đến hình ảnh người mẹ…
Cuối cùng tôi cũng thi xong, kết quả không tốt lắm nhưng cũng qua. Tôi thở phào nhẹ nhõm…
Thời gian cứ qua đi…
Tôi cũng chẳng muốn về nhà nữa…
Thỉnh thoảng mẹ cũng gọi điện lên, còn tôi thì chẳng bao giờ điện về… Mẹ nào chẳng quan tâm lo lắng cho con.
Nghỉ hè, tôi cũng không về quê, tôi đi làm them bằng cách đi dạy kèm mấy đứa học sinh cấp 1, cấp 2. Vừa đi làm, vừa đi học them. Bạn bè tôi đa số là vậy. Tôi đạp chiếc xe đạp cà tang rong duổi khắp thành phố…
Cuối tuần, bạn bè ở phòng trọ, ở dãy trọ về quê mà long tôi như xát muối… Tôi cũng muốn về lắm chứ nhưng…
Chiều hôm đó như mọi khi tôi đi đi dạy thêmvề nhà trọ, tôi ngạc nhiên khi thấy bố mẹ tôi đã ở đó từ bao giờ.
– Sao bố mẹ biết con ở đây?
– Mẹ gọi điện hỏi chủ nhà mà. Mẹ tôi nói
– Bố mẹ vô tâm quá, con học trên này cũng lâu rồi hôm nay mới lên thăm con học hành thế nào. Bố tôi nói.
– Bố mẹ lên lâu chưa? Tôi hỏi.
– Bố mẹ mày lên từ đầu giờ chiều. Thằng bạn cùng phòng nhanh nhảu.
Bố mẹ tôi đưa tôi đi ăn ở gần dãy nhà trọ. Bố tôi là người từng trải, ông đi nhiều nơi, ông biết nhiều chỗ. Lâu rồi tôi mới ăn ngon như thế. Cuộc sống sinh viên khổ quen rồi.
Cũng một thời gian tôi không gặp mẹ… Mẹ ngày càng đẹp và trẻ ra. Mẹ mập hơn trước…
Bố tôi thì lúc nào cũng vậy, bụi trần sương gió…
Bữa ăn tôi không dám nhìn thẳng vào mặt mẹ. Tôi cứ cắm cúi ăn..
– Con dạo này gầy qúa. Mẹ nói..
– Hay là tương tư cô nào rồi? Bố hỏi.
– Không ạ. Tôi cười chừ. Sao bố mẹ lại lên thăm con vậy? Bố mẹ không đi làm à?
Bố mẹ không ai trả lời. Tôi biết chứ, chẳng ai muốn đề cập đến chuyện cũ. Tôi biết có lẽ bố tôi chỉ về nhà mấy ngày, lâu không thấy tôi về nên mẹ tôi kêu bố lên cùng.
– Bố mẹ ở đây bao giờ về ạ?
– Mai con à. Mai bố phải đi công trình mới, mẹ cũng phải đi làm.
– Đêm nay bố mẹ ở đây, chiều mai bố mẹ về luôn.
Đêm đó bố mẹ qua nhà người quen của bố ngủ. Vì phòng trọ tôi rất chật, hơn nữa cũng có nhiều cái bất tiện.
Cả đêm đó tôi mất ngủ, mãi gần sang mới chợp mắt. Tôi cũng không hiểu lý do mất ngủ là gì, tôi cứ trằn trọc nghĩ về mẹ, nghĩ về mọi thứ, nghĩ linh tính… Buồn cười quá, có bao giờ mình vậy đâu?
Sáng hôm sau gặp bố mẹ, tôi thấy mặt mẹ buồn buồn, lúc nào cũng vậy. Cứ đang vui lại buồn… Hạnh phúc không trọn vẹn thường là thế… Có lẽ bố mẹ lại cãi nhau, tôi đoán vậy…
Có thể là khi bố mẹ ở cùng nhau người thứ ba lại gọi điện cho bố tôi, hoặc cũng có thể bố đòi hỏi mà mẹ không đáp ứng. Cũng có thể là cãi nhau về tiền bạc… Lý do thì nhiều, kể không hết…
– Bố phải đi rồi, công ty gọi gấp. Bố nói.
Vậy là rõ rồi, vậy là người kia lại kêu bố về. Đôi khi người kia dùnglý do con ốm, con sốt để gọi bố tôi về…
– Mẹ cùng về với bố à? Tôi vờ hỏi. Vì tôi biết bố sẽ không về cùng mà đi ngay đến nhà người ấy.
– Không, bố đi luôn, công trình ngay gần đây, mẹ chiều về sau. Bố nói.
Rồi bố tôi thu xếp đi luôn, tôi dẫn mẹ ra quán phở gần đó ăn sang. Mẹ cũng buồn buồn không nói..
– Chiều mẹ về luôn à? Có chuỵên gì vậy?
– Uhm. Lúc nào chẳng vậy hả con.
– Chiều con đưa mẹ ra bến xe.
– Sao con lâu rồi không về? Cũng không gọi điện về. Mẹ lo lắm.
– Con bảo rồi mà. Con còn phải học them nữa, hơn nữa ở thành phố đi làm cho thích nghi dần cs ở đây.
Tôi đưa mẹ về phòng. Mẹ chê phòng tôi bẩn quá nên dọn dẹp đồ đạc cho tôi. Tôi ở cùng với một thằng nữa, nó cũng lăng xăng giúp mẹ tôi lau nhà. Nó nháy mắt tôi ý là khen mẹ tôi đẹp và trẻ. Nó bảo mẹ tôi như chị tôi vậy, tại mẹ trẻ quá.
Buổi trưa mẹ tôi đi mua đồ ăn về nấu cơm, tôi cũng chẳng chở mẹ tôi đi chợ, tôi nhờ thằng kia chở đi. Nó vui lắm, tính nó lăng xăng dễ gần, nó bảo đưa mẹ tôi đi tham quan hết chợ luôn.
Sau khi ăn xong, tôi bảo mẹ tôi ngủ trưa một lát rồi chiều tôi đưa ra bến xe. Nhà trọ có mỗi cái giường, hai thằng tôi nhường mẹ ngủ trên đó, còn tụi tôi ngủ dưới đất. Mẹ tôi là người trọng gia giáo lễ nghĩa và giữ ý tứ. Bà cứ bảo hai đứa lên giường ngủ, bà ngủ ở đất cũng được. Thằng bạn cùng phòng thuyết phục mãi mẹ không được, cuối cùng nó mò sang phòng bên cạnh để mẹ con tôi tự nhiên. Dãy trọ là thế mà, toàn anh em với nhau.
Tôi cũng ngại, cũng định sang phòng bên nhưng giờ này chỉ còn mỗi phòng bên cạnh mở cửa, mà phòng đó thằng kia đã sang rồi, nếu tôi sang thì sợ nó nghĩ này nọ nên…
Mẹ nằm trên giường ngủ, còn tôi ở dưới đất. Mẹ ngủ ngay có lẽ vì đêm qua mẹ mất ngủ. Tôi cũng vậy, đêm qua tôi cũng không ngủ được. Tôi choàng tỉnh giấc đã là hơn 2h chiều, mẹ tôi vẫn ngủ, mẹ đẹp như thiên thần. Tôi lặng lẽ đi tắm, mùa hè mà, nóng nực quá.. Định tắm xong chờ mẹ ngủ dậy chở mẹ ra bến xe luôn. Tắm xong vào vẫn thấy mẹ tôi ngủ, có lẽ mẹ mệt qúa, tại mẹ cũng ít khi đi xa…
Tôi cũng không nỡ đánh thức mẹ dậy. Mồ hôi mẹ chảy trên trán, tôi xoay chiếc quạt vào gần mẹ hơn, vô tình gió thốc chiếc áo sơ mi mẹ mặc, làm lộ ra chiếc áo lót mầu hồng…
Mẹ dùngtay giữ chiếc áo lại, tôi liền xoay quạt ra chỗ khác để mẹ đỡ ngại.
– Con dậy rồi à? Mẹ hỏi.
– Vâng. Mẹ dậy chuẩn bị con chở mẹ ra bến xe nhé. Cũng muộn rồi.
– Uhm.
Mẹ ngồi dậy, trông mẹ thật phờ phạc, tóc dài của mẹ xoã xuống mặt. Vô tình tôi thấy thương mẹ qúa, tình mẫu tử trong tôi trỗi dậy. Tôi ngồi xuống vén tóc mẹ qua một bên, nhìn vào mắt mẹ:
– Mẹ khổ quá. Tôi nói.
Mẹ nhìn tôi chẳng nói gì… Tôi hôn lên trán mẹ…
Mẹ ôm chầm lấy tôi khóc nức nở như đứa trẻ. Có lẽ lâu rồi mẹ mới khóc như thế. Trước mẹ chỉ khóc sụt sịt khi cãi nhau với bố tôi…
– Có chuyện gì vậy mẹ?
Mẹ tựa vào vai tôi nức nở, nước mắt mẹ chảy dài trên vai tôi nóng bỏng.
– Bố con đòi bán nhà, vì làm ăn thua lỗ. Bố bảo thế nhưng có lẽ tại con kia (mẹ tôi thường gọi người đàn bà kia là con kia)xúi giục bán nhà nhanh để về sống cùng nó.
Giờ tôi mới hiểu đợt này bố tôi về là vì chuỵên đó và đêm qua hai người lại cãi nhau.
– Vậy sao mẹ không bán đi rồi chia đôi ra? Tôi thắc mắc.
– Bán đi thì ở đâu hả con? Đó là tài sản của mẹ là chính, bố có đóng góp được bao nhiêu đâu? Mẹ sống ở đó quen rồi.
Tôi xoa lưng mẹ như đứa trẻ, mùi toc của mẹ thơm như ngày nào.
– Vậy mẹ định thế nào? Tôi hỏi nhỏ.
– Trước mắt mẹ không đồng ý, bố bảo nhất định sẽ bán, đợt tới bố về sẽ tính tiếp.
– Mẹ đi tắm đi rồi con đưa mẹ về.
Mẹ đi tắm, tôi dắt xe đạp ra. Đúng lúc thằng bạn cùng phòng cũng ngủ dậy. Cũng đến giờ nó đi học them buổi chiều.
– Mày định đi đâu thế? Nó hỏi khi thấy tôi dắt xe ra.
– Tao đưa mẹ tao ra bến xe về.
– Sao nhanh thế? Mấy khi mẹ mày lên, đưa bà đi chơi cho biết thành phố chứ. Con cái gì mà bất hiếu thế. Nó nói lớn như để mẹ tôi nghe thấy.
Lúc đó mẹ tôi cũng ra khi tắm xong.
– Cô phải về rồi, nhà cửa không ai trông.
– Cô phải ở lại chơi chứ, ở lại còn gặp người yêu con cô chứ. Nó nói đểu.
– Thôi, lần sau cô lên chơi nhiều hơn. Mẹ tôi nói.
Thằng bạn cùng phòng lấy cặp xách, mặc tạm bộ quần áo dài tay rồi xách xe đi ngay. Nó lúc nào cũng vội vàng như thế.
Mẹ tắm xong như hoá thânthành người khác, trắng trẻo và xinh đẹp hơn, làn da mịn màng hơn.
– Mình đi nhé mẹ, con sợ không kịp, đi xe đạp cũng lâu.
– Uhm. Để mẹ thu quần áo đã.
Mẹ lúi húi thu quần áo vào vali nho nhỏ, tôi mặc them chiếc áo dài tay tránh nắng ban chiều ra xe chờ sẵn.
Xe đạp tôi quen đi một người nên chở mẹ tôi nữa phải đi bơm hơi them. Tôi chạy ra đầu ngõ bơm xe bánh sau rồi quay lại phòng trọ,
Quay lại tôi thấy mẹ ngồi thẫn thờ trên giường.
– Có chuyện gì vậy mẹ? Đi thôi, để con khoá cửa.
– Bố con lấy hết tiền của mẹ rồi. Không ngờ bây giờ ông ấy như thế. Mẹ laij khóc..
Thì ra bố tôi sang nay đi đã lấy hết tiền trong ví của mẹ. Bố tôi là người kiếm ra tiền nhưng không hiểu sao bây giờ lại thế. Nghe mẹ tôi nói ông ấy làm ăn thua lỗ khi làm ăn riêng, chính vì thế mới đòi bán nhà.
Mẹ ngồi khóc hu hu “Bố bạc tình thì mẹ biết rồi nhưng chưa bao giờ bố làm thế này cả”, mẹ nói…
– Chắc bố vô tình cầm nhầm thôi mẹ à, tôi an ủi.
– Không con à, hôm qua bảo vay mẹ nhưng mẹ không cho vay vì mẹ định lên đưa tiền cho con và mẹ định gửi tiết kiệm cho sau này. Ai dè..
Mắt mẹ đỏ hoe. Tôi thương mẹ vô cùng… Tôi ngồi xuống ôm mẹ vào long, mẹ sụt sịt..
– Mẹ ở lại mai về nhé, hôm nay con đưa mẹ đi chơi, giờ cũng muộn rồi.
– Uhm, mẹ cũng chẳng còn tâm trạng về quê bây giừo nữa.
Mẹ lau nước mắt đứng dậy vào nhà vệ sinh thay đồ cho thoải mái, tôi cũng cởi bớt áo ra. Trong nhà vệ sinh mẹ lại khóc, mẹ thường vậy mà, yếu đuối trong tính cách cứng rắn.
Tôi thấy mẹ mãi không ra, tôi bảo “mẹ ra đi, khóc ích gì, rồi sẽ qua”.
Mẹ không ra mà chỉ khóc nhỏ hơn. Tôi kéo cánh cửa, cửa vệ sinh nhà trọ chỉ là tấm nhựa cứng. Mẹ mặc áo lót còn áo dài tay thì lấy để che mặt lau nước mắt.
Tôi đến bên mẹ, đặt hai tay lên vai mẹ rồi kéo mẹ đứng dậy. Mẹ nặng nhọc đứng dậy, tôi để mẹ tựa vào vai người tôi một lúc để mẹ thanh thản.
Chẳng hiểu vì tức giận bố hay vì nhớ tôi mà mẹ ôm chặt lấy tôi, xoa lưng tôi làm tôi ngạc nhiên vô cùng. Mẹ luồn tay vào áo lót tôi xoa lên ngực tôi. mặt mẹ vẫn cúi gằm…
Tôi cúi xuống hôn lên ngực mẹ, hôn lên khe ngực mẹ…
Ở nhà trọ phức tạp, tôi kéo mẹ ra ngoài, tôi sợ nỡ ai thấy…
Ra ngoài tôi đóng vội cửa sổ, chốt cửa chính rồi quay lại giường, lúc này mẹ đã nằm ở đó. Tôi nằm đè lên mẹ, mẹ chủ đông như cặp tình nhân lâu ngày gặp lại…
– Con tôi…
Tôi kéo áo lót mẹ ra, vú mẹ lâu ngày không có ai động đến nên cứng hơn, to hơn. Đầu ti mẹ đỏ hồng, không thâm đen. Mẹ cửi áo lót tôi ra, thò tay vào chiếc quần bò tôi mà sóc sóc chim tôi. Tôi không tin vào mắt mình nữa…
– Mẹ…
Mẹ hiểu tôi nghĩ gì, lấy tay che miệng tôi lại, rồi tiếp tục cửi quần tôi ra. Sau một hồi ngạc nhiên tôi cũng chủ động cưỉ quần mẹ ra. Trên người tôi và mẹ lúc này chỉ còn chiếc quần lót, tôi nhìn mẹm mẹ nhìn tôi.
Cả hai đều ngại ngùng…
Chim tôi lâu ngày không quan hệ nên cương cứng tột độ, thò đầu ra ngoài quần lót, mẹ nhìn thấy…
Còn mẹ tôi hình như cũng bị kích thich vô cùng, nước nhờn rỉ ra một chút hoặc cũng có thể là do mới tắm nên nước còn đọng lại.
Tôi chăm chú nhìn vào mu mẹ. Mẹ ngại ngùng kéo người tôi xuống để tôi không nhìn vào đó nữa. Nhưng tôi đã nhìn hết rồi, to và múp míp.
Tôi cọ xát chim tôi vào bướm mẹ qua lớp quần lót, mẹ tôi nhắm mắt…
Hồi lâu tôi từ từ cửi chiếc quần lót nhỏ bé của mẹ ra. Gọi là quần lót nhỏ bé vì nó không che hết chim mẹ, hai bên bẹn là những chiếc long chìa ra. Lôngđen nhánh bện lại che lấp hang đi vào, tôi giờ mới để ý lôngcòn kéo ài lưa thưa gần đến rốn. Mẹ tôi nhiều lôngmà, không chỉ lôngở chỗ đó mà cả ở tay chân và nách nữa.
Hồi bé tôi hay phải nhổ long nách cho mẹ, vì mẹ bảo con gái không nên để lôngnách. Giờ không nhổ nông nách nữa, mà tôi đang xoa lên long mu mẹ, vuốt nhẹ, vuốt nhẹ tìm đường vào. Chym mẹ không thâm đen, nó đỏ au và nhiều nước. Nước chảy ra ướt đẫm tay tôi mặc dù tôi chưa cho chim vào. Mẹ thấy tôi không cho vào nên đưa tay kéo quần lót của tôi xuống.
Tôi cầm chim quệt quệt vào bướm mẹ trước khi đưa vào.
– Ở đây có ai không con? Mẹ hỏi. Tôi biết mẹ sợ ai biết.
– Không có ai mẹ à… Vì bây giờ nghỉ hè mội người về quê gần hết. Hơn nữa tôi đã đóng cửa rồi.
Tôi đưa vào bướm mẹ, vào nơi tôi chào đời ngày xưa. Thật khó tả… Cảm giác ấm áp…
Mẹ lấy hai chân quặp lấy người tôi, hai tay ôm chặt lưng tôi…
Tôi không giữ được lâu, chỉ dập vào cái đã ra rồi. Có lẽ tôi bị kích thích quá.
Tôi nằm phục trên người mẹ, thở dài…
– Con ra rồi, chẳng hiểu sao nhanh vậy… Toi thất vọng nói…
Mẹ xoa lưng tôi, hai chân vẫn kẹp lấy hông tôi như muốn nuốt trọn chim tôi trong đó.
– Mẹ hiểu mà…
Tôi vẫn nằm trên mẹ, day day con chim đã mềm oặt trong bướm mẹ nhầy nhụa tinh trùng của tôi và nước nhờn của mẹ…Cảm giác không thích bằng dập khi cương cứng nhưng cũng thích thích…
Một lúc tôi rút chim ra, bé xíu như con chim gặp mưa, lôngtôi ướt sũng… Tinh trùng của tôi chảy ra khỏi bướm mẹ, trắng đục…
Tôi nằm ôm mẹ, hai mẹ con nằm đối diện, mặt đối mặt. Tôi có thể thấy bướm mẹ nước chảy ra cả đùi, chẳng buồn lau nữa.
Mẹ nhìn tôi từ chân đến đầu, mẹ dừng lại ở chim tôi lâu hơn. Có lẽ đây là lần đầu mẹ nhìn rõ tôi như thế, tôi thì nhìn mẹ nhiều lần rồi…
– Con lớn rồi, lớn thật rồi….
– Mẹ đỡ hơn chưa?
– Là sao? Mẹ không hiểu..
– Tức là mẹ còn cảm giác tội lỗi nữa không khi làm thế này? Tôi dò xét.
– Làm sao hết được hả con. Mẹ đẻ ra con, chăm sóc con, giờ lại ngủ với con thế này. Dù sao cũng đã xảy ra, một lần hay ngàn lần cũng là tội lỗi…Con đi rồi mẹ ở nhà dằn vặt lắm, nhưng mẹ không vượt qua đựơc mình, mẹ thiếu thốn tình cảm lâu rồi. Thực long nói ra mẹ xấu hổ và tội lỗi lắm nhưng ở bên con mẹ chưa có cảm giác như thế trước đây…
– Con không về cũng vì muốn quên đi mọi thứ, con cũng thấy áy náy về những gì đã xẩy ra.
– Có lẽ phải đến khi con có người yêu, có vợ con rồi mới qua được con à…
– Vậy là mẹ đồng ý để cho con thế này đến khi con có vợ….
Mẹ tôi im lặng nhưng tôi biết câu trả lời là gì…
Tôi xoa lên vú mẹ, lúc này vú mẹ đã hướng về một phía, to vô cùng. Có lẽ con gái cũng ít người có vú to như thế. Đã có thời gian ở quê người ta đồn mẹ tôi đi nâng ngực. Thực ra thì không phải, tôi biết chứ.
Mẹ thấy tôi xoa lên ngực mẹ, mẹ hiểu tôi sẽ làm gì tiếp theo… Mẹ lại nhắm mắt…
Chim tôi lại cứng lên khi tay tôi móc sâu vào bướm mẹ. Một ngón, hai ngón… Có lẽ cũng chỉ đựơc thế, mẹ tôi còn khít mà… Mới sinh một lần và ít quan hệ…
Thực sự nếu có lọ để đựng nước nhờn của mẹ chắc phải đầy một lọ nhỏ, nó quá nhiều…
– Mẹ nhiều nước quá… Tôi nói bậy.
Mẹ biết nên chỉ im lặng.
Tôi móc sâu hết ngóc ngách trong bướm mẹ, tôi quan hệ với mẹ bằng tay, xoa xoa lên mồng dốc mẹ, cương cứng. Mẹ nhắm mắt rên nhẹ…
Tôi cho chym tôi vào bướm mẹ mà dập. Giường ở phòng trọ ọp ẹp, nó kêu ken két khi mỗi lần tôi dập xuống. Mẹ ngại, tôi cũng vậy… Tôi sợ phòng bên nếu có ai về nghe tiếng nên bế mẹ xuống đất.
Mẹ bá cổ tôi, tôi bế mẹ, hai bộ phận sinh dục vẫn ở trong nhau. Vô tình tôi phát hiện ra kiểu mới, tôi không đặt mẹ ngay xuống đất mà để mẹ trên bụng tôi mà nhún nhẩy.
Mẹ ngạc nhiên vô cùng… Còn tôi thì sướng như chưa bao giờ như thế, tư thế này chim tôi vào sao hơn, chủ động hơn.
– Bỏ mẹ xuống…
Tôi ôm chặt mẹ, mẹ sợ ngã nên cũng ôm chặt cổ tôi. Tôi ấn sâu vào bướm mẹ mà nhún. Một lúc tôi mệt nhừ, vì mẹ tôi có than hình đẫy đà, cân đối, hai mông mẹ tôi to, hai bắp đùi cũng vậy.
Tôi thì gầy gầy, bế mẹ ở tư thế này một lát đã mỏi nhừ hai tay.
Tôi đặt mẹ xuống đất, mẹ nằm im, nhắm chặt mắt, có lẽ mẹ vẫn còn cảm giác sung sướng ở tư thế ấy.
Tôi dập lien tục, mẹ rôi bóp chặt mông tôi, thỉnh thoảng ưỡn mông lên theo nhịp dập như hưởng ứng với tôi.
Mẹ ra nhiều nước vô kể, chym tôi trật ra ngoài rôi lại chui tọt vào dễ dàng, nhiều nước trơn quá…
Có lúc chim tôi chạy ra ngoài, mẹ như sợ nó chạy mất vội vàng cầm lấy đút vào ngay.
Tôi vừa dập vừa bú vú mẹ. Mẹ rất thích bú vú, một bên bú, một bên xoa làm mẹ tôi rên khẽ khẽ.
Tôi ngồi xổm lên đùi mẹ mà dập, tiếng nhóp nhép….
Tôi mới ra một lần nên lần này lâu hơn, tóc mẹ rối bời xoã xuống mặt… Mẹ không buồn vén lên nữa. Còn tôi thì cũng không muốn vén tóc mẹ lên nữa, tôi chỉ tập trung vào công việc hiện tại, nếu có vén, thỉnh thoảng tôi vén lôngcủa mẹ ra để nhìn vào sâu bên trong hay để dập nhanh hơn….
Tối hôm đó tôi định đưa mẹ đi chơi quanh thành phố cho biết đây biết đó nhưng vì nhiều lý do mà không đi được. Nào là mẹ không muốn đi vì không còn tâm trạng nào khi bố tôi đòi bán nhà và lấy tiền. Nào là buổi tối mẹ ngại đi. Thực sự thì tôi cũng ngại đi, vì nghĩ đến cảnh chở mẹ bằng xe đạp đi cũng ngại. Hơn nữa, tôi ở thành phố cũng chưa lâu, cũng chưa biết nhiều nơi…
Buổi tối sau khi ăn cơm xong tôi đưa mẹ đi dạo loanh quanh gẫn dãy nhà trọ chút rồi về. Thằng bạn cùng phòng lại sang phòng bên ngủ nhường chỗ cho mẹ con tôi.
Tôi ngủ cùng mẹ trên giường, cũng định ngủ dưới đất rồi nhưng bây giờ dường như khoảng cách cũng không còn là mấy nữa, dù có ngủ dưới đất cũng không được vì đêm ở dãy nhà trọ có rất nhiều muỗi.
Dãy nhà trọ mọi người ngủ muộn, dù đã 11h nhưng phòng bên vẫn là tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, tiếng nam nữ tâm sự, cả tiếng ti vi ồn ào, tiếng nhạc xập xình…
– Ở đây ngày nào cũng ngủ muộn vậy à? Mẹ hỏi.
– Vâng. Đa số là sinh viên mà mẹ.
– Muộn như vậy mai dậy sớm đi học hay đi làm sẽ rất mệt. Ở quê mẹ ngủ sớm quen rồi. Ở đây muốn ngủ cũng khó, vì ồn ào quá, mẹ không quen.
Hai mẹ con mỗi người mỗi góc nhìn lên trần nhà tâm sự to nhỏ.
– Mẹ định thế nào? Tôi hỏi?
– Gì vậy con?
– Chuyện bán nhà ấy.
– Nhà đứng tên bố mẹ, cũng không biết thế nào nữa. Mẹ không muốn bán, ở đó quen rồi, bán đi rồi hang xóm lại dị nghị.
Mẹ tôi là thế, lúc nào cũng sợ dị nghị, lúc nào cũng muốn đóng cửa bảo nhau chứ không muốn vén áo cho người xem lưng.
– Con thi kết quả tốt chứ?
– Không tốt mẹ à.
– Tại sao vậy? Con hứa rồi mà. Con bao nhiêu năm học giỏi cơ mà…
– Học đại học khác phổ thôngmẹ à, tôi lấp liếm. Thực ra thì cũng vì chuỵên xảy ra mà ảnh hưởng đến việc học tập của tôi nhiều.
Mẹ thở dài. Im lặng.
– Mẹ nghĩ gì vậy? Sao lại thở dài thế? Tôi tò mò…
– Có lẽ tại mẹ, tại mẹ làm ảnh hưởng đến con.
Có lẽ mẹ cũng đoán được lý do tại sao tôi học kém như thế, mẹ sinh tôi ra, mẹ là người hiểu tôi hơn ai hết mà.
– Nghe đứa cùng phòng bảo con có người yêu.
– Làm gì có hả mẹ, con chưa yêu ai, cũng chưa muốn yêu lúc này.
– Uhm, Thế thì tốt, lo học trước đã, sau này ra trường có điều kiện sẽ có nhiều cơ hội lựa chọn hơn.
Tôi luồn tay kéo mẹ lại gần, mẹ nằm trong vòng tay tôi…
– Trước khi nghỉ hè kết thúc con về quê chơi nhé, cũng lâu rồi. Mẹ bảo.
– Vâng, con định trước khi học kỳ tới con sẽ về quê chơi hai tuần, tiện thể thăm ông bà ngoại luôn. Vết mổ của mẹ khỏi hoàn toàn rồi nhỉ? Tôi hỏi.
Mẹ chẳng nói gì, im lặng. Có lẽ vì động chạm đến chuyện ngày xưa, vì lý do đó mà tôi và mẹ đã đi quá xa nên mẹ không muốn nhắc tới. Tôi thì chẳng cố ý hỏi thế, chẳng qua là quan tâm tới mẹ thôi.
– Mẹ khỏi hoàn toàn rồi nhưng còn đau chỗ khác con à. Lại thở dài.
– Con không hiểu. Lúc đó tôi không hiểu thực sự không hiểu ý mẹ nói là gì, tôi cứ ngỡ mẹ đau ở đâu khác nữa. Mẹ đau ở đâu à?
– Mẹ đau ở tim con à. Mẹ lấy tay tôi đặt lên ngực mẹ, nơi có trái tim. Mẹ đau long vì những chuỵên đã xảy ra. Lại thở dài.
Tôi đặt tay lên ngực mẹ nhưng cũng không nghe tiếng nhịp đập của tim rõ vì ngực mẹ to quá. Tôi xoa xoa nhẹ nhẹ…
Mẹ nắm tay tôi giữ lại :”Ngủ thôi con”
Tôi buông tay ra rồi cũng chúc mẹ ngủ ngon. Tôi biết mẹ cũng chưa ngủ được, cuộc sống có nhiều điều cần suy nghĩ. Dãy nhà trọ vẫn còn tiếng ồn ào… Lại cả tiếng cãi nhau của hai cặp vợ chồng cuối dãy. Hạnh phúc mong manh!
Tôi chìm vào giấc ngủ từ khi nào cũng không biết nữa, tôi cứ ôm mẹ mà ngủ như xưa…
Nửa đêm có tiếng nói chuyện làm tôi tỉnh giấc. Trời nóng vô cùng, hoá ra là mất điện. Lại cắt điện luân phiên vì thiếu điện. Hè nào chả vậy, tôi nghe nói thế. Nhưng thường là cắt điện vào buổi tối, đêm sẽ không cắt để mọi người ngủ ngon. Chẳng hiểu sao đêm nay lại cắt như thế, cũng hơn 3h sang rồi. Mọi người ở dãy nhà trọ đều dậy, chẳng ai mà có thể ngủ với tiết trời nóng như vậy. Họ mở cửa ngồi ra sân cho mát, trời mờ mờ sang.
– Mất điện hả con? Mẹ tôi cũng vừa tỉnh giấc.
– Vâng, dạo này mùa hè mất lien tục, cắt luân phiên ấy mà.
– Nóng thế này sao ngủ được, có khi phải mua quạt sạc con à. Mà mất lâu không?
– Thường thì một hai tiếng. Tôi vừa lấy tờ báo quạt vừa trả lời mẹ.
Tôi mở cửa ra cho mát, ngồi trước cửa hóng chuyện với mấy nhà trọ khác. Thằng bạn cùng phòng vốn là đứa vô tư, nó nằm lăn lóc trước hiên nhà, nghêu ngao hát…
Mãi mà cũng chẳng có điện, trời cũng mát dần, mát hơn lúc trước một chút. Tôi hôm qua ngủ muộn nên giờ ngáp ngắn ngáp dài,vào nhà vệ sinh tắm qua một chút cho mát rồi đi ngủ, sang mai phải đưa mẹ ra bến xe về quê sớm.
– Nóng quá mẹ à, mẹ đi tắm một chút cho mát rồi ngủ tiếp, cũng sắp sang rồi. Ở đây gần sang là đã nhộn nhịp tiếng xe cộ rồi.
– Uhm. Mẹ không quen tắm buổi sang sớm thế này, nóng quá, con ngủ trước đi.
Cũng có một số người quyết định không ngủ nữa mà đi tập thể dục buổi sang luôn. Tăm xong mát hơn chút tôi trèo lên giường định tranh thủ ngủ một giấc nhưng tôi cũng chẳng ngủ được vì mẹ cũng lọ mọ dậy lịch kịch gói ghém đồ đạc, dọn dẹp vài thứ linh tinh cho phòng tôi.
– Mẹ cứ để đấy mai làm, đi ngủ một chút đi mẹ. Tôi bảo.
– Mẹ dậy rồi không ngủ lại được, con ngủ đi.
Tôi quay lưng vào tường cố gắng nhắm mắt nhưng chẳng ăn thua. Mẹ lúi húi rửa đống bát đĩa bỏ xó không sử dụng lâu rồi.
Tôi bật dậy bế thốc mẹ lên giường: “Mẹ có đi ngủ không thì bảo”, tôi cười nói.
– Ui, bỏ mẹ ra, tay mẹ dính nước rửa chén.
– Kệ mẹ, đi ngủ thôi, mẹ thức thế con không ngủ được.
– Thôi được, để mẹ rửa tay đã.
– Không, mẹ cứ lau tạm vào cái khăn này, mai tính. Tôi đưa khăn lau để ở đầu giường cho mẹ.
Mẹ tôi cũng là người hau đùa, hài ước nên mẹ lau hết vào mặt tôi như hồi bé. Tôi cũng không chịu thua bật dậy lấy nước rửa chén lau vào quần áo mẹ, cả hai mẹ con cười đùa vui vẻ… Cuối cùng mặt tôi, quần áo tôi và mẹ dính đầy nước rửa chén… Tôi và mẹ lăn ra giường vì mệt.
– Lâu rồi con nhỉ?
– Vâng. Con nhớ ngày xưa quá…
Mẹ dậy thay quần áo, cũng chẳng vào nhà vệ sinh thay vì còn ngổn ngang bát chén. Mẹ thay quần áo trước mặt tôi như hồi bé, tất nhiên mẹ không đứng thẳng người, mà chỉ khom khom che đi phần bên dưới, còn phần trên thì mẹ để tôi thấy nhiều lần rồi…
Mẹ thay chiếc váy ngủ mà mẹ hay mặc ở nhà, tại trời nóng nên có lẽ mẹ muốn thay cho mát. Mẹ lại ngồi xuống rửa nốt công việc của mình…
– Con bảo là đi ngủ mà! Mẹ lại muốn con xuống bế mẹ lên giường à? Tôi giả vờ nghiêm giọng.
– Thôi, để mẹ làm nốt, giờ cũng có ngủ được đâu.
Tôi bực mình bật dậy bế mẹ lên giường và…
Chiếc váy ngủ mỏng manh không giữ được cơ thể mẹ. Nó vừa mới được mẹ mặc vào, lại bị tôi cởi ra.
– Kìa con…
Tôi như con hổ đói mồi, lao vào mẹ như muốn cắn xé mẹ ra ngàn mảnh.
– Kìa con, người ta dậy hết rồi. Mẹ thủ thỉ như sợ ai nghe thấy.
– Không sao, con đóng cửa rồi, mọi người đi tập thể dục gần hết rồi.
Mẹ biết sẽ không thắng nổi tôi nên đành chấp nhận chịu trận. Tôi chỉ mặc mỗi quần đùi nên chẳng mấy chốc hai mẹ con đã trần truồng không mặc gì trên người.
Trời cũng mờ mờ, ánh điện từ chiếc đèn sạc nho nhỏ chỉ đủ để tôi thấy khuôn mặt mẹ toát lên trắng trẻo, và chỗ đó của mẹ đen đen…
Tim tôi đập loạn xạ, lo lắng, cảm giác như lần đầu…
Mẹ cũng vậy, có lẽ vì mẹ lo sợ người ở dãy trọ biết nên mẹ cũng thổn thức, lo lắng, bồn chồn như tôi.
Mồ hôi tôi vã như tắm, tại trời nóng lại mất điện. Mẹ cũng vậy, nhưng dù sao cũng ít hơn tôi.
Tôi đưa chim vào bướm mẹ nhẹ nhàng như sợ ai nghe thấy. Tôi dập cũng nhẹ nhàng, tôi sợ tiếng kêu của chiếc giường ọp ẹp… Mẹ cũng biết điều đó, cố gắng kẹp chân lại, cố gắng để tôi ra nhanh..
Mồ hôi tôi có khi chạy nhỏ giọt trên vú mẹ, chảy từ trên trán tôi xuống. Bụng tôi cọ xát bụng mẹ nhè nhẹ, ướt nhép. Hai đùi tôi cũng vậy, bì bạch…
Buổi sang thường cơ thể phụ nữ ham muốn nhiều hơn nên dâm thuỷ mẹ tôi ra nhiều hơn, lẫn với mồ hôi của tôi chảy dài vô tận…
Mẹ không nói, lặng lẽ lấy tay lau mồ hôi trên mặt tôi. Tôi cũng lo sợ thằng bạn cùng phòng vô tình đi tập thể dục về gọi cửa, nó vốn vô tâm mà, vì thế nên tôi cũng muốn kết thúc nhanh…
Nhưng càng muốn kết thúc nhanh thì càng không nhanh được. Nghịch lý…
Tôi càng dập mạnh thì càng hăng say…
Càng dập nhanh thì chẳng muốn dừng lại… Tiếng kọt kẹt đều đều…
– Nhanh đi con. Mẹ giục. Trời cũng gần sang rồi.
Mãi mà không xuất được, mệt lử tôi nằm phục lên người mẹ… Mẹ tôi là người đẫy đà, nói thực, tôi nằm gọn trong người mẹ..
Mông mẹ rất to và cong, không sệ như những người phụ nữ khác. Mẹ xoa lưng tôi, mẹ biết tôi mệt. Tôi thở dốc…
Chim tôi vẫn nằm trong mẹ, ướt át, nhầy nhụa…
– Thôi nhé, mẹ nói…
Tôi làm sao có thể thôi đựơc, đàn ông khi chưa ra được thì bứt rứt vô cùng. Tôi nhổm người dậy, nhìn mẹ từ đầu đến chỗ ấy… Mờ mờ…
Mẹ biết tôi sẽ làm gì tiếp theo, lại nhắm mắt…
Lại dập ào ạt… Mồ hôi lại chảy…
Thú thực, mồ hôi chảy nhiều, trời nóng nhiều càng làm người ta hưng phấn nhiều hơn. Vừa ướt át, vừa đầy nhục dục…
Tiếng kêu từ chiếc giường một lúc một to, (Đọc truyện sex loạn luân cực hay tại Truyện 18 chấm Mobi)tôi liền lấy chiếc gối kê lên mông mẹ, mẹ ưỡn mông lên để tôi kê gối xuống. Mẹ cứ nghĩ tôi kê gối lên như lần trước để cho chim tôi vào sâu hơn, và để mu mẹ nhô cao hơn chứ không biết là để giảm tiếng ồn ào từ cái giường cũ…
Cái gối của tôi rất cao và cứng, tại tôi quen dùnggối cao rồi. Nó cao nên người mẹ tôi như uốn cong hình chữ S. Mông mẹ tôi nhô cao, còn hai chân và ngực thì võng xuống. Tôi cũng sợ làm mẹ đau vì cả mông mẹ, cả chim mẹ chịu lực đè từ cơ thể tôi. Hai chân mẹ thong xuống, mu mẹ nhô cao chót vót, một tay tôi đặt lên vừa khít…
Ở tư thế này mẹ cuốn hút vô cùng, và tôi cũng dễ đạt đỉnh. Mẹ dạng chân ra để tôi vào dễ hơn, sâu hơn. Tôi sợ mẹ mỏi chân nhưng cũng không còn biết cách nào nữa, lúc đó tôi ích kỉ vô cùng, chỉ nghĩ cho mình mà không để ý mẹ tôi nghĩ gì, có lẽ mẹ cũng thế. Nước nhờn cùng mồ hôi chảy dài xuống gối, dính vào lôngmẹ bện lại từng cụm. Vừa dập tôi vừa bóp vú mẹ lien hồi như muốn bóp nát vú mẹ ra vậy. Tôi không lo mẹ đau ngực vì tôi biết mẹ rất thích như thế…
Dạng chân rộng một lúc mẹ quặp chân lại vào eo tôi, khít vô cùng… Tôi biết mẹ đã lên đỉnh…
– Con cho ra ngoài nhé. Mẹ kéo đầu tôi xuống nói khẽ vào tai tôi.
– Sao vậy mẹ? Chiều nay con cũng cho vào rồi mà…
Mẹ không nói nhưng mãi hôm sau tôi mới biết mẹ sợ ở tư thế này dễ có thai. Vì bướm mẹ nhô cao, nếu xuất vào tinh trùng sẽ nằm trọn trong người mẹ, không chảy ra ngoài chút nào.
Tôi kệ mẹ nói, tôi cứ vờ như không để ý mà xuất ào ạt trong bướm mẹ. Mẹ biết, mẹ cũng định ưỡn mông đẩy ra nhưng tôi ghì chặt mẹ lại… Xuất mấy lần… Không chảy ra ngoài chút nào…
Tôi không bỏ gối ra, cứ để nguyên mà nằm trên mẹ thở dốc. Mẹ xoa lưng tôi, nhè nhẹ…Mồ hôi chảy ra nhiều…
– Sao con không cho ra ngoài?
– Con không kiềm chế được mình. Hơn nữa con thích ở trong mẹ hơn.
– Tội lỗi… Mẹ thở dài…
Chim tôi nhỏ dần trong bướm mẹ. Cảm giác lúc đó như chú bé được tắm trong chiếc ao rộng lớn.. Quá nhiều nứơc…
Tôi bỏ chiếc gối ra, nằm cạnh mẹ… Cả hai cứ thừ người ra, chẳng ai nói gì và cũng chẳng biết nói gì…
Tôi liều mình đưa tay xuống xoa lên vết mổ của mẹ. Mẹ giật mình tưởng tôi đưa tay vào chỗ ấy nên giằng tay tôi lại:
– Bẩn, con!
– Không, con xem vết mổ thôi.
– Khỏi rồi mà, vết sẹo cũng nhỏ thôi, ấn sâu mới thấy đau.
Tôi xoa lên vết mổ, mẹ để yên…
Chẳng hiểu thế nào tôi vừa xoa chỗ mổ của mẹ lại đưa một ngón tay vào bướm mẹ, ngón giữa.
Mẹ giật thót người nhưng không kịp nữa… Nước nhờn và tinh dịch lung bùng trong bướm mẹ. Tôi ngoáy ngoáy, cảm giác thật thích..
– Bẩn mà, con bỏ ra đi..
Tôi chẳng bỏ ra mà đút hai ngón vào luôn… Mẹ lại giật thót mình nhưng rồi cũng buông xuôi. Mẹ nhắm mắt…
Tôi dậy đi tắm rửa, mồ hôi ra nhiều quá. Mẹ cũng dậy vào nhà tắm rửa sạch sẽ những tội lỗi còn đọng lại đâu đây…
Lúc đó cũng vừa có điện và mọi người cũng đi tập thể dục về.
Thằng bạn cùng phòng cười hô hố khi thấy nhà cửa sạch sẽ:
– Đấy, cô thấy chưa, thằng này nó bẩn lắm đấy. Cả đời không thấy nó lau cái nhà. Nó nói đểu tôi.
Tôi trong nhà vệ sinh đang giặt vỏ gối, tôi sợ nó biết. Gì chứ mùi của thứ ấy rất dễ nhận ra.
– Hôm nay giặt cả gối nữa à? Nó hỏi.
– Uhm. Đêm qua mất điện mồ hôi chảy ra hôi quá nên tao giặt thôi. Tôi nói dối.
Tôi chở mẹ ra bến xe, mẹ ngồi sau lưng tôi ôm eo tôi, mẹ sợ ngã, đường xá ở thành phố nhộn nhịp làm mẹ sợ.
– Mẹ về thu xếp với bố nhé, đừng lo cho con.
– Uhm. Con cũng lo học cho tốt, rồi mọi chuỵên sẽ qua.
Đúng, mọi chuyện rồi sẽ qua, chỉ còn tình thương ở lại, giống như cái tiêu đề của Chap này vậy
Gần đến bến xe mẹ kêu tôi rẽ vào hiệu thuốc gần đó. Tôi biết mẹ vào mua gì, nên cũng không hỏi.
Cô bán thuốc nhìn mẹ tôi, nhìn tôi như nhạc nhiên lắm, có lẽ cô ấy nghĩ tôi đang lái máy bay bà già, nhưng thường là lái máy bay thì máy bay phải nhiều tiền nhưng sao tôi lại đạp xe đạp thế này.
Mặc dù mẹ đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhận ra sự khác nhau về tuổi tác giữa tôi và mẹ. Tôi mặt non choẹt còn cơ thể mẹ thì dù có trẻ mấy cũng có thể nhận ra mẹ đã là người có tuổi.
Cô bán thuốc ngac nhiên nhìn tôi, tủm tỉm cười…
Tôi cũng chẳng quan tâm, ở cái đất này làm gì có ai biết ai mà phải đắn đo, cơm ai nấy ăn, việc ai nấy làm…
– Sao mẹ không về quê mà mua?
– Ở quê nhiều người quen, mẹ ngại.
– Mẹ vẫn uống thuốc tránh thai hang ngày mà, sao lại phải mua thuốc tránh thai khẩn cấp? Tôi tò mò hỏi.
– Mẹ ngừng uống từ lâu rồi, từ khi con ít về quê. Chẳng biết thế nào nữa, lần trước xổ huyết nhiều rồi, lần này hy vọng không sao.
– Chắc không sao mẹ à, con nghe nói uống thuốc tránh thai khẩn cấp nhiều không tốt.
– Uhm. Nhưng biết làm sao đựơc, mẹ cũng không thích uống. Nhưng… Mẹ thở dài…
Tôi đưa mẹ lên xe, xe chạy rồi tôi mới về…
Cảm giác thật là lạ.. Chưa bao giờ có cảm giác như thế…Tôi cứ nhớ và nghĩ đến giây phút ấy, giây phút bên mẹ…
Tôi lang thang trên phố, chưa về nhà trọ vội, cứ lang thang vô định…
Tôi vẫn tiếp tục với công việc hang ngày, với quyết tâm sẽ vượt qua, với hyvọng sẽ kiếm được ít tiền cho kỳ học tới, với thằng bạn cùng phòng nhí nhố…
Thời gian qua đi, tôi hay gọi điện về cho mẹ hơn từ khi mẹ lên thăm tôi, từ khi chuyện đó xảy ra… Mẹ lại xổ huyết… Tôi thương mẹ quá…
Tôi cũng định về quê khi gần hết kì nghỉ hè như lời hứa với mẹ. Hơn nữa tôi rất nhớ mẹ, tôi muốn về ngay nhưng việc học còn dở dang quá, đang dạy thêm mà nghỉ cũng không tiện.
Tối hôm đó sau khi ăn cơm bụi ở quán ven đường gần nhà về tôi nghe thấy cô chủ nhà gọi điện vào nghe máy, tôi đoán là mẹ…
Và đúng là mẹ…
Mẹ kêu tôi về quê gấp, có chuyện… Tôi lưỡng lự không muốn về vì học hành nhưng mẹ bảo về gấp rồi lên ngay cũng được.
Tôi đặt ống nghe xuống mà long phân vân nghĩ suy. Có chuyện gì nhỉ? Mẹ ốm à? Hay có chuyện gì? Hay bố lại về hành hạ mẹ? Hay bán nhà? Bán nhà là chuỵên của bố mẹ mà… Liên quan gì tôi đâu? Vậy là chuyện gì.
Tôi nóng ruột vô cùng, mong thời gian qua mau để mai về quê với mẹ…