Nghịch Tử - Chương 3: Hứa làm gì để gió xô đi….
Đã bảo rồi đừng khuyên răn gì cả…
Đôi khi người ta biết đi theo con đường đó sẽ không có lối ra nhưng…
Cũng đừng trách tại sao kể nhiều, nói niều mà ít đối thoại, ít kể chi tiết về quan hệ….
Đơn giản vì mongmanhdv không thích viết bậy, mongmanhdv không viết truyện sex mà chỉ kể ra thôi, có sao kể vậy…
Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu…
Có những truyện đọc xong mà chẳng nhớ gì đến tên của nhân vật, mọi thứ cứ lằng nhằng, quan hệ bừa bãi, biết là không thật nhưng cứ tranh nhau đọc… Buồn cười quá…)
Đã nhủ với lòng mình rằng sẽ cố gắng học tốt, đã nhủ với lòng mình rằng thôi dừng lại cho lòng nhẹ bớt day dứt, cho lương tâm trong sángcho mọi chuyện như xưa…
Nhưng…
Lại một chữ “Nhưng…”. Giá như cuộc đời này đừng có chữ “Nhưng” nghiệt ngã ấy…
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu như tiêu đề của Chap II vậy…
Ra thành phố học, có nhiều cái còn bỡ ngỡ, nhiều cái cần khám phá. Tôi nhớ lần đầu tiên đi học ở thành phố, tôi còn không dám sang đường, nhiều người quá, nhiều xe cộ quá, cứ hối hả tấp nập như dòng đời của tôi bây giờ vậy…
Trường trôi học đa số là con nhà giàu ăn chơi. Chúng nó hầu như không phải ở trọ như tôi, không phải đạp xe đạp đi học như tôi… Nhà tôi cũng không quá nghèo nhưng tôi hài lòng với những gì mình có, tôi cũng có thể ăn chơi đua đòi như bọn nó. Nhưng tôi ý thức được hoàn cảnh gia đình mình. Vả lại tôi không muốn xin tiền bố tôi. Chỉ cần ngửa tay xin tiền, bố tôi sẽ không để tôi thiếu gì.
Nhưng từ lâu rồi, từ khi tôi biết suy nghĩ, tôi không xin tiền bố như xưa nữa. Tôi chọn lối sống giản dị ở năm nhất ĐH, cùng thuê nhà với đứa bạn, cùng chở nhau đi học trên chiếc xe mini Nhật bãi cũ..
Sau đợt gặp mẹ ở quê ngoại, tôi càng có lý do để học tốt hơn, tôi sẽ làm được, tôi có năng lực mà, bây giờ lại cả động lực như vậy nữa, nhất định năm nhất này tôi sẽ đạt được học bổng.
Nhưng thú thật, tôi không làm được như lời tôi hứa với mẹ. Tôi không tập trung vào học tập bởi tôi luôn nghĩ về mẹ, luôn nghĩ về những gì đã qua. Nhất là tôi gọi điện về nhà và biết bố tôi đợt này tự nhiên lại về sớm và ở lại lâu hơn.
Thực ra việc bố tôi về là do tôi vô tình biết được khi tôi qua thăm đứa bạn ở quê nó lên thành phố học cùng tôi, khác trường. Nó ở sau nhà tôi 2 nhà. Trước nó là thằng hay trêu tôi nhất, đã bao lần tôi đánh nhau với nó vì nó bảo tôi là đứa con không bố, là thằng không cha, là bố mày có bồ nhí. Giờ lớn rồi, nó chẳng bgiờ lặp lại nữa, tôi cũng quên rồi.
Tôi qua thăm nó khi nó ở quê lên, nó mang ít đồ ở quê mẹ gửi cho tôi. Vô tình nó bảo bố tôi về được mấy hôm rồi, nó bảo bố tôi đợt này có khi ở lại lâu, nó nghe bố tôi nói thế.
Nó còn bảo hôm trước bố tôi còn đánh mẹ tôi, vẫn sưng ở mặt, giờ mẹ tôi ngại ra ngoài vì sợ hàng xóm thấy.
Nó là thằng thật thà, lời nó nói là thật. Mẹ tôi là người phụ nữ cam chịu, bà không bao giờ làm ầm lên để hàng xóm biết, bà chỉ im lặng…
Tôi cầm gói quà của mẹ về, trên đường phố buổi tối thật yên bình nhưng lòng tôi gợn song. Tôi đã chứng kiến bố đánh mẹ nhiều. Vì nhiều lý do… Có lần thì vì không chịu chiều bố tôi khi ông đòi quan hệ, có lần thì vì nghe thấy mấy thằng bạn thâncủa ông trêu đùa “Mày cứ đi suốt thế vợ mày lại đẹp thế kia…”, còn có nhiều lần là vô cớ…
Hồi mới có bà hai thì đánh nhiều, sau này mẹ tôi buông xuôi, mẹ tôi chấp nhận thì thôi, ít hẳn đi..
Tôi rất muốn về nhà nhưng về để làm gì? Cũng sắp đến kì thi kì một, tôi phải học nhiều. Hơn nữa, tôi thực sự vẫn ngại gặp mẹ sau những gì đã xảy ra…
Thằng bạn cùng phòng nớ cũng khổ hơn tôi, nhà nó nghèo nên vừa học vừa làm. Nó va chạm xã hội sớm nên nó sành sỏi hơn tôi. Tuy không nói ra nhưng nó biết tôi có chuyện buồn, nó rủ đi uống rượu. Tôi cũng không uống được rượu, ngồi lai rai bên quán cóc bên vỉa hè, vài con cá chỉ vàng, ít trái cây…
Hôm đó tôi uống thật nhiều, nó phải dìu tôi về xóm trọ. Cả đêm tôi nôn thốc nôn tháo, gọi tên mẹ…
Sáng hôm sau nó cười bảo “ Con trai đéo gì mà say rượu gọi mẹ ơi thế? Tao say rượu chỉ nhớ đến con người yêu cũ chứ đéo ai như mày, đúng là đồ mọt sách công tử”.
Những ngày sau đó là những ngày tôi chìm trong mông lung suy nghĩ. Tôi gọi điện về nhà xem có phải là bố ở nhà không, tôi gọi vào giờ mẹ tôi thường hay đi chợ thì quả đúng là bố tôi bắt máy…
Lòng tôi như lửa đốt, có lẽ, lần đầu tiên tôi biết ghen, mà lại ghen với bố mình chứ…
Tôi bỏ học nhiều, chẳng muốn đi học, tôi cũng muốn đi làm như thằng bạn trọ, cũng lóc cóc đạp xe đi tới trung tâm giới thiệu việc làm. Tôi muốn đi làm để cho cs đỡ nhàm chán và để quên đi.
Trên lớp tuy không tập trung học nhưng so với nửa già lớp tôi vẫn hơn họ. Chỉ có điều học bổng kì này đã rời xa tôi từ lâu. Thậm chí tôi còn bị thầy chủ nhiệm nhác nhở gọi lên nói chuyện vì gần đây tôi bỏ tiết nhiều…
Tôi đã hứa với lòng mình rồi. Vậy mà….
Tuần tới là ngày 30.4 nghỉ lễ 1.5 tôi được nghỉ 4 ngày. Tôi cũng chẳng muốn về. Từ khi ở quê ngoại lên tôi cũng chưa gọi điện về nhà, mẹ cũng chỉ gọi điện lên đúng một lần. Đợt này nghỉ lễ, lớp tôi có tổ chức đi du lịch xa trong 3 ngày, một ngày còn lại nghỉ ngơi cho hôm sau đi học.
Tôi cũng đăng kí đi cùng, vì tôi chưa hoà đồng lắm với mọi người trong lớp. Đây là cơ hội tốt để mọi người bên nhau. Năm nhất ĐH mà, cũng chưa thânnhau lắm. Trước hôm nghỉ lễ 3 ngày tôi được bác chủ nhà trọ gọi ra nghe điện thoại. Tôi biết đó là mẹ tôi, có lẽ mẹ hỏi tôi có về nghỉ lễ không. Nhưng tôi đã đoán sai, bố tôi gọi điện lên kêu về cả nhà đi về quê nội chơi.
Tôi chẳng muốn về nhà, cũng chẳng còn tâm trạng nào về quê nội nữa. Tôi không ghét mọi người bên nội nhưng lâu rồi tôi cũng không về, măc dù quê nội còn gần hơn quê ngoại tôi, cách có 30km.
Đơn giản vì khi biết chuỵên bố tôi ngoại tình có người khác, có con riêng, gđ bên nội tôi không những không bênh mẹ con tôi mà còn chấp nhận người đàn bà kia. Họ nghĩ rằng bố tôi làm ra tiền. Họ nghĩ rằng bố tôi có quyền như thế, đàn ông mà…
Họ nghĩ rằng mẹ tôi đã đối xử không tốt với bố tôi, họ nghĩ rằng mẹ tôi không biết cư xử khi chuyện xảy ra nên bố tôi mới rời xa mẹ con tôi, vì mẹ tôi đã bôi nhọ mẹ tôi…
Nhưng tôi là người hiểu rõ mẹ tôi nhất. Mẹ tôi không làm ầm, không đánh ghen, đó là việc mà mẹ tôi có thể làm nhưng bà không bgiờ làm thế. Bà chỉ im lặng cam chịu. Bà từng nói rằng, cái gì đến sẽ đến, đi sẽ đi, muốn níu kéo cũng không được… Hơn nữa bà cũng không còn tình cảm với bố tôi từ lâu rồi.
Vì thế tôi ít về quê nội, đứa con kia còn về nhiều hơn tôi. Tôi cũng không than thiết với bên nội như bên ngoại.
Tôi nói với bố rằng tôi không thể về vì sắp phải thi, hơn nữa lại đã đăng kí đi du lịch với bạn bè rồi. Bố tôi bảo tuỳ tôi, nêú không về được thì bố mẹ tự đi.
Tôi cúp máy mà trong lòng như tơ vò trăm mối. Tự nhiên lại có cảm giác ấy.
Tối hôm sau, lại chủ nhà trọ kêu tôi nghe điẹn thoại, tôi đoán là bạn bè rủ đi chơi. Nhưng lần này tôi lại đoán sai, là mẹ tôi…
Mẹ bảo tôi về quê nội chơi, lâu rồi chưa về. Tôi biết mẹ cũng ngại về quê nội, mẹ muốn tôi đi cùng cho đỡ có cảm giác cô đơn ở đó. Tôi cũng bảo mẹ là không thể, vì đã đăng kí đi cùng bạn bè rồi… Giọng mẹ buồn buồn…
-“Bố đánh mẹ còn đau không? “ Tôi hỏi nhỏ sợ chủ nhà trọ nghe thấy.
Mẹ ngạc nhiên khi tôi biết chuỵên đó, im lăng một lúc mẹ nói nhỏ sang chuyện khác như sợ bố tôi nghe thấy. Cớ lẽ bố tôi ở bên cạnh xem ti vi, ti vi gần đt bàn mà.
– Con không về đâu, con sắp thi, con phải làm được như con đã hứa với mẹ.
– Uhm. Thế thì thôi, mấy ngày lễ con đi chơi cẩn thận.
– Bao giờ bố đi hả mẹ?
– Mẹ không biết, có lẽ đợt này lâu đấy, chưa thấy nói gì.
Đúng hôm định đi dã ngoại cùng bạn bè thì một thằng trong nhóm bị tai nạn khi đến chỗ hẹn nên bọntôi huỷ kế hoạch đi luôn. Nó bị đụng xe gãy tay. Tôi ở viện thăm nó rồi qua nhà thằng bạn cùng quê chơi, thằng ở cách sau nhà tôi hai nhà. Nó đang sắp xếp đồ về quê, nó được nghỉ 5 ngày. Nó rủ tôi về, tôi lưỡng lự… Về cũng không có ai ở nhà, chìa khoá thì không có, bố mẹ về nội rồi…
Nó năn nỉ mãi cứ về qua nhà nó chơi rồi hai thằng đi tham bạn cấp 3, đi tụ tập… Nghe nó nói vậy tôi siêu lòng,lại thu hành lý về quê cùng nó…
Khi đi ngang qua nhà tôi cứ đinh ninh là không có ai ở nhà nhưng ở trong nhà có ánh điện. Tôi về đến nhà là hơn 7h tối. Tôi chột dạ, chẳng lẽ bố mẹ không đi về quê? Tôi định không vào nhà nhưng chẳng lẽ có người ở nhà mà lại sang nhà bạn ngủ? Tôi cũng chẳng biết đi đâu giờ này nữa nên đành lò dò vào nhà. Cửa khép hờ, tôi vào thì thấy mẹ đang ngồi làm việc.
Thấy tôi mẹ ngạc nhiên dữ lắm. Mẹ vồn vã hỏi ăn gì chưa? Tôi cũng nói với mẹ lý do tôi về. Còn mẹ cũng chẳng dấu gì tôi lý do mình bố tôi về quê là do bà hai đợt này cũng đưa con về quê nội, vì thế bố tôi đành đi một mình, không thể để hai bà gặp nhau ở đấy sẽ có chuyện chẳng hay xảy ra.
Ở nhà mẹ mặc áo ngủ chum kín đầu gối, đó là cái váy hồng. Mẹ trẻ như con gái 20, tóc mẹ dài đến sống lưng xoã xuống. Tôi đi tắm rồi ăn tối… Mẹ không ăn nhưng ngồi cùng nhìn tôi ăn như hồi nhỏ…
Thay vì nói nhiều như trước đây giờ mẹ ít nói hơn, chỉ ngồi xem ti vi…
– Sao bố lại đánh mẹ vậy?
Mẹ không trả lời…
– Con ăn đi, đừng quan tâm làm gì.
– Sao bố lại đánh mẹ chứ? Lâu rồi không thế mà.
– Con học thế nào? Mẹ tôi lảng tránh sang chuyện khác.
Tôi thấy mẹ buồn hơn hồi ở quê ngoại, một bên mắt vẫn hơi sưng…
Mẹ dọn đồ bê xuống bếp rửa, tôi đi đánh răng. Mẹ vẫn rửa bát. Tôi nhẹ nhàng ôm mẹ từ phía sau. Mẹ dừng việc rửa bát lại, cả hai im lặng…
Một lúc mẹ gạt tay tôi ra: “ Con đi ngủ đi, hôm nay đi về mệt rồi”
– Hôm nay con ngủ với mẹ như ngày xưa nhé…Tôi nói một cách nài nỉ..
– Không. Con lớn rồi…
– Mẹ. Không phải vì chuệyn đó, chỉ vì con thương mẹ, con muốn ngủ cùng mẹ…
– Không là không.
Tôi đi về phòng….
Mẹ tôi qua phòng tôi lấy chăn màn cho tôi, dọn phòng tôi một lát rồi ra khoá cổng đi ngủ.
Tôi thú thực là tôi không nhớ gì đến cảm xúc giới tính giữa hai mẹ con, tôi luôn coi mẹ là mẹ như xưa. Còn mẹ chắc vẫn nghĩ tôi nhớ mẹ vì nhu cầu sinh lý ấy…
Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, hôm nay mệt mỏi qúa.
Nửa đêm tiếng sét đánh làm tôi tỉnh giấc. Ngoài trời mưa rất lớn, tiếng mưa đánh vào mái ngói rơi xuống sân, tiếng sấm, cả những tia chớp nữa…
Trước đây khi còn nhỏ tôi thường ôm chặt mẹ mà ngủ. Lớn lên chút nữa tuy tôi không ngủ cùng nhưng vẫn mò qua giường mẹ. Tôi sợ sét lắm…
Giờ tôi cũng sợ, cũng muốn sang nhưng…
Tôi bịt tai lại, che rèm cửa sổ lại nhưng vẫn sợ…
Ở phòng bên cạnh tôi nghe thấy tiếng động, mẹ tôi dậy rồi. Bà chạy ra trước cửa, có lẽ là mang đồ vào vì sợ ướt.
Tôi cũng dậy chạy ra xem mẹ tôi làm gì, mẹ tôi mang quần áo ở hiên vào nhà, bà sợ mưa hắt vào…
Tôi phụ giúp mẹ mang vào phòng mẹ. Lâu rồi tôi không vào phòng bố mẹ. Phòng mẹ rất gọn gàng, tính mẹ là thế mà. Tôi ngạc nhiên là hình như mẹ chưa ngủ, vì chưa bỏ màn…
Tôi hỏi” mẹ chưa ngủ à?” – Ừ. Mẹ đang ngồi làm nốt công việc. Con về phòng ngủ đi.
Tôi lững thững về phòng, ngoài trời mưa to hơn, sấm chớp liên tục.
Đúng lúc này trời lại mất điện, tối thui. Tôi sợ qua chạy ào sang phòng mẹ, mẹ đang tìm nến. Mẹ tìm mãi mà không thấy nến, tôi cũng lò dò tìm…
Có lẽ tại mưa đầu mùa nên mẹ không chuẩn bị nến cho tình huống này.
– Chắc hết nến rồi con à. Mai phải mua một ít.
Trời tối như mực, tôi huơ huơ bật lửa cho sang rồi định xuống bếp tìm đèn dầu.
Mẹ tôi đi cùng nhưng đèn dầu lâu không dùngnên thắp mãi không sang.
– Thôi cứ đi ngủ, mai tính sau con à.
– Vâng, đành chịu.
Tôi mò về phòng mình mà không sao ngủ được, Mẹ ở phòng bên cũng loay hoay bỏ màn. Tôi chạy sang giúp mẹ bỏ màn, tôi bật lửa để mẹ mắc màn. Bật lửa để cháy lâu quá nóng cả tay tôi cũng tắt ngấm luôn. Hai mẹ con cùng cười.
– Cứ như trò bịt mắt bắt dê mẹ nhỉ… Tôi huơ tay tìm mẹ.
– Mẹ đố con tìm được mẹ đấy. Mẹ cười.
Ánh chớp loé lên làm tôi nhìn thấy mẹ ngồi cuối giường, tôi đưa tay lần mò.. Và vô tình sờ đúng ngực mẹ… Mẹ co người lại…
Tôi chồm lên mẹ, luồn tay vàoquần ngủ của mẹ, kéo chiếc áo ngủ qua đầu mẹ.
Mẹ không mặc áo con, chỉ mặc quần lót.
– Đừng con!
Tôi coi như không nghe gì, giả vờ vì tiếng mưa mà không nghe thấy.
Tôi hôn lên cổ mẹ, thử hôn lên môi mẹ như trên phim người ta hay làm.
Mẹ lẩn tránh nụ hôn của tôi, quay miệng đi chỗ khác.
Trời tối nên tôi không ngại như những lần trước, tôi chủ động hơn, làm mạnh bạo hơn.
Mệ tôi cũng không khóc, nhưng cũng im lặng. Mà có nói tôi cũng không nghe thấy, ví sấm chớp to quá.
Tôi tụt quần lót mẹ xuống, mnẹ chủ động giang chân ra để tôi tụt nhanh hơn. Khi tôi cởi chiếc áo lót của mình thì mẹ chủ động tụt quần tôi xuống… Lần đầu…
Mẹ làm tôi ngạc nhiên… Mẹ không phải là người như thế, tôi cứ ngỡ mẹ sẽ lại nằm im và khóc thút thít như những lần trước…
Ai dè…
Tôi xoa khắp cơ thể mẹ. Xoa hết bên vú này lại đến bên kia, điểm cuối cùng tôi xoa là bướm mẹ. Nó ướt nhẹm rồi. Mẹ cầm chim tôi sóc sóc nhè nhẹ, lần đầu…
Trước mẹ chỉ cầm chim tôi đưa vào bướm mẹ, rất nhanh. Còn bgiờ mẹ nâng niu nó, day day cho nó to them, cứng them. Có lẽ do trời tối nên mẹ đỡ ngại hơn.
Bản năng con người…
Tôi sợ mẹ làm ra mất nên đưa chim vào bướm mẹ ngay. Mẹ chủ động ôm chặt lấy tôi, còn tôi nhịp nhàng dập xuống. Tôi rên to, vì mưa làm át đi phần nào tiếng dâm dục ấy.
Mẹ tôi cũng rên to hơn lần trước…
– Mẹ sướng không? Tôi thủ thỉ vào tai mẹ.
Mẹ bịt miệng tôi lại.
– Con chết mất…
Một lúc tôi muốn đổi kiểu nhưng chưa biết kiểu gì. Tại tôi chưa có kinh nghiệm. Bạn bè mấy thàng con trai bảo vác cày qua núi… Tôi muốn thử nên đưa hai chân mẹ lên vai mình. Mẹ giãy nảy không chịu….
– Đừng con!
Tôi mặc kệ cứ làm theo bản năng, cuối cùng người thắng là tôi. Ở tư thế này tôi vào thật sâu. Bướm mẹ tôi to kinh khủng, to nhưng khít và nhiều nước, Tôi có cảm giác như mưa hắt cả vào đây mất…
Có lẽ mẹ không quen với tư thế này nhưng mẹ có vẻ thích, tôi thấy mẹ bóp chặt hai đùi tôi bằng hai tay mẹ.
Tôi lấy hai tay bóp vú mẹ…
Ngoài trời vẫn mưa…
Tôi vẫn dập như điên dại…
Kiểu quan hệ này làm tôi ra nhanh quá…
– Bên trong mẹ nhé… Tôi hỏi
Mẹ không nói gì. Có lẽ mẹ đồng ý, có lẽ hôm nay là ngày an toàn…
Tôi ra rất nhiều, tôi đổ gục xuống người mẹ, cả hai mẹ con cứ nằm như thế một hồi lâu..
Tôi choàng tay qua cổ mẹ ép mẹ vào ngực tôi, mẹ gác lên chân tôi, nép vào ngực tôi, một tay đặt lên ngực tôi, mồ hôi…
Mẹ hôn lên mắt tôi, tôi biết tại sao mẹ lại hôn lên đó…
Đó là bí mật của hai mẹ con tôi, mà mãi sau này tôi mới biết…
Đó là hôn để cảm ơn tôi, cảm ơn vì đã mang niềm vui sướng cho mẹ…
Tôi ôm mẹ ngủ…
Ngoài trời vẫn mưa….
– Đã bảo đừng đánh giá là hay hay dở mà…
Cũng chưa thấy lời chê nào, toàn là tuyệt phẩm, nào là hay nhất từ trước đến giờ…
– Thất vọng… Bởi vì tự truyện thật chỉ là để chia sẻ và cảm nhận chứ không phải là tác phẩm văn học mà bình phẩm
– Đã bảo là đừng có yêu cầu viết thế này, viết thế khác, nào là phải them tình huống sex giữa hai mẹ con nhiều nữa….Mấy người không phân biệt được thế nào là chuỵên sex bịa đặt rẻ tiền lố lăng với tự truyện thật à? Các người đọc truyện để cảm nhận tính chân thật, rút ra bài học hay đọc để TruyenKK hại sức khoẻ => ngu!
Mấy người thích them sex nhiều, phàm phu tục tử như TruyenKK bị lũ học sinh đè ra trước mặt con mà làm thịt à? Hay là TruyenKK bị khắp thế gian nào là cưỡng hiếp, nào là những mối quan hệ tùm lum…? => Ngu!
Mấy người đọc truyên xong mà chẳng nhớ cốt truyện là gì, bối cảnh ra sao, chẳng có dòng thời gian như nào, chỉ có sex và sex, biết là nói phét mà vẫn đọc, biết là giả tạo mà vẫn tin, thế thì mấy người đừng đọc truyện của tôi nữa. Nếu có đọc thì đừng có yêu cầu này nọ, truyện có sao kể vậy, nhớ nhé!
Mấy người có người yêu, có vợ khi quan hệ có làm như trong truyện thật không? Có khẩu dâm như thế không? Có nói những lời quá tục tĩu thế không? Vợ chồng còn ngại thế chứ đừng nói gì đến mẹ con khi chuyện mới bắt đầu.. => ngu!
Tôi có thể thêmvào nhiều cái phàm tu tục tử gấp ngàn lần những chuỵên khác với trình độ văn của tôi nhưng tôi không thích thế, vì tôi không thích kể chuỵên láo, không thích để mấy người đọc xong chỉ để thủ dâm, mà để mấy người suy nghĩ…
Nếu mấy người định nhờ mấy thằng viết TruyenKK vớ vẩn viết them sex vào thì một là lập riêng một cái topic mới mà tự sướng, còn ở bài viết này, đừng cho vào để làm hoen ố them. Còn nếu đã viết them sex vào bài của tôi ở topic này thì tôi sẽ không viết them nữa. Vĩnh biệt!- Đã bảo đừng bới long tìm vết, tìm những sai sót làm gì. Sự thật mãi mãi là sự thật. Đừng vì ghen tức mà cố gắng tìm ra sai sót. Sẽ chẳng có truyện nào thật hơn, thật nên hay… Nên nhìn lại sản phẩm của mình…
Sau truỵên này sẽ có nhiều tác giả đổi phong cách viết truỵên người lớn nhưng mãi mãi chỉ là truyện bịa, mãi mãi chỉ là truyện ăn cắp ý tưởng từ truỵên thật của tôi.
– Đã bảo đừng bao giờ comment có đề cập đến “chủ thớt”. Tôi viết để nói lên long mình chứ không phải cùng mấy người bàn luận ở dưới. Sẽ không bao giờ tôi xuất hiện ở comment cả. Nhớ nhé…
Ngoài trời vẫn mưa, điện vẫn chưa có. Tôi ôm mẹ vào long mà ngủ. Cũng chẳng biết đến bao giờ chuỵên này mới dừng lại. Thực long có lẽ chỉ có mẹ muốn dừng lại, còn tôi tôi chưa muốn, tôi đang hạnh phúc. Một tâm hồn, một cơ thể của đứa con trai mới lớn như tôi, đôi khi tình dục còn là điều cần tìm hiểu them, khám phá them…
Tôi cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Có lẽ tại tôi không quen ngủ mà không mặc gì thế này. Tôi dậy lần mò cái quần đùi mặc tạm vào rồi quay lại giường mẹ. Mẹ vẫn trần truồng..
– Con không ngủ được à? Mẹ tôi hỏi..
– Chẳng hiểu sao con khó ngủ qúa… ?Trước ngủ cùng mẹ suốt không sao, giờ chẳng hiểu sao lại thế.
– Mọi thứ đã thay đổi, thay đổi hết rồi con à..
– Không biết đến bao giờ có điện nữa. Mà bố đi qua nội bao giờ về hả mẹ?
Mẹ tôi im lặng… thở dài… Tôi biết mẹ không muốn nhắc đến bố. Có lẽ một phần vì vốn dĩ mẹ đã không muốn nhắc đến, một phần là vì mẹ cảm thấy có lỗi..
– Con học thế nào? Sắp thi còn gì.
– Con học tốt, mẹ yên tâm, con thực hiện lời hứa với mẹ khi ở quê ngoại mà. Tôi nói dối…
– Uhm. Thế là mẹ vui rồi.
Tôi xoa lên vú mẹ, nhè nhẹ, xoa xuống bụng… Vuốt ve… Không phải là muốn quan hệ, mà đơn thuần chỉ muốn âu yếm mẹ như đứa con nít…
Mẹ nắm tay tôi giữ nguyên, mẹ để lên ngực mẹ. Có lẽ mẹ sợ tay tôi sẽ di chuyển xuống dưới..
– Cứ thế này là không đựơc con à. Chúng ta lẽ ra phải dừng lại từ lần đầu ấy. Giưòi thì đã đi quá xa rồi..
– Vâng. Con cũng thấy xấu hổ qúa. Lẽ ra nếu chúng ta có gia đình hạnh phúc như bao gia đình khác thì có lẽ mọi chuỵên sẽ khác…
– Uhm. Nếu mẹ không qúa yêu con, không ngây thơ nghĩ con vẫn còn con nít thì đã khác.
– Mẹ có em bé đi. Mẹ bảo đợt này có em bé mà. Bố đợt này lại ở nhà lâu.
Mẹ chẳng nói gì, chỉ thở dài…
Một hồi lâu sau mẹ mới nói..
– Mẹ cũng định thế rồi, vì mẹ cũng đã có tuổi, hơn nữa mẹ cũng cần có em để cho vui cửa vui nhà, chứ cứ lủi thủi thế này… mẹ buồn lắm. Nhưng nếu có mà nó lại khổ vì không có bố như con mẹ cũng không đành..
– Còn bố thì sao? Mẹ nói với bố chưa?
– Chưa. Nhưng bố có lẽ không thích. Vì ông ấy cũng nhiều con rồi, có them nữa sẽ vướng bận nhiều thứ, nhất là trách nhiệm.. Bố về nhưng bố mẹ không quan hệ…
– Tại sao? Tôi tò mò.
– Vì lâu rồi mẹ không còn cảm giác, hơn nữa bố con có người khác rồi nên nhu cầu cũng giảm. Chỉ khi nào bố ép mẹ quá mới…
Hai mẹ con cứ tâm sự như thế đến gần sang mới ngủ.
Khi tôi dậy thì mẹ đã dậy rồi. Chăn màn quần áo của tôi, dấu tích đêm qua đã được thu dọn gọn gang…
Tôi chạy tìm mẹ như đứa trẻ buổi sảng ngủ dậymà không thấy mẹ đâu, lập tức đi tìm mẹ ngay.
Tôi thấy mẹ ở dưới bếp nấu ăn sang. Tôi nhè nhẹ “Hù” làm mẹ giật bắn như bao lần khác.
Mẹ cười: – Tiên sư anh!
Mẹ mặc chiếc áo ngủ hôm qua, đằng sau lưng áo vẫn dính những vệt tinh trùng quện lại. Có lẽ mẹ không biết nên cứ mặc, có lẽ nó bị dính từ đêm qua, cũng chẳng biết làm thế nào mà lại dính vào đó..
Tôi ôm mẹ từ phía sau, chẳng nói gì…
– Để mẹ nấu cơm nào…
– Con yêu mẹ…
– Đợt này con ở nhà mấy hôm, mẹ sẽ tẩm bổ cho con, chác tại học nhiều làm con gầy quá..
Chim tôi chạm vào mông mẹ, mẹ biết. Buổi sang thường vậy mà..
– Con bỏ mẹ ra đi, nỡ ai thấy thì sao…
– Nhà mình giờ này còn có ai đến nữa hả mẹ, hơn nữa cổng lúc nào cũng khoá rồi..
– Con đi đánh răng rồi ăn sángđi… Mẹ giục..
Tôi buông mẹ ra rồi vào nhà vệ sinh…
Bữa ăn hôm nay khác với mấy lần trước, mẹ tôi không còn ngại ngùng nữa, hai mẹ con vẫn nói chuyện như xưa, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt mẹ vẫn ánh lên một chút gì đó buồn buồn…
Tuy không nói ra nhưng tôi biết mẹ vò xé con tim nhiều lắm. Tôi cũng chẳng sung sướng gì. Không phải cứ quan hệ là sướng, tình dục không phải là tất cả… Mẹ gắp cho tôi nhiều, tôi cũng gắp cho mẹ, tôi lớn rồi mà…
Ăn xong tôi qua nhà thằng bạn sau nhà. Nhà nó và nhà tôi thânnhau như họ hang, mẹ nó coi tôi như con. Tôi định rủ nó đi qua nhà mấy thằng bạn học chung cấp 3 chơi, cũng lâu rồi.
Nhà nó đang chuẩn bị ăn sang, nó giúp mẹ chuẩn bị ở dưới bếp. Tôi cũng chạy xuống bếp ngồi cạnh nó xem nhà nó ăn món gì, và thường là nếu có món ngon tôi thường bốc một ít. Cũng chẳng ai nói gì.. Mọi người quen như vậy rồi.
– Mẹ ơi con chó cái nhà mình chưa đẻ à? Bạn tôi hỏi mẹ nó.
– Suốt ngày nó ở trong nhà, cổng thì khoá kín thế làm gì có thời gian mà đẻ. Mẹ nó nói..
– Nhà mình có một con chó đực cơ mà. Nó thắc mắc!
– Con chó đực đấy là con của nó, mẹ con nó không “đi tơ” con à..
Chợt nghe thấy đoạn hội thoại ấy mà tôi như cắt trong tim, chỉ là vu vơ thôi nhưng sao tôi như giật bắn người, như sợ ai biết sự thật kinh hoàng ấy…
Tôi chẳng còn tâm trí nào mà đi chơi nữa, tôi đi bộ về nhà mà lòngnhư trăm mối. Con chó nó còn không làm thế, vậy mà…
Tôi vừa đi vừa suy nghĩ… Cũng chẳng muốn về nhà, dù nhà tôi đã hiện trước mặt rồi.
Tôi đi bộ ra đầu ngõ, cứ đi như người không định hướng.
Chuyện vừa rồi làm tôi nhớ lại hồi tôi còn nhỏ, tôi đánh nhau với thằng bạn vì nó chửi tôi là “đồ con hoang”, tôi đánh nó rất đau, mẹ nó ra chửi tôi, còn tôi cũng chửi thằng đó “Địt mẹ mày”!
Mẹ nó nghe thế liền bảo “ *** tao đây mày có giỏi thì địt đi”. Tất nhiên hồi đó chửi thì cứ chửi chứ có biết địt là gì đâu, đó là câu cửa miệng.
Sau này chuyện xảy ra giữa hai mẹ con tôi, cứ nghe thấy ai chửi câu đó như thể chạm vào nỗi đau của tôi.
Tự nhiên tôi muốn đi đâu đó cho khuây khoả quá, tự nhiên tôi thấy mình có tội vô cùng. Có lẽ mẹ còn có cảm giác đó nhiều hơn tôi. Tự nhiên tôi thương mẹ quá…
Đã hứa học tốt rồi, vậy mà…
Đã hứa dừng lại rồi, vậy mà…
Tôi ra bờ sông gần nhà ngồi một lúc rồi về… Tôi muốn đi lên thành phố chuẩn bị cho học hành quá.
Tôi về nhà đã quá trưa, mẹ cũng không nấu cơm vì nghĩ tôi ăn ở nhà bạn. Mẹ đang ngồi xem lại những cuốn album gia đình hồi xưa, trong đó đa số có ảnh hai mẹ con là chính.
– Con về rồi à? Ăn cơm chưa? Mẹ hỏi.
– Con ăn rồi. Mẹ không ngủ trưa à?
– Buổi sang không làm gì, mẹ ngủ từ 9h đến 11h rồi. Mẹ cười, nụ cười đẹp như thiên thần, răng mẹ trắng như những hạt ngọc…
– Con định đi học mẹ à, trong chiều nay…
– Sao vậy? Con mới về mà. Con được nghỉ 4 ngày mà.
– Con lên xem thằng bạn bị tai nạn giờ thế nào, nhà nó xa không ai chăm sóc. Tôi nói dối…
Mẹ buồn buồn… Tôi đi về phòng đỏ gục người xuống giường… Day dứt…
Mẹ cất cuốn album vào ngăn tủ rồi xuống bếp nấu cơm sớm để chiều tôi đi. Tôi cũng dậy sắp xếp ít đồ…
Tôi ngồi ăn cơm mà lòngngổn ngang trăm mối. Thực sự tội lỗi… Tôi không nói gì cả, cứ cắm cúi ăn…
– Có chuỵên gì vậy con? Mẹ tôi thấy lạ nên hỏi.
– Không có gì mẹ à… Chắc tại trời mưa, thay đổi thời tiết nên con hơi mệt…
Đang ăn thì thằng bạn qua nhà, nó oang oang từ đầu ngõ:
– Mày bảo đi sang nhà mấy đứa cấp 3 mà sao lại bỏ về không nói gì thế. Tao hẹn chúng nó rồi. Đi thôi!
Nó vào nhà, mẹ tôi ngạc nhiên bảo chiều nay tôi đi học rồi. Nó ngây thơ không hiểu, cứ oang oang:
– Nó lừa cô đấy, nó đi chơi với em nào thì có. Trường nào chả nghỉ dịp này. Còn thằng bị tai nạn thì người nhà nó lên hết rồi, quê nó gần thành phố mà.
Mẹ tôi nhìn tôi dò xét…
Tôi cũng chẳng nói gì.
– Thôi mày về đi, tao hôm nay mệt qúa, hẹn chúng nó khi khác. Tôi bảo.
– Uhm. Thế tao về đây. Cô nhớ để ý thằng này nhé, học không lo học toàn tán gái thôi. Hì hì…
Nó về rồi, tôi vào phòng, lại guc người xuống giường.
Mẹ vào phòng tôi từ lúc nào không biết. Mẹ xoa đầu tôi, sờ lên trán tôi xem tôi có ốm không.
– Con giấu mẹ chuỵên gì à? Sao con lại nói dối?
Tôi không quay người lại, chẳng nói gì..
– Con khác xưa rồi, con không còn như xưa nữa.Ngày xưa có chuệyn gì hai mẹ con đều chia sẻ, con không nói dối mẹ bao giờ, nhà chỉ có hai mẹ con. Sao giờ con như thế? Mẹ lại sụt sịt…
Tôi ghét tiếng khóc ấy vô cùng. Không phải vì tôi nghe quá nhiều tiếng khóc âý mà vì nó làm tôi mủi long, nó làm tôi trở nên yếu đuối.
Tôi xoay người lại, ngồi dậy, lau nước mắt cho mẹ. Vừa lau tôi vừa kể những suy nghĩ của mình. Tôi cảm thấy có lỗi, day dứt vô cùng.
– Mẹ còn day dứt gấp ngàn lần con. Mẹ sinh con ra, mẹ chăm sóc con từ lúc mới lọt long, và bây giờ mẹ là vợ của con.
– Sao lại là vợ được? Tôi thắc mắc…
– Mẹ là người gia giáo, quan điểm của mẹ, chỉ vợ chồng mới làm chuyện đó.
– Vậy con là chồng mẹ nhé…
Mẹ im lặng!
– Con vật nhiều khi cũng không làm thế, mẹ thật không đáng làm người nữa.
– Thôi, chuỵên đã xảy ra rồi, có muốn cũng không quay lại đựơc nữa. Có lẽ con cần đi xa một thời gian để chấm dứt mọi chuỵên mẹ à.
– Mẹ cũng nghĩ thế, chính vì thế mẹ mới về quê ngoại. Nhưng không được con à. Nếu nam nữ yêu nhau bình thường, dù có là tình yêu sâu đậm đến mấy cũng sẽ quên khi thời gian qua đi. Nhưng chúng ta thì khác… Mẹ con mình phải đối mặt với nó, phải vượt qua nhưng không phải bằng phương pháp né tránh. Càng né tránh càng đau khổ…
Tôi thấy mẹ nói cũng có lý. Đôi khi phải đối đầu với nó mới mong vượt qua…
– Nhưng cứ thế này, con sợ mẹ con mình không dứt ra khỏi vòng luẩn quẩn này..
– Mẹ biết chứ. Tình dục mà không có tình yêu sẽ chẳng mấy mà tan vỡ. Chính vì thế mẹ cứ để cho mọi chuỵên diễn ra như thế, mẹ không phản đối con. Vì đời người con gái, một lần hay ngàn lần cũng vậy.
– Vậy hoá ra mẹ nghĩ rằng một lúc nào đó con sẽ chán mẹ và mọi chuyện sẽ kết thúc?
– Mẹ nói rồi mà. Đến một lúc nào đó con sẽ có cs riêng, có gđ, vợ con rồi con sẽ chẳng còn nhớ đến mẹ nữa. Còn bây giờ, một lần hay bao nhiêu lần, dừng lại hay không dừng lại có ý nghĩa gì chứ. Dù sao con cũng biết hết về mẹ rồi.
Tôi ngạc nhiên nhưng hiểu ý mẹ tôi. Mẹ nói đúng, nếu mẹ ngăn cản, mẹ phản đối đôi khi chỉ làm mối quan hệ của mẹ con tôi xa rời, vì là đàn ông mới lớn, nhu cầu rất cao. Dù mẹ có ngăn cấm, nhưng trong hoàn cảnh nhà chỉ có hai mẹ con thế này, cũng không tránh khỏi những va chạm…
Tôi đỡ bớt dằn vặt hơn, thoải mái hơn…
Tôi nhìn vào mắt mẹ, vuốt tóc mẹ, tôi định hôn lên môi mẹ nhưng mẹ đẩy tôi ra:
– Hôn môi chỉ dành cho người yêu thôi con à..
– Vậy mẹ không yêu con à?
– Mẹ yêu con nhưng đó là tình mẫu tử chứ không phải tình yêu nam nữ…
– Nhưng con… (Ý tôi định nói là đã ngủ với mẹ rồi, thì đó là tình yêu nam nữ…) Nhưng mẹ tôi bịt miệng tôi lại:
– Đừng nói về chuỵên đó nữa..
Không hôn được môi mẹ tôi hôn lên má, lên tóc mẹ. Tôi chủ động đè mẹ nằm xuống giường tôi, hai chân mẹ vẫn để dưới đất.
– Mẹ không phản đối chứ. Tôi hỏi nhỏ vào tai mẹ.
– Con biết rồi mà. Mẹ nhắm nghiền mắt và nói.
Tôi từ từ kéo áo mẹ lên. Mẹ cũng chủ động giơ tay để tôi kéo áo ra khỏi đầu mẹ, tóc mẹ rối bời…
Tôi không quan tâm lắm đến ngực mẹ, tôi chỉ muốn bướm mẹ. Tôi day day bướm mẹ qua quần lót hồng của mẹ. Tôi biết mẹ thích, nhưng đan xen cảm giác tội lỗi. Bởi bên dưới nước nhờn mẹ thấm ra hẳn quần lót. Còn bên trên nứơc mắt mẹ nhoèn ra và tim mẹ đập rất nhanh.
Tôi tụt nốt chiếc quần lót bé nhỏ của mẹ. Mẹ cũng chủ động giơ chân để tôi kéo ra dễ dàng. Tôi cho một ngón tay vào bướm mẹ ngoáy ngoáy. Có lẽ vì mặc cảm tội lỗi nên mẹ muốn tôi đưa chim vào nhanh và kết thúc nhanh nên chủ động kéo quần tôi xuống.
Chim tôi vẫn chưa được kích thích, nó vẫn chưa đạt tối đa nên cho vào bướm mẹ rất khó. Ấn mãi mà không vào. Mẹ biết nên chủ động đưa tay nắm chim tôi sóc sóc, vuốt nhẹ nhẹ…
Tay mẹ tôi đẹp lắm, mềm mại. mẹ không phải làm nông nên tay mẹ như tay con gái đôi mươi.
Thấy chim tôi đã cứng, mẹ liền kéo đặt vào cửa mình mẹ. Tôi chưa muốn cho vào, cứ quẹt lên quẹt xuống bướm mẹ.
Mẹ thấy lâu nên chủ động lại cầm chim tôi đưa vào. Không giống như những lần trước, cứ cho vào là dập. Lần này tôi ngâm một lúc để cảm nhận hơi ấm từ bướm mẹ.
Bướm mẹ tôi đẹp, phải nói là đẹp. Hồng hào, rậm rạp. Tôi nhìn chim tôi đang ngâm mình trong bướm mẹ mà thích thú, nó tách bướm mẹ ra làm đôi.
Mới đầu giờ chiều trời còn sang nên tôi thấy rõ hết cơ thể mẹ, từ đầu đến chân đều hoàn hảo.
Mẹ thấy tôi không dập nên ngạc nhiên lắm, nhìn mặt mẹ là biết nhưng mẹ tôi không nói, chỉ im lặng.
Tôi xoa xoa lên vú mẹ, cúi xuống hôn lên bầu vú mẹ căng tròn, một tay tôi không cầm hết được. Vú mẹ hồng hồng, không nhão, không xệ…
Hồi lâu mẹ vẫn không thấy tôi chủ động dập nên mẹ ưỡn mông lên.
Tôi đành dập, nhẹ nhàng, rồi mạnh dần, nhanh dần…
Chỉ còn tiếng nhóp nhép của hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau. Mu mẹ cao nên tiếng nhóp nhép rất to.
Hai chân mẹ vẫn để duỗi dưới giường nên mu càng nhô cao hơn. Nước nhờn ra ướt cả chim tôi, chảy xuống giường..
– Mẹ nhiều nước quá.. Vô tình tôi thốt lên
Mẹ chỉ im lặng…
Tôi cúi xuống nhìn, nườc nhờn trắng do cọ sát chảy ướt hết cả đít mẹ, đầu chim tôi cũng có chất màu trắng ấy. Cả cuộc đời tôi chưa thấy ai nhiều nước thế, dù sau này tôi quan hệ cũng khá nhiều người. Nước nhờn thấm ướt cả lôngcủa mẹ, bện lại thành từng mảng.
Tôi dập như quên hết mọi thứ xung quanh. Tôi đặt hai chân mẹ lên vai mà dập. Ở tư thế này tôi vào rất sâu, đến tử cung mẹ. Mẹ nhăn mặt khó chịu
– Tức quá con à. Thốn quá con à. Đó là câu nói đầu tiên liênquan đến quan hệ mà mẹ tôi nói.
Tôi mạc kệ, cứ dập như vũ bão…
– Con ra bên trong nhé.
– Mẹ uống thuốc từ khi bố về rồi nên con ra bên trong cũng được.
– Vậy là bố mẹ vẫn quan hệ à?
– Mẹ đề phòng vậy thôi…
Tôi xuất ào ạt trong mẹ, mẹ cảm nhận được, khép chân lại như không muốn cho một giọi tinh trùng nào ra ngoài.
Tôi đổ gục xuống người mẹ, bên dưới bướm mẹ co bóp chim tôi lien hồi…
Một lúc sau khi chim tôi nhỏ dần trong mẹ, tôi nằm vật ra giường…
Mẹ cũng mệt nên cứ nằm như vậy…
Mẹ lại hôn lên mắt tôi…. Cảm ơn…
Mẹ ngồi dậy tìm quần đi vào nhà vệ sinh, có lẽ mẹ định đi rửa chỗ ấy. Cũng phải thôi, ướt nhẹm như thế sẽ rất khó chịu, tôi nghĩ!
Tôi thấy ở trong bướm mẹ chảy ra một dòng nước đục, đặc sệt dính vào cửa mình mẹ…
Tôi nằm xuống giường mà ngủ một giấc quên trời đất. Mệt mỏi….
Tối, tôi sang phòng mẹ xem ti vi. Mẹ kêu tôi lên giường ngồi cùng mẹ. Trên bàn trang điểm có vỉ thuốc tránh thai uống dở:
– Mẹ uống thuốc chưa?
– Rồi con à…
– Mẹ con thì có thể có thai được không mẹ. Tôi ngây ngô hỏi..
– Có chứ con. Tinh trùng gặp trứng là có mà. Nhưng quan hệ cận huyết em bé sẽ bị dị tật…
– Tối nay con ngủ với mẹ nhé… Dù sao thì…
– Tối nay mẹ sang ngủ với con, mẹ không muốn ngủ giường của bố mẹ nữa, tội lỗi khi phải quan hệ cùng với chồng và con trên cùng một chiếc giường..
– Vâng.
Xem phim xong tôi bế mẹ qua phòng tôi. Trước đây tôi vẫn hay làm thế, vẫn cõng mẹ đi khắp nhà…
Nhưng nếu trước đây là cõng mẹ vì vui đùa, còn bây giờ tôi bế mẹ như người chồng bế vợ mình đi ngủ…
– Để mẹ đánh răng và thay quần áo đã, bỏ mẹ xuống…
Tôi bỏ mẹ xuống, mẹ đi đánh răng rồi vào phòng thay đồ. Mẹ vẫn như xưa, vẫn thay đồ trước mặt tôi, khác chăng là mẹ đã ngại hơn xưa, quay mông ra phía tôi chứ không như trước…
– Mẹ cứ như trước đi, dù sao con cũng thấy hết rồi mà..
– Không! Chính vì mẹ ngĩ con còn nhỏ nên mới gây hậu quả hôm nay… Con càng thấy hết mẹ càng phải thay đổi…
Tôi và mẹ về phòng tôi. Phòng tôi không có tivi nên chẳng biết làm gì, tôi tắt điện lớn, để đèn ngủ rồi hai mẹ con ôm nhau ngủ..
Ngày xưa…