Nghịch Tử - Chương 17
Mẹ không biết tôi đang ngắm nhìn mẹ, tôi nằm cạnh bên mẹ, đưa tay qua đầu mẹ làm cái gối cho mẹ ấm áp, mẹ rúc đầu vào ngực tôi, một tay nắm lấy tay tôi kéo để lên bụng. Mùi hương tóc của mẹ bay phảng phất qua mũi tôi ngào ngạt, tiếng mẹ thở đều đều.. Còn tôi bộn bề những nỗi lo… Giấc mơ ác mộng cứ hiện lên trong đầu làm tôi không tài nào ngủ tiếp được.
Rồi cũng sáng, tôi mệt mỏi dọn dẹp nhà cửa trong khi mẹ tất bật bữa sáng. Tiếng mẹ nôn ọe trong nhà vệ sinh khiến tôi lo lắng thêm.
– Mẹ nôn à? Tôi hỏi.
– Ừ, mẹ nghén rồi, nhanh quá. Mùi thức ăn làm mẹ khó chịu.
Tôi vỗ lưng mẹ nhè nhẹ, mẹ nhìn tôi âu yếm nhưng vẻ mặt đầy lo lắng. Bữa cơm được dọn ra, khác với mọi khi mẹ không ngồi đối diện với tôi như mọi lần ở ghế quen thuộc mà mẹ ngồi cạnh tôi.
– Sao hôm nay mẹ ngồi chỗ này?
– Ngồi đâu chả được hả con?
– Nhưng con thấy lạ. Mẹ có bao giờ ngồi như vậy đâu.
– À, tại mẹ… Mẹ ấp úng
– Tại sao ạ? Tôi hỏi dồn dập.
– Mẹ ngại đối diện với con, mẹ không được tự nhiên.
– Từ trước đến giờ vẫn thế mà, chuyện đó xảy ra thì mẹ vẫn thế mà. Sao hôm nay?
– Cứ nghĩ cảnh đối diện với con trai, người làm mẹ nghén như này mẹ thấy khó chịu lắm. Mẹ thấy xấu hổ. Con vừa là con, vừa là chồng của mẹ rồi, giờ lại còn có em bé nữa, mẹ không dủ tự tin…
– Không sao mà mẹ… Chúng ta phải đối mặt thôi, dù sao thì mọi chuyện đã đi qua xa, quá giới hạn của nó…
– Mẹ không biết thế nào, rối bời vì quan điểm của mẹ con biết rồi đấy, mẹ là người như nào con biết rồi đấy, mẹ là người gia giáo, chỉ có vợ chồng mới quan hệ ăn nằm và có con với nhau. Con và mẹ tuy là mẹ con mẫu tử nhưng…
Mẹ lại khó chịu, lại chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe. Mẹ không ăn được nhiều, bỏ bát giữa chừng, tôi thương mẹ quá.
Chiều, tôi qua nhà bạn thân thắp cho nó nén nhang, thời gian cũng qua nhanh. Mẹ nó thấy tôi là khóc, mẹ nó thấy con trong hình ảnh của tôi. Tình mẫu tử thật thiêng liêng cao cả. Tôi chợt nhớ về mẹ, người đang mang giọt máu nghịch tử của tôi, mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?-
– Mẹ mày ở nhà một mình cô thấy thương lắm. Bố mày thì coi như không có rồi, mẹ mày lại còn trẻ đẹp như gái 30, đang hồi xuân phơi phới mà lại phải thui thủi một mình. Sao không đón mẹ mày đi sống cùng cho có mẹ có con?
– Cháu cũng muốn vậy nhưng mẹ không chịu, cháu thương mẹ cháu lắm.
– Tao luôn bảo mẹ mày kiếm một đứa con để vui cửa vui nhà hay là đi bước nữa nhưng mẹ mày chỉ cười chừ.
– Mẹ cháu có ai không cô? Tôi dò hỏi…
– Chả thấy ma nào, lắm anh theo nhưng không ăn thua, phơi phới như thế…
– Cháu cũng muốn mẹ cháu có em bé để có anh có em..
– Không thì mày lấy vợ sớm đi để mẹ mày có cháu bế cũng đươc.
Tôi về nhà cũng chiều tối, mẹ nằm trong buồng xem ti vi, bữa cơm tối đã dọn sẵn. “Con ăn đi, mẹ không muốn ăn”, tiếng mẹ vọng ra. Tôi cũng không muốn ăn, nằm cạnh mẹ, thở dài:
– Mẹ thằng Tèo bảo con là khuyên mẹ đi bước nữa hoặc là kiếm đứa con cho vui cửa vui nhà. Tôi bắt chuyện.
– Lấy người khác mẹ chưa bao giờ nghĩ tới, kể cả khi chưa có gì với con, giờ như vậy rồi mẹ tha thiết gì nữa. Mình con là đủ. Còn chuyện kiếm đứa con thì càng không thể, mà thôi, dù sao mẹ cũng đang mang thai con của con rồi, kiếm gì nữa.
– Vậy mẹ sẽ giữ đứa bé lại chứ?
– Mẹ không biết làm thế nào nữa, mẹ muốn giữ lắm, vì nó là con của con, là kết quả của chuyện động trời loạn luân này, mẹ cũng không muốn tội lỗi khi bỏ đi cốt nhục của mình nhưng…
– Nhưng sao ạ?
– Nhưng mẹ con không thể có con với nhau về mặt di truyền, rồi xã hội, xưng hô, mẹ còn chưa ly hôn với bố, còn ông bà nội ngoại… Em bé sẽ không bình thường, mẹ không muốn con của chúng ta khổ…
– Vậy là?
– Mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ đi điều hòa cho em bé ra, cũng còn nhỏ nên chắc nhanh thôi…
– Nhưng con muốn giữ em bé lại, vì con muốn làm cha.
– Rồi con sẽ có vợ, có những em bé xinh đẹp và sẽ làm cha.
– Nhưng…
– Không nhưng gì cả, mẹ là người quyết định, dù sao con cũng là con của mẹ, con phải nghe lời mẹ…
Mẹ rơm rớm nước mắt, mẹ khóc, những giọt nước mắt tuôn nhẹ trên má xuống gối.
– Sao mẹ khóc?
Mẹ ôm tôi vào lòng nức nở như đứa trẻ, mếu máo: “Mẹ không muốn bỏ con của chúng ta, mẹ không muốn mất đi giọt máu của mình nhưng mẹ không còn sự lựa chọn nào khác”, mẹ thút thít.
– Vậy chúng ta giữ lại đi, mẹ nghe lời con đi, tôi thầm thì vào tai mẹ.
– Không… Không, con muốn em bé sinh ra phải khổ sao, mình mẹ khổ chưa đủ sao?
Tôi im lặng, vuốt nhẹ mái tóc đen dài của mẹ. Mẹ nấc cục sau những giọt nước mắt. Mong manh…
– Trước mẹ mang thai con mẹ nghén lắm không ăn được gì. Đứa này cũng vậy, mẹ vừa nói vừa đưa tay tôi lên bụng mẹ.
– Ai làm cho mẹ nghén thế này? Tôi nói nhỏ vào tai mẹ ngượng ngùng.
– Sao, lại còn hỏi nữa, muốn gì đây? Mẹ gõ đầu tôi cười nhẹ…
– Con làm con mẹ lâu rồi, hôm nay con muốn làm chồng mẹ được không?
– Là sao? Mẹ tò mò.. Mẹ nói rồi, dù thế nào, dù con có làm gì đi nữa thì sự thật mãi mãi không thay đổi, đó là mẹ là người sinh ra con. Con là con của mẹ.
– Nhưng con…
– Con chỉ là chồng của mẹ, là cha của đứa bé trong bụng mẹ bí mật thôi, khi chúng ta quan hệ thôi…
– Con sẽ làm chồng mẹ ngay đây, tôi vừa nói vừa nằm lên mẹ…
– Nhẹ thôi con, mẹ đẩy tôi ra…
Tôi cởi áo mẹ ra nhanh như cắt, suy nghĩ làm chồng của mẹ sau khi có em bé làm tôi cảm giác vô cùng. Chiêc quần lót đỏ che đi ngã ba của mẹ cũng được tôi bỏ xuống nằm dưới sàn nhà.
Mẹ nhắm mắt như chờ đợi người con, người sắp làm chồng mẹ sẽ đưa mẹ đến thiên đường hạnh phúc. Tôi cúi xuống hôn lên ngực mẹ, mới hơn ba tuần mà ngực mẹ căng lại, cô bé của mẹ mũm míp đầy lông đen ảo ảo.
– Con yêu mẹ lắm. Tôi hôn vào tai mẹ, hôn xuống cổ đến ngực rồi bụng mẹ, hôn giọt máu nằm trong tử cung của mẹ. Mẹ xoa len đầu tôi như người mẹ yêu con.
Tôi gỡ tay mẹ ra để lên chú bé, mẹ biết ý vuốt ve chú bé âu yếm.
– Mẹ yêu con lắm… Mẹ chỉ có mình còn, tiếng mẹ khẽ khẽ qua làn môi.
– Mẹ yêu con như tình mẫu tử hay tình vợ chồng? Tôi hỏi.
– Lúc này, lúc con nằm trên mẹ thế này thì con là chồng mẹ rồi.
Tôi thích chí khi nghe mẹ nói như vậy, cho chú bé chui vào khe bướm nhầy nhụa của mẹ, sâu thẳm…
– Con tôi…
– Mẹ ơi…
Tôi ấn sâu vào, rồi đẩy đẩy. Hai tay mẹ ôm chặt lấy tôi, hai chân quắp lại người tôi… Mẹ rên khẽ rồi to dần… Tiếng ti vi át đi tiếng rên của mẹ…
– Anh ơi, mình ơi… Tiếng mẹ nói trong cơn say điên loạn…
– Sao?
– Con ơi mẹ thích lắm, lâu lắm rồi, từ khi bên con mẹ mới có cảm giác như vậy, ngỡ là lãng cảm, vậy mà… Cảm ơn anh…
– Cảm ơn gì chứ?
– Vì anh đã đánh thức bản năng của em… Cảm ơn anh, chồng em, con em…
– Mẹ ơi, em ơi, anh yêu em lắm, anh muốn cái này mãi là của anh… Tôi hùa theo mẹ..
Mẹ rên to hơn khi tôi nói thế, bên dưới dâm thủy của mẹ chảy đầy ra đệm, những mảng lông bết lại, những tiếng chóp chép của hai vợ chồng nghịch tử đang chạm vào nhau…
– Con làm chồng mẹ đi, hãy làm chồng của mẹ đêm nay nhé. Mẹ thì thào trong tiếng rên…
– Mẹ ơi, con chết mất, con chỉ muốn vào sâu trong mẹ thôi, cho con xuất vào trong nhé.
– Anh nói gì thế, em có em bé rồi, anh xuất vào trong thoải mái. Em muốn hứng trọn mọi thứ của chồng em.. Anh ơi…
Tôi cũng không đủ dũng khí để xưng anh em với mẹ thêm nữa, cảm giác kì cục vây quanh. Còn mẹ thì ngược lại, có lẽ mẹ thiếu tình cảm vợ chồng, lại bị dồn nén mỗi khi quan hệ với tôi mà cứ phải im lặng nên đêm nay khhi có dịp mẹ mới là chính mình…Tôi không ngạc nhiên về điều đó, tôi biết sau khi quan hệ xong mẹ sẽ lại trở lại bình thường, lại ân hận, lại khóc, và lại dắn vặt, xấu hổ khi làm như thé với tôi.
Mẹ không ngừng ưỡn mông lên để chú bé vào sâu hơn, tôi nhìn xuống cô bé của mẹ, sâu thẳm nơi tôi ra đời, giờ tôi lại chẻ đôi ngã ba của mẹ ra mà thụt vào rút ra.
Mẹ chổng mông lại, hai tay bám vào thành giường để cho tôi đi vào từ phía sau. Thường thì mẹ để tôi chủ động nhưng hôm nay với vai trò là người vợ, mẹ chủ động hơn, mẹ muốn làm chồng mình thỏa mãn, như kiểu tâm lý mấy bà vợ hay cố làm chồng thỏa mãn tránh bóc bánh bên ngoài.
Mông mẹ to nhưng khít, hai quả đào tiên của mẹ lắc lư theo nhịp dập của tôi, mẹ rũ rượi, đôi khi ngẩng mặt lên trời, tóc rơi..
– Anh thích không? Mẹ quay lại cười… Em có làm anh thỏa mãn không? Mẹ ngại ngại…
– Con thích lắm mẹ ạ, tư thế này con thích lắm…
– Lại con lại con, bảo hôm nay làm chồng mẹ mà thế à. Mệ tủm tỉm…
– Anh thích lắm, em làm anh thỏa mãn lắm, anh yêu em lắm… Tôi nhí nhí…
Mẹ ôm lấy tôi, hôn lấy hôn để lên môi tôi như hai vợ chồng xa ngày gặp lại… Lưỡi tôi bị mẹ mút liên tục, tiếng rên của cả hai làm không gian trở lên loạn xạ….
– Em yêu anh, hãy thụ tinh cho em…. Mẹ cuồng dại… Hãy nói anh yêu em đi, hãy nói đừng rời xa em đi anh…
– Anh ra đây, anh xuất tinh vào lồn em đây…
Mẹ dừng lại, đẩy tôi ra, tôi ngạc nhiên, mẹ khóc…
– Sao vậy em? Tôi ngơ ngác?
– Mẹ không nghe quen từ đó. Mẹ chưa nói thế bao giờ, bậy lắm.
– Từ nào? Tôi chợt nhớ ra, trong lúc cao trào tôi bật ra từ đó.
– Con không thấy mẹ con mình dùng từ cô bé, chú bé, hĩm thật đẹp sao, bậy nhất là con nói bướm mẹ, chứ…
– Con thích quá nên…
Chú bé xìu xuống, mẹ nhìn rồi dùng tay kéo chú bé trở lại: “Làm chồng mẹ thế đủ rồi, giờ con cho ra đi nhé.”
Mẹ cho chú bé vào cô bé ướt đẫm nước nhờn của mẹ, tôi dập thêm chút rồi xuất ào ào trong tử cung mẹ, mẹ nhắm mắt để cảm nhận, mẹ không nói gì ngoài bốn từ “Em hạnh phúc lắm”.
Hai mẹ con trần truồng mỗi người mỗi góc sau một thời gian giao hoan mệt mỏi, cô bé của mẹ chảy nước của tôi xuống đệm, từng dòng nước đục…
– Con chỉ thích mãi mãi là chồng mẹ thôi… Tôi nghẹn ngào.
– Mai mẹ đi siêu âm rồi bò thai luôn.
– Mai con chở mẹ đi nhé, mà khám ở đâu.
– Siêu âm thì ra ngay thị trấn, bỏ thai thì lên bệnh viện phụ sản, ở đó làm cho an toàn, cũng không ai biết.
– Nhưng bệnh viện phụ sản xa, đi lại mệt lắm.
– Con đưa mẹ đi, đằng nào cũng đi học luôn.
Tôi kéo mẹ vào lòng, xoa lên em bé… Tiếng mẹ thở dài…
Tôi đưa mẹ đi siêu âm lại, người ta bảo thai nhỏ, hút thai bây giờ khả năng còn sót cao nên chờ thêm một hai tuần nữa. Tôi và mẹ khăn gói lên thành phố, tiện thể cho việc học và chuẩn bị cho việc bỏ đi giọt máu của mình….
-> Liệu tôi có mãi mãi làm chồng của mẹ hay chỉ là giây phút ấy thoáng qua….?
-> Ai sẽ cho tôi cảm giác làm cha thực sự?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nấm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Liệu tôi và mẹ có một tuần trăng mật như đã hứa?
-> Liệu mẹ tôi có phải nghén thêm một lần nào nữa?
Hối sau sẽ rõ…
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, tao đưa mày đi xuống thăm em này dễ thương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bế nó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợ mà tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ còn ở bên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ … Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉ và tốt quá, anh sẽ đưa chú lên chức trưởng phòng, cố lên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứ ba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉ có anh thôi, em chỉ dành cho mình anh thôi, chỉ mình anh đục vào cái lỗ này của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉ yêu anh thôi, em thoả mãn khi ở bên anh bấy lâu”…. Trời ạ, những thứ mong manh đều dễ vỡ thế sao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họ mượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệ đều mong manh ư?