Nghịch Tử - Chương 16
Giờ đây, sự vô tư ấy không còn, tình cảm mẫu tử thiêng liêng dần xa thay vào đó là tình nghịch tử tội lỗi. Tôi ăn ở với mẹ bao nhiêu lần, làm chồng của mẹ bao nhiêu lần… không nhớ…
Tôi xuất vào bướm mẹ bao nhiêu lần, bao lần mẹ khóc vì tôi, bao lần cô bé của mẹ khóc vì chú bé của tôi… không nhớ…
Tôi rời xa mẹ sau mấy hôm tết ấy, mẹ không quên gói đồ ăn cho tôi mang đi. Và tôi cũng không quên ôm hôn mẹ như đôi tình nhân sắp xa nhau… lưu luyến…!
Tôi biết mẹ buồn, tôi biết mẹ khóc sau khi tôi đi nhiều. Tôi biết mẹ nhớ tôi. Tôi biết mẹ ăn năn hối hận, mẹ dằn vặt… Có người mẹ nào lại banh chỗ sâu kín của mình ra cho con mình chui vào? Câu hỏi đó của mẹ luôn ám ảnh tôi… mãi mãi…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?
HHTT đã chết, số phận nghiệt ngã. Một con người… Tôi không về thăm mộ HHTT nữa, cũng chẳng để làm gì, chết là hết… Người sống vẫn phải sống…
Tôi gọi điện cho mẹ mỗi ngày, cước phí điện thoại rẻ hơn xưa, cũng không phải ra bưu điện gọi nữa… Tôi nhớ mẹ nhiều…
Tôi không còn ham chơi, không còn gái gú check hàng gì nữa, sau tất cả mọi chuyện cũng nên dừng lại, lo học hành.. Tôi không muốn thấy nước mắt mẹ tôi rơi lần nữa…
Tôi ít thủ dâm từ dạo ấy, dù có thủ dâm thì hình ảnh mẹ luôn hiện hữu trong đầu tôi, tôi nhớ những giây phút bên mẹ. Nhớ căn nhà, căn bếp, chiếc bàn ăn, chiếc giường ấy…
Cuộc đời của MMDV là thật, mong manh nên quanh đi quẩn lại chỉ có vậy, cũng chẳng bay bổng văn vẻ làm gì, vì những thứ mong manh đều dễ vỡ…
Tôi nhớ như in hôm đó, cuối tuần thì phải, mẹ gọi điện bảo tôi về đi chơi với mẹ. Vì cơ quan mẹ tổ chức đi du lịch theo đoàn, du xuân đầu năm. Tôi lưỡng lự, vì học hành và dạy them đang bận nhưng nghe giọng nài nỉ của mẹ, tôi cũng động long. Tôi biết tại sao mẹ muốn tôi đi cùng, vì cơ quan mẹ đi ai cũng mang theo người thân gia đình, còn mẹ tôi chỉ có một mình. Năm nào mẹ cũng từ chối không đi chỉ vì lý do đó, mẹ không muốn thấy gia đình người ta hạnh phúc… Tủi thân…
Tôi về nhà buổi chiều muộn, mẹ ra tận bến xe đón tôi, mẹ cười tươi e ấp khi thấy tôi từ trên xe xuống. Mẹ chạy lại ôm lấy tôi cứ như con gái nhớ người yêu lâu ngày gặp lại. Tôi ngại quá đẩy mẹ ra, nhưng mẹ dường như không để ý điều đó, có lẽ mẹ nghĩ tôi vẫn còn nhỏ…
– Kìa mẹ, người ta nhìn kìa. Tôi nói khẽ vào tai mẹ.
– Kệ họ, mẹ nhớ con.
Về đến nhà cảm giác ấy lại tràn về, mới hôm tết mà tôi thấy như đã lâu quá rồi. Trên chiếc bàn ăn này hai mẹ con tôi còn xô đi đẩy lại, nhớ…
Tôi nằm dài trên giường, mùi nước xả vải thơm lừng như mùi tóc mẹ phảng phất đâu đây.
– Con dậy tắm đi rồi ăn cơm. Mẹ ở dưới bếp giục lên.
– Vâng. Con nằm tí đã.
Tôi ngủ thiếp đi một lúc, trong giấc mơ, tôi mơ giấc mơ ướt, ướt đẫm cơ thể mẹ… Tôi mở mắt ra đã thấy mẹ ngồi cạnh từ bao giờ.
– Con ngủ trông đẹp như thiên thần. Mẹ nói.
– Con ngủ lâu chưa mẹ, sao mẹ không gọi con dậy?
Mẹ đứng dậy dọn cơm, tôi lẽo đẽo đi rửa mặt rồi ngồi xuống bàn ăn đối diện mẹ. Mẹ đẹp, đẹp như thiên thần.
– Con ăn đi, dạo này hơi gầy thì phải.
– Con vẫn thế mà..
Tay gắp thức ăn, còn chân tôi để lên chân mẹ dưới bàn ăn, day day. Bé, tôi hay nghịch như thế, hai mẹ con vừa ăn vừa đá chân nhau, nghịch ngợm. Giờ tôi muốn ôn lại kỉ niệm đó, cũng giả vờ ăn rồi dưới bàn chân tôi đá chân mẹ. Mẹ cũng chẳng vừa, đá lại chân tôi rồi cưới khoái chí.
Trước còn bé, tôi vô tư đá vào chân mẹ, có khi còn trườn người xuống đá vào đùi, vào bụng mẹ. Giờ chân tôi dài hơn, ngồi một chỗ tôi có thế với tới bướm mẹ. Mẹ mặc váy, ngại ngùng khép chân lại khi chân tôi đưa lên chạm vào chỗ ấy. Một lần, hai lần rồi mẹ không khép nữa, cứ ăn trong khi chân tôi day lên lớp quần lót mỏng của mẹ. Mẹ dạng chân rộng ra để tôi dung ngón chân cái ấn vào… Tách ra… Tội lỗi…
Mẹ cúi gằm mặt xuống ăn, không dám ngẩng lên nhìn tôi, tôi biết cô bé của mẹ đang khóc, cơ thể mẹ đang run lên… Tôi không dừng lại, vừa ăn vừa tiếp tục day lên mu mẹ. Nghịch tử.! Một lúc, mẹ khép hai chân lại kẹp chân tôi ở giữa, ngẩng mặt lên nhìn tôi, cả hai đều ngại ngùng… trong giây phút ấy… Bốn mắt nhìn nhau, không ai biết nói gì. Tôi rút chân lại…
Mẹ bỏ bát xuông, đứng dậy, tôi nghĩ mẹ buồn sẽ vào giường nhưng ngược lại với suy đoán của tôi, mẹ ra chỗ tôi, ôm tôi rồi hôn lên má tôi ngấu nghiến. Tôi ngạc nhiên bần thần bỏ bát đứng dậy, mẹ hôn lên môi tôi, chủ động cho tay xuống đũng quần tôi tìm chú bé..
– Mẹ! Tôi gọi nhẹ nhàng.
– Mẹ nhớ con lắm, mẹ bất chấp tất cả, con xem này, cô bé của mẹ lại khóc rồi, bắt đền con đấy. Mẹ vừa nói vừa nằm tay tôi đưa xuống bướm mẹ.
Ướt thật, mới đó mà cô bé của mẹ khóc nhè, ướt sung tay tôi. Mẹ hôn tôi mãnh liệt, hai tay tụt quần tôi xuống, luồn tay vào áo xoa lên ngực tôi rồi tụt quần tôi xuống. Tôi đè mẹ ngay xuống sàn bếp, sàn mát lạnh nhưng tình yêu lúc này làm cho ấm hơn. Mẹ rên khẽ mắt nhắm nghiền khi tôi xoa lên váy mẹ. Mẹ chờ đợi điều gì đó quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm. Tôi hôn lên môi mẹ như bao lần, mẹ dang chân rộng ra để chiếc quần tụt xuống, ngay tại sàn nhà, bát đĩa đồ ăn còn chênh vênh.
Mẹ kéo người tôi áp lại gần để da thịt chạm vào nhau ấm áp, để tình cảm mẹ con thêm gắn bó hay để tình yêu nam nữ thêm thăng hoa… Nghịch tử, tội lỗi…
Tôi nhét chú bé vào bướm mẹ mà không cần kích thích gì cả, vì tôi biết cô bé của mẹ khóc nhè quá nhiều nước rồi. Mẹ ưỡn người lên khi tôi đút sâu vào, lấp đầy khoảng trống trong mẹ.
– Con tôi…
Tôi hôn lên ngực mẹ nhẹ nhàng, khi mãnh liệt hai tay tôi tham lam bóp chặt hai bên ngực mẹ. Bên dưới, tôi ra sức ấn, dập sâu vào. Nước nhờn của mẹ tràn ra hai bên, hai vú mẹ nhảy tưng tưng theo từng dịp dập. Tóc mẹ xõa dài che đi khuôn mặt tội nghiệp. Làn da trắng của mẹ như gái 20, bụng mẹ không chút rạn, săn chắc như gái chưa chồng, mái tóc thơm phức mùi hương quê đồng nội. Tôi ngây ngất trong cảm giác đê mê. Tôi rên khẽ mỗi khi đút vào chỗ ấy, chỗ giao hoan, chỗ mà tôi đã ra đời.
Mẹ xoa lên lưng tôi, kéo mông tôi sát vào sâu hơn, tôi dập nhanh hơn, mẹ rên khẽ, thở dài, rồi hai tay mẹ cào cấu lưng tôi. Đôi khi tay mẹ quờ lung tung, nắm lấy chân bàn khi tôi đẩy mẹ mạnh hơn. Hai chân mẹ được đặt lên vai tôi, mu mẹ nhô cao mời gọi, hồng hào như gái còn trinh. Những chùm lôngđen của mẹ bết lại từng mảng, một vài cái quá dài còn chui vào sâu bên trong, chú bé của tôi lọt thỏm trong rừng rậm của mẹ không lối thoát. Rồi mẹ chủ động ngồi dậy, bám tay vào bàn ăn để tôi thúc từ phía sau vào.. Mông mẹ đẹp, trắng nõn nà, hai múi khế nhô cao, bạch bạch…
Cửa đã khóa, không có ai vào, chỉ còn hai kẻ nghịch đồ đang tội lỗi. Chỉ còn hai mẹ con, hai đôi tình nhân đang hì hục giao hoan. Mẹ quay lại nhìn tôi, tóc rũ rượi.
– Mẹ thích không, tôi cúi vào tai mẹ mà nói.
– Con biết mà. Mẹ tránh đi.
Đúng, chả lẽ một người mẹ lại nói với con trai mình rằng và ta sướng khi được con trai cho vào từ phía sau. Tôi không giận mẹ vì mẹ không bao giờ nói những lời thô tục ấy, nhưng tôi biết mẹ đang lên đỉnh, khi mắt mẹ nhằm lại và khi dâm thủy của mẹ chảy xuông sàn nhà.
Tôi ôm chặt mẹ từ phía sau, bắn những giọt nóng hổi vào cơ thể mẹ. Mẹ dang người ra đón nhận, mẹ rên to hơn chút khi từng đợt được đẩy vào.
– Con tôi.
Tôi kéo mẹ nằm xuống sàn, mẹ nằm trên tôi, gục vào ngực tôi bẽn lẽn sau cuộc giao hoan mệt mỏi.
– Mai đi hả mẹ?
– Ừ. Mẹ từ chối suốt nhưng năm nay phải đi, từ chối mãi không được.
– Mọi năm sao mẹ không đi?
– Con biết mà. Người ta đi cùng gia đình chồng con, còn mẹ có một thân một mình, tủi thân lắm.
Tôi xoa lên lưng mẹ như đứa trẻ, chú bé teo lại, cô bé chảy nước ra bụng tôi nhơ nhớp.
– Hôm nay an toàn hả mẹ?
– Không, mai mẹ uống thuốc.
– Hôm nay sao mẹ lạ thế? Tôi hỏi.
– Sao?
– Mẹ chủ động, lại ra nhiều nước, chảy ướt hết rồi.
– Mẹ chắc sắp đến ngày rụng trứng nên hưng phấn hơn thì phải.
Tôi và mẹ bỏ bữa ăn đó, hai mẹ con ôm nhau trần truồng ngủ ngay tại sàn bếp lạnh lẽo. Mệt!
Sáng hôm sau, hai mẹ con tập trung ở cơ quan mẹ, ai cũng khen tôi đẹp trai, trưởng thành. Vì tôi ít khi gặp đồng nghiệp của mẹ nên họ không nhận ra tôi. Hai mẹ con được ngồi chung ghế, mẹ gục đầu vào vai tôi ngủ ngon lành.
Có rất nhiều đồng nghiệp nam có gia đình nhưng tán tỉnh chòng ghẹo mẹ tôi, vì họ biết bố mẹ tôi không hạnh phúc, bố tôi có người khác bên ngoài và cũng vì mẹ tôi đẹp mặn mà trẻ trung. Có nhiều ông còn buông lời ong bướm, giả bộ bê đồ hộ mẹ tôi để đụng chạm, tôi nhìn mà nóng cả mắt nhưng không thể làm gì được. Chả lẽ lại ghen? Tôi không có quyền đó. Mẹ tôi là người chung thủy, cổ hủ nên nhẹ nhàng từ chối họ, tôi biết từ lâu rồi mẹ chỉ có tôi nhưng sao trong lòng thấy bực bội. Ghen?
Đêm, hai mẹ con tôi được bố trí chung phòng, phòng đôi. Mẹ vừa từ phòng tắm ra tôi đã ôm chầm lấy mẹ hôn ngấu nghiến. Mẹ không hiểu gì đẩy tôi ra:
– Con đi tắm đi, hôm nay đi cả ngày rồi, hôi lắm.
Tôi kệ mẹ nói, giật tung chiếc khăn tắm che cơ thể mẹ xuống, mẹ trần truồng đứng giữa nhà nghỉ, cô bé còn ươn ướt vì mẹ vừa tắm xong.
Tôi bế quẳng mẹ lên giường, mẹ co người lại khi thấy tôi như con thú dữ định ăn tươi nuốt sống mẹ. Mẹ không kháng cự, mặc tôi dày vò cơ thể mẹ. Tôi chả thèm quan tâm mẹ nghĩ gì, cho chú bé vào và dập. Cứ nghĩ đến cảnh mấy gã đàn ông ong bướm mẹ là tôi tức sôi máu, tôi dập như vũ bão vào hĩm mẹ. Mẹ chịu đựng, hai mắt mẹ mở trừng trừng nhìn lên sàn nhà, vú mẹ nhảy lên xuống theo nhịp dập của tôi. Tôi bắt mẹ làm đủ tư thế, tôi chỉ muốn mẹ là của tôi, ích kỉ…
– Mẹ nói đi, mẹ là của con… Tôi gào lên…
Mẹ không hiểu tại sao hôm nay tôi mạnh bạo thế, mẹ ngơ ngác khi thấy tôi dập điên dại vào bướm mẹ, nóng ran…
– Mẹ nói đi, cái này là của con… Tôi gào lên chỉ vào bướm mẹ…
Mẹ đâu biết rằng tôi ghen, tôi ghen vu vơ, tôi ghen mà tôi không có quyền đó…
– Mẹ nói đi, cái này là của con thôi… Tôi nói như thét vào tai mẹ khi xoa lên hai bầu ngực của mẹ.
Mẹ không nói, không làm gì cả….
Và tôi ra…
-> Đièu gì sẽ xảy ra khi định mệnh sắp đặt….?
-> Liệu sau này tôi có còn ghen với ai nữa khi có người đàn ông tán tỉnh mẹ?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nấm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Liệu mọi sự có an toàn như mẹ tôi nói?
-> Liệu tôi có gặp một người tình mới thay thế cho HHTT?
HHTT tên thật là gì, bí mật cuộc đời Mongmanhdv đến chap 13 mới bật mí, vậy HHTT tại sao lại chết? Ai cho tôi biết với, làm ơn đi… Câu trả lời chưa có ai trả lời đúng. …
Hối sau sẽ rõ…
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, tao đưa mày đi xuống thăm em này dễ thương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bế nó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợ mà tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ còn ở bên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ … Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉ và tốt quá, anh sẽ đưa chú lên chức trưởng phòng, cố lên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứ ba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉ có anh thôi, em chỉ dành cho mình anh thôi, chỉ mình anh đục vào cái lỗ này của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉ yêu anh thôi, em thoả mãn khi ở bên anh bấy lâu”…. Trời ạ, những thứ mong manh đều dễ vỡ thế sao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họ mượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệ đều mong manh ư?
(Truyện tại Truyen18 chấm Mobi – TruyenKK )
Tôi làm gì có quyền ghen với họ chứ, dù sao thì mẹ tôi cũng còn trẻ, mà đàn ông thì háo sắc. Có người đàn ông nào thấy đàn bà đẹp lại không đong đưa ong bướm. Nhất là mẹ tôi, vừa trẻ đẹp, vừa khiêu gợi lại hiền dịu. Thực sự tôi khâm phục mẹ tôi, giữa bao sóng gió cuộc đời, giữa bao cám dỗ xã hội, bố tôi lại như thế bao năm mà mẹ tôi vẫn chung thủy. Đó là đức tính mà tôi sau này cứ đi tìm cho mình người con gái như thế.. Nhưng…
Tôi nằm bên mẹ, cả hai nhìn lên trần khách sạn, không ai nói với ai…
– Con ghen với họ à? Mẹ mở lời trước.
– Con không rõ, nhưng con không muốn thấy ai chòng ghẹo mẹ.
– Con ích kỉ quá.
– Nhưng con chỉ muốn mẹ là của con, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
– Là sao?
– Nghĩa là mẹ vừa là mẹ, vừa là bạn tình của con.
– Thì vẫn vậy mà, mẹ vẫn là mẹ của con, điều đó không bao giờ thay đổi, vì mẹ sinh ra con. Con từ đây mà ra. Mẹ nói rồi đưa tay tôi vào bướm mẹ ươn ướt. Và từ lâu mẹ đã chung chăn gối với con…
– Vì thế con ghen với họ, con không muốn mẹ có ai cả.
– Từ lâu rồi mẹ chỉ có mình con, nếu mẹ có tính đó thì mẹ đã đi bước nữa từ lâu.
Tôi quay sang ôm mẹ vào lòng, nhìn thẳng mắt mẹ: “Con yêu mẹ”. Tôi nói nhẹ nhàng rồi hôn lên môi mẹ như đôi tình nhân trao yêu thương, vụng dại…
Mẹ nhắm mắt lại, im lặng…
– Sao mẹ không nói gì? Tôi tò mò.
– Hồi bé con cũng hay nói với mẹ như thế, “con yêu mẹ”, lúc đó con vừa nói vừa nựng lên má mẹ. Giờ con cũng nói như thế nhưng lại hôn lên môi mẹ, hai cảm giác khác nhau quá!
– Một lúc nào đó, con sẽ nói với mẹ như thế, nhưng là của nam nữ yêu nhau, chứ không phải..
Mẹ bịt miệng tôi lại không cho tôi nói hết câu:
– Con mãi mãi chỉ là con của mẹ, mẹ chỉ coi con là đứa con bé bóng của mẹ…
– Còn…?
– Chuyện đó coi như là bí mật, là mẹ hi sinh vì con…. Tình mẫu tử là thiêng liêng nhất, hơn cả tình nam nữ..
Tôi ôm mẹ vào lòng, hai mẹ con chìm vào giấc ngủ…
Cả ngày hôm sau đi chơi với đoàn, nhìn mẹ tôi cười vui vẻ tôi cũng vui theo, toàn các cô chú lớn tuổi không hợp với tôi nhưng tôi xác định đi chủ yếu để cho mẹ vui nên cũng giả vờ vui theo. Mấy người đàn ông vẫn buông lời ong bướm trêu mẹ tôi nhưng tôi không còn ghen nữa, tôi biết mẹ tôi như nào…
Đêm nay là đêm cuối, sáng mai đoàn trả phòng ra về. Sau khi ăn xong tôi rủ mẹ đi dạo. Mẹ mặc chiếc váy rộng, đẹp như con gái. Hai mẹ con đi song song nhau như bao đôi tình nhân khác. Hồi lâu tôi nắm tay mẹ, mẹ giật tay lại nhưng tôi cứ giữ chặt.
– Ở đây có ai biết chúng ta đâu mà mẹ, hơn nữa mình là mẹ con mà. Tôi trấn an.
– Nhưng kì quá. Mẹ không quen.
Tôi dẫn mẹ vào một góc, ánh đèn lờ mờ toát lên vẻ đẹp của mẹ. Mẹ gục đầu vào vai tôi như những cặp tình nhân khác.
– Mai về rồi, nhanh nhỉ?
– Sau này có dịp con sẽ đưa mẹ đi chơi khắp nơi, chỉ có mẹ con mình thôi.
– Biết đến bao giờ nhỉ?
– Chắc cũng nhanh thôi, mẹ muốn đi đâu?
– Nơi nào tràn ngập hoa lá thiên nhiên.
– Tuần trăng mật mẹ nhỉ?
Mẹ cốc đầu tôi, rồi lại tựa vào vai tôi.
– Con có chán mẹ không? Mẹ nói khi nhìn xa xa.
– Chán gì?
– Mẹ sợ con quen người con gái khác trẻ hơn mẹ, con lại biết hết về mẹ rồi…
Tôi thò tay vào ngực mẹ, đầy một tay là bầu ngực của mẹ, căng cứng.
– Hôm nay cứng hơn thì phải… Tôi nói vào tai mẹ.
– Vẫn thế mà, chắc mẹ sắp rụng trứng…
Tôi dìu mẹ về phòng khi câu chuyện còn dang dở. Ai biết ngày sau ra sao, ai biết tôi sẽ quen người con gái khác trẻ hơn… Tuần trăng mật?
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?
Tôi bế thốc mẹ lên giường khi vừa đi dạo về, mẹ ú ớ đẩy nhẹ tôi ra cho có lệ, chứ tôi biết cô bé của mẹ đã muốn gặp chú bé của tôi rồi. Tôi nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo của mẹ xuống, thốc chiếc váy của mẹ lên ngực, không cả kịp cởi váy xuống, vội vàng xoa lên quần lót của mẹ…
Rồi vội vàng mẹ kéo quần tôi xuống, nhanh như lúc tôi cởi áo mẹ ra vậy.. Mẹ vội vàng cho chú bé của tôi vào bướm mẹ trong khi quần lót của tôi chưa kịp rũ bỏ khỏi chân. Tôi biết hôm nay mẹ ham muốn nhiều hơn, nước nhờn của mẹ ra đầy tay tôi dù tôi mới chạm vào một nửa.
– Con yêu mẹ lắm. Tôi vừa nói vừa ấn sâu vào bên trong.
Mẹ kéo mông tôi vào sâu hơn, váy mẹ vén cao lên ngực, bên dưới là cô bé múp míp đầy đặn đang khóc nhè, từng sợi lông bay bay… Nghịch tử!
Tôi dập xuống như quên trời đất xung quanh, quên cả bỏ chiếc váy rộng của mẹ ra. Thường thì tôi sẽ không để mẹ mặc gì khi quan hệ, nhưng hôm nay không hiểu sao, tôi chỉ muốn cho ngay vào, có lẽ mẹ cũng vậy..
Mẹ dạng hai chân ra rộng hơn, hai mắt nhắm nghiền, hai tay ôm lấy người tôi. Còn tôi hay tay chống xuống giường ra sức đâm sâu vào nơi mà tôi đã ra đời, sâu thẳm…
Thi thoảng thôi bóp hai tay lên ngực mẹ, váy mẹ che đi hai bầu vú căng mọng càng làm tôi cuốn hút hơn… Tiếng nhóp nhép, tiếng bì bõm của chú bé lặn lội trong cô bé nhầy nhụa, mong manh quá!
Tôi nghe rõ tiếng mẹ rên khẽ, nhỏ thôi nhưng đủ để tôi nghe thấy, mẹ lẩm bẩm trong miệng những câu vô thức mà tôi không hiểu, mãi sau này tôi mới nghe được, đó là bí mật của mẹ con tôi…
Mẹ ngồi dậy đẩy tôi nằm xuống, mẹ chùm váy lên phần bên dưới hai người, nhấm nhổm lên bụng tôi. Cắm vào rút ra, cắm vào rút ra, tôi cảm nhận rõ cô bé của mẹ mút chặt chú bé của tôi. Những dòng dâm thủy của mẹ chảy dài trên bụng dưới của tôi, bết lại những sợi lông lưa thưa của tôi, chảy xuống hậu môn, xuống háng tôi…
Mẹ ngồi hẳn lên bụng tôi, chú bé chổng lên sâu thẳm vào tử cung mẹ… Mẹ ngấu nghiến day đi day lại trên bụng tôi, hai tay mẹ bóp chặt ngực tôi rồi…
Mẹ nằm trên tôi thở dốc….
Tôi biết mẹ ra…
Tôi biết mẹ lên đỉnh…
Tôi vuốt ve lưng mẹ nhẹ nhàng… Mẹ lim dim hưởng thụ giây phút ấy… Mong manh…
– Mẹ hôm nay sao thế?
– Sao?
– Con thấy lạ…
– Nói ra thì thật xấu hổ, mẹ hôm nay có hứng, lâu rồi mẹ mới có cảm giác lên đỉnh. Trước quan hệ với con mẹ có cảm giác nhưng hôm nay thấy lạ lắm….
– Mẹ lên đỉnh mà.
– Ừ.
– Thế xong rồi, mẹ dậy đi rửa đi. Mẹ ra nhiều quá.
– Con chưa ra mà, để mẹ làm cho con ra…
– Không cần mà mẹ, mẹ lên đỉnh là con vui rồi.
Mẹ mặc kệ tôi nói, nằm xuống giường trở lại rồi kéo tôi nằm đè lên mẹ. Hai chân mẹ lại dang rộng ra, tôi nhìn rõ cô bé của mẹ mọng đỏ, sưng lên, từng giọt dâm thủy đầm đìa hai bên mép trắng đục…
Tôi lại cho chú bé vào, lại dập… Mẹ nhắm mắt lại, miệng nhoẻn cười thỏa mãn… Hai bầu vú mẹ tưng tưng theo dịp dập, chảy xuống hai bên cạnh sườn..
Chiếc váy của mẹ chùm lấy phần dưới hai cơ thể đang nhịp nhàng… Tội lỗi…
Tôi kê gối lên mông mẹ, mẹ ưỡn mu lên thật cao mời gọi, tôi xoa lên mu mẹ, banh hai bên mép ra nhìn một lúc, mẹ e dè che lại, vội vàng kéo chú bé cho vào..
Tôi dập như điên dại, chiếc gối xô lệch, chiếc váy bập bùng bay bay theo nhịp gió… Tôi cúi xuống hôn lên môi mẹ, mẹ đáp trả nhiệt tình như hai con thiêu thân nghịch tử…
– Mẹ có mang thuốc đi không? Tôi thủ thỉ vào tai mẹ.
– Không, con cho ra ngoài nhé….
Tôi muốn xuất vào trong mẹ quá, tôi muốn hai chất nhờn quện vào nhau chảy ra từ bướm mẹ xuống đệm, nhưng…
Tôi ra, tôi muốn cho ra ngoài nhưng không kịp nữa, chiếc vày lùm xùm làm vương lại trong mẹ một chút gì đó, tôi không nhớ rõ…
– Con có cho vào trong chút nào không?
– Con không rõ, nó bắn nhanh quá… Tại cái váy…
– Chắc không sao, mẹ thấy con xuất ra váy mẹ nhiều mà…
– Vâng, lúc ra con khó kiểm soát quá, tại mẹ?
– Sao tại mẹ?
– Vì hôm nay mẹ đẹp quá… Tôi nịnh…
Tôi nằm gục lên mẹ, miệng tôi ngậm vú mẹ… Mẹ xoa đầu tôi, cả hai im lặng. Mùi xác thịt, mùi sinh dục nồng nặc, cô bé khóc nhè chảy xuống đệm từng mảng…
Tôi ôm mẹ vào lòng, ngày mai…
Sáng, mọi người trả phòng, khuôn mặt mẹ tôi rạng rỡ, chiếc váy dính đầy tinh dịch của tôi mẹ cuốn lại trong va li. Trên đường về, mẹ gục đầu vào vai tôi:
– Có đúng hôm qua con không cho ít nào vào không?
– Con không chắc, nhưng để an toàn mẹ cứ mua thuốc uống.
– Me sợ sổ huyết, nhưng mẹ sẽ mua..
Tôi đi học ngay sau đó, xa mẹ ngay sau đó. Trước khi đi tôi không quên ôm mẹ, sờ ti mẹ và không quên chào cô bé của mẹ… Mẹ rơm rớm nước mắt khi chia tay tôi, lần nào cũng vậy…
Tôi nhìn khắp cơ thể mẹ từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng in dấu của tôi, rồi chào mẹ ra đi…
Tôi vẫn gọi điện về cho mẹ hàng ngày, vẫn tán tỉnh, vẫn ong bướm những lời có cánh với mẹ… Mẹ e thẹn không đề cập gì đến chuyện đó, lúc nào cũng dặn tôi học tốt…
Gần tháng sau trong khi tôi đang ngồi học trong phòng trọ thì mẹ tôi đi vào. Tôi ngạc nhiên vô cùng.
– Sao mẹ lên làm gì, con định cuối tuần về.
– Mẹ lên có việc gấp con à.
– Chuyện gì vậy mẹ? Bố lại về và đánh mẹ sao? Hay là lại chuyện bán nhà? Hay ly hôn?
– Không?
– Vậy chuyện gì?
– Con cứ từ từ, tối ăn cơm xong mẹ nói.
– Không, mẹ vất vả từ quên lên chứng tỏ có chuyện quan trọng, mẹ nói đi. Tôi nắm tay mẹ giật giật.
Mẹ khóc tu tu như đứa trẻ, tôi ôm mẹ vào lòng không hiểu tại sao.
– Bố lại đánh mẹ à?
– Không, hu hu…
– Vậy tại sao?
– Tại con đấy.
– Sao tại con?
– Mẹ chậm kinh rồi…
Tôi ôm mẹ ngồi bệt xuống sàn nhà… Lạnh….
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ….? Nghịch tử?
-> Đièu gì sẽ xảy ra khi một giọt nước của tôi gặp trứng của mẹ….?
-> Liệu sau này tôi có còn ghen với ai nữa khi có người đàn ông tán tỉnh mẹ?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nấm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Liệu tôi và mẹ có một tuần trăng mật như đã hứa?
-> Liệu tôi có gặp một người tình mới thay thế cho HHTT?
HHTT tên thật là gì, bí mật cuộc đời Mongmanhdv đến chap 13 mới bật mí, vậy HHTT tại sao lại chết? Ai cho tôi biết với, làm ơn đi… Câu trả lời chưa có ai trả lời đúng. …
Hối sau sẽ rõ…
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, tao đưa mày đi xuống thăm em này dễ thương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bế nó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợ mà tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ còn ở bên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ … Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉ và tốt quá, anh sẽ đưa chú lên chức trưởng phòng, cố lên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứ ba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉ có anh thôi, em chỉ dành cho mình anh thôi, chỉ mình anh đục vào cái lỗ này của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉ yêu anh thôi, em thoả mãn khi ở bên anh bấy lâu”…. Trời ạ, những thứ mong manh đều dễ vỡ thế sao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họ mượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệ đều mong manh ư?
(Truyện tại Truyen18 chấm Mobi – TruyenKK )
Tôi im lặng trong giây lát rồi ngồi bệt xuống nền nhà. Mẹ tôi đứng như trời trồng không nói. Định mệnh! Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi?
– Liệu có thật không mẹ? Mẹ thử chưa? Tôi nhìn vào mắt mẹ đong đầy lo lắng.
– Mẹ chưa thử nhưng mẹ ít khi chậm kinh lắm.
– Có khi nào do tâm lí, hay do đợt đi chơi với mọi người làm mẹ thay đổi sinh lí nên vậy? Tôi cố gắng tìm ra lý do để mong một sự thật nào đó nhỏ nhoi sót lại.
– Mẹ không biết, chỉ có cách thử thôi. Nhưng mẹ biết rõ cơ thể mẹ mà, 99% là có rồi. Mẹ run run nhìn tôi trách móc. Tôi thấy sự lo sợ hiện lên trong khuôn mặt mẹ, mệt mỏi! Nghịch tử!
– Con nhớ là con cho ra ngoài mà nhỉ? Tôi cố nhớ lại.
– Không mà, con có bắn một ít vào, mẹ chủ quan quá… Mẹ lại rưng rức khóc… Lại mềm yếu như ngày đầu khi nghịch tử mới xảy ra…
Tôi đứng dậy ôm mẹ vào lòng, an ủi mẹ. Mà an ủi gì chứ, dù sao thì mọi chuyện đã là định mệnh như tiêu đề của chap 16 này vậy. Mẹ gục đầu vào vai tôi thút thít như cô gái lần đầu ăn vụng rồi để lại hậu quả. Nước mắt mẹ ướt đẫm bờ vai tôi. Im lặng…
Tôi dìu mẹ vào nhà ngồi nghỉ, không ai nói gì, rồi nước mắt mẹ cũng ngớt, một nét buồn khó tả trên khuôn mặt mẹ. Tôi định đi nấu cơm nhưng không còn tâm trạng nào nữa, cũng cứ ngồi trên ghế ủ rũ. Tội lỗi…
– Nếu có thì sao hả mẹ? Một cậu bé chưa từng trải qua chuyện đó như tôi tò mò lẫn lo sợ.
– Mẹ không biết, nhưng mẹ hy vọng không có. Bao nhiêu lần chúng ta quan hệ mẹ đã cố tránh để không có chuyện gì xảy ra, nhưng…
– Nếu có thì sao hả mẹ? Tôi lặp lại câu hỏi chỉ mong mẹ trả lời khác đi…
– Mẹ không biết… Rồi mẹ lại ôm mặt khóc…
– Con trưởng thành rồi, con có thể nuôi mẹ và em bé… Tôi khờ khạo….
– Không phải vấn đề đó con à.
– Vậy thì sao? Còn vấn đề nào khác nữa? Tôi hỏi liên tục.
– Nhiều vấn đề lắm con à. Vấn đề đạo đức, xã hội, y học….
– Con chưa hiểu?
Mẹ thở dài, trầm ngâm nhìn xa xăm đăm chiêu…
– Đạo đức thì mẹ con sao lại có con được, mẹ sinh ra con trong tử cung me, con chào đời trong cơ thể mẹ, rồi bây giờ con lại nuôi sự sống trong bụng mẹ, con thụ tinh cho mẹ…
– Rồi sao?
– Xã hội nào chấp nhận chuyện đó? Mẹ con ta đối mặt sao với người đời, mẹ còn mặt mũi nào nhìn ông bà, người thân, ngay cả bố con cũng sẽ nghĩ gì? Bao năm qua mẹ chung thủy là vậy?
– Con hiểu rồi. Tôi lí nhí.
– Còn về y học, mẹ con không thể sinh con lành lặn được, đứa trẻ không thể phát triển như những đứa trẻ bình thường khác.
– Nhưng…
– Nhưng sao? Chưa kể đến cách xưng hô như thế nào nữa. Mẹ chết mất. Nó là em con nhưng thực ra là con của con, mẹ là mẹ của em bé nhưng lại là bà của nó. Loạn hết rồi. Mẹ lại nức nở.
Tôi gục đầu xuống bàn, khổ sở quá, nghịch tử quá…
– Thôi mẹ con mình đi ăn cơm đã rồi tính, mẹ đi xa nên mệt rồi, mẹ tắm đi rồi ăn. Chuyện đó tính sau.
Mẹ thở dài, lặng lẽ lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh. Tiếng nước chảy róc rách lâu hơn mọi khi, có lẽ mẹ muốn gột rửa những nhơ nhớp còn vương lại trên cơ thể mẹ…
Mẹ bước ra với cơ thể trần truồng không ngần ngại, chưa bao giờ mẹ như vô ý như thế, lúc nào mẹ cũng ý tứ, kín đáo che đi mọi thứ, kể cả khi tôi và mẹ làm chuyện vợ chồng bao nhiêu lần rồi.
– Mẹ hôm nay đẹp quá, sao lại khỏa thân trước mặt con thế này, có bao giờ mẹ như vậy đâu, tôi tò mò!
– Mẹ muốn cho con xem cơ thể mẹ có khác biệt gì không thôi.
– Con không thấy khác gì cả, mẹ xinh hơn thôi. Tôi gật gù.
– Ừ. Nếu có thì cơ thể cũng không thay đổi gì cả, vì mới mà.
Tôi ôm mẹ vào lòng, mẹ trần truồng trong vòng tay tôi nhưng tôi không có cảm giác gì cả, tôi lo sợ điều gì đó… Mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?
Hai mẹ con đi ăn tối xong tôi đưa mẹ ra công viên quen thuộc, nơi mà tôi và mẹ ra đó nhiều lần trước đây. Mẹ ôm chặt eo tôi khi ngồi trên xe, tôi biết mẹ yếu đuối nhất những lúc như này…
Tôi chọn ghế đá nơi ít người qua lại để tâm sự cùng mẹ, hai mẹ con có nhiều điều để nói nhưng không ai nói với ai câu nào. Chỉ có tiếng thở dài xen lần những tiếng cười đùa của các cặp đôi khác.
– Lát về mua que thử thai nhé. Tôi bắt chuyện.
Mẹ thở dài rồi gục đầu vào vai tôi, ôm tôi không nói. Cả hai lặng lẽ trong góc khuất… Im lặng!
– Mẹ nhớ nơi này không?
– Nhớ, sao lại không. Con đã cho mẹ như cảm giác hẹn hò yêu đương ở nơi này mà. Mẹ chưa có cảm giác như thế trước đây.
– Tôi hôn lên bờ môi của mẹ, mẹ nhẹ nhàng đáp lại, tôi luồn tay vào bụng mẹ, xoa lên bụng mẹ. Liệu trong bụng mẹ lúc này có giọt máu của tôi không. Nếu là trước đây tôi đã trượt tay xuống cô bé khóc nhè của mẹ, nhưng…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?
Mẹ hiểu tôi nghĩ gì, đặt tay mẹ lên mu tay tôi trên bụng mẹ, cả hai im lặng…
Tôi chở mẹ về khi ánh đèn đêm dần tắt, ánh trăng tỏ rõ đường đi, khi các cặp nam nữ chìm đắm trong những nụ hôn ngây ngất. Qua hiệu thuốc, mẹ bịt khẩu trang đi vào. Tôi biết mẹ mua gì, nhìn xa xa suy nghĩ… Tội lỗi, định mệnh… Nghịch tử như tiêu đề của câu chuyện thật cuộc đời tôi vậy.
Hai mẹ con ôm nhau ngủ, cả hai cứ trằn trọc, không ai nói với ai câu nào, không ôm cũng không âu yếm, mỗi người một góc, tiếng thở dài, tiếng trở mình khiến cho cả hai mệt mỏi…
2h sáng…
Tôi vẫn thấy mẹ nhắm mắt nhưng còn thức…
– Mẹ ngủ đi. Mai dậy thử.
– Ừ. Con cũng ngủ đi, sáng mai mẹ thử, sáng thử chính xác hơn.
Tôi kéo mẹ lại gần, để đầu mẹ lên tay tôi:
– Nếu có thì sao hả mẹ? Tôi thì thầm vào tai mẹ hỏi lại câu hỏi ban chiều.
– Nếu mẹ hỏi con câu đó, con tính sao?
– Con không biết. Tôi trả lời như mẹ.
– Mẹ cũng vậy. Mẹ có lỗi với tổ tiên quá. Sao lại có người mẹ như mẹ trên đời. Mẹ đã loạn luân với con lại còn có em bé…
Mẹ khóc…
– Chưa có kết quả mà mẹ. Tôi động viên.
3h sáng…
Thức đêm mới biết đêm dài… Quả đúng như vậy. Tôi mong mau đến sáng nhanh nhưng…
– Con ngủ đi, muộn quá rồi. Mẹ giục…
– Nếu có em bé, mình giữ lại nhé. Tôi nói.
– Không, không thể nào, mẹ không thể giữ em bé lại được, còn tương lai của con, con muốn em bé sinh ra không được bình thường sao?
– Nhưng con muốn giữa chúng ta có kết quả tình yêu, con muốn làm cha..
– Rồi con sẽ gặp người phụ nữ khác, sẽ có những đứa con hoàn thiện, mẹ sẽ là bà nội của chúng… Mẹ và con mãi mãi là mẹ con, không có tình yêu nam nữ gì cả. Mẹ chỉ xem con là đứa con bé bỏng của mẹ…
– Nhưng con đã cho mẹ một giọt máu rồi?
– Thì sao? Hãy quên mọi chuyện đi con à…
Tôi thở dài… Mẹ đưa tay tôi vào bụng mẹ ấm áp.
– Mẹ không biết có hay không nhưng nếu có thì một sinh linh đang tồn tại trong cơ thể mẹ, đó là kết quả của sai lầm giữa chúng ta. Mẹ cũng muốn làm mẹ lần nữa nhưng…
Tôi hôn lên trán mẹ, tay mẹ kéo tay tôi từ bụng xuống bướm mẹ, khô khan!
– Trước con chào đời, mẹ bị rạch chỗ này mấy mũi, vì con sinh ra to quá, giờ con lại chui vào, mẹ không bị rạch nữa nhưng…
Tôi xoa lên bướm mẹ, khô khan nhưng múp mĩm. Tôi cứ day day chỗ ấy, tò mò dù bao lần quen thuộc quá rồi. Mẹ chủ động dạng hai chân ra để tay tôi vào sâu hơn, hồi lâu nước nhờn cũng chảy ra ướt đẫm tay tôi.
– Con tôi…
Tôi cởi áo mẹ ra, ánh đèn lờ mờ toát lên ngực mẹ căng tròn, cứng hơn mọi khi. Có lẽ.. Tôi tự nhủ. Mẹ mạnh dạn kéo quần tôi xuống lôi chú bé ra xóc nhẹ… Chú bé của tôi lớn nhanh trong tay mềm mại của mẹ. Mẹ đẹp quá, đẹp như thiên thần…
– Mình dừng lại nhé, con không muốn làm chuyện đó lúc này, con lo lắm…
Mẹ không nói, nhắm mắt đưa chú bé vào cô bé của mẹ, quần lót của mẹ chỉ được vén qua một bên, chưa tụt hẳn ra…
Chú bé dễ dàng tách đôi ngã ba của mẹ ra chui vào, ấm áp…
– Mọi chuyện đã xảy ra rồi, biết đâu hôm nay sẽ là lần cuối mẹ con mình âu yếm bên nhau thế này?
– Là sao? Ý mẹ là…
Mẹ không nói, ấn sâu cô bé vào chú bé của tôi, rồi mẹ ngồi lên bụng tôi, dập mãnh liệt như chưa bao giờ được làm thế. Chiếc quần lót vẫn trên người mẹ, chỉ có chiếc áo lót rũ rượi nằm chỏng chơ dưới góc giường. Tôi thì ngược lại, chiếc quần đã nằm dưới đất, chỉ còn chiếc áo lót trên người. Nghịch tử…
Mẹ day day liên tục trên bụng tôi, chú bé xoáy đều trong cơ thể mẹ, nước nhờn ra quá nhiều làm ướt đẫm lông mu tôi. Mẹ ngồi hẳn lên phi ngựa trên bụng tôi, hai tay mẹ chống lên ngực tôi mà dập xuống. Hồi lâu mẹ mệt, nằm gục trên bụng tôi thở dốc. Tôi đặt mẹ xuống, banh hai bên mép cô bé ra, sâu thẳm…
Tôi nhìn vào nơi mà tôi đã ra đời và là nơi tôi đã gieo giống cho mẹ… Nó huyền bí đến lạ kì, những chùm lông đen xoăn tít đan xen vào nhau, che lấp đi môi bé đỏ hồng.
Mẹ kéo đầu tôi vào môi mẹ, thủ thỉ vào tai tôi: “Giá như…”
– Giá như?
– Giá như con không phải là con của mẹ… Thì giây phút này sẽ là hạnh phúc nhất cuộc đời mẹ…
– Nhưng…
Tôi xoa lên ngực mẹ căng tròn, chú bé thúc liên tục vào tử cung mẹ, lôi ra những dòng nước nhờn ào ạt chảy xuống giường… Mẹ nhằm mắt rên khẽ, hai tay bám chặt hai đùi tôi, cào xé…
– Ngực mẹ căng hơn thì phải. Tôi nói nhỏ qua tiếng thở nhẹ…
– Có lẽ mẹ…
Tôi đặt hai chân mẹ lên vai, thúc sâu vào bướm mẹ, hai bên mép cô bé ửng đỏ, tách ra khi tôi ấn sâu vào. Mẹ bấu hai tay vào mép giường, ngực tưng tưng theo nhịp dập…
Mẹ ôm chầm lấy tôi, hai mẹ con ôm nhau trong tư thế đối mặt, mẹ đấy ra, tôi thúc vào, nhịp nhàng…
Tôi xoay người mẹ lại, mẹ chổng mông lên, hai chân đè lên gối, tôi thúc từ phía sau. Ngực mẹ lủng lẳng, mông mẹ tròn lẳn chóp chép…
Gần ra, tôi nằm đè lên mẹ, truyền hơi ấm cho mẹ thông qua chú bé tìm về nơi nguồn cội, mẹ hứng những giọt tinh dịch đặc quạnh trọn vẹn, tôi ra…
– Ngày mai…
– Ừ, ngày mai…
– Lâu rồi con mới ra trọn vẹn trong mẹ… Mẹ thích không?
– Suỵt!
Tôi mệt quá, ngủ thiếp đi, chú bé teo dần…
Sáng, tôi bừng tình trong giấc mơ, một giấc mơ hãi hùng… Dấu vết cuộc giao hoan còn đây, trên chiếc giường này vẫn còn những vệt nước loang lổ của hai mẹ con, những cộng lông trên giường lả tả, nhưng không thấy mẹ đâu…
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, không thấy, chạy ra ngõ, không thấy…
Tôi sợ, sợ khi nhớ đến giấc mơ đêm qua….
Tôi ngồi bệt xuống giường nhìn những vệt loang lổ ấy… Mẹ đâu?
Tôi nhìn lên bàn học, một gói nhỏ, một que thử thai đã bóc, một tờ giấy nhỏ… Định mệnh?
Ngày mai… Ngày mai…. Định mệnh… Nghịch tử… Mong manh,…..?
-> Điều gì sẽ xảy ra khi tôi nhìn kết quả que thử thai….?
-> Mẹ tôi đi đâu sau một đêm đầy cảm xúc?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nấm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Liệu tôi và mẹ có một tuần trăng mật như đã hứa?
-> Liệu mẹ tôi có phải rạch cô bé một lần nữa?
Tôi đã mơ giấc muộn màng như cuộc đời của mongmanhdv vậy?
Hối sau sẽ rõ…
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, tao đưa mày đi xuống thăm em này dễ thương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bế nó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợ mà tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ còn ở bên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ … Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉ và tốt quá, anh sẽ đưa chú lên chức trưởng phòng, cố lên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứ ba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉ có anh thôi, em chỉ dành cho mình anh thôi, chỉ mình anh đục vào cái lỗ này của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉ yêu anh thôi, em thoả mãn khi ở bên anh bấy lâu”…. Trời ạ, những thứ mong manh đều dễ vỡ thế sao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họ mượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệ đều mong manh ư?
(Truyện tại Truyen18 chấm Mobi – TruyenKK )
Vậy đấy, mẹ đã rời đi như thế sau đêm đầy cảm xúc. Cảm xúc còn lại trong tôi bây giờ là một mớ hỗn độn tạp nham. Mẹ đi đâu được chứ? Tại sao? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong tôi. Tôi ngồi bệt xuống đất, thẫn thờ nhìn lên bàn, nơi có que thử thai mẹ để gọn ghẽ, ngăn nắp như tính cách của mẹ vậy.
Tôi nhìn ra cửa sổ, dòng người tấp nập qua lại, tôi mong một điều gì đó mong manh thôi, nhưng vô vọng… Tôi chạy ra đường như kẻ điên dại, đến những nơi mà mẹ có thể đến, những nơi tôi và mẹ từng ghé qua, từng kỉ niệm… Tôi ra bến xe tìm mẹ, tôi ra công viên nơi tôi và mẹ hẹn hò, tôi vào rạp chiếu phim nơi lần đầu tôi cho mẹ cảm giác hồi hộp… Nhưng…. Có phải là những thứ mong manh đều dể vỡ?
Tôi mệt mỏi lê bước về phòng, bụng đói nhưng không muốn ăn gì, tâm trạng rối bời. Có lẽ mẹ về quê rồi, tôi tự nhủ. Tôi vội vàng ra bến xe bắt xe về ngay lúc ấy, bụng đói nhưng tôi không còn nghĩ được gì cả, đi và đi như kẻ mất hồn. Hình ảnh chiếc que thử thai trên bàn ám ảnh tôi đến giây phút ấy… Mong manh…
Tôi mong sao xe đi thật nhanh để về nhà, sao hôm nay xe chạy chậm vậy, tôi làu bàu, đường về như xa hơn hay ngăn cách mẹ con tôi đã xa hơn, dài hơn..
Tôi lê bước về nhà, cổng im lìm…
Thất vọng, tôi ngồi gục xuống sàn nhà, rơm rớm nước mắt. Tôi nhớ mẹ quá, mới đêm qua thôi, vậy mà… Tôi gọi điện về quê ngoại cho ông bà, họ hàng nhưng chỉ là những câu trả lời làm tôi thất vọng. Tôi nằm trên giường ngước nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi, căn nhà đầy kỉ niệm, đâu đâu cũng thấy hình ảnh hai mẹ con. Trên chiếc giường này đã bao lần tôi và mẹ lột bỏ quần áo rồi để những dòng nước rơi vãi trên ga giường…
Tôi ngồi dậy tìm cuốn sổ nhật kí, cũng lâu rồi tôi không đọc nó, kỉ ức chợt ùa về….
“Ngày ….. tháng…. năm…
Mình khó xử quá, càng ngày tình yêu mẫu tử càng bị che lấp đi bởi tình yêu nam nữ. Thật là trớ trêu nhưng đó lại là sự thật. Mình hận bản thân mình quá, ghê tởm bản thân mình quá, nhưng lí trí không thắng nổi trái tim mất rồi. Mình biết con trai mình cũng có cảm giác như mình, nó cũng nghen với người đàn ông khác, nó cũng yêu mình theo cách của người đàn ông yêu một người con gái chứ không phải tình yêu của người con dành cho người mẹ. Càng ngày mình càng bị cuốn hút vào đam mê thể xác, điều mà trước đây mình chưa từng có, cứ nghĩ mình lãnh cảm chuyện đó rồi nhưng với con mình thì cảm xúc lại tràn về, ào ạt trong mình.
Mình cũng là con người, mình cũng có cảm giác, mặc dù là tội lỗi nhưng cô bé của mình không nghe theo ý mình nữa, từ khi nó gặp chú bé của con. Đôi lúc mình cố gắng kìm chế cảm xúc khi làm chuyện ấy với con, cố gắng im lặng không biểu cảm lộ ra ngoài cho con mình biết rằng mình đang khoái cảm, thực lòng mình chỉ muốn thét lên, muốn cấu xé cơ thể đang đè lên trên mình. Đôi khi mình vì khoái cảm quá mà suýt quên người nằm trên mình là đứa con mà mình đứt ruột sinh ra, suýt mấy lần mình định buống xuôi theo cảm xúc, kệ tất cả, đã bao lần mình suýt gọi “anh ơi, mình ơi” theo bản năng nhưng….
Tháng rồi chậm kinh vài ngày, thường thì không chậm, mình đều lắm, không biết sao. Mình nhớ là con có cho ra ngoài, nhưng ra ngoài thì vẫn có khả năng, mình lo quá. Muốn mua que thử ngay nhưng chờ thêm vài hôm nữa xem, mình muốn lên thăm co rồi cùng thử. Lo quá!
Nhỡ có chuyện gì, mình chắc chết mất, mặt mũi nào mà để chuyện có em bé xảy ra, trời chu đất diệt người mẹ lăng loàn như mình…
Đôi lúc mình muốn bỏ quê lên thành phố ở cùng con, hoặc hai mẹ con đi đâu đó thật xa sống một cuộc sống mới mà không ai biết… Nhưng còn họ hàng, ông bà… Còn tương lai của con…
………………..”
Tôi lặng đi khi đọc những dòng chữ nhật kí ấy, tôi biết mẹ yêu tôi nhiều, tôi lo cho mẹ quá, không biết giờ mẹ ở đâu…. Tôi ở nhà chờ mẹ mấy hôm mà vẫn chưa thấy bóng dáng mẹ đâu, tôi như ngồi trên đống lửa, mấy ngày thôi mà tôi sút đi mấy cân, gầy rộc hẳn đi, không ăn uống được gì, tôi sợ mẹ tôi nghĩ quẩn…
Tôi khóc….
Tôi quyết định về quê ngoại, ở nhà chờ mãi cũng vô ích, tôi vừa đóng cổng định đi thì dáng mẹ tôi từ xa đi về, mệt mỏi. Tôi mừng rơi nước mắt chạy ra ôm chầm lấy mẹ, mẹ không nói gì, cố gắng che đi vẻ mệt mỏi…
– Mẹ đi đâu thế? Con lo lắm mẹ biết không?
– Con về làm gì? Mẹ qua nhà bạn?
– Bạn nào, bạn sao không nói gì với con, mẹ có biết con lo như nào không?
– Mẹ xin lỗi.
– Mẹ có biết con khổ sở như nào không? Tôi gào lên…
– Con tôi…
Tôi kéo mẹ vào nhà, bực tức vì những ngày đã qua tôi phải sống trong cảm giác lo sợ.
– Mẹ đi đâu? Con chỉ có mẹ là người thân, giờ mẹ bỏ đi không nói con biết sao?
Mẹ không nói, câng câng mặt nhìn tôi đầy oán trách.
– Mẹ đi qua nhà bạn, mọi chuyện ổn rồi, con tắm rửa rồi nghỉ ngơi, mai đi lên thành phố đi…
– Không,con không đi chừng nào mẹ giải thích cho con hiểu.
– Giải thích gì chứ? Mọi chuyện vẫn thế, con vẫn là con của mẹ, vẫn đè mẹ ra và thỏa mãn sinh lý của con.
– Thế còn cái này? Tôi rút trong túi ra que thứ thai vứt xuống sàn nhà…
Que thử thai nằm chỏng chơ một góc, mỏng manh hai vạch, vạch rõ vạch mờ…
– Mẹ có em bé rồi, nó là con của con, tại sao mẹ lại bỏ đi…?
– Ai bảo đó là con của con? Sao con dám chắc? Mẹ đứng dậy gay gắt với tôi…
– Sao? Mẹ nói thế ý gì, ý mẹ là mẹ cón có ai khác ngoài con?
– Ừ…
Tôi biết mẹ chỉ muốn tống tôi đi nhanh để mẹ được yên tĩnh, tôi biết đó là con của tôi và mẹ, tôi biết mẹ không muốn tôi lo lắng ảnh hưởng đến việc học tập, đến tương lai của tôi nên mẹ nói vậy…
– Đến giờ này mà mẹ còn như vậy sao? Mẹ thật ích kỉ. Tôi gào lên…
– Thì sao? Có giải quyết được gì chứ? Trời ơi sao số tôi nó oan trái như vậy chứ. Lấy chồng thì không ra gì, giờ lại mang trong mình giọt máu của chính đứa con mình sinh ra. Có ai như tôi không? Mẹ gào khóc như một đứa trẻ…
Tôi ôm mẹ vào lòng, thương mẹ quá, tôi lau nước mắt cho mẹ, vuốt mái tóc của mẹ, mẹ thút thít khóc rồi nấc cụt trong cổ họng.
– Con sẽ có trách nhiệm với đứa bé, mẹ đừng lo… Tôi thủ thỉ vào tai mẹ như một người đàn ông có trách nhiệm..
Mẹ đẩy tôi ra, ngước nhìn tôi vào mắt tôi rồi rưng rưng lệ: “Giá như đây chỉ là giấc mơ con nhỉ?” Mẹ nói!
Mẹ xoa lên má tôi, kêu tôi gầy quá. Tôi cũng làm như thế với mẹ, cả hai nhìn nhau không nói… Đứng một lúc mỏi chân tôi dìu mẹ vào ghế sofa, hai mẹ con ôm nhau không rời…
– Sao lại có nhỉ, con cho ra ngoài mà…
– Định mệnh, mong manh… Mẹ thở dài…
Mẹ cởi áo ra, đưa tay tôi vào bụng mẹ, xoa lên hồi lâu mẹ nói: “Của con đấy”.
Tôi ôm mẹ vào lòng, mẹ nằm ngửa ra ghế sofa nhắm mắt lại, tôi không hiểu mẹ sao làm vậy, kêu mẹ mệt vào giường nghỉ. Mẹ kéo tôi nằm trên mẹ, ấm áp da thịt chạm nhau…
Mẹ tụt quần tôi xuống, chăm chú nhìn chú bé của tôi, cười mỉm: “Không ngờ chú bé này làm mẹ chậm kinh, hì”.
Tôi vén váy mẹ lên, nhìn kĩ cô bé của mẹ, mẹ nắm chú bé của tôi âu yếm, chưa bao giờ mẹ nhìn chú bé của tôi lâu như vậy.
– Mẹ muốn nhìn chú bé của con, bao lần quan hệ mẹ đều nhắm mắt chưa nhìn lâu, giờ thì con đã cho mẹ một đứa bé, mẹ muốn nhìn thấy chú bé của con kĩ hơn.
Tôi banh cô bé của mẹ ra, ướt sũng từng mảng, lông bết lại… Mẹ vừa đi về chưa tắm rửa nên cô bé của mẹ hôi hôi nhưng thực sự rất cuốn hút…
– Con cho vào nhé.. Tôi xin phép…
– Con còn phải xin phép nữa sao, từ lâu rồi cơ thể mẹ là của con…
Tôi cho chú bé vào trong mẹ, ướt ướt nhơ nhớp, mùi hôi sinh dục toát lên bay bay khắp nhà. Trên chiếc sofa rộng phòng khách, mẹ tôi dang hai chân rộng thả xuống đât để mu rùa cao hơn cho tôi tự do cho ra cho vào… Mẹ không còn nhắm mắt nữa, hai tay cấu xé lưng tôi, rên khẽ…
Tôi chẻ toác cuộc đời mẹ ra làm rồi, ngã ba ấy của mẹ ra bọt trắng xóa, tràn ra ghế, mẹ rên nhiều hơn… Tôi cho hai chân mẹ lên vai mà dập xuống, hai tay mẹ bám lấy thành ghế, tóc mẹ rũ rượi lả lơi…
Tôi dập mạnh quá, bực tức vì mẹ bỏ đi không nói gì, tôi nhấp mạnh hơn, nhanh hơn, sâu hơn… Những tiếng bạch bạch vang khắp phòng, tiếng nhóp nhép kéo theo những dòng nước đục đục… Mẹ thở dài hơn, sâu hơn, rít lên theo từng nhịp… Lâu rồi tôi mới thấy mẹ bản năng như thế…
– “Con ơi, mẹ thích lắm”… Mẹ khẽ nói, lẩm bẩm… Đây là lần đầu tiên mẹ nói như thế…
Tôi hăng say hơn khi nghe mẹ nói thế, hai tay bóp chặt hai bên vú của mẹ căng cứng, mông thúc đẩy liên tục như pittong ấn bơm sâu vào. Nước ra nhiều quá, ướt sũng chú bé của tôi…
– “Mình ơi, anh ơi”… Mẹ ôm chầm lấy tôi như sợ tôi đi mất hay để kéo chú bé vào sâu hơn… Tôi ngạc nhiên khi nghe mẹ nói trong vô thức như thế… Dập nhanh hơn…
– “Mình ơi, anh ơi”….
Mẹ vượt qua trở ngại ấy, sống đúng với bản năng của mình hoang dại gào thét tên tôi, gọi tôi như thể là chồng của mẹ.. Lần đầu… Mong manh….
Tôi ra trong mẹ nhầy nhụa, nhanh quá, có lẽ do cảm xúc lần đầu thấy mẹ như thế… Mẹ hứng trọn từng giọt bắn và sâu thẳm, chú bé nhỏ dần teo lại trong hang sâu của mẹ…. Những mảng lông bết lại tả tơi, những giọt nước đục đục trên ghế… Chiếc ghê như xô lệch đi…
Mệt!
– Sao mẹ lại như thế? Tôi hỏi…
– Vì con đã cho mẹ một giọt máu, chỉ có vợ chồng mới như thế, nên mẹ không còn ngại nữa, mẹ coi con như chồng của mẹ…
– Con thích lắm…
– Mẹ cũng vậy, từ lâu mẹ che giấu cảm xúc của mình chứ mẹ cũng là con người, dù là mẹ con đi nữa nhưng khi con cho vào mẹ, mẹ cũng chỉ là phụ nữ, khao khát yêu thương.
– Mẹ đi đâu mấy hôm thế? Tôi dò hỏi…
Mẹ không nói, ngồi dậy vào nhà tắm, tôi nhìn theo dáng mẹ trần truồng với hai bên mông căng mọng… Tôi lấy khăn lau dọn những chiến tích trên chiếc sofa còn lại… Những sợi lông bay bay rụng ra do cọ sát cảu hai bộ phận sinh dục…
Tiếng nước chảy trong nhà tắm…
Tôi cất túi cho mẹ, mở túi xách ra, một giấy siêu âm tại bệnh viện phụ sản, thai nhi 3 tuần tuổi….
-> Một sinh linh bé bỏng liệu có được tồn tại trên thế gian này….?
-> Mẹ tôi đi đâu sau một đêm đầy cảm xúc?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nấm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Liệu tôi và mẹ có một tuần trăng mật như đã hứa?
-> Liệu mẹ tôi có phải thử thai thêm lần nào nữa?
Hối sau sẽ rõ…
Chap tiếp theo sẽ là:
Chap 17: Nỗi đau
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, taođưa mày đi xuống thăm em này dễthương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bếnó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợmà tôi đã tha thứcho những lỗi lầm quá khứcònởbên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ… Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉvà tốt quá, anh sẽđưa chú lên chức trưởng phòng, cốlên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉcó anh thôi, em chỉdành cho mình anh thôi, chỉmình anh đục vào cái lỗnày của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉyêu anh thôi, em thoảmãn khiởbên anh bấy lâu”…. Trờiạ, những thứmong manh đều dễvỡthếsao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họmượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệđều mong manh ư?