Nghịch Tử - Chương 15: Chắc ai đó sẽ về….!
Trời se lạnh hơn, mùa đông đến rồi thì phải, xác là vàng bay lả tả, hình như lại sắp đến tết. Nhớ tết hồi nào với câu chuyện đêm giao thừa của hai mẹ con tôi…. Những chuyện làm trong đêm giao thừa hoặc sang sớm mồng một tết sẽ lặp lại cả năm…. Tôi nhớ… Nhớ đêm ấy, và hình như điều đó thật đúng, tôi và mẹ không thể vượt qua chuyện tày trời ấy, vẫn cắn rứt, vẫn đau long, vẫn rơi nước mắt nhưng vẫn vậy, vẫn trần truồng bên nhau, nghịch tử…
Tôi học tốt hơn từ dạo ấy, tôi sợ làm mẹ buồn, mẹ ơi đừng khóc cũng là tiêu đề của Chap nào đó, không nhớ, cũng không muốn nhớ… Tôi vẫn đi làm, nhưng làm bằng sức của mình chứ không phải là công việc đưa gái bẩn thỉu ấy. Tôi vẫn hay gọi địên về cho mẹ, mẹ cũng vậy…
Rồi cái gì đến sẽ đến, tết đến thật nhanh… Tôi háo hức về quê, mong thời gian qua nhanh về quê với mẹ đón tết. Chắc ai đó sẽ về? Tôi nhớ mùi hương tết, nhớ hai mẹ con trang hoàng ngôi nhà, chuẩn bị tết… Tôi nhớ vòng tay và mùi hương của mẹ…
Tôi về đến nhà hình như là 26 tết thì phải, trường cho nghỉ sớm nhưng tôi ở lại tụ tập bạn bè, mua chút đồ tết… Mẹ rạng rỡ khuôn mặt ra chào đón tôi, đon đả như người vợ đón chồng đi làm xa về, rồi âu yếm xoa lên tóc tôi như một người mẹ mong con đi học về. Rối bời, loạn xạ…
– Con về muộn thế, mấy đứa hàng xóm về mấy hôm rồi.
– Con ở lại có chút việc.
– Nghỉ ngơi rồi giúp mẹ chuẩn bị tết, dọn dẹp nhà cửa…
Nhà tôi ngăn nắp vì mẹ vốn sạch sẽ. Bức ảnh cưới của bố mẹ đã dọn từ lâu. Mẹ cũng chuyển qua phòng tôi ngủ thì phải, chăn màn còn vương vấn đâu đây. Tôi chạy ù xuống bếp, chỗ bàn ăn, nhà tắm, đâu đâu cũng thấy kỉ niệm… Tôi đần người ra một lúc, mẹ vào nhìn tôi, có lẽ mẹ cũng hiểu tôi nghĩ gì…
– Con đi tắm đi rồi ăn cơm…
– Vâng.
Tôi lang thang sang nhà thằng bạn, nó mất rồi, tết này bố mẹ nó buồn lằm, nó không về… Chắc ai đó sẽ về???
Mẹ nó nhìn tôi, rưng rưng nước mắt:
– Cháu về với mẹ chứ nó thì mãi mãi ra đi.
Tôi nhìn lên bàn thờ, nước mắt cũng chực chảy. Ôi, cuộc sống thật mong manh quá, mong manh dễ vỡ…
– Hai bác ở nhà có khoẻ không? Tết chuẩn bị đến đâu rồi. Tôi hỏi.
– Nhà có chuyện không vui nên bác cũng không thiết tha gì, làm cho có thôi.
– Thời gian cháu đi học, nhờ hai bác động viên mẹ cháu, mẹ cháu có một mình…
– Hôm nọ bố mày cũng về, về mấy hôm lại đi.
– Vậy à? Về có chuyện gì vậy, bác biết không? Tôi dò hỏi.
– Mẹ mày kín tiếng c ó nói gì đâu, chắc lại về đòi tiền hay con kia nó lại đuổi đi thì lại mò về chứ gì,..
Tôi chợt buồn, thoáng buồn…
Tôi lê bước về nhà cũng nhập nhoạng tối.
– Con đi đâu về đấy? Mẹ vừa quét cổng vừa hỏi.
– Con qua nhà thắp cho nó nén hương.
Hai mẹ con xem ti vi ngoài phòng khách, tôi gối đầu lên đùi mẹ, mẹ xoa đầu tôi như còn nhỏ, mẹ khúc khích cười khi đến đoạn phim hay. Còn tôi, tôi tâm trạng không vui khi biết bố tôi mới về. Hình như…
Hình như tôi ghen với bố tôi thì phải…
– Bố tết có về không hả mẹ? Tôi dò xét.
– Mẹ không biết, cũng không quan tâm. Mẹ nói trong khi vẫn ngồi chăm chú vào màn hình…
– Thế chúng ta có phải về quê nội như tết mọi năm không?
– Có lẽ là có, để xem thế nào…
– Năm nay không về nội nữa, về ngoại nha mẹ. Tôi nũng nịu.
– Ừ.
– Từ khi con lên học lại bố có về nhà không?
Mẹ im lặng một lúc, không nói, mắt vẫn dán vào màn hình ti vi, một lúc sau mới trả lời: “Lâu rồi bố không về, cũng không có lý do gì để về cả”. Mẹ đang nói dối, tại sao mẹ lại như vậy. Mẹ không biết tôi đã biết chuyện bố tôi mới về nên nói dối. Tôi không hiểu sao mẹ làm vậy, mẹ không bao giờ nói dối, mẹ là người có đạo đức, vậy thì tại sao…
Tôi thấy ghét mẹ, vì mẹ nói dối, tôi ghen…. Hình như…. Nghịch tử…
Tôi bước vào fòng đi ngủ trước, mẹ xem ti vi một lúc rồi vào nằm cạnh tôi:
– Sao mẹ không ngủ bên kia? Giường của bố mẹ ấy?
– Mẹ chuyển hết đồ sang bên giường con rồi, mẹ ngủ ở đây từ lâu rồi. Gớm, hôm nay lạ thế, mẹ mà ngủ bên kia liệu con có để mẹ ngủ yên không?
– Có mà, hôm nay con muốn ngủ một mình, mẹ qua kia đi. Tôi khó chịu.
Mẹ tôi ngây người ra một chút rồi bê gối sang bên kia ngủ, tôi trằn trọc mãi rồi giấc ngủ cũng kéo đến…
Sáng, mẹ vẫn tươi cười hớn hở như không có gì xảy ra, còn tôi thấy trống trải, khó chịu trong người.
– Con ăn sang đi, mẹ đi chợ đây. Ở nhà lau bếp và tưới cây cho mẹ.
– Vâng.
Mẹ đi rồi, tôi vào ngăn tủ của mẹ, định đọc nhật kí trộm của mẹ nhưng không thấy, chiếc bao cao su cũ của lần trước không còn nữa. Vậy là… Có lẽ mẹ đã dùng khi bố về… Tôi tự nhủ… Có lẽ vậy, cũng chẳng sao, tôi trấn an mình, dù sao bố cũng là chồng của mẹ, tôi không có quyền gì…
Vậy mà, vậy mà mẹ nói hĩm của mẹ chỉ chung thuỷ với tôi… Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, chán nản… Hoá ra mẹ cũng biết nói dối, mẹ biết nói dối từ khi nào nhỉ? Thất vọng!
Tôi không muốn làm gì cả, mặt sưng lên, ủ rũ…
– Con sao thế nhỉ? Sao lại ủ rũ vậy? Có chuyện gì thế? Mẹ hỏi khi đi chợ về.
– Con có sao đâu, mới đi xa về nên mệt.
– Hay là…
– Hay là gì? Mẹ biết gì mà nói. Tôi nói to như khùng lên.
Mẹ không nói, lủi thủi đi vào bếp, lau dọn công việc tôi đang làm dang dở. Tôi ngắm mẹ từ xa, mẹ thật đẹp, mẹ còn trẻ quá… Vậy mà… Hạnh phúc không đến trọn vẹn… Đa đoan…
Mẹ nằm xem ti vi một mình, tôi không muốn gối đầu lên đùi mẹ mà xem nữa, trốn vào phòng giả vờ chơi máy tính…
– Hôm nay mẹ ngủ với con nhé. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt như van nài.
– Không mà, con đã nói từ hôm qua rồi, mẹ về bên kia ngủ đi.
Mẹ lại lủi thủi đi ra khỏi phòng, có lẽ mẹ cũng đang thắc mắc tại sao tôi lại thế…
Tôi chìm trong giấc ngủ sau một hồi trằn trọc, tôi có thể nghe tiếng mẹ thở dài… nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi nghe thấy…
Tôi chợt tỉnh giấc thì đã thấy mẹ nằm cạnh lúc nào, đầu rúc vào người tôi, ấm áp… Mùa đông nằm ngủ thật đã, thật ấm áp…
Tôi đẩy mẹ ra, quay người đi, mẹ lại gần, quàng tay qua eo tôi… Tôi gạt tay mẹ xuống…
Mẹ khóc!
Tiếng mẹ khóc nhỏ, sau to dần, nấc thành từng đợt…
– Mẹ sao vậy, sao lại khóc, khóc lóc suốt ngày, bao năm qua con thấy mẹ khóc nhiều lắm rồi, mẹ đừng như vậy nữa…
Mẹ lại càng khóc to hơn, tôi thương mẹ quá, lại gần, lau những giọt nước mắt của mẹ qua ánh đèn ngủ lờ mờ…
– Mẹ nín đi, nửa đêm rồi…
– Tại sao con lại đối xử với mẹ như vậy? Cuối cùng mẹ cũng lên tiếng.
– Là sao?
– Tại sao con lạnh nhạt với mẹ như vậy, mẹ mong con về từng ngày, muốn ôm con ngủ vậy mà…
– Con lớn rồi, con cũng cần riêng tư.. Tôi biện bạch…
– Mẹ đâu cần con làm chuyện đó, mẹ chỉ muốn con ở bên mẹ, mẹ muốn ôm con như con còn nhỏ thôi…
– Mẹ đừng như vậy…
– Hay là con có người khác sau khi chia tay HHTT rồi, hay là con chán mẹ rồi, hay là con kinh tởm người mẹ như mẹ, khinh thường người mẹ loạn luân này?
– Không!
– Vậy thì tại sao? Tại sao? Con nói đi… Mẹ lại rưng rức khóc…
Tôi làm sao có thể nói được lý do ấy, rằng mẹ nói dối bố tôi về, rằng mẹ dùng bao cao su quan hệ với bố tôi, rằng tôi ghen với bố mình…
Mẹ vẫn khóc, tôi lấy khăn lau them lần nữa, mẹ giữ tay tôi lại, nhìn tôi rồi dí tay tôi vào hĩm của mẹ, không nói…
Tôi định giật tay ra nhưng mẹ níu lại, lý trí không thắng nổi trái tím, tôi cũng nhớ bướm múp mĩm của mẹ… Rồi… Mong manh….
Tôi giật văng chiếc áo ngủ của mẹ ra, bế thốc mẹ dậy lột luôn chiếc quần lót mỏng manh của mẹ, thô bạo như một con thú hoang hì hục trên người mẹ…
– Con tôi…
Tôi không cho mẹ nói gì, làm gì, tôi đút chú bé vào cô bé của mẹ khi cô bé chưa kịp khóc nhè, khô khan…
Tôi dập như thể muốn phá nát bướm mẹ, phá nát cuộc đời mẹ, phá nát cuộc đời nghịch tử… Mẹ sau một hồi choáng ngợp, bỡ ngỡ cũng hưởng ứng với những cú dập của tôi. Mẹ không hiểu sao tôi làm vậy, tôi chưa bao giờ như thế. Tôi cũng không hôn lên môi mẹ, chỉ chăm chú vào chỗ ấy, nơi giao hoan mệt mỏi…
Hai tay tôi bóp lấy ngực mẹ, bóp như chưa bao giờ được bóp, quá nhanh, quá mạnh, quá nguy hiểm. Tôi dập vào bướm mẹ nhanh đến mức cảm giác như chưa vào đã rút ra, nước nhờn của mẹ ra nhầy nhụa…
– Đau mẹ, con! Mẹ tôi nói khẽ vào tai tôi, mặt nhăn nhó…
Tôi mặc kệ, cứ lao những cú như trời giáng vào sâu thẳm hĩm của mẹ, đôi khi nhanh quá chú bé của tôi trượt cả ra ngoài, tôi lại vội vàng nhét vào khe đầy nước của mẹ, rồi lại ấn sâu, đẩy đưa…
– Con sao thế? Sao hôm nay mạnh vậy? Mẹ rát lắm… Từ từ thôi con…
Tôi mặc kệ những gì mẹ nói, như muốn trả thù việc cô bé mũm mĩm hồng hào của mẹ đã phản bội chú bé của tôi nên tôi mặc kệ bất chấp tất cả mà muốn cắn xé vò nát chỗ đó của mẹ ra. Hai tay tôi nhào nặn ngực mẹ, trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh hình dung ra cảnh bố mẹ tôi bên nhau… Tôi không chịu được nên dù có mệt tôi cũng cố đẩy sâu vào chỗ ấy, nơi tôi đã chào đời…
Mẹ không hiểu chuyện gì xảy ra, chưa thấy tôi vồ vập như vậy bao giờ, mẹ cắn răng chịu đựng, nước nhờn khô dần, cảm giác rát ở chú bé… Tôi xuất ào ạt trong bướm mẹ, cũng chẳng hỏi xuất bên trong mẹ có an toàn không… Kệ!
Xong, tôi nằm ngửa nhìn lên trần nhà suy ngẫm… Lại khóc… mẹ lại khóc… những tiếng quen thuộc…
Chú bé xìu dần, liếc nhìn bên dưới hángmẹ, những dòng sữa trắng đục đang chảy ra xuống đệm…
– Sao mẹ lại khóc? Mẹ thoả mãn rồi chứ?
– Hu hu, sao hôm nay con như vậy?
– Như vậy là sao? Xong rồi, mẹ về bên kia ngủ đi…
Mẹ từ từ ngồi dậy mang quần áo trần truồng đi ra khỏi phòng tôi… mẹ vẫn khóc thút thít bên kia… Mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…?
Tôi ngồi dậy lấy khăn lau những gì còn xót lại chảy ra từ bướm mẹ, nhiều…
Ngày mai…
Mẹ không dậy sớm như mọi ngày, tôi thấy làm lạ…
– Mẹ ơi, mẹ dậy muộn thế? Tôi gọi vào.
– Mẹ mệt, con tự mua gì mà ăn sáng
Tôi đẩy cửa vào, mẹ không mặc quần lót, chỉ che chiếc khăn mỏng trên người. Tôi sờ trên trán mẹ, không thấy nóng.
– Mẹ mệt à, con không thấy mẹ sốt.
Mẹ không nói gì, lại tu tu khóc như đứa trẻ. Tôi kệ, lại bước ra và đi đâu đó cho khuây khoả.
Chiều, tôi mò về lúc bụng cồn cào đói, trong bếp vẫn lạnh tanh, mẹ vẫn vật vờ nằm đó không nói, tóc rũ rượi. “Mẹ không dậy ăn gì à”, tôi hỏi.
– Mẹ mệt không muốn ăn. Con ăn gì chưa? Ở tủ có đồ ăn dấy, con lấy mà ăn.
Tôi ngồi xuống bên mẹ, vén chiễc chăn ra, mẹ kéo lại. Tôi sờ vào mu mẹ, mẹ giật mình co rúm người lại, sợ sệt.
– Con đừng làm gì mẹ nhé, mẹ sợ…
– Mẹ sợ gì?
– Mẹ sợ con làm như đêm qua, mẹ sợ lắm… Hu hu… Mẹ lại khóc… Đàn bà mau nước mắt, số khổ…
– Con không làm gì mà, con yêu mẹ… Tôi cúi xuống hôn lên trán mẹ.
Mẹ níu đầu tôi xuống hôn lên trán tôi, nhìn tôi âu yếm:
– Con làm mẹ sợ, cô bé của mẹ đau lắm, rát lắm, sao con như thế?
Tôi vạch chăn ra, cô bé của mẹ đúng là sưng đỏ, banh hai bên môi nhỏ ra, tôi thấy những vết xước đỏ…
– Cả ngực mẹ cũng vậy. Con bóp mạnh quá, mẹ vẫn còn đau. Mẹ vừa nói vừa đặt tay tôi vào ngực mẹ…
Tôi vén áo mẹ lên, đúng là hằn lên những vết đỏ, tôi mạnh bạo quá, tội nghiệp mẹ tôi.
– Con xin lỗi…
– Con xem mẹ như là trò chơi phải không? Mẹ lại rưng rức.
– Không mà.
– Vậy thì tại sao? Có bao giờ con như vậy đâu. Mẹ sợ…
– Con xin lỗi…
Mẹ lại khóc, những dòng nước mắt của mẹ nóng hổi rơi trên má, trên tay tôi…
– Con biết không, trước bố cũng có lần làm như con bây giờ, bố đi cặp bồ bên ngoài, con biết rồi còn gì. Bố về đòi hỏi, mẹ không đồng ý, thế là bố cưỡng ép mẹ, như con làm với mẹ hôm qua. Con làm mẹ sợ, sợ lắm. Bố con sau khi làm như thế, mẹ đã không thể quan hệ được nữa, phải mất rất nhiều thời gian sau mẹ mới vượt qua, giờ con khơi lại, con làm mẹ đau lần hai…
– Con xin lỗi…
– Con đừng như vậy nữa, không muốn thì đừng làm, tổn thương chỗ đó có thể khỏi, mau qua thôi nhưng tổn thương trong long thì lâu lắm.
– Vâng..
– Quan hệ tình dục là để cả hai thăng hoa, yêu nhau hơn, gắn kết với nhau hơn thong qua thể xác chứ không phải hùng hục xong rồi thôi…
– Con biết.
– Biết sao con lại vậy? Con có chuyện gì à…?
Tôi không nói, lặng lẽ về phòng. Bên kia mẹ vẫn nằm đó. Hình ảnh cô bé của mẹ với những vết xước đỏ, ngực mẹ với những vết cào khiến tôi đau đớn. Có lẽ nào…
Mẹ trầm lặng hơn với tôi mấy hôm sau đó, tôi nhìn mẹ ái ngại, hình như mẹ vẫn đau ở chố đó thì phải, tôi thấy mẹ đi vẫn có phần ngượng ngiụ. Đêm 30 tết, đêm giao thừa cũng đến, tôi về nhà khi tiếng chuông chùa vừa điểm, mẹ chờ tôi ở cửa:
– Con về xông đất nhà mình rồi, năm nay chắc là năm may mắn của nhà mình. Mẹ âu yếm nhìn tôi hiền dịu.
– Mẹ chưa ngủ à? Tôi hỏi.
– Mẹ chờ con về, giao thừa quan trọng vậy mà.
– Đi ngủ thôi mẹ.
Hai mẹ con ngủ hai giường từ hôm ấy, cái hôm mà tôi bạo dâm với mẹ làm cô bé của mẹ trầy xước ấy. Bên kia tôi nghe tiếng mẹ thở dài, trời se lạnh… Tôi chợt nhớ tết năm ngoái, cả hai mẹ con trần truồng bên nhau, mẹ nói nếu làm gì vào đêm giao thừa thì cả năm sẽ lặp lại chuyện đó. Đúng là như vậy, cả năm vừa qua tôi và mẹ chưa dứt ra được chuyện kinh tởm này…
Tôi nhớ, nhớ đêm giao thừa ấy…
Tôi bò qua giường mẹ, mẹ dường như cũng đang chờ đợi tôi, thấy tôi bê gối qua liền kéo tay tôi vào long ngay lập tức. Môi tìm môi, cả hai thở dốc như kìm nén lâu ngày…
– Con ơi…
Mẹ hôn lên môi tôi, xoa lên tóc tôi man dại, chú bé như muốn xe toạc quần chui ra đòi gặp cô bé của mẹ, cứng như thanh củi dựng đứng. Mẹ cảm nhận được khúc củi ấy đâm đâm vào mu mẹ, day day lên chú bé làm tôi muốn ra lập tức. Tôi lột chiếc áo ngủ mỏng manh của mẹ ra trong khi vẫn hôn ngấu nghiến mẹ, xoa lên đám lôngtơ mơn mởn của mẹ rồi chạm khẽ vào bên trong làm mẹ rên khẽ…
– Mẹ còn đau không? Tôi hỏi..
– Mẹ hết rồi, mà hôm nay có đau mẹ cũng cho con, đêm nay là đêm giao thừa mà, con nhớ năm ngoái không?
Tôi cảm nhận được nước nhờn của mẹ chảy ra tay, ra hậu môn mẹ, nhiều vô cùng. Có lẽ mẹ ham muốn tột độ rồi, tôi biết, tôi quen với cảm nhận của mẹ rồi. Tôi biết điều đó thôngqua đôi mắt mẹ nhắm nghiền, tóc mẹ xoã xuống, dâm thuỷ nhóp nhép và hai bên ngực mẹ căng cứng… Tôi tự kéo quần mình xuống và cho chú bé ngay vào cô bé ướt sũng của mẹ. Mẹ kếu “á” nhẹ một tiếng khi tôi đút chú bé vào bướm mẹ, mẹ ngừng hôn tôi, hai tay bám lấy cánh tay tôi, ưỡn người lên để cô bé nuốt trọn chú bé của tôi.
Tôi dập, dập quen rồi, chỗ này đã bao lần tôi rút ra đút vào mà sao xa lạ quá, không thân quen chút nào… Tôi nhìn mẹ, mẹ nhắm mắt nên không thấy tôi đang nhìn mẹ. Mẹ chỉ cảm nhận chố ấy đang nóng dần lên khi hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau, khi chú bé nhấp liên tục vào bướm mẹ. Tôi xoa lên vú mẹ, bóp mạnh nhưng không làm mẹ đau, cúi xuống hôn bên ngực này trong khi tay xoa ngực kia, bên dưới chú bé lấp đầy khoảng trống trong mẹ, nước chảy…
Tôi cho hai chân mẹ lên vai, chân mẹ to, mũm mĩm, mu mẹ nhô cao, hai bên mép lớnn khép lại to quá làm tôi ngộp thở. Lôngmẹ đen nháy chảy dài đến hậu môn, hai tay mẹ bám vào thành giường khi tôi ấn xuống, mất hút trong bướm mẹ..
– Mẹ ơi khít lắm. Tôi sưóng quá nên không kiểm soát nổi mình.
Mẹ vẫn nhắm mắt không nhìn tôi, ưỡn mông cao lên để tôi ấn vào sâu nhất có thể. Dâm thuỷ trắng đục chảy ra ướt hết chú bé, bọt trắng bám vào bướm mẹ, chảy xuống đệm.
– Con cho vào trong nhé.
– Ừ. Mẹ an toàn mà.
Tôi kéo mẹ dậy, mẹ hiểu ý chổng mông lên, giang hai chân ra một chút, tôi them thuồng nhìn mẹ từ phía sau, tư thế này khiến mẹ tôi khiêu gợi vô cùng. Mông mẹ to, mu mẹ cao cộng với vòng eo thon gọn, chân to khiến tôi chỉ muốn xuất ngay. Mẹ quay đầu lại nhìn tôi ý là sao tôi chưa cho vào, vì tôi mải ngằm mẹ từ sau nên chưa cho vào.
– Mẹ đẹp và quyến rũ lắm. Tôi xoa lên mông mẹ và nói.
– Đẹp thì con phải nhìn mặt mẹ chứ, sao lại nhìn sau mông mẹ và phán. Mẹ nói.
Tôi cầm chú bé đút vào mông mẹ, mẹ ngửa cổ lên trời khi chú bé ở tư thế này vào quá sâu, có lẽ mẹ thốn. Tôi có thể cảm nhận chú bé tách đôi bướm mẹ, tách đôi mông mẹ ra mà chui vào. Dập, dập và dập… Mông mẹ cọ sát vào bụng tôi phát ra những tiếc bạch bạch dâm dục. Tình dục cũng chỉ có vậy, cũng chi là con đực đút vào con cái mà dập. Tôi và mẹ cũng chẳng ngoại lệ, cũng vậy thôi… Chẳng khác gì cả…
Hai tay tôi bóp ngực mẹ chảy dài nảy tưng tưng, nước nhờn ra đến chân mẹ ướt đẫm chú bé. Lôngtôi và mẹ đều ướt, bết lại thành mảng. Có lẽ mẹ thoả mãn thì phải, tôi thấy mẹ khuỵ xuống giường trong khi mông mẹ vẫn nhô lên mời gọi, tóc mẹ xoã dài, buông lơi…
Tôi ra trong mẹ ở tư thế chổng mông như thế, mẹ cảm nhận được chú bé giật giật trong bướm mẹ, liền lùi sát mông vào người tôi để tôi ra nhiều hơn, sâu hơn vào cơ thể mẹ…
Biết đâu đấy, mẹ bảo an toàn nhưng…
Tôi nằm xuỗng thở hổn hển, mẹ nằm lên tôi ấm áp, cả hai im lặng lắng nghe tim đập nhanh…
– Con hôm nay khoẻ thế, hôm nay không làm mẹ đau như hôm nọ.
– Mẹ nhớ giao thừa năm ngoái không?
– Nhớ chứ sao không. Mẹ không quên bất kì cái gì liên quan giữa chúng ta huống chi là chuyện quan trọng đó.
– Đúngnhỉ mẹ nhỉ.
– Đúng gì?
– Giao thừa mà làm gì thì cả năm sẽ lặp lại.
– Ừ. Năm nay chắc mẹ con mình cũng sẽ lại vậy thôi. Mẹ bùôn buồn khi nói đến điều đó, mẹ thở dài. Tôi hiểu mẹ nghĩ gì, lại không rứt được ra, lại day dứt…
– Mẹ an toàn thật chứ, mẹ còn đau không?
– Đau gì?
– Đau ở đây này. Tôi vừa nói vừa xoa lên bướm mẹ.
– Hết rồi mà, mà sao con lại làm như thế với mẹ. Mẹ đau lònglắm, đau chỗ đó thì ít mà đau long thì nhiều.
– Tại sao?
– Vì mẹ có cảm giác mẹ chỉ là đồ chơi của con.
– Không mà.
– Vậy tại sao con làm thế với mẹ, trước đến giờ có bao giờ như vậy đâu…
– Vì… vì…
– Vì gì?
– Vì con ghét mẹ, mẹ nói dối con.
– Nói dối gì?
– Mẹ bảo bố không về trong khi bố có về. Mẹ bảo hĩm của mẹ chỉ dành cho con mà mẹ lại quan hệ với bố.
Mẹ im lặng không nói, nằm gục trên người tôi một lúc rồi hôn lên trán tôi;
– Mẹ sợ con buồn nên mẹ nói dối bố không về, mẹ hiểu cảm giác ghen như nào. Mẹ ghen với HHTT như nào và mẹ không muốn con ghen với bố. Dù sao thì ông ý cũng là bố con.
– Vậy sao mẹ còn quan hệ với ông ý?
– Ai bảo con vậy?
– Bao cao su cũ còn một cái thừa lần trước con và mẹ dùng không hết đâu rồi?
Mẹ ấn tay vào trán tôi cười lớn:
– Con thật là, mẹ chỉ có con thôi, mẹ làm sao quan hệ với ai khác được trong khi cô bé này chỉ có chú bé này thôi. Mẹ xoa lên chú bé ỉu xìu của tôi. Bao cao su đó mẹ vất lâu rồi, sợ bố con nghĩ này nọ. Bố về có đòi hỏi nhưng mẹ không cho. Bố con có nhiều bồ bên ngoài, cũng không đòi hỏi quyết liệt như trước nữa.
– Thật không mẹ? Vậy mà con cứ tưởng…
– Thảo nào… Thảo nào con làm cô bé của mẹ đau gần chết. Thôi ngủ đi…
Mẹ không nằm trên tôi nữa mà rúc vào người tôi như muốn tìm kiếm sự che chở..
– Mẹ này, tết năm ngoái mẹ con mình về nội, năm nay bố có về không nhỉ? Có phải qua nội không?
– Mẹ không rõ, để xem sao. Chắc không về…
– Chắc ai đó sẽ về…
Mẹ xoa lên ngực tôi ngủ ngon lành… Tôi đưa tay lên trán suy nghĩ, ngày mai, ngày kia liệu bố tôi có về, tết này đi đâu, nội hay ngoại… Nửa đêm, tôi giật mình dậy, nhìn cơ thể mẹ trần truồng quấn chăn, tôi theo phản xạ kéo mẹ lại gần…
Mẹ vẫn lơ mơ ngủ nhưng đủ cảm nhận khi chú bé tôi chui tọt trong mẹ… Cả hai lại quấn vào nhau trong đêm giao thừa định mệnh…
Những thứ mong manh đều dễ vỡ….!
Ngày mai… Chắc ai đó sẽ về…?
-> Đièu gì sẽ xảy ra khi lần đầu là nghịch tử….?
-> Liệu bố tôi có về trong dịp tết này?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nầm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Liệu mọi sự có an toàn như mẹ tôi nói?
HHTT tên thật là gì, bí mật cuộc đời Mongmanhdv đến chap 13 mới bật mí, vậy HHTT tại sao lại chết?
Hối sau sẽ rõ…
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, tao đưa mày đi xuống thăm em này dễ thương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bế nó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợ mà tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ còn ở bên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ … Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉ và tốt quá, anh sẽ đưa chú lên chức trưởng phòng, cố lên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứ ba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉ có anh thôi, em chỉ dành cho mình anh thôi, chỉ mình anh đục vào cái lỗ này của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉ yêu anh thôi, em thoả mãn khi ở bên anh bấy lâu”…. Trời ạ, những thứ mong manh đều dễ vỡ thế sao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họ mượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệ đều mong manh ư?
(Truyện tại Truyen18 chấm Mobi – TruyenKK )
Tôi đã nghi ngờ mẹ thế đấy, vì sự nghi ngờ mông muội của tôi mà làm cô bé của mẹ đau rát, mẹ tổn thương. Giao thừa năm nào và năm nay vẫn thế, vẫn ngôi nhà ấy, vẫn hai con người ấy, vẫn hoàn cảnh ấy, và.. vẫn trần truồng bên nhau… Tội lỗi…
Sáng mồng 1, tôi dậy sớm, tôi sợ dông cả năm nên dậy sớm hơn thường lệ. Mẹ tôi cũng vậy, còn dậy sớm hơn tôi, đang loay hoay dưới bếp làm đồ cúng. Tôi lại gần ôm mẹ từ sau nhõng nhẽo:
– Con nhớ mẹ quá.
– Này, lớn rồi mà còn nhõng nhẽo như con nít thế. Mau vệ sinh rồi chuẩn bị ăn cơm.
– Hôm nay mình đi đâu hả mẻ? Tôi hỏi.
– Sáng mẹ con mình ở nhà, chiều qua hang xóm.
– Thế mai?
– Mai về quê ngoại con à.
– Thích quá.
Tôi reo lên rồi vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân. Vết tích của cuộc giao hoan đêm qua còn vương vấn đâu đây, ngay chỗ này, ngay chố chú bé còn xót lại. Những mảng trắng sinh dục còn đọng lại, nước nhờn của mẹ tạo thành, những mảng tinh dịch kết lại trên đám long mu xào xạc. Có lẽ cố bé của mẹ cũng vậy, chan chứa những giọt tinh dịch của tôi. Tôi thầm nghĩ…
Ăn sang xong, tôi vào phòng khách định bật ti vi xem chương trình tết thì nghe tiếng chuông. Giờ này còn ai gọi cửa nhỉ, mới sángmồng một mà. Tôi tự nhủ. Mẹ ở dưới bếp rửa chén bát gọi với lên bảo tôi ra mở cửa. Tôi lặng lẽ chầm chậm bước ra, chắc ai đó sẽ về…
Bố tôi mặt tươi cười khi nhìn thấy tôi, tay xách vali nhìn tôi hân hoan.
– Chúc mừng năm mới, chúc con năm nay học tốt, có người yêu. Bố nói!
Tôi thần người ra một chút trước khi đưa chìa khoá vào ổ. Tay tôi run run, khuôn mặt không cảm xúc.
– Sao bố về giờ này? Tôi lí nhí.
– Bố về xem nhà mình ăn tết thế nào. Lì xì cho con nè.
Tôi nhận tiền lì xì của bố mà long nặng trĩu. Mẹ tôi cũng thần người ra khi thấy bố tôi xách va li đi vào.
Tôi nằm ở phòng khách xem ti vi mà lòngngổn ngang tram mối. Mọi kế hoạch đã dự kiến rồi.Vậy mà…
– Anh về làm gì? Tiếng mẹ tôi hỏi nhẹ nhẹ.
– Sao em hỏi vậy, hôm nay là mồng một mà. Hai mẹ con ăn chưa? Ăn xong thì cả nhà về nội.
– Thôi, năm ngoái về rồi, năm nay tôi định về ngoại. Hai mẹ con lên kế hoạch rồi.
– Về nội trước rồi về ngoại. Bố tôi gắt lên.
– Không! Mẹ tôi giọng cương quyết.
Không ai nói gì them nữa… Tiếng gáy của bố tôi vang lên.
Chiều..
Tôi chở mẹ qua hàng xóm ngay nhà chơi, toàn bạn thân thích của gia đình tôi. Ai cũng khen tôi ngày càng đẹp trai trưởng thành hơn. Ai cũng khen mẹ tôi mặn mà hơn. Cuối giờ chiều tôi chở mẹ qua nhà bạn học cũ của mẹ ,cô ấy bằng tuổi mẹ, nhà cuối xóm.
– Con muốn vè nhà nghỉ quá. Đi cả chhiều rồi. Nhà nào cũng ăn uống, mệt thế không biết. Tôi phụng phịu.
– Thôi, nốt nhà cô ấy rồi về, đã đi đi cho chót, mai còn về ngoại. Mẹ thuyết phục.
– Liệu có phải về nội không?
– Mẹ chưa biết. Để xem.
Cô bạn học của mẹ bằng tuổi mẹ tôi mà tiều tuỵ hơn mẹ nhiều, cứ ngỡ hai chị em. Vì cô ấy vất vả, lại đẻ nhiều.
– Mày trẻ như con gái. Cô ấy khen mẹ tôi. Tôi chui vào phòng chơi game với đứa em ít tuổi hơn tôi con cô ấy và nghe được câu chuyện của họ.
– Trẻ gì, con cái lớn rồi ,già rồi.
– Năm mới không nhắc chuyện không hay nhưng tao và mày thân như hai chị em, hỏi thật mày và chồng sao rồi?
– Thì vẫn vậy, mày biết rồi còn gì.
– Vẫn vậy là sao, ông ý vẫn cặp bồ và mày vẫn ở một mình à?
– Ừ!
– Số mày khổ, hồng nhan bạc mệnh. Cứ xấu như tao cuộc sống lại tốt.
Tiếng mẹ thở dài.
– Sao mày không giải quyết luôn đi rồi tìm hạnh phúc mới?
– Còn con cái, hơn nữa ông ấy đi suốt, giải quyết hay không cũng vậy.
– Hỏi thật mày có ai khác không?
– Làm gì có. Tao đâu phải người như vậy, mày hiểu tính tao mà.
– Tao biết, nhưng trông mày phơi phới thế này, tao dám chắc mày có người khác.
– Ừ, có lẽ… Tiếng mẹ nhỏ nhẹ.
– Biết mà. Nhìn người mày tao đoán được, vẫn ngon lắm. Ha ha…
– Thôi tao về đây, con trai tao nó đi cả ngày đòi về rồi.
– Nói chuyện tí đã, sao mày không kiếm them đứa con nữa cho anh em nó vui.
– Tao già rồi, con cái lớn rồi, sinh đẻ gì.
– Gớm, trẻ chán.
“Mẹ sinh em bé đi, mẹ trẻ mà”. Tôi nói với mẹ trên đường về.
– Trước mẹ cũng định sinh them cho con có anh có em nhưng bố con như thế mẹ không muốn sinh them, sợ sau này nó khổ như con.
– Giờ vẫn kịp mà. Thậm chí vài năm nữa mẹ vẫn còn khả năng sinh thêm
– Mẹ biết, nhưng mẹ có con rồi, thế là đủ. Con cái mà sinh ra trong gia đình không hạnh phúc là cái tội.
– Mẹ bảo với cô ấy mẹ có người khác, ai thế?
– Còn ai vào đây nữa. Mẹ nhéo vào lưngtôi rồi tựa vào vai tôi…
Cơn mưa xuân chợt rơi xuống, hai mẹ con luống cuống mặc áo mưa. Mẹ ôm chặt lấy tôi trong chiếc áo mưa che kín. Tôi thò tay ra sau xoa lên vú mẹ, mẹ đẩy ra rồi bảo tôi chú ý đường đi.
– Mẹ này, hay mình cứ về nội cho yên chuyện. Dù gì con cũng là cháu đich tôn. Bố sai chứ họ hang bên nội có sai đâu.
– Ừ. Nhưng ông bà nội cũng đối xử tệ lắm, con biết còn gì.
– Cuộc sống mà mẹ, mình cứ làm tốt trước, ra sao thì ra.
– Ừ.
Bố tôi đã tắm rửa chờ sẵn ở nhà. Tôi chui vào trong phòng nằm ngủ, mệt!
– Đi đâu sao giờ mới về. Sắp xếp đồ đạc đi mai về nội. Bố tôi nói như ra lệnh.
– Tôi mệt lắm, mồng một tết tôi không thích nói gì cả. Anh muốn tôi về nội vào dịp tết với tâm trạng như vậy sao.
– Vậy quyết định thế này, sang mai cả nhà về ngoại, ở một hôm rồi qua bên nội.
Mẹ tôi không nói gì, có lẽ đã mong manh…
Bên ngoại gia đình tôi chả ưa gì bố, chả tiếp đón gì từ lâu rồi. Mẹ tôi cũng chả mong muốn bố tôi về bên ngoại, tôi cũng vậy.
– Cô qua đây ngủ, ở đó làm gì. Tiếng bố tôi giục khi mẹ tôi đang xem phim ở phòng khách.
– Anh ngủ trước đi, tôi lát ngủ với con.
– Nó lớn rồi, vào đây ngủ đi. Bố giục.
– Nó đi học suốt, tôi muốn ngủ cũng con khi nó về cho tình cảm. Lớn thì cũng là con mình
Bố tôi không nói gì hơn, có lẽ bố biết lý do mẹ tôi từ chối là gì,sau bao năm ở với người đàn bà khác, mẹ tôi không còn muốn chung đụng nữa. Mẹ chui vào phòng tôi khi tiếng gáy của bố tôi vang lên.
– Sao mẹ không qua đó ngủ?
– Mẹ không thích, mẹ không quen, quen ngủ với con rồi.
– Con lớn rồi mà.
– Lớn rồi thì cũng là con của mẹ.
– Vậy con làm chuyện đó với mẹ, thì nghĩa là…?
Mẹ bịt mồm tôi lại không cho tôi nói thêm.
– Mẹ con mình có làm gì thì sự thật không bao giờ thay đổi, con do mẹ sinh ra, ở đây này. Mẹ vừa nói vừa đưa tay tôi lại cô bé của mẹ.
– Nhưng…
– Nhưng gì, lúc mẹ con mình quan hệ chỉ là khoảng thờigian ngắn, lúc đó phần con lấn át phần người, con bao nhiêu tuổi là bấy nhiêu năm mẹ vất vả nuôi con.
Tôi ôm mẹ vào long, nói nhỏ vào tai mẹ như sợ bố bên kia nghe thấy: “Con yêu mẹ lắm”.
Mẹ hôn lên trán tôi, bảo tôi ngủ sớm mai về ngoại, hôm nay mệt rồi. Tôi cũng hôn lên mắt mẹ như tình nhân âu yếm. Tội lỗi…
Mẹ thở đều trong khi tôi cố gắng giả vờ ngủ. Tôi không thể ngủ, trong đầu suy nghĩ mien man. Đến bao giờ thì tội lỗi này được ngừng lại? Đến bao giờ thì chấm dứt mọi nỗi đau? Tôi nhớ đến cái chết của HHTT, nhớ quá khứ với những chuyện đã qua. Ước gì cho thời gian trở lại, tôi sẽ không phạm sai lầm với mẹ, nghịch tử..
Cơn mưa xuân từ chiều đến giờ chưa ngớt, rả rích bên hiên. 1h đêm. Tôi trằn trọc, nhìn mẹ ngủ ngon lành, đẹp như thiên thần qua ánh đèn ngủ leo lét…
2h đêm, mưa chưa ngớt, lộp độp trên mái nhà…
Tôi nhẹ nhàng dậy ra trước hiên nhà. Tôi nhớ có lần tôi và mẹ ở trước hiên nhà làm chuyện ấy, lâu rồi. Tôi đứng dưới hiên nhìn mưa, ngẫm về mọi thứ, từ HHTT đến VGN, đến mẹ, đến quá khứ không mấy êm đềm của gia đình..
Tôi miên man trong suy tư bỗng có bàn tay đặt lên vai tôi, tôi biết, đó là ai nên không quay lại…
– Lạnh?
– Vâng. Sao mẹ ra đây?
– Mẹ dậy không thấy con, mẹ đi tìm…
Tôi quay người lại nhìn mẹ, mẹ âu yếm nhìn tôi, e thẹn…
– Con vào ngủ đi. Sao nửa đêm ra đây làm gì. Lạnh lắm.
Tôi ôm chầm lấy mẹ, khóc nức nở. Chả hiểu sao tôi khóc, cứ như đứa trẻ. Mẹ xoa đầu tôi cười khẽ:”Lớn rồi mà mít ướt thế”
– Con ước quá khứ quay trở lại, ước gì..
– Để làm gì, ích gì?
– Con sợ. Sợ lắm.
– Sợ gì chứ?
– Sợ cứ kéo dài thế này con sẽ làm mẹ khổ, sẽ là mẹ dằn vặt, sẽ mang tội nghịch tử.
– Tưởng gì, chuyện mẹ con mình đâu phải mới hôm qua, kéo dài lâu rồi. Mẹ ân hận nhưng mẹ chấp nhận. Vì con.
Tôi xoa lên tóc mẹ, mẹ nhắm mắt chờ đợi. Trời se lạnh trong chiếc áo choàng mỏng phủ lên cơ thể mẹ ấm áp. Tô luồn tay vào người mẹ, từ ngực cho đến cô bé. Ấm áp vô cùng. Mẹ cấu mũi tôi:”Lại chuẩn bị làm người lớn đấy”. Tôi hôn lên môi mẹ,tay đỡ lung, tay luồn xuống cô bé khô khan của mẹ xoa lên lớp lôngdày đen nhánh. Mẹ thở dốc khi tôi cho hai ngón tay vào.
– Con bế mẹ và giường đi.
– Không, bố nghe thấy đấy. Tôi thở vào tai mẹ.
– Nhưng ở đây lạnh và khó lắm.
Tôi vẫn để mẹ mặc chiếc áo choàng ấy, chỉ kéo khoá ra, hai mẹ con ôm nhau ở tư thế đứng. Mẹ thò tay vào người tôi, ôm eo tôi như con gái mới lớn lần đầu biết yêu. Tôi day cô bé của mẹ nhàu nhĩ ươn uớt, tôi quệt một đường dài khe của mẹ từ hậu môn đến cố bé, ngã ba cuộc đời mẹ…
– Cho con nhìn cố bé mẹ nhé. Tôi năn nỉ.
– Sao thế, con thấy hàng tram lần rồi mà. Ở đây mờ ảo thế này, có thầy gì mà nhìn.
Tôi kệ những gì mẹ nói, cúi xuống banh hang mẹ ra, mẹ dạng hai chân ra để tôi nhìn lên, mẹ xấu hổ, che mặt.
– Có người mẹ nào lại đứng dạng chân cho con trai mình nhìn không? Mẹ thút thít.
– Có chứ mẹ. Con nghe nhiều chuyện người con chăm sóc mẹ ốm, rửa cả chỗ đó cho mẹ mà.
– Đó là họ chăm sóc như tình cảm mẫu tử, còn mẹ, mẹ dạng ra cho con trai mình thoả mãn.
Tôi đứng dậy ôm lấy mẹ, mẹ khóc ướt hết vai tôi. “Sao mẹ như thế, mẹ vẫn day dứt sao?”
– Không day dứt sao được, cứ khi nào xong mẹ lại ân hận, vừa muốn gột rửa cơ thể nhơ nhuốc cho ra hết những thứ của con, vừa muốn giữ lại…
– Mẹ biết sao con muốn nhìn cô bé của mẹ không?
– Sao? Con thấy nhiều lắm rồi mà.
– Vì người ta gọi chỗ đó là ngã ba, ngã rẽ, con tò mò thôi. Con hy vọng mẹ con chúng ta sẽ không phải rẽ thêm con đường nào nữa…
– Chả liên quan gì cả, linh tinh quá..
Tôi lại cúi xuống nhìn mẹ, nhìn cô bé của mẹ ảo ảo. Mẹ xoa đầu tôi trong khi dạng thêm chân ra để tôi nhìn thấy ngã ba của mẹ. Tôi nhìn cô bé của mẹ quá nhiều, nhưng chưa bao giờ nhìn ở tư thế trái khoáy như vậy. Chợt có tiếng sấm vang lên, mẹ giật mình ghì đâu tôi lại, khuôn mặt tôi lần đầu chạm vào cô bé của mẹ, rậm rạp…
Mẹ chợt nhận ra khuôn mặt tôi đang úp vào ngã ba ấy, đẩy tôi ra:
– Sao mưa xuân lại có sấm nhỉ? Mẹ hỏi.
Tôi ôm lấy mẹ, kéo mẹ sát gần, chú bé cương cứng chui tọt vào cô bé, vào ngã ba của mẹ. Mẹ giật mình rồi cảm nhận chú bé sâu trong mẹ, lấp đầy khoảng trống ấy.
– Con tôi…
Tôi hôn lên môi mẹ, hai tay bóp hai bầu ngực căng đầy, bên dưới chú bé ra sức tạo những đường thẳng vào bướm mẹ. Mẹ rên khẽ trong tiếng mưa xuân lã chã. Nghịch tử…
Mong manh…
Mẹ thấp hơn tôi nên phải kiễng chân mỗi khi tôi ấn sâu vào… Tôi ngả người mẹ xuống hiên, lạnh ngắt. Hai con thú lao vào nhau trong cơn say chất ngất. Lạnh của hiên nhà không làm vơi đi cảm xúc thăng hoa… Bây giờ là lúc phần con lấn át phần người…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…?
Vỡ vụn rồi, vỡ theo từng nhịp dập của tôi xuống bướm mẹ. Mẹ vẫn khoác chiếc áo choàng mỏng trên người, tóc rũ rượi, môi mẹ mấp may, mắt nhắm nghìên… Tôi biết mẹ nghĩ gì, mẹ biết tôi cần gì sau bao lần giao hoan mệt mỏi..
– Mẹ thích không? Tôi hỏi.
– Thích gì? Thích chứ, có ai lại không thích nhưng…
– Nhưng?
– Nhưng…
– Nhưng tim mẹ tan nát đây, mẹ thích lắm chứ, mẹ là con người, mẹ yêu con tra icủa mẹ, mẹ hi sinh cho con tất cả nhưng mẹ…
– ?
– Mẹ có lỗi với con, với tổ tiên… Mẹ sinh con ra, gìơ con lại cho vào mẹ. Mẹ nuôi con giờ con lại làm cho mẹ thăng hoa.
– Con có lỗi…
Mẹ khóc nhẹ, nước mắt của mẹ rơi, tôi nhìn thấy ở khoé mắt. Mẹ cố giấu.
Mẹ khóc mỗi khi quan hệ, đó cũng là thói quen, tôi muốn thấy mẹ cười, muốn thấy mẹ rên to nhưng… Tội lỗi…
– Con vừa chạm mặt con vào cô bé mẹ đấy.
– Thì sao?
– Cảm giác lạ lắm.
– Thôi, con nhanh lên còn ngủ, bố trong kia…
Tôi kéo áo choàng của mẹ lên che bớt người mẹ cho mẹ đỡ lạnh, chỉ đủ để hở cho hai cơ thể chạm nhau.
– Mẹ an toàn không?
– Không
– Sao hôm qua con cho vào mà mẹ không nói gì
– …
Tôi dập vào cô bé của mẹ như công việc quen thuộc hang ngày, cô bé ướt đẫm chảy xuống nền nhà. Ngoài mưa, trong cũng mưa. Mẹ bám lấy lung tôi khi tôi dập xuống, kéo mông tôi lại cho thật sâu, tôi ấn mạnh xuống… Mong manh…
Sáng, tôi thấy mẹ dậy từ bao giờ, chiếc áo choàng bẩn nằm trong máy giặt, chiếc quần lót loang lổ, bết lại dứoi dung, tôi hiểu… Mẹ đỏ mặt khi thấy tôi nhìn những thứ đó, chỉ có hai người hiểu…
Trên đường về quê ngoại, tôi và mẹ ngồi chung ghế, bố tôi ngồi ở trên, mẹ gục đầu vào vai tôi ngủ ngon lành…
Họ hang bên ngoại vui mừng vì tôi về nhưng ánh mắt họ nhìn bố tôi với sự khác lạ, xa cách giả tạo… Mâm cơm bày ra nhưng chả ai nói với ai câu gì, bố tôi ăn nhanh rồi đi chơi bên nhà hang xóm cũ. Còn tôi và mẹ lại dong ruổi trên chiếc xe sang thăm họ hang bên ngoại.
– Mẹ nhớ đồi cây này không? Tôi hỏi khi đưa mẹ ngang qua chỗ ấy, chỗ kỉ nịêm ngày nào…
– Nhớ..
– Mẹ nhớ suối nước này không?
– Nhớ…
Đêm đến, nhà ông bà ngoại chật nên gia đình tôi phải ngủ chung giường, không còn cách nào khác. Tôi nằm giữa bố mẹ, bố tôi đặt mình là ngủ, còn tôi, tôi không thể… Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác như vậy, lâu lắm rồi tôi mới ngủ chung với bố mẹ như vậy. Tôi nhớ lúc gia đình còn hạnh phúc, lúc đó tôi còn nhỏ, tôi hay được bố mẹ cho ngủ cùng, cũng nằmgiữa như vậy. Tôi nhớ bố thường hay thò tay qua người tôi sờ cô bé của mẹ, lúc đó tôi chả biết gì, chỉ thấy mẹ kêu lên :” Bố bắt nạt mẹ” tôi liền đánh chừa bố. Rồi sáng, rôi không còn nằm giữa nữa, thay vào đó tôi bị đẩy vào một góc. Hồi đó quá nhỏ để hiểu mọi chuyện…
Nhưng cái hạnh phúc ấy mong manh như con gió, những thứ mong manh đều dễ vỡ…
Giờ, tôi vẫn nằm giữa, bố tôi không luồn tay qua người tôi cho vào quần mẹ nữa, thay vào đó tôi luồn tay vào quần mẹ, tôi nhớ cảm giác ngày xưa… Mẹ không hiểu, không biết được điều đó… Mẹ giữ tay tôi lại… Sợ…
Tôi xoa lên mông mẹ, xoa lên mu mẹ… Vậy thôi…
Sang bên nội, tôi có cảm giác như bên ngoại, ánh mắt họ nhìn mẹ con tôi… Vậy đấy…
Tôi nhớ tết trước vợ hai của bố cũng về, mang theo cả đứa con kia, vì thế mà mẹ con tôi phải đi nhà nghỉ, ôi kỉ niệm, ôi thời gian.. Tôi mong vợ hai của bố lại về để mẹ con tôi về nhà sớm, nhưng mãi chả thấy về. Chắc ai đó sẽ về? Có phải không?
Nhà nội giàu hơn ngoại, nhà cửa rộng hơn nên bố mẹ tôi được bố trí ngủ chung phòng, còn tôi thì một mình với mấy đứa em họ. Tôi biết mẹ tôi chả thích ngủ cùng với bố tôi nhưng đang ở nhà nội, mẹ tôi không muốn làm mất mặt bố tôi.
Tôi biết bố sẽ đòi hỏi, và tôi cũng biết mẹ sẽ từ chối. Cô bé của mẹ lâu rồi chỉ dành cho tôi.
Sáng sớm hôm sau điều tôi mong chờ đã đến, hai mẹ con nhà kia dắt tay nhau vào, tôi mừng ra mặt. Hai người đàn bà nhìn nhau… Lẽ ra là cấu xé, là tranh giành nhưng mẹ tôi vô cảm lâu rồi…
– Cô về làm gì? Bố tôi hỏi lớn.
– Tôi cho con về thăm nội không được sao. Tiếng gười đàn bà kia…
Hoá ra họ cãi nhau nên bố tôi mới về nhà dịp tết. Bố tôi định đi, định đưa hai mẹ con tôi về nhưng người đàn bà kia níu tay lại… Nghịch cảnh…
Tôi kéo tay mẹ vội vã ra xe, cảm xúc khó tả trên khuôn mặt mẹ…
– Mẹ ghen với bà kia à?
– Không, còn ghen gì nữa.
– Sao mẹ lại buồn?
– Không, về thôi!
Trên xe mẹ tôi không nói gì, thở dài…
– Sắp hết tết rồi. con lại sắp xa mẹ. Mẹ tôi nói khi mở cửa vào nhà.
Tôi ngủ một mạch đến chiều tối, mẹ loay hoay ngoài vườn chăm đàn gà mới nở.
– Gà nhiều nhỉ. Mẹ bán đi mà mua gì thì mua.
– Mẹ nuôi để ăn dần, chứ bán gì.
– Nhưng nhiều thế này… Mà con gà trống kia sao con mới thấy lần đầu.
– À, con trước nó bị trộm bắt mất rồi, con này mới lớn, mới biết gáy nhưng cũng đạp mái được rồi.
– Con này mẹ mua ở đâu thế?
– Mua gì, nó là con của con gà già kia kìa. Mẹ vừa nói vừa chỉ ra con gà mẹ đang mổ thóc cho đàn gà con.
– Thế ai là bố của đàn gà con kia
– Nó chứ ai
– Thế là con gà trống đạp mái mẹ nó à.
– Ừ.
– Được sao?
– Ừ…
Tôi vào nhà lấy thêm gạo cho gà ăn. Chiều mẹ thịt thêm con gà để nấu đông ăn dần. Mẹ ngồi vặt long gà tôi có thể nhìn thấy hai múi bòng của mẹ nhô lên sau lớp quần tất mỏng. Mẹ khép chân khi thấy tôi chăm chú nhìn vào nơi ấy, e thẹn..
Đêm đến, tôi thủ thỉ vào tai mẹ:
– Mẹ biết sao con luồn tay vào cô bé khi ở ngoại không? Dù lúc đó bố ở bên?
– Tại sao?
– Vì con nhớ lúc gia đình mình hạnh phúc, bố hay làm thế vói mẹ, lúc đó con chưa hiểu tưởng bố bắt nạt mẹ, giờ con hiểu rồi.
– Nhanh nhỉ, mới đó mà…
Tôi luồn tay vào bướm mẹ, ướt nhẹp.
– Sao mẹ lại ướt thế.?
– Mẹ không rõ, cứ gần con là vậy. Hu hu…
Tôi tắt điện, mẹ biết tôi sẽ làm gì , co người lại một góc… Tôi kéo mẹ lại gần mẹ nhìn tôi…
Mong manh…
Chiếc quần lót của mẹ rơi xuống đất, chiếc áo lót của mẹ nằm ở góc giường, mẹ trần truồng co ro trong thời tiết xuân lạnh. Tôi trùm chăn lên mẹ, mẹ nhẹ nhàng kéo quần tôi xuống, mẹ chăm chú nhìn chú bé của tôi ngất ngưởng…
Tôi không vội cho vào cô bé ngay, để mẹ xoa lên chú bé, nhẹ nhàng… Tay mẹ ấm áp xoa đều vuốt ve, đôi khi còn nũng nịu hai hòn bi làm tôi muốn ran gay. Tôi nhìn mẹ, mẹ nhìn tôi qua ánh điện mờ, không ai biết rang trong ngôi nhà này hai kẻ nghịch tử đang thoả mãn nhau… Tội lỗi…
Tôi xoa lên mu mẹ, hồng hào, khít và nhơ nhớp… Tôi xoa len đùi, lên mông, lên ngực mẹ, mẹ xoa lên ngực tôi, kéo môi tôi xuống hôn mãnh liệt… Trong ánh điện mờ mờ ảo ảo, hai mẹ con như hai đôi tình nhân, mẹ trẻ quá…
Tôi banh hángmẹ ra, hột le của mẹ to run rấy mọng nước khi tôi chạm vào. Mẹ thở nặng nhọc, tôi biết, tôi biết mẹ mong chờ gì. Mẹ biết tôi sẽ làm gì… Nghịch tử…
Tôi kê gối lên mông mẹ, mẹ duỗi chân thong xuống, buông lơi… Mu mẹ nhô cao mời gọi, tôi tách ngã ba của mẹ ra.. Dào dạt, óp ép.. Mẹ xoa đầu tôi, tóc mẹ rũ rượi, mông mẹ ưỡn lên hững lấy tôi…
– Con tôi… Con tôi lớn thật rồi…
Tôi mút vú mẹ hết bên này đến bên kia, ngực mẹ nảy tưng tưng khi tôi thúc mạnh bên dưới, hai vú mẹ to chảy sang hai bên, tay tôi không hết… Lôngmẹ đen nhánh rậm rạp đến gần rốn, tôi đôi khi phải dùng tay tách lôngcủa mẹ ra tìm đường vào.
Tôi xoay người mẹ lại, mẹ chổng mông lên, hai múi khế múp míp từ phía sau… lạnh nhưng hai cơ thể không cảm thấy lạnh. Chỉ còn tiếng da thịt chạm nhau ấm ấm nhớp nháp…
Tôi phụt vào bướm mẹ từng đợt, mẹ nằm bẹp xuống thở dốc…
Chảy ra gối, ra giường, bết lônglại..
Mẹ ôm lấy tôi, hôn len t rán tôi cảm ơn, cảm ơn vì đã mang hạnh phúc cho mẹ. Rồi mẹ nằm gọn trọng vòng tay tôi, chú be ỉu xiu chạm vào cửa mình mẹ.
– Mẹ này..
– Gì con?
– Sao con chó lại không có quan hệ mẹ con nhưng gà lại có nhỉ?
– Mẹ không rõ.. Đặc thù từng loài.
– Gà trống ấy đạp mẹ nó sinh ra đàn gà con. Nếu tinh trùng của con gặp trứng của mẹ…
Mẹ bịt mồm tôi lại, tôi gạt ra nói tiếp…
– Biết đâu…
– Mẹ an toàn, mẹ không để chuyện ấy xả y ra, con yên tâm. Mai mẹ uống thuốc là xong.
– Ý con là là mẹ con cũng có thể có sự thụ tinh.
– Có chứ, khác gì nhau đâu. Đực gặp cái, tinh trùng gặp trứng là có thụ thai.
– Néu…
– Mẹ biết con định nói gì, nhưng mẹ chỉ có con, mẹ con mình như vậy là tội lỗi lắm rồi. Mẹ day dứt lắm rồi. Mẹ không để chuyện đó xảy ra đâu.
– Nhưng…
– Nhưng gì, mẹ làm sao có thể có con với con được, nếu có thắt cổ mà chết.
– Truyền thuyết Hy Lạp có mà mẹ.
Tôi kể cho mẹ câu truyện trong thần thoại Hy Lạp, có người con vô tình giết cha, lấy mẹ sinh mấy người con. Sau này khi phát hiện ra sự thật người con tự tử chết. Mẹ nghe xong không nói gì, thở dài..
– Con bao giờ đi?
– Ngày kia.
– Còn nốt mai thôi, lại xa con. Mẹ lại thút thít..
Tôi ôm mẹ vào long, tinh dịch chảy ra từ cô bé ướt sũng chú bé, kệ… Hai mẹ con ôm nhau ngủ…
Ngày mai…
-> Đièu gì sẽ xảy ra khi lần đầu là nghịch tử….?
-> Liệu tôi có thi đậu tốt nghiệp và có việc làm để nuôi mẹ?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nầm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Liệu mọi sự có an toàn như mẹ tôi nói?
-> Liệu tôi có gặp một người tình mới thay thế cho HHTT?
HHTT tên thật là gì, bí mật cuộc đời Mongmanhdv đến chap 13 mới bật mí, vậy HHTT tại sao lại chết? Ai cho tôi biết với, làm ơn đi… Câu trả lời chưa có ai trả lời đúng. …
Hối sau sẽ rõ…
Chap tiếp theo sẽ là:
Chap 16: Định mệnh
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, tao đưa mày đi xuống thăm em này dễ thương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bế nó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợ mà tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ còn ở bên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ … Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉ và tốt quá, anh sẽ đưa chú lên chức trưởng phòng, cố lên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứ ba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉ có anh thôi, em chỉ dành cho mình anh thôi, chỉ mình anh đục vào cái lỗ này của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉ yêu anh thôi, em thoả mãn khi ở bên anh bấy lâu”…. Trời ạ, những thứ mong manh đều dễ vỡ thế sao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họ mượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệ đều mong manh ư?