Nghịch Tử - Chương 14: Tiễn biệt
Rồi tôi đi học trở lại sau thời gian bảo lưu dài tưởng chừng như vô tận. Tự hứa với lòngmình sẽ cố gắng học tốt. Và tôi đã làm được điều đó, tôi lao vào học như chưa bao giờ được học. Tôi đã hứa với mẹ rồi tôi phải thực hiện. Tôi vẫn gọi điện về cho mẹ hang ngày, thay vì hang tuần như trước đây. Sau những gì xảy ra có lẽ giờ đây mọi thứ đã mặc định như thế… Mẹ tôi lo cho tôi nhiều, sợ tôi lại sa ngã. Mẹ vẫn chưa biết tôi và HHTT đã chia tay như thế…
Tôi thong báo cho mẹ về chuyện học lại, mẹ tôi mừng vui tíu tít trong điện thoại, bảo tôi cố gắng hoàn thành công việc còn dang dở. Chớm lạnh, hình như mùa đông năm nay đến sớm, tôi trên chiếc xe cà tang lang thang trên con phố, lầm lũi một mình ở xóm trọ, cắm cúi trên giảng đường…
– Con học lại rồi, mẹ vui lắm, mẹ định lên xem con học thế nào. Mẹ lại sợ con bảo lưu như lần trước… Mẹ gọi điện cho tôi..
– Thôi, mẹ lên làm gì, con học tốt lắm. Tôi sợ mẹ biết chuyện HHTT nên nói vậy. Sớm muộn gì mẹ cũng biết nhưng…
– Nhưng mẹ không yên tâm, mẹ nói.
– Mẹ nhớ con à? Tôi dí dỏm.
– Có người mẹ nào không nhớ con…
– Nhớ con hay nhớ chú bé của con… Tôi đùa…
Mẹ không nói, cúp máy… Ừ nhỉ, tôi cũng nhớ mẹ nhiều, nhớ cô bé của mẹ…
Ăn cơm trưa ở canteen xong tôi chuẩn bị vào lớp học thì mẹ tôi đi từ hướng cổng chính ở trường vào. Tôi ngạc nhiên tột độ, không hiểu sao mẹ lên bất ngờ như vậy. Mẹ mặc chiếc áo khoác mỏng toát lên vẻ quý phái nhẹ nhàng bước vào:
– Con thấy mẹ tìm giỏi không? Mẹ tủm tỉm.
– Con đã bảo mẹ không lên mà. Tôi nói giọng hờn dỗi.
Mẹ kéo tôi vào quán nước ở Canteen, kêu hail y nước cam rồi bảo:
– Hai đứa con chuyển nhà rồi hả? Mẹ đên xóm trọ người ta bảo con chuyển đi rồi.
– Vâng, đã bảo không cần lên mà. Tôi nhắc lại.
– Chuyện con học lại là chuyện quan trọng, mẹ phải lên chứ, hơn nữa mẹ muốn lên xem con và HHTT sống thế nào.
– Tụi con chia tay rồi mẹ à. Đến nước này thì tôi đành nói thật, vì sớm muộn gì mẹ cũng biết.
Mẹ không nói gì, vẻ mặt đượm buồn, ưu tư trong giây lát rồi đưa ly sinh tố lên uống. Môi mẹ vẫn đỏ như con gái, mềm mại như cơn gió thoảng qua. Cơn gió đầu mùa chợt thối qua làm mái tóc mẹ buông lơi mềm mại… Tôi nhìn vào mắt mẹ, đôi mắt mẹ đượm buồn, sâu thẳm là những nỗi lo toan…
– Mình về đi mẹ. Tôi đứng dậy thanh toán.
– Con không ở lại học à?
– Chiều con không có tiết học, định ở lại tự ôn thôi.
Tôi chở mẹ về dãy nhà trọ mới, ngang qua công viên mà tôi từng vài lần gì đó đưa mẹ đến, chợt kỉ niệm ùa về làm tim đau nhói. Mẹ có lẽ cũng có cảm giác gì đó, tôi thấy mẹ nhìn vào trong công viên rồi thở dài, tựa vào lưng tôi… Mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ?
Xóm trọ mới mọi người tấm tắc khen mẹ tôi đẹp, mà bà đep thật, như thiên thần trong mắt tôi.
– Mẹ cháu trẻ và xinh quá. Bà chủ nhà đang thu tiền phòng trọ cuối dãy thốt lên.
– Trẻ gì hả chị, con cái lớn cả rồi. Mẹ tôi phân bua.
– Nếu nó không giới thiệu là mẹ, chắc tôi nhầm tưởng chị gái. Bà chủ nhà hóm hỉnh.
Nhà cửa bừa bộn, mẹ lật đật dọn từng chút, chiếc áo khoác mỏng bỏ ra khiến mẹ trở lên xinh đẹp hơn. Tôi lăng xăng phụ giúp mẹ, rồi chở mẹ đi chợ mua đồ về nấu cơm tối.
– Cơm mẹ nấu ngon quá. Con ăn cơm tiệm hoài thấy chán lắm. Tôi vừa ăn vừa khen món ăn của mẹ nấu.
– Ăn ngoài sao mà ngon được hả con.
– Mẹ ăn nhanh đi mình đi dạo phố tí nhé.
– Thôi, mẹ mới lên mệt lắm, để mai đi.
– Mệt nên mới phải đi cho thoải mái mẹ à.
Tôi chở mẹ trên những con đường quen thuộc, xe cộ nhộn nhịp qua lại, mẹ ép vào lưng tôi… nhẹ nhàng… Mong manh…
– Sao tụi con chia tay vậy? Mẹ hỏi nhỏ nhưng đủ cho tôi nghe thấy.
– Do không hợp nhau mẹ à. Tôi không thể nói với mẹ về những chuyện đã xảy ra, về những gì HTTT đã làm, về kết quả xét nghiệm tôi cầm trên tay…
– Tuổi trẻ tụi con cả them chóng chán lắm, lại không xác định lâu dài. Mẹ thấy buồn khi tụi con như vậy.
– Con cũng không muốn thế nhưng cuộc sống là vậy.
– Bây giờ như thế cũng tốt, như thế con có thể tập trung học lại. Yêu sớm cũng khổ. Mẹ xoa lưng tôi nói.
– Bây giờ con chỉ lo học thôi, không yêu đương vớ vẩn gì nữa. Dù sao con cũng có mẹ rồi.
– ….
Tôi đưa mẹ trải nghiệm những món ăn đường phố, mẹ rất thích thú hưởng thụ những món ăn đấy, tuy rằng cũng chẳng ngon lắm.
Tôi chở mẹ về xóm trọ khi mọi người đã yên giấc ngủ;
– Mẹ ngủ trên giường với con nhé. Tôi bảo.
– Thôi,con lại vậy rôi, Vậy làm sao mà tập trung học được.
– Úi giời, con lo mẹ lạnh vì chỉ có mỗi chăn chứ mẹ muốn ngủ ở đâu thì tuỳ mẹ. Tôi bĩu môi.
Trời thì se lạnh mà chỉ có một chiếc chăn mỏng nên bụôc long mẹ phải ngủ trên giường với tôi. Tôi kéo mẹ lại gần, tôi có thế nghe tiếng nhịp tim mẹ đập rộn rang, đôi tay run rẩy khi tôi làm như thế. Tôi biét mẹ vẫn giữ khoảng cách sau bao lần đã xảy ra. Mùi hương tóc mẹ bay làm hồn tôi ngây ngất, vuốt mái tóc mẹ nhẹ nhàng tôi nói:
– Bố có hay gọi điện về không?
– Lâu rồi không liên lạc gì.
– Chẳng biết thế nào mẹ nhỉ, có lẽ bố có cuộc sống riêng cũng là điều tốt.
– Ừ.. Thôi ngủ đi, hôm nay đi khắp nơi cũng mệt rồi.
– Bao giờ mẹ về?
– Có lẽ chiều mai.
– Sao sớm vậy? Ở lại vài hôm rồi hãy về. Đằng nào cũng lên đây rồi.
– Mẹ thấy con học hành tốt như vậy là mẹ mừng rồi, về còn công việc.
Tôi kéo mẹ lại gần them, tôi có thể cảm nhận thấy cơ thể mẹ ấm áp, ngực mẹ chạm vào da thit tôi, mong manh… Nhưng hôm nay tôi bình thản kì lạ, chú bé không thức dậy, có lẽ tình mẫu tử đã lấn át nghịch tử…
Nửa đêm, tôi trở mình thức dậy, thấy mẹ nằm co ro góc giường, tôi kéo mẹ lại gần đắp them chăn cho ấm, mẹ rúc vào ngực tôi như tìm sự che chở mong manh, mẹ chưa ngủ, ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt đen nháy nhìn chăm chăm vào tôi qua ánh đèn ngủ lờ mờ.
– Mẹ chưa ngủ à, sao nằm một góc thế? Tôi nói khẽ vào tai mẹ.
Mẹ không nói mà cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi hỏi tôi sau một hồi lâu im lặng:
– Sau khi chia tay HHTT xong con bị sốc à?
– Tại sao mẹ hỏi vậy?
– Vì mẹ thấy lạ là con không đòi hỏi mẹ.
– Chuỵên đó có liên quan gì đâu ạ.
– Có chứ, con mới chia tay HHTT, con không muốn làm chuyện đó với ai khác vì nỗi đau chưa qua.
– Chẳng phải.
– Vậy thì chhỉ còn nguyên nhân khác, đó là con đã vượt qua chuyện mẹ con mình.
Tôi thở dài, HHTT đâu xứng để tôi làm vậy, vượt qua thì cũng không phải, cuộc sống đâu chỉ có tình dục và chuyện ấy. Nhiều thứ còn quan trọng hơn… Nhưng mẹ đã nói vậy rồi.
– Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy. Tôi gào lên.
Tôi nằm đè lên mẹ, tay xoa xoa lên mu mẹ mạnh bạo. Từng sợi lôngx xào xạc theo những cú xoa mạnh ấy:
– Đau mẹ, con!
Tôi không nói, cứ làm theo bản năng, rồi chiếc váy ngủ cũng được kéo xuống nằm chỏng chơ dưói góc giường. Tôi không vồ vập mẹ nữa, chống tay lên nhìn mẹ. Mẹ nhắm mắt như chờ đợi hay buông xuôi gì đó mà tôi cũng không rõ. Tôi không quan tâm, chỉ biết rằng dưới tôi bây giờ là một người phụ nữ đẹp với thân hình đẫy đà nhưng thon gọn, hai quả đào tiên chảy sệ sang hơi bên buông lơi. Bên dưới là nhúm lôngđen đang lún phún nhô ra ngoài chiếc quần lót trắng.
– Mẹ đẹp quá. Tôi khen.
Mẹ không nói,thở dài chờ đợi. Mẹ biết tôi chuẩn bị sẽ làm gì, tôi biết tôi sẽ làm gì. Nghịch tử…
Rồi chiếc thành trì cuối cùng của mẹ cũng buông ra, rơi xuống đất nhẹ nhàng. Tôi cúi xuống hôn mẹ, mẹ đáp lại từ tốn, còn tôi như con thú đói mồi, cắn môi rồi nuốt lưỡi mẹ ào ạt.. Tôi có thể cảm nhận bên dưới cô bé của mẹ đang ướt khi chú bé tôi chạm nhẹ vào đó. Tôi liếm tai mẹ làm mẹ run lẩy bẩy, nhạy cảm quá…
Tay tôi luồn xuống cô bé của mẹ, tách đôi ra, tách đôi cuộc đời mẹ… Mẹ dang chân rộng ra, mặc cho tay tôi thò ra thụt vào khe ấy, ướt đẫm đến kì lạ. Mẹ rên nhẹ khi hai ngón tay tôi chui tọt vào ngoáy ngoáy rồi vội vàng rút ra kéo theo từng dòng dâm thuỷ.
– Trời mưa. Tôi nói.
– Mưa nào. Có thấy tiếng gì đâu. Mẹ nói.
– Có mà.
– Đâu? Mẹ ngạc nhiên.
Tôi cầm tay mẹ đưa xuống cô bé, mẹ chợt hiểu và đánh vào ngực tôi đen đét, “Con hư quá”.
Tôi tủm tỉm cười rồi nói, “từ nay con nói trời mưa tức là cô bé của mẹ khóc nhè nhé”. Mẹ không nói gì, lại nhắm mắt lại. Tóc mẹ buông lơi xoã xuồng gối, che phủ lên khuôn mặt mảnh mai quyến rũ.
Tôi cầm tay mẹ đưa vào chú bé, mẹ tự hiểu lien sóc nhẹ nhẹ đê chú bé được ngỏng cao hơn, rồi nhẹ nhàng đút vào khe ấy. Khe của mẹ thật ấm áp, tôi không vội vàng dập xuống ngay mà ngâm trong mẹ một chút để cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mẹ toát ra. Có lẽ mẹ cũng vậy, tôi thấy hai chân mẹ khép lại kẹp chặt lấy chú bé của tôi…. Nhớp nháp… Tôi dập xuống mẹ như thế, từng đợt, từng đợt nhịp nhàng. Xóm trọ đã chìm sâu trong giấc ngủ, khu xóm trọ này im ắng đến kì lạ, không ai nghe thấy ai nói gì. Tôi có rên khẽ họ cũng không nghe thấy. Mẹ cũng rên khẽ mỗi khi tôi ấn sâu vào. Đèn ngủ tối nhưng đủ để cho tôi thấy những dòng nước nhờn đang chảy ra của mẹ, ướt cả chú bé của tôi, thấm ra giường, ra chăn…
Tôi vừa dập vừa bóp ngực mẹ, xoa đều hai bên như sợ xoa bên này thì bên kia thiệt thòi, mẹ cũng xoa lên ngực tôi săn chắc. Tôi có thể thấy ngực mẹ nhảy tưng tưng khi tôi thúc những cú như trời giáng vào bướm mẹ. Đôi khi tôi dừng lại, xoa lên chỗ giao hoan giữa chú bé và cô bé, chỗ khe của mẹ làm mẹ ướn người lên rồi đổ xuống. Nghịch tử…
Con người mà, dù sao cảm xúc cũng đến mau, dù là mẫu tử thì khi đâm vào da thịt cảm giác sẽ có như bình thường. Dù tôi biết mẹ vẫn đau lònglắm. Mẹ tuy rên nhưng sau thắm tôi vẫn thấy khuôn mặt mẹ đượm buồn, cả những dòng nước mắt, dù ít thôi nhưng tôi có thể nhận thấy.
Tôi rút chú bé ra, chú bé hung dũng chổng lên, mẹ không mở mắt ra nhìn xem tôi định làm gì, chỉ kéo người tôi lại gần xoa lên lưng tôi như vỗ về đứa trẻ. Tôi lật úp người mẹ lại, mẹ giãy giụa phản ứng nhưng vẫn chiều tôi. Tôi lấy gối kê lên bụng mẹ để mông mẹ nhô cao. Tôi có thể thấy hai mép cô bé nhô ra mời gọi… Rồi chú bé của tôi lại vào từ phía sau mẹ, nhịp nhàng, lạch bạch…
Mẹ bấu hai tay vào thành giường thật chặt mỗi khi tôi ấn xuống, tư thế này khiến chú bé của tôi vào sâu trong mẹ, hai tay tôi xoa lên mông mẹ, có lẽ mẹ thích thú với tư thế này, tôi có thể cảm nhận điều đó thong qua cách mẹ rên, thôngqua sự buông lỏng cơ thể của mẹ. Tóc mẹ rũ rượi xoã xuống giường, chiếc ga giường xô lệch chứng kiến cuộc giao hoan của hai kẻ tội đồ…
Tôi lật mẹ lại, nhìn xuống cô bé đã nhàu nát vì những cú dập, mẹ tôi banh ra rồi nói:
– Con chui ra từ đây đấy, giờ con lại vào lại…
Tôi không nói, nhìn chăm chú vào nơi đã chui ra, tăm tối như cuộc đời của tôi vậy…
Tôi lại nhét chú bé vào, vừa khít.
– Con cho vào bên trong mẹ nhé. Tôi nói.
Mẹ không nói tức là đồng ý, tôi dập điên dại, như muốn xé nát bướm mẹ, như muốn về lại nơi xưa… Chợt tôi nhớ HHTT quá, nhớ những lúc quằn quại bên cô ấy, nhớ những lời ngọt ngào… Hận!
Mẹ tôi mở mắt khi thấy tôi dừng lại trong khi đang làm việc nghịch tử,
– Con sao vậy? Sao lại dừng lại.
– Con thấy tội lỗi. Tôi giả vờ. Đúng ra là tôi đang nhớ HHTT.
– Mẹ cũng vậy con à. Mẹ đau lắm. Con cho chú bé vào trong mẹ, nói thật on người ai chả có cảm xúc nhưng mẹ đau lònglắm. Mẹ đẻ con ra giờ con lại là chồng của mẹ. Mẹ nuôi con giờ con lại đè lên nhét vào cô bé của mẹ.
Tôi lại thấy mẹ khóc, nức nở. Cúi xuống hôn lên mắt mẹ, tôi thấy mẹ tội nghiệp. Có lẽ suốt cuộc đời này mẹ sẽ ám ảnh chuyện này, mãi mãi dằn vặt…
Tôi rút chú bé ra, muốn dừng lại, chú bé teo dần. Mẹ ngồi dậy, lấy chiếc khăn ở cạnh giưòng lau những vết tích còn đọng lại, rồi mẹ lau cho chú bé nhẹ nhàng nâng niu như báu vật.
Cả hai không nói gì, tôi một góc, mẹ một góc, trần truồng… Tôi dậy lấy chăn chengười mẹ lại : “Mẹ nằm ngủ đi, lạnh đấy”.
– Sao con dừng lại? Tội lỗi à? Sao con không ra đi cho thoả mãn nhu cầu? Mẹ hỏi.
– Con thấy tội lỗi… Nghe mẹ nói nơi này còn sinh ra, giờ lại…
– Bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần con làm như thế với mẹ sao giờ con nói vậy? Con nói đi nói lại bao lần rồi cuối cùng đâu lại vào đấy, rồi con lại đè mẹ ra..
Tôi dậy định mặc chiếc quần lót vào thì mẹ níu tay tôi lại, mắt ngước nhìn tôi, đẫm lệ:
– Con xem mẹ là gì? Chỉ giống như HHTT, con lột quần áo của mẹ ra, đút vào bướm mẹ rồi thôi, rồi con chán con dừng. Con xem mẹ là gì của con? Là người tình hay ca ve rẻ tiền? Me khóc…
– Không phải vậy mà mẹ, con vừa chia tay HHTT nên chợt nhớ, con cũng thấy tội lỗi khi nghe mẹ nói vậy…
– Con coi thường mẹ phải không? Có phải con khinh một người mẹ lăng loan như mẹ? Một người mẹ sẵn sàng banh hángmình ra cho chính con tai ruột của mình đút vào? Mẹ khóc to hơn…
– Không, không phải vậy, con đã là người gây nên tội tày đình này, mẹ không có lỗi…
Tôi ôm mẹ vào long, tôi xoa lên mắt mẹ, lau đi dòng nước mắt, mẹ con tôi cứ như tình nhân dỗ dành, đôi khi lại như tình mẫu tử…
Mẹ cầm chú bé của tôi âu yếm:
– Mới ngày nào c òn bé tí mẹ rửa chim cho, nay đã lớn vậy rồi, lại còn làm cô bé của mẹ khóc bao nhiêu lần…
Tôi lại cho chú bé vào bướm mẹ viết tiếp câu chuyện còn dang dở. Và mẹ vẫn khóc nấc từng đợt mỗi khi tôi ấn vào… Ngập sâu trong cảm giác quằn quại đê mê… Mẹ không nhắm mắt nữa mà nhìn xuống chỗ ấy, nơi giao thoa giữa tôi và mẹ, từng chùm llông bết lại, từng dòng nước theo đó mà chảy ra. Mẹ cào cấu cơ thể tôi, bỏng rát. Trời hơi se lạnh nên tôi dù mệt nhưng không ra mồ hôi nhiều, chân mẹ quặp lấy người tôi đu lên khi tôi cố ấn sâu nhất có thể, mẹ muốn tôi vào sâu, sâu trong tử cung mẹ thì phải…
Tôi ra trong mẹ ào ạt, mẹ ưỡn người hứng lấy, sợ ra ngoài mất dù là một giọt. Tôi nằm trên mẹ, thở phì phò. Lúc tôi dập vào bướm mẹ hùngdũng bao nhiêu thì bây giờ tôi lại yếu đuối bấy nhiêu, nằm gọn trên ngưưoì mẹ, chú bé teo dần…
Mẹ giang đôi tay r ache chở, vuốt ve tôi như ru ngủ, như ngày xưa…
Ngày xưa….
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ???
– Con yêu mẹ lắm…
– Mẹ cũng vậy.
– Con yêu mẹ như tình yêu trai gái những lúc thế này, và như tình mẫu tử khi không như thế…
– Mẹ cũng vậy…
– Con nhớ mẹ…
– Mẹ cũng vậy…
– Cái này là cái gì mẹ nhỉ. Tôi xoa lên mu mẹ, ướt đẫm tinh khí của tôi xen lẫn nước nhờn của mẹ…
– Biết rồi còn hỏi…
– Không biết thật mà…
– “Hĩm”
– “Hĩm?”
– Ừm.
– Hĩm múp quá, con muốn cho hĩm ăn xúc xích rồi… Tôi lém lỉnh…
– Thôi ngủ đi con, hĩm ngủ đây…
Ngày mai…
Tôi trở mẹ ra bến xe chiều hôm ấy, mẹ nép sát người tôi không ai nói với ai câu gì…
Chợt đám đông bu lại bên đường, tò mò tôi và mẹ ghé xem. Tôi thấy ai đó như HHTT đang cãi lộn với ai đó, tôi muốn chở mẹ đi nhanh qua, không muốn cho mẹ thấy HHTT, cũng không muốn liên quan gì đến con người ấy nữa… Nhưng mẹ tôi nhanh mắt hơn, “Ai như HHTT thì phải, ghé xem có chuyện gì con ơi”.
HHTT bị người ta đánh tơi tả, lột cả chiếc áo lót, HHTT cố níu kéo lại:
– Con đĩ, mày cướp chồng bà, mày tưởng mày ngon à….
– Con ca ve, mày thấy bố tao nhiều tiền mày định ăn hả, loại chó…
– Đánh chết nó đi, loại đàn bà cướp hạnh phúc gia đình người khác…
Đâu đó lại có tiếng can ngăn:
– Trẻ thế kia mà làm điều thất đức, tội quá, thôi tha cho nó đi, nó đau rồi…
Tôi và mẹ nhìn nhau, không nói cũng hiểu HHTT cặp bồ với người đàn ông giàu có, có vợ con… Mẹ hình như cũng hiểu tại sao tôi và HHTT chia tay nhau….
Tôi vào can ngăn đám người hung hãn đó ra, tìm cách cho HHTT chạy trốn, HHTT mặt cắt không còn giọt máu, ngồi rũ rượi, thấy tôi liền vội vàng chạy biến đi…. Chông chênh…
Mẹ không muốn về nữa,, bảo tôi lái xe về xóm trọ…
– Con nói dối mẹ, mẹ biết tại sao tụi con chia tay. Con đau khổ lắm phải không?
Mẹ ôm tôi, vuốt má tôi.
– Mẹ đau khổ vì bị phản bội, bố đối xử không tốt với mẹ, mẹ hiểu cảm giác của con. Giờ mẹ hiểu tại sao đêm qua con lại dừng lại….
Mẹ ôm hôn tôi, tôi không nói, kết quả xét nghiệm có rồi, mong manh…
Mẹ nằm đè lên tôi, “để mẹ bù đắp cho con nhé”. Nói rồi mẹ tụt quần áo của tôi ra, trời sáng chiếu qua khe cửa,… Hĩm của mẹ lại vậy, lại tìm đến chú bé của tôi mà khóc… Tôi lại banh cô bé của mẹ ra mà dò tìm về lại chốn cũ… Mẹ chông mông tay chống vào thành giường, hai chân giang rộng, mẹ không còn khóc nữa, hai mắt mẹ ngời lên vẻ hạnh phúc, mẹ muốn tôi vui…
Chú bé lại ra trong mẹ, mẹ an toàn, mẹ nói vậy… Từng giọt tinh dịch nóng hổi lại rơi lã chã trên giưòng, rớt xuống nền nhà…. Hai cơ thể trần truồng lại ôm nhau, lại thở dài… Tội lỗi….
Mẹ về quê như thế đấy, tôi từ bỏ HHTT như thế…. HHTT cặp với người có gia đình, âu cũng là cái liễn, số phận…
Tôi nhớ mẹ nhiều hơn, và cố gắng học giỏi hơn để mẹ vui, để hĩm của mẹ khóc…
Tôi nhận được địên thoại của mẹ HHTT vào một ngày không xa sau ngày HHTT bị đánh ghen đấý… Tôi đến nhà HHTT lúc chiều muộn…. Hương nghi ngút bay bay…
– Nó mất rồi cháu à… Trước khi mất nó có để lại lời nhắn xin lỗi cháu…
Tôi không hỏi gì them tại sao HHTT chết như thế, ngôi nhà này tôi đã từng đến, đã từng bị bố mẹ HHTT coi thường, nhưng giờ với tôi điều đó không quan trọng nữa, xấu đẹp giàu nghèo đôi khi cũng chỉ là khoảng cách mong manh…
Có phải là những thứ mong manh đều dễ vỡ…?
Tôi ra mộ HHTT ngay sau đó, thắp cho HHTT nén nhang, tôi nhớ… Nhớ những bài thơ ban đầu tặng cô ấy… Nhớ nhưng giây phút bên nhau, những giây phút cô ấy chăm sóc chờ đợi tôi về ăn cơm… Tuyệt nhiên tôi không nhớ gì đến những hành động xấu của HHTT với tôi…
Chết là hết, nghĩatử là nghĩa tận…
Đặt tay lên tấm bia có hình ảnh HHTT ngây thơ hồi nào, tôi khóc… Thực sự tôi khóc…
Tại sao HHTT chết? Ai cho tôi biết với…. Làm ơn đi…
Nhìn lên tầm bai mộ lần cuối trước khi ra về, tôi cúi đầu, trên bia mộ có khắc tên người con gái ban đầu của tôi, tên một loài hoa rất đẹp: “HUỲNH HOA THUỶ TỈÊN”
-> Đièu gì sẽ xảy ra khi lần đầu là nghịch tử….?
-> Liệu tôi có học tốt sau thời gian bảo lưu?
-> Liệu tôi còn phải khóc bao nhiêu lần trước nầm mồ người đã từng chung chăn gối?
-> Sẽ ra sao nếu mongmanhdv lập gia đình trong khi vẫn còn là nghịch tử?
HHTT tên thật là gì, bí mật cuộc đời mongmanhdv đến chap 13 mới bật mí, vậy HHTT tại sao lại chết?
Hối sau sẽ rõ…
Chap 15: Chắc ai đó sẽ về….!
+ Mới hôm qua thôi thằng bạn thân còn nói: “ mai mày qua tao chơi, tao đưa mày đi xuống thăm em này dễ thương lắm, đảm bảo mày mê luôn”. Vậy mà hôm sau chính tay tôi bế nó trên tay nhìn nó lần cuối, máu chảy bê bết trên chiếc áo trắng của tôi… Cuộc sống mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, người vợ mà tôi đã tha thứ cho những lỗi lầm quá khứ còn ở bên tôi, vậy mà khi tôi đi vắng, đã bước theo người tình vào nhà nghỉ … Ôi tình yêu mong manh quá…
+ Mới hôm qua thôi, sếp còn gọi tôi lên: “Chú làm việc chăm chỉ và tốt quá, anh sẽ đưa chú lên chức trưởng phòng, cố lên nhé”… Vậy mà hôm sau đã sa thải tôi vì lý do gì đó mà tôi còn băn khoăn mãi… Công việc mong manh quá…
+ Mới hôm qua người thứ ba còn nẳm trong vòng tay tôi, “Em chỉ có anh thôi, em chỉ dành cho mình anh thôi, chỉ mình anh đục vào cái lỗ này của em thôi”… Vậy mà hôm nào đó là những lời nói với người tình khác “ Thằng đó ngu lắm, em yêu gì nó, em chỉ yêu anh thôi, em thoả mãn khi ở bên anh bấy lâu”…. Trời ạ, những thứ mong manh đều dễ vỡ thế sao?
+ Mới hôm qua còn cho thằng em họ mượn tiền, còn ngon ngọt anh anh em em, lúc khó khăn mượn nó một ít, nó chối đây đẩy… Nói khó thì nó chửi mình… Vậy đấy, mọi mối quan hệ đều mong manh ư?