Nghề Lạ - Phần 8
Tôi vui vì vợ đã trở lại bình thường. Tôi xun xoe hôn cô và nhõng nhẽo : thôi, đừng buồn anh nữa. Em cho anh sờ một tẹo cho đỡ buồn bàn tay, cả ngày vắng bóp vú em anh buồn muốn chết. Vợ tôi còn cố giảng giải : bóp vú bò đã đời còn bảo là không được bóp, anh nói thế các ông cả ngày đi làm hùng hục ở sở không được bóp vú vợ, chắc là chết hết.
Sẵn đang được vợ cưng, tôi mè nheo thêm : ấy thà là chẳng có gì hết thì đành chịu. Đằng này vú bò một bên mà vú vợ thì không ai chịu cho được. Em nghĩ coi có khác gì, vú và lồn vợ đêm đêm nằm cạnh bên mà bắt nhịn thì còn gì khổ sở cho bằng. Vợ tôi toét miệng ra, đưa ngón tay xỉ xỉ vô trán tôi mà hót : anh chỉ được nết vẽ chuyện không ai bằng, nói tới nói lui rồi cũng èo xèo xin bóp vú vợ.
Nói vậy, nàng cũng giục tôi : thì ăn một chút cho đỡ đói rồi vào em cho sờ. Tôi từ chối ngay : không được, anh có đói cũng tạm chờ được, chứ chưa bóp vú vợ thì nhịn không xong. Vả lại, bóp vú em mà được ngậm sơ sơ thì có khác gì ăn cơm no đâu chứ. Tôi lôi sềnh sệch vợ đi, nàng cứ ơ hay, ơ hay mà chân riu ríu bước theo.
Tôi với vợ quện nhau như đôi nhện, tôi ôm cứng lấy nàng mò gỡ và cởi lột áo cô ta ra. Chao ơi, vú vợ ngày nào chả ti, chả sờ vậy mà chúng vẫn mỗi lần trông mỗi lạ. Hay là tại vì cô nàng vui nên vú nở uỳnh oàng, hay tại tôi tơ tưởng lẫn lộn giữa vú vợ và vú cô chủ mà có ý xằng ý bậy này chăng ?
Tôi bóp vú vợ nghệt một thì nàng nghệt hai, mắt đờ ra, miệng he hé, thấy hàm răng nàng đều và trong như ngọc, tôi bóp hai vú man dại. Hai bầu vú trẹo qua trẹo lại dưới làn da tay, sao mà êm, mà mềm, mà căng căng, mà sung túc đến thế. Hai núm vú mới rà sơ đã vểnh hết lên, nhọn, cứng, săn và nở. Tôi chúm môi đặt nhẹ hết lên đầu vú này lại đổi qua đầu vú nọ làm vợ rên lên nho nhỏ.
Tôi hôn mà hai tay bợ nguyên phía dưới vú nâng lên cho bầu ngực dồn cao càng gây thêm hứng thú cho tôi nghịch. Tôi lè lưỡi rê rê lên từng núm vú, quét sền sệt lên hai quầng vú, bóp nhún nhún cho hai vú cương lên, vợ tôi í a như đang hát ru con mình.
Tôi bóp bú thích quá nên xùng xục không ngừng. Vợ tôi vặn người, rồi oằn vai, đẩy ưỡn ngực nhô ra, hai vú lình bình như hai dề lục bình trôi sông, tấp vào cọc cầu ao nằm chịu trận, mặc cho người sờ người bóp.
Tôi đưa tấm chi phiếu cho vợ, nàng đăm chiêu nhìn, vẻ mừng rỡ. Hai mắt ánh lên vẻ thán phục khi thấy con số ghi trên tờ giấy có vẻ ngoài dự tưởng. Thấy vợ da diết, chẳng hiểu sao tôi móc nốt số tiền mặt cô chủ cho đưa cho nàng : và đây là phần thưởng riêng cô chủ tặng.
Vợ tôi có vẻ xao xuyến, nhưng lại e phá vỡ niềm vui vừa dấy lên nên nàng đưa tay ra nhận món tiền tôi đưa. Tuy vậy nàng cũng hỏi nhóng cho có chuyện : thế cô chủ có nói tại sao lại tặng thưởng thêm cho riêng anh không ? Tôi chẳng còn úp mở gì nên có sao nói vậy.
Tôi bảo vợ : em biết không, cô chủ bảo lượng sữa anh nặn được nhiều nhất nên khuyến khích anh (tôi dấu biệt ý cô chủ đòi hỏi tôi ráng về thực tập bóp vú vợ để có thể thu được nhiều sữa hơn nữa, tay đầu tư nào chẳng nhắm món lợi lộc cho mình).
Vợ tôi nào có vừa nên nói móc : chớ không phải tại anh bóp vú nhuyễn quá mà cô ấy thưởng cho anh hả. Nàng lôi hết mớ tin tức lưu cữu trong đầu từ hổi nảo hồi nào ra uy hiếp tôi : anh chẳng khoe có lần nhìn anh bóp vú, cô chủ đỏ mặt lên, chắc là cô ấy nghĩ được anh bóp vú, cô thưởng anh khoản đó đấy.
Tôi đâm dỗi : nói chuyện với các bà chán bỏ mẹ. Quanh đầu quẩn đuôi rồi cũng lòi cái ghè tương ra, lúc nào cũng nghĩ đàn ông chúng tôi thích bóp vú bậy. Tôi đã nói với em bao lần đừng nghĩ vớ vẩn mà nặng đầu, cô ấy thiếu gì người muốn bóp, cần gì phải nhờ anh.
Nhưng vợ tôi còn lẩm rẩm thêm : thì các cô có chồng nói làm gì. Muốn hay chả muốn, đêm nào chồng cũng đè ra bú bóp, còn cô chủ có ai đâu. Người ta bảo đàn bà độc thân dễ bị ám ảnh chuyện tầm bậy lắm, huống chi suốt buổi nhìn các ông vật vú bò như vật vú vợ, biết đâu cô ấy chẳng nghĩ tưởng đến lối bóp vú của anh làm cô xả bỏ được ẩn ức của cô ta.
Vợ tôi còn gá vào đoạn cuối làm tôi lùng bùng lỗ tai : anh biết không, lắm cô nhìn cảnh bóp vú mà bị khích động đến quần lót ướt mẹp ở trỏng đó anh. Đầu óc tôi choáng váng, tôi không ngờ vợ tôi im im mà có lắm ý độc đáo đến vậy.
Nhìn vợ vui nhí nhảnh, tôi pha trò hỏi : đâu để anh bóp thử vú em một lúc xem đáy quần lót của em có ướt mẹp như em nói hôn. Ai dè cô nàng chê tôi quá cỡ : anh thiệt kỳ, em nói là bàn đến mấy cô độc thân kìa, còn em có anh mà, lúc nào anh cũng lục xục mò bóp thì còn nước nôi đâu mà tươm ra nổi.
Tôi cũng nào vừa, tôi xoắn xuýt đía vô : em không nhễu lem nhem mà em đái tồ tồ còn hơn hũ mắm bể. Vợ tôi mắc cỡ quá nên nhào vô đấm lung tung khắp người tôi. Cô nàng giận dỗi nên rất có sức, nàng quì gối lên quơ quào định kẹp đầu tôi vào mà nện.
Tôi cố tránh để tìm cách tóm lấy hai cánh tay vợ, vật cô lăn ra. Hai cái vú xao động hết nhún lên lại nhún xuống, giùng giằng vắt vẻo, ngó lôi cuốn làm sao. Tôi quàng ôm hai tay vợ chẳng được thì ập vào hất cô ngã chổng kềnh ra. Cô chống cự dữ dội, tôi phải tận dụng cả đầu, cả mặt, cả miệng, cả môi mới chinh phục được cô ta.
Đến khi cô bị đè bởi cả thân hình tôi trên bụng, hai tay bị chặn dưới cặp giò tôi thì mới chịu nằm yên thở rốc. Tôi nhìn sâu vào mắt vợ, từ từ ghé môi xuống hôn lấy cặp môi mọng chín của nàng. Tôi chóp chép nhai vành môi đỏ như màu trái cherry mà nghe chất ngọt lăn dần vào cổ họng.
Vợ tôi còn cố văng vật khuôn mặt để tránh. Tôi càng tấn công ráo riết, vợ làm mặt giận quay đi. Tôi hôn thêm một hồi thì cơn dỗi hờn lặn bớt. Thấy nàng thư giãn, tôi cũng thả lỏng người để rảnh tay rảnh chân đùa nghịch vợ. Hai tay tôi bóp ùng ùng vào hai vú nàng, một bên chân rúc vào háng mà chà mà cọ xoành xoạch.
Vợ nhão ra, ấp úng như ngậm kẹo. Tôi hình dung đang vò lên vú cô chủ nên nắn nót gây cho vợ có cảm giác đang được mân mê dưới bàn tay phù thủy ma quái. Hai đầu vú cứng cỏi lại, lạo xạo mỗi khi tôi bóp vặt day day. Cái núm vú màu hồng bị vặt trở thành đỏ sẫm nhưng vẫn trông ngon đáo để.
Tôi ghé răng vào đẩy đưa từng núm vú qua lại nơi chân men, chất trơn bóng làm các đầu vú vợ xun xoe và nhọn lễu. Tôi hun lia lịa và mút chụt chụt, kéo chuốt cho chúng lòi lộ ra và khi hai bầu vú nung núc dựng lên thì tôi nhay như trẻ nhay vú mẹ. Vợ tôi xả buông cơn giận đâu mất, chỉ còn biết kêu lên với tôi : anh bóp vú em đã quá.
Tôi nào có nghe, có hay gì nữa đâu. Trước mắt tôi lờ mờ là cặp vú cô chủ hôm phát lương. Tôi thấy tôi gục vào cắn nhay làm cho cô rên lên nho nhỏ : ông bú bà nhà cũng như thế này à. Tôi ậm ừ và nút cắn tợn, trong khi hai tay tóm thu đẩy hai bầu vú sưng ra.
Tôi bú và chùi đầu mũi một hồi thì cô chủ hối : ông mở hẳn nịt vú ra cho em thì bú em mới thấy đã. Anh chùng chình đẩy cái nịt xục xịch làm em nhột không chịu được. Tôi nhẹ kéo cái xú, ôi hai bầu vú đầy đặc, đôi núm chúm chím như đóa hải đường, màu tươi như sắc phượng.
Tôi kêu lên : ôi sao tôi có diễm phúc thế này. Cô chủ cướp lời : không phải là anh có diễm phúc mà chính em có cơ duyên được anh bú bóp cho. Và như để cởi mở tâm sự, cô chủ ghé vào tai tôi thủ thỉ : anh biết không, đứng nhìn anh vò vú bò mà em tưởng chính em đang được anh bóp đấy. Hoài của, tại em chưa chồng con nên vú không có sữa, chứ không bò chưa kịp phun thì chắc em đã phun phè phè ướt hết ngực áo rồi.