Nghề Lạ - Phần 24
Phấn khởi vì được thưởng thức món lạ, vốn thòm thèm từ lâu, nên đến lúc tột đỉnh ái ân thì tôi không nề hà gì có bao nhiêu đem trút hết vào cô chủ. Xem chừng cô cũng ưa nên khi tôi quào quào bò ép lên người cô thì cô dùng hai tay nắm lấy cổ chưn dạng toạc ra chờ đợi.
Tôi bắn ục ục như đại liên 6 nòng gắn trên máy bay đi oanh kích đêm, cô chủ hả hê xàng mình cho không một giọt nào rơi rớt phí ra. Tôi khạc ọc ọc, cổ tử cung cô bóp lia lịa, ấm cách gì.
Tôi nằm xải tay, miệng khè khè tựa rắn hổ. Cô chủ cũng thở phì phì rộn rã không kém chi. Tôi nhìn hai vú cô rộn ràng lên xuống, liếc ngó cái vũng lầy thấy keo đặc làm sao. Đã thế hai mu lại lép nhép coi vừa tục, vừa lôi cuốn.
Tôi chỉ muốn đánh một giấc ngủ vùi. Cô chủ tưng tửng hỏi : sao, tôi đã giao ổ khóa cửa cho ông, liệu ông có nhận giúp tôi quản lý công việc chứ. Người đâu mà lúc nào cũng hoạt kê tếu, tôi mỏi cả miệng mà cũng cố trả lời : ổ khóa cô giao mà chìa thì không có, lấy gì mà cai với giữ.
Cô chủ lại dí dỏm : ơ hay, ổ khóa tôi giữ thì tôi giao, còn chìa ông cất sao lại hỏi. Ông chẳng có chìa thì vừa rồi ông lấy gì mở khóa mà vào động hoa đào ? Tôi bẽn lẽn như chuột bị mèo vồ.
Tôi xoay sang hướng khác : mà tại sao cô lại phải giao. Hay là cô sợ gần nhau bén mùi tầm bậy. Cô giảng giải rõ : không phải đâu, tại bà má tôi đau tới đau lui hoài, tôi muốn chạy đi chạy lại lo cho bà.
Rồi như kẻ cả, cô chủ chia khôn chia khéo sang tôi : vậy mà lại hay, ông có nhận lời, bà nhà cũng không ngại vì tôi ít thường xuyên ở cạnh ông. Nói xong, cô nháy nháy nhìn tôi vẻ luễnh loãng.
Tôi cũng nhận ngay ra thâm ý hảo cảm của cô nên nói nước đôi : được rồi, hôm nào cô đi lo cho cụ thì tôi để mắt dòm chừng. Nhưng cô đừng tuyên bố gì hết, tôi ngại miệng đời ưa bàn mao tôn cương không tốt. Cô cứ im ỉm coi như thỏa thuận giữa cô với tôi thôi, còn công lênh hay quyền lợi gì thì đừng đả động đến.
Cô chủ chặn ngang : ông nói vậy sao được. Thực tế là ai có làm phải có hưởng, lại thêm nhà ông cũng đâu dư giả gì, ông phải thực tế, tôi không để ông thiệt đâu. Cô nói lửng lơ rồi nhìn suốt từ trên người cô xuống tận chân, ý như bảo ngoài phần tài chính cô cũng hứa hẹn cùng tôi vui phần khác.
Trên đời này, đàn ông nào dù đã quen lồn vợ nhưng thả ra gặp lồn người, nào ai đủ can đảm chối từ. Cô chủ độc thân, với lên cao thì ai cũng yên bề vợ con cả, còn vớ xuống thấp thì coi sao đặng, nên cô chọn làng nhàng như tôi e chẳng thiệt hại chi. Thời buổi văn minh muốn thuốc ngừa gì chẳng có, vừa giản tiện, vừa kín đáo, kỹ càng thì chẳng sợ hệ lụy chi.
Tôi nhắm vậy cũng thấy an ủi. Lâu lâu “ cơm nhà lồn thiên hạ “ cũng đỡ cơn ghiền. Nằm lên một người nữ khác với vợ nào phải ai cũng may mắn mà có. Còn nói chi lại có đôi vú đẹp, cái lồn ngon thì đáng giá chừng nào.
Mới nghĩ vậy, tôi đã nho nhoe vói tay lên vê lấy đầu vú cô. Cô chủ tủm tỉm : mới đó mà đã muốn táy máy tay nữa rồi. Tôi quê một cục, nhưng chống chế : tại thấy nó tròn vo mát rượi, không rờ cũng uổng.
Nói vậy mà cô chủ nằm im khe để tôi mằn cái núm, nó nở dần ra, lạo xạo giữa ngón tay như hòn bi. Tôi măn được một bên hết cả mệt mỏi, vội trườn tới đưa bàn tay vói măn cái vú kia luôn thể.
Cô chủ vật nài người, hai vú lềnh khênh như tổ quạ. Tôi áp rộng bàn tay trùm luôn quầng lẫn núm mà day bóp tưng tưng. Cô chủ đảo người xiết kẽ răng chóc chóc. Tôi nghịch đến hai đầu vú sưng thành cục thì bất đồ thích ngậm bú.
Cô chủ lúc này như con thằn lằn bị con đực đè không chạy thoát khỏi, nằm ì ra chịu trận. Tôi mút hết vú này sang vú khác, bàn tay tò mò thọc bậy tứ tung, bốc hốt như sợ mất. Tôi day cái vú, tôi vuốt bên lườn, tôi xoa lên bụng, tôi móc vô hang, quần quần không để cô kịp thở.
Cô chủ quíu lại, hai chưn chà vô nhau như cố cọ sạch sình. Tôi nhét bàn tay giữa đùi khép chặt, lách lơi ra và nghịch lên mớ lông. Cô chủ lật người giương lên hạ xuống theo nhịp.
Tôi móc ba chớp ba nháng vào lỗ, kéo vuốt ngước ngạo lên trên, cô chủ lúc mở lúc kẹp làm ngón tay tôi lúc ngúc ở đó. Khí nhớt chảy đầy, tôi móc thiếu điều không kịp. Cô chủ gồng mình làm hai vú càng đội cao, tôi vo cái núm khoái tệ.
Tôi quậy cô chủ còn hơn heo quậy cám. Bẩy hẩy bầy hầy, tôi hăng máu nên chặn đè giữ hai giò cô bắng bắp vế và khuỷu tay. Tôi nhìn hả hê cái sẹo ở giữa háng và xề ngay miệng vô mà cạp.
Cô chủ kiễng người như chó đái rắt, một giò xà niểng xà niểng như bánh xe nước đổ vô ruộng. Tôi cạp còn liếm và chà lết làm cô bấn loạn cả lên. Cô kêu như con mèo con : ông làm em chết ngộp. Em chịu thầy, cách chi bà xã ông lúc nào cũng kè kè giữ ông chằm chặp. Miệng mồm, tay chưn ông như vậy hèn gì.
Tôi tấn công cô chủ rền rền. Đến khi cô hết đường chống chỏi nằm lăn đùng ra thì tôi nhỏm phục lên bụng cô. Tôi nói cà tửng : đâu để tôi mở thử coi ổ khóa có bị hóc hôn. Cô chủ phụng phịu mà bưng hai giò lên đưa hẳn cái ổ khóa ra ngoài. Tôi tra vội chìa vào ngoáy lung tung, vặn bên mặt rồi quay bên trái, lóc cóc ổ khóa cô chủ cứ phải nhướn theo cho khỏi bị trật.
Tôi bắt đầu nhún khi chìa vô đúng ngàm, ổ khóa kêu lách cách và tôi đùn sát vô để không nhúc nhích, cục cựa gì được mới bắt đầu bóp hai vú mà dọng mạnh xuống. Ôi cái ổ khóa trơn làm sao vì cô chủ mới châm dầu còn láng coóng. Tôi ra tới xa lộ nên rồ máy xe phóng như điên, nhíp mới có khác, xe nhún phom phom trên hành trình.
Tôi nói với cô chủ : cô đã trình bày lý do xác đáng thì tôi nhận lời giúp cô những lúc cô đi vắng, nhưng với 2 điều kiện. Cô chủ tủm tỉm cười hỏi móc : ông định đòi đền công ngay chứ gì.
Thực quả tôi cũng muốn thế, nhưng đang bàn chuyện đứng đắn nên gạt phắt đi : cô chớ xem nhẹ tôi, ăn có nơi, chơi có lúc, tôi đang bàn công việc chứ có mè nheo đòi hỏi gì cô đâu.
Cô chủ có vẻ tẽn tò, nhưng vẫn đặt câu hỏi : thế thì ông đòi điều kiện gì. Tôi rỉ rả trình bày : thứ nhất chính cô phải ngỏ ý mời tôi qua sự nói thẳng với vợ tôi, để bả khỏi lèng èng mỗi khi tôi vắng nhà, thứ hai là cô phải đánh cho tôi một chìa khóa nhà cô để tiện tôi cần hỏi han hay bàn bạc gì thì sẵn.
Cô chủ nửa muốn cười, nửa muốn giễu : xem ra ông toàn đòi việc lợi cho ông. Đã mang danh dân chơi mà lại rét, còn chìa khóa nhà tôi thì ông thủ để có bị bà nhà cho nằm ngoài cũng lỏn lẻn đi được chớ gì.
Nghĩ vậy, nhưng cô lại thêm : có khi nào người lép vế cần được giúp đỡ mà không phải hi sinh một vài điều kiện. Cô vui vẻ nói ngay : tôi chấp thuận lời ông, mai ông nói muốn mời tôi đến, mọi việc còn lại để đó tôi lo. Còn bây giờ thì ông định về chứ, kẻo bà mong.
Tôi xem đồng hồ trong phòng, phán : còn sớm chán, tôi nán lại một chút cũng được. Bà ấy biết tôi đi đâu, chắc không chờ không đợi đâu. Lần này thì cô chủ khen tôi ra mặt : ông vui đáo để, ừ thì ông cứ ở lại một tẹo hay vài tẹo cũng có sao.
Nói xong cô định trỗi dậy, tôi nắm tay lôi lại. Cô cằn nhằn : để em đi rửa qua quit chút xíu, chứ nghịch nãy giờ nhớp nháp mồ hôi khó chịu quá. Tôi giãy nảy lên : vẽ, tôi chả mồ hôi, mồ kê đầy người hay sao, đi đâu cho lâu lắc.
Tôi giật mạnh tay quá nên cô chủ ngã giúi giụi vào người tôi. Bàn tay vô duyên của tôi ôm đúng ngay ngang hai vú cô. Thế là như gọng càng xe vệ sinh ôm gọn thùng chứa rác, tôi nhấc bổng cô lên xiết vào người.