Nghề Lạ - Phần 19
Đến khi cả vạt áo đã hết khuy nút, tôi kéo nó khỏi cạp váy và lúc bấy giờ cả hai tay đều thi nhau xào xáo ăn vạ nơi cái áo nịt. Tôi xoắn chất lụa vào đầu ngón tay mà vặt, mà lăn ngầu ngầu.
Các núm vú đang mềm đều chỏi dậy, trước hơi lịt lịt sau thì búng bung ra. Tôi chỉ còn dùng một tay xoa để khỏi ngắt quãng những đợt mò bóp gây cho cô chủ ngầy ngật. Còn tay kia tôi loay hoay gỡ cái khóa cột nịt khuôn ngực.
Khi các lúp vú bị lỏng lẻo, tôi gỡ cái dây trên vai xuống. Hai vú cô chủ giờ để trần ra như mẩu ngà. Tôi úp tay vào trực tiép ôm mò lên từng các vú, biểu diễn ngắt véo, lôi kéo và nhún nhún các đầu vú cho không giãn mềm lại.
Cô chủ hết còn õng ẹo nữa, mà chỉ xuýt xoa kêu. Tôi bóp liên miên, hai quả vú ngoan ngoãn như nhạc công trổ hết tài dưới chiếc đũa thần của vị nhạc trưởng. Cô chủ kêu : ôi, ông đừng làm em đau.
Đời nào tôi lại thô bạo với cô chủ như thế nên chỉ tưng tưng nhẹ hai vú để cô có cảm giác thoải mái. Rồi bất ngờ, tôi nghiêng vểnh cổ để miệng quặp vào một bên vú mà nút bú cho cô thích.
Tôi thấy cô đu người xuống, hai chân quíu thì tôi càng bú nút mạnh và tay lào xào bóp măn cái núm vú trương phình. Tôi phải phụ xốc để cô chủ không xụm, rồi lưỡi tôi lết la thoa nơi quầng vú cô như đang phết sơn hay tô màu lên cái vú đó.
Cô chủ líu ríu, loạng choạng và chới với muốn tìm một chỗ bíu tay vào cho khỏi ngã. Tôi đẩy nhẹ cô đến bờ tường cạnh đó, khi cô đã nắm tay chắc thì tôi xoay hẳn người thay đổi bú rột rột hết cái vú này sang cái vú kia.
Cô chủ bị tôi tấn sát vào vách, người lao chao phải vội đưa cao hai cánh tay lên khỏi đầu bám vào tường làm chỗ dựa. Do đó cả một khoảnh lườn lẫn hông hở hang ra, xống áo bị tôi kéo tuột vướng lùng bùng.
Tôi phải vén cuộn thành một cục nhét lên cổ áo chặn giữ, rồi từ phía sau lưng tôi hùng hục dùng bàn tay xòe lớn vò bóp hai vú cô chủ. Cái áo nịt lủng lẳng cọ vào mu bàn tay, lắm lúc tôi bực phải hất vung lên để bóp nghiến ngấu hai vú cô chủ cho đã.
Chỉ một loáng, cô chủ kêu lí nhí : em mỏi, tự động quay mình để lưng dựa vào vách, hai cánh tay vẫn đưa cao như người làm dấu hiệu đầu hàng. Tôi vui vì hai vú giờ lồ lộ ở phía trước, tôi ghì cô chủ vào vách để vạt áo bị đè cấn, tôi hả hê vần đôi vú theo ý muốn.
Tôi nhồi, tôi nắn, tôi bóp, tôi vê, vần cho hai đầu vú lầy nhầy nơi ngón tay, cô chủ hít hà như ăn ốc húp nước mắm pha ngon cứ rít húp mãi. Tôi xe hai núm vú, chen bằng những cú cắn nút, lôi dài đầu vú ra khiến cô chủ muốn quíu cả người.
Kể ra tôi cũng hăng, thấy cô chủ không còn cấm đoán thì nghĩ mình hoàn toàn là chủ nhân ông thể xác cô, coi đôi vú cô là của riêng mình, thành ra cứ vần mò ùng ùng. Tôi nâng cao hai vú từ phía dưới, đẩy cho hai vồng thịt nhỏng lên và vừa liếm, vừa nút, vừa bú, vừa cắn, vừa nhay, cô chủ chỉ còn biết rên hư hử.
Tôi làm động tác bởi môi, bởi răng, bởi miệng, bởi mũi, nên hai vú cô èo xèo réo gọi. Tôi còn thè lưỡi lê lết dọc theo ức xuống vùng bụng cô, khiến nước miếng tôi bôi thành một lớp keo mỏng trây trúa khắp da thịt cô chủ.
Khi lưỡi tôi chạm vào lỗ rún cô chủ, tôi tạm ngưng thăm dò, rồi vểnh nhọn đầu lưỡi móc vô lỗ rún mà ngoáy như thầy hù lấy ráy tai. Cô chủ đã uốn éo vùng bụng như cô vũ nữ đang múa điệu apsara mầu nhiệm.
Người tôi chùn xuống, trong khi hai tay vẫn vói lên giữ hai vú của cô, còn cái lưỡi rúc tưng tưng trong lỗ rún, làm cô kêu nhột. Hơi hướm từ khoảnh bụng bừng ra ngào ngạt, tôi không giữ nổi phải úp hẳn mặt vào đó mà hít sâu khoan khoái.
Đôi chân cô chủ nhón nhón co co, đầu gối nhô lên hụp xuống. Tôi đề nghị gỡ bỏ cho khỏi vướng, cô chủ ré lên không cho. Có lẽ cô sợ nên tìm kế hoãn binh : thôi hôm nay như thế đủ rồi, còn để dành bận khác. Tôi nào khứng, nên lừng khừng năn nỉ nữa. Cô chủ giở cớ đã trễ để tôi không đòi, tôi mo phú vì dịp này không ào vào chắc là không còn dịp may khác.
Tôi vò vò hai vú để cô chủ tập trung chú ý vào sự xâm lấn nơi ngực, bất đồ tôi co tay giựt phăng cái váy ra. Nghe rột một tiếng thì cái váy bung cạp lòa xòa đeo nơi bắp vế. Tôi ngẩn ngơ trước màu da trắng bạch của cô.
Nhưng điều làm cho tôi ngẩn ngơ là cái đai lụa quá nhỏ, vắt vẻo che không kín con sò của cô chủ nên để lùm xum mớ tóc tiên mảnh dẻ bay lung tung theo làn gió của chiếc quạt trần. Những sợi lông phất phơ, rào rào tựa mưa sa, tựa gió cuốn.
Tôi khoắng tay tròn tròn, cô khép đùi che đậy. Thế nhưng che sao cho được mà che vì mảnh lụa hình tam giác quá khít, bị đẩy đưa càng hé chệch sang một bên và cái mà cô chủ dấu đâm ra lờ mờ hiện.
Tôi xiết hàm răng như người bị đau răng và gẩy gẩy hai đầu vú tạm thay. Cô chủ ỉ ôi : đừng mà ông, em nhún cả người. Tôi bị lôi cuốn vì tiếng thì thào của cô chủ, tôi chùi mặt lung tung bất cứ đâu tôi chạm tới.
Cô chủ càng rúm người, hai tay thu trước ngực, người cong xuống, vồng mông cong lên, trông lôi cuốn làm sao. Tôi vòng ra sau lưng cô, hai tay bụm lấy bàn tay cô đặt ở háng và lòn vào chà chà nơi nhạy cảm. Cô cố hất ra, tôi cố chen vào, đôi co như đánh vật.
Đến chừng cô thua thì hai tay tôi đã ùa vào pháo đài của cô và đang truy tìm chiến lợi phẩm. Tôi vạch từng mớ cỏ, mò mò từng mỏm mô, khám xét lung tung để chắc chắn không một tù binh nào bị bỏ sót, không một chiến cụ nào không bị thu.
Bàn tay tôi lò dò qua cái rãnh hẹp, vấp phải một hòn đá thập thò che của hang và bất đồ nước ở đâu ọc ra ướt át hết. Tôi lần theo cái vách bám rêu trơn mò lên phía trên thì chạm phải một cái núm mềm mềm.
Tôi nghĩ là vừa tìm ra cái núm chuông cứ thế mà nhấn, nhấn trịn ngón tay không buông. Cái núm đang mềm bị đè lâu nổi cục lên và vỉnh vảng như đốm ghẻ lồi. Tôi gẩy gẩy nghe tê đầu ngón tay, dù không có tiếng phát ra mà tai lùng bùng rền vang chói lói.
Lạ cái là khi tôi làm như thế thì cô chủ cứ nhón đầu bàn chân kiễng lên và xì xào nói gì đó, nghe như thở than, nghe như thỏa mãn. Tôi cong ngón tay vét lên cái núm xe xe, day day làm cô giựt thót người như đang ghim chân nơi ổ kiến lửa.
Thấy cô giãy đùng đùng, tôi xoắn ngón tay cào vét trong khi đôi vú cô thòng ngang tầm miệng, tôi chẳng hỏi han ghé ngay mồm cắn vào cái núm mọng nhô bung ra và nhay lập tức.
Lúc này thấy cô chủ quíu muốn xụm, tôi tăng cường bàn tay để không lên vê đầu vú cùng lúc miệng nút đầu vú khác và tay vẫn len lỏi móc ở háng. Càng lúc cô chủ càng thở hổn hển, loạng choạng đứng không vững và rì rào có chỗ cống nào bị vỡ nước ào ra khiếp đảm.
Trời nhọ nhem dần, lòng tôi bỗng sốt lên nôn nao. Có lẽ bà xã ở nhà nóng ruột nên tôi cảm thấy cồn cào. Tôi vội mò cào và bóp bú thêm một lúc nữa cho hai bàn tay, miệng lưỡi đều thỏa thuê thì lệnh đình chiến ban ra.
Tôi rút bàn tay ở háng cô chủ chùi vào miếng giẻ gần đó. Cô chủ than : ông làm em khó chịu, và cô bẽn lẽn giống người mới về làm dâu. Tôi nói loạng quạng : cám ơn cô chủ.
Sau đó, cô chủ nhét sửa lại vạt áo, gài lại cạp quần và cùng tôi ra khỏi chỗ. Cả hai cùng lặng im, nhưng đầu óc tôi thì vui phơi phới…
Tôi ra về với cái đầu lần xần khó chịu. Chỗ háng buốt rức thê thảm, đau như người bị bệnh kín. Tôi tiếc hùi hụi vì không nhân cơ hội mà ém luôn cô chủ cho rồi. Bỗng trách lung tung, trách đời, trách người, trách thân, trách phận, trách lây sang trời tối mau chi hổng biết.