Nghề Lạ - Phần 18
Tôi lí nhí nói để cô chủ yên tâm : tôi có được nhà tôi nói lại. Tôi trách sao bà ấy không gọi để tôi lái xe đưa cô chủ về, sợ cô còn váng vất lái không vững. Tôi dấu biến việc vợ tôi kể khi thấy cô xộc xệch lôi thôi.
Tới đây, cô chủ chuyển sang một việc khác : trước tôi không nghĩ bà nhà đẹp và duyên dáng như vậy. Nay gặp mới thấy ông quả có mắt khéo chọn người bạn đời. Nhìn bà tôi cũng muốn ghen, ôi chao sao lại có người sang trọng và quí phái đến thế.
Rồi để chia xẻ sự ngợi khen, cô chủ hơi rún người tới trước, bò dài lên mặt bàn nhìn thẳng vào tôi : bà có bộ ngực thật tuyệt, tròn vành vạnh như trăng rằm, tôi chắc khi bà mặc phong phanh làm ông ngẩn ngơ hẳn.
Tôi phổng mũi như bánh xe được bơm căng, nhưng lại đột nhiên dí dỏm ví : cô quá khen chứ tôi thấy nhà tôi làm gì xuất sắc như cô nói. Lại nữa, thứ gì cũng vậy, xài quen có khi thấy nhàm, tỉ như cái xe này chắc có lúc cô cũng thấy cần đổi loại mới.
Cô chủ nắm yếu tố chuộng mới nới cũ của tôi nên nhắn nhe : ông đừng nói thế, bà chị nghe được sẽ giận. Ông không thể ví một con người với một món hàng, mỗi thứ có cái hay riêng của nó. Bà chị đẹp thế mà ông còn chê, ông muốn gì nữa chứ.
Tôi đâm trợn sự phán xét của cô. Vì nôn nóng, tôi định bốc phét để mong được ban ơn mưa móc chạm vào người cô chủ lần nữa, chẳng dè đụng phải cái đuôi nòng nọc phụ nữ.
Tôi vội đánh trống lảng : không phải tôi chê nhà tôi. Có điều cô khen quá đáng, người đàn bà có chồng sao còn giữ được nét thanh tân của bộ ngực mình. Đàn ông trăm người như một ai cũng thích giành giựt món đồ chơi của con, cho nên các bà nếu không đeo nâng chắc cũng xệ xuống quá rún.
Tôi bị chặn khựng bởi tràng cười lăn chiêng của cô chủ, cô cười tưởng bò lăn bò càn, tôi cũng chả hiểu ra sao. Rồi cô chủ bảo : ông nói chuyện rất vui. Lúc thì ông ví ngực đàn bà chúng tôi như quả bầu trên giàn, lúc lại chê teo như quả mướp nẫu, vậy thì với ông thế nào mới là đẹp toàn hảo.
Tôi mang máng nhớ tới hai vú cô chủ mà tôi nghía trộm nên dài dòng kể : chúng phải lù lù, mềm, êm, ấm, gọn, da phải trắng như tuyết, múi phải phồng như quả bơ đến độ, còn… (tôi đâm lúng túng ngang không biết diễn tả làm sao khi muốn bàn về cái núm vú, bất chợt lại lóe ra ý hay nên kể bừa) cái chỏm phải thanh, hồng như gài đóa hồng mới nở vậy.
Cô chủ bật ngửa người ra mà cười thống khoái. Tôi nhìn lom lom vào bộ ngực lên xuống của cô. Chợt nhớ ra, mặt cô từ từ đỏ và cô ngoe nguẩy đứng lên : nói chuyện với ông chán quá.
Chuyện chỉ có bấy nhiêu mà cô chủ giận thật. Suốt mấy ngày liền, cô chẳng thèm hỏi han tôi một lời. Thậm chí vừa thoáng nhìn thấy tôi là cô đã vội lảng đi. Cô vẫn làng xàng đi xem những chuồng nặn sữa, nhưng dường như cái khoang của tôi đã bị bỏ trống từ lâu nên cô chẳng buồn ghé đến.
Tôi căm vô cùng nhưng lấy cớ gì bắt bẻ cô. Nhịn thì ức nên ngấm ngầm suy tính phải tìm một cách gặp cô cho bằng được. Sau mấy ngày xoay sở và sắp đặt nên nhất định buổi chiều tôi không về.
Mọi người nghỉ việc đã về, cả dãy chuồng chìm trong vắng ngắt lâu rồi, tôi vẫn hì hục vật nhau với con bò không nghỉ. Trời tối chập choạng, phòng làm việc của cô chủ đã lên đèn, tôi chẳng thiết thắp ánh sáng mà cứ mằn mò trong bóng tối.
Có lẽ thói quen của cô chủ muốn đi củ soát một vòng trước khi ra về nên tôi nghe tiếng lẹt xẹt đôi dép của cô. Đến khi cô nghe lục cục tiếng thùng đựng sữa va chạm trên sàn thì cô cất tiếng hỏi : ai đó. Chờ cô hỏi đến lần thứ hai, tôi mới đáp.
Cô chủ rất ngạc nhiên, hỏi dồn : sao giờ này ông chưa về. Tôi trả lời cáu kỉnh : về hay không thì việc gì đến cô. Tôi muốn làm bao lâu chẳng được, có đòi cô trả lương thêm đâu mà cô lo. Nói xong, tôi tiếp tục bóp ì ạch mớ núm vú bò.
Tôi thấy cô chủ đứng im lâu lâu rồi nhóng hỏi : ông ghét tôi, nên định hành hạ ông à. Ông phải về, kẻo bà nhà đợi, lại nghĩ sai không nên. Tôi càng nóng bừng cả mặt, nạt nộ : cô e ngại thì cứ về, bà nhà tôi có đến tìm, chỉ thấy có mình tôi cũng chẳng nghĩ vớ nghĩ vẩn được.
Kế đó, tôi nghe cô chủ dịu giọng : thôi, tôi xin lỗi ông. Đừng ăn vạ nữa, để việc đó mai làm tiếp. Và tôi nghe tiếng dép lẹp xẹp đi vào ngăn chuồng, rồi một bàn tay cô tìm lấy bàn tay tôi. Hơi ấm từ tay cô truyền sang, tôi buông ngay việc bóp vú bò mà nắm mạnh lại. Cô chủ im không rụt tay, tôi nghe như có một luồng sinh khí chạy rần rần qua các sợi máu đưa thẳng lên óc.
Tôi chờ một ý kiến của cô chủ, chỉ thấy bàn tay cô bóp nhiều lần trên da và gan bàn tay tôi. Mãi mãi mới nghe cô than : tại sao ông lại xuồng xã với tôi như thế. Ông vờ mượn lúc tôi say sơ xảy việc hớ hênh, ông ngạo mạn tôi có phải.
Tôi chẳng dấu diếm gì ý tưởng của mình : nào tôi dám coi thường cô chủ, thế nhưng quả cô chủ đẹp, tại sao không cho phép tôi được khen hay nhìn ngắm vẻ đẹp mặn mà của cô chủ chứ.
Cô chủ vụt giựt bàn tay lại gắt : tôi không cấm ông nhìn tôi, nhưng cái nhìn hau háu của ông cho thấy ông không đặt thiện ý ở đó. Nhất là chỗ ông nhìn là một chỗ hết sức nhạy cảm. Tôi muốn bật cười lên thích thú, nhưng e ngại, chỉ chùng chình thưa : cô chủ còn xa lạ gì nữa đâu mà tôi phải khép nép. Tôi nghĩ chúng ta đã trở thành người nhà, chả gì tôi cũng đã một lần săn sóc cô chủ, lúc đó cô chủ đã chẳng khép nép, thẹn thùng, sao lúc này lại e dè khi tôi khen sự thực chứ.
Cô chủ hừ một tiếng nhưng không đối đáp. Tôi thuận đà tấn công luôn : mà cô chủ đẹp thật, đẹp toàn diện, dù có hay không lớp lụa che ngoài thì trước sau gì tôi vẫn nhìn rõ vẻ sắc sảo của cái món mà tôi hằng nâng niu đó.
Hai người đang bước qua một khoảng ánh sáng từ căn phòng làm việc hắt ra, tôi nhìn rõ sắc hồng in trên đôi gò má cô chủ. Tôi lẳng lặng tìm bàn tay cô chủ, đưa lên phía trái tim, lải nhải nói : cô nghe đi, tim tôi đang đập rộn rã, tôi vừa thấy lại vành dáng của bộ ngực cô. Tại sao cô không cho phép tôi được ung dung khen chúng, hay là cô chủ cho rằng người nam khen vú người nữ là sai quấy. Tôi cố tình gằn mạnh chữ vú để cô chủ bị quị ngay lúc đó.
Đúng y như rằng, cô chủ hốt hoảng vung hai tay lên thủ thế ấp nơi ngực và nén chặt lại. Tôi càng nhận ra vòng tay cô đùn vồng ngực cao lên và hẳn nhiên hai quả vú lù lù trông ngon biết mấy. Tôi nắm ngay cái tẩy yếu ớt của cô mà xoắn xuýt tán : cô chủ im nghe lời nói thầm kín trong thâm tâm cô đi. Có phải là cô đang nén cơn vui òa ập tới, tại sao cô cố trốn lánh niềm vui đang tới. Như vậy, có phải là né tránh một sự thực chăng ?
Tôi tới tấp thở những hơi vờn nơi chân tóc mai của cô chủ, đồng thời dần xoay lưng cô chủ vào phía ngực tôi. Vòng tay tôi ôm băng qua hai cánh tay cô như sợi dây buộc không để cô vượt thoát.
Cô chủ nghển cổ sang một bên, điều này làm huơng thịt da cô xông lên ngào ngạt. Tôi cầm lòng không đậu nên xiết vòng tay, cô chủ à uôm lánh né. Bất giác, tôi ấp mỗi bàn tay vào đúng chỗ ngực cô, ý là để giữ cho cô khỏi loạng choạng nhưng thực là muốn để cô chủ thưởng thức sự va chạm của tôi.
Quả nhiên, cô chủ đứng im. Tôi thập thò nghe ngóng rồi vô hình dung cử động hai bàn tay xoa day bên ngoài áo của cô. Một vài uốn éo cho phải phép và dần dần bất lực cô không chống chọi được.
Tôi vò vò nhiều lần, dần dà chỉ nghe tiếng khè khè trong cổ cô chủ. Sẵn dịp, tôi lần tìm những hột nút ở dọc dài vạt áo của cô chủ để mở từng cái một. Cô chủ lí nhí cản ngăn : đừng mà, ông, nhưng chỉ cho có lệ chứ không dứt khoát cấm.