Nghề Lạ - Phần 15
Nghĩ chơi mãi trò cù nhầy cù nhưa với cô chủ đã chẳng được sơ múi gì mà còn mệt đầu mệt óc vì dùng quá mức sự tưởng tượng nên tôi phải suy ngẫm thay đổi chiến thuật.
Biết rằng cô chủ ỡm ờ hay chòng ghẹo tôi nên tôi âm thầm bàn tới tính lui để làm sao hễ ra quân là phải đạt kết quả. Tôi ướm ý vợ nhân kỷ niệm ngày cưới của tụi tôi, mời cô chủ đến dự, nhưng vợ tôi gạt phắt vì đã mời là phải mời đông đủ cả bạn đồng nghiệp nữa. Tôi lấy cớ mình đâu có nhiều tiền thì làm sao chi cho hết mọi người.
Bàn qua tính lại, sau cùng vợ tôi chấp thuận bỏ kế hoạch mừng ngày cưới mà chỉ mời cô chủ đến thăm gia đình gọi là trả ơn cô đã nhận cho tôi việc làm. Tôi mừng rơn trong bụng nên sửa soạn tươm tất cho bữa cơm.
Lần đầu gặp vợ tôi, cô chủ khen nàng về vẻ lịch sự và tiếp đãi ân cần, còn vợ tôi thì khen cô chủ vì xem bình đẳng chủ tớ. Riêng tôi xoắn xít mời cô chủ và vợ nâng ly liên tục để bày tỏ lòng biết ơn của gia đình tôi.
Cô chủ một mực từ chối, nhưng vợ tôi có hơi men vào thì ba xí ba tú nói năng ào ào và ép cô chủ mãi. Tôi thấy vui cũng uống dữ. Tiệc tan, ai nấy đều lùng bùng, vợ tôi rệu rạo trước nhất nên cô chủ giục tôi đưa nàng đi nghỉ.
Còn lại, cô chủ và tôi tiếp tục cưa thêm. Càng uống cô chủ càng líu ríu, nhưng trông đẹp hẳn ra, hai gò má hây hây, da thịt đỏ au và phảng phất hơi men nồng quyện mùi son phấn ngửi thơm phức.
Miệng cô chủ thì nói đây là ly cuối cùng mà dây dưa hoài không đứng dậy. Tôi cũng trông gà hóa cuốc đến nơi, nên say đắm nhìn cô. Lắm khi thấy lời nói thiếu chỉnh chu, song cô chủ dường như không chú ý bắt bẻ.
Tôi hề hề nói : lần đầu nghe anh bạn rủ đi bóp vú có lương, tôi bật cười nghiêng ngả. Bóp vú mà không bị ăn bợp đã là may vô cùng còn đòi được trả lương thì có họa là mộng. Cô chủ lừng khừng góp lời : mà đúng thế thật, các ông chẳng đang bóp vú được trả tiền là gì.
Tôi bâng quơ nói vô : nhưng tôi muốn được bóp vú mà từ chối nhận tiền công cơ. Cô chủ xăm xoi nhìn tôi ỡm ờ : ông là chúa nói cong nói quẹo, tôi nói chuyện đứng đắn thì ông lại muốn đề cập đến việc chi đâu.
Càng uống cô chủ càng tỏ sức lôi cuốn, nhiều lúc tưởng là tôi đã ôm chầm lấy cô vậy. Chất cay như khua động trí não cả hai nên cô chủ huyên thuyên nói năng và xê dịch đi lại. Tôi lầm thầm cầu mong cô chủ trượt chân để tôi có cớ đỡ và dĩ nhiên là cố tình chạm vào những nơi tôi đang nhắm.
Còn đang lơ mơ thì cô chủ đòi về, bước loạng quạng chân nam đá chân chiêu. Tôi theo cạnh bên để chực chờ đỡ. Thấy tôi lẽo đẽo theo sau, cô thúc bảo quay vào lo cho vợ đi, còn cô tự chủ được. Tôi vẫn không nghe, cô phải dùng tay xua tôi.
Cánh tay cô vung vẩy làm cô càng không vững. Cô vừa giúi tôi chưa kịp kìm người lại thì đã chới với hụt tay, cô bước xô tới trước, vấp vào mũi giày muốn ngã. Tôi vội vàng đưa hai tay giữ cô lại.
Chính lúc đó tôi cố tình đặt một tay phía trước, một tay phía sau bíu lấy cô. Hơi rượu làm cô mất thăng bằng chao đi thêm mấy cái, tôi vội ôm lấy cô níu lại. Cánh tay phía trước tôi chặn ngang hai bầu ngực cô, tôi lôi giật ra sau, cô chủ ngã tựa vào ngực tôi.
Tôi đang phừng phừng sức nóng của chất cồn mà cũng thấy mát rượi. Dù mới chỉ được chạm vào bên ngoài áo cô mà hai bầu vú cô đã nghe râm ran đè lên làn da tôi làm mơn man nhoi nhói.
Tôi vờ sợ cô chủ rụi xuống nên xiết ôm thêm. Cánh tay tôi giờ ép hẳn lên hai bầu vú cô, chất lụa mịn trơn làm nổi lăn tăn sự tiếp xúc. Cô chủ lè nhè : nào tôi có say mà phải giữ tôi thế. Còn tôi thì phân trần : cô mệt rồi, đừng cố, dựa vào tôi một lúc cho đỡ.
Cô chủ quơ hai tay làm khoảng ngực lượn bơi như sóng. Cơ bắp mềm rục rịch ở chỗ da non phía sau cánh tay tôi. Như phiêu du, tôi chuyển nốt cánh tay phía sau ra trước để phụ giữ cô chủ được vững.
Ở đoạn này, phải nói tôi lưu manh vô vàn. Tôi không dùng cánh tay chặn giữ nữa mà giờ dùng chính hai bàn tay để bụm lên vai cô. Thăm dò thấy cô không trách cứ hay phản đối, thế là tôi rụt tay thấp xuống cốt ụp lấy hai vú cô mà rịt.
Cô chủ chả rõ có hay biết gì không mà êm ru, tôi cứ ôm ngực cô như thế mà đưa lại chiếc ghế gần đó. Một hai cô đòi về, tôi không chịu vì sợ cô bị rầy rà khi lái xe khi uống rượu. Tôi phải khuyên cô ngồi nghỉ bớt hơi rượu hãy về, mãi cô mới nghe ra.
Tôi đặt cô chủ hơi ngửa người nơi chiếc ghế bọc da rồi chạy đi nhúng nước chiếc khăn đem đến lau cho cô. Tôi lau trán, lau mặt, lau má cô và vòng xuống quanh cổ. Tôi chần chừ không biết có nên lau thêm ở đâu để cô mát dễ chịu mà phân vân quá sức.
Tôi ở giữa hai ý, một là nếu không thừa lúc này để thực hiện ý mình thì còn lúc nào may nữa. Giả như cô có cự nự, tôi cũng vờ như muốn săn sóc cô thôi, chứ ngoài ra không có ý gì khác.
Cho nên lưỡng lự vài giây thì tôi cứ vòng quanh chỗ cổ áo cô mà lau đi lau lại. Thấy cô lè nhè những lời gì, tôi vừa lau vừa mở cúc áo cổ ra mà lòn khăn lau trệch xuống dưới. Nước mát làm cô chủ thấy êm nên để yên.
Tôi như tay du kích lấn dần, cứ lau cứ mở thêm hạt cúc áo nữa và lau xịch xuống phía ức. Dần dần đường rãnh sâu chia hai vú đã mở rộng hơn và chiếc xú căng đã lấp ló thì tôi như nín thở.
Làn da trắng muốt cùng với mùi nước hoa và mồ hôi đàn bà, lại thoang thoảng hơi hướm của phái nữ khiến tôi hết còn tự chủ. Tay vẫn xoa lau mà mắt thì nghiến ngấu ngắm vồng ngực của cô.
Hơi thở cô dập dồn làm chiếc áo nịt lụa màu đen sóng sánh như rưới mỡ. Hai bát vú úp gọn thấp thoáng dễ yêu. Như không nhịn nổi, tôi nhẹ lùa đầu khăn vào lau chỗ gồ lên đó. Cô chủ có vẻ dễ chịu, nên rướn ngực lên để tôi giúp.
Tôi mạnh dạn lau sâu xuống và khi qua làn vải khăn tôi thấy chạm vào đầu vú cô chủ thì tôi bị điếc đặc. Tôi đè cho lụa áo nịt đằn xuống và muốn đẩy cho nó thoát xuống giải tỏa cho chiếc vú bị nén bên trong nhưng vướng víu cái áo ngoài.
Vậy rồi tôi cũng mằn mò kéo ra được, một bên vú cô chủ đã bày ra dưới mắt và tay tôi. Như đứa trẻ say vú mẹ, tôi xòe rộng bàn tay mà xoa trong khi chuyển khăn sang lau bên phía vú còn che kín.
Hình như cô chủ ríu mắt lại nên tôi làm mà cô không biết. Đến khi tôi dần mở thêm vài cúc áo ngoài và mở phanh cái nịt ngực ra để tự do bóp cô cũng ừ ào sơ sơ. Thú thật, tôi mò bóp bậy mà vẫn rét, lỡ ra vợ tỉnh dậy bắt gặp thì đúng là oan gia tội lỗi. Nên vừa mằn cô chủ mà mắt lấm lét trông chừng, y như có gan ăn trộm mà nhát gan bị đòn.
Đó là lần đầu tiên tôi bóp vú không lấy công, mà dẫu có bị đòi tiền chắc tôi cũng chẳng tiếc.
Bằng cách nào cũng được, miễn khi người đàn ông hoặc tán tỉnh, hoặc thuyết phục, hoặc ngấm ngầm lột được áo người nữ ra mà không hề bị cô ta thưởng cho cái bạt tai hay chửi mắng là coi như anh ấy đã thành công và giỏi rồi.
Đó là tâm trạng của tôi khi gài đưa cô chủ vào chỗ bị tôi kết hợp giữa sự làm hỗn và săn sóc mà cô chẳng sao cất tiếng xỉ vả được. Có thể là rượu say, có thể là cái nóng hừng hực trong người, gì thì gì, tôi cũng đã mày mò cởi được áo cô.
Kể ra tôi cũng hơi tham, được đằng chưn lân đằng đầu, thấy cô lơ mơ thì đã lỡ đi phải cố đi cho trót, chẳng lẽ còn lần khân gượng nhín lại sao. Tôi đã chẳng hằng ước ao được xem bên trong người cô thì đã cởi được áo ngoài còn chờ gì không lăn vào cố đấm ăn xôi để thỏa sự tò mò luôn thể.