Nghề Lạ - Phần 12
Cô chủ tho lõ mắt theo dõi. Tôi được thể, nói phéng ra : huống chi, việc tôi làm bị cô chủ rè rè theo dõi, càng làm tôi bức bối thêm. Tôi nói mà lăm lăm nhìn như xoáy vào vú cô chủ. Cô cảm thấy nhột nên lúc đầu khoanh hai tay trước ngực, sau vẫn thấy hai bầu vú dềnh dàng liền vội quơ cái áo khoác vào, cài nút cẩn thận. Xong cô nói như muốn tôi thay đổi ý : ông không việc gì phải xin thôi việc, tôi cần ông, từ ngày ông vào làm, sản lượng thu cao, hay ông chê lương thấp, tôi có thể thương lượng riêng với ông.
Tôi nghĩ bụng lương thì làm đếch gì, mỗi ngày cô để tôi nựng bóp vú thì tôi sẽ làm suốt đời thôi. Tuy vậy mà nào tôi dám nói, nên y như anh bị táo bón, mặt mày đần độn ra. Cô chủ cứ giục cầm canh : thế nào, ông đồng ý chứ.
Tôi quay lưỡi bảy lần rồi kè nhè : đã vậy về còn bị vợ đổ ghè tương, cứ hỏi vặn vẹo ở lại bóp vú gì mà lâu thế. Cô chủ nghĩ tôi có bị oan không ? Thế nên tôi định về đuổi gà cho vợ và độc quyền bóp vú mỗi bà ấy thôi để cảnh nhà yên vui.
Tôi không dè tôi bạo miệng dữ đấy chứ. Cô chủ lại lẳng lơ : ông nói với bà ấy không ai dễ đưa vú cho ông bóp đâu, bà ấy đừng sợ. Rồi cô lại xuề xòa cười : cũng tại ông bóp khéo quá nên bà nhà mới nghi. May là ông mới bóp vú bò, chứ thực sự ông bóp vú người thì chắc bà còn lồng lộn lên dữ.
Xong cô chủ an ủi tôi : ông có người vợ yêu thương vậy là quí. Ông nên săn sóc bà nhiều hơn để gia đình êm ấm. Từ từ, tôi sẽ sắp xếp để ông làm việc thoải mái hơn và buổi trưa nếu nóng ông có thể ghé vào đây nghỉ ngơi mát mẻ, tôi sẽ để ngỏ cửa sẵn.
Tôi mở cờ trong bụng, nhìn chăm chăm cô chủ. Dù cô đã mặc cái áo khoác ngoài, thấp thoáng đôi vòng cơ bắp của bầu vú vẫn nhỉnh nhang coi nhức nhối, bàn tay tôi chỉ chực xòe ra chạm vào đó.
Chẳng biết sao mắt tôi trở nên da diết biết bao. Tôi những tưởng tia mắt tôi đang chọc thủng những mắt sợi đan thành nhũng nụ hoa chúm chím trên ngực áo cô chủ và lôi cái núm vú ra. Trước mắt tôi, bay lượn hai nụ hồng có giắt thêm hai hạt lựu đang lung linh biểu diễn tưng bừng.
Bất đồ, tôi không giữ được bình tĩnh nên buột miệng khen : đẹp, hết sức đẹp. Cô chủ chen vào : ông đang khen gì thế. Tôi giật mình : không có gì, vậy mà cũng khật khùng vơ quàng đại : ờ, nhưng cô thật đẹp.
Ánh sáng trong phòng rất dịu mà tôi cũng thấy mặt cô chủ hồng sáng lên. Cô vội vã nhắc tôi : đã đến giờ, ông ra làm việc tiếp đi. Công việc dang dở từ từ rồi chúng ta sẽ liệu.
Cô chủ lại lững thững đi trước, tôi cun cút đi sau. Vẫn là thân phận đứa con theo kè kè bên mẹ. Lần này, không được ngắm hai vú thì thay vào lại được nghía cặp mông cô. Ôi, cũng là thứ tuyệt hảo không thua gì cặp đào tiên của cô chủ.
Tôi lại bắt đầu nghĩ bậy : ôi, giá gì được kê đầu vào đó nằm thay gối và mũi hít mùi da thịt của cô thì quí hóa biết bao. Cô chủ vẫn dửng dưng, đánh đòng xa hai mông bập bùng như cái rổ nhỏ úp lên, tôi nuốt thầm nước miếng ực ực.
Cả buổi, không thấy cô chủ bén máng lại gần nơi tôi làm, nhưng vẫn thấy bóng cô lảng vảng cạnh đó và đôi khi chợt bắt gặp cái nhìn kín đáo của cô hướng về phía tôi. Tự dưng tôi thấy hăng hái vô cùng.
Hôm nay lại đến kỳ lãnh lương. Như thường lệ, cô chủ giữ lại phát cho tôi sau cùng. Tôi đã cụ bị trước nên trí trá dối vợ là sau buổi nhận tiền, tôi sẽ mời vài người cùng làm đi ăn để cám ơn họ giới thiệu hay truyền nghề lại cho tôi. Vợ tuy không ưng nhưng chả lẽ lại ngăn cản.
Khi nhận phong bì rồi, tôi đánh bạo mời cô chủ đi nhà hàng do tôi đãi. Chả còn ai ở lại, nhưng cô vẫn làm ra vẻ khó khăn. Một mặt cô hỏi sao tôi không rủ bạn bè mà có ý mời riêng cô, một mặt cô lại sợ tôi tiêu pha tốn kém, không đem về được mấy đồng.
Tôi phải nỉ non mãi về việc nhờ cô mà giải quyết khó khăn đang khi thất nghiệp, cô giùng giằng rồi mới nhận lời sau khi còn cố đề nghị để cô lo phần thanh toán thì mới chịu.
Dù gì cô cũng là chủ, lại có điều kiện thì dại gì tôi lần khân cơ chứ, nên liền đó cô rủ tôi cùng lên xe cô ra đi. Ngồi bên chiếc xe hạng sang, cạnh một người đẹp, tiện nghi đầy đủ, nước hoa thơm lừng, tôi bỗng thấy tim đập loạn xạ.
Đầu óc lâng lâng, ngỡ mình đang nằm mơ lên cung tiên nào đó. Đã bao lần ngắm trộm, biết là cô chủ đẹp mà lần này được ngồi sát rạt cạnh cô, nhìn xiên bên hông cô, tôi mới nhận ra vẻ đẹp trang trọng và kín đáo.
Trước đây những lần ngối đối diện, tôi đã biết ngực cô quả đẹp, nhưng lúc này nhìn ngang một bên càng thấy nó gồ ghề và quí phái hơn lên. Cái nịt vú chắc hẳn là hàng sang có hiệu làm tôn lên nét bầu bĩnh của hai quả vú vun tròn. Những sợi tóc theo hơi gió mát trong xe thổi bay loạn xạ chờn vờn xoa nhẹ lên bầu ngực làm tôi muốn chết đứng.
Cô lái xe thong dong, hơi thở nhè nhẹ dịu dàng làm cho hai bầu vú rộn lên rộn xuống, như mơn man, như lay động, như mời kéo, như khêu gợi. Bàn tay tôi cảm thấy ngứa ngáy lung tung, mặt muốn quay đi mà hai mắt thì lom lom nhìn lén.
Cô chủ thấy tôi giữ vẻ e dè thì nói chuyện cho vui. Cô nói thản nhiên mà sao tôi như bứt rứt. Chợt cô hỏi tôi : ông thấy thế nào ? Lối nói lơ lửng làm tôi bối rối. Tôi xoay mãi trong đầu câu đáp sao cho cô hiểu được ý tôi.
Thấy tôi ngần ngừ, cô lại nhắc : sao ông kín tiếng thế, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi mạnh miệng nuốt ực đám nước ứ trong họng và ỡm ờ nói nước đôi : cô rất đẹp. Cô chủ có vẻ hài lòng, nhưng lái sang một ý khác : không, tôi muốn hỏi là ông thấy ngồi xe này thế nào cơ.
Tôi cũng mượn bóng gió ý đang ngồi trong lòng cô mà đáp tía lia : êm lắm, mát lắm, giá được cô cho ngủ luôn một mạch còn tốt nữa. Cô chủ cười khạch khạch : ông thật khéo nói, hèn chi bà nhà cứ giữ rịt lấy ông.
Tôi lại đẩy đưa : thật ra tôi vụng về lắm, thưa cô. Có lẽ vì thấy tội nên bà xã thương chịu cưu mang làm phúc. Nhất là trước chiếc xe đẹp, êm, mịn, láng, thơm, mướt thế này thì tôi càng ăn nói loạng choạng, mong cô tha lỗi.
Cô chủ hơi ngả ngửa ra cười, cái áo bị kéo căng, dồn đôi vú cao nhọn lên lồ lộ. Sợi dây ngang của chiếc nịt vú hằn sâu cơ bắp ở gần nách làm tôi chỉ ước mong sao những hạt núi bé tí teo ở đó bật bung ra thì hay vô cùng.
Chừng cô chủ đoán được ý tối mò mò của tôi nên lại trêu : xem ra, ông đang ngắm cái gì ở đâu đó thì phải. Tôi lại ong bướm thả ra theo : nói cô chủ đừng chấp, chả trước nhà tôi có gieo giàn bầu, ngày nào tôi cũng ra ngắm. Lạ cái cả giàn chỉ có hai quả, càng ngày càng nở lớn và trĩu nặng. Có lần thích quá, tôi áp má và mũi vào hít lấy hít để, ai dè vợ tôi bắt gặp mắng cho một trận. Bà ấy la trái bầu mà anh tưởng là vú đàn bà cứ ệt mặt ra hít, không sợ người ta cười cho à. Tôi bẽn lẽn quá, cô chủ.
Nghe tôi hót tỉnh bơ, cô chủ lại càng khích bác : ông đúng là giàu tưởng tượng, đang ngồi xe mà lại tưởng đến giàn bầu, ông hãy cố nhịn chốc về nựng cũng còn kịp. Và như phòng hờ thời gian kéo dây dưa, cô chủ phạng luôn : nếu tối quá không thấy bầu thật thì ông tạm nựng bầu của bà nhà, chắc cũng như nhau. Nói xong, cô cười có vẻ thú vị.
Tôi quê bằng chết, nhưng đã lỡ vứt con bài tẩy lên bàn thì đâm lao phải theo lao. Tôi ví von đến hay : ối, bầu với bì của bà vợ tôi chán chết, qua bao mùa giờ nhăn nheo hết, cô ơi. Vả lại, chưa đụng đến bà ấy đã giãy nảy : nhột mà, làm tôi cụt cả hứng.