Ngày hôm qua...đã từng- My Daisy - Chương 82
Ngày hôm qua…đã từng – My Daisy (Chap 82)
Mọi người đều có mặt khá đông đủ, cũng toàn quen biết nhau cả nên những lời trêu chọc chị rộn vang khắp quán, ngày của chị mà, tất nhiên chị phải là trung tâm chứ. Nó thì chỉ ngồi yên bên cạnh chị cười, thưởng thức ly caffe sáng ngon lành, món caffe son môi kỳ cục, không đường và quen thuộc. Nó mĩm cười, một nụ cười nhẹ, vui, thoải mái thực sự. Nhìn xung quanh, SG hoa lệ, nhộp nhịp đông người, quán caffe không thiếu những con người sang trọng, những chàng trai có ngoại hình, điều kiên và cả tính tình có thể nói là tốt hơn thằng nhóc như nó…nhưng nó vẫn có thể cười, một chút ngông…vì cô gái bênh cạnh nó “tỏa sáng” hơn bất cứ người nào. Khoảng tiếng sau anh Phong rước những người còn lại đến quán, ngồi uống caffe khoảng 30 phút nửa cả nhóm xuất phát rời khỏi SG. Điểm đến là nơi cũng quen thuộc – Giang Điền. Thì ra hôm nay sẽ là một chuyến cắm trại ngoài trời chứ không phải tiệc tùng ở một nhà hàng sang trọng nào. Thoát khỏi SG đông đúc, ngột ngạt, hít bầu không khí trong lành của vùng ngoại ô, dường như tâm trạng của mọi người đều thoải mái, vui vẻ hơn rất nhiều. Đồ ăn thím ba chuẩn bị rất nhiều, tụi nó chỉ việc bày đồ đạc ra nướng, những món khác thì đưa vào nhà hàng của khu du lịch cho người ta hâm nóng bày biện ra. Trước khi vào tiệc, chị Thủy vui vẻ tuyên bố lý do, mọi người hò reo hưởng ứng khi nhân vật chính của buổi tiệc tung tăng bước lên gốc cây gần đó thay tạm cho sân khấu. – Hôm nay sinh nhật Phương, cảm ơn mọi người có mặt ở đây đi chơi với Phương. Cảm ơn chị Thủy hết mình tổ chức, hẹn người này, đe dọa người nọ đi chơi sinh nhật Phương hihi. Papa, mami Phương cảm ơn rồi khỏi nói nửa hen. Đặc biệt Phương gửi lời cảm ơn tới một người, cảm ơn hắn đã xuất hiện trong cuộc sống của Phương…Phương thực sự rất hạnh phúc vì có hắn. Em biết…anh là đồ ngốc, anh vẫn chưa nhận ra em, nhưng em cũng biết một điều…anh sẽ luôn là của em. Chị mĩm cười, nó hơi nhột, có một chút bối rối trong người khi vài ánh mắt của người khác nhìn về phía nó nhất là khi trong số đó, vài người hình như bây giờ mới nghi nghi cái người chị đang nói chính là nó, trước giờ họ vẫn tưởng sự thân thiết này chỉ là giữa chị gái và em trai. Chị Thủy khẽ đẩy vai nó nháy mắt. – Người ta tỏ tình nửa kìa, sao rồi cưng, thừa nhận chưa cưng? Nó nhún vai mĩm cười – Ai biết đâu. – Lêu lêu! Chị Thủy lè lười chọc nó rồi đứng dậy vỗ vỗ tay. – Xong rồi! Ăn chơi đi bà con ơi!!! – Yeah!!! Có thể nói sau tiếng yeah, không khí lại trở nên ồn ào vui vẻ với những lời trêu chọc, đùa giỡn, bàn tán. Đồ ăn đồ uống phủ phê đủ cho cả đám ăn chơi tẹt ga mà vẫn không hết. Có chút men rượu trong người, cả đám lại mang loa, mang đàn ra hò hát, dường như không ai thèm để ý tới nhân vật chính hôm nay nửa. Nó cười cười vừa nhai miếng xúc xích chị đút cho vừa nói: – Rồi, nữ hoàng giờ bị bỏ xó luôn rồi. Hết ai thèm để ý luôn rồi. – Hihi kệ! Chỉ chỉ cần nhóc đủ rồi. – Nay sao được phát biểu hùng hồn dữ. – Hihi chị mà, nhóc con ý kiến gì. – Thì ai dám ý kiến gì đâu. Thấy nay hơi lạ thôi. – Nói cho có lệ đó mà hihi. – Là sao? – Im đi, lo ăn nè, nhiều chuyện. Chị nhéo nó một cái nhẹ rồi chạy đi lấy đồ ăn, nảy giờ nó cũng sướng, chỉ việc ngồi nhâm nhi nước ngọt ngắm cảnh, đồ ăn toàn do chị đút cho ăn…đúng là hôm nay hơi lạ thiệt. Ăn uống hát hò đã đời, cả đám kéo nhau thuê xe đạp đôi ngắm cảnh, chèo thuyền, tắm thác, chơi trò chơi, chụp ảnh…trong mọi hoạt động tất nhiên nó và chị luôn song hành. Mệt nhoài, mỗi người lại tìm một việc để làm riêng và nghỉ ngơi trước khi quay lại SG. Nó nắm tay chị đi dạo, trời nắng đẹp. con đường lát gạch trãi dài phía dưới những hàng cây hoa hoàng hậu vàng ươm…nó nhìn thấy chị chăm chú đưa mắt tìm bên vệ đường màu trắng của những bông hoa cúc dại, loài hoa chị yêu. Chị im lặng, không nói gì hết, nó cũng vậy, chỉ mĩm cười đi bên chị, tay chị vẫn luôn nắm chặt lấy tay nó, thậm chí lúc ngồi xuống hái mấy bông hoa cúc chị cũng không chịu buông tay nó ra. Hai đứa cứ rong ruỗi như vậy cho đến lúc mõi chân thì rủ nhau chọn một góc bàn view khá đẹp để ngồi. Nhấp một ngụm caffe son môi nó cầm tay chị giơ giơ lên trước mặt chị. – Gì mà nắm miết vậy, nhóc ở đây chứ có đi đâu mất đâu. – Kệ. Chị muốn nắm, chị thích nắm, chị muốn lúc nào đi với nhau nhóc cũng phải nắm tay chị như vậy nè. – Làm quá. Ờ nắm thì nắm, nhưng cũng phải bỏ ra cho người ta lấy cái này cái. – Lấy gì? – Thì chút biết. Mà nhắm mắt lại đi. – Chi? – Thì nhắm lại đi. – Hứ bày trò. Rồi nhắm nè. – Không được hí ra nhá. – Biết rồi biết rồi.
14853160_1008045969305288_5816383509878966690_o.jpg
Chị nhắm mắt, nó nhẹ nhàng cho tay vào chiếc túi đeo nó mang theo, chiếc túi đeo này là chị mua cho nó để đựng đồ đạc linh tinh. Sinh nhật chị mà tất nhiên nó cũng phải chuẩn bị quà chứ, suy nghĩ tìm kiếm dữ lắm mới mua được chiếc vòng tay hợp với chị. Nhưng quái lạ, nó lục tung hết cái túi cũng không tìm được cái vòng tay đâu, rõ ràng nó để trong túi chứ đâu, không lẽ bị rơi đâu đó. Đang lo lắng tìm kiếm, tự nhiên nó nghe được tiếng cười khúc khích của chị. – Đồ ngốc! Kiếm cái này chứ gì? Nó ngơ ngác ngẩn mặt lên, là chiếc vòng tay nó định tặng chi, giờ đang đung đưa trước mắt nó. – Ủa ủa! Sao chị lấy được nó hay vậy. – Pleeee đồ ngốc, chị thấy nó từ lúc nhóc về nhà đó – Hay nhỉ? Mà biết vòng của ai không tự tiện cầm hử. – Hihi thì là quà sinh nhật của chị chứ gì? – Chưa tặng mà, ai đời chưa tặng quà đã tự lấy. Mà chưa ai nói gì, rủi nhóc mua cho người khác sao? – Hứ! Cái này chị biết là quà của chị, chị muốn lấy lúc nào hổng được. pleeee! – Ờ lấy rồi thì đeo vô đi, ở đó le lưỡi làm gì.
Nó bật cười đưa ly caffe lên miệng uống một ngụm rồi thở phì một cái. Đúng là nó quên mất đồ đạc nó chị đều biết hết, vốn dĩ cũng định giấu chiếc vòng tay lựa thời điểm tặng quà cho lãng mạn xíu…nhưng rốt cuộc chiếc vòng tay vẫn thuộc về chị. Có lẽ nó không bao giờ giỏi tạo ra sự bất ngờ hay lãng mạn ngọt ngào, có lúc nó cũng suy nghĩ xem phải tặng làm sao cho chị vui, làm sao cho chị bất ngờ hay cảm xúc gì đó khác lạ chẳng hạn, nhưng rồi thì nó cũng ngô ngố vụng về. Như này hóa ra lại hay, mua gì cho chị thì cứ mua mang về đưa chị, không cần bày vẻ, không hoa mỹ…cứ bình thường giản đơn như bây giờ có lẽ lại tốt nhất. – Đeo cho chị đi. – Ơ của ai người đó đeo chứ. – Hứ! Nhóc tặng chị thì nhóc phải đeo cho chị. – Tự lấy quà rồi còn bày đặt bắt người ta đeo nửa là sao. – Thì giờ nhóc đeo cho chị đi, chị muốn nhóc đeo. – Rồi rồi thì đeo. Nó lắc đầu cầm chiếc vòng lên rồi từ từ đeo vào tay cho chị, cũng may lúc mua cái vòng nó có nhờ chị nhân viên chỉ nó cách đeo, cho nên dù hơi lâu nhưng cuối cùng chiếc vòng vẫn lấp lánh trên cổ tay xinh xinh của chị. – Nhóc mua cái này có nhiều tiền hông? Chị thủ thỉ, nó mĩm cười vuốt lấy mái tóc chị… – Khờ quá! Sinh nhật chị mà, đừng lo. – Nhưng chị hổng thích nhóc vì mua quà cho chị mà tốn kém nhiều đâu. – Nè! Bửa ai nói không bao giờ được nói chuyện tiền bạc giữa hai đứa mình hả. – Thì chị, nhưng… – Nhóc biết rồi, đừng lo, nó không có mắc tiền đâu. Thật đó! – Uhm! Chị mĩm cười dựa đầu vào vai nó, khẽ vén tóc lên đưa tay xoa xoa lấy mặc dây chuyền, nó cũng cười nhẹ, chị vẫn luôn đeo sợi dây chuyền nó tặng, mặt dây chuyền vẫn sáng bóng lấp lánh như vừa mới mua. – Chị cũng có quà tặng nhóc. – Gì? Quà gì nửa? Nay sinh nhật chị mà có phải của nhóc đâu tặng quà! – Hihi vậy mới sốc! Đây là món quà đặc biệt của chị tặng nhóc, chị đã suy nghĩ rất nhiều, giờ là lúc chị phải tặng cho nhóc rồi. – Ờ! Gì mà có vẻ quan trọng dữ. Đâu quà gì đưa đây. – Hứ! Đồ tham lam. Muốn có quà này, nhóc phải hứa với chị một chuyện. – Rồi hứa luôn. Chuyện gì? – Chưa biết chuyện gì mà hứa. – Kệ! Chuyện gì cũng hứa hết, chị vui là được. – Đồ lẻo mép. Chị ngồi thẳng dậy nắm lấy hai tay nó mắt cười tít. – Nhóc phải hứa sẽ chạy bé Caffe thiệt bình thường như là xe của hai đứa mình, xe của nhóc được hông? – Cài này thì…từ từ nhóc…nhóc… – Còn nửa, ngay ngày mai, nhóc sẽ chở chị đi Đà Lạt bằng bé Caffe, một là thặm sơ với mấy đứa nhỏ, hai là để nhận món quà chị tặng nhóc. Hihi nhóc hứa rồi nghen, hổng được nuốt lời đâu đó. – Ờ ờ thì hứa, nhưng mà mai…mai đi liền luôn hả? – Uhm! Đi liền! – Đi bằng chiếc xe đó hả? – Uhm! Bằng bé Caffe đó. – Nhưng lên Đà Lạt xa lắm, chị ngồi xe sao nổi, với lại đi đường bằng xe máy nắng gió bụi, đường xấu nhiều xe nguy hiểm, nhóc sợ chị đi không quen. – Chị chịu được mà, chị thích đi xe máy, chị muốn được đi xa xa với nhóc, chị muốn được nhóc đưa đi khắp nơi cùng nhóc. Nhóc hứa rồi nhóc phải đưa chị đi, nhóc hứa rồi mà.
Nó thở phì một cái, trước gì chị đòi đi Đà Lạt bất cứ lúc nào nó đi được đều không từ chối, chỉ việc đi bằng xe máy xa thì nó không cho, đơn giản nó không muốn chị chịu khổ đường dài, mệt nhọc, nguy hiểm. Nhưng tất cả có lẽ do nó quá lo xa, quá lo lắng cho chị, nó cũng quên mất chị chưa bao giờ muốn là một nữ hoàng luôn được bảo bọc chăm lo trong lâu đài của mình, chị cũng là một cô gái bình thường muốn cùng nó bình thường đi khắp nơi bằng xe máy như bao người khác. – Rồi! Vậy giờ về SG chuẩn bị, mai mình đi Đà Lạt. – Hihi nhóc chịu rồi hen. Đi bằng bé Caffe nha nhóc! – Rồi thì đi bằng Caffe. Sinh nhật chị mà, chơi tới bến luôn. Nó mĩm cười, vậy là nó và chị lần đầu tiên sẽ đi Đà Lạt cùng nhau bằng xe máy, đặc biệt là bằng Caffe, từ khi mua về chỉ nằm im trong ga-ra nhà chị…giờ sắp có một hành trình dài đầu tiên.
Cơn mưa nhẹ buổi sáng cũng không ngăn được chị và nó dậy thật sớm để chuẩn bị rời khỏi SG. Nó dắt chiếc xe đen thùi ra sân thử đề máy, tiếng nổ giòn giã, chiếc xe rung lên nhè nhẹ như không kìm được khoảnh khắc được lao vút đi. Có một chút hào hứng khoan khoái rộn lên trong lòng, nó thèm đi chiếc xe này lâu rồi, nhưng chỉ vì cái tôi lớn quá của nó làm Caffe đã luôn bị giam trong ga-ra, chẳng mấy khi được lăn bánh. Mọi thứ của chiếc xe đều một màu đen mạnh mẽ, phải gọi là chất như ly caffe đen vừa mới pha vậy, chỉ trừ có một chỗ chẳng ăn nhập vô đâu. Cả chiếc xe đang một màu đen bụi bặm, đầy nam tính tự dung xuất hiện hai đóa hoa cúc dại màu trắng ngay giữa hai bên bình xăng, tác phẩm tự tay chị vẽ lên và tất nhiên đâu có ai được phép xóa. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, nó mặc quần jean bụi, chiếc áo sơ-mi đen đỏ trắng cùng chiếc áo khoác màu đen do chị chuẩn bị…đồ đạc chất vậy mà vẫn bị lép vế so với nữ hoàng. Hôm nay chị cũng mặc một chiếc quần jean nhưng bó sát người, áo sơ mi trắng cũng bó sát, nhìn thì có vẻ kín đáo nhưng thực ra sexy hơn cả những bộ quần áo hở nhiều da thịt. – Nhìn gì đó tên kia? – Ờ ờ thì…(nhìn ngon thiệt) nay mặc đơn giản mà đẹp. – Hihi đồ nịnh. Chị mà, bửa nào cũng đẹp hết nghen. Nó nhún vai cột chiếc balo lên ba-ga sau của xe, tự tay đeo nón, kéo khóa áo khoác cho chị rồi cả hai lên xe xuất phát. Ra khỏi cửa ngõ SG, nó mới dừng chân ăn sáng, uống caffe. – Đi xa, tốt nhất nên ra khỏi SG thật sớm để tránh giờ cao điểm kẹt xe rồi hãy ăn uống buổi sáng. – Uhm chị biết rồi. – Đi trên đường lúc nào mệt chị nói nhóc ngừng xe nghỉ nha. – Uhm! Nó dặn dò chị thêm vài điều rồi cho xe hướng về Đà Lạt. Tuổi trẻ, ai cũng máu tốc độ, nó càng không phải ngoại lệ, nhất là đang cưỡi trên một chiếc xe mạnh mẽ…nhưng từ bao giờ nó đã bỏ đi cái háo thắng tuổi trẻ của mình, Caffe chỉ từ từ xuất phát rồi từ từ tà tà trên đường với tốc độ chẳng bao giờ vượt quá 60km/h. Tất cả vì sau lưng nó là chị, dù đường vắng, dù đường có đẹp, ít xe đi chăng nửa, nó cũng không bao giờ chạy nhanh. Lần đầu tiên đi xa bằng xe máy của chị, nó muốn đi chậm để chị được thỏa sức ngắm cảnh hai bên đường, nó muốn chị luôn được an toàn mức tối đa nhất, ngoài ra nó cũng muốn đi chậm để nghe được rõ tiếng chị trò chuyện hơn. Suốt chặng đường dài, chị luôn nói chuyện rất nhiều, chị hát, chị kể chuyện, chị luyên thuyên về những cái chị nhìn thấy hai bên đường. Mỗi khi có một nơi cảnh đẹp, mỗi khi leo dốc hay qua những chiếc cầu…chị đều bắt nó dừng lại chụp ảnh cho chị hay đơn giản chỉ là để ngồi ngắm cảnh, uống nước. ..Xuất phát ở SG vào buổi sáng sớm và đến Đà Lạt cũng là lúc trời vừa sụp tối. Một hành trình trọn vẹn 12 tiếng đồng hồ, đường không quá xa nhưng đi thì lâu ơi là lâu mới tới. Đà Lạt đón nó và chị bằng cái không khí se lạnh đặc trưng phố núi về đêm, nó đưa chị đến khách sạn khá quen nằm gần chợ, phòng đã đặt sẵn từ tối qua cho nên hai đứa chỉ việc nhận phòng, quăng balo lên giường rồi kéo nhau đi ăn tối. Một chặn đường dài, nhưng không đứa nào cảm thấy mệt mõi, suốt đường nghỉ ngơi ăn uống khá nhiều khiến cho nó và chị giờ vẫn thấy sung sức. Lẩu dê là một món ăn thích hợp cho một đêm Đà Lạt se lạnh như bây giờ, loanh quanh dạo chợ đêm, uống sữa đậu nành rồi cả hai quay trở lại phòng. Tắm rửa xong, nó nhẹ nhàng đi ra ngoài, chị đã nằm ngủ thiếp đi từ lúc nào, nó lắc đầu ôm chị đặt nhẹ lên giường rồi kéo ghế ra ban-công ngắm nhìn thành phố về đêm, thưởng thức bình trà nóng hổi được nhân viên chuẩn bị sẵn. Một cảm giác gì đó len lõi trong lòng, một chút vui vui, một chút ấm áp, một chút bình yên…thành phố chìm sau vào màn đêm se lạnh, phía sau lưng…chị của nó đang say giấc nồng. Bình minh, những ánh nắng yếu ớt len lỏi vào phòng, nói là không mệt nhưng cũng cả ngày ngồi trên xe khiến nó ngủ một giấc ngủ say quên cả trời đất. Nó nhẹ nhàng mở mắt ra khi cảm nhận được hơi ấm phả vào má, từng nhịp thở phập phồng, da đầu nó nhột nhột bởi bàn tay chị đang luồn sâu vào nghịch tóc. – HeY! Chào buổi sáng! Anh của em! Nó mĩm cười, cảm giác này lạ lắm nhưng cũng quen lắm, trong nhất thời nó chưa biết gọi là gì. – HeY! Chị cười, nụ cười như thiên thần…suýt tí nửa nó kiềm lòng không được thì đã kéo người chị vào hôn một cái thật sâu rồi. Bình thường, nó là người dậy trước ngắm chị…nhưng hôm nay ngủ say quá…bị mất quyền chủ động mất tiêu. – Dậy sớm vậy? – Uhm! – Sao nay được dậy trước? – Để ngắm. – Ngắm gì? – … Chị cười, đưa tay chỉ chỉ vào giữa mũi nó rồi nằm lăn ra giường, kéo tay nó gối đầu lên, rúc sát vào ngực nó. Hôm nay cũng lạ, có điều gì đó vừa thay đổi, lặng lẽ, nhẹ nhàng thôi nhưng rõ ràng là đã có sự thay đổi. – Giờ kế hoạch tiếp theo là gì hả nữ hoàng? – Hihi…chờ đến lúc tặng quà cho nhóc. – Ủa chờ tới chừng nào. Lên tới đây rồi, quà cáp gì bí ẩn dữ. – Sẽ đến lúc mà, ráng chờ đi. – Rồi cứ nằm vầy chờ luôn hả? – Uhm… – Trời!!! Nó thở dài ngao ngán, lúc nào cũng vậy, lại bày trò bí bí ẩn ẩn với nó. Nằm dài cả buổi trời cuối cùng cũng được chị cho phép rời khỏi giường đi về sinh cá nhân rồi chở chị đi ăn sáng. – Hôm nay mình có ghé thăm nhà không chị? – Hông, hôm nay chị chỉ muốn ở riêng bên nhóc. – Vậy ngày mai? – Có thể, còn tùy… – Tùy gì? – Hihi… Lại bí ẩn, cứ nghĩ nó hiểu chị thật nhiều, nhưng rồi cũng mù tịt. Kệ, muốn làm gì làm coi như đang thưởng thức kỳ nghỉ vậy. Ăn uống xong, nó đưa chị đi dạo vòng quanh bờ hồ, đi caffe rồi quay lại phòng nằm ngủ. Chiều tối khi phố núi lên đèn cũng là lúc chị nhè nhàng nắm tay nó kéo ra khỏi phòng bước xuống đường hòa vào dòng người. Cả buổi tối, chị chỉ im lặng cùng nó dạo phố, ăn vặt, chụp hình…mọi thứ đều rất bình thường, nhẹ nhàng, chẳng có dấu hiệu gi về món quà bí ẩn mà chị bắt nó phải đi từ SG lên đến tận đây, tay chị ngoài đồ ăn vặt và chiếc ví ra thì không có gì khác. Trời dần về khuya, dòng người trên phố trở nên thưa thớt, chỉ còn lác đác những du khách dạo đêm, những gánh hàng rong vớt vát vài người khách cuối cùng. Trời lạnh hơn, những hạt sương càng rõ hình hài dưới những ngọn đèn đường. Chị kéo tay nó lại ngồi xuống bên bờ hồ, nơi có thể nhìn về phía thành phố. Mua một ly caffe của xe nước gần đó, chị mở nắp ly nhựa, nhấp môi xoay nhè nhẹ ly. Nó mĩm cười, ngay cả ly nhựa chị cũng muốn pha chế món caffe son môi dành riêng cho nó. – Nhóc ngồi đây…chờ chị nha, chị phải đi lấy một thứ. – Hả lấy gì? Ở đâu? Sao không để nhóc đưa chị đi? – Hổng được! Nhóc chờ chị ở đây, lệnh đó! Chị sẽ quay lại…nhanh lắm. Chờ chị nha! Đêm muộn, màn sương phủ khắp mặt hồ, che mờ những ngọn đèn đường phía xa, chiếc cầu nhỏ nhìn ra mặt hồ cũng chỉ là một đốm sáng nhỏ nhoi giữa một không gian tối om tĩnh lặng. Tiết trời lạnh, sương nhiều đến nỗi đủ trở thành một cơn mưa phùn nho nhỏ, dù vai áo, tóc ướt lấm tấm nhưng nó vẫn bình thản ngồi thưởng thức ly caffe son môi đặc biệt của riêng mình…lòng vẫn thấy bình yên. Bất giác có ý nghĩ nhè nhẹ trong đầu…hay là thử mở lòng yêu thành phố này được không nhỉ. Nó bật cười…bên chị, riết rồi cũng mơ mộng như chị, một cô gái kỳ lạ, lãng đãng, hơi xa rời thực tế…nhưng có lẽ như vậy là tốt dành cho chị, một cách sống đưa chị vượt qua những mất mác, níu giữ nụ cười bình yên trên gương mặt nữ hoàng Chiếc taxi dừng lại phía xa bên đường, nó khẽ đữa tay che mắt vì chói đèn, vài giây, nó quen với ánh sáng…nhìn thấy bên trong một cô gái bước ra, giống như một thiên thần vừa xuất hiện trong phim ảnh. Từ xa, ngược ánh đèn, nó vẫn nhận ra đó là chị như một thói quen, dù hình dáng, gương mặt vẫn chưa rõ, nhưng nó vẫn chắc chắn đó là chị. Chiếc xe rời đi trả lại màn đêm với ánh sáng màu vàng nhẹ từ ngọn đèn đường…chị bước lại gần nó, chầm chậm từ từ, tay chắp sau lưng, thi thoảng lại xoay xoay người qua lại như để nó được ngắm nhìn chị thật lâu, thật rõ. Nó để ly caffe xuống lan can cầu, đứng thẳng nhìn về phía chị, một tay vẫn cho vào túi quần. Chị đẹp quá, như nữ hoàng thật sự vậy, chiếc váy trắng xòa ra như một bông hoa cúc dại, không cần đến đôi giày cao gót, chỉ cần chiếc giày búp bê trắng thôi, vẫn nhận ra chị cao…Trong vài giây phút đó, nó như ngây người đi ngắm nhìn chị, không suy nghĩ được gì cả. Chị đến sát trước mặt nó, hơi thở ấm áp chị phả vào môi nó, đôi mắt long lanh mĩm cười, một trong những nụ cười đẹp nhất của chị. – HeY! Monster! – … – HeY…HeY…HeY… – Ừ ừ…thì HeY! Nó ngơ ngẩn, chị cười khúc khích. – HeY! Quà của anh nè? – Quà quà nào? Là…là…sao? – Là em…quà của anh nè…đồ Monster đáng ghét! Hihi! Nó vẫn chưa hiểu gì, hay nói cách khác còn ngỡ ngàng bởi cái trò mới chị vừa bày ra, món quà kỳ lạ nhất nó từng được nhận. – Anh có yêu em không? Chị vẫn giữ nụ cười đẹp ấy trên môi, hai tay vẫn chắp sau lưng đung đưa người tinh nghịch…Nó cũng cười cười đưa tay gãi gãi đầu… – Ừ…thì…không! Chị chun mũi, xoay người bước nhè nhẹ qua lại trước mặt nó, giọng đều đều, nhẹ nhàng, ngọt ngào và nhưng vẫn có một chút lạnh lùng. – Không yêu em…sao anh luôn bên cạnh em mỗi ngày? – … – Không yêu em…sao anh luôn nắm tay em, ôm eo em mỗi khi ở cạnh nhau? – … – Không yêu em…sao anh từ bỏ tất cả cô gái khác ngay cả người anh nói anh yêu? – … – Không yêu em…sao anh chịu đựng được tính khí ngang ngược vô lý của em mỗi ngày? – … – Không yêu em…sao anh quan tâm chăm sóc, bảo vệ em hơn bản thân mình? – … – Không yêu em…sao anh luôn kêu tên em mỗi khi anh say, gọi tên em mỗi khi anh bị thương, mệt mõi, mê man… – … – Không yêu em…sao anh viết blog thật nhiều về em? – … – Không yêu em…sao anh luôn sợ mất em? – …………………………….. Chị ngừng lại, đưa chiếc máy tính bảng ra trước mắt nó…trên màn hình là những trang blog nó viết riêng cho chị, chế độ “chỉ xem một mình”, chị đang đăng nhập bằng chính tài khoản của nó. – Không yêu em…sao anh lấy ngày sinh em làm mật khẩu hả đồ ngốc? Nó thở phì, đâu có ngờ ngay cả cái tài khoản blog riêng nó giấu chị cũng phát hiện. Chị cười, một nụ cười như đắc thắng, tay chị lại mở quẹt lên màn hình, một đoạn clip chầm chậm phát lên. Người trong clip đang say mèm chính là nó, phòng chị, tiếng người quay clip chính là chị Thủy…Trong cơn say, nó vẫn lèm bèm như một tên ngốc… “Phương! Xin…xin lỗi vì làm chị khóc… Chị…nhóc không muốn mất chị… Chị…đừng khóc…” … “Thủy: yêu Phương hông Mon? Nó: hề hề…đố thằng nào yêu chị hơn tui Thủy: vậy sao từ chối người ta hoài? Nó: sợ…ngại… Thủy: sợ gì? Ngại gì? Nó: tùm la tum lum…mệt quá tránh ra cho tui về… Thủy: xỉn quá rồi đi đâu nửa? Nó: tui phải về…với chị của tui…ợ ợ…chị đang buồn…tui không có bỏ chị một mình được…đâu có bỏ được..ợ ợ…” … Chị cười, vuốt nhẹ lại mái tóc đang khẽ phủ xuống che lấy đôi mắt nó. Màn hình tiếp theo, là một đoạn tin nhắn…không dấu: “- Pé Hân: ổng ngủ rồi chị ơi sốt quá trời mê sảng luôn, hì toàn kêu tên chị – Pé Hân: em đi nha chị. Em thua, người Mon yêu là chị. Mon đẩy em ra xa vì chị, em xin lỗi nặng lời làm chị buồn. Hì hì trong sâu thẳm trái tim Mon luôn yêu chị.Giờ ảnh chưa nhận ra tình cảm thực sự hì hì, ảnh khùng dữ lắm, em tin rồi ảnh sẽ nhận ra.” … Nó bật cười…hình như ngay cả Hân cũng gớp phần bán đứng nó cho chị tính qua tính lại cũng là tình địch trên phương diện nào đó, nhưng mà nhắn tin nói chuyện với nhau cũng tình cảm quá chứ. Chị lúc này như đang thắng thế, cười khúc khích xoay xoay người ngồi lên lan can cầu dựa vào vai nó, tay chọt chọt vào màn hình rồi tắt máy tính bảng. Màn đêm lai bao trùm lấy gương mặt nó, bối rối như thằng nhóc con giấu kẹo bị mẹ bắt quả tang, dở khóc, dở cười. Đêm càng về khuya, sương càng nhiều, giờ thổi càng lạnh…nó im lặng kéo tay chị leo xuống khỏi lan can cầu rồi vòng tay ôm lấy chị… – Khuya rồi…mặc mong manh như vậy lạnh bệnh rồi sao? – Hihi bệnh thì có anh lo, anh sẽ hổng bỏ em mà đúng hông? – … Nó cười nhẹ, hít lấy một hơi dài mùi hương con gái từ mái tóc chị, thơm…dịu dàng, thân quen đến lạ. – Sau tất cả…anh vẫn sẽ là của em. Em luôn biết anh đi loanh quanh lung tung, rồi cũng sẽ là của em. Vì em biết…anh yêu em nhiều ra sao. – … – Em còn một thứ cho anh coi nè…bảo đảm anh coi xong, anh sẽ phải là của em, hổng chạy đâu được luôn. Chị đứng thẳng dậy, kéo tay nó ra… – Anh nhắm mặt lại đi! Nhắm đi! – Ờ ờ…thì nhắm. Nó nhắm mắt, cảm nhận được hơi thở chị phả vào mặt như đang kiểm tra nó có hí mắt nhìn lén không. Tay chị đang cầm vật gì đó đeo vào tay nó, trời lạnh, cảm nhận như đang tiếp xúc một miếng kim loại lạnh ngắt, nó khẽ rùng mình…vài giây qua đi, hình như chị vừa đeo xong thứ đó lên tay nó, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi nó một cái rồi lên tiếng. – Mở mắt ra đi… Nó từ từ mở mắt ra, khẽ đưa tay lên gần mặt nhìn sâu vào…một chiếc đồng hồ màu đen, màn hình sáng lên khi chị đưa tay bấm vào bên cạnh…chiếc đồng hồ Casio vẫn đang đếm từng giây, từng phút. Nó ngẩn người…mọi thứ quay cuồng như đoạn phim chiếu chậm cuốn nó đi ngược về quá khứ, tìm kiếm những ký ức tưởng chừng nó đã từng quên. – HeY! Monster…đồ Monster khó ưa! – … – HeY!…I’m Cherry! Phố núi bối rối, ngỡ ngàng dưới những con gió bất chợt lướt qua, lạnh đên nao lòng, lạnh đến miệng cũng đóng bang, chẳng thể nói nên lời. – Có người từng nói…là con trai phải biết giữ lời hứa, có người từng nói muốn trở thành người có trách nhiệm với lời hứa của mình. “Sau này tui mà xinh đẹp hơn, cao hơn you…you có dám yêu rồi cưới tui hôn? … Sau này lớn biết mặt tui. Mà tui nói trước là sau này tui đẹp hơn, cao hơn you sẽ phải yêu tui, xin cưới tui làm vợ… … – Thề đi! – Thề gì? – Thề đi hổng thôi you thua cái you nuốt lời sao? … – Ờ! Thề! Nuốt lời làm chó! … – You nhớ lời thách của tụi mình hôn đó? – Nhờ mà. … – You đưa tui một thứ để làm bằng chứng đi, tui cũng vậy. – Đưa gì? Tui có gì cho you đâu. … – Cái đó! … – Gì! Cái này hả…nhưng…tui có một cái đồng hồ này thôi à, mắc mắc lắm đó. Tui nhịn ăn sáng biết bao lâu mới mua được đó. – Mệt quá! Vậy mới có giá trị để tui giữ chứ. … – Hổng được. Tui thích cái đó à, ai kêu you quý nó nhất chi hihi – Lấy cái áo đi, cái nón, hay cái móc khóa này đi được không? – Hông! Cho tui cái đồng hồ đi…đi…nha..nha… – Nhưng… …” Chị đứng thẳng dậy, vỗ vỗ nhẹ vào hai má nó, kéo đầu nó hướng về phía chi, miệng mĩm cười, đung đưa người qua lại. – Giữa em và anh, ai cao hơn? – Ờ…thì – Giữa em và anh…ai xinh đẹp hơn? – Ờ… – Giữa em và cô lớp trường ngày đó của anh…ai hơn ai? – … Nó nhún vai, câu này chắc cũng không cần trả lời…vì nó có biết cô lớp trưởng hồi đó của nó đang ở phương trời nào đâu, nhưng có mang ra so chắc cũng không bằng chị, chắc chắn không bằng…nhưng không lẽ giờ phút này mang lớp trưởng ra làm cái cớ để phủ nhận lời nói của chị…à quên…phải gọi là Cherry mới đúng. – HeY! Thay mặt cho chị của nhóc, Na của Mon…anh phải thực hiện lời hứa của Monster với Cherry. Anh hứa với em trước, anh là của em trước, em yêu anh trước, nhiều, lâu hơn tất cả các cô gái khác cộng lại…Anh hứa rồi, anh phải làm…anh phải yêu em biết chưa đồ ngốc! – … Nó cười…cười thành tiếng thật sự…mọi chuyện giống như một giấc mơ, một bộ phim, một điều gì đó hoang đường, kỳ lạ…Nhưng vẫn đang diễn ra, giữa cuộc sống của nó, rõ ràng hình hài, rõ ràng như chính cái lạnh len vào từng thớt thịt ngay lúc này, đã là mơ…sao nó cảm giác được Đà Lạt lúc này lạnh như thế nào. Sau tất cả…chị vẫn luôn song hành cùng nó, sau tất cả…chị vẫn luôn bên nó…rất nhiều rất nhiều…rất nhiều năm. – Em từng lấy của anh chiếc đồng hồ anh yêu quý nhất, giá trị nhất của anh…giờ là lúc em trả lại cho anh một món quà khác. – Là gì? – Là em! Chị mĩm cười…nụ cười tinh nghịch…nó nhìn chị, chiếc váy trắng xòe…rõ ràng…là Cherry của ngày đó, bờ vai này…là của Na ngày đó…cô gái này…chính là chị của nó ngay bây giờ… – Anh…có yêu em không? Chị khẽ cuối sát vào người nó, thầm thì…nó mĩm cười, cầm ly caffe lên hút lấy một hơi rồi quăng ly caffe thật mạnh xuống mặt hồ. – Giờ…vẫn hỏi câu này sao? – Hì!…Em thích hỏi…anh trả lời đi. Em biết anh là đồ cứng đầu, là tên ngốc, đến cả yêu em anh cũng hổng nhận ra dù rõ ràng em biết anh…. – … Chị ngừng tiếng, không còn được nói thêm từ nào…vì…nó đang kéo chị vào mình, đặt vội lên môi chị một nụ hôn…nụ hôn thật sự, không lén lút, không ngại ngần, một nụ hôn rất nhiều son môi, rất nhiều caffe, rất nhiều ngọt ngào, rất nhiều nước mắt chị lặn dài trên má…Khẽ rời chị ra, nó thầm thì, tay siết chặt lấy hông chị, kéo thật sát vào người nó. – Thua rồi…là em thắng…thực sự…anh không thể mất em. Anh ngu dữ lắm, không nhận ra mình có yêu em hay không…nhưng anh biết…anh không thể mất em. Chị cười, nụ cười pha với nước mắt lăn dài, như trẻ con…chị kéo đàu nó sát vào mặt chị, khẽ cụng nhẹ mũi chị vào mũi nó…hơi thở nhẹ nhàng phả vào môi nó. – Sau tất cả…anh là của em, anh hổng thể thiếu em…vì…anh đã nghiện em…đúng chưa? – Ừ!… – Hihi! Em yêu anh! Chị lại cười, vừa cười, vừa khóc…nụ hôn lại đến tưởng chừng như bất tận, tưởng chừng như nụ hôn bù đắp cho thật nhiều chuyện cả hai đã cùng nhau đi qua. Thiên thần của nó, chị là của nó…đang ở đây, đang ở đây…Đêm yên lặng, phố núi chìm vào sâu hơn cái không khí lạnh buốt…sau tất cả…nó đã nhận ra chị…thực sự…đã nhận ra… “ I don’t know but I believe That some things are mean to be And that you’ll make a better me Everyday I love You…” Đà Lạt…bình yên lắm!