Ngày hôm qua...đã từng- My Daisy - Chương 50
Ngày hôm qua…đã từng – My Daisy (Chap 50)
383459_348962601818512_1195248965_n.jpg
Sự đụng chạm của ai đó làm nó tỉnh giấc, đầu óc vẫn quay cuồng, đôi mắt cố mở, đôi tay và trí óc cố tìm lại sự tỉnh táo để nhận biết nó đang làm gì, ở đâu. Phải mất rất lâu nó mới cảm nhận được giữa cái bóng tối mờ mờ của căn phòng là một cô gái, cố mãi cũng không biết là ai, chỉ biết người đó đang cố xốc nó dậy kéo lên giường thì phải, biết vậy nó cũng có gắng hợp tác bằng cách tự bò lên giường. Rồi gương mặt đó kề sát vào mặt, hơi thở nóng nóng phả nhẹ, rồi đôi môi dính chặt vào môi nó. Nó chỉ biết vậy, đôi tay nó nửa quờ quạng đẩy ra, nửa muốn siết thật chặt vào. Nó không nhớ mình đã tỉnh chưa hay còn say trong men rượu, chỉ biết cơ thể và trí óc như mỗi thứ đều hành động theo bản năng riêng, bàn tay, cơ thể nó cảm nhận rõ da thịt mềm mại, nóng rẫy ngày càng nhiều hơn qua từng centimet bàn tay nó chạm vào người đó. Có thể đổ thừa cho men rượu là điều tồi tệ khó chấp nhận được, nhưng nó hoàn toàn không còn đủ tỉnh táo để kiểm soát bản năng của mình. Một nửa khao khát cháy bỏng thân hình nó ôm trong tay, một nửa cảm thấy có điều gì đó không đúng mà mình đang làm. Nó nhớ có nói điều gì đó chẳng nhớ rõ, chỉ biết rồi mọi thứ cũng dừng lại, người đó ngồi dậy, im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ. Có vài giọt nóng rơi lên ngực nó thì phải, rồi người con gái đó rời nó ra. Miệng nó đắng nghét khô khốc, cả người nóng hừng hực một cách khó chịu, cơn đau đầu quay quay càng ngày càng nhiều như ai đó đang muốn cạy tung não nó ra khỏi cơ thể. Nó chẳng quan tâm, cũng không cố gắng làm gì nửa mà cố nhắm mắt tìm một chút yên lặng ít nhất trên nghĩa đen của những gì cơ thể đang hứng chịu. Say rượu đúng là một cảm giác khủng khiếp. Nó nghĩ lung tung, miệng lảm nhảm linh tinh những điều chính nó không thể nghe, càng không biết. Rồi nó ngủ lại tự lúc nào…
Nó tỉnh dậy một lần nửa, lần này là bởi tiếng chuông điện thoại báo thức đi học của nó vang lên. Cố ngồi dậy một cách khó khan, cố tìm lại sự kiểm soát cơ thể mình, trời hửng sáng, vài ánh nắng chiếu vào phòng từ phía cửa sổ. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, quần áo có cả nam và nữ vứt lung tung trên giường. Thấy quen quen, nhìn lại thì giật mình hoảng hốt, là quần áo của nó. Giờ thì mới nhận ra nó hoàn toàn khỏa thân trên, chỉ có chiếc quần dính trên người mà thôi. Chẳng nhớ gì cả, vội mặc đồ vào, cố lục tìm trong đầu coi đêm qua mình đã làm gì…không đến nổi ngu mà không nhận ra mình đã làm gì, chỉ là không nhớ mà thôi. Kiếm vòng vòng giường không thấy cái áo, rối tù mù cả đầu, kệ rót một miếng nước uống cho tỉnh rồi tính tiếp, vừa đưa ly nước lên uống một ngụm thì nó giật mình sặc rớt cả ly nước xuống đất khi nhìn thấy dáng người ngồi một đống phía cửa sổ mà nảy giờ nó không quay qua nên không nhìn thấy. Ho sặc sụa, nhìn kỹ lại là nhỏ Hân đang ngồi im lặng ngoài đó, hú hồn làm tưởng ma nữ không. Nhỏ quay qua nhìn nó rồi lại quay mặt đi nhìn ra cửa kính bằng ánh mắt vô hồn. Nó nhìn một lượt, người nhỏ chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi đồng phục của quán hôm qua nó mặc đi đón nhỏ. Cái áo đối với nó thì to và rộng thùng thình nhưng với nhỏ thì vừa vặn che người. Nói là vừa chứ cũng chỉ đủ dài che đến phía trên của nhỏ thôi, còn lại đôi chân dài hoàn toàn trống không. Nó nhăn mặt vỗ thật mạnh vào đầu như tự trừng phạt mình vì đã để chuyện đó xảy ra, đó là điều không thể, không nên và không bao giờ nó được cho phép xảy ra. Vậy mà giờ mọi bằng chứng trong phòng đều không thể chối cãi. Điều đầu tiên nó nghĩ trog đầu ngay lúc đó chính là: “ Mon ơi! Mày làm cái chó gì vậy hả thằng khốn!”.
– Anh dậy rồi hả?
Nhỏ bất ngờ nói nhỏ, giọng nhỏ toát lên vẻ lạnh lùng như chính vẻ bề ngoài của nhỏ ngay bây giờ. Nó thở nhẹ:
– Ừ!
Nó im lặng, nhỏ cũng im lặng, rồi nó gom quần áo trên giường đem đến gần đưa nhỏ:
– Em mặc quần áo vào đi!
Nhỏ nhận quần áo, đưa mắt nhìn nó bằng ánh mắt khá bình thản. Nó quay đi nhặt ly nước lên rót them một miếng rồi ngồi xuống giường uống. Nhỏ Hân đứng dậy cởi áo sơ-mi của nó ra rồi từ từ mặc quần áo của nhỏ vào.
– Nhìn người khác thay đồ là rất xấu anh biết không?
– Ừ!
Nó bình thản, chẳng quay mặt đi, cũng chẳng tỏ ra tránh né cảnh nhỏ Hân mặc quần áo trước mắt, thậm chí nó nhìn rất rõ ràng cơ thể của nhỏ.
– Anh mặc áo vào đi! Nhìn chằm chằm vậy?
– Ừ!
Nó cầm chiếc áo từ tay nhỏ từ từ mặc vào. Tất nhiên nó mặc áo nhanh hơn nhỏ mặc chiếc váy của nhỏ rồi, vẫn còn dư thời gian nhìn nhỏ điều chỉnh lại váy áo.
– Anh!
– Sao?
– Có nhớ đêm qua tụi mình làm gì hôn?
– Không!
– Vậy thì tốt! Anh hổng cần phải hỏi đêm qua tụi mình đã làm gì với nhau đâu. Đó là chuyện của em, anh hổng cần nghĩ nhiều.
– Nhưng…
– Có làm gì hay không kệ em. Nhưng anh làm em cảm thấy tổn thương nhiều lắm.
– Anh xin lỗi!
– Anh có lỗi gì mà xin! Ý em hổng phải là tổn thương cơ thể này đâu mà vì những lời anh nói đêm qua đó.
– Anh có nói gì hả?
– Anh ở bên em, vậy mà anh lại kêu tên người khác, kêu rất nhiều nửa đó. Anh có biết như vậy…em đau lắm anh biết hôn?
Nó im lặng thở dài, biết nói gì nửa bây giờ, đêm qua say nó có kiểm soát được mình nói gì đâu.
– Em ghét anh lắm. Ngay bây giờ em chỉ muốn tìm một con dao đâm chết anh cho rồi. Nếu em hổng thể có được tình cảm của anh, thì ngay bây giờ em bắt anh phải nhớ đến em hoài vì cảm giác tội lỗi anh đã làm với em. Đêm qua anh có làm gì em hay không, mãi mãi em sẽ không bao giờ khẳng định rõ ràng với anh.
– Ừ! Sao cũng được!
Nó bật cười, giọng điệu, tính cách không lẫn vào đâu được, đây mới chính là tính cách của nhỏ. Sao cũng được, dù gì mọi thứ cũng xảy ra rồi, nó không nhớ mình có làm gì với nhỏ đêm qua hay không, không có thì tốt, mà có thì cũng chẳng sao. Nó nghĩ là chẳng sao thôi còn sự thật có sao hay không thì tạm thời nó chưa biết.
– Vì những lời anh nói đêm qua. Em nhận ra mình không thể làm gì hơn nửa, em cũng nhận ra đến lúc nên cho anh biết mọi thứ. Giờ, em sẽ nói cho anh biết chuyện anh không biết, tin hay không tùy anh.
Nó thở phì, giá mà biết hút thuốc thì ngay bây giờ nó cũng rút luôn điếu thuốc ra hút vài hơi cho hợp tâm trạng, hợp hoàn cảnh ngay bây giờ.
– Anh có yêu nhỏ Thy hay không?
– Có!
– Anh quên được nó chưa?
– Sao em lại hỏi vậy?
– Vì em nghĩ…anh thực sự hổng yêu nhỏ Thy nhiều như anh tưởng. Em biết anh hổng biết điều nay đâu, cảm giác của con gái nói với em là có những thứ tình cảm ở sâu trong tim chính anh cũng hổng biết, nhưng một ngày nào đó em tin anh sẽ nhận ra. Người say thường nói thật, giờ em mới biết lời con Thy nó nói về anh trước khi đi là đúng. Có lần nó nói lúc anh bị thương nửa tỉnh nửa mê, mấy lúc anh mệt ngủ say nói mớ anh toàn gọi tên một người khác, giờ em mới tin nó hổng bịa chuyện.
– Em đang nói gì vậy? Anh…
– Anh đừng ngắt lời em. Cũng đừng có tỏ ra bình tĩnh như vậy, khi em nói xong, chưa chắc anh bình tĩnh được như vậy đâu.
Nó nằm vật ra luôn xuống giường, chẳng biết nhỏ muốn nói gì, thôi thì im lặng nghe nhỏ nói vậy chứ mình gây ra tội tày trời thế này, giờ nhỏ có muốn làm gì nó thì nó cũng không dám trái lời.
– Con Thy, mọi thứ nó làm với anh hổng như anh nhìn thấy đâu. Nó với anh Quang đã từng nói lời yêu nhau trước anh kìa, nhưng lúc anh xuất hiện, ban đầu nó chỉ xem anh như một trò chơi trong lúc anh Quang ở xa. Trò chơi nào cũng có rủi ro, nó nói với em là nó đã yêu anh thật. Anh là người rất khác biệt, nó nói bị tình cảm của anh cuốn theo. Từ nhỏ nó rất thiếu quyết đoán, rất hay dễ bỏ cuộc mọi chuyện nếu hổng có người bên cạnh động viên. Nó thiếu thốn tình cảm vì anh Quang ở xa, thành ra nó mới tìm tới anh, nói đúng hơn anh chỉ là người chen vào tình cảm của anh Quang và nó. Anh có nhớ lúc mẹ nó chuẩn bị đám cưới vì thua bài hôn? Thy nó quyết định sẽ chia tay anh để trở lại với anh Quang, nội nó kêu vậy, từ nhỏ nó nghe lời nội nó lắm. Nó nói với em anh là người để yêu, nhưng nó cần một người như anh Quang để làm chồng hơn, anh biết tại sao nó thay đổi tiếp tục bất chấp tất cả để ở bên anh hôn? Hổng phải vì tình cảm với anh lớn tới vậy đâu, mà có một người đã khuyên, đã ép, thậm chí là xin nó tiếp tục vững lòng yêu anh. Anh tưởng ở đâu mà nó với em biết quê anh để về với anh lúc anh bị thương bỏ đi vậy hả? Là do người đó chỉ cho tụi em về, chỉ có người đó biết anh ở đâu, hiểu anh đang nghĩ gì, biết hết bạn bè, người thân của anh. Anh tưởng cả nhà con Thy, ba con Thy giàu có như vậy mà để yên cho nó ở với anh là tại họ sợ anh Kha hả? Hổng có đâu, người họ nể chính là người luôn lo lắng giữ gìn tình cảm của anh đó.. Người đó chỉ nhỏ Thy mọi thứ, từ anh thích gì, quần áo, đồ ăn…để chăm sóc anh. Tới lúc mẹ con Thy tự tử, ai cũng hổng ngờ anh mới là người chủ động bỏ cuộc. Anh biết tại sao Thy nó đồng ý chia tay anh mà còn hẹn mười năm hôn? Chính người đó đi chung với em để gặp con Thy, người đó đã xin nhỏ hãy cho anh thời gian để quên nhỏ, mười năm không phải để anh chờ đâu, người đó nói mười năm sẽ đủ để bên cạnh làm anh quên nhỏ Thy và mới đủ thời gian cho anh học hành, trưởng thành làm điều anh thích. Anh có biết một người cao ngạo như vậy mà phải ngồi xuống cầu xin người khác vì anh là sự hy sinh rất lớn hay không? Em ngưỡng mộ, em ganh tị với tình cảm người đó dành cho anh, vì vậy em mới càng sợ mất anh. Mà sợ cũng vô ích, em thì làm sao so sánh với người đó về những điều người đó làm vì anh chứ, em càng sợ mỗi ngày qua đi nếu em hổng bày tỏ tình cảm của mình, anh sẽ càng gần người đó nhiều hơn. Giục tốc bất đạt mà, càng gấp em càng đẩy anh đi xa mình hơn. Em chịu hết nổi rồi, lúc nào em cũng phải giữ hết bí mật này tới bí mật khác của người đó làm cho anh, em khó chịu lắm anh biết hôn. Tại sao em lại dính vào anh chứ…tại sao em lại đi yêu anh chứ…anh nghe hết chưa, em nói hết rồi đó, anh vừa lòng chưa…
Nó im lặng, nhỏ thì khóc nấc từng tiếng tưởng chừng hổng thể nói thêm lời nào nửa. Vậy mà được một lúc sau nhỏ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói tiếp.
– Anh tin cũng được, hổng tin cũng hổng sao, mai em sẽ đưa anh bức thư của nhỏ Thy, em chưa xé nó đâu. Em biết em nói hết với anh như vậy có nghĩa em tự đẩy anh đi xa em hơn. Nhưng em vẫn làm vì em hổng muốn anh phải chờ đợi trong vô vọng nửa. Người đó nói anh cần có cuộc sống riêng, hãy để anh tự do làm điều anh thích thì anh mới hạnh phúc. Người đó có thể vì anh sẵn sàng âm thầm chăm sóc vun đắp cho tình cảm riêng anh thì em cũng làm được. Em yêu anh nhiều lắm, hổng thua gì ai đâu. Em là con gái, em đã dám sống thật với tình cảm của mình thì anh cũng vậy đi, đừng sống bằng lớp vỏ bất cần đó nửa.
Nhỏ nằm xuống quay mặt qua nhìn nó, đôi mắt nhỏ không còn lạnh lùng vô hồn nửa mà âu yếm đến lạ. Nhỏ đưa tay vuốt nhẹ lên mặt nó, rồi dần xuống ***g ngực…
– Anh có nhớ hồi trước anh nói với em là nếu anh yêu ai đơn phương thì anh sẽ cứ yêu, sẽ chấp nhận làm mọi thứ để người đó được hạnh phúc hôn? Bây giờ em cũng vậy? Em suy nghĩ cả đêm rồi, em quá hiếu thắng, bốc đồng mà quên mất đâu phải cứ yêu là phải chiếm hữu.
– Em!…Anh có đáng để em phải yêu như vậy không?
– Đáng!
Nhỏ mĩm cười hôn nó rất sâu, rất sâu. Rời nó ra, nhỏ đứng dậy tìm đôi giày cao gót mang vào, bất giác nó cảm thấy muốn kéo nhỏ trở lại, ôm nhỏ thật chặt, hôn nhỏ thật sâu mặc kệ ngày mai xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ là nó đang tỉnh, tỉnh táo đến lạ thường chứ không say xĩn như đêm qua. Nó ngồi dậy nhìn theo dáng nhỏ từ từ bước ra khỏi phòng.
– Em hổng nói gì anh cũng biết người đó là người nào đúng hôn, nếu anh mà hổng đoán ra thì chắc anh phải là kẻ vô tâm hạng nhất thế giới ha. À em đổi ý rồi, em chưa bỏ cuộc đâu, anh là tên đa tình nên em tin anh cũng có tình cảm với em. Hihi em tự về đây, anh làm gì làm đi, chắc anh đang sốc lắm chứ gì!
Nhỏ đóng cửa phòng lại. Nó im lặng đứng dậy đi lại gần cửa sổ nhìn xuống phía bên dưới đường. Gương mặt nó vô cảm, miệng khẽ nhỏe cười khóe môi. Giá mà ngay bây giờ vẫn ngủ, giá mà ngay bây giờ vẫn say thì tốt quá. Chiếc taxi chở nhỏ Hân lướt đi khuất tầm mắt, nó quay lại với chiếc giường còn vương mùi cơ thể của nhỏ, mùi nước hoa, mùi rượu và cả mùi mồ hôi nửa, nó nằm vật xuống cố tìm vào giất ngủ.
Không biết nó đã ngủ mất bao lâu, chỉ tỉnh dậy với tiếng gọi cửa dồn dập của ai đó. Nó đứng dậy mở cửa, hai cô gái xinh đẹp nhảy ra trước mặt nhìn nó cười toe toét.
– Hù! Ghê nha, hai người này được ngủ chung cái quấn nhau tới bây giờ luôn hen.
Chị Thủy nháy nháy mắt nhìn nó chọc, nhỏ Thảo chui vô phòng nhìn nhìn xung quanh kiếm nhỏ Hân.
– Chị Hân ơi đi ăn trưa nè. Hihi được ngủ với trai cái hổng thèm nhớ tới tụi em luôn.
Nhỏ đi lại cửa wc gõ gõ vì nhìn trong phòng mà không thấy nhỏ Hân đâu. Nó cười.
– Thảo khỏi kiếm em. Hân về từ lâu rồi.
– Ủa? Sao vậy? Bộ hồi tối hai người chưa làm lành hả?
– Ừ!
– Á à! Đừng nói anh xĩn quá làm ăn hổng được gì con nhỏ giận à nghen. Haha nghi quá.
Muốn nhũn não với hai cái người này, nó nắm tay nhỏ Thảo kéo lên giường
– Ờ! Xĩn quá đâu có sơ múi được gì, giờ tỉnh rồi, hổng có Hân ở đây, anh với em thử lại ha.
– Ê ê cái anh này! Quýnh chết bây giờ, gan quá ha. Ngon thử với chị Thủy kia.
Nó nhìn qua chị Thủy đang đứng nép nép trước cửa phòng nháy mắt.
– Ơ cái anh này bửa nay sung dữ. Em mà vô đó là anh chạy hổng có thoát đâu nghen. Hihi thôi đi trả phòng rồi ăn trưa, đói bụng quá anh ơi.
Nó bật cười, hổng có hai người này xuất hiện chắc giờ nó vẫn tự giam mình ở cái khách sạn này quá. Tạm thời chưa biết làm gì, càng không nghĩ ra được gì, thôi thì đi theo hai người này cho có chuyện làm.
– Chờ chút để em kêu thằng bồ em ra chở em đi. Anh Mon chở chị Thủy nha!
Tính tiền phòng xong ba đứa đứng chờ bồ nhỏ Thảo đi taxi ra rồi cả bốn người kéo nhau đi ăn sáng. Ăn xong lại kéo nhau ra quận một uống caffe, quán rất mát và nhiều cây xanh. Nó cố uống từng ngụm caffe đắng nghét quen thuộc trong khi chị Thủy với nhỏ Thảo phải uống nước chanh để giải rượu. Thảo với anh bồ phải nói là chém gió mát cả trời, riêng nó thì im lặng, vì nó im lặng nên chị Thủy cũng không có đối tượng nào để nói chuyện. Hết chịu nổi chị Thủy ngắt nó một cái rõ đau.
– Cái anh này, con nít mà làm mặt ngầu hoài. Kiếm gì nói cho đỡ buồn coi!
– Nói gì giờ?
– Đi chơi mà im im hoài thấy ghét quá!
Nó bật cười, đúng là nó chẳng giỏi nói chuyện bao giờ mà.
– Kêu nói chuyện thì nói thiệt hổng chơi giấu gì nha.
– Giấu gì đâu? Tự nhiên nói người ta giấu gì hả?
– Ờ! Vậy em hỏi chị chị có biết chuyện của anh Quang với Thy hôn?
– Hỏi lạ! Sao hổng biết, em có đi đám cưới mà anh quên hả?
– Không! Nhưng mà chuyện anh ấy và Thy…quen nhau trước em đúng hôn?
Chị Thủy lập tức thay đổi sắc mặt vội quay mặt qua nhìn nhỏ Thảo.
– Tự nhiên anh hỏi vậy là sao?
– Kêu nói chuyện mà? Sao giờ giấu?
– Thôi nói chuyện khác đi, tự nhiên nói chuyện cũ chi?
Nó vẫn nhìn thẳng vào chị Thủy để gây áp lực, không ai nghĩ rằng một thằng nhóc lại có thể làm một người lớn hơn mình đến 4 tuổi lúng túng.
– Chị giấu em chi? Hồi sáng Hân nói với em hết rồi. Em hỏi lại cho có chuyện nói thôi.
Nó cười nhẹ ngồi dựa thẳng vào ghế. Nhỏ Tháo ngừng nói chuyện với anh bồ cùng chị Thủy quay qua nhìn nó chớp chớp mắt.
– Ủa? Anh biết hết rồi hả?
– Hix cái con nhỏ này kêu người ta giữ bí mật đã đời tự nó khai trước hà.
Nó cười đắng.
– Vậy là cũng nhiều người biết, có mình em hổng biết nhỉ? Mấy người còn giấu gì tui nửa không?
Hai người kia đồng thanh.
– Hổng có hổng có, tại con Hân với con Thy nó hổng cho tụi em nói đó.
– Đúng rồi! Mà chuyện đó, hổng lẽ tụi em nói để phá hoại tình cảm của anh.
– Em thấy mình giống kẻ phá hoại thì đúng hơn.
– Cái anh này khùng quá. Con Thy nó thương anh hơn mà.
– Ừ! Thì hơn!
Nó mĩm cười, chẳng biết phải nói thêm gì nửa lúc này. Cả nhỏ Thảo với chị Thủy cũng im lặng nhìn nó bằng ánh mắt ái ngại. Một lúc sau chị Thủy lai bắt chuyện trước, lần này không trêu nó bằng anh nửa.
– Mon! Em có sao hôn? Dù sao chuyện tụi em cũng hổng thành rồi, Thy nó đi lấy chồng. Chị thấy em cũng đừng quan trọng chuyện này nửa, vui vẻ lên đi nè, có gì đi chơi với tụi chị, biết đâu tìm được ai đó thay thế thì sao. Như con Hân đó, nó thích em lắm đó.
– Em biết!
– Vậy em suy nghĩ lại chuyện với nó nghen. Mà em có thích nó hôn?
– Em chưa biết! Lúc này đầu em tùm lum chuyện, không biết phải làm gì nửa nè.
– Uhm! Thôi chuyện yêu đương cũng hổng thúc ép được. Mà em cũng mở lòng một chút đi. Người gì lúc nào cũng lầm lì hổng tốt đâu. Từ hổi con Thy nó đi, thấy em cũng ít liên lạc gặp gỡ tụi chị lắm nghen. Trong nhóm ai cũng quý em hết, mai mốt có gì đi chơi chung cho vui.
– Dạ!
– Hihi hổng thích nhỏ Hân chị làm mai đứa khác cho. Còn hổng thèm nửa có gì…anh hốt em cũng được, coi em già vậy chứ đẹp ăn đứt mấy con này luôn.
– Gì dzạ bà. Nay đổi khẩu vị tính làm máy bay hả?
Nhỏ Thảo chu miệng chen vào.
– Con quỷ! Để yên chị làm ăn, ế quá rồi.
– Chị mà ế! Trai theo rần rần kìa, tha cho anh Mon đi chị ơi.
– Im ngay con kia. Đừng có phá đám.
– Haha…
Vừa nghiêm túc được một chút giờ lại đổi giọng trêu chọc nó nửa, đúng là đi với mấy người này thì phải căng mình ra mà đỡ, nắng mưa bất thường không có thua gì nhỏ Hân với em, đúng là con gái lại chơi chung với nhau mà.
Cả bốn đứa ngồi tán dóc thêm một chút nửa thì giải tán. Chị Thủy phải về ngủ thêm một chút để tối đi làm ca đêm, nhỏ Thảo thì đi đánh lẻ với bồ nhỏ. Nó quay về phòng một mình. Giờ tụi trong phòng đi làm hết, chẳng biết làm gì, càng không hứng thú lắm với việc qua quán ông Kha lúc này. Dường như với nó mọi cảm xúc đều đến rất chậm hoặc luôn bị nghẹn ở đâu đó, cả đầu, cả người như trống rỗng. Nó ngồi im lặng một mình trong phòng khá lâu, trời sụp tối, điện thoại nhấp nhoáng cuộc gọi của ông Kha kiếm nó, nhưng rồi cũng chìm vào yên lặng. Tiếng bà cụ chủ nhà phá vỡ không khí yên lặng trong phòng.
– Mon à? Làm gì không bật đèn lên cho sáng con. Con bé nào nó gởi cho mày cái phong bì này.
– Dạ! Con tính ngủ! Ủa gởi hồi nào bà?
– À nó gởi cho mày hồi chiều.
– Có nói gì thêm không bà?
– Không? Nó kêu đưa cho mày rồi về luôn.
– Dạ! Con cảm ơn bà.
– Thôi ngủ đi. Ăn uống gì đi rồi ngủ, mặt mày xanh xao quá con.
Bà cụ xoa đầu nó một cái rồi đi trở xuống nhà. Nó im lặng cầm phong bì xé ra, bên trong là một cái phong bì nhỏ hơn và một mảnh giấy.
“ Bây giờ em hổng muốn gặp anh, tự nhiên tức giận nói hết mọi chuyện, hối hận quá mà lỡ nói rồi, kệ vậy! Em giao cho anh bức thư của con Thy, xin lỗi anh nhưng lúc nó viết thư này em ngồi kế bên nên nội dung cũng giống như em đã nói. Anh đọc xong, tin em cũng được, hổng tin cũng hổng sao tùy anh. Mà em nghĩ anh cũng không cần đọc làm gì cho thêm buồn. À anh đoán ra người đó là ai chưa? Trong thư có nói với anh tên người đó đó. Em hổng sao đâu anh đừng lo cho em. Gặp anh sau!”
Nó im lặng cầm cái phong bì còn lại xé ra, bên trong là mảnh giấy thư nền vàng nhẹ nhưng không nguyên vẹn, chi chít những băng keo dung để dán lại chứng tỏ bức thư đã từng bị xé ra nhiều mảnh và giờ được ai đó ghép dán lại. Nó lật qua, lật lại xem xét trong bóng tối, dưới cái ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu vào nó chỉ lờ mờ nhận ra là nét chữ của em. Dòng đầu tiên: “Anh”, dòng thứ hai: “Em xin lỗi”. Nó quay mặt sau, dòng cuối cùng lại là “Em xin lỗi. Hãy quên em và hạnh phúc nha anh”. Nó vò bức thư lại, đưa ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài ban-công. Ngọn đèn đường lấp lánh bên ngoài như chiếu ánh sáng dành riêng cho đôi mắt nó. Tiếng xe rầm rầm lao nhanh phía ngoài quốc lộ. Nó không biết mình có thể đọc được bức thư này bây giờ không, bất giác nó nghĩ lẽ ra bức thư này không nên tồn tại, không nên một chút nào vì nó sợ lời nhỏ Hân là thật. Những lúc như thế này, con người ta rất dễ có những quyết định điên rồ theo một cách riêng và…nó gom vội vài bộ quần áo vào balo, điện thoại ra nhà xe đặt vội một vé xe chuyến gần nhất. Vứt bỏ tất cả lại phía sau, xếp lại công việc, học hành, xếp lại bức thư nhàu nát không còn nguyên vẹn cho vào balo…nó sẽ rời khỏi SG.
Chuyến xe đêm lao vút trên đường, mọi thứ lấp lánh phồn hoa nằm lại phía sau nhường chỗ cho những dòng xe, những cảnh vật không rõ hình hài giữa đêm tối. Nó lặng ngắm màu đen bí ẩn ấy bằng đôi mắt vô hồn. Thành phố đã say ngủ chưa nhỉ. Tiếng thở của thinh không nghe mồn một bên tai, trơ trọi đến tê tái lòng. Chỉ sợ đêm không đủ dài và nỗi nhớ không đủ sâu, có gì đó mới vừa vụn vỡ.