ngày ấy xa rồi - Chương 5.3
Định lan man phát nữa nhưng nghĩ lại nên thôi không làm mất thời gian anh em nữa. Phần nay đua đòi theo các truyện khác nhá.
Phần *
Hôm nay nó có hẹn, 1 cuộc hẹn bất ngờ nó không nghĩ tới, nó phân vân không biết có nên đi hay không thì vợ nó khuyên nó đi. Cô ấy tốt thật, không ghen tuông mà còn bao dung,b nó hạnh phúc vì lấy được cố ấy làm vợ
Sáng hôm đó, nó xin nghỉ làm, ăn vận chỉnh tề rồi đi đến chỗ hẹn. Vẫn nơi đó, quang cảnh tuy thay đổi chút ít nhưng vẫn là nó, nơi có khá nhiều kỉ miện trong thời sinh viên với nó. Bước vào quán, lên chỗ cũ, quán hôm nay khá vắng không có nhiều người, giờ này giờ đi làm, đi học hết mà. Bước lên lầu, nó nhìn thấy em, em đây rồi, vẫn là em của nó ngày nào, cô gái xinh đẹp, năng động, người mà nó đã từng rất yêu, ngay cả bây giờ nó vẫn còn yêu em. Kể từ lần đó, đã gần 2 năm nó chưa gặp lại em, có thể ai đó đã kể cho em mọi chuyện lần đó, lần nó đã khuyên em rời xa nó, mãi mãi.( Đính chính là em ở đây không phải chị trinh đâu). Đi về phía em, em vẫn ngồi đó, hôm nay em mặc 1 chiếc váy trắng dài, áo phông trắng, giày trắng, chỉ có mái tóc vẫn đen tuyền. Nó đứng sau lưng em, em ngồi thẫn thờ 1 mình, không nói gì cả. Nó tần ngần không biết có nên xuất hiện lúc này không. Bất giác, e quay đầu lại, e nhìn nó trân trân, ánh mắt xoáy thẳng vào nó, như muốn hỏi tội nó, nó luôn sợ ánh mắt đó. Lặng bước về phía chiến ghế đối diện, nó ngồi xuống, nhất thời, em và nó chẳng nói gì. Không phải vì không có gì để nói, có quá nhiều điều nó muốn hỏi em. 2 Năm qua em làm gì? Ở đâu? Có sống tốt không??.. Hàng vạn câu hỏi nó muốn hỏi em. Nhưng nó vẫn im lặng, cả em cũng thế thà rằng em đánh nó, chửi nó thì tốt, nhưng em vẫn im lặng. Có thể sau 2 năm đi xa, rời bỏ bóng hình nó, khi quay về em biết nó vẫn sống, có thể em rất hận nó vì sao năm ấy lại rời bỏ em. Nó không muốn vậy, nếu năm đó nó không rời bỏ em, rồi biết đâu nó không qua khỏi, có thể em sẽ đau khổ hơn hàng ngàn lần. đó là điều tối kị nó không nghĩ tới. Nên nó đành phải rời xa em. Nhưng ông trời trớ trêu là nó vẫn sống, ông quả thật tài tình.
Thấy mãi im như này không phải cách hay, nó mở lời:
– Em đến lâu chưa.
Em vẫn nhìn nó trân trân, ánh mắt căm hờn. Bỗng em bật khóc, em òa khóc trước mặt nó, nức nở. Có lẽ do sự uất ức, buồn tủi, kìm nén bấy lâu nay, lại thêm cả nó nữa. Em khóc ở đó, bên này nó cũng chẳng vui được, bước sang chỗ em, ngồi xuống, nó ôm em vào lòng, em của nó vẫn vậy, vẫn mái tóc ấy, mùi hương ấy, chỉ khác là ngày ấy em nhí nhảnh bây giờ lại đang khóc sướt mướt trong lòng nó. Nó ôm em, ban đầu, em cố đẩy nó ra, nhưng nó quyết không buông, em đấm thụi thụi vào lưng nó, nó chỉ thấy thương em, vì sao 1 cô gái xinh đẹp, tương lai rạng sáng như em lại đang khóc, vì nó chăng. Nó không rõ điều đó, chỉ biết là lúc nãy nhìn em khóc, nó cũng đau lắm, chẳng thể nào mà thờ ơ được. Nó tự cảm thấy lúc đó nó có tội, tội lớn, tại sao lừa em, tại sao khi ổn định không nói sự thật cho em. Có thể lúc đó, em sẽ bất chấp mọi thứ để về với nó, nhưng còn tương lai của em thì sao, vả lại khi qua khỏi, nó đã định với vợ bây giờ, nếu em biết thì vợ nó sẽ thế nào. Lúc đó, cho dù em có về hay không nó vẫn sẽ lấy vợ nó, đã lỡ rồi.
Em thôi không, chỉ sụt sùi, dụi đầu vào ngực nó, ôm chặt lấy nó như sợ nó đi mất vậy. Nó định gỡ em ra vì có mấy người nhìn rồi, em lại ôm nó chặt hơn, thủ thỉ:
– Để yên em ôm tí nào, anh ác lắm
Giọng em đã có vẻ trở lại bình thường. Tốt rồi, hết khóc rồi, như vậy trước đã.
– Anh ác lắm, đồ tồi, huhu- trời, lại khóc nữa
– Nín đi em, a biết anh sai rồi.
– Tại sao, tại sao chứ, tại sao anh lại không cho em biết chứ. Huhu
– Là anh không tốt, nín đi em- nó vuốt đầu em, tay vẫn ôm em. Bất giác em ngẩng đầu lên, mắt vẫn nhòa đỏ, em hôn nó, 1 nụ hôn nhẹ nó cũng cảm nhận được sự hi vọng của em.
– Đi với em,em nói với chị ấy rồi, hôm nay anh là của em.- Nói rồi em kéo tay nó đi ra nó chỉ kịp bảo chủ quán gửi xe nhờ, nó với chủ quán đã quá thân quen rồi. Nó dắt xe em ra, trèo lên xe, em ôm chặt lấy nó. Xe lướt đi về con đường phía trước.
Chúc các đồng râm vui vẻ, skt win rồi.