NGÂN SƯƠNG & THU CÚC - Chương 49
Lê Cường nghe tiếng khóc của Ngọc Cúc thì vội vã chạy vào, anh thấy Ngọc Cúc rũ rượi trên giường, khuôn mặt thất thần như vừa trải qua một cơn ác mộng khủng khiếp. Anh vội chạy đỡ lấy nàng, Ngọc Cúc như người chết đuối vớ được mảnh gỗ, vội vàng ôm chầm lấy Lê Cường và siết chặt. “Người cô ấy lạnh quá” – Lê Cường thầm nghĩ, mồ hôi trên trán nàng túa ra như tắm. Chợt Lê Cường cảm thấy hình như nàng đang khóc, khóc nhiều lắm, khóc như một đứa trẻ con khóc. Những giọt nước mắt mặn đắng tuôn ra như trút. Rồi chúng cứ liên tục thi nhau trào ra như trút, cùng nhau chảy song song trên hai hõm má, rồi cùng nhau rớt xuống áo Lê Cường, hòa vào làm một. Chiếc áo thun anh đang mặc đang dần ướt đẫm nước mắt của nàng, bản năng mách bảo anh cần phải ôm chặt nàng hơn. Đôi vai anh rộng lớn của Lê Cường che chắn cả người Ngọc Cúc, anh khẽ đặt nàng nằm xuống giường nhưng vẫn giữ nguyên tư thế choàng tay ôm nàng. Ngọc Cúc gục mặt vào ngực Lê Cường mà khóc, cũng lâu lắm không biết được bao lâu, cả hai cùng ôm nhau rồi chìm vào giấc ngủ
Có ánh bình minh rớt lên đôi vai, Ngọc Cúc mệt mỏi mở mắt ra trong cái nắng vàng yếu ớt. Nàng vội vã ngồi bật dậy rồi tự mình run rẩy tự hỏi mình. Cô đã ngủ được bao nhiêu lâu rồi? Ngọc Cúc liền hoảng hốt lần tay tìm kiếm xung quanh, chợt nàng chạm phải khuôn mặt một người đàn ông vạm vỡ đang ôm chặt lấy mình. Rồi qua những xúc giác vừa mới được đánh thức, Ngọc Cúc cảm nhận được bàn tay của một người đàn ông đó đang đặt tỳ lên ngực mình, vì bàn tay to đến nổi thừa sức bao trọn lấy bầu ngực của nàng và nó thô ráp lắm. Chợt nàng mỉm cười đặt lên trán anh một nụ hôn, chồng nàng đã chăm sóc cho nàng cả đêm, Ngọc Cúc cảm thấy thương anh nhiều quá, tự dưng nàng thấy anh đẹp trai đến lạ, nét phong trần hiện rõ trên khuôn mặt chữ điền góc cạnh và cả hàng chân mày tài tử của anh cũng làm nàng rung động, chẳng lẽ trong lúc nàng ngất đi, chồng nàng đã đẹp trai và phong độ hơn hơn sao. Lê Cường cảm thấy hơi thở đang phà vào má mình, anh giật mình tỉnh giấc. Trước mặt Lê Cường là một hình ảnh đẹp đến nỗi có chết chắc anh không thể nào quên được. Ngọc Cúc nhìn anh với ánh mắt to tròn long lanh, làn da nàng đã hồng hào trở lại và ánh nắng ban mai len qua khe cửa chỉ khiến nàng như một viên ngọc được chiếu đầy đủ ánh sáng. Ngọc Cúc chăm chú nhìn anh mỉm cười, từ cái dạo đầu tiên gặp nàng, đây là lần đầu tiên Lê Cường đối mặt với Ngọc Cúc ở một khoảng cách gần như vậy. “Nụ cười của nàng đẹp quá” “Và đôi môi nàng nữa, thật diễm lệ …” Lê Cường vô thức lướt nhẹ những ngón tay chạm khẽ vào má nàng, cảm giác mịn như nhung không thể nào tả nổi, cứ như anh đang được một diễm phước là ngắm nhìn một tác phẩm đẹp và thánh thiện của tạo hóa đang bày ra trước mặt.
– Chồng … sao anh nhìn em dữ vậy … – Ngọc Cúc thẹn thùng áp sát mặt nàng vào ngực Lê Cường
– Em sợ quá Khánh Long à. Chuyện gì xảy ra với em vậy ? Em …đã có một cơn ác mộng khủng khiếp … toàn những thứ bậy bạ … Anh ở với em suốt đêm qua sao ? Em thương anh lắm … – càng nói Ngọc Cúc càng ôm chặt lấy anh, đôi tay nàng đã vòng ra ôm lấy anh hết cỡ, cố gắng bấu chặt vào khuôn ngực to lớn và vạm vỡ của anh, đôi chân nàng quắp lấy anh như một đứa trẻ nũng nịu.
– Anh … sao không nói gì hết vậy – Lê Cường vẫn chưa định thần được trước tình huống này “Nàng vừa nói cái gì vậy ? Nàng gọi anh là Khánh Long ? ”
– Anh ơi … sao vậy ? Có chuyện gì hả ? Nói em nghe đi – Ngọc Cúc bắt đầu nhìn lên khuôn mặt thất thần của “người chồng” của mình.
– Ơ … ơ … em … Ngọc Cúc
– Ưà … em đây
– Em gọi anh là …
– Khánh Long, chồng em … chẳng phải sao ?
– Uhm … ờ thì … thì … em không nhớ gì sao ?
– Em … em không nhớ gì cả … em … ôi đau đầu quá anh …
– Thôi thôi … đừng … đừng suy nghĩ … – Lê Cường mím môi
– Anh là … chồng em … Khánh Long đây. Em nằm nghỉ đi, đừng cố sức
– Ui … em nhớ hình như mình bị đập đầu vô đâu đó. Chuyện cũ … em không nhớ gì hết … sao vậy anh ?
– Hiện giờ em nhớ được gì ?
– Em nhớ mình đang hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt, mình mới cưới được 2 tháng đúng không ?
– Ờ … uhm – Lê Cường nhẩm tính trong đầu mình, anh nhớ là đã đọc hồ sơ về Khánh Long và Ngọc Cúc khi vẫn còn là công an. Khoảng thời gian như nàng nói là cách đây 3 năm, lúc nàng mới tốt nghiệp ra trường và cưới Khánh Long ngay sau đó.
– Anh ơi … em mệt quá … chuyện sau này anh phải kể lại cho em. Nói cho em biết sao em lại bị đập đầu, mình đang ở đâu vậy anh ?
– Mình … ơ đang ở Đơn Dương, em bị thương … khi chúng mình … ơ đi tuần trăng mật, anh phải tìm chỗ để em điều trị.
– Dạ … chuyện trong đầu em giờ mơ hồ lắm, em có cảm giác cái gì đó không ổn, cái gì đó sợ lắm anh, Khánh Long đáng sợ lắm … hức …híc …
– Đừng đừng … đừng khóc nữa, anh sợ lắm, anh không muốn thấy em khóc … anh xin em … thôi ngoan nào … em ăn chút gì nhé
Dứt lời, Lê Cường xuống bếp lui cui như hoảng sợ khi nhìn thấy nàng khóc lần nữa, cả đêm thấy nàng khóc đã là cực hình với anh rồi. Ngọc Cúc vẫn nằm trên giường nàng cố gắng nén thở để lắng tai chờ đợi anh quay lại, thế nhưng, đáp lại cô vẫn là một sự im lặng đáng sợ. Trong phút giây nào đó, Ngọc Cúc chỉ nghe được những tiếng lách cách của chiếc muỗng kim loại va vào bát sứ. Anh lẳng lặng khuấy đảo bát cháo, rồi ân cần đưa một muỗng cháo thơm lừng lên ngang miệng nàng, lo lắng và chờ đợi. Ngọc Cúc ngoan ngoãn ăn, cháo nóng làm nàng cảm thấy tỉnh người hẳn, khẽ liếc nhìn anh. Cái dáng anh thẳng tắp trong bộ quần áo ngủ bằng thun trắng, anh to cao, hiên ngang, vạm vỡ và lực lưỡng, làn da đen khỏe lấp lánh dưới ánh bình minh buổi sáng, trông dũng mãnh và oai vệ biết nhường nào. Nàng cảm thấy tự dưng yêu chồng mình hơn cả bình thường, người chồng Khánh Long mà nàng đồng ý cưới hỏi là một người đàn ông chững chạc và đĩnh thước, nhưng người chồng trước mắt như khác hẳn, đàn ông hơn, lo lắng cho nàng hơn và Ngọc Cúc cảm giác như muốn tựa vào đôi vai ấy mãi, có chết cũng được … Muỗng cháo cuối cùng vừa dứt, Lê Cường nhanh chóng dọn dẹp và bóc thuốc cho Ngọc Cúc. Bất ngờ một vòng tay ôm chặt anh từ phía sau, bàn tay nhỏ nhắn trắng xinh ấy lòn từ hai bên eo và bắt chéo trước bụng anh.
– Anh thương em không ?
– Không thương em … thì … thì anh thương ai ?!
– Thật không ? Anh thề đi ?
– Em … thôi nghỉ đi … đừng nhõng nhẽo
– Anh thề đi … chồng … thề đi … – càng nói Ngọc Cúc càng siết chặt bụng anh, làm Lê Cường cảm thấy nhột nhạt.
– Ừ … hihi… thì thề … anh thề là … anh cũng thương em … như một người chồng … Ngọc Cúc à!!
– Không được, thề không bỏ em trong bất cứ hoàn cảnh nào. Em chỉ cần anh thôi, anh hiểu không ? – Nàng thì thầm vào sau gáy Lê Cường, anh cảm giác nàng đang dụi đầu vào và hôn vào gáy anh, lâu rồi Ngân Sương chưa làm việc đó với anh.
– Ừ em … anh thề không bao giờ xa em cả. Suốt cuộc đời này … dù Ngọc Cúc có đi đâu anh cũng sẽ tìm đến. Dù em có làm gì anh cũng sẽ không bỏ rơi em
– Cám ơn anh, em chỉ cần có thế – Ngọc Cúc hôn khẽ lên má anh và ngoan ngoãn chui lại vào trong chăn cùng với một nụ cười mãn nguyện.
Lê Cường quay đi, coa cái gì đó cay đắng và chua chát không biết từ lúc nào đã chợt len lén trào ra ở nơi khóe mắt của anh. Một cảm giác tội lỗi, day dứt và dằn vặt bỗng chốc trào lên chắn ngang lồng ngực, giằng xé, giày xéo và giày vò. Anh thầm đau đớn nhủ:
– Tại sao Ngọc Cúc lại phải chịu đau đớn và khổ sở nhiều đến như thế này ? Và tại sao mình lại hứa với nàng những điều này ? Với tư cách là gì ? Người thay thế cho Khánh Long ?
Lê Cường khép cửa, mặc chút áo ấm rồi lặng lẳng ra ngoài. Trời mưa nhè nhẹ, nhưng cơn mưa trong lòng anh thì bắt đầu nặng hạt, cảm giác thật khó tả, một tình yêu vừa chớm nở trong một tình huống không biết nên vui hay buồn …