Nga Tây - Chương 17
Ly kể cho Hải nghe về hoàn cảnh gia đình. Nhà Ly ở miền núi, bố đi làm rẫy thuê cho người ta mà còn nghiện ma túy nên nợ càng thêm nợ. Một mình mẹ Ly nuôi 4 chị em ko đủ ăn. Chị đầu của Ly vào Sài Gòn làm công nhân dù mới 17 tuổi. Ly là thứ 2, sau Ly còn có 2 thằng em trai nhưng chỉ thằng út được đi học.
Cô Sáu mà Ly sợ là người ơn của gia đình Ly. Khoảng một tháng trước, cô đến hỏi han mọi thứ rồi đưa cho mẹ Ly một khoản tiền lớn. Mẹ Ly sau đó bảo con gái đi theo cô Sáu để làm việc. Còn dặn đi dặn lại cô bảo gì cũng phải nghe theo,ko được cãi nữa lời.
Ly kể ban đầu lúc tới khách sạn tập trung có hơn 15 người, độ tuổi đều như Ly. Hôm đầu tiên, đích thân cô Sáu và một chị nữa vào tận nhà tắm,kiểm tra từng ngóc ngách trên cơ thể mỗi đứa. Đứa nào tóc tai luộm thuộm hay lông nách chưa sạch sẽ được cắt tỉa gọn gàng.
Sau 3 ngày chỉ ăn và chơi, cô Sáu chọn lại còn 10 người, mấy người kia được cho về.
Hàng ngày, ngoài ăn, ngủ và cho đi chơi, vào những giờ nhất định, cô Sáu chia 10 người ra làm 3 nhóm, ở 3 phòng riêng. Cô và một chị nữa đi từng phòng, mở phim người lớn bắt buộc bọn Ly coi. Rồi họ hỏi cảm giác từng đứa, sau đó chỉ dạy cách làm chuyện người lớn rất tỉ mỉ, nhưng tất cả chỉ là lý thuyết, ko ai đụng vào người 10 cô gái này cả.
Cô Sáu rất nghiêm khắc, cô nói thẳng là đã trả tiền để các cháu phục vụ những người khách đặc biệt, nếu ko ngoan sẽ bị đánh chết.
Trước khi lên phòng phục vụ cho Hải và đối tác, Sáu còn ra lệnh. Trừ những đứa ko được chọn, còn nếu được mà làm khách phật lòng trả về sớm thì sẽ bị phạt. Vì thế mới có chuyện Ly rất sợ khi nghe Hải nói trả về.
Nghe qua câu chuyện Ly kể, Hải bỗng thấy xót thương. Nó nhỏ hơn Nga của mình 1-2 tuổi, vậy mà phải hy sinh để gánh nợ cho cả gia đình. Mà lý do là tại cái thứ mình đang bán. Mình đang góp phần đẩy những đứa trẻ vô tội vào con đường này sao…?
Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Hải khi phần lương thiện chất vấn lí trí ông. Ông cảm thấy mình đang bối rối.
Hải dừng xe, bước ra ngoài khi gần về tới khách sạn nơi ông và Nga đang ở. Con đường nhỏ dọc triền đồi rất đẹp, xung quanh là những cây thông thẳng tắp. Ông lấy tay xoa mặt cho tỉnh táo rồi châm thuốc hút. Ly ngồi trong xe tò mò nhìn ra chứ ko có ý kiến gì.
Hải vừa hút thuốc vừa nhìn xung quanh, hắn thấy trên cây thông gần nhất có 1 con tắc kè đang nhẹ nhàng tiến gần tới con châu chấu cạnh đó. Phụt…một chút mất cảnh giác, con châu chấu bị tắc kè thè lưỡi nuốt chững vào bụng. Hải rít một khói thuốc thật mạnh, bẻ đổi điếu thuốc, lần này ko vứt đi mà thả xuống đất, di gót giày đạp nát. Đời là vậy mà, cá lớn nuốt cá bé. Nếu mình ko làm việc này thì cũng có người khác làm. Mà người khác làm có khi con Nga của mình phải như bé này mất. Số mệnh con người đã phân công lao động, mình còn ko được chọn nghề nghiệp thì thương xót nó có được gì.
Con đường vắng tanh, Hải bước vào xe chốt cửa lại, ngoài lui nhìn thẳng mặt con bé đang sợ sệt.
– Cháu lên ngồi ghế trên đi….
Cô Sáu mà Ly sợ là người ơn của gia đình Ly. Khoảng một tháng trước, cô đến hỏi han mọi thứ rồi đưa cho mẹ Ly một khoản tiền lớn. Mẹ Ly sau đó bảo con gái đi theo cô Sáu để làm việc. Còn dặn đi dặn lại cô bảo gì cũng phải nghe theo,ko được cãi nữa lời.
Ly kể ban đầu lúc tới khách sạn tập trung có hơn 15 người, độ tuổi đều như Ly. Hôm đầu tiên, đích thân cô Sáu và một chị nữa vào tận nhà tắm,kiểm tra từng ngóc ngách trên cơ thể mỗi đứa. Đứa nào tóc tai luộm thuộm hay lông nách chưa sạch sẽ được cắt tỉa gọn gàng.
Sau 3 ngày chỉ ăn và chơi, cô Sáu chọn lại còn 10 người, mấy người kia được cho về.
Hàng ngày, ngoài ăn, ngủ và cho đi chơi, vào những giờ nhất định, cô Sáu chia 10 người ra làm 3 nhóm, ở 3 phòng riêng. Cô và một chị nữa đi từng phòng, mở phim người lớn bắt buộc bọn Ly coi. Rồi họ hỏi cảm giác từng đứa, sau đó chỉ dạy cách làm chuyện người lớn rất tỉ mỉ, nhưng tất cả chỉ là lý thuyết, ko ai đụng vào người 10 cô gái này cả.
Cô Sáu rất nghiêm khắc, cô nói thẳng là đã trả tiền để các cháu phục vụ những người khách đặc biệt, nếu ko ngoan sẽ bị đánh chết.
Trước khi lên phòng phục vụ cho Hải và đối tác, Sáu còn ra lệnh. Trừ những đứa ko được chọn, còn nếu được mà làm khách phật lòng trả về sớm thì sẽ bị phạt. Vì thế mới có chuyện Ly rất sợ khi nghe Hải nói trả về.
Nghe qua câu chuyện Ly kể, Hải bỗng thấy xót thương. Nó nhỏ hơn Nga của mình 1-2 tuổi, vậy mà phải hy sinh để gánh nợ cho cả gia đình. Mà lý do là tại cái thứ mình đang bán. Mình đang góp phần đẩy những đứa trẻ vô tội vào con đường này sao…?
Bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu Hải khi phần lương thiện chất vấn lí trí ông. Ông cảm thấy mình đang bối rối.
Hải dừng xe, bước ra ngoài khi gần về tới khách sạn nơi ông và Nga đang ở. Con đường nhỏ dọc triền đồi rất đẹp, xung quanh là những cây thông thẳng tắp. Ông lấy tay xoa mặt cho tỉnh táo rồi châm thuốc hút. Ly ngồi trong xe tò mò nhìn ra chứ ko có ý kiến gì.
Hải vừa hút thuốc vừa nhìn xung quanh, hắn thấy trên cây thông gần nhất có 1 con tắc kè đang nhẹ nhàng tiến gần tới con châu chấu cạnh đó. Phụt…một chút mất cảnh giác, con châu chấu bị tắc kè thè lưỡi nuốt chững vào bụng. Hải rít một khói thuốc thật mạnh, bẻ đổi điếu thuốc, lần này ko vứt đi mà thả xuống đất, di gót giày đạp nát. Đời là vậy mà, cá lớn nuốt cá bé. Nếu mình ko làm việc này thì cũng có người khác làm. Mà người khác làm có khi con Nga của mình phải như bé này mất. Số mệnh con người đã phân công lao động, mình còn ko được chọn nghề nghiệp thì thương xót nó có được gì.
Con đường vắng tanh, Hải bước vào xe chốt cửa lại, ngoài lui nhìn thẳng mặt con bé đang sợ sệt.
– Cháu lên ngồi ghế trên đi….