Ngã Rẻ Cuộc Đời - Chương 6
– Cái gì? Anh lấy có một phòng? Vậy… vậy rồi làm sao?
– Tiết kiệm cho công ty. Đằng nào cũng chỉ để ngủ qua đêm thôi mà – Trí nhoẻn miệng cười khiêu khích.
– Đừng có giỡn ác vậy chứ?
– Không phải em cũng thích ngủ chung phòng với anh sao?
– Anh… anh nói chuyện đứng đắn một chút được không?
– Vậy chứ ai mò qua phòng nằm ngủ chung với anh hôm đó vậy?
– Anh thật là quá quắt mà, không nói chuyện với anh nữa. Rõ ràng là có ý đồ xấu, đúng không?
– Anh rất tiếc… – Trí nghiêm mặt nhìn Lan – … em đã nói đúng.
Lan vô cùng bối rối và bắt đầu thấy ớn lạnh sống lưng, nàng càng lúng túng đến đáng thương khi hai người đúng ở quầy check in nhận phòng. Khuôn mặt sượng sùng không biết phải đi đâu khi cảm giác vụn trộm đưa nhau vào khách sạn cứ lởn vởn trong đầu. Đây mà gọi là công tác đó hả? Cố tình đi vào buổi chiều để phải ngủ lại một đêm, vịn cớ tiếc kiệm chỉ lấy một phòng mà lại chọn phòng VIP, không cho Lan có cơ hội về nhà để ghé siêu thị mua đồ mà còn lấy thêm bộ bikini. Gã CEO này cà chớn thiệt mà, giờ không lẽ ôm gối ra hành lang ngủ?
Trí chạm thẻ từ vào ô có đèn sáng, cái chốt bung ra. Anh đẩy cửa bước vào, căn phòng tự động bật đèn sáng rực. Lan ngượng ngùng theo sau, nàng giật bắn người khi cánh cửa sau lưng đóng sầm lại. Trí kéo màn cửa sổ qua hai bên, nắng chiều đang dần tắt nhưng vẫn đủ giúp căn phòng bừng lên thứ ánh sáng của tự nhiên. Trí mở cửa bước ra balcon nhìn ra xa, nơi đó là mặt biển xanh thẳm lăn tăn những con sóng nhỏ. Gió thốc vào căn phòng làm cho màn cửa tung bay quấn vào nhau.
– Em ra đây! – Trí vẫy tay gọi Lan khi nàng còn đang ôm túi đồ khư khư trước ngực, trông chẳng khác gì con mèo đang sẵn sàng tháo chạy nếu nguy hiểm ập đến. Trí mỉm cười đến bên cạnh chạm vào má Lan – Làm gì co ro sợ sệt vậy? Anh có làm gì em đâu?
– Anh… có phải là người nghiêm túc không vậy?
– Cũng tùy tình huống – Trí cố tình trêu ghẹo càng làm cho Lan bất an.
– Anh nghĩ sao lấy có một phòng, mà chỉ có một chiếc giường ? Rồi tối nay làm sao?
– Thì ngủ trên giường này.
– Anh đừng có nhây được không? Em phải ngủ làm sao đây?
– Thì em nằm trên giường.
– Còn anh?
– Anh nằm kế bên – Mặt Lan đỏ gay.
– Anh Trí, anh đang bày trò gì vậy? Anh xem em là loại người gì mà muốn đưa vào khách sạn ngủ chung là đưa hả?
– Nghe nè – Trí nâng cằm nhìn vào mắt Lan, nàng quay mặt lẫn trốn cái nhìn đầy cuốn hút – Anh xem em là thư ký riêng, là một trợ lý giám đốc điều hành, là một tình nhân mà anh đang cố công chinh phục.
– Nhưng… anh cũng không thể lợi dụng công tác để làm ra chuyện này. Anh khiến cho em thấy mình thật rẻ mạc và bị coi thường.
– Ngàn lời xin lỗi nếu đã vô tình đặt em vào suy nghĩ đó. Nhưng anh tin sau sáng mai em sẽ nghĩ khác.
– Anh là đồ xấu xa, bày mưu để đoạt người yêu của kẻ khác.
– Đứng ở góc độ nào đó thì đàn ông đều xấu xa như nhau. Và giờ anh sắp làm điều xấu xa đây.
Trí đẩy Lan ngã ngửa ra nệm rồi đè lên người nàng. Lan giãy nảy co đạp, hai tay cào cấu vào lưng áo Trí, đầu nghiêng qua lại né tránh nhưng cuối cùng vẫn bị chàng giám đốc khóa môi. Nàng phản kháng kịch liệt giống như hôm ở nhà Trí, nàng đẩy anh ra để thoát thân nhưng càng lúc càng không thể vùng vẫy trước thân hình to lớn khóa chặt Lan. Trí chụp hai cổ tay đẩy lên khỏi đầu đè xuống nệm rồi tay anh giữ một lúc hai cánh tay mảnh khảnh của cô thư ký. Bàn tay còn lại kềm lấy xương hàm để đôi môi tiếp tục chinh phục người đẹp. Lưỡi nàng bị mút mạnh sang khoang miệng Trí và được bao bọc trong sự ướt át mê người. Giọng Lan ư ử không thành lời khi hai chiếc lưỡi quyện lấy nhau. Cánh tay nàng mềm dần cho đến khi không còn chút sức lực để chống cự. Trí dần buông lơi, hai bàn tay rắn rỏi ôm lấy khuôn mặt yêu kiều tiếp tục vùi dập nàng trong nụ hôn không có hồi kết. Lan bấu tay vào ga giường, thân thể uốn lượn rã rời lẫn lộn giữa mê muội và phản kháng. Không kiểm soát được bản thân mình nữa, Lan vòng tay qua cổ Trí siết chặt, đáp lại chiếc hôn của anh bằng tất cả sự say đắm chưa từng có trong đời. Trí dời tay thấp xuống chạm vào cổ áo, Lan chụp lấy tay anh giữ lại nhưng chỉ thế thôi chứ không hề ngăn những chiếc nút đang lần lượt bị mở bung. Trí lùi dần, chiếc lưỡi lướt từ triền cổ xuống bả vai vòng lên xương quai xanh mảnh mai rồi miên man chạy lên triền đồi cao ngất. Đôi tay anh xoa nắn lên từng mảng da thịt mịn màng, nhào nặn đôi gò bồng đảo nung núc rồi lần sâu xuống lưng. Lan khẽ ưỡn ngực, đôi tay Trí lập tức lòn xuống dưới mở khóa, chiếc áo lót bị tháo lỏng giờ đây chỉ có thể che đậy hững hờ đôi bầu sữa căng mọng. Trí gạc sợi dây khỏi bờ vai thon luồn ra ống tay áo sơ mi, Lan rút tay khỏi sợ dây treo rồi ôm lấy mái tóc phong trần của Trí. Chiếc áo lót đã trở thành vật cản đường bị ném qua một bên lăn lóc dưới sàn nhà. Đôi vú căng tức được giải phòng, vươn lên cao ngất. Trí bóp lấy hai bầu sữa đẩy hạt đậu trên đỉnh đồi vun cao. Chỉ đợi có thế, Trí hả miệng đớp lấy khối thịt mềm mại ấy nút chùn chụt như đứa trẻ khát sữa. Đầu vú căng lên lún sâu trong khoang miệng trước lực mút đê mê không thể cưỡng lại.
– Anh có thật lòng với em không hay chỉ là đùa giỡn qua đường? – Lan nâng đầu Trí khỏi ngực mình, nhìn anh âu yếm. Khuôn mặt nàng đang mê muội ửng hồng.
– Nhìn anh giống như kẻ đùa giỡn với tình cảm lắm sao?
– Ai mà biết được.
– Vậy để anh cho em câu trả lời.
Trí hôn dài xuống chiếc bụng phẳng phiu, bàn tay không ngớt vờn trên da thịt khiến Lan liên tục rùng mình. Thân thể non tơ trinh nguyên run rẩy trước những đày ải đầy nhục cảm, và càng bấn loạn hơn khi Trí đang luồn tay vào chiếc jip. Lan kẹp chân giam hãm bàn tay ma thuật của Trí giữa hai đùi. Đôi chân run run buông lơi thuận theo tay Trí đang tách rộng tạo một khoảng trống đầy nguy hiểm. Bàn tay đã phủ lên chỗ nhô cao bóp nắn, miếng băng sau lớp ren đỏ cộm vào tay Trí mang đến sự kích thích kỳ lạ. Trí trườn lên rót mật vào tai nàng.
– Chỗ ấy của em nẩy nở mới tuyệt làm sao? Em tới kỳ chưa? – Lan lắc đầu.
– Hai ngày nữa, em lót trước thôi.
Đôi mắt nhắm nghiền khi gò mu được bóp nắn bởi bàn tay quái ác. Nàng tự nguyền rủa bản thân khi cố tình nhón mông cho Trí cởi chiếc jip bó khỏi người. Giờ đây tấm thân ngà ngọc chỉ còn mỗi chiếc quần lót đỏ rực che chắn hững hờ nơi bí hiểm.
– Anh hôn nó nha?
Lan không trả lời, nàng nhắm mắt ngửa cổ chờ đợi một điều gì đó. Nàng không tin là mình đã gục ngã trước lời đường mật của người sếp trẻ, nàng đã phó mặc thân xác cho anh tùy nghi định đoạt. Trí lùi xuống, hai tay bấu vào lưng quần kéo xuống. Lan nhón mông lần nữa, chiếc xì líp ren đỏ dần được kéo tuột khỏi đôi chân thẳng tắp. Miếng băng dán ở đáy quần ánh lên một chất nhầy trong trong. Vùng tam giác mà Trí từng khát khao đã xuất hiện, những sợi lông âm hộ xuôi chiều mọc có trật tự trên chiếc mu mum múp. Trí vùi mặt vào đó hít thật sâu, Lan khẽ co chân kẹp đùi vào má anh. Những sợi cước đen tuyền phất phơ lờn lờn trên da thịt, ngoáy nhẹ vào cánh mũi. Trí vuốt ve cặp đùi non rồi dần tách rộng ra hai phía. Khe suối thần tiên đã phơi bày trước mặt, được đào sâu hun hút bởi hai múi bưởi căng lưa lưa những sợi lông tơ. Nơi ấy, dòng nước tình yêu đang rỉ rã ướt đẫm cả một vùng da thịt, cặp môi âm hộ chín mọng như được thoa một lớp mỡ, trơn nhớt và sóng sánh. Trí đưa lưỡi lướt trên đùi non vòng qua khe háng trắng hồng rồi chạy dài từ mảng lông trên gò mu xuống mép lớn. Lan ngồi bật dậy giữ lấy đầu Trí không cho anh lấn tới.
– Đừng anh, đừng làm vậy tội lỗi lắm.
– Của em đẹp quá, thơm nồng và ướt át. Anh muốn nếm hương vị của nó, cho anh nha em?
– Thôi mà anh, mình đừng đi quá xa. Đừng biến em thành đứa con gái hư hỏng? Xin anh mà!
Trí mỉm cười đứng dậy. Lan ôm chầm lấy anh ngang hông. Cả bộ ngực căng đầy ép vào nơi ấy của Trí thật đê mê.
– Anh có giận không? – Trí vuốt tóc nàng lắc đầu – Hãy giúp em gìn giữ bản thân.
Trí ôm lấy khuôn mặt nồng nàn quỳ xuống.
– Không có lý do gì phải giận cả. Dù như thế nào thì trong mắt anh em vẫn là cô gái ngoan hiền đức hạnh. Mà thôi, bây giờ không phải lúc để nói những điều này, mình đi tắm biển.
– Dạ!
Khuôn mặt Lan rạng ngời, suýt chút nữa nàng đã không thể vượt qua chính mình. Thật may là Trí đã giúp nàng dừng lại kịp lúc. Khi còn ngồi trên xe, nàng nghĩ sẽ không muốn tắm biển, không dại gì khoe thân cho Trí ngắm. Nhưng giờ đây ý nghĩ đó đã tan chảy và nàng đang háo hức muốn tung tăng vui đùa trong làn nước biển mặn đắng. Lan cúi nhặt chiếc xì líp đỏ lột miếng băng lót cuộn tròn, nàng tròng vào hai chân kéo đến nửa đùi thì Trí giữ lại quỳ trước mặt Lan ôm mông siết chặt. Anh lại vùi mặt vào nơi ấy hôn hít chùn chụt cứ như đây là cơ hội duy nhất của mình.
– Thôi mà anh, để dành… đến tối…
– Em nói thật chứ?
– Coi cái mặt gian manh kìa – Lan trỏ tay vào trán anh nũng nịu – Nhưng chỉ được hôn thôi, không được đi quá xa.
– Được hôn chỗ đó thôi cũng đủ chết rồi.
Trí kéo xì líp lên che mất mảng tam giác đen tuyền. Anh lấy bộ đồ tắm hai mảnh đưa cho Lan, nàng mặc vào rồi quấn cái khăn lông che người ngồi ở mép giường đợi Trí thay đồ. Cứ tưởng anh sẽ vào nhà tắm nhưng không ngờ Trí đứng trước mặt Lan cởi thoải mái. Nàng ngượng chín cả người không biết nói gì, đành quay mặt lẩn tránh. Khi chiếc quần tây vừa thoát khỏi cơ thể, một thỏi dài nổi cộm sau lớp vải thun của quần lót hằng lên rõ mồn một. Dù đã né tránh nhưng ánh mắt Lan vẫn thoáng lướt qua nơi ấy. Toàn thân chợt run lên trước một cảm giác mới lạ trong đời. Trí rất tinh ranh cố tình làm như thế và ra vẻ không để ý đến Lan, anh cứ trần trụi mặc mỗi chiếc quần lót đi tới đi lui trong phòng như đang tìm món đồ gì đó. Lan cứ loay hoay hết nhìn ra cửa đến nhìn xuống đất, vừa bối rối vừa thấy hết sức tò mò, của đàn ông to đến vậy sao? Trí cầm chiếc quần bơi tới trước mặt Lan đưa cho nàng.
– Mặc giúp anh đi.
– Anh… anh kỳ cục. Tự mặc đi – Lan giấu gương mặt đỏ ửng vì cái vật ấy đang nổi cộm ngay trước mắt nàng.
– Lúc nãy anh mặc quần lót giúp em, giờ em phải đáp lại chứ?
– Đồ quỷ ranh ma.
Lan nhéo vào bắp vế khiến Trí la oái oái. Nàng ngượng ngùng cầm cái quần bơi mở ra cho Trí xỏ chân vào. Thật đáng xấu hổ, khi Lan khom người sâu xuống thì bộ phận đàn ông của Trí kê sát vào mặt Lan. Nàng cố cúi mặt nhưng không thể không nhìn vào nơi ấy.
(Hết chương 6)