Ngã Rẻ Cuộc Đời - Chương 4
Lan đã run sợ khi bị Trí đè lên người trong phòng ngủ thì giờ đây nàng đang run rẩy và tê liệt trước cái ôm quá đỗi bất ngờ. Hai cơ quan bí hiểm áp sát vào nhau, một cảm giác khó tả từ cái vật nổi cộm mang lại.
– Anh… mở cử…a… cho e…m… về – Lan nói trong hơi thở đứt quãng.
– Làm gì cứ đòi về hoài vậy? Hôm nay nghỉ làm, ở lại đây luôn đi.
– Không, đừng mà anh.
Lan lắc đầu nguây nguẩy. Trai đơn gái chiếc trong căn hộ kín đáo, không xảy ra chuyện đó mới lạ. Mặc dù Lan hoàn toàn bị động trước sự mê đắm, thứ cảm cảm giác của sự rung động chưa từng có trong đời, nhưng lý trí luôn mách bảo về một nguy cơ đen tối tiềm ẩn, nó cứ lởn vởn trong đầu khiến sự lo sợ càng tăng cao. Nếu tình trạng này cứ rầy rà, Lan e rằng mình không đủ sức vượt qua sự cám dỗ quá đỗi mãnh liệt từ chàng trai phong độ. Lan đẩy Trí ra xa nhưng đôi tay không còn chút sức lực nào nữa. Nàng chống chế một cách yếu ớt, nàng van xin một cách mời mọc, nàng ỉ ôi “hãy tha cho em” nhưng chẳng khác nào “hãy tàn phá em đi”. Trí vẫn siết cứng đến mức Lan không còn chút khoảng trống nào để giãy giụa. Trí đẩy Lan lùi dần cho đến khi ngã ngửa vào sofa, anh nằm phủ lên cô thư ký, thân thể nàng lập tức mềm nhũn. Mẹ ơi… con tiêu rồi.
Lan cố né tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự cưỡng đoạt nụ hôn của người thanh niên hừng lực lửa đam mê. Hai đôi môi gắn chặt vào nhau, Lan ngúng nguẩy kháng cự kịch liệt. Nàng đấm vào lưng Trí đùng đùng, chân đạp xuống đất cố trồi lên mong thoát khỏi thân thể cường tráng đang khóa chặt nàng vào nệm ghế. Hơi thở đứt quãng, khuôn mặt đỏ bừng, cổ họng phát âm thanh ư ử không thành tiếng. Lan cố vùng vẫy lần cuối như báo hiệu sự hấp hối trước khi thân thể yếu dần. Chiếc lưỡi của Trí đã len sâu vào khoang miệng còn thơm ngọt mùi dâu từ kem đánh răng. Hai tay lúc nãy liên tục đánh vào lưng Trí thì giờ đây những cái đánh vùng vẫy đó đang thưa dần để thay bằng vòng tay buông lơi. Lan đã gục ngã trước chiếc hôn bất ngờ đầy mê đắm. Nàng bắt đầu đón nhận những tín hiệu đầu tiên của niềm hoan lạc, của sự buông thả khi cơ thể đang bị thiêu đốt bằng ngọn lửa cuồng si.
Trí nới dần vòng tay như để thăm dò phản ứng, Lan vẫn mềm nhũn đờ đẫn, không còn tìm thấy ở nàng ý đồ muốn trốn thoát, chỉ còn lại sự cam chịu và đầu hàng trước số phận nghiệt ngã. Nàng khẽ giật mình giữ lấy tay Trí khi nó vừa di chuyển từ cổ xuống triền đồi. Nhưng ngay sau đó sự kháng cự chỉ còn là hình thức, Lan buông lơi để mặc cho bàn tay quái ác của ông sếp luồng vào cổ áo chiếm lĩnh hai ngọn đồi. Mấy nút áo chết tiệt đã phản bội Lan, nó tự bung ra như tiếp thêm lửa cho bàn tay thỏa sức sáng tạo trên đôi gò bồng đảo nung núc khối thịt mềm mát lạnh. Tay Trí thuận thế mở tiếp những hạt nút còn lại, chiếc áo mở bung phơi trọn làn da trắng ngần. Trí lùi xuống hôn lên ngực Lan qua lớp vải ren của chiếc áo lót. Lan thở gấp trối chết, cả người nàng nóng rực, sự căng thẳng lẫn lộn với nỗi mê đắm đang bóp nghẹt trái tim thánh thiện của nàng. Đầu óc quay cuồng khi chiếc áo lót bị kéo tuột, cặp nhũ hoa nõn nà thoát khỏi sự giam cầm, bung lên bồng bềnh đầy kiêu hãnh. Miệng Trí đoạt lấy phần mềm mại của ngực Lan khiến nàng co rúm chới với, đôi tay quơ quào không biết bấu víu vào đâu. Nàng chẳng thể phân biệt là mình đang đẩy Trí ra xa hay kéo anh lại gần. Bàn tay hết giữ chặt tóc anh rồi lại kéo ghịt vào mỗi khi có một lực mút quá tuyệt vời trên đỉnh vú. Tay của Trí không tha cho nàng một phút nào, nhào nặn tơi bời lên bầu sữa còn lại. Lan muốn hét lên, nhưng hét với tư cách gì trong lúc này? Tiếng hét của kháng cự bất lực hay của đê mê thể xác? Trí dời tay thấp xuống nữa, chiếc jip công sở bị lộn ngược lên phơi trọn chiếc xì líp trắng thuần khiết. Tay anh chụp vào gò mu bóp mạnh, Lan rướn người rít lên thảm thiết. Trí luồn vào lưng quần, ngón tay vừa chạm đến những sợi lông óng mượt còn vương chút ẩm ướt thì Lan kẹp hai chân ngồi bật dậy thở hổn hển.
– Đừng anh, dừng lại đi. Em có người yêu rồi! – Lan nói như khóc.
– Từ hôm nay dẹp thằng nhóc trẻ trâu đó đi. Không xứng với em đâu.
– Cho em về đi mà, van anh đó!
Lan quay mặt sửa áo lót, cặp vú bị che mất một nửa chỉ còn lại hai khối tròn phồng lên phía trên. Dù tiếc nuối nhưng Trí thấy mình không được đi quá xa. Anh vòng tới trước mặt Lan quỳ xuống, nàng định quay đi chỗ khác né tránh nhưng bị anh giữ lấy.
– Để anh cài cho.
Trí sửa lại áo lót mặc dù nó đã rất ngay ngắn, vùi đầu vào khe ngực hôn hai bầu vú lần nữa rồi cài hàng nút áo cho Lan. Nàng nhổm mông kéo chiếc jip phủ xuống nhưng khoảng hở giữa hai đùi vẫn lấp ló một khối lum lum bầu bĩnh.
– Anh xin lỗi, ai biểu em đẹp quá làm chi khiến anh không kiềm chế được.
– Anh… kỳ cục quá hà! Thôi em đi về.
– Đi ăn sáng rồi anh đưa em về nhà.
– Xe của em còn để dưới hầm, em phải về công ty lấy xe.
– Chuyện đó tính sau.
Trí chạm vào ô quét vân tay, cánh cửa bật ra, anh dắt tay Lan đi dọc hành lang như cặp tình nhân. Lan ái ngại rụt tay nhưng bị Trí giữ chặt.
– Nắm tay một chút cũng không được sao?
– Người ta thấy…
– Có ai quanh đây không? – Trí la lớn, đưa mắt nhìn quanh quất – Có ai thấy Quốc Trí đang nắm tay Dạ Lan không vậy? – Anh dừng bước nhìn Lan – Không có ai hết em ơi, em yên tâm rồi chứ?
– Anh này! – Lan đánh vào người Trí nũng nịu, cúi mặt giấu đi nỗi thẹn thùng.
Không ngờ khi ở công ty trông anh rất khó gần, đôi khi còn tỏ ra là một quản lý khó tính, nhưng khi trở về cuộc sống đời thường thì anh lại dí dỏm gần gũi đến vậy. Buổi ăn sáng dài hơn bất kỳ buổi nào diễn ra trong cuộc đời của hai người. Một không khí vui tươi với những mẫu chuyện tếu lâm khiến Lan cười đau cả bụng. Xong Trí đưa Lan về mà không đến công ty lấy xe.
– Sáng mai anh ghé đón em đi làm.
– Dạ… thôi để em nhờ nhỏ bạn ở chung…
– Không quanh co. Quyết định vậy đi.
– Dạ – Lan líu ríu gật đầu – Cám ơn anh về bữa sáng ngon miệng. Anh Trí về!
Chiếc Camry vừa rời khỏi thì chiếc mô tô đỏ lè trườn đến. Tùng dựng chống nghiêng đuổi theo Lan khi nàng đang đi trên khoảng sân về phòng trọ của mình. Nụ cười bẽn lẽn tắt ngấm khi bị Tùng kéo tay giật ngược trở lại.
– Em đi đâu cả đêm qua giờ này mới về? Điện thoại thì không liên lạc được.
– Em… em đi công tác đột xuất.
– Công tác trong khách sạn với thằng sếp trẻ đó hả?
– Anh đừng có ăn nói bậy bạ nha.
– Thằng đó mới ở đây, nó mặc áo thun với cái quần bò. Đi công tác mà ăn mặc vậy hả?
Lan hối tiếc vì quên bén chi tiết này, nếu không nàng đã tìm một lý do khác để chống chế. Hóa ra Tùng đã đứng từ xa quan sát thấy Trí đưa Lan về nhà.
– Công việc của em, anh hỏi làm gì?
– Em càng lúc càng quá quắt – Tùng chụp lấy lọn tóc của Lan đưa lên mũi – Mùi dầu gội còn mới tinh. Hai đứa tụi bây vô khách sạn làm trò con heo cả đêm nên sáng dậy tắm sớm chứ gì? Đồ con điếm – Tùng vung tay tát một bạt tai khiến mặt Lan đỏ tấy.
Lan ôm mặt ngồi thụp xuống khóc sướt mướt. Mấy người ở khu trọ nghe có tiếng cự cãi túa ra. Một số thanh niên thấy Lan khóc biết có chuyện không hay liền túm lấy cổ Tùng.
– Mày có phải đàn ông không hay chỉ là thằng thái giám? Giỏi đánh con gái lắm hả? Ngon chơi với tao nè.
– Mấy người đừng có quá đáng, đây là chuyện riêng của hai đứa tôi.
– Tao không can thiệp chuyện riêng của mày, tao chỉ nhắc cho mày nhớ là cư xử cho ra một thằng đàn ông. Biến ngay cho tao.
– Lũ khố rách áo ôm – Tùng lườm một lượt rồi tót lên mô tô rồ máy phóng đi.
Mọi người đỡ Lan đứng dậy đưa vào nhà đắp khăn nóng. Nàng vẫn khóc thúc thích, vì đau thì ít mà vì xấu hổ lẫn căm phẫn thì nhiều. Yêu nhau suốt thời sinh viên, tình cảm đã không tốt đẹp hơn mà mỗi ngày một tệ đi. Hắn chỉ chiều chuộng nàng được vài lần, rồi khi Lan đã yêu sâu đậm thì hắn dần xem nàng như một món trang sức để khoe khoang với bạn bè. Được rồi, anh không hề thay đổi dù tôi đã cố chịu đựng, vậy thì từ nay đừng tìm đến tôi nữa. Lan đã cương quyết chia tay, nhất định lần này nàng sẽ không tha thứ cho hắn. Nàng sẽ không ngu khờ mềm lòng trước lời dỗ ngọt thêm một lần nào nữa.
Đáng lẽ đó phải là một ngày thật đẹp sau khi Lan có một buổi sáng vui vẻ bên Trí, nhưng sự xuất hiện của Tùng đã phá nát tất cả và khiến nàng trải qua một đêm trằn trọc không ngủ được. Chiếc Camry nhấn còi hai nhịp, Lan lầm lũi bước ra ngồi vào ghế trước trong bộ dạng rũ rượi.
– Em làm sao vậy? Hôm nay không khỏe hả?
– Dạ… em không sao.
– Quay mặt qua đây.
– Cho xe chạy đi anh.
– Anh bảo quay mặt qua đây.
Giọng nói đầy mệnh lệnh của một ông sếp khiến Lan thấy rùng mình. Nàng chậm rãi quay má phải cho Trí nhìn, năm dấu tay hằn rõ trên làn da trắng hồng. Gương mặt Trí đanh lại.
– Thằng nhóc đó gây ra phải không?
– Anh đừng bận tậm, cho xe chạy đi anh, trễ giờ làm bây giờ.
– Anh đang hỏi em – Trí buông vô lăng xoay hẳn người nhìn Lan bằng cặp mắt rực lửa – Đừng để anh nhắc lại câu hỏi.
– Dạ… kệ đi anh, em quen rồi – Chết cha, nói hớ mất rồi. Như vậy có khác nào mình tự khai là luôn sống trong cảnh bạo hành?
– Cái gì? Quen rồi? Em nghĩ sao lại có thể cặp bồ với một kẻ đáng khinh bỉ như nó hả? Anh muốn em chấm dứt ngay từ hôm nay. Nó sẽ phải trả giá, anh hứa với em.
– Thôi mà anh, kệ đi. Em sẽ cắt đứt với con người đó, anh đừng để ý chuyện này nữa.
– Em làm được chứ?
– Dạ – Lan gật đầu mạnh miệng, chưa bao giờ nàng thấy mình cần cương quyết như lúc này.
Trí nhấn ga cho xe lướt đi, trong đầu anh đang vang lên những câu chửi rủa. Thằng nhải ranh, rồi tao sẽ cho mày một bài học.
(Hết chương 4)