Ngã Rẻ Cuộc Đời - Chương 1
Trí dán mắt vào những dòng chữ trên hợp đồng. Tờ giấy A4 chằng chịt chữ với chữ khiến hai mắt muốn hoa đi. Ngày nào cũng vậy, ló mặt đến công ty là hàng tá việc trút lên đầu đến nỗi anh tự hỏi liệu mình có chọn lầm nghề hay không? Ở cái đất Sài Gòn nhộn nhịp đầy bon chen thì đó là tình cảnh chung của những người có vị trí trong xã hội. Chịu thôi, ai bảo anh nổ lực phấn đấu làm chi để rồi được bổ nhiệm làm giám đốc điều hành khi tuổi đời mới tròn 28. Ở cái tuổi hăng say cống hiến với nhiều ý tưởng sáng tạo ấy, nó giúp Trí thành công trong công việc nhưng lại thui chột về những mặt còn lại mà một chàng thanh niên trẻ cần phải có. Đó có thể là giải trí, là đọc sách thánh hiền để nâng tầm giá trị, hoặc cũng có thể là chuyện yêu đương. Đúng vậy, Trí chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai. Thời còn sinh viên cũng có vài mối tình vớ vẩn nhưng tự thân anh thấy nó chỉ là những cảm xúc bất chợt, nói đúng ra là ngộ nhận chứ không thể gọi là yêu được. Đến khi đi làm, anh nổ lực phấn đấu trong công việc nên cũng không còn nhiều thời gian cho bản thân. Trí bắt chéo chân, tay luồng vào chân tóc bấm bấm mấy huyệt đạo. Có tiếng chuông cửa.
– Vào đi – Cô thư ký 22 tuổi đẩy cửa bước vào.
– Dạ sếp gọi em – Một mùi nước hoa thơm lừng khi Lan xuất hiện.
– Cô đánh máy lại hợp đồng này, chú ý những chỗ tôi đánh dấu đỏ sửa lại cho phù hợp.
– Dạ.
Lan đón lấy xấp giấy A4, khép nép bước ra ngoài đóng cửa lại. Một thân hình uốn lượn trong chiếc jip bó công sở màu đen ngắn nửa đùi khiến cho đôi chân dài miên man càng thêm trắng nõn nà. Đôi giày cao gót tôn cho dáng đi thật lã lướt, nhất là cặp mông, cong vút và uyển chuyển theo mỗi bước chân. Trí là người phỏng vấn Lan ở vòng cuối cùng và anh rất ấn tượng trước cô sinh viên mới ra trường. Tự tin, lanh lợi và xinh xắn, đó là những yếu tố anh cần ở một thư ký và xa hơn nữa là một trợ lý đắc lực để thay thế cho người cũ đã nghỉ việc.
– Em nghe nè anh – Giọng Lan ngọt ngào trong điện thoại.
– Chiều em rãnh chứ? Anh tới đón em nhé, đi xem phim.
– Em không biết nữa, hy vọng là không có việc đột xuất.
– Ừ, vậy anh đặt chỗ luôn nhé?
– …
Trí nhìn lên đồng hồ đeo tay, đôi chân mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng. Lan đang tươi cười hí hửng thì chợt giật mình khi thấy vị giám đốc đã đứng cạnh mình từ lúc nào. Cô vội tắt máy cúi chào.
– Tôi đã từng nói với cô điều này chưa nhỉ?
– Dạ… chuyện gì vậy anh?
– Trong giờ làm việc, không được nói chuyện riêng trên điện thoại quá năm phút. Tôi đã đợi cô sáu phút rưỡi rồi.
– Dạ… dạ… em xin lỗi. Anh cần em làm việc gì ạ?
– Chiều nay đi cùng tôi gặp đối tác. Nhớ mang theo cả laptop, chúng ta sẽ bàn thảo với họ và nếu cần có thể chỉnh lại hợp đồng ngay tại đó luôn.
– Dạ, em chuẩn bị ngay.
Đây là một khách hàng mà Trí đánh giá là có tiềm năng rất lớn. Ban đầu anh chú trọng vào lợi nhuận, nhưng sau một buổi đắn đo, anh quyết định phải bám dính cho dù có hòa vốn đi nữa. Lan cũng nhận ra điều này vì những ngày gần đây thấy vị giám đốc trẻ dồn hết mọi quan tâm vào đối tác mới. Kiểu này hỏng bét kế hoạch buổi chiều rồi. Lan lén vào nhà vệ sinh gọi điện cho Tùng, người yêu của cô để hủy cuộc hẹn. Đầu dây bên kia yểu xìu nhưng cũng đành chịu thôi.
Cuộc gặp diễn ra trong phòng VIP của một nhà hàng sang trọng do Lan đặt trước. Đúng như Lan nghĩ, Trí tỏ ra cứng rắn trong đàm phán nhưng vẫn cố chiều lòng khách hàng, thật đáng mừng là mức lợi nhuận nhẩm tính không đến nỗi tuột thấp như cả hai dự trù, đó là một thành công ngoài mong đợi. Cuộc hội đàm diễn ra khá lâu nên khi về đến trụ sở thì trời đã sụp tối. Lan mở cửa bước ra khỏi khối sắt đen xì hít thở một hơi thật dài, cảm thấy thoải mái vô cùng.
– Trễ rồi, cô đi ăn với tôi rồi về.
– Dạ cám ơn anh, em có hẹn với bạn trai, để dịp khác nhé anh.
– Ừ.
Một chiếc mô tô trồi đến, cưỡi trên con quái vật đỏ lè là chàng trai ước chừng ngang tuổi với Lan. Cô hí hửng chạy lại gần tíu tít.
– Anh Tùng, đây là sếp của em.
– Chào sếp – Tùng dựng chống xe tiến đến đón cái bắt tay của Trí – Một ông sếp đẹp trai.
– Tôi sẽ thích hơn nếu lời nói này phát ra từ cửa miệng một cô gái. Không làm phiền hai người nữa, trả Lan lại cho cậu, đi chơi vui vẻ.
Trí quay đi nhưng chưa định hình là sẽ đi đâu. Có tiếng cãi vã ngay sau lưng.
– Từ khi em vào làm ở công ty này, thời gian em dành cho anh ngày càng ít dần.
– Công việc mà anh, thời buổi này đâu dễ tìm được một chỗ làm. Như anh đó, ra trường một lượt với em giờ đã có nơi có chỗ gì đâu?
– Em coi thường anh chứ gì?
– Ý em không phải vậy…
– Vậy từ nay em cứ đóng đinh ở công ty của em bên ông sếp đẹp trai đó đi.
Tùng rạp mình trên xe rồ ga phóng đi mặc tình cho Lan gọi í ới. Cô ngồi thụp xuống đất khóc thúc thích. Trí thấy thế không nỡ bỏ đi nên đã quay lại an ủi. Chiếc quần lót trắng hiện lên một khối no tròn kẹp giữa hai đùi khi Lan ngồi khóc bên lề đường. Vị giám đốc ngồi xổm trên gót chân nhìn vào khuôn mặt nhạt nhòa ngấn lệ nhưng vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh chiếc xì líp trắng lồ lộ trước mặt mình.
– Xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến chuyện riêng của cô.
– Cho tôi số điện thoại để giải thích cho cậu ấy hiểu.
– Dạ không cần đâu anh – Lan lau vội nước mắt nhìn Trí tỏ lòng biết ơn – Yêu nhau suốt thời đại học, vui thì ít mà gây gổ thì nhiều, riết rồi em thấy mệt mỏi quá. Nhiều khi phản ứng của ảnh làm cho em muốn stress luôn vậy.
– Xem chừng đó là một cậu ấm thích đàn đúm hơn là phấn đấu cho tương lai. Để đoán xem nhé, cậu ta thích đua xe, nhậu nhẹt, hay tỏ ra cáu gắt mỗi khi cô không đáp ứng một điều gì đó. Những lúc giận nhau cô thường là người chủ động làm lành…
– Trời, sao anh đoán trúng phóc vậy?
– Sống và tinh ý nhiều hơn chút nữa cô sẽ có cái nhìn về con người cũng giống như tôi. Mà thôi, dù sao thì cũng lỡ dỡ hết rồi. Đi ăn, đây là lệnh.
Lan đứng dậy sửa lại váy áo, hết giờ làm việc rồi còn mệnh lệnh gì nữa sếp, Lan cười nhạt gật đầu. Chiếc Camry 3.0 đen bóng dừng sát bên, Lan mở cửa ngồi vào ghế trước. Một cảm giác khác hẳn so với ngồi xe của Tùng. Tuy chiếc mô tô có trị giá ngang với một chiếc xe hơi phổ thông nhưng cũng là quá mắc so với xe hai bánh. Trí hỏi ý Lan muốn ăn gì, cô gái chỉ biết có mấy quán ăn lề đường nên Trí cũng chiều ý. Anh không phải là người khó tính trong chuyện ăn uống nên sao cũng xong.
– Thường ngày giờ này cô làm gì?
– Ở nhà xem TV thôi anh ạ.
– Chứ không phải lúc nào cũng đòng đòng với cậu trẻ trâu khi nãy à?
– Thỉnh thoảng thôi anh.
– Thế những lúc đi chơi thì hai người đi đâu? – Trí cười nhạt phất tay – Tôi thật vô duyên. Coi như chưa hỏi, nói chuyện khác đi.
– Tụi em đi xem phim hoặc ngồi đâu đó trong công viên. Nhưng thời gian gần đây anh Tùng cứ hay rủ em đi bar, em không thích chút nào nhưng ảnh cứ cằn nhằn nên đành phải đi.
Điện thoại reo lên, Trí xin lỗi một cách khách sáo rồi đưa máy lên nghe. Anh nhoẻn miệng cười cười gật đầu rồi cúp máy.
– Hóa ra cô cũng biết bar rồi. Vậy giờ đi tới đó với tôi, được không? Mấy ông hồi chiều gọi. Tôi nghĩ cô nên đi.
– Dạ…
– Nếu bận thì thôi, tôi đi một mình.
– Dạ không phải. Đi lâu không anh?
– Thì tới nửa đêm là cùng.
Lan hơi đắn đo, ông sếp có vẻ tin tưởng mình, mới vào làm có mấy tháng, đang có cơ hội thể hiện nếu không biết nắm bắt làm sao tiến thân được. Hơn nữa mai đâu có đi làm nên thôi ừ đại luôn vậy. Một ngày của Trí trôi qua như thế. Sáng ở công ty, chiều lang thang đâu đó, khi gặp bạn bè tán dóc, khi thì gặp đối tác ngoài giờ. Hôm nay là một trong số những ngày đó chỉ khác là có thêm một cô thư ký bên cạnh. Trí đánh xe đến một vũ trường nổi tiếng bậc nhất Sài Gòn. Nhìn khung cảnh bên ngoài trông nó thật lặng lẽ, nhưng khi bước qua cánh cửa cách âm thì tiếng nhạc cực mạnh khiến bất kỳ ai mới đến cũng đều choáng váng. Lan bịt tai đi sát sau lưng chàng giám đốc trẻ len qua dòng người đang điên cuồng nhảy nhót theo nhạc để đến một chiếc bàn tròn, chung quanh có bốn chiếc ghế cao ngang bụng và có hai người đàn ông đã ngồi đó, họ chính là đối tác lúc chiều. Dường như họ đã uống một ít rượu nên mặt ai cũng đỏ bừng. Thấy Trí đến, cả hai đứng xuống khỏi ghế bắt tay chào rồi cũng bắt tay Lan. Nàng miễn cưỡng đưa tay, cảm giác hơi rụt rè khi cầm tay người khác phái mà lại là người trẻ tuổi. Ba người đàn ông liên tục rót rượu kề tai nhau gân cổ nói chuyện trong tiếng nhạc đinh tai nhứt óc. Không biết họ nói gì mà thỉnh thoảng thấy khách đưa ngón tay cái lên trước mặt Lan, chắc họ đang khen tặng gì đó với Trí. Chàng giám đốc nhìn sang Lan cười cười rồi mời nàng uống rượu. Lan lắc đầu nhưng mấy ông khách cứ ép.
– Nhấp môi thôi em – Giọng ông ta gào lên cố át tiếng nhạc.
Không uống cũng không ổn vì đó là khách hàng mà Trí đang hết sức o bế. Ban đầu chỉ là nhấp môi, rồi những tua sau họ mời Lan uống tí xíu cho vui, rội lại thêm tí xíu nữa… cứ như thế cho đến khuya khi tàn cuộc thì Lan đã say khước. Trí chỉ đỏ mặt thôi chứ không ăn thua gì. Mấy vụ này anh đụng trận hàng ngày nên cơ thể đã thích nghi. Trí dìu Lan ra xe trong bước cao bước thấp, đặt nàng vào chỗ ngồi khóa dây an toàn rồi đi vòng qua phía tay lái. Xe nổ máy, ánh đèn bung ra hai luồng ánh sáng chói chang. Trí mở nhạc để xua đi không khí tĩnh lặng trong lòng xe. Lan đã ngã đầu ngủ li bì, trông khuôn mặt cô ấy lúc say mới đẹp làm sao. Thôi chết, Lan vào công ty đã mấy tháng nay nhưng Trí không hề biết Lan sống ở đâu, chỉ biết là ở trọ đâu đó với một đứa bạn cùng trường đại học. Hết cách nên anh đành đưa Lan về nhà mình. Mặc dù sống một mình nhưng Trí mua một căn hộ cao cấp có đến ba phòng ngủ. Anh ký hợp đồng dài hạn với công ty vệ sinh, mỗi ngày họ cử nhân viên đến quét dọn nhà cửa nên lúc nào trông cũng tươm tất gọn gàng. Trí đẩy cửa phòng bế Lan đặt lên giường, nàng vẫn say bí tỉ không biết trời đất gì. Trí nhúng khăn ấm lau mặt cho Lan, lau cái cổ thon thon tỏa qua hai bả vai. Lan vẫn nằm im với hơi thở đều đặn. Trí lay nhẹ nhưng Lan không phản ứng, anh cố lay mạnh hơn như Lan vẫn lặng thinh đắm mình trong giấc ngủ sâu. Trí chần chừ rồi quyết định nắm gấu áo kéo tuột khỏi chiếc jip. Anh luồng tay vào trong lau mình cho Lan nhưng cái áo ôm quá khiến anh không xoay trở gì được. Bực bội, Trí cởi luôn hàng nút áo. Khi chiếc sơ mi trắng không còn được hạt nút nào giữ lại, nó mở toang phơi bày thân thể của cô thư ký xinh đẹp trong ánh sáng của phòng ngủ. Trí suýt chết lịm, da thịt mơn mởn trắng hồng được bao phủ bởi những sợi lông tơ mịn màn, khi chạm tay vào cảm giác như đang lướt trên một lớp nhung. Chiếc áo lót như không ôm nỗi hai bầu vú căng tức khiến nó cứ nung núc trước mặt như đang khiêu khích. Trí vắt khăn lau khắp người cho Lan rồi tiến dần đến hai ngọn đồi, anh mạnh dạn tháo luôn cái khóa phía trước tách rời chiếc áo lót thành hai nửa. Cặp vú vung lên toàn thịt với thịt, hai núm nhỏ xíu đính trên cái quầng hồng hồng đúng là một kiệt tác của tạo hóa. Trí lau ngực cho Lan, những giọt mồ hôi rịn trên da thịt được cuốn trôi, thay vào đó là một màng nước mỏng khiến làn da ấy càng sáng bóng. Lan khẽ cựa mình lảm nhảm gì đó rồi lại ngủ mê man. Thấy vậy, Trí đưa tay bóp nhẹ bầu vú, một cảm giác mềm mại mát lạnh lan tỏa thật mê đắm. Anh cúi xuống ngậm một bên vú nút nhẹ, nàng rên ư ử nhưng vẫn ngủ say. Trí bú chùn chụt rồi cắn cắn một mảng da thịt vào miệng. Bàn tay tham lam rời bầu sữa nóng mon men xuống vùng hạ thể chụp vào chiếc xì líp màu trắng. Lan lại phản ứng một cách yếu ớt khiến Trí càng thấy yên tâm. Môi anh rời cặp vú lùi xuống dưới lướt trên chiếc jip đen. Trí lật nghiêng từng phía để tốc ngược cái jip lên cao, cả phần hạ thể của cô thư ký gần như lộ hết trước mặt chàng giám đốc. Chiếc quần lót bé xíu che không trọn mảng lông đen bên trong. Mu của Lan khá mẩy, nó như một khối căng tròn nổi phồng hẳn lên. Trí tiếp tục lấy khăn lau đùi và chạy ngược lên khe háng. Chưa bao giờ anh thấy thích thú như lúc này, cảm giác lén lút vụn trộm thật hồi hộp nhưng cũng thật phấn khích.
(Hết chương 1)