Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 49
PHẦN 3
Chap 49
Quay trở lại cái ngày hôm sau khi ba của Lan bị bắt… cả thế giới như đổ ập xuống trên đầu của Lan. Người thân ruột thịt duy nhất của Lan giờ đây đang chờ ngày ra toà vì tội mưu sát… Chẳng còn nghị lực sống ở một cô bé vừa bước qua ngưỡng cửa mới lớn, khi mọi thứ xảy ra quá đột ngột…
Nhưng ở đời, ông trời không bao giờ nhẫn tâm với một ai tới mức đường cùng. Khi Lan vẫn có một người mẹ kế tuyệt vời, một người mà tôi phải dùng từ thán phục để nói về bà ta. Mẹ kế của Lan còn khá trẻ, rất xinh đẹp, và rất tuyệt vời. Một tay bà ta đã thay ba của Lan gánh vác công ty kể từ cái ngày hôm đó, và đặc biệt hơn khi bà đối xử với Lan như con ruột của mình. Tôi ngưỡng mộ ở bà ta điều đó, một người phụ nữ rất khó kiếm ở thế kỉ này, thế kỉ mà con người ta thường đến với nhau bằng những tính toán, chứ không đơn thuần đến với nhau bằng tình yêu ngọt ngào như trước.
Phần Long, Long ngày càng thể hiện rõ những sự quan tâm của mình dành cho Lan, cũng như là nguồn động lực duy nhất giúp Lan đứng dậy vào lúc này. Không lâu sau đó, Long và Lan chính thức quen nhau. Một cặp đôi đẹp, đã tốn không biết bao nhiêu là máu và nước mắt để đến với nhau. Rất đáng để chúc mừng
Và cuối cùng, Linh…Tôi và em. Câu chuyện tình của tôi và em…
Sáng ngày hôm sau khi xảy ra câu chuyện thương tâm đó, tôi đón em ở nhà vào sáng sớm và đưa em tới nhà của Lan. Em ở bên cạnh Lan, cô bạn thân của em suốt cả ngày hôm đó. Em tuyệt nhiên, tuyệt nhiên không nói gì với tôi. Một thái độ rất lạ từ em, điều mà bao lâu nay, từ khi quen em tới bây giờ, tôi chưa bao giờ thấy em như thế.
Tôi lúc bấy giờ, đã quá mệt mỏi sau bao nhiêu chuyện xảy ra ngày hôm qua. Từ việc làm những món quà bất ngờ cho em, cho đến việc chạy đi tìm Lan suốt cả tối hôm qua, mọi thứ cứ vật tôi qua lại như một con rối. Tôi thấm mệt và đờ đẫn, thế nên cả ngày hôm nay, tôi cũng chẳng còn sức để quan tâm hay suy nghĩ một cái gì. Điều duy nhất tôi thấy được đó chính là sự im lặng từ em dành cho tôi…Nhưng tôi lại quá mệt, chẳng nghĩ gì được.
Em ngồi với Lan cho đến chiều… Tôi thì đã đánh một giấc ở sofa nhà Lan từ khi nào không hay. Mãi cho đến khi nghe giọng nói của em đánh thức tôi, tôi mới tỉnh giấc.
– ‘Anh, mình về’ nghe sao có vẻ lạnh lùng thế.
– ‘Uh’ tôi ngồi dậy, lúc này tôi đã thấy khoẻ hơn một chút.
Tôi chào mẹ của Lan và Lan, rồi tôi chở em ra về. Suốt đường về, em vẫn giữ thái độ đó với tôi. Lúc này đây, tôi mới thực sự thấy lo lắng, tôi gặng hỏi em.
– ‘Con heo sao hôm nay im lặng thế…?’
– ‘Không có gì’
– ‘Không có gì sao lại nói chuyện với anh như thế. Giận anh àh?’
– ‘Uh, giận’ trái ngược với suy nghĩ của tôi, em lại gật đầu và nhận rằng em giận tôi. Khó hiểu nhỉ?
– ‘Sao lại giận. Vì chuyện tối hôm qua phải ko?’
– ‘Tối hôm qua, lỡ anh có chuyện gì thì sao…’ giọng em khẽ nghẹn lại…em vẫn thế…Vẫn là một con người không có khả năng “giấu cảm xúc” của mình.
– ‘Này này, được rồi…đừng có khóc đấy. Anh đã nói là anh không sao mà. Anh vẫn ở đây với em đấy thôi’ tôi cố trấn an em.
– ‘Uh, mạng anh thì lớn rồi’ em hạ giọng, rồi em không nói gì với tôi nữa. Tuy em vẫn ôm tôi, nhưng khoảng cách bỗng xa lạ.
Tôi cũng im lặng… không phải vì tôi mệt mỏi, không phải vì tôi không muốn giải thích cho em… Nhưng tôi biết, im lặng bây giờ thì tốt hơn. Vì dù gì, chuyện này cũng không lớn bằng chuyện chúng tôi đã cứu được Lan an toàn… Thế nên, bị em giận một chút, cũng chẳng sao. Tôi biết em giận vì em lo tôi có chuyện, chứ em chẳng có ý gì khác.
Tôi đưa em về tới nhà, em lặng lẽ leo xuống, em bước tới cửa nhà và quay lại nhìn tôi…
– ‘Anh đi về…’ em mở miệng toan nói…
– ‘Này, đứng đây, đợi anh một chút’ tôi cười với em, rồi quay đầu xe đi… Không cho em nói một lời nào.
Tôi phi ngay ra tiệm bánh gần nhà em, quất liền một lúc 5 cái bánh xu kem. Nhẹ nhàng tôi bảo cô chủ bỏ kĩ càng vào hộp… Sau đó tôi chạy về lại nhà em. Em vẫn đang đứng trước cửa, mắt dõi ra đầu đường, có vẻ đang ngóng tôi quay lại.
– ‘Tặng em này con heo, đừng giận anh nữa nhé’ tôi chạy xe tới, cười tươi với em, đưa hộp bánh ra trước mặt em
– ‘Xì, anh lắm trò thật đấy’ em vẫn xị mặt…nhưng 5,4,3,2….1….5 giây sau em đã phải phì cười với tôi. Đấy, cứ thế có phải tốt hơn không… Cười vui thế này đẹp hơn nhiều.
– ‘Thôi, vô nhà đi con heo… Ăn từ từ. Anh về đây’
– ‘Anh về cẩn thận’ bỗng em nhẹ nhàng tiến tới, ôm nhẹ vào người tôi… Rồi em buông ra, tiến vào nhà… Để tôi lại với cảm xúc khó tả.
Tôi chạy về nhà, làm một giấc thật ngon… Để lại sau lưng là những sóng gió đã trôi qua. Cuối cùng thì mọi thứ đã được bình yên trở lại, kể từ giờ, sẽ chỉ có yêu, yêu, và yêu mà thôi.
Sáng hôm sau, tôi thức giấc sớm, vì đã ngủ một giấc khá dài từ chiều tối hôm qua. Tôi nhận được tin nhắn chào buổi sáng của em từ 7h sáng.
– ‘Con lợn ngủ nướng suốt nhé, dậy điiii <3’
Hì, em thật nhí nhảnh, đúng với độ tuổi của em. Em là một đứa con nít dễ đoán, khi em không có khả năng giấu cảm xúc của mình. Em không giỏi như Phương Anh, không trải đời như Phương Anh. Ở em, chỉ đơn thuần là một cô bé mới lớn, mới biết yêu…và đặc biệt là rất trẻ con, chỉ thế thôi.
Tôi nghe người ta hay khuyên rằng, đừng yêu những ai quá trẻ con… Vì những người như thế, rất dễ chán, rất dễ thích cái mới. Uh, tôi chẳng biết có đúng hay không. Nhưng tôi chỉ có một suy nghĩ đơn giản, nếu cứ sợ như thế, thì con người sẽ chẳng bao giờ tìm thấy tình yêu cả. Nếu có cơ hội thì cứ yêu, cứ yêu hết sức mình… Chuyện tương lai là chuyện xa vời, không ai biết trước được. Hãy cứ yêu cho ngày hôm nay, thế thôi.
Nếu tình yêu là một bài toán khó, nếu bạn không giỏi, đừng vội tìm cách giải nhanh nhất. Hãy chỉ việc tìm cách giải cho đúng, như thế là đủ.
Nếu tình yêu là một trò chơi nhập vai, nếu bạn không phải là cao thủ, thì đừng vội thách thức với những khó khăn quá mạnh. Khi đó, chính bạn sẽ bị gục ngã, và sẽ sớm bị đào thải. Hãy cứ đi theo những hướng đi vừa phải, an toàn, vì cuối cùng bạn cũng sẽ tới đích.
Nếu tình yêu là một cuộc đua vượt địa hình, nếu bạn không phải là một tay đua giỏi, thì đừng vội đi những đường tắt. Đường tắt thì sẽ nhanh, nhưng sẽ không kém phần nguy hiểm. Hãy cứ đi những con đường lớn, những con đường chính… Rồi sớm muộn gì thì bạn cũng tới đích mà thôi.
Cái điều quan trọng, là bạn có tới được mục tiêu cuối cùng hay không… chứ không phải là bạn có hoàn thành nó được đầu tiên hay không. Tình yêu cũng thế, cái quan trọng là có thể đến với nhau cả đời hay không… Chứ không phải là có phải là người đầu tiên của nhau hay không.
Quan điểm yêu của tôi là thế… Từ trước tới giờ, vẫn cứ luôn như vậy !
Đổi gió tí nhé mấy bác… cái này là bonus chapter. Bắt đầu từ hôm nay, khi nào rảnh mình sẽ viết bonus chapter, kể về những người con gái lướt qua cuộc đời mình. Đây là những nhân vật không nằm trong truyện chính, vì truyện chính mình dùng để viết về người mình yêu…Còn đây là những nhân vật mình cũng khá cảm tình nhưng chỉ là thoáng qua, qua đường.
Vũng Tàu – gió biển – và em.
Tôi gặp em lần đầu ở một trường trung học cơ sở…lúc đó tôi ấn tưởng em bởi mái tóc dài và mượt, khuôn mặt xinh xắn cùng cái đôi chân dài khủng của em, tuy mới lớp 9 nhưng em đã cao 1m7. Lúc đó tôi không có ý gì với em, chỉ là chút ấn tượng vì em khá đẹp.
Mãi sau này gặp lại, lúc em học lớp 11. Công nhận càng lớn em càng xinh ra, em ngày càng biết điệu đà, biết make up, khuôn mặt xinh xắn năm nào nay bỗng chốc trở nên quyến rũ và quý phái. Em là một hot girl ở trong trường, được rất nhiều người để ý, nhưng em không yêu ai cả. Tôi không biết tại vì sao.
Sau này, tôi có dịp chính thức trò chuyện với em, hơi bất ngờ vì em là bạn của em ruột Long. Em ruột Long và em học chung một trường. Một hôm Long đi lên trường đón em, Long rủ tôi đi theo chơi.
– ‘Ê Hải, thấy không, hot girl trường này đó’ thằng Long chỉ.
– ‘Anh hai…chọc bạn em hoài nha’ em gái thằng Long nhéo nó một cái rõ đau cho đáng đời.
– ‘Em chào anh Long…chào anh …’ em bước tới, chào Long và có vẻ ngập ngừng khi không biết tên tôi. Và điều đặc biệt làm tôi chú ý là cái giọng con gái Bắc quá đỗi là ngọt ngào của em. Em là dân Hà Nội, vào đây ở với gia đình từ năm lớp 7.
– ‘Gọi anh là Hải được rồi’ tôi giới thiệu.
– ‘Dạ…em tên My.’ My, một cái tên nghe khá đẹp.
– ‘anh Hải, hôm nay bạn em không có người rước, mà đi bộ về thì xa quá, anh chở bạn em về cái nha’ Phượng, em gái thằng Long bỗng đá xi nhan My cho tôi. Nhà thằng này đặt tên gì mà Long Lân với chả Quy Phượng hay thật.
– ‘Thôi được rồi Phượng, My về một mình được rồi mà. Mắc công phiền anh Hải’
– ‘Thôi không có gì đâu mà phiền, ai lại để người đẹp như em đi bộ về nhà lúc trời nắng nôi thế này chứ, để anh đưa về’ lúc này trình cưa cẩm tôi cao hơn xưa rồi
– ‘Em để nó đưa về đi, nó không ăn thịt em đâu mà lo…thằng này hiền lắm’ Long lên tiếng.
– ‘Đó nghe chưa, yên tâm. Anh đưa em về nhà nguyên vẹn cho ba má em’ tôi khẳng định.
– ‘Leo lên đi My’ con Phượng đẩy em nó bước tới xe tôi.
– ‘Dạ…vậy làm phiền anh đưa em về’ rồi em thẹn thùng vén tà áo dài bước lên xe tôi ngồi.
Tôi chào tạm biệt 2 anh em nhà Long Phượng rồi đưa em My về nhà. Nhà em ở khá gần Đầm Sen. Lúc tới nhà em cảm ơn tôi cầu phải chục lần. Công nhận em dễ thương thiệt, chân dài thế này sau này làm người mẫu chứ không đùa.
Đó là lần đầu tiên tôi biết tới em. Chỉ nghĩ đơn giản là gặp em một lần như thế thôi chứ tôi cũng không muốn quen thêm ai vào lúc này. Bỗng một thời gian sau, em add yahoo tôi nói chuyện. Tôi thì vui vẻ, ai nói chuyện với tôi thì tôi đáp lại chứ không có ý nghĩ gì sâu xa. Em nói chuyện cũng vui. Rồi tôi nhận em làm em gái. Mọi chuyện cứ tiếp diễn bình thường như thế, cho đến một ngày.
Một buổi trưa hè nắng nóng oi ả của trời Sài Gòn. Tôi xin phép ba mẹ cho tôi đi chơi xa ở Vũng Tàu một ngày, vì Sài Gòn nóng quá. Tôi rủ thằng Long và mấy đứa trong nhóm nhạc nhưng ai cũng có việc bận. Thế thì thôi, đi chơi xa một mình cũng chẳng ngán ngẩm ai.
Tôi chạy xe máy tà tà lên Vũng Tàu…vừa qua Long Thành, Đồng Nai là đã có thể ngửi thấy mùi gió biển đặc trưng của Vũng Tàu. Gió thổi ***g lộng, xoá tan đi cái nắng nóng trưa hè của Sài Gòn 2 tiếng trước đây. Rồi tôi chạy xe ra bãi sau, bãi Thuỳ Vân thì phải (không nhớ rõ), kiếm cho mình một cái khách sạn rồi đem đồ lên cất.
Tôi lựa một khách sạn ngay đối diện bờ biển, khách sạn nhìn cũng tạm. Vào đó hỏi thuê phòng thì rất may là vẫn còn phòng trống. Còn đúng một phòng đơn trống.
– ‘Chị ơi ở đây còn phòng cho thuê không chị?’ Giọng một người con gái vang lên. Một giọng bắc ngọt ngào khá quen thuộc. Theo quán tính của một thằng con trai, dĩ nhiên tôi sẽ quay qua.
– ‘Ủa, My…sao em lại ở đây?’ Trái đất tròn thật, tôi lại gặp My ở đây.
– ‘Anh Hải…anh cũng ra đây chơi àh?’ My ngạc nhiên khi thấy tôi, cười tỏ vẻ mừng rỡ.
– ‘Uh…Sài Gòn mấy bữa nóng quá, anh trốn ra đây cho mát’
– ‘Anh đi với anh Long hả?’
– ‘Không, anh rủ mà tụi nó bận hết rồi. Đi một mình thôi. Em đi với ai?’
– ‘Em cũng đi một mình…’ em giỏi thật, con gái mà đi một mình.
– ‘Em ơi, xui quá, còn đúng một phòng mà anh này tới trước em rồi’ chị lễ tân nhiều chuyện lên tiếng.
– ‘Hix xui quá vậy chị…em đi hết dọc khách sạn gần đây chỗ nào cũng hết phòng rồi’ My thở dài buồn bã.
– ‘Thôi em lên phòng anh thuê mà ở…anh cũng không có ở gì nhiều. Anh thuê phòng để cất đồ thôi àh’
– ‘Được…được không anh? Em sợ làm phiền anh’
– ‘Ôi dào, anh em mà phiền cái gì. Thôi thế đi. Đưa đồ đây anh cầm cho.’ Tôi nói với em rồi quay qua chị lễ tân ‘chị cho em lấy phòng đó nha chị’
Rồi tôi cầm đồ của tôi và em rồi dắt em lên phòng.
– ‘Đó…phòng này tha hồ. Anh để cái giỏ xách ở đây xong rồi xuống biển lang thang liền àh. Em làm gì làm đi.’
– ‘Cho em đi với’ bỗng em đòi đi theo tôi. Thôi thì có thêm người đi dạo biển nói chuyện chơi cũng đỡ buồn.
Tôi và em đi tà tà xuống biển, không hiểu sao hôm nay tôi cảm thấy em hơi buồn, không được như lần đầu tôi gặp em. Mà chắc cũng có thể do đã lâu tôi không gặp lại em.
– ‘Biển mát quá, xuống tắm đi em’ tôi kéo tay em xuống biển.
Hai chúng tôi vui đùa hoà mình vào từng cơn sóng mát lạnh của biển Vũng Tàu cho tới gần chiều. Tắm một hồi thấm mệt, tôi với em lên bờ ngồi.
– ‘Sao hôm nay em đi một mình thế?’ tôi hỏi em.
– ‘Thì tại…không có ai đi chung chứ sao anh’ một câu trả lời miễn cưỡng.
– ‘Mà anh cảm thấy hôm nay em có vẻ buồn đó?’ nói gì thì nói tôi có khả năng nắm bắt tâm lý con gái khá giỏi
– ‘…’ Em im lặng không trả lời…
Mặt trời bắt đầu lặn dần…đây là lần đầu tiên tôi ngắm hoàng hôn trên biển cùng một người con gái…không phải là người yêu. Em vẫn đang im lặng như thế, nhìn khá trầm tư, chắc đang suy nghĩ gì đó, chắc em mới gặp phải chuyện gì khá buồn.
– ‘Anh …anh ta bỏ rơi em’ bỗng em lên tiếng, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài.
Rồi tôi nghe em kể chuyện…kể về lý do tại sao em lại buồn và hôm nay lại ra đây một mình. Em có quen một anh chàng ở lớp học thêm. Anh này thì rất là đẹp trai, ga lăng, con nhà giàu. Anh ta ngỏ lời tán tỉnh em, ban đầu em không đồng ý…nhưng rồi từ từ thì em cũng siêu lòng trước anh chàng đó. Cả hai yêu nhau cũng khá lâu. Rồi một hôm anh ta rủ em đi chơi xa ở Nha Trang…ở đó em đã trao cho anh ta cái mà ai cũng biết là cái gì đó. Rồi tuần trước, em phát hiện ra một tin động trời…ngoài em ra anh ta còn quen thêm 2 cô nữa. Mẹ đàn ông trên đời dạo này mất dạy thế nhỉ chẳng bù cho người như mình Em đã chia tay với thằng đó tối hôm qua…rồi hôm nay em một mình đi ra đây để quên hết mọi chuyện buồn.
– ‘Thôi được rồi em…đừng khóc nữa…loại đó không đáng để cho em buồn đâu’ tôi nói rồi kéo đầu em đặt lên vai tôi, khẽ lấy tay lau nước mắt cho em.
Em vẫn tựa đầu vào vai tôi khóc…trông em thật tội nghiệp. Tôi nghe Phượng kể đó giờ em chưa yêu ai cả, vì một phần do mọi người nói em đẹp nên rất chảnh, nên ít người dám làm quen với em. Còn mấy đứa mà tấn công em thì em lại không có cảm tình. Mà em có chảnh cái gì đâu…tôi quen em từ lâu tôi biết…em quá hiền đi, có thêm một chú khờ khạo trong đó nữa.
– ‘Đi lên với anh…ngồi đây một hồi nữa là em cảm lạnh bệnh chết luôn đó’ tôi đứng dậy kéo tay em đi.
Em cùng tôi đi lên phòng ở khách sạn.
– ‘Em tắm thay đồ đi không bệnh chết. Anh tắm sau cũng được’
– ‘Dạ..vậy em tắm trước. Cảm ơn anh…’ em ngại ngùng.
– ‘Tắm đi…có gì đâu mà khách sáo’
Nói rồi em vô tắm…tôi thì ngồi coi tivi. Mấy cái tivi ở khách sạn coi nhìn phát chán, bé tí, đã vậy còn mờ mờ nữa chứ. Tôi lấy ipod ra nghe nhạc, ra ban công phòng đứng hút thuốc (lúc này bị thằng Long dụ dỗ hút thuốc rồi )
Một hồi sau em tắm xong, bước ra. Tôi xém tí nữa là xịt máu mũi…Nếu là tôi ở chap 1 thì chắc chắn là tôi sẽ xịt máu mũi. Em mặc một chiếc áo thun trắng dài qua đùi, che qua luôn cả quần. Mặc như thế nên chân em vốn đã dài nay lại càng dài. Có cái thằng ngu nào trên đời nó ngọc nữ mà lại còn đi tìm thêm mấy em khác nữa cơ chứ? Đúng là bản tính khó bỏ của mấy thằng công tử.
– ‘Anh đi tắm đi, anh ngâm từ chiều tới giờ rồi’
– ‘Uh để anh tắm’
Tôi lao vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Bước ra thì thấy em đang nghe ipod của tôi.
– ‘Anh hát đó hả, hay thiệt’ em cười nhìn tôi khi thấy tôi bước ra.
– ‘Uh…cũng bình thường thôi. Thôi đi ăn đồ biển đi em…đói qúa rồi’
Tôi với em lang thang dọc bờ biển Vũng Tàu…ăn quá trời đồ hải sản, nào là cua, ghẹ, tôm, mực, ốc …ăn tới no căng cái bụng. Rồi hai anh em lại về phòng…chiều giờ bơi cũng thấm mệt rồi không đi đâu được nữa.
– ‘Gió biển mát quá anh nhỉ…’ em dang tay ra đón nhận gió biển.
– ‘Uhm…mát. Đôi khi gặp khó khăn trong công việc hay stress, anh thường ra đây hóng gió biển…Nó làm anh cảm thấy thoải mái’
– ‘Chắc em cũng phải bắt chước anh’ em cười đùa.
Tôi với em lên phòng, vấn đề lớn bây giờ là chỗ ngủ.
– ‘Em nằm trên giường ngủ đi, để anh ngồi ghế sofa ngủ cũng được’ Tôi đưa ý kiến.
– ‘Thôi…như thế sao được. Phòng này của anh mà. Anh lên đây ngủ đi…mỗi người một bên…không sao đâu’ em ngập ngừng.
– ‘Như vậy có được không đó? Không sợ anh làm gì àh?’ tôi giả vờ doạ em.
– ‘Không sao mà, anh lên đây nằm đi’
Em nói thế thì tôi nghe thôi chứ sao giờ. Mỗi đứa nằm một bên giường, quay mặt đối ngược nhau.
– ‘Anh tắt đèn nha…em buồn ngủ chưa?’
– ‘Rồi a…anh tắt đèn đi’ em nói thế nên tôi với tay tắt công tắc đèn.
Đây là lần đầu nằm chung giường con gái mà lại không phải là người yêu mình…đâm ra tôi cũng hơi khó ngủ…Tôi cứ trằn trọc cựa quậy mãi mà vẫn không ngủ được. Em thì không động tĩnh, tôi đoán chắc là em ngủ rồi…Cũng tội em. Tôi toan quay qua nhìn em thì em cũng vừa quay qua nhìn tôi, hai người bây giờ đối mặt nhau.
– ‘Anh…anh chưa ngủ àh?’ em hỏi tôi…hoá ra em cũng chưa ngủ.
– ‘Uh…giường lạ…anh hơi khó ngủ’ tôi phịa lý do.
– ‘Hay là do em nằm đây nên anh khó ngủ?’
– ‘Không không…đâu có…thôi em ngủ đi’
Bỗng chốc em nhích người em sát lại gần tôi…Bây giờ thì là mắt đối mắt, mũi chạm mũi và…hai đôi môi bắt đầu chạm nhau.
Em nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn…khá là ngọt ngào. Mỗi người con gái có một vị ngọt ở môi rất riêng biệt, không ai giống ai….Đôi môi em rất ngọt, ngọt tựa như một viên kẹo dâu. Em vẫn hôn tôi mãnh liệt, lưỡi của tôi và em hoà quyện vào nhau.
Rồi em leo lên trên người tôi…em cởi áo của tôi ra. Em hôn lên cổ tôi rồi từ từ xuống dần…Em cởi chiếc áo thun của em ra…em không mặc gì bên trong, ngoài trừ bộ đồ lót.
– ‘My…’ tôi kêu tên em.
– ‘Không sao đâu anh…’ em đáp trả tôi rồi tiếp tục.
Một lát sau tôi quay người em qua…tôi hôn lên môi em…tay tôi bắt đầu hoạt động mạnh…lưỡi tôi cũng thế. Hai cơ thể cứ thế quấn lấy nhau cứ như hai người đang yêu nhau…rồi cái chuyện gì đó cũng đến….cái này không kể đâu mắc công lên dĩa
Sau khi xong, em nhẹ nhàng ôm tôi ngủ…Em không nói gì nữa hết, em nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ…tôi khẽ vuốt tóc em rồi cũng đi vào giấc ngủ dài.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc bởi ánh nắng mặt trời rọi vào mặt…Tôi quay qua thì không thấy em đâu cả. Tôi nhìn vào trong phòng tắm cũng không có em…Hay là em đi rồi. Tôi cầm điện thoại lên, 1 SMS.
– ‘Cảm ơn anh vì ngày hôm qua đã ở bên em, đã động viên em…Mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc anh nhé…My’
Tôi mỉm cười…tôi hiểu…Tôi thu xếp hành lý ra về.
Trên đường về, tôi chào tạm biệt Vũng Tàu…chào tạm biệt những cơn gió biển…và chào tạm biệt em…Tạm biệt tất cả, tôi quay trở lại với sự tấp nập của cuộc đời tôi mà không có em, cơn gió biển thoảng qua của tôi.
Tôi và Long, sau một live show nhỏ ở Sài Gòn thì bọn tôi quyết định tự thưởng cho bọn tôi một chuyến đi chơi thư giãn ở Hà Nội. Nói là làm, 2 thằng dự định đi tầm 1 tuần, tối thứ 6 nảy ra ý định là sáng chủ nhật bay luôn. Để lâu thì tiền xài hết nên đã nói là phải làm.
Từ Sài Gòn bay ra Hà Nội thì quá nhanh rồi, ngồi một xíu đã tới nơi. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân đến mảnh đất Hà Nội là con người. Người thủ đô có vẻ chân chất và mộc mạc hơn dân Sài Gòn. Bọn tôi bắt xe từ sân bay Nội Bài để đi vào lòng thủ đô. Hồ Gươm, Hồ Tây, Hồ Thủ Lệ….nét đặc biệt rất riêng mà chỉ có thủ đô Hà Nội của chúng ta mới có. Cảm giác không khí ở Hà Nội khá yên tĩnh, không tấp nập bằng Sài Gòn. Tôi cảm thấy khá vui và phấn chấn khi lần đầu tiên được tham quan Hà Nội. Long thì nó đi cũng nhiều rồi, vì nó có người nhà ở đây, nên cũng không lạ gì mấy.
Bọn tôi đi xe khách tới lòng thủ đô và thuê một khách sạn cũng ngay trung tâm Quận Ba Đình. Sau đó hai thằng hai phòng, quẳng đồ đạc ở đó, đi tìm ngay cái gì để ăn. Tới Hà Nội thì chắc chắn phải thưởng thức món bún chả Hà Nội rồi , thế là 2 thằng tản bộ các con đường, tìm quán bún chả đông khách, chui vào, và tận hưởng hương vị Bún chả Hà Nội.
Bún chả Hà Nội quả thật rất ngon, tôi thích hương vị của nó, một ít bún, ăn kèm với đồ chấm và thêm vào miếng thịt beo béo, cảm giác hoà quyện các hương vị thơm ngon trong miệng, sướng không gì bằng. Tôi quất liền 2 tô cho thật đã. ghiền luôn đó mấy bợn.
Rồi theo kế hoạch, bọn tôi gọi cho 2 người bạn (cũng là ca sĩ khá nổi tiếng ở Hà Nội), rồi hẹn ra trà chanh nhà thờ ngồi hóng gió và thưởng thức trà chanh nhà thờ. Ở Sài Gòn có cà phê bệt nhà thờ, còn Hà Nội thì có trà chanh nhà thờ…đúng là một sự trùng hợp cũng khá thú vị.
Ra đến nhà thờ, đập vào mắt tôi là số lượng người…Đông kinh khủng . Mọi người ngồi kéo dài từ trong nhà thờ ra tới các con đường gần đấy (tôi không nhớ tên), rất nhiều quán trà chanh ở đây nhưng chắc cũng không đủ đáp ứng với lượng người như thế này. Quả thật rất đông, điều này khiến tôi thật ngạc nhiên. Tuy thằng Long và 2 người bạn kia đã nói trước cho tôi nhưng quả thật tôi cũng không lường trước được.
Hai người bạn kia rủ bọn tôi ngồi chung với vài người bạn nữa, cũng cùng nghề. Bọn tôi ngồi đàm đạo, nói chuyện cũng khá vui, tới gần tối khuya. Tôi nhớ không lầm bữa ấy tôi quất liền 4 ly trà chanh…Ngon quá mà…Ở Sài Gòn không có món này…hehe.
Rồi một hồi sau, những người bạn Hà Nội rủ bọn tôi đi ăn mực nướng (thực sự không nhớ rõ tên món, quên rồi, ghi tạm là mực nướng) …cũng hay. Hà Nội có khá nhiều món mà bọn tôi không biết…đã ra đây là phải thưởng thức cho hết, tôi tự nhủ.
Ăn uống no nê phê căng cái bụng nguyên ngày đầu tiên, 2 thằng quyết định đi về ngủ. Ngày đầu là dành cho ăn uống, các ngày sau…từ từ tính.
Nói thêm và bọn tôi lúc này, tôi thì…vậy đó, Long thì hiện giờ đang tạm chia tay Lan (Hai người cãi nhau vì một số chuyện, nhưng rồi sau này cũng bình thường lại, và vẫn tiến triển tốt tới thời điểm hiện nay)…Nhưng bây giờ thì 2 thằng đang available for …. (nghĩ sao thì nghĩ)
Ngày hôm sau, ban ngày bọn tôi đi tham quan các con phố cổ Hà Nội…đi tản bộ mua các món quà lưu niệm đem về cho các “em gái” ở Sài Gòn Sau đó thằng Long dắt tôi đi ăn nem rán đối diện trường Việt Đức (Việt Đức khối em xinh phết đấy nhỉ )…rồi bọn tôi đi lòng vòng Hồ Gươm…Sau đó ra trà chanh vì có hẹn với mấy người bạn hôm qua, cũng ngồi đó tán phét này nọ…
Tới tối, cuộc chơi chính thức bắt đầu.
11h đêm, tôi và thằng Long rã đám. Bọn tôi quyết định tìm hiểu thế giới đêm ở Hà Nội (ở Sài Gòn thì quá quen rồi)…Bọn tôi tìm cho mình một club X ở đường Y, club nhìn cảm giác khá lớn và vì thằng Long nó nói club này nhiều em ngọt lắm…nên bọn tôi quyết định vào.
Club lúc này cũng còn khá sớm, chưa đông lắm, bọn tôi chọn cho mình 1 bàn đứng nhỏ ở góc, tôi không thích đông người. Tôi vào club chủ yếu chỉ để uống và tận hưởng âm nhạc thôi. Club đánh nhạc cũng khá hay, bọn tôi kêu 1 chai XO rémy rồi ngồi uống nhâm nhi từ từ.
Hơn 12h đêm, người vào đông hơn, DJ bắt đầu chơi sung lên…âm nhạc đánh inh ỏi trong đầu tôi…. Đang đứng tận hưởng, tôi chợt thấy có 2 em vừa bước vào club. Ôi trời đất ơi, quá…ngọt… tôi chỉ nói được thế. Hai em ấy diện một cái váy đen dài bó sát người, đôi chân dài miên man cùng đôi guốc cao vời vợi… Khuôn mặt rất xinh, rất đẹp, đúng chất con gái Hà Nội…2 em ấy vừa vào thì tôi thấy 2 em đang đảo mắt, tìm kiếm một cái gì đó. Tôi ké nhỏ tai thằng Long nói.
– ‘Tiên nữ đêm kìa mày’
– ‘Đâu?’ thằng Long nói lại.
– ‘Kia kìa, ngay cổng’ tôi đưa tay chỉ nó.
Nó đảo mắt nhìn, và ngay lập tức bắt được chung tín hiệu với tôi.
– ‘Xinh phết đấy’ nó cười nói
– ‘Tao nghĩ hình như 2 em ấy đang kiếm bàn, mày ra rủ lại đây đi’
– ‘Để tao’ Long ra tay.
Nó rời bàn, đi lại 2 em ấy. Tôi ngồi, nốc thêm một ngụm rượu. Tầm 2 phút sau, tôi đã thấy Long quay lại bàn, và đằng sau lưng là 2 cô tiên nữ đấy.
– ‘Bọn anh chỉ có 2 người thôi, 2 em cứ đứng đây đi’ Long cười nói với 2 em ấy.
– ‘Dạ, cảm ơn tụi anh…Hôm nay đông quá, mà tụi em lại đi trễ, đâm ra hết bàn rồi’ Một em đáp.
– ‘Giới thiệu với tụi em, đây là bạn anh, tên Hải…tụi anh ở Sài Gòn ra đây chơi’ Long chỉ tôi rồi nói.
– ‘Uhm, chào 2 em…rất vui được làm quen với 2 người đẹp’ tôi nháy mắt đưa ghèn…àh nhầm đưa tình với cả hai.
– ‘Hai em tên gì?’ tôi hỏi tiếp.
– ‘Em tên My, còn đây là bạn em, tên Yến’ My nói. My là cô bé hồi nãy cảm ơn tụi tôi. My có nét xinh hơn Yến, tuy có thấp hơn Yến một chút. Hồi nãy đứng xa tôi không để ý mấy, giờ lại gần mới thấy…chuẩn không cần chỉnh. Một thân hình cân đối, được tôn rõ hơn bằng chiếc đầm đen bò sát em đang mặc trên người, khuôn mặt em rất đẹp…đặc biệt là đôi môi…nhìn rất quyến rũ…Nếu là một Lá Xanh-er tôi nghĩ điểm số của em cũng phải 8, 9
– ‘Hai anh lần đầu ra đây àh? Yến hỏi. Yến là cô bạn của My. Yến cao, đôi chân dài thon gọn, nhìn đã con mắt. Cũng là một chiếc đầm đen bó sát, thân hình hoàn hảo. Điểm làm tôi chú ý tới Yến là đôi mắt hút hồn, cứ như có ma lực…điểm số như trên.
– ‘Anh thì lần đầu, bạn anh thì ra đây thường xuyên’ tôi đáp.
– ‘Hai em uống gì, uống chung với tụi anh nhé? 2 thằng uống nhiêu đây cũng không hết’ Long nói.
– ‘Dạ cũng được’ Yến đáp.
– ‘Em, cho anh thêm 2 ly nhé’ Long nói với một em PR.
…….
Vậy là đêm dài đầu tiên ở Hà Nội của tôi và Long đã chính thức bắt đầu…Với hai cô gái xinh đẹp này, đêm nay của chúng tôi chắc chắn, chắc chắn sẽ rất thú vị và ảo diệu.
– ‘Mời’ Long rót rượu cho My và Yến.
– ‘Cảm ơn anh’ Yến cười đáp.
– ‘em mời anh’ một giọng nói ngọt ngào phát ra từ My. Tôi thề là tôi thích giọng gái Bắc lắm…giọng ngọt chết người luôn…
– ‘Uhm…’
Rồi bọn tôi đứng đấy, tận hưởng hương vị ngọt ngào của ly rượu, những giai điệu bay bổng của âm nhạc, …Trên tay có tửu, xung quanh có mỹ nhân, cuộc sống này cũng chỉ có thế thôi.
– ‘Tụi em có hay đi ở đây ko?’ tôi hỏi.
– ‘Dạ cũng không nhiều lắm. Chỉ khi nào nghỉ hoặc cuối tuần tụi em mới đi . Ngày thường còn phải học mà anh’ My cười nói.
– ‘Ra là còn học sinh àh? Thế tụi em học lớp mấy’
– ’12 anh àh’ Yến đáp.
– ‘Trời, cuối cấp đó, không lo mà học thi’
– ‘Haha, học nhiều thì phải giải stress chứ anh’ My cười.
– ‘Ờ thôi, mừng lần đầu mình gặp nhau’ bọn tôi cụng ly.
Cụng ly, uống rượu, nghe nhạc, tán dóc, rồi lại cụng ly, uống rượu,…luẩn quẩn một hồi như thế là đã hết chai XO bọn tôi kêu khi nãy, mà tình hình là vẫn chưa có chiến sĩ nào gục ngã trong cái đêm dài này.
– ‘Hết rượu rồi, kêu thêm đi Long’ tôi nói.
– ‘Em ơi cho chị thêm một chai XO rémy’ Yến chặn ngang
– ‘Ủa sao vậy em?’ Long thắc mắc
– ‘Hì, anh phải để tụi em đãi khách chứ…không thì mất mặt gái Hà Nội tụi em chết’ My cười tươi.
– ‘Đãi trai đẹp từ Sài Gòn mà chỉ nhiêu đây thôi hả em?’ tôi chọt vào
– ‘Chứ anh muốn gì nữa?’ My lè lưỡi cười nhìn tôi, và một đôi mắt nhìn thẳng đầy sự hàm ý…nói trắng ra là một sự khêu gợi…
– ‘Tuỳ thôi, anh đâu biết…chủ đãi sao lại hỏi khách’ tôi ranh ma đưa ra một câu cũng hàm ý không kém.
– ‘Haha, thôi được rồi. Chủ sẽ đãi khách sau khi tàn tiệc nhé, được chưa?’ từng lời nói ngọt ngào đang tuôn ra từ đôi môi nóng bỏng của My, như một con rắn vô hình, uốn lấy trí não tôi vào lúc ấy.
– ‘Này, ở đây còn người đấy nhé…chưa gì mà đã đẩy đưa qua lại thế này rồi’ Long cắt ngang
– ‘E hèm…’ Yến vờ ho vào như để tạo sự chú ý.
– ‘Haha, được rồi…cạn nhé’ rượu được rót đầy ly, và phút chốc đã cạn sạch.
Người tôi lúc này cũng đã thấm rượu, tôi cảm thấy bắt đầu lâng lâng…mà như các bạn cũng hiểu…rượu vào, cơ thể nóng lên, thì nhìn gái sẽ càng thêm tinh xảo…nhìn My và Yến lúc này, quả thực sự là nóng bỏng. Khuôn mặt của cả hai cũng đã hơi ửng đỏ, từng giọt mồ hôi ướt đẫm chảy dọc từ cổ xuống ngực…đôi chân dài mượt từ ghế xuống sàn cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi, ánh đèn sàn nhảy chớp tắt chớp tắt…một không gian mờ ảo…như đang cuốn tôi vào mê hồn trận. Một mê cung không có lối ra.
– ‘Hai anh ra đây lâu không?’ câu hỏi của My phá tan sự tưởng tượng của tôi.
– ‘1 tuần nữa tụi anh về’ Long đáp.
– ‘Thế tụi anh thăm thú được những chỗ nào của Hà Nội rồi?’
– ‘Cũng nhiều em àh.’
– ‘Nhạc xuống rồi, tụi mình đi ăn nhé’ Yến đưa ra quyết định đi ăn vào lúc này.
– ‘Cũng đc’ My nói vào.
– ‘Chủ yêu cầu thì khách phải nghe theo thôi’ Long nháy mắt với Yến, còn tôi, nhìn My cười.
Bốn người bọn tôi rời bar. Ngoắc một chiếc taxi theo yêu cầu của My và đi đến một quán phở khuya.
– ‘Tụi anh ăn gì?’ Yến hỏi
– ‘A cũng không biết, tụi e ăn gì a ăn nấy’ Long gãi đầu cười.
– ‘Uh a cũng thế’ tôi đáp theo.
– ‘Kêu như cũ đi Yến’ My nói
– ‘Ok’
– ‘Anh thấy Hà Nội thế nào?’ My liếc mắt hỏi tôi.
– ‘Uh, đẹp, yên tĩnh, có nhiều cái thú vị như trà chanh, hồ gươm, phố cổ này nọ’ tôi thật thà trả lời.
– ‘Thế còn con gái Hà Nội?’ My lém lỉnh cười hỏi tiếp.
– ‘Cái này anh không biết, anh đã tiếp xúc với ai đâu, mà nói chung…đẹp. Và đặc biệt a thích giọng nói của con gái Hà Nội’
– ‘Thích giọng của em àh?’ My cười lớn.
– ‘Uh, thích tất’
– ‘Trai SG cũng ghê phết đấy nhỉ?’
– ‘Trai là trai, mà ghê là ghê, đâu chừa miền nào em…haha’ Long đáp giùm tôi.
My không nói gì hơn, lẳng lặng gật đầu và cười thầm. Tôi cũng không nói gì nữa. Tôi yên lặng, đón quang cảnh về đêm của thủ đô, một cảm giác khá là dễ chịu. Rượu trong người có vẻ đã giải được một chút, tôi đã bớt chóng mặt, và cũng đã tỉnh táo hơn. Một lát sau Yến quay trở về bàn, rồi phở cũng được bưng ra.
– ‘mời hai anh trai Sài Gòn’ Yến đưa đũa cho từng người bọn tôi và nói.
– ‘Cảm ơn em’ Long đáp.
Rồi bọn tôi không nói gì, ngồi tận hưởng hương vị phở đêm của Hà Nội. Phở Hà Nội tôi ăn không quen, thật tình mà nói là như vậy, tôi không chê dở, nhưng mà hương vị không được đậm đà như phở nấu ở Sài Gòn. Nhưng thôi, tối rồi, hơn nữa lại được hai em gái Hà Nội mời, làm sao từ chối được. Nói thế, tôi làm một hơi.
Một lát sau thì cũng gần hết. Yến và Long trò chuyện đôi chút về âm nhạc và cuộc sống. Có một sự tình cờ được phát hiện, hoá ra Yến là em gái của người bạn ở đây của Long, hay thật, đi lòng vòng một hồi rồi cũng gặp người quen. My nãy giờ im lặng, không nói gì, tôi bỗng thấy sắc mặt My hoá buồn…Rồi bỗng My đứng dậy, đi ra trước cửa quán và nghe điện thoại. Tôi cũng đứng dậy, ra trước cửa làm một điếu thuốc cho thoải mái.
– ‘Anh suy nghĩ kĩ chưa?’ tôi nghe loáng thoáng My nói gì đó, giọng nói thật nhẹ và hơi run run, cảm giác như sắp khóc tới nơi.
– ‘Nếu anh thực sự muốn vậy thì, được thôi, tôi không ép anh nữa’ My cúp máy, bỏ vào túi. Rồi My đứng đó, vòng 2 tay lại, đứng nhìn về một phương trời xa xăm, đôi mắt My khẽ đậm buồn, không còn là đôi mắt khiêu khích tôi khi nãy nữa.
Tôi tiến lại gần My, nhẹ nhàng bắt chuyện.
– ‘Có chuyện gì mà buồn thế em?’
– ‘Cho em điếu thuốc nhé’ My k nhìn tôi, đưa tay ra.
– ‘Em hút thuốc àh?’
– ‘Khi buồn thôi’ Vẫn k nhìn tôi. Tôi đưa 1 điếu thuốc cho My và đưa luôn cái bật lửa.
– ‘Cảm ơn anh’ My đốt thuốc, rít 1 hơi, thả ra một làn khói trắng trong đêm đen mờ ảo.
– ‘Sao bỗng dưng e buồn thế?’ tôi hỏi tiếp câu hỏi cũ.
– ‘…’ My không đáp, lẳng lặng đứng rít vài hơi thuốc, miệng khẽ cười, một nụ cười oán trách, có vẻ là như thế. Tôi cũng không hỏi nữa, đứng nhìn đường phố Hà Nội, rít một hơi, hoà mình cùng làn gió lạnh về đêm.
– ‘Anh có người yêu chưa?’ Sau một hồi im lặng, My lên tiếng.
– ‘Đã từng, bây giờ thì không’
– ‘Anh có yêu người yêu anh không?’
– ‘Anh yêu lắm chứ, anh từng sống chết vì cô ấy’
– ‘Thế tại sao lại là đã từng?’
– ‘Vì một số lý do em àh’ tôi lắc đầu, rít một hơi…tôi ngước lên bầu trời…tôi nhớ tới em…nụ cười của tôi.
– ‘Có vẻ anh yêu cô ấy lắm nhỉ?’
– ‘Uh, rất yêu’
– ‘Tình đầu àh?’
– ‘Không’
– ‘Nếu người yêu anh, đang vui vẻ với anh, bỗng dưng đòi chia tay không lý do, anh nghĩ như thế nào?’
– ‘Anh cũng không biết, có thể có nhiều lý do. Phũ phàng có, uẩn khúc có, nên a không thể đánh giá một ai được’
– ‘Anh ta nói anh ta có người yêu mới, và chán em rồi’ My cười, lắc đầu, không hề có một giọt nước mắt nào rơi, nhưng nụ cười này, có vẻ còn đắng cay hơn là những giọt nước mắt. Tuy cười, nhưng lệ chảy trong tim.
– ‘Người yêu em àh?
– ‘Vâng, mà có lẽ đây là quả báo’ lại nụ cười ấy, lại đôi mắt xa xăm ấy…đã, và đang ám ảnh tôi trong một đêm lạnh ở Hà Nội.
…
Hà Nội – đêm dài cùng gái lạ. (P3-end.)
– ‘Quả báo? Là sao hả em?’ tôi thắc mắc trước câu nói đó của em.
– ‘Trước anh ta, em quen nhiều người lắm. Nhưng chỉ lợi dụng họ vì tiền bạc. Em cho họ tình, họ cho em tiền.’ cô gái Hà Nội ấy khẽ run vì lạnh, xe xe hai lòng bàn tay…có lẽ My đang cần, cần lắm một vòng tay của người yêu mình ngay lúc này.
– ‘Nhưng khi gặp anh ấy, em đã bị anh ấy thay đổi hoàn toàn. Em thực lòng yêu anh ấy…Nhưng nào ngờ, anh ấy chia tay em…ngay vào hôm nay…Sinh nhật của em…Đúng thật là quả báo’ My nuốt nước miếng, như đang nuốt những lời nói đắng cay ấy vào lòng…Rồi trên khoé mắt của em, những giọt lệ bắt đầu rơi.
– ‘Anh…cũng chỉ mới gặp em, không biết khuyên em thế nào. Nhưng cố lên em àh, anh nghĩ mọi chuyện đều có lý do cả thôi’
– ‘Em cảm ơn anh’ My khẽ gật đầu, cười khi nước mắt vẫn rơi.
– ‘Anh thì sao? Anh yêu cô ấy nhiều không?’
– ‘Bằng tất cả, bằng mạng sống của mình. Anh đã từng dùng mạng sống của mình để cứu cô ấy…’ Tôi lặng người đi, hướng về một nơi xa xăm…bỗng tôi muốn khóc, nước mắt muốn trào ra…tôi muốn hét to rằng tôi nhớ em đến như thế nào…
Trời Hà Nội thật lạnh về đêm…Khi những dòng người dần thưa, vẫn còn những con người đang sống về đêm. Họ không phải là những con người hư hỏng, những đứa con ngỗ nghịch, những mầm mống của xã hội…Có chăng, họ chỉ là những con người đang đi lạc bước, với những tâm tư trầm uất ở trong mình…Những điều mà khi họ nói ra, sẽ có rất ít người tin họ…Rất ít ai có thể hiểu được họ.
– ‘Hai người yêu nhau thế cơ mà, không được ở bên nhau, tiếc nhỉ’ My quay qua nhìn tôi, nở một nụ cười đồng cảm.
Tuy chỉ mới gặp em chưa đầy vài tiếng đồng hồ…Nhưng ở em, tôi có thể thấy được một sự đồng cảm giống với tôi…Tuy nỗi đau của tôi và em khác nhau, tuy câu chuyện của tôi và em có những kết thúc không giống nhau…Thì bọn tôi vẫn có một điểm chung, đó là nỗi đau quá lớn khi không thể ở bên cạnh người mình yêu…trong những lúc cô đơn nhất.
– ‘Uhm. Thôi vào trong đi em, cũng hơi lạnh’ tôi cười đáp lại em, rồi quay lưng bước vào trong…em cũng đi vào theo sau đó.
Long và Yến vẫn đang trò chuyện với nhau…Về chủ đề gì thì tôi không biết, vì nãy giờ tôi không có ở đây. Chỉ biết là hai người họ vẫn đang nói chuyện khá vui vẻ. Có lẽ ở đây, chỉ có tôi và em là đang mang tâm trạng buồn thôi.
– ‘Ăn no rồi, giờ cũng khuya rồi, đi về nhỉ. Àh mà nhà hai em ở đâu?’ Long hỏi tất cả.
– ‘Uhm thôi, hôm nay bọn em không muốn về. Hai anh ở đâu? Ở khách sạn hay sao? Qua nhậu tiếp nhé’ My nhìn thẳng mặt Long và đáp…Đối với người bình thường, có thể sẽ nghĩ ngay rằng “cô gái này quả thật chẳng ra gì”…Tôi cũng có thể nghĩ như vậy, nhưng tôi hiểu rằng…My đang rất buồn và cô đơn, và em muốn dùng bia rượu để tạm quên đi nỗi buồn đó. Uh thì con trai có thể uống bia rượu mỗi khi buồn, vậy tại sao con gái lại không được chứ? Tôi lắc đầu, không có lý do gì để từ chối cả.
– ‘Cũng được, thế đi thôi’ tôi đáp lại em.
Rồi bốn người bọn tôi, ngồi taxi và tiến thẳng tới khách sạn bọn tôi đang ở, không quên mua một ít bia và mồi. Tất cả kéo qua phòng của thằng Long để nhậu.
Những chai bia đầu tiên được khui…Lúc này thì thực sự ai cũng thấm mệt. Nhưng bọn tôi vẫn cố, vì những người bạn tri kỉ thoáng qua như này…có thể cả đời cũng không gặp lại được.
– ‘Dzô, mừng ngày đầu gặp mặt nhau’ My cầm một chai bia, cười như chưa có chuyện gì xảy ra, và bắt đầu buổi tiệc. Tôi hiểu nụ cười đó của em, chả vui gì đâu. Miệng cười nhưng trong lòng đang khóc đó thôi.
– ‘Dzô.’ 3 bọn tôi đáp lại theo.
Những cuộc nói chuyện rơm rả được diễn ra theo sau đó… Không khí thì cũng tạm gọi là vui. Những chai bia được khui liên tục…Tần suất ngày càng cao hơn. Cho đến lúc không còn bia để khui nữa, cũng là lúc Long và Yến đã gục thẳng cẳng ở sàn nhà.
Không hiểu sao, tôi lại không say…thế mới lạ. Bình thường thì chỉ cần 4 chai là tôi đã mơ mơ màng màng. Nhưng không, hôm nay tôi rất tỉnh…tỉnh như chưa bao giờ được tỉnh thế này. Nếu ai nói tôi say bây giờ, tôi sẵn sàng chỉ thẳng mặt nó và bảo “Tao thế này mà mày bảo tao say àh?’ ngay.
Tôi quay qua nhìn My, My cũng đã thấm mệt thì phải. Em đã nằm gục từ lúc nào luôn rồi. Thật tội nghiệp. Mặc dù mới gặp em, nhưng tôi cứ có cảm giác rất thân thuộc và dễ chịu khi nói chuyện với em…một người con gái từng trải. Em có một nét đẹp tuyệt vời của người con gái Hà Nội, một giọng nói ngọt ngào, và một thân hình quyến rũ. Cũng quá dễ hiểu khi có bao nhiêu anh chàng sẵn sàng bỏ tiền ra để quen em như thế . Người đời họ thường có những đánh giá không tốt về những người con gái như em…Nhưng liệu có ai biết được, những người con gái này, họ cũng biết yêu, họ cũng có trái tim chứ…Có chăng chỉ là, họ có những bước ngã trong tình yêu và cuộc sống nó khác với người thường mà thôi.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, bỏ về phòng của mình. Tôi không khoá cửa, mà chỉ khép hờ. Tôi đi ra ngoài ban công phòng khách sạn, rút một điếu thuốc. Tôi có thói quen hút thuốc mỗi khi buồn. Nó khiến tôi có thể giữ được mình, có thể ngăn được những giọt nước mắt đang chực chờ tuôn ra. Vì tôi là con trai, mà con trai thì không được quyền khóc…không được quyền yếu đuối, vì như thế sẽ không thể làm chỗ dựa vững chắc cho người mình yêu được. Tôi vừa cười, vừa nghĩ về câu nói của em…Người con gái mà tôi đã, từng, rất, yêu!
– ‘Buồn đúng không anh?’ Bỗng một giọng nói đánh thức tôi…hoá ra là em. Tôi cứ nghĩ rằng em đã say và ngủ rồi…
– ‘Em chưa ngủ sao?’ tôi hỏi em trong khi em bước tới…đứng tựa vào lan can, kế bên tôi.
– ‘Em hơi mệt, nằm nghỉ tí thôi. Giờ đỡ rồi. Em không buồn ngủ’ My lại khẽ gật đầu…rồi em lại đưa mắt nhìn xa xăm. Ở em, điểm đặc biệt nhất không đâu ngoài đôi mắt…đôi mắt em sâu thẳm, có thể hút mọi thứ trong tầm nhìn của em vào sâu trong đôi mắt em…
– ‘Anh không buồn mấy, chuyện qua lâu rồi. Còn em, muốn khóc thì cứ khóc đi…không cần phải cố đâu’ tôi hiểu em đang muốn gì… Tôi không lạ gì những người con gái như em…Luôn cố tỏ ra mình mạnh mẽ, để che đậy bản chất yếu đuối mà thôi.
TẶNG QUÀ GỬI LỜI CẢM ƠN
hotboyhathanh – 15326 XU – Cấp 10 [ được Cảm Ơn lần ] Thời Gian: Thứ 6, 16/11/2012, 9:44:05 | Bài Thứ 209
‘Anh ấy… em nhớ anh ấy’ và như được sự cho phép…những giọt lệ trên đôi mắt em tuôn ra như mưa…em khóc nức nở. Tôi chẳng nhớ được đây là lần thứ mấy tôi thấy con gái khóc nữa…
– ‘Anh ấy thật tàn nhẫn…Tại sao em đã thay đổi để yêu anh ấy…mà giờ lại thế này cơ chứ…?’ My vừa nói, em vừa khóc. Em khóc như chưa từng được khóc…Nó khiến tôi chạnh lòng, khoé mắt tôi cũng cay cay…
– ‘Thôi, khóc cho hết đi, rồi cố lên em nhé. Đời còn dài mà’ tôi khẽ đưa vòng tay, kéo em sát vào lòng tôi. Đêm nay, tôi tình nguyện làm bờ vai cho em khóc vậy.
Em vẫn cứ khóc, không còn là một cô gái ăn chơi tôi gặp ở quán bar khi nãy nữa… Bây giờ chỉ còn lại đây là một My yếu đuối, một cô gái mà tôi nghĩ rằng tôi không có cơ hội gặp lại lần nữa. Chỉ đơn giản rằng trên đường đời tấp nập…sẽ có những con người đi lướt qua nhau, để lại cho nhau một ấn tượng đẹp…rồi lại đi những con đường riêng của nhau…Không bao giờ gặp lại.
Tôi cứ ôm em, làm một bờ vai miễn phí đêm nay cho em khóc. Em cứ việc khóc cho hết nỗi đau đi…Và hãy cho tôi làm bờ vai của em đêm nay…Vì đã lâu lắm rồi, tôi mới có lại cảm giác này… Cái cảm giác che chắn cho một người con gái, lắng nghe một người con gái khóc…Tôi nhớ cái cảm giác này của ngày ấy lắm…
Em khóc ngày một nhiều, tôi nghĩ em cần được yên tĩnh… Tôi nhẹ nhàng dìu em vào trong phòng, đặt em ngồi xuống giường, rồi tôi nói.
– ‘Em ngồi nghỉ đi, đừng khóc nhiều nữa…mất sức đấy. Anh đi lấy khăn ướt cho em lau mặt’
Em không đáp, tôi quay lưng vào toilet, lấy một cái khăn mặt, xả nước lạnh rồi vắt khô, bước ra bên ngoài. Em đang ngồi tựa lưng vào thành giường, hai tay em ôm vào nhau, và mặt em cúi thẳng xuống. Tôi nhẹ nhàng bước tới, đưa khăn lên mặt em, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên khuôn mặt em vẫn đang rơi….
Bỗng em quàng hai tay qua sau cổ của tôi, rồi em đè lên người của tôi. Đôi môi của em trong giây lát chạm vào đôi môi của tôi…rồi ngay lập tức hoà quyện vào nhau . Những chiếc lưỡi vội vàng tìm đến nhau, uốn vào nhau, trao cho nhau những kích thích mãnh liệt. Như đã quá quen để biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra, tôi cũng không chối bỏ nó. Tôi đưa tay, lướt khắp cơ thể em, qua chiếc váy đen quyến rũ, tôi vẫn có thể cảm nhận được từng đường cong hoàn mỹ của em. Những nụ hôn nóng bỏng vẫn đang trao đến nhau khi những đôi bàn tay vẫn đang làm việc riêng của nó. Những chiếc nút áo sơ mi của tôi dần được đôi tay mềm mại của em mở ra, và đôi tay của tôi cũng làm điều tương tự khi nhẹ nhàng kéo khoá và cởi bỏ chiếc váy đen kia…Để lộ ra từ từ là một cơ thể đẹp tuyệt vời.
– ‘Anh, mình yêu nhau…đêm nay nhé’ em rời đôi môi của tôi…em trao cho tôi một câu nói mở.
Khi tôi nhẹ nhàng cười và gật đầu…cũng là lúc em bắt đầu hôn xuống cổ của tôi…Rồi em từ từ lướt xuống ngực, xuống bụng của tôi. Tôi như chìm vào trong sự đam mê của ái tình, tôi liền lật ngược em nằm xuống…Tới phiên tôi ra tay . Tôi đáp trả em một cách mãnh liệt, cơ thể em có một mùi hương thơm nước hoa rất quyến rũ… Và tôi đang đi khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể em để đi theo mùi nước hoa đó. Chỉ một vài phút sau đó, hai cơ thể đã không còn gì che chắn…Và chúng tôi lao vào nhau như hai con thú của ái tình…cuốn lấy nhau suốt cả đêm hôm đó.
Tôi ôm em ngủ thiếp đi khi cả hai đã thấm mệt…Tôi không còn nhớ gì được chuyện đêm hôm đó. Cho đến khi ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua ban công, đánh thức tôi dậy…Xung quanh không thấy ai, em không còn ở đây. Có lẽ em đã bỏ đi rồi, cũng đúng, chỉ yêu nhau một đêm mà thôi. Tôi cười… vội đưa tay kiếm chiếc điện thoại. Có một số lạ gọi nhỡ, và một tin nhắn.
– ‘Anh àh… Số điện thoại của em đấy. Cảm ơn anh mọi thứ, vì đã lắng nghe em, và đã ở bên cạnh em đêm hôm qua. Em hiểu rồi, tình yêu thì có thể sẽ có những lúc lạc bước, nhưng quan trọng là sau đó mình có đi lại theo đúng con đường hay không. Em sẽ làm lại kể từ đây. Nếu anh muốn đi đâu chơi ở Hà Nội, cứ gọi cho em nhé.’
Tôi mỉm cười… Cảm ơn em đã cho tôi một đêm yêu thật đẹp…Hẹn gặp lại em.!