Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 48
Một hồi sau, nhanh như cắt, tôi và anh Đông đã đuổi kịp đồng đội của anh khi họ đang mai phục ở gần ngôi nhà kia… Nơi mà đồng đội anh Đông cho hay rằng chiếc xe wave màu xanh vừa rẽ từ nhà thằng Tâm điên đã tiến thẳng tới đây.
Xung quanh chỗ bọn tôi hiện giờ, là một con đường khá lớn nhưng không nằm ngay mặt đường…mà nằm sâu ở phía bên trong. Đây là một khu đất lớn, cỏ mọc rậm xung quanh…và có vài ngôi nhà đang trong quá trình xây dựng ở đây. Thực là một địa điểm quá tuyệt vời để thực hiện một vụ bắt cóc.
Tôi gọi điện thoại cho thằng Long ngay sau đó.
– ‘Alo Long àh, tới đây ngay. Khu đất phía sau sân banh Q.12’
– ‘Ok bọn tao tới ngay’
– ‘Này, chỉ mày và anh Thắng vào đây thôi. Những anh em còn lại, mày cho một số bao bọc ở phía đầu đường đoạn đi vào. Số còn lại, mày cho đi vòng ra phía đằng sau đường còn lại, chặn ở đó. Hiểu ý tao chứ?’
– ‘Tao biết rồi. Tao đi ngay đây’ nó cúp máy.
Anh Đông cũng vừa gọi thêm đồng đội để mai phục thêm nữa ở vòng ngoài. Bố trận này có vẻ khá kín, bọn tôi đã chặn kín ở 2 đầu đường lớn, nên sẽ rất khó để có thể chạy thoát.
Tôi tiếp tục dõi cặp mắt theo dõi căn nhà hoang, nơi có khói bốc ra kia. Đây đúng là căn nhà khả nghi nhất, vì chả lẽ nhà hoang không có ai ở mà lại có khói bốc ra được. Bọn bắt cóc này cũng thật là ngu . Có lẽ một phần bọn nó tự tin rằng chỗ này sẽ không ai biết. Nhưng tiếc rằng bọn nó đã lầm. Hiện giờ bọn tôi chỉ cách căn nhà hoang đó một cánh đồng cỏ lớn và 1 con đường cắt ngang nhỏ…Khoảng cách không quá xa với bọn nó.
– ‘Bây giờ mình phải làm sao hả anh Đông?’ tôi hỏi ý kiến anh.
– ‘Đợi đồng đội anh tới thêm một vài người, chúng ta sẽ hành động. Anh sẽ cho một số, bọc ra phía bên phải và đi ra đằng sau của căn nhà đó. Chúng ta và một số khác sẽ từ từ tiến thẳng tới trực diện.’ anh Đông vừa nói vừa móc ra một khẩu súng, lên đạn sẵn sàng. Các đồng đội của anh cũng thế. Phong cách nghiệp vụ của các anh khiến tôi có phần sợ hãi… vì tôi tay không, chả có gì để thủ thân. Tôi liền cúi xuống đất, liếc một vòng, và quơ ngay một cục đá bự gần đó cầm trong tay…Ít nhất có cái để trở tay.
Một hồi sau, thằng Long và anh Thắng tới. Tôi bí mật bảo hai người đó tiến sát tới đằng sau chỗ bọn tôi, một cách im lặng.
– ‘Sao rồi, đã cho anh em chặn đầu như tao nói chưa?’ tôi hỏi nó.
– ‘Rồi, đừng lo. Tình hình thế nào?’ nó vội vàng hỏi…chắc nó đang nóng lòng lắm rồi.
– ‘Sắp rồi…đừng vội’
– ‘Căn nhà đằng kia àh?’ anh Thắng không nói gì, đá mắt theo hướng căn nhà kia rồi hỏi tôi. Quả thật là người từng trải, anh có thể dễ dàng đoán ra ngay được là bọn tôi đang theo dõi căn nhà nào.
– ‘Dạ đúng rồi anh’ tôi trả lời.
– ‘Sao, các đồng chí đã bao vây các tuyến đường ra vào rồi đúng không…Được, tốt…Mọi người đợi lệnh của tôi’ rồi bọn tôi bị chuyển hướng tập trung sang anh Đông khi nghe anh nói chuyện với đồng đội của anh.
– ‘Sao hả anh…Bọn mình tới được chưa?’ tôi cũng nóng lòng thay cho thằng Long.
– ‘Được rồi. Bây giờ, anh, em, thằng Long, và 2 đồng đội của anh sẽ bí mật từ từ tiến thẳng theo hướng trực diện. Ông Thắng, và 6 đồng đội còn lại của tôi, sẽ rẽ theo hướng bên phải, áp sát theo phía đằng sau của ngôi nhà. Nhưng tuyệt đối không được hành động vội, phải nghe lệnh của tôi. Tất cả rõ chứ?’ anh Đông hỏi tất cả.
– ‘Rõ rồi’ mọi người trả lời.
– ‘Được, vậy đi. Bắt đầu’
Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang : [ Tự Truyện ] Ngã Rẽ Cuộc Đời Tuổi 16 (40) – Truyện Teen Đang Sáng Tác – Truyện Tình Cảm Tuổi Teen – Diễn Đàn Kênh Truyện – Đọc Truyện | Chia Sẻ Truyện http://kenh***********/forum/44-1322-40#ixzz2XDS5nA7t
Nhanh như cắt, anh Thắng cùng 6 đồng đội khác của anh Đông âm thầm rẽ hướng bên phải của cánh đồng và băng thẳng qua phía bên kia để luồn ra đằng sau của ngôi nhà. Tôi, thằng Long và anh Đông cùng 2 đồng đội khác của anh nhẹ nhàng bước từng bước một, luồn theo từng ngọn cỏ của cánh đồng và băng thẳng tới hướng trực diện của ngôi nhà. Bây giờ, bọn tôi chỉ còn cách ngôi nhà kia một con đường nhỏ nằm ngang phía trước mặt nữa mà thôi.
Trên tay anh Đông hiện giờ là một khẩu súng lục, tay tôi là một cục đá, còn thằng Long đang cầm một cây mã khá dài. Có lẽ tôi là thằng có khả năng dễ ngủm nhất ở đây… khi chỉ có cục đá để phòng thân. Thôi mà kệ, chắc không sao, tôi nuốt nước bọt rồi tự an ủi mình như thế.
Anh Đông ngoắc tay, ra hiệu cho bọn tôi tiếp tục tiến lên, nhưng là rẽ theo hướng bên trái ngôi nhà kia, núp vào căn nhà kế bên. Bọn tôi ngay lập tức bám đuôi anh Đông, và đã nấp gọn an toàn vào phía căn nhà kế bên. Tôi khẽ thoáng đảo mắt nhìn qua, đó là một căn nhà tồi tàn, chỉ toàn là gạch đá, phía khung sườn thì chưa có gì, chắc vẫn đang xây. Có một ánh lửa lớn phía bên trong ngôi nhà, tôi không kịp nhìn xem có bao nhiêu người trong đó, nhưng bọn tôi nghe có tiếng nói chuyện.
– ‘Đm nó chứ, chừng nào nó mới ra đây?’
– ‘Tao không biết, nó bảo sẽ ra đây thanh toán tiền sớm, nhưng mãi không thấy. Con mẹ nó chứ, quỵt với tao là tao cho chết hết’
– ‘Mà con nhỏ đó sao rồi?’
– ‘Ngất rồi thì phải, mà con nhỏ đó lì phết. Nhưng mà tướng tá nhìn ngon vãi’
Ở phía kế bên nhà, thằng Long nghe thấy thế, thì máu nóng hừng hực lên.
– ‘Cái con mẹ nó chứ’ nó toan xông qua bên kia…nhưng may mà tôi giữ lại kịp
– ‘Long, đừng manh động’
– ‘Mẹ nó’ thằng Long nép vào lại, nhưng miệng vẫn lầm bầm chửi. Nghĩ lại thì nếu tôi là nó, chắc tôi cũng sẽ như thế mà thôi.
Anh Đông vẫn chưa cho phép xông vào, anh đang chờ liên lạc của phía nhóm anh Thắng ở đằng sau. 2 phút sau, đồng đội anh Đông gọi cho anh.
– ‘Sao, không có gì ở phía sau àh. Được rồi, bây giờ anh em nghe lệnh tôi, đếm tới 3 thì mọi người lập tức úp vào từ 2 phía, rõ chứ. 1…2…. 3’
Ngay tức khắc, bọn tôi ùa vào trong như một cơn bão táp cuồng phong…5 người ở phía trước và 7 người ở phía sau đã chặn kín hai cửa.
– ‘Cảnh sát đây, tất cả đứng im’ anh Đông chỉ súng vào trong, hét to.
Trong nhà hiện giờ, có tổng cộng 5 thằng đang ngồi xung quanh đống lửa, và ngay khi nghe tiếng của anh Đông, bọn nó liền trở tay.
– ‘Chết mẹ rồi, cảnh sát…Chạy đi’ một thằng trong đám bọn nó đá ngay tàn tro lửa vào phía bọn tôi khi bọn tôi áp sát vào trong…Rồi nhanh như cắt, bọn nó nhảy ra phía cửa sổ bên hông, chạy ra ngoài đường lớn. Anh Đông đã sơ suất không để ý rằng còn đường này để chạy thoát.
– ‘Hải, Thắng, Long, 3 người ở lại đây tìm Lan. Bọn tôi sẽ đuổi theo tụi nó’ anh Đông hét lớn, rồi cùng đồng đội rượt theo đám đó.
– ‘Rải ra tìm Lan mau’ tôi vội vàng ra lệnh.
Ba bọn tôi lục soát từng ngóc ngách trong căn nhà, sau đó bọn tôi lên lầu, tìm tiếp các căn phòng trên đó…Và vâng các bạn àh, bọn tôi đã tìm thấy Lan. Và rất may rằng Lan vẫn còn nguyên vẹn, tuy Lan đang bị trói cả người lại bằng sợi dây thừng, và miệng thì đang bị dán bằng băng keo.
Long thấy Lan thì bao nhiêu nỗi lo lắng như biến mất…Chạy ngay tới, cởi trói cho Lan…Rồi Long vội ôm Lan vào lòng, trong khi Lan oà khóc nức nở.
– ‘Ơn trời, em không sao…Anh lo quá’ thật là một cảnh tưởng lãng mạn sau bao nhiêu chuyện xảy ra.
– ‘Anh Long…em cứ tưởng không được gặp anh nữa’ Lan oà khóc…đây là lần thứ hai tôi thấy Lan khóc. Tội nghiệp, có vẻ như cô tiểu thư vừa phải trải qua một cơn ác mộng đúng nghĩa trong cuộc đời.
– ‘Bọn nó có làm gì em không?’ Long đưa mắt nhìn Lan, rồi hỏi.
– ‘Không…nhưng em đau quá. Nó trói chặt em từ chiều tới giờ’ tay chân của Lan bây giờ hằn rõ những vết trói của những sợi dây thừng.
– ‘Bọn chó đó’ Long quay qua chửi. Rồi Long nhờ tôi và anh Thắng trông chừng Lan giùm nó…Ngay lập tức nó bỏ đi ra khỏi căn nhà.
– ‘Anh…anh đi đâu vậy?’ Lan hốt hoảng gọi vọng lại.
Long không trả lời câu hỏi của Lan…một tay cầm cây mã tấu, chạy hùng hục ra khỏi ngôi nhà. Tôi và anh Thắng vội vàng đưa Lan xuống nhà, rồi dẫn Lan ra khỏi khu vực an toàn. Sau đó, tôi và anh Thắng chở Lan ra phía ngoài đường lớn, nơi mà thằng Hoàng cùng đàn em của nó đang đứng đó chờ lệnh. Lan đã tuyệt đối an toàn vào lúc này, đó là điều hết sức đáng mừng.
– ‘Bây giờ, em cứ ở đây. Em yên tâm, sẽ không có gì xảy ra nữa hết’ tôi nhìn Lan động viên.
– ‘Anh và anh Thắng sẽ đi vào trong xem Long như thế nào’ tôi nói tiếp.
Nói xong, tôi và anh Thắng lấy thêm một cây hàng rồi chạy vù vào phía bên trong. Tôi không biết rằng bọn kia cùng đám anh Đông hiện giờ đang ở đâu nữa. Thực sự bây giờ, trời rất tối…và xung quanh đây thì như là một mê cung. Chỉ một chút bất cẩn cũng có thể bị đánh úp từ đằng sau vào bất cứ lúc nào.
– ‘Hải, bây giờ anh cầm tài, em ngồi đằng sau, chú ý nhìn hai bên, rõ chưa?’ anh Thắng nói.
– ‘Dạ được anh’
Rồi anh Thắng cầm tài, chở tôi đi sâu vào nữa trong các đường bên trong. Có rất, rất nhiều đường nhỏ ở đây…Tôi vẫn không thấy động tĩnh gì từ phía anh Đông, và nguy hiểm hơn nữa là không thấy thằng Long đâu. Tôi liền gọi điện thoại cho anh Đông hỏi thăm tình hình
– ‘Anh Đông àh, đám kia sao rồi anh?’
– ‘Bọn anh đã bắt được 4 đứa. Tuy nhiên thằng Tâm điên đã chạy thoát. Bọn anh vẫn đang đi truy tìm. Bọn em đã tìm được Lan chưa?’
– ‘Bọn em đã tìm được và đưa Lan ra đường lớn, an toàn rồi.’
– ‘Thế được rồi’
Anh Đông cúp máy…tôi nói lại cho anh Thắng nghe. Và bây giờ bọn tôi chắc rằng, thằng Long đang đi tìm thằng Tâm điên…có lẽ để trả thù cho Lan. Tôi và anh Thắng đi qua vài con đường nhỏ nữa, thì tôi chợt nghe thấy tiếng “cạch” phát ra ở một con đường vừa đi qua, ngay lập tức, tôi bảo anh Thắng vòng đầu xe lại, chạy vào con đường đó.
Và cảnh tượng trước mắt thật…cũng không có gì kinh khủng . Bọn tôi đã thấy Long, và nó đang ngồi cạnh một thằng đang bò lê lết dưới đường…Có lẽ không ai khác đó là thằng Tâm điên. Nhưng hình như Long đã không làm gì quá tay, tôi thấy thế, vì nhìn sơ qua thằng kia, tôi không thấy có máu hay vết chém nào trên người cả.
– ‘Mày…vừa làm gì thế?’ tôi lo lắng nhìn nó hỏi.
– ‘Không gì, tao chỉ hỏi những thứ cần thiết. Bây giờ đi thôi, qua nhà thằng Minh’
– ‘Vậy là…?’ tôi nhìn nó, rồi cười một cái…Cười vì nó đã biết suy nghĩ, không làm gì dại dột.
– ‘Đúng, lại là thằng chó đó’ thằng Long gật đầu.
Ngay lập tức, tôi, thằng Long và anh Thắng chạy ra phía ngoài đường lớn. Tôi gọi điện cho anh Đông, báo cho anh vị trí thằng Tâm điên, đồng đội của anh đã tới đó và bắt trọn ổ bọn nó. Sau đó, bọn tôi và anh Đông cùng mọi người tiến thẳng tới nhà thằng Minh…nhân vật chủ mưu sau mọi chuyện. Mọi việc sắp được kết thúc rồi
Cứ tưởng rằng, tới đây, mọi thứ đã kết thúc theo chiều hướng tốt đẹp…Nhưng quả thật ông trời luôn thích trêu ngươi chúng tôi…Khi mà lúc bọn tôi tới nhà của thằng Minh…thì một cảnh tượng thật kinh khủng đập ngay trước mắt…thằng Minh và ba của nó đang dằng co với ba của Lan. Trên tay ba của Lan là một con dao. Và khi bọn tôi vừa ập vào trước cửa thì ba của Lan đã hất tay ra và vung dao đâm một nhát chí tử vào người ba của thằng Minh…Mọi người đều ngỡ ngàng, và không một ai phản ứng kịp.
Lan gục xuống, khóc như một đứa trẻ khi thấy cảnh tượng đó. Ba của Lan rơi dao, nhìn thấy con gái của mình…Ông khóc, những giọt nước mắt của một người ba, những giọt nước mắt lo lắng cho con gái của mình…Những giọt nước mắt của sự hối lỗi khi đã một phần chính ông đã khiến cuộc đời của con gái mình trở nên như thế…Nhưng tất cả, tất cả đã quá muộn.
Anh Đông và đồng đội lập tức áp giải ba của Lan cũng như thằng Minh về đồn. Xe cứu thương cũng tới ngay sau đó, chở ba của thằng Minh đi. Để lại đây là bọn tôi, những thằng nhóc cô nhóc choai choai chỉ mới bước những bước chập chững vào đời…và một nỗi đau, một nỗi thất thoát quá lớn.
Một thời gian sau.
Ba của thằng Minh may mắn sống sót sau đêm hôm đó. Ba của Lan nhận án tù 3 năm vì một phần Ba của thằng Minh đã viết giấy bãi nại cho ông. Riêng thằng Minh, sau khi chịu mọi lỗi lầm của mình gây ra, đã được đưa vào trại cải tạo, làm lại cuộc đời.
Và sau những giông tố đầu tiên trong cuộc đời…Cuối cùng thì những ngày nắng cũng đã tới.
Hết Phần 2.
Tôi xin phép được đặt dấu kết thúc phần 2 ở đây. Phần 2 được coi như là phần mở đầu, kể từ lúc tôi bắt đầu gặp Linh cho tới khi bọn tôi yêu nhau…Cũng như những sóng gió đầu tiên trong mối quan hệ của chúng tôi. Phần 3, sẽ đi sâu hơn vào câu chuyện tình yêu của chúng tôi. Cảm ơn các bạn.