Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 44
Chap 14
Đôi tay mềm mại của em…nụ cười toả nắng của em…bản chất ngây thơ đến hiền dịu của em…em là người mà có lẽ tôi nghĩ sẽ không bao giờ có người thứ hai như thế, hay chí ít là đối với tôi.
Linh vẫn đang bám hờ tay tôi, hơi ấm từ đôi tay em, tôi cảm nhận rất rõ. Bàn tay nhỏ bé, trắng xinh, tuy đang gần đây, nhưng để có được nó, tôi đã đánh đổi rất nhiều, rất nhiều thứ…tưởng chừng như là tất cả. Nếu như Phương Anh là thiên thần sa ngã do tôi vực dậy, thì có lẽ em là thiên thần sẽ vực vậy tôi…có lẽ là như vậy.
– ‘Này bàn tay bé nhỏ xinh xinh kia ơi’ tôi lấy 1 ngón tay gãi nhẹ tay em rồi nói.
– ‘Ơ …dạ’ em bất giác nhìn tôi, rồi khẽ rụt tay lại đỏ mặt.
– ‘Em ăn gì mà…tay em mát thế’ tôi cười
– ‘Ơ…em đâu biết đâu…Mẹ cho em ăn gì em ăn nấy…hihi’ nụ cười toả nắng lại xuất hiện.
– ‘Àh kìa em, phim có cảnh hay kìa’
Lợi dụng lúc em vừa quay qua, tôi khẽ vòng tay còn lại qua sau đầu em rồi gãi nhẹ lỗ tai em một cái, sau đó tôi hét lên “hù” vào tai em…em giật bắn người, bàn tay đang để hờ trên tay kia của tôi ngay phút chốc nắm chặt lấy tay tôi.
– ‘Haha, mát quá’ tôi cười
– ‘Anh…chọc em hoàiiiiii’ Linh kéo dài, mặt xịu xuống, mắt rưng rưng.
– ‘Ơ…thế mà khóc àh?’
– ‘Em sợ mà…’ rưng rưng thôi chứ chưa khóc.
– ‘Thôi thôi không hù nữa nhé…coi phim tiếp kìa…không 2 đứa bên kia nó lại chọc ngoáy’ tôi vừa nói vừa nháy mắt qua Long và Lan khi thấy Lan vừa nhìn bọn tôi.
– ‘Này này nói xấu gì đấy?’ đấy, Lan đâu có chừa cho tôi giây phút nào.
– ‘Thôi không gì, coi phim đi cô tiểu thư ạh’ tôi nói.
Rồi bọn tôi cứ ngồi coi phim trong không khí vui vẻ như thế, đến hết bộ phim thì tầm xế trưa. Theo như kế hoạch Long nói hôm qua, thì bây giờ sẽ đi ăn và về nhà Linh học.
– ‘Bây giờ cô tiểu thư bé nhỏ này đãi bọn tôi ăn cái gì đây ấy nhỉ?’ tôi chống nạch nhìn Lan hỏi khéo.
– ‘Trọng trách to lớn này xin nhường lại cho người có công hôm qua – Long’ Lan đưa 2 tay chỉ vào Long.
– ‘Ơ ờ…đi ăn bún bò giò heo nhé’ Long gãi đầu
– ‘Chuẩn’ món tủ của tôi…tôi gật đầu ngay
– ‘Dạ cũng được’ Linh cười cười gật gật cái đầu.
– ‘Ok…đi nào tài xế’ Lan cười nhìn Long rồi gật đầu…tài xế, haha, Long đã thành tài xế của Lan từ khi nào rồi
Long chở Lan và tôi theo sau, chở Linh. Long dẫn đường tới một quán bún bò giò heo trong một đường nhỏ ở CMT8…Ăn cũng không tệ, theo tôi cảm nhận là vậy.
– ‘Hôm nay cô nương đãi, các thần dân ăn thoải mái’ Lan trịnh trọng thông báo.
– ‘Này, ai là thần dân của em.’ Tôi lườm nhìn, chọc thôi chứ không có ý gì đâu.
– ‘Ngươi chứ ai’ Lan chỉ thẳng mặt.
– ‘Ờ được, nghỉ dạy học…hoho’ tôi cười đểu
– ‘Ơ…hay cho kẻ thần dân này’
– ‘Thôi thôi được rồi 2 thần tiên…xuống cho tui nhờ’ Linh kéo tay tôi với Lan ngồi xuống, vừa kéo vừa cười.
– ‘Mày với Lan cứ như lửa với nước thế?’ đấy, anh em bao lâu mà giờ thấy gái rồi phản cả tôi.
– ‘Thù nãy trong rạp phim anh chưa trả nhé Bột…trả sau…tí thì biết…hoho’ tôi ngồi xuống cười đắc thắng.
Tôi thấy Linh bụm miệng cười sau câu nói của tôi…Có lẽ Linh cảm thấy nó mắc cười, hay sao sao đó…tôi không biết. Mà cần gì lý do…100 lần gặp Linh thì phải 99 lần tôi thấy Linh cười rồi…dẫu chỉ có 1 lần không mong muốn mà thôi…
Bọn tôi pha trò một hồi thì 4 tô bún bò giò heo thơm phưng phức được bày ra trước mặt….tuyệt hảo. Món tủ của tôi mà, tôi bay vào chén khí thế.
– ‘Anh Hải ăn từ từ, nghẹn giờ’ Linh quay qua cười nói.
– ‘Ơ, anh ăn từ từ mà, tại món ruột…thèm…hehe’ tôi gãi đầu cười chống chế.
– ‘Ăn như heo thì lại còn’ Long xỉa vào.
– ‘Ơ mày phản anh em hả con’
– ‘Ờ đâu có…thôi ăn đi’ nó cười nhìn Lan. Có gái bỏ bạn, thù này phải trả nốt.
Một hồi sau thì cái bàn đồ ăn thành bãi chiến trường…bọn tôi dẹp trong nháy mắt…Lan đứng dậy tính tiền…rồi khi vừa bước ra cổng, thấy ngay quán bánh flan lề đường gần đó…mắt Lan sáng lên.
– ‘Ế ế Sữa, bánh flan kìa’ Lan giật giật tay Linh.
– ‘Àh uh…thế ăn đi’ Linh cười đáp
– ‘Ồh, hoá ra tiểu thư đây thích ăn bánh flan’ tôi gật đầu nham hiểm.
– ‘Thì sao, kệ em… xí…đi thôi’ Lan kéo tay Linh còn tôi và Long đi theo sau, vừa đi vừa cười.
– Bánh flan ngon quá’ Lan quất 1 lúc hết 4 cái…kinh khủng
– ‘Ăn nhiều dữ vậy em…không sợ béo àh’ Long thắc mắc hỏi
– ‘Ý kiến gì…món em thích nhất đấy’
– ‘Bột mà ăn bánh flan thì 20 cái cũng ăn được đấy anh àh’ Lan tủm tỉm cười
– ‘Ối giồi, heo chính hiệu đây rồi chứ còn gì nữa’
– ‘Này, nói xấu ai đấy?’
– ‘Nói xấu ai thì ai tự biết chứ lại còn hỏi…hoho’ tôi nham hiểm.
– ‘Hai đứa khoái cãi lộn quá ha’ Long bay vào.
– ‘Ai bảo tiểu thư đây chọc tao trước’
– ‘Anh nhaaaaaaaaaaaa….xử ảnh coi Sữa’
– ‘Ơ thôi…không được đâu’ Linh lắc lắc đầu, đỏ mặt.
– ‘Ái chà, hiểu rồi nha’ Lan cười khó hiểu
– ‘Xử gì…Cô bé này hiền như bột, làm gì được anh chứ…haha’ tôi quay qua xoa đầu Linh một cách vô thức. Linh không nói gì, chỉ cười và đỏ mặt.
Rồi màn ăn uống trôi qua trong vui vẻ và đầy sự khốc liệt đến ngộp thở…Cũng tới lúc phải dành thời gian cho …học hành. Và đích đến…nhà của “Cô bé hay cười’.