Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 43
Chap 13
Lan chọn cho bọn tôi một bộ phim ma khá kinh điển, nhìn banner thấy có vẻ cũng hay. Nãy giờ tôi thấy Linh có vẻ hơi sợ sợ và im lặng…Àh thôi, hiểu rồi, phim ma . Chắc cô bé này sợ xem phim ma đây mà.
Lan tiểu thư hôm nay đã bình thường trở lại. Có cảm giác như sự việc tối hôm qua chưa bao giờ xảy ra. Lan là một cô bé có sức chịu đựng phi thường, như tôi nghĩ trong tình cảnh tối hôm qua, đáng lẽ ra một cô bé như Lan phải bật khóc…nhưng không, Lan vẫn đứng đó, đối mặt với sự thật . Sẽ khá là khó cho Long nếu như quen một người con gái mạnh mẽ như thế này đây. Nhưng tôi nghĩ Long làm được, vì dù gì nó cũng nhiều kinh nghiệm “tình trường” hơn tôi.
Bọn tôi đứng mua ít nước và 2 hộp bắp rang rồi đi vào rạp chiếu phim. Ghế của bọn tôi là ở giữa rạp, vị trí xem phim khá chuẩn xác, bây giờ là tới phần…chỗ ngồi.
– ‘Ngồi sao đây mấy đứa?’ Long hỏi
– ‘Anh ngồi với anh Hải, em ngồi với Sữa chứ sao…chứ muốn gì? Hả? hả?’ Lan chặn ngay vào, mặt vờ như hung dữ.
– ‘Ơ thì cứ thế mà làm’ Long phải xuống nước ngay. Tôi với Linh đứng đó nhìn nhau rồi cùng cười.
Nói thế thôi chứ một hồi chỗ ngồi đã được điều chỉnh linh động theo thứ tự Tôi – Linh – Lan – Long. Tất cả là do tài dàn xếp của Linh. Linh rất nhanh ý và thông minh, có lẽ Linh cũng đang có suy nghĩ giống tôi, tạo điều kiện cho Long và Lan.
– ‘Anh Hải ăn đi’ Linh cười nhìn tôi, giơ ra hộp bắp rang trước mặt, nghiêng nghiêng cái đầu trông rất đáng yêu.
– ‘Uh uh, e ăn đi, chừng nào vào phim anh ăn. Hehe, đưa a cầm cho’ tôi giật lấy hộp bắp rồi cầm giùm Linh.
– ‘Lỡng mợn ghê bay’ Long ngồi tuốt ngoài kia mà cũng nhiều chuyện chêm vào.
– ‘Cầm giùm coi, ở đó mà nhiều chuyện’ Lan đặt hộp bắp một cái rụp lên trên người của Long. Mặt Long đơ ra vài giây rồi như hiểu chuyện cười cười ôm lấy hộp bắp. Không khí khá vui vẻ.
Bọn tôi ngồi cười nói chuyện một hồi, vì vẫn chưa chính thức vào phim. Một lát sau phim bắt đầu chiếu, những cái miệng đang nhiều chuyện bỗng dưng im bặt, không khí chuyển sang im lặng trong phút chốc… bao trùm lên rạp chiếu phim, làm tăng thêm độ rùng rợn sắp đến.
– ‘Sợ không nhóc?’ tôi quay qua hỏi.
– ‘Không, em không sợ’ Linh quay qua cười rồi quay qua lại màn hình phim.
– ‘Á…’ đúng lúc có cảnh ma trong phim, Linh hét toáng lên làm cả rạp quay lại nhìn.
– ‘Ối giời, không sợ là thế này đấy àh…’ tôi nhìn Linh cười, thấy rõ mặt Linh đỏ lên vì ngại và…sợ.
– ‘Ơ…tại em bị hù…bất ngờ mà’ vẫn cái bộ mặt nhõng nhẽo ấy…yêu quá đi mất.
– ‘Thôi sợ thì nói sợ, ai làm gì đâu mà…hehe…Này, cho mượn tay này, nắm cho đỡ sợ’ tôi đùa vậy thôi, cốt yếu là làm cho Linh bình tĩnh lại.
Nhưng không ngờ, bàn tay Linh hơi chạm hờ vào tay tôi. Có cảm giác một luồng điện giật bắn người tôi khi hai bàn tay vừa chạm vào nhau. Mát quá…tay của Linh thật nhỏ và mịn. Dù chỉ là chạm hờ, nhưng tôi cũng có thể cảm giác rất rõ ràng đôi bàn tay của Linh. Nếu tôi nắm chặt tay tôi lại, tôi dám cá bàn tay Linh có thể nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Ước gì tôi có thể bảo vệ đôi tay này mãi…. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào người của Linh, dù chỉ là qua đôi bàn tay…nhưng nó đã truyền cho tôi một cảm giác rất khó tả.
Những cảnh ma quái hồi hộp xuất hiện với tần số ngày một tăng, đôi khi Linh xiết chặt lòng bàn tay tôi, khẽ nhắm mắt lại…tôi thấy rõ được rằng Linh đang run. Nếu là một người con gái bình thường, tôi sẽ dễ dàng hiểu ra ngay cô bé đang ngồi cạnh tôi đang có cảm tình với tôi. Nhưng đây là Linh, và ngồi cạnh Linh, trí não tôi đang dần bị mụ mị. Tôi không thể suy nghĩ xâu xa hơn vào lúc đó, vì đơn thuần trí não tôi lúc đó đang mách bảo tôi rằng, Linh đang sợ, chỉ đơn giản là thế. Sợ, và cần một người ngồi cạnh, một bàn tay để nắm chặt giúp Linh đỡ sợ…Và ngoài tôi ra, không còn ai ngồi cạnh cả. Đó là lý do duy nhất xuất hiện trong đầu tôi vào lúc này.
Bên kia là Long và Lan. Hai người này đang rất bình tĩnh và chăm chú theo dõi bộ phim. Không có một hành động gì gây chú ý. Rất thản nhiên, đó là những gì tôi có thể nói. Về Long thì tôi không bàn tới, nhưng còn Lan. Bộ phim này theo tôi là nó có phần khá ghê, có thể hù được cả những người gan dạ, ấy vậy mà Lan vẫn bình thản ngồi coi mà không hề mảy may giật mình hay sợ hãi. Tôi tự hỏi trên đời, liệu cái gì có thể khiến cô bé này sợ hãi nữa hay không?
Chắc các bạn khó hình dung về Lan lắm, vì con gái thời nay, nếu nói về tiểu thư con nhà giàu thì hình tượng cơ bản nhất xuất hiện trong đầu sẽ là : xinh – đẹp – chân dài – đồ hiệu – chảnh – các cuộc tình chớp nhoáng.Tôi cũng từng nghĩ như thế, cho đến khi gặp cô bé này. Nếu nói là 1 trong 100 thì cũng không sai. Lan xinh, đẹp, chân dài, nóng bỏng thật đấy, nhưng khi tiếp xúc với cô bé này tôi cảm giác được một sự ấm áp, mãnh liệt và thẳng thắn. Khác hẳn những gì tôi có thể nghĩ. Duy chỉ có cái hành động đôi khi hơi trẻ con là vẫn đúng, và Linh với Lan đều giống nhau về cái này. Âu cũng có lẽ do cả hai còn ở độ tuổi “ngưỡng cửa cuộc đời” này.
– ‘Sữa, Sữa, bảo này nhóc’ tôi ghé tai Linh nói nhỏ.
– Dạ…sao vậy anh?’ Linh lắp bắp trả lời, vẫn còn run vì cảnh vừa nãy.
– ‘Đau…đau tay anh…nắm chặt thế’ tôi cười và nói nhỏ với Linh, ngụ ý chỉ là đùa cho Linh bớt căng thẳng.
– ‘Ơ, em xin lỗi’ Linh ngại ngùng rút tay ra…và tôi chộp lại.
– ‘Đang cho mượn mà, chưa hết phim, sao lại trả. Nắm nhè nhẹ thôi, kẻo một hồi hết phim, lúc đó tay anh bị gì là em chịu trách nhiệm…cả đời đó’
– ‘Thế thôi, em không dám đâu, em sợ’ Linh lắc lắc đầu.
– ‘Haha, đùa thôi…này’ tôi chìa tay ra.
– ‘Em sợ, lỡ tay anh bị gì, em biết làm gì mà bù’
– ‘Em nhìn anh thế này mà dễ bị gì sao?’ tôi vờ đưa 2 tay lên, tỏ ý là mình khoẻ. Nháy nháy mắt với Linh, ý bảo Linh tập trung. Linh thấy tôi như thế thì phì cười ngay.
– ‘Hihi, nhìn anh mắc cười quá’
– ‘Sao lại có đười ươi trong rạp phim thế này?’ Lan đang xem đâu bỗng quay qua nhìn tôi và phán 1 câu cứng họng.
– ‘Nó đười ươi đó giờ mà em’ Long nhiều chuyện lại hùa vào.
– ‘Haha, thôi bỏ tay xuống đi anh. Bột chọc nữa bây giờ’ Linh cười kéo tay tôi xuống.
– ‘Ờ ờ…Nhớ nha Bột…thù này không trả anh không là anh’ mắt tôi nhìn Lan trao thư quyết đấu….
– ‘Thôi mà anh…Bột này’ thấy ghê chưa…tôi có người theo phe.
– ‘Ơ hay, Sữa hôm nay dám bỏ Bột theo zai nghen’
– ‘Không có, thôi coi phim đi kìa’ bộ phim đã đưa không khí trở lại như lúc ban đầu.
Tôi cười, không hiểu tại sao . Có lẽ tôi yêu cái cảm giác này, cái không khí lúc này. Yên bình, êm đềm, không quá nhanh, không quá chậm, cứ trôi từ từ như thế…Và tôi được sống cùng những niềm vui, những nụ cười hồn nhiên của em…nó làm cho tôi cảm thấy thanh thản và bình yên. Nếu như ngày nào cũng được như thế này, có lẽ tôi không cần yêu nữa. Tôi chỉ cần sống như thế, vui vẻ như thế, thế là đủ. Yêu hay không, không quan trọng nữa.
Tại sao cứ phải lao tâm khổ trí, vùi đầu vào những thứ xa hoa, để tìm cái gọi là hạnh phúc, là bình yên trên đời này. Trong khi nó có thể hiện hữu ngay bên cạnh bạn, những thứ cơ bản và đơn sơ nhất, những nụ cười, những niềm vui, những khoảnh khắc vui vẻ mà cho dù có bỏ ra mọi thứ…cũng chưa chắc đã đạt được.
Khoảnh khắc này trong tôi…sẽ luôn ngự trị và tồn tại trong tôi…không bao giờ phai mờ đi. Và kể cả em…