Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 41
Chap 11
– ‘Không ngờ chuyện nhà Lan lại phức tạp đến thế’ tôi nói với Linh trên đường chở Linh về.
– ‘Dạ, Bột tội lắm, phải chịu đựng mỗi ngày.’ Linh giọng buồn bã nói.
– ‘Mà Bột nói với em là Bột không khóc, Bột phải cứng rắn lên, Bột không muốn yếu đuối vào lúc này’ Linh nói tiếp.
– ‘Uhm, tội nghiệp Lan thật…Hi vọng là Lan sẽ gặp may mắn đến với Lan’ tôi an ủi.
– ‘Còn em, cô bé hay cười này, nhà em bắt em gả cho ai chưa?’ thấy không khí hơi buồn, tôi liền chuyển qua chọc Linh.
– ‘Ơ…dạ…làm gì có….’ Mặt Linh ngay lập tức đỏ ửng lại sau câu nói của tôi…giọng nói ngập ngừng…đáng yêu cực
– ‘Không có thiệt không…xạo quá, xinh vậy mà’
– ‘Em nói thiệt mà…em chưa có gả cho ai hết’ thành thật trả lời chưa =))
– ‘Vậy thôi chắc anh có cơ hội haaaa’ tôi kéo dài giọng chọc Linh.
– ‘Anh …kì quá’ Linh nhéo một cái vào hông tôi, nhưng không đau gì cả, cảm giác lần đầu tiên cô bé chạm vào người tôi…nhột như giật điện.
– ‘Haha…không chọc nữa’ tôi cười.
Rồi Linh im lặng suốt quãng đường còn lại…một sự im lặng…không đáng sợ. Vì tôi cảm thấy Linh đang cười, mỉm cười, tuy Linh ngồi ở đằng sau nhưng tôi có thể cảm nhận được khá rõ ràng. Tôi cũng nói thế thôi, tôi nghĩ tôi không nên chiếm đoạt nụ cười này của Linh…vì sẽ có lúc tôi làm đôi môi này bật khóc…tôi tự nhủ mình như thế.
Nhưng sau này, tôi mới biết rằng, tình yêu là thứ ma lực vô hình, mà không một ai có thể chạy thoát.
Tôi chở Linh về nhà an toàn, Linh chào tạm biệt tôi, tôi đứng nhìn Linh vào nhà rồi chạy xe về.
Sóng gió đã tới rồi…tôi cảm nhận. Long đã chính thức bước vào trò chơi của tình yêu…Lan đã chính thức bộc lộ sự phản kháng mạnh mẽ của mình…còn tôi, và em…rồi khi nào sẽ tới. Chuyện gì đến sẽ đến, thôi thì nếu không thay đổi được, tôi hi vọng nó sẽ đến một cách nhẹ nhàng, để tôi có thể đối đầu với nó…tôi ngửa mặt ra cho từng cơn gió đánh ấp đến, tập quen dần với cảm giác sắp sửa ập đến…
Tôi về nhà, leo lên phòng, đi tắm cho thoải mái. Tắm xong, tôi thấy điện thoại có tin nhắn.
– ‘Anh này, ngủ ngon nha. Hihi. Mấy lần anh chúc em mà em ngủ quên không trả lời. Hôm nay chúc anh trước rồi đi ngủ nè. Hihi’ Linh nhắn. Cô bé này đúng thật là con nít, quá con nít luôn. Cũng đáng yêu…àh không, đáng yêu muốn chết luôn chứ cũng gì
– ‘Cảm ơn anh Hải chuyện hôm nay nha’ là của Lan.
Tôi nhắn tin trả lời lại.
– ‘Uh chúc em ngủ ngon, cô bé hay cười’ cho Linh.
– ‘Trời, anh có làm gì đâu mà cảm ơn. Em cảm ơn Long mới phải’ cho Lan.
– ‘Hì, em cảm ơn anh Long rồi, em đang nhắn tin với anh Long nè. Nhưng cũng phải cảm ơn anh, vì anh tìm cách giải nguy cho em kịp thời’
– ‘Anh tìm cách gì?’
– ‘Thì anh Long nói với em, chuyện hôm nay lúc anh Long lên đó đều là cách của anh cả’
– ‘Ơ, làm gì có…anh chỉ kêu thằng Long đi chung thôi…còn anh có bảo nó gì đâu…tự một mình Long đấy’
– ‘Ơ,thế thật àh……’ Lan im lặng một lúc.
– ‘Mà này, tại sao ban đầu, giữa anh và Long, em không nhờ Long giúp mà lại nhờ anh’
– ‘Hix…thôi…em không nói ra đâu…nói ra anh cười em mất =))’
– ‘Ơ thì cứ nói đi, chuyện cũng tạm giải quyết xong rồi còn gì’
– ‘Anh ép em nói đó nha….’
– ‘Uh thì nói đi’
– ‘Tại…tại anh to con hơn anh Long…em nghĩ thằng Minh sẽ sợ anh hơn =))’ làng nước ơi…ra đây là lý do mà cô tiểu thư nhà họ Trần (Lan họ Trần) nhờ tôi đấy sao ….thất vọng tràn trề luôn
– ‘hờ hờ……cái lý do này…không đỡ nổi luôn’
– ‘Haha…em bảo mà. Tại anh bắt em nói ra’ mà thôi, dù gì giúp cho Lan vui vẻ lại cũng ổn. Lan giàu nghị lực thật.
– ‘Thế hoá ra, em tính toán mọi thứ…từ đầu hết luôn àh’
– ‘…Cho là như thế :-“ ‘
– ‘Em ranh ma thật đấy…thế mà cứ tưởng em có cảm tình với anh :-< ‘ tôi nói thế cốt để chọc Lan thôi chứ không có ý gì hết.
– ‘Thôi đi ông tướng, có cảm tình với Sữa rồi mà còn đòi luôn cả Bột này àh…ông tham quá đấy =)) ‘ Lan chốt một câu giết người.
– ‘Ơ…ở đâu ra…em vu oan cho người lương thiện nhé’
– ‘Xời, em nhìn là biết…em hơi bị lanh đấy nhé…không qua mắt được em đâu’
– ‘Xì, k có…’ nói thế chứ tôi cũng không biết nói gì nữa.
– ‘Àh mà anh Hải nè, ngày mai chắc không học thêm được rồi anh ạh’ Lan chuyển đề tài.
– ‘Ủa, vẫn học tiếp àh…vẫn phải đóng kịch tiếp àh =)) ‘
– ‘kịch gì anh….vụ học thêm là thiệt mà…dạo này em yếu toán thiệt chứ bộ…nhờ anh dạy…không dạy thì thôi…hứ, không cần’
– ‘đùa ) nhưng mà mai em bảo không học được mà. Do chuyện hôm nay àh?’
– ‘Dạ…để em cố gắng, tìm cách xem sao.’
– ‘Cố lên nhé, anh tin em vượt qua được. Anh thấy em có nghị lực lắm’
– ‘Hì, cảm ơn anh. Àh thôi, em đi ngủ nhé. Em mệt rồi’
– ‘Uh thôi, g9 em. Em ngủ đi cho khoẻ. Đừng nghĩ ngợi nhiều’
– ‘Cảm ơn anh. G9 anh too’
Lan cũng vui vẻ trở lại, tôi cũng tạm yên tâm một phần. Yên tâm giùm thằng bạn tôi, chứ tôi không phải loại bắt cá này nọ đâu, các bạn đừng vội trách.
Tầm 5 phút sau, ngồi suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại nhắn cho Lan một tin.
– ‘Lan, Long là một người tốt. Sẽ giúp được em nhiều đấy’
– ‘Em hiểu mà. Em biết chứ.’ Lan trả lời lại. Hoá ra là chưa ngủ.
Nhưng mà thôi, tôi không làm phiền giấc ngủ của Lan nữa. Linh thì cũng đã đi ngủ rồi. Tôi yên tâm cất điện thoại qua một bên, mở một bản nhạc nhẹ nhàng….
If our love was a fairy tale
I would charge in and rescue you
On a yacht baby we would sail
To an island where we’d say I do
And if we had babies they would look like you
It’d be so beautiful if that came true
You don’t even know how very special you are
You leave me breathless
You’re everything good in my life
You leave me breathless
I still can’t believe that you’re mine
You just walked out of one of my dreams
So beautiful you’re leaving me
Breathless
Shanyeward – Breathless ….đưa tôi chìm vào giấc ngủ, chờ đợi ngày mai lại tới…