Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 38
Chap 8
– ‘Hậu đậu đâu mà hậu đậu, lần đầu a quên đồ như thế đó ‘ tôi trả lời cho Linh.
– ‘Vậy thôi thầy không dám qua dạy học nữa’ cái này thì cho Lan.
Tôi đợi 5 phút sau thì thấy Lan trả lời. Linh thì vẫn chưa. Nhìn lên đồng hồ thấy cũng 10h hơn, chắc giờ này Linh đã đi ngủ rồi. Cô bé này ngoan gớm. Thôi thì để Linh ngủ, mai còn đi học. Tôi không làm phiền Linh nữa. Nhắn tin cho Lan cũng được.
– ‘Haha, em đùa đấy. Thầy giáo gì mà dễ giận vậy’ Lan trả lời.
– ‘Tại thầy có cô học trò ngoan quá, suốt ngày chọc thầy thôi :-w’
– ‘Người ta chọc cho vui. Anh không thích thì thôi. Hứ’
– ‘Ôi dào, chọc người ta lại còn giận ngược lại nữa cơ chứ. Kệ. Đi ngủ’
– ‘Thầy giáo gì giận hoài :-< ‘
– ‘Haha…thôi anh đùa, mệt quá. Gọi thầy giáo hoài nghe già quá. Anh về nhà rồi, gọi anh được rồi chứ thầy giáo hoài ) ‘
– ‘Uh haha. Mà anh ngủ trễ thế?’
– ‘Trời, mới 10h hơn. Anh đâu có đi học. Cái này phải nói em mới đúng chứ, mai đi học mà sao chưa ngủ’
– ‘Em mới gặp chuyện bực mình k ngủ được’ tôi có thể lờ mờ đoán ra chuyện chắc có liên quan tới cái cậu tên Minh kia.
– ‘Chuyện gì mà có thể khiến tiểu thư Bột đây bực mình thế ) ‘
– ‘Thôi, cũng không có gì đâu anh. Thôi em ngủ mai đi học nha. BB anh. G9 anh’
– ‘Uh thôi ngủ đi. G9 em’
Sau khi nhắn cho Lan một hồi thì Lan cũng đi ngủ. Tôi nhắn một tin cho Linh chúc Linh ngủ ngon rồi tôi cũng tranh thủ làm một giấc luôn.
Rồi thứ 6, thứ 7 trôi qua trong yên bình. Tôi không chủ động nhắn tin cho Linh và Lan vì nghĩ cũng không có gì để nhắn. Thích thì nói thẳng là chưa tới, chỉ là thấy vui và nói chuyện cũng được, coi như tôi có thêm vài người bạn. Nhưng tôi vẫn tôn trọng sự tự do của Linh và Lan nên tôi không làm phiền lắm. Đôi khi bọn tôi có trò chuyện fb, điện thoại vài 3 câu rồi ai làm việc người nấy. Tối thì tôi thường hay nhắn tin chúc Linh và Lan ngủ ngon. Đơn giản thế thôi.
Chiều thứ 7, Long có hẹn tôi đi café một mình, và cũng ở chỗ cũ bọn tôi hay đi café.
– ‘Sao rồi mày, cưa em Lan tới đâu rồi?’ tôi chọc nó.
– ‘Đã tới đâu đâu. Chưa có tấn công. Dù gì cũng mới quen mà’
– ‘Long hôm nay tự nhiên bình chân như vại vậy ta. Nhớ mày tấn công gái dữ lắm mà’
– Tuỳ loại chứ mày, đằng này người ta đường đường là tiểu thư con nhà có học, đàng hoàng. Vội thì chỉ có chết’ chà, cũng kinh nghiệm phết.
– ‘Mà tao nghĩ hơi khó cho mày đấy’ tôi buột miệng nói.
– ‘Tại sao?’
– ‘Mày có kẻ thù chứ sao, haha’
– ‘Tao không hiểu?’
– ‘Nhớ cái thằng hôm bữa lúc mày với tao lên đón Linh và Lan, nó chặn đường nói chuyện với Lan không?’
– ‘Cũng nhớ mang máng, mà sao?’
– Hôm bữa tối thứ 5, chở Linh về xong, tao sực nhớ là tao quên điện thoại ở nhà Lan. Tao chạy qua nhà Lan tính lấy cái điện thoại, gần tới nhà thì tao thấy Lan đứng trước cửa nói chuyện với thằng đó’
– ‘Trời, có chuyện đó sao?’ Mặt Long bỗng nghiêm trọng hẳn.
– ‘Tao nghe loáng thoáng được, là nhà thằng đó với Lan có đính ước gì đó’
– ‘Thôi vậy là thua rồi’ Long lắc đầu ngao ngán.
– ‘Nhưng mà tao có tin vui cho mày’ tôi cười nham hiểm.
– ‘Tin gì?’ nó lộ rõ vẻ tò mò.
– ‘Tao nghĩ Lan không thích thằng đó’
– ‘Sao mày biết?’
– ‘Mày không nhớ cái thái độ của Lan lúc nói chuyện với thằng đó ở trường àh. Rồi hôm bữa tao thấy Lan đứng nói chuyện với thằng đó, tao nghe được Lan không thích thằng đó’
– ‘Thật không mày?’
– ‘Tao xạo mày làm gì’
– ‘Thế chắc vẫn còn cơ hội nhỉ…hehe’
– ‘Tao nói ra liệu cho mày tìm đường. Mà đừng hó hé gì cho Lan biết tao nói mày nghe chuyện này. Tại tao chỉ vô tình nghe được thôi’
– ‘Biết mà, làm sao bán đứng mày được.’
– ‘Uh, cố đi con. Haha’
– ‘Còn mày thì sao? Tao thấy hình như mày kết Linh đúng ko?’ bỗng dưng nó hỏi.
– ‘Ờh thì…’ bỗng dưng bị hỏi như thế, tôi đơ ra chả biết nói gì.
– ‘Làm gì thích được, tao chưa tìm lại cảm giác’ tôi đáp tiếp.
– ‘Cảm giác gì? Mày ơi, dân nghệ sĩ như tao với mày thì đa tình lắm, phải chấp nhận đi. Hơn nữa tao biết mày đâu phải là cái loại lăng nhăng, bắt cá hai tay hay gì đâu. Với cả, chuyện mày với P.Anh bây giờ cũng qua lâu rồi, cũng không hoàn toàn lỗi ở mày. Mày đã làm hết sức có thể của mày rồi. Mày đâu thể như thế này mãi được’ nó đả thông tư tưởng cho tôi.
– ‘Nhưng mà…tao vẫn thấy không được’
– ‘Do mày tự ép mày như thế thôi. Mày cứ như thế thì P.Anh cũng chả lấy gì mà vui đâu. Hãy cứ để P.Anh trong quá khứ như thế, và hãy để đó làm một kỉ niệm đẹp. Mày cũng cần phải yêu tiếp chứ. Cứ thế này làm sao được. Yêu thì cứ yêu thôi, mày đâu làm gì có lỗi’
– ‘Uh thì thôi, để tính sau. Nói chuyện khác đi’ tôi đá qua chuyện khác.
Công nhận là những gì Long nói hoàn toàn có lý. Tôi bị nó thuyết phục một ít vì những lý lẽ mà nó vừa đề ra. Tôi có nên mở cửa trái tim một lần nữa không… Liệu tôi có làm cho người yêu kế tiếp của tôi đau khổ như tôi làm trước đây không…Tôi sợ lắm, tôi sợ cái cảm giác đó. Sợ cái cảm giác phải kết thúc một tình yêu đẹp, sợ cái cảm giác nhìn con gái khóc, sợ phải yêu thêm. Nhưng nếu tôi không yêu nữa thì liệu điều đó có hoàn toàn đúng? Tôi có nên mở lòng ra để tìm một tình yêu mới. Thực sự lúc này tôi vẫn chưa hoàn toàn quyết định được. Tôi vẫn khá dè chừng và giữ chừng mực với các cô gái khác.
Riêng Linh, đúng là Linh có làm cho tôi cảm thấy một chút gì đó. Nó cũng giống như cái cảm giác lần đầu tôi gặp P.Anh. Một chút hồi hộp, một chút tò mò, một chút thú vị. Có một cái gì đó ở Linh hấp dẫn tôi. Đó có phải là sự ngây thơ hồn nhiên của Linh, khuôn mặt luôn luôn nở nụ cười vui ấy của Linh, tâm hồn trong sáng của Linh, nét đẹp dịu dàng của Linh…có thể là tất cả những gì thuộc về Linh. Nhưng tôi và Linh chỉ mới quen nhau không lâu, và nếu tôi tấn công trái tim Linh, giả sử là được đi, giả sử tôi và Linh quen nhau đi, thì tôi sợ sẽ có một ngày tôi làm cho khuôn mặt rạng ngời luôn cười ấy của Linh sẽ phải bật khóc vì tôi. Tôi sợ lắm.
Do những gì Long vừa nói làm tác động tới suy nghĩ của tôi, nên tôi cũng không có hứng thú mấy café trò chuyện nữa. Tôi nói nó tôi về nhà sớm, tôi cảm thấy mệt.
Về nhà thì cũng 8h chiều, mà hôm nay là thứ 7, chắc là Linh ở nhà. Mai là tôi tiếp tục được gặp Linh và cả Lan. Tôi nghĩ sẽ đợi thêm một thời gian nữa, để tôi có thể chắc chắn biết được mình muốn gì, lúc đó tôi mới chính thức quyết định.
– ‘Em đang làm gì đó?’ Suy nghĩ một hồi thì tôi nhắn cho Linh.
– ‘Hihi chào anh, em đang qua nhà Bột nè’
– ‘Ủa 2 đứa đi chơi àh?’
– ‘Dạ. Bột rủ em ra ngoài với Bột. Đi gặp một người bạn’
– ‘Đi gặp trai àh, hehe’ tôi chọc.
– ‘Dạ, thì con trai, mà Bột không thích mấy, nên rủ em đi cùng’ nói tới đây là tôi biết đi gặp ai.
– ‘Không thích thì sao lại đi gặp làm gì?’ tôi hỏi dò thêm.
– ‘Bị bắt buộc đi anh àh’ tôi nghĩ tới đây thì không nên hỏi thêm nữa.
– ‘Uh vậy thôi, em đi đi’
– ‘Dạ, hihi, chào anh nha.’
Ngưng cuộc trò chuyện với Linh lại. Tôi mở một bài nhạc ballad nhẹ nhàng và nằm nghe. Tôi suy nghĩ về chuyện của Lan, sao lại rắc rối thế nhỉ? Không thích thì cứ nói là không thích thôi, thời đại này làm gì còn cái chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Chắc chuyện này còn có nguyên do nào đó sâu xa hơn. Tôi nghĩ là ở ba của Lan, nhìn ông ấy toát lên một cái gì đó rất nguy hiểm và khó đoán.
Bỗng chuông điện thoại của tôi vang lên, là Lan gọi. Tôi bất ngờ nghe máy.
– ‘Alo’
– ‘Anh Hải, em muốn nhờ anh một việc’ tôi nghe giọng Lan khá gấp rút.
Việc Lan nhờ tôi thực sự là gì đây? Hồi sau sẽ rõ…