Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 37
Chap 7
– ‘Mà bây giờ mấy em cần anh giúp phần nào?’ tôi ngơ ngác hỏi sau khi không biết bắt đầu từ đâu
– ‘Trời, thầy dởm…haha’ Lan nhìn tôi cười
– ‘Hihi’ Linh cũng bụm miệng lại cười khẽ.
– ‘Nghỉ luôn đi mày’ thằng Long kiếm cớ trả thù…
– ‘Ơ thì tại không biết bắt đầu từ đâu…thế thôi, nghỉ’
– ‘Chết, thầy Hải giận rồi kìa…Bột xin lỗi thầy đi’ Linh cười nhìn tôi rồi nói với Lan.
– ‘Thôi thôi em xin lỗii thầy giáo dởmmmm ạh’ Lan lại cười phá lên.
– ‘Nghỉ dạy thiệt àh’
– ‘Thôi chọc nó hoài nó giận luôn đó em…Em học tới đâu rồi không hiểu gì nói nó đi nó chỉ cho’ Long bỗng cứu nguy.
– ‘Thôi đùa, thầy chỉ tụi em phần này nghen’ Lan cầm sách lên chỉ tôi mà miệng cứ tủm tỉm cười. Kế bên thì Linh cũng vậy. Chưa gì ngày đầu đã bị quê
Rồi Lan đưa cho tôi một đống bài tập mà Lan không hiểu…Nói chung thì không quá khó với tôi. Tôi ngồi chỉ Lan và Linh các bước để giải những bài tập dạng này, và một số mẹo nhỏ của tôi để có thể làm nhanh hơn. Lan hiểu khá nhanh, cứ như là đã biết trước. Linh cũng thế, tuy nhiên đôi chỗ còn phải loay hoay.
– ‘Anh Hải, chỗ này làm thế nào?’ Linh kéo kéo tôi lại hỏi
– ‘Anh không biết rồi, tự làm đi’ tôi giả bộ chọc Linh
– ‘Em không biết làm thật mà’ Linh xụ mặt xuống…dễ thương quá
– ‘Cười cái đi rồi chỉ’ tôi chọc tiếp
– ‘Hihi’ Linh cười ngay được, hay thật.
– ‘Anh Hải, chỉ em cái này luôn’ thằng Long ở đâu ra lên tiếng.
– ‘Im mày, tự làm, ngu như bò’
– ‘Haha’ Linh và Lan cùng phá lên cười.
Buổi học diễn ra khá vui vẻ. Bọn tôi vừa học vừa pha trò. Thằng Long thì ngồi không làm gì, lâu lâu chêm vào mấy câu mà không ai đỡ được. Một hồi sau tới Linh kể chuyện cười, công nhận những mẩu truyện của em không bao giờ cũ, nghe xong ai cũng có thể cười được. Lan thì cũng có những câu nói khá hay…Nói chung là bọn tôi đang dần làm quen nhau hơn từ những buổi học như thế này.
Bọn tôi ngồi vừa học vừa chơi như thế đến 9h. Học cũng đã được 2 tiếng nên tôi quyết định nghỉ để về nhà kẻo muộn.
– ‘Giải tán lớp’ tôi nghiêm trang
– ‘Cả lớp…Để thầy tự về’ Lan chọc tôi tiếp làm tôi quê ghê
– ‘Hihi…Bột này kì quá…Chọc thầy hoài’ Linh cười nói
– ‘Thầy cần em đi theo hộ tống không thầy?’ Long thêm vào
– ‘Mày không đi theo thì ở đây làm gì, hay thích ở lại chơi với ba của Lan?’ tôi chọc ngay yếu điểm nó
– ‘Ơ…dạ…em không dám’ thằng nhỏ mặt sợ hãi
– ‘Haha…Thôi đi về’ tôi đắc thắng
– ‘Sữa về luôn chứ, anh đưa về’ tôi quay qua nói với Linh.
– ‘Dạ…’ Linh khẽ gật đầu và nói, mặt lại đỏ ửng lên.
– ‘Sướng nghen Sữa, được thầy chở về luôn’ Long nói.
– ‘Thôi thôi mấy thầy trò nhiều chuyện quá, đi xuống dưới nhà em còn mở cửa’ Lan xô xô lưng tôi đi ra phòng.
– ‘Chào 2 cô chú tụi con về’ tôi với Long đồng loạt chào ba má của Lan. 2 người họ vẫn đang ngồi ở phòng khách.
– ‘Chào ba, má hai con về’ Linh cũng chào theo sau.
– ‘Uh mấy con về cẩn thận nha’ má của Lan vẫy vẫy tay chào tụi tôi cười thân thiện. Ba của Lan thì vẫn không nói gì.
Rồi Lan dắt bọn tôi ra cổng, mở cổng cho bọn tôi về.
– ‘Hai anh về cẩn thận, hộ tống Sữa về nhà an toàn. Sữa mà có gì là 2 anh toàn thây với em đó’
– ‘Rồi, yên tâm đi tiểu thư’ Long nháy mắt với Lan một cái…rõ thích con người ta rồi mà còn.
– ‘Về đây Bột, mai gặp’ Linh cười vẫy tay chào Lan.
Rồi tôi đèo Linh về nhà, còn Long thì do ngược đường nên rẽ đi hướng khác. Trên suốt dọc đường đi, Linh chẳng nói gì nhiều. Một hồi sau tôi chọc, bắt Linh kể chuyện tôi nghe, lúc đó tôi mới thấy Linh nói nhiều hơn, cười quá trời. Tôi thích cái vẻ yêu đời ngây thơ này của Linh. Nó làm tôi thấy thanh thản.
– ‘Em vô nhà nha, bye anh Hải’ tôi chở Linh tới trước cửa nhà.
– ‘Àh nè, cho anh phone em đi. Mốt anh qua đón qua nhà Lan anh đỡ bấm chuông’
– ‘Dạ, anh lấy điện thoại ra lưu vô nè’
– ‘Uh đợi anh tí’ tôi móc vào túi quần lấy điện thoại.
Thôi chết, điện thoại tôi đâu rồi? Không có trong túi quần. Tôi lục các túi quần khác, không có. Coi trong cặp, không có. Rồi thôi chết rồi, tôi để quên ở nhà Lan mất rồi giờ phải vòng lại lấy thôi.
– ‘Hix, anh để quên điện thoại ở nhà Lan mất rồi. Giờ phải vòng lại lấy’ tôi nói với Linh.
– ‘Hihi, hậu đậu’ Linh cười, lần đầu thấy Linh dám chọc tôi.
– ‘Dám chọc anh luôn hả ta’ tôi cười nhìn lại.
– ‘Em đâu dám’
– ‘Thôi anh chạy qua đó kẻo trễ, em nhắn vô số điện thoại của anh nha, để anh lưu số. Số anh là 09xxxxxxxx ‘ tôi đọc số cho Linh.
– ‘Dạ để em nhắn. Thôi anh đi đi kẻo muộn. Đi cẩn thận nha. Bye anh’ Linh chào tôi.
– ‘Uh bye em’
Tôi chào Linh rồi quay đầu xe chạy lại qua nhà Lan. Sao hôm nay tự dưng lại hậu đậu thế này cơ chứ. Tôi vừa đi vừa tự chửi mình. Đó giờ có bao giờ tôi để quên điện thoại đâu, vậy mà hôm nay lại để quên. Chắc là hồi nãy mãi ngồi giỡn quá nên không để ý tới cái điện thoại luôn.
Tôi chạy một hồi thì quẹo vào đường nhà Lan. Buổi tối rồi nên cũng khá vắng và tối hù. Gần tới nhà Lan thì bỗng tôi thắng xe lại, vì tôi thấy Lan đang đứng trước cửa và đang nói chuyện gì đó với…chàng trai đi SH tôi đã gặp 2 lần. Tôi khẽ tắt máy, nhích xe từ từ lên phía gần tới nhà Lan để nghe lỏm cuộc nói chuyện. Không hiểu sao tôi làm vậy, chắc tò mò, hoặc nhiều chuyện…sao cũng được Cuộc nói chuyện có vẻ to tiếng nên họ không để ý tới tôi.
– ‘Lan nói với Minh bao nhiêu lần rồi, Minh đi về giùm Lan đi’ Lan hét lớn.
– ‘Làm sao được, Lan cứ như thế với Minh làm gì. Trước sau gì thì Minh cũng cưới Lan mà’ ra là thằng đó tên Minh. Và tôi nghe gì đó cưới cưới ở đây
– ‘Minh bớt mơ tưởng đi, Lan không thích Minh’ tôi nhìn thấy Lan rõ vẻ bực dọc.
– ‘không thích cũng phải cưới, hai nhà đã có giao ước rồi mà’ Minh nhếch mép cười đểu.
– ‘Hai nhà giao ước chứ Lan không có giao ước. Làm ơn đi về giùm, Lan còn phải ngủ mai đi học’
– ‘Thôi, không làm phiền Lan nữa. Lan suy nghĩ kĩ đi. Trước sau gì cũng vậy thôi. Chào Lan’ Minh cười đểu rồi leo lên SH phóng thẳng.
Tôi đứng gần đó và nãy giờ đã nghe lỏm được câu chuyện. Theo những gì tôi nghe được thì Lan phải cưới cái thằng này, vì hai nhà đã có giao ước. Mà theo thái độ của Lan tôi thấy thì Lan không hề thích thằng này.
Tôi toan thấy Lan tính quay vô nhà thì tôi nổ máy xe chạy nhích lên một tí tới cổng nhà của Lan.
– ‘Lan Lan Lan khoan đóng cửa’ tôi kêu Lan.
– ‘Ủa, anh Hải. Sao anh vòng lại đây làm gì?’ Lan nhìn tôi hơi ngạc nhiên rồi cười.
– ‘Nãy anh để quên điện thoại trên lầu rồi…em lấy hộ anh được ko…’
– ‘Haha, có cái điện thoại cũng quên. Thôi đợi em tí’ Lan cười rồi đi vào trong nhà, 1 phút sau vòng ra với cái điện thoại.
– ‘Trả nè’ Lan đưa tôi.
– ‘Cảm ơn em. Thôi anh về nha. Bye em. Chủ nhật học tiếp’ tôi chào tạm biệt Lan.
– ‘Uh bye anh.’ Lan chào lại rồi đi vào trong.
Tôi cẩn thận nhét điện thoại vào túi, để chắc chắn là không quên hay rớt ở đâu nữa. Rồi an tâm phóng xe đi thẳng về nhà. Tôi hơi có tí suy nghĩ về những chuyện vừa nghe thấy…Không ngờ là ở thời buổi này vẫn còn cái vụ đính hôn giao ước 2 nhà này nọ…Rắc rối thật. Đúng là nhiều khi làm con nhà giàu cũng chẳng sướng sung gì cả
Tôi về tới nhà, leo lên phòng, mở điện thoại ra thì thấy 2 tin nhắn.
– ‘Hihi, đồ hậu đậu. Số em nè’ của Linh rồi.
– ‘Mốt quên nữa là mất luôn đó nha thầy giáo dởm’ cái này thì chỉ có của Lan.
Tôi nhìn 2 tin nhắn mà miệng khẽ cười, một cảm giác khá lạ đang xuất hiện trong tôi. Liệu nó sẽ cuốn tôi vào một vòng xoáy tình yêu mới chăng ? Tôi không rõ.