Ngã rẽ cuộc đời tuổi 16 - Chương 31
—————————–
Trước khi vào truyện, tôi xin nói rõ để tránh hiểu lầm. Nhân vật phần 2 của tôi có khá nhiều nét tương đồng với nhân vật Linh gia sư của truyện Say nắng gia sư của em trai. Những nét tương đồng đó là cùng tên Linh (em gia sư của wu có tên Linh thật không thì mình không biết), một số nữa về tính cách, cách nt và cách xưng hô (gọi mình heo này nọ). Xin vui lòng tôn trọng khi đọc và đừng đem 2 nhân vật của 2 truyện ra so sánh vì 2 nhân vật này hoàn toàn khác nhau, chỉ đơn giản là có chút điểm tương đồng. Xin cảm ơn.
Chap 1
Tôi trở về nước sau một thời kì khủng hoảng về tinh thần…Tôi gọi là khủng hoảng vì tôi đã suy sụp hoàn toàn kể từ ngày tôi chính thức chia tay P.Anh. Vượt qua được chuyện này quả thật là không dễ dàng một chút nào…thậm chí tôi có thể nói là không thể.
Ngày tôi về nước, bố mẹ trách móc tôi nhiều lắm, tôi buồn nhưng bố mẹ đã nói đúng, tôi không thể nào nói gì lại được. Uổng công bố mẹ đã hi sinh cho tôi rất nhiều…Bố mẹ àh, cho con xin lỗi về sự bồng bột năm xưa !
Ngày trở về nhà, tôi tránh mặt hầu như mọi người, tôi chỉ gặp người trong gia đình tôi…tôi không muốn những người khác đem tôi ra bàn tán rồi nói gia đình tôi này nọ…Khoảng thời gian vừa qua của tôi đã quá ư là mệt mỏi rồi…Xin hãy cho tôi một chút bình yên vào lúc này…Tôi cần sự bình yên hơn ai hết vào lúc này.
Tâm hồn tôi lúc này trống rỗng…vốn dĩ trước đây nó lấp đầy hình bóng của P.Anh…nhưng bây giờ thì không thể, tôi không cho phép mình nhớ về em nữa…Vì nếu cứ như thế tôi sẽ sống vật vờ như xác chết mất. Em vẫn là người đặc biệt đối với tôi, tôi không thể nào phủ nhận và tôi càng không muốn phủ nhận điều đó…Duy chỉ là, tôi cần phải tạm quên em đi để làm lại cuộc sống của tôi vào lúc này.
Những ngày đầu vừa về, tôi có đi tìm P.Anh…nhưng không thấy em ở chỗ cũ nữa…Có lẽ em đã chuyển nhà. Em đã biến mất khỏi cuộc đời tôi, giống như chưa từng bao giờ tồn tại vậy. Nhưng sự thật thì làm sao mà thay đổi được…P.Anh vẫn là P.Anh, và tôi vẫn là tôi…Tình yêu của chúng tôi thì đã từng tồn tại, nó đã từng đẹp, từng rất đẹp…chỉ có điều là nó đã kết thúc thôi…Và tôi thì không thể cứ suốt ngày sống trong cái quá khứ ấy nữa… Tôi cần phải sống khác đi, kể từ lúc này.
Tôi đi cắt tóc, từ một thằng hiền lành, tóc tai đàng hoàng, ngắn gọn, chưa bao giờ biết nhuộm tóc là gì…Tôi thay đổi mình với một kiểu cách mới, khác hẳn tôi lúc trước. Tôi đẩy sát một bên tóc và để xéo phần còn lại, nhuộm màu nâu hạt dẻ. Trông tôi trẻ trung và năng động hơn.
Tôi đi bấm lỗ tai. Tôi muốn mình nhìn mới hơn và phong cách hơn…Và những gì tôi làm là để chuẩn bị cho sự trở lại của tôi trong ban nhạc. Tôi vẫn âm thầm, chưa báo gì với Long và ban nhạc, tôi muốn làm một sự bất ngờ.
Tôi thay đổi cách ăn mặc… Từ những bộ đồ đơn giản 2 màu trắng – đen…Tôi phá cách hơn…Tôi mix những màu khác vào 2 màu cơ bản đó…Nó giúp tôi nhìn phong cách và lịch thiệp hơn…Một phần để phù hợp cho mục tiêu và định hướng sau này của tôi.
Khi thay đổi xong mọi thứ, tôi nhìn lại bản thân tôi qua gương…Chẳng phải là thằng Hải vài ngày trước vẫn còn đang đau khổ vì tình yêu nữa…Tôi khác rồi…Thế là ổn…một sự mở đầu mới cho tôi.
Tôi muốn dùng công việc để quên đi tình yêu…Lúc này tôi tạm khoá cửa trái tim tôi lại…tôi tạm chưa muốn yêu ai vào lúc này…Tôi dùng hết trái tim và tâm trí dành cho công việc.
Tôi bí mật tới chỗ của Long và ban nhạc…chắc hẳn sẽ làm mọi người ngạc nhiên.
– ‘Bà m. mày Long…lâu rồi không gặp’ vừa thấy nó tôi bay vào gặp cổ nó ngay.
– ‘Trời đất, về hồi nào vậy?’ nó ngạc nhiên hỏi tôi
– ‘Thằng này về như ma vậy, không ai biết? Mà sao nhìn khác trước thế nhóc?’ một anh trong nhóm hỏi.
– ‘Em thay đổi…em muốn mình khác trước’ tôi đáp
– ‘Nhìn được đấy…’ Long góp thêm vào.
– ‘àh này…mày còn gặp P.Anh không?’ tôi chợt hỏi Long.
– ‘Không…từ sau đợt ấy…nó cắt đứt liên lạc với tao và mọi người luôn’ nó nhún vai.
– ‘Uh …thôi…có lẽ P.Anh có khoảng trời mới rồi’ tôi xuống giọng
– ‘Thôi, về là được rồi…Có mày thì tụi tao như hổ mọc thêm cánh…Nghiêm túc cho công việc chứ?’ Long nó đập vai tôi một cái rõ đau.
– ‘Cái cánh vừa bị mày đập đấy con àh, đau quá. Yên tâm đi…tao thay đổi mình vì chuyện này mà’
– ‘Thế thì quá tốt’
Chuyện là thế đấy. Tôi bây giờ là con người của công việc, của âm nhạc, của niềm đam mê…Tình yêu trong tôi tạm thời nó đã chết rồi nhé các bạn.
Bọn tôi bắt đầu cho những dự án lớn, nghiêm túc hơn. Các bài nhạc của nhóm cũng khá được ủng hộ. Liên tục các show ở bar, các trường học đều mời bọn tôi góp mặt. Và một ngày nọ, tôi đã gặp em, người con gái thứ hai của đời tôi.
Đó là một buổi chiều khá tất bật và bận rộn, bọn tôi được mời hát cho một buổi lễ ở một trường THPT quốc tế tại SG. Bọn tôi trình bày 2 ca khúc mới nhất của nhóm, và cũng được khá đông các bạn học sinh ủng hộ…đặc biệt trong đó, có 2 người con gái.
– ‘Em chào mấy anh…mấy anh hát hay quá’ một cô bé tiến lại gần bọn tôi khi bọn tôi kết thúc màn biểu diễn và xuống phía sau cánh gà.
– ‘Em nghe mà ghiền luôn đó…cho em xin chữ kí nha’ một cô bé khác bước tới.
– ‘Oh được thôi…vô tư thôi mấy em…kìa Long kìa, làm nhiệm vụ đi’ 2 cô bé khá xinh…nhưng lúc này đây con tim tôi không có tí cảm xúc gì.
– ‘Oh chào 2 em…2 em là học sinh trường này àh?’ Long bắt đầu ra tay.
– ‘Dạ…’ 2 cô bé đồng thanh bẽn lẽn trả lời.
– ‘Trường này nhiều tiểu thư nên công nhận nhìn xinh phết’ bắt đầu rồi đấy
– ‘Cảm ơn anh…2 anh cho tụi em xin chữ ký được không ạh?’ một cô bé lên tiếng, quay sang nhìn cô bé kia rồi đồng loạt gật đầu.
– ‘Được thôi…em trước nha…Em tên gì?’
– ‘Dạ…Linh ạh…Hoàng Ngọc Linh’ đây là cô bé tới trước. Ra em ấy tên là Linh. Hoàng Ngọc Linh, tên cũng đẹp phết. Mà người cũng đẹp, nhìn em rất duyên và dễ thương, tuy không đẹp sắc sảo như Phương Anh, nhưng bù lại Linh nhìn rất đáng yêu, và đặc biệt là da rất trắng…trắng như sữa vậy.
– ‘Nè Hải, kí đi’ Long đưa cho tôi.
– ‘Àh uh…rẹt…rồi nè…anh trả lại cho em. Cảm ơn em ủng hộ tụi anh nha’
– ‘Cảm ơn anh’ tôi thấy rõ ràng mặt của Linh đỏ ửng lên.
– ‘Còn em, em tên gì?’ Long hỏi cô bé còn lại.
– ‘Dạ…Mai Lan ạh’ Mai Lan. Một cô bé có bề ngoài sắc sảo, đẹp, em đẹp hơn Linh nhưng không duyên bằng. Ngoại hình thì không có gì phải bàn cãi.
– ‘Rồi, nè em. Cảm ơn em’ tôi kí xong rồi đưa lại cho Lan.
– ‘Dạ cảm ơn anh’ Lan khẽ giơ hai tay ra cầm lấy.
– ‘Thôi…tao bận công việc, tao về trước nha Long…Chào 2 em’ tôi cáo bận để về trước vì hôm nay tôi cũng mệt. Có gì để lại cho thằng Long nó tự xử.
– ‘Ờh về đi’ Long nó đuổi.
– ‘Chào anh’ Linh chào tôi ra tiếng.
– ‘Ờh chào em…bye bye 2 người đẹp’
Tôi chạy xe về nhà…Không có gì để suy nghĩ nhiều vào lúc này…Tôi thả hồn vào cơn gió mát buổi đêm của đất trời Sài Gòn… và một chút nỗi nhớ dành cho Phương Anh. Nếu như tôi và Phương Anh vẫn còn quen nhau…chắc hẳn bây giờ tôi đang đưa P.Anh đi chơi thật vui vẻ rồi. Tôi cười thầm và lại hoà mình vào cơn gió nhẹ tênh.