Ngạ Quỷ - Chương 2
Chương 2: Cô Giáo Nguyệt
(Demo)
4 giờ 15 phút, buổi chiều.
Tùng! Tùng! Tùng!!!
Tiếng trống inh ỏi vang lên, kết thúc một ngày ở trường.
Đám học sinh ùa ra đông như ong vỡ tổ, không khí trong trường trở nên nhộn nhịp khi ánh hoàng hôn đầu tiên đang dần thả xuống.
Soạt…cạch!
Tiếng bước chân sột soạt phát ra ở bên hàng cây Xà Cừ lâu năm, một bóng hình nhỏ nhắn khập khiễng lê từng bước dài, cố gắng đi về phía cổng.
Là Nguyệt, tan giờ làm, nàng cũng ra về như những người khác, có điều, hình như là chân nàng bị trật khớp rồi.
Bất chợt, lúc này Khánh trùng hợp đi ngang qua, hắn hời hợt nhìn nàng, sau đó tiếp tục bước đi, vô cảm, không một chút quan tâm.
– Này! Anh…có thể giúp tôi không?
Nguyệt cất cao giọng gọi Khánh, nhưng khi thốt ra câu xin giúp đỡ thì nàng lại lí nhí như tiếng muỗi kêu.
– Không! Kệ Cô!
Khánh hờ hững đáp lại, ngay sau đó, thân hình hắn chợt lóe lên, biến mất trước ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt. Nữ giáo viên trẻ chỉ biết đứng nhìn bằng đôi mắt ngơ ngác, không biết người trước mặt thoáng cái đã đi đâu.
– Ối!
Chợt, Nguyệt giật mình thốt lên, nàng cảm thấy cơ thể bỗng trở nên nhẹ hẫng, cả người bất giác bị ai đó bế thốc lên.
– Hứ! Sao anh lại bế tôi? Không cảm thấy phiền ư?
Tuy bất ngờ nhưng Nguyệt nhanh chóng nhận ra người nọ, không ai khác ngoài Khánh, không hiểu vì sao hắn lại giúp đỡ nàng.
– Đúng là một tên kiệm lời! Nhưng mà anh có thể…cõng tôi không? Chứ tôi mặc váy zip ngắn thế này, bế lên thì kì lắm!
Không thấy Khánh trả lời, nàng nguýt nhẹ, mắt đẹp lườm lườm gương mặt lạnh lùng của Khánh, sau đó Nguyệt chớp mắt, đưa ra một đề nghị thật lí tưởng.
Cạch!
Đôi guốc cao gót của nàng chạm đất, cả người được thả xuống một cách nhẹ nhàng.
– Ưm! Anh nhẹ tay một chút!
Chiều lòng người đẹp, Khánh đổi tư thế, từ ẵm chuyển thành cõng, thân thể đẫy đà của Nguyệt thoáng cái đã nằm gọn trên lưng hắn, Khánh xốc người nàng lên để hai tay thuận lợi đỡ lấy mông nàng, sau đó kẹp ngang nửa đùi, giữ chặt.
Lúc xốc nảy không thông báo trước làm cho Nguyệt chới với suýt ngả ngửa, nàng quýnh quáng lấy tay ôm vội cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn la oai oái.
– Há! Cũng tròn trịa phết nhợ?
Đột nhiên Khánh bật cười, bàn tay khẽ vuốt ve cái đùi to tròn, sau đó nhanh nhẹn véo nhẹ cặp mông săn chắc đang nằm gọn sau lưng.
– Ứ! Đáng ghét! Anh…tôi…tôi không ngờ anh lại là người như vậy! Tên dâm tặc!
Giãy nảy lên, Nguyệt giận dỗi khi bị một người đàn ông xa lạ bóp mông, sờ soạng. Nhưng thật ra trong lòng nàng cũng thích lắm cái cảm giác như này, cặp mông to tròn săn chắc là tiền vốn để nàng có thể tự tin kiêu hãnh trước ánh mắt của mọi thằng đàn ông.
– Haha! Là cô nhờ vả tôi à nha! Không cần trả tiền, chỉ cần thoải mái chút là được!
Khánh thích thú cười cười, bàn tay lại tiếp tục ve vãn trên cặp mông săn chắc to tròn mê người của Nguyệt.
– Hứ!
Lần này cô nàng không có giãy giụa nửa, chỉ hứ nhẹ một tiếng rồi để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Gương mặt xinh đẹp, chiếc cằm nhỏ gọn gói lên bờ vai rộng của Khánh, hai mắt Nguyệt lim dim cảm nhận cảm giác tê tê ấm ấm từ mông truyền đến.
Lúc này, hai người đã bước ra khỏi cổng sau của trường học, Khánh cõng Nguyệt trên lưng, rẽ trái bước bộ trên con đường nhựa nhỏ hẹp.
– Ờ! Mà anh ở Xóm Mới hả? Tôi thấy anh đi bộ suốt!
– Ừm! Tôi ở đấy, còn cô?
Nghe người đẹp hỏi thăm, Khánh vui vẻ đáp lại, trông hắn lúc này đã bớt đi một chút lạnh lùng, dường như đã bị hơi ấm trên cơ thể của mỹ nhân làm ấm cõi lòng lạnh lẽo, xua tan đi sự băng giá cô đơn trong lòng hắn.
– Hì! Trùng hợp hôm nay tôi cũng vừa chuyển đến Xóm mới, căn nhà be bé nằm ở cạnh cái biệt thự rộng lớn ấy!
Hé môi cười duyên, bờ môi nhỏ nhắn luyên thuyên kể cho Khánh nghe về nơi ở mới của nàng, theo từng nhịp bước chân, trên lưng Nguyệt, cái ba lô Hello Kitty màu hồng nhỏ xíu cứ tưng tưng lên, trông cute xỉu.