Ngạ Quỷ - Chương 17
Chương 17: Bắt Đầu Cô Đọng
(Demo)
Phản tổ huyết mạch, đây là một quá trình kích phát huyết lực, để dòng máu đang chảy trong người được cô đọng lại, từ nhạt nhòa trở thành tinh túy.
Tại sao lại có thể khiến tạp huyết trở thành tinh huyết được? Đó chính là nhờ quả tim.
Tim được biết đến là bộ phận quan trọng nhất cơ thể con người, ngay cả bộ não cũng phải chịu đứng sau nó.
Ban đầu dùng 50% lượng máu trong cơ thể cô đọng thành tinh huyết, sau đó dùng tinh huyết vừa cô đọng được nén lại vào tim, từ đó, quả tim sẽ tự động tiến hành chắt lọc, cứ hễ một vòng tuần hoàn máu chảy khắp cơ thể, sau đó đổ về tim rồi tự được tinh lọc để trở thành tinh huyết.
– Mỗi một hoàng tộc đều sở hữu một sức mạnh bẩm sinh vô cùng mạnh mẽ, các ngươi có biết vì sao không?
Nguyễn Thế Tổ chợt hỏi.
Nhưng khi thấy biểu cảm lú lẫn trên mặt đôi nam nữ, ông ta liền lắc đầu, kiên nhẫn giải thích.
– Đó là do những người đứng đầu trong Bát Đại Hoàng Tộc, hay nói đúng hơn là tổ tiên đời đầu của tám chủng họ chính là những kẻ cực kỳ mạnh mẽ, khai sáng ra phương pháp tu luyện, mang trong máu ý chí cầu tiến vô bờ, và dòng máu đó sau này được truyền lại cho những đời sau.
Máu Đỏ Da Vàng, Tiềm Năng Vô Hạn.
– Không phải vì huyết mạch không tinh thuần liền trở thành kẻ yếu kém, mà ở cái thế giới này, yếu hay mạnh ngoài việc dựa vào huyết thống ra nó còn phụ thuộc vào cái đầu và tâm tính. Những chuyện này lát nữa các ngươi sẽ tự mình tìm hiểu, ta chỉ có trách nhiệm gợi ý, còn lại ra sao thì phải do các ngươi tự giác.
Sau một hồi giải thích lẫn chỉ dẫn sơ bộ, Nguyễn Thế Tổ chợt lấy ra một con dao, đưa tới trước mặt Khánh.
– Cầm lấy! Ngươi bây giờ đã là linh cấp bậc A rồi, sớm hoàn thành quá trình tụ linh, đánh thức được linh lực hệ hắc ám, hay nói đúng hơn là phi nguyên tố hệ hắc ám. Hiện tại liền bắt đầu cho ngươi phản tổ huyết mạch, còn ngươi, chờ lát nữa ta sẽ giúp ngươi trở thành linh cấp…ừm, chắc hẳn là linh cấp!
Nghe Thế Tổ Nguyễn Ánh nói, Khánh cầm chặt con dao nhỏ trên tay, toàn thân dao được làm bằng vàng ròng, bóng loáng và lạnh ngắt đúng cái chất của vàng mười.
Cái lạnh giá của kim loại làm to bàn tay hắn tê dại, Khánh thầm phỏng đoán, con dao nhỏ nhìn như vô dụng này không có đơn giản giống như ngoại hình của nó.
– Cắt một vết sâu trên lòng bàn tay phải, sau đó dùng linh lực của ngươi, ép cho máu huyết chảy ra, khi ép máu nhớ phải bình tỉnh, chú ý nhịp tim.
Nguyễn Thế Tổ dặn dò một câu, sau đó ném ánh mắt chờ đợi nhìn Khánh.
Vài giây trôi qua, Khánh nhìn con dao nhỏ trên tay, ánh mắt lóe lên sự quyết đoán, nhẹ rạch một vết sâu giữa lòng bàn tay phải.
Cảm giác lạnh thấu xương từ lưỡi dao như thấm nhuần vào trong từng thớ thịt tế bào hắn, truyền vào dây thần kinh làm Khánh nhíu mày.
Nhưng mà chỉ là nhíu mày mà thôi, hoàn toàn không có rên hay phát ra âm thanh đao đớn nào.
– RA!!!!
Quát lớn một tiếng, hai hàm răng cắn chặt, cả người hắn run lên bần bật làm cho Nguyệt đứng bên cạnh thoáng cái giật mình hoảng sợ, ánh mắt lo lắng, quan tâm nhìn hắn không rời.
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng tim đập mỗi lúc một lớn, rõ ràng, một vòi máu đỏ từ chỗ vết cắt bắn ra, được Khánh dùng linh lực giữ lại giữa không trung phía trên lòng bàn tay.
Linh lực hắc ám màu đen bọc quanh cục máu, lờ mờ có thể thấy được kích cỡ của nó tăng lên. Đến lúc khối huyết to hơn một nắm tay, Nguyễn Thế Tổ chợt quát khẽ:
– Được rồi!!!
Máu ngừng chảy, Khánh lập tức dùng linh lực lấp vào vết thương, hai nửa vết thương khép lại chỉ còn một đường mờ màu đỏ ở giữa lòng bàn tay.
Lúc trước bị mất nhiều máu, hiện tại phải bức ra một nửa số máu trong cơ thể, sắc mặt Khánh vốn hơi hồng hào, lúc này lại càng tái nhợt hơn, thân hình hắn lung lay muốn đổ, trước mắt là một mảnh tối đen, mí mắt sụp xuống như người buồn ngủ.
– Bước tiếp theo hết sức quan trọng, ngươi tuyệt đối không được lơ là.