NÀNG DÂU XINH ĐẸP - Chương 2
ông Tư dà đũa cơm vào họng, ông nuốt nghẹn ngào, ông nghĩ về tương lai sau này của cháu nội mình, ông lại cảm thấy xót xa.
còn trong lúc đó thì Ngọc đang thoa kem dưỡng da lên người mình, nàng vô tư yêu đời, tánh nàng đó giờ như vậy, nàng chưa nghĩ về những ngày sắp tới và cũng không muốn nghĩ. 23 tuổi tương lai còn xa quá, đôi lúc nàng chỉ hơi bùn vì Khải ham chơi, nhưng nàng tin nàng sẽ thay đổi được.
Ngọc cầm hộp kem trộn rồi ra khoe với ba chồng mình. 1 hành động nếu những người khó cho là ko có ý tứ, nhưng Ngọc hồn nhiên,” ồng đó giờ chưa thấy thì sẵn cho ổng biết”
– ba, cái này là kem trộn con hay sài, bạn làm với ba có con gái thì ba nói với bạn ba là con có bán loại kem này, con bán kem này cũng tiền lắm á ba!!
ông Tư hơi ngạc nhiên vì cách hành xử của con dâu mình, nhưng ông nghĩ con nhỏ này chắc kêu mình bán hàng dùm nên ông cười:
– trời, đó giờ ba đâu có biết mấy vụ này, mà thoa trắng thiệt hả.
Ngọc:
kem này con gái hay bôi lên da, để dưỡng da ban đêm, con không tiện nói, nhưng ba có thể giới thiệu với bạn ba, ai mà có con gái á.
ông Tư:
– à, ra là thế, bạn ba làm hồ nhiều con gái cũng nhiều lắm, nhưng thoa như thế nào vậy con?
Ngọc từ từ mở nắp, lấy 1 ít rồi xoa lên cánh tay mình, nàng nen theo cánh tay, nàng nói:
– thoa như này nè, ba hỏi chi vậy?
ông Tư:
ba hỏi đặng chỉ mấy đứa nhỏ con bạn ba, mà nó có đắt không con?
– ba này, tụi nó còn rành hơn cả con, nó biết tới gì luôn huống chi là thoa kem, à mà cái này không có mắc, con thấy cũng có lời nên bán quài à.
nghe tới đây ông Tư bỗng nheo mặt.
phận ba nghèo, ba biết con thích kinh doanh, nếu nhà giàu ba tạo điều kiện cho con với thằng Khải kinh doanh bán buôn, khỏi làm mướn cực như ba.
Ngọc nghe vậy nàng ngồi xuống. tay nàng úp lên tay ông bố chồng già tội nghiệp, tay nàng trắng như tuyết ụp lên tay ông già da đen ngâm:
nàng nói:
– ba à, ba đừng tủi thân, ba già rồi không ấy ba nghỉ đi, con và Khải lo ba được, chờ khi nào Khải muốn làm ăn, nhà con lo cho con và ảnh cái vốn, rồi nhà mình kéo ra ngoài chợ ở ba hén, ba đi ngủ đi, con đi rửa chén.
ông Tư nghe con dâu an ủi cũng an lòng, ông nhìn lên gương mặt xinh đẹp của con dâu rồi cười.
– ba chỉ ước có đứa con gái ruột như con thôi, rồi ông đưa một tay lên xoa đầu Ngọc.
nàng rời khỏi bàn lê tấm thân thơm mùi phụ nữ nực nồng. ông Tư khẽ nhìn một lần nữa nhìn xuống mông con dâu mình, tuy ông đã cố ngăn ánh mắt nhưng ông không thắng được bản năng của mình.
ngọc bận cái quần jean ngắn, mông của nàng tạo nên một đường cong vút khiến ông không rời mắt. từng bước đi của Ngọc thật quý phái, cách nói chuyện lại thật dễ thương.
Cũng như bao ngày khác, Khải lại về khuya, không ai rõ anh đi đâu làm gì chỉ nghe anh nói là đi phụ quán bia phụ kiếm tiền thêm, cái quán bia này là thằng bạn thân của ảnh mới mở. Khải về gõ cửa, Ngọc đang lướt điện thoại thì nghe tiếng chồng, nàng ra mở, nàng thấy trên tay chồng cầm cái bịch đồ ăn.
– vợ, em xem anh về mua gì cho vợ nè
ngọc cười hạnh phúc:
trời đất ơi…hôm nay nịnh dữ ta, mua cho em và cả ba luôn hả?
– đúng rồi, cái này là anh cố tình mua đó, ủa mà ba đâu?
Ngọc: còn phải hỏi, ba già rồi sao chờ anh về, anh biết mấy giờ chưa, thôi vào đây vợ chồng mình cùng ăn.
Khải: chờ anh tắm rồi hai vợ chồng mình ăn.
Ngọc: để đồ đó đi em giặt cho.
Khải đi vô nhà tắm thì thấy đồ dơ của vợ nằm trong cái bọc đen. Khi vào ăn cùng, anh nhìn vợ rồi nói nhỏ:
vợ nè, đồ dơ sao không để trong thau rồi giặc mà để trong bọc đen vậy?
Ngọc cười: em thấy ba để nên em không dám để, em ngại sao ấy anh à.
Khải nói tiếp:
trời, người một nhà mà em ý tứ gì nữa, ba dễ ẹt à, rồi đồ ổng ai giặt?
Ngọc: thì ba giặt, em cũng tính giặt cho ba, thấy ổng làm về mệt, mà ba không có chịu.
Khải: tội ba a, thương con thương cháu, chắc không muốn em cực, chắc tháng này anh mua máy giặt.
Ngọc: anh nói thì gáng, đừng đi theo mấy đứa bạn xưa của anh nữa, nó không có tốt đâu, anh giờ có vợ rồi, anh phải lo cho em, anh hiểu không?
Khải nhìn vợ rồi nói nhẹ:
Anh biết rồi, dạo này anh đâu còn đi chơi nữa đâu, mà nè!
Ngọc: sao anh?
có những đêm anh không có nhà, em chơi điện thoại thức khuya qua thăm ba dùm anh!
Ngọc: chi vậy anh?
– ổng có thói quen hay ngủ ngái lại mặc quần đùi với ở trần, em nghe tiếng ngái lớn quá qua khều ổng dùm anh, anh sợ ba bị bệnh bất tử.
Ngọc: anh hiếu thảo từ khi nào vậy? dạ, em biết rồi.
nghe tiếng dạ, Khải thấy thương vợ mình lạ.
ăn xong Khải dìu Ngọc vô phòng trao cho Ngọc nụ hôn, Ngọc cũng đáp trả, môi nàng tìm đến môi chồng, hai người quấn lấy nhau trong phòng
– nhẹ nhẹ chồng, ba thức là kì lắm.
– an tâm đi, ba anh ngủ say lắm, vợ anh thơm quá, anh vào nhé.
– từ từ….của anh bự quá!
– bự vậy em có yêu không?
– đương nhiên là yêu!
em yêu cái gì?
ngọc vừa nói vừa sục cho chồng
-thì em yêu cái đồ bự này nè.
Khải hỏi đùa:
em biết vì sao của anh bự không?
Ngọc nói nhỏ nhẹ:
sao…….anh?
Khải: tại của anh giống ba.
Ngọc nghe đến đây tự nhiên nàng rạo rực trong người, không hiểu sao lại lạ đến vậy, nhưng nàng cũng không để ý đến điều này.
– anh điên quá….sao lại nhắc bố vào đây.
– anh đùa thôi.