NÀNG DÂU XINH ĐẸP - Chương 1
Ngọc, năm nay đã 23 tuổi, nàng là một người con gái xinh đẹp tính tình lại hiền ngoan, lại xuất thân trong một gia đình khá giả, tuy nhiên, học hết cấp ba Ngọc đã thôi không học nữa, nàng không muốn học lên cao, Ngọc quan niệm rằng con gái không cần học cao, đến tuổi là lấy chồng, an phận.
Ngọc làm công nhân cho 1 công ty giày gần nhà, sáng đi chiều về, người đẹp như Ngọc mấy anh thanh niên ai mà không mộng ước, thế nhưng nàng lại đem lòng yêu Khải, chàng thanh niên gầy gò, nhưng lãng tử đào hoa, lại làm chung công ty của Ngọc, Khải đeo đuổi Ngọc.
Trái với gia đình nàng, nhà Khải nghèo, Khải làm thuê để kiếm sống, nhưng ai có biết Khải hay đánh bài, đá gà nữa, thương cho số phận Ngọc, Khải không lo tu chí làm ăn, làm bao nhiêu ăn bao nhiêu.
thế nhưng tình yêu nào ai có thể cấm cản, Ngọc đã quyết yêu ai thì yêu cho đến cùng.
Khải đem trầu cau cưới Ngọc.
ông Tư Phụ Hồ ba Khải, đã đem của cải dành dụm được làm lễ vật cưới Ngọc cho con mình, vợ ông ly hôn ông từ khi Khải mới 15 tuổi, ông cũng già rồi, ông cũng muốn con mình ổn định, mong là lấy vợ cho nó, nó sẽ không ăn chơi, tu chí làm ăn, làm lại cuộc đời, hơn nữa lại có cháu ẩm bồng.
Ngọc biết gia đình Khải nghèo, nhưng vẫn muốn làm vợ Khải, tình yêu của nàng như biển cả mênh mông.
ngày về nhà Khải chưa tô xây, ông Tư tuy là thợ hồ nhưng cũng lây lất, làm đủ sống, có miếng cơm qua ngày là hạnh phúc rồi, tiền dư đâu mà trang hoàng nhà cửa.
nhà ông Tư có hai Phòng vỏn vẹn, 1 phòng cho Ngọc và Khải, một phòng của ông Tư.
ai trong làng cũng ghen tị với Khải cưới được cô vợ xinh đẹp, hiền ngoan, nhà lại khá giả và có vẻ bề ngoài sang trọng nữa.
thường 1 ngày thì ông tư đi làm hồ từ sáng đến chiều 5h mấy về, còn Khải và vợ hắn thì làm theo ca, có hôm hai người làm trái ca thì ông Tư phải ra công ty đưa Ngọc về.
nhà Ngọc vốn đã không chịu gia đình Khải, bên hiếu bên tình, thấy không ép con được nên đành chịu, từ ngày lấy Khải, cuộc sống tuy có khó khăn nhưng yên bình, Khải cũng bớt ăn chơi hơn, biết lo cho gia đình mới của mình, đằng sau còn có ông Tư, tuy già nhưng vẫn làm kiếm đồng ra đồng vô giúp gia đình đi lên.
khi Ngọc về nàng mấy phát hiện ba chồng nàng rất tốt, coi nàng như con ruột, có những lần đi chơi khuya Khải về, ông Tư la Khải, còn phụ Ngọc làm việc nhà. có hôm ông Tư hỏi:
Ngọc à! ba xin lỗi con, ba không biết dạy con, để nó không lo làm ăn, lại ham chơi, con đửng trách ban he!
– không đâu ba, con thương ảnh, con tin ảnh sẽ thay đổi, cũng mai là có ba che chở cho con, ba coi con như con ruột con mừng lắm, tối rồi ba ăn chút gì đi rồi đi ngủ.
nàng bận cái quần jean ngắn nhìn vào ông Tư, ông Tư cũng hơi ngại ngại nhưng Ngọc là con nhà giàu, ở ngoài thị Trấn, nên cách ăn mặc ông không có quyền phát xét, cái quần jean ngắn làm lộ hai cặp đùi trắng của con dâu làm ông không khỏi ngượng ngùng, phía trên nàng mặc cái áo thun ngắn tay màu vàng, nhà Khải buổi tối rất nực, nàng cũng nghĩ ba mình coi mình như con cái trong nhà nên cũng chả có gì bận tâm.
– thôi con đi ngủ trước đi, lúc chưa có con về ba đêm nào cũng nấu mì ăn là xong, đơn giản lắm.
ông nói xong thì đi xuống bếp lấy vài gói mì còn trong tủ đem ra, nhưng Ngọc thì không cho.
không được đâu ba, ăn như vậy về lâu dài sẽ hại sức khỏe lắm, hồi sáng còn miếng thịt trong tủ lạnh, để con đem ra làm đồ cho ba ăn sẵn chờ anh Khải về.
ông Khải lại không chịu rồi lại dành với con dâu của mình vô tình đùi ông cọ vào đùi của Ngọc, tại thường ở nhà ông bận cái quần đùi, ở trong quê mà, con cái trong nhà nên họ quên luôn cái chuyện ý tứ
phía Ngọc thì nàng không để ý cái chuyện này, nhưng ông Tư thì thấy có cảm giác rất lạ, con dâu mình lại gần nó da thịt thơm và mát lạnh, rồi trong lúc gần gũi ông lại nhìn lên đôi gò bồng đào phơi phới của ngọc, ông nhìn mê đắm, cặp ngực phì nhiêu của đứa con gái mới lớn thật nở nang, kế bên là tóc xõa vào mặt ông, cự ly là rất gần, ôi cái mùi xà bong tắm sao mà thơm thế. bên dưới là hai cái chân dài trắng như phao của đứa con dâu. suy nghĩ hồi lâu rồi lại chợt tắt, nó là con dâu của mình mà, mình coi nó như đứa con gái vậy, ông không cho suy nghĩ đó nhen nhớm nữa.
-thôi để ba với con cùng làm, hai cha con mình ăn tối luôn.
nghe Ngọc lại cảm thấy cảm động nàng đưa cái mặt xinh như tiên của mình quay sang nhìn ba.
– ba, tuy nhà mình nghèo, nhưng con thương ba và cảm ơn ông trời đã cho con 1 người ba chồng tốt như vậy.
ông Tư:
ba thương con như con ruột, hồi không có con, nhà có ba và Khải, buồn thấy mồ, từ hồi có con, nhà vui hẳn ra, rồi sau này con và Khải cho ba thằng cháu nữa.
Ngọc tay khứa thịt rồi cười khì khì
ba phải ăn cho đàng hoàng thì mới thấy ngày vui đó
– con này, mày khi dễ ba mày à, có ai già mà còn làm hồ nổi không con?! rồi ông cười phá lên.
sau một hồi thì đồ ăn cũng xong. Ngọc dọn lên bàn rồi lại chạy ngay về phòng, ông Tư thấy lạ nên hỏi
con nhỏ này, sao không ăn cùng ba mà đi rồi.
– ba ăn trước đi, con về phòng tha kem cái, tới giờ mà con quên.
ông Tư: con nhỏ này, hèn gì nảy giờ đứng gần con, ba nghe cái mùi thơm gì lạ lạ.
Ngọc: ba lúa quá ba ơi, kem dưỡng da, tụi nhỏ bọn con hay xài đó, để tán tỉnh con trai đó, rồi nàng cười phá lên.
ông Tư cười khanh khách
– bọn con trai thì nó mê chứ già như ba, ngửi mà muốn xổ mũi.
Ngọc: ba là thế hệ khác rồi. thôi ba ăn đi, con vô phòng xíu.
ông Tư nhìn theo cũng hơi tò mò, rồi ông suy nghĩ, nhìn nó bề ngoài hiền, mà cũng cá tính dữ đó. nhưng mà cũng còn con nít lắm. cầu trời cho hai đứa hạnh phúc trong cái mái tranh lụp xụp này. thương đời tôi nghèo, rồi thương thằng con mình không để lại cho nó cơ ngơi gì.
nhưng tội nhất là đứa con dâu, nó không mê giàu sang, đến với con mình, âu cũng là số trời.