Nắng chiều quê hương - Chương 7
– Ở quê thích nhỉ. Ở trên Hà Nội giờ này vẫn còn ồn ào và nhộn nhịp lắm.
– Thế ạ. Thế mới thích chứ chị.
– Thích gì. Vậy Nghĩa đổi cho chị đi. Chị về quê ở, Nghĩa lên thành phố. Nhé!!! À mà giờ này năm sau là Nghĩa phải lên Hà Nội ôn thi đại học còn gì?
– Vâng.Thi đại học có khó không chị?
– Cũng chả khó lắm. Mà chị thấy cậu chị kể là Nghĩa học giỏi nhất lớp, phải không? Vậy thi chắc sẽ đỗ thôi.
– Em cũng chả biết nữa.
– Năm sau lên ôn thi vào nhà chị ở nhé.
– Để em xin mẹ em.
– Ừ, để lúc nào chị nói với mẹ em. Hì hì, thế thì vui nhỉ.
Đang ngồi nói chuyện tôi lại nghĩ tới mấy thứ linh tinh. Người tôi nóng ran, im lặng và suy nghĩ một mình. Không hiểu lồn chị có mùi vị gì mà sao anh kia liếm chị cuồng nhiệt đến thế. Rồi tôi lại tự trả lời: Xinh đẹp, trắng trẻo và sạch sẽ như chị thì chắc chỗ đó cũng phải thơm tho. Tôi lại tiếc nuối: Còn cả đôi môi đỏ mọng ngọt ngào… miệng chị xinh vậy sao lỡ lòng nào chị mang ra ngậm… con cặc anh kia. Thậm chí tôi còn thấy chị mút nó một cách say mê, chị hôn lên nó rồi còn âu iếm như nựng trẻ con. Nhìn sự trong trẻo của chị chẳng bao giờ tôi nghĩ chị lại hư như vậy đâu. Nghĩ đến đó chim tôi lại cứng ngắc trong quần.
Bỗng chị rú lên, đứng phắt dậy rồi ngồi ra phía sau lưng tôi. Giọng chị run run, vừa nói chị vừa bấu vào vai tôi.
– Nghĩa ơi, rắn… rắn.
– Đâu chị?
– Kìa, kìa, nó đang bò kìa.
– Ôi, rắn hoa cỏ đấy chị. Con này cắn không sao đâu. Ở quê mình nhiều lắm.
– Ui kinh thế. Em ra giết nó đi. Chị sợ nhất rắn và rán đấy.
Tôi tính ra đập nó cho chị đỡ sợ, nhưng nó đã trườn ra phía sau nhà. Chị ngó nghiêng rồi hỏi tôi “nó đã đi chưa?”, tôi trả lời “rồi” xong thì chị mới yên tâm ngồi xuống lại chỗ cũ. Ngồi được 1 phút chị cười tủm tỉm rồi nói với tôi.
– Mà thôi, vào đi ngủ đi Nghĩa. Ngồi đây rắn nó quay lại chắc chị ngất xỉu mất thôi.
– Vâng.
Buông màn xong tôi vặn cái đèn dầu rồi lên giường nằm ngủ. Vừa đặt lưng xuống tôi lại nghĩ tới những chuyện mà tôi nhìn được tối nay. Miệng chị bú cặc khi ở cây rơm, lồn chị đỏ au lúc trong nhà tắm, môi chị đỏ mọng thơm tho mỗi khi đối nói chuyện với tôi… tất cả hiện về và choán sạch toàn bộ tâm trí của tôi.
Trong buồng chị Chi chưa ngủ. Tôi đoán thế. Đêm nay muốn ngồi cả đêm với chị, biết là sẽ chẳng làm được một cái gì đâu. Nhưng với tôi chỉ cần được nghe chị nói, được nhìn chị cười, được ngồi cạnh chị và hít hà hương thơm từ cơ thể chị toát ra là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Vậy mà không được. Tôi vừa suy nghĩ miên man vừa tiếc hùi hụi. Bõng chị thỏ thẻ gọi tôi:
– Nghĩa ơi.
Chị gọi nhỏ quá, tôi lại đang mải nghĩ vậy nên tôi không dám chắc có phải chị gọi tôi không nên tôi không dám trả lời. Chị gọi to hơn.
– Nghĩa ơi, ngủ chưa?
– Dạ. Gì vậy chị Chi.
– Chưa ngủ à?
– Em chuẩn bị.
Chị ngập ngừng.
– Đi cùng chị ra vườn được không?
Không để tôi hỏi rõ lí do chị nói luôn.
– Đưa chị ra vườn chị đi vệ sinh (tè). Ra đó một mình chị sợ rắn lắm.
Chắc chị mỏi tè không chịu được nữa. Tôi lóp ngóp bò dậy. Châm cái đèn dầu rồi dẫn chị đi. Đến gần cái chĩnh nước tiểu, tôi nói với chị.
– Em đi vào sân đứng đợi chị nhé.
Con gái thành phố lá ngọc cành vàng. Từng cọng lông với họ có khi còn quý hơn cả cơ thể mình nữa. Tôi thầm nghĩ rồi tính đi vào trong sân. Chị ngăn lại:
– Thôi đứng đây đi, rắn đến thì chị làm sao? Em quay mặt ra kia đi là được mà.
Chị vừa nói vừa nhìn tôi cừa chỉ ra phía đống gạch vụn dưới gốc cây khế, nơi ngổn ngang và u tối nhất mảnh vườn nhà tôi.
– Dạ.
Tim tôi đập mạnh. Cảm giác gần gũi cơ thể chị chắc không bao giờ gần hơn được nữa. Từng động tác, từng âm thanh của chị như đang len lỏi vào tận tất cả cá giác quan của tôi.
Sột soạt tiếng chị cởi quần. Do quá si mê nên tôi dường như đã thấy thoang thoảng một mùi hương khác (Có thể là mùi xà bông chị tắm khi nãy hoà cùng mùi "da thịt đàn bà" của chị). Và rồi âm thanh "róc rách" từ tốn nhẹ nhàng vang lên. Tôi nín thở rồi tự vấn.
Đàn bà đái vậy hay là vì tôi mà chị nhẹ nhàng???
Chim tôi cứng ngắc. Đợi chị đái xong không lẽ làm liều???