My Memory - Chương 35
Buổi sinh nhật diễn ra khi cái bánh to lù lù mang tới.. Bữa tiệc cũng đã sẵn sàng… Nó vẫn ngồi góc đấy check tập tài liệu. Nhưng Nó không hiểu sao lại làm thế… Thường mấy cậu ấm cô chiêu toàn ra bar quẩy nhiệt tình rồi lại tăng 2 tăng 3… Đang suy nghĩ thì chị kéo ra… Có tiếng nói của khang… Chẳng sai…
– cảm ơn mọi người đã tới dự sinh nhật của tôi… Tí nữa ta sẽ tiếp tục đi bar và ai chưa muốn dừng thì chúng ta sẽ có thêm kế hoạch khác… Mọi người đã sẵn sàng chưa?
– Rồi – Tất cả đều đồng thanh. Trừ nó…
– À tiện đây tôi cũng muốn chia sẻ một điều… Tôi đã và đang từng thích một người từ lâu rồi nhưng hôm nay nhân dịp sinh nhật này… Tôi… À… Anh muốn hỏi Vy… Em có đồng ý làm người yêu anh không?
Nó biết điều này sẽ xảy ra…. Không sớm thì muộn thôi… Nhưng thế này thì hơi nhanh… mọi ánh mắt đổ dồn về phía chị. Chị nhìn nó… Nó im lặng nhìn về phía tên Khang chờ đợi… Cảm giác bình yên chứ không sao động chút nào…
– Em xin lỗi… Nhưng em không thể nhận lời rồi… – chị cười xong ôm cánh tay nó….
Sau cái biến cố ấy cho đến tận bây giờ dù gặp tình huống tốt hay xấu nó cũng không bao giờ bỏ đi… Có lẽ là nó Sợ… Sao cũng được.. Đến giờ Nó hạn chế đến mức tối đa số lần cãi nhau của hai đứa. Và nếu có là nó cưỡng hôn luôn… Nhưng cưỡng không được thì nó ngồi nhíu mày… Nghe chửi… Một lúc sau là đâu lại vào đó… Mà thực tế là nó không có cửa… Vợ thì nói nhỏ nhẹ thôi…
– đừng có bật…
– …..
– Đàn ông phải như thế… – mẹ nó suốt ngày trêu nó… Bé thì chẳng biết gì cũng cười…
– vớ va vớ vẩn… – câu chống chế yếu ớt của nó…
Trở lại với câu chuyện ngày ấy… Bây giờ thì tất cả ánh mắt lại đổ về phía nó… Nó vẫn im lặng nhìn tên Khang…
– À… Vậy thì buồn quá nhỉ.. không sao… Chúng ta vẫn phải chúc mừng đôi bạn trẻ này rồi… Nhưng hãy nhớ là anh sẽ luôn cạnh tranh đấy… – tên Khang nói
Câu nói đơn giản mà làm xoay chuyển sự việc về hướng ban đầu… Nó hơi ngạc nhiên với tên Khang này… Bữa tiệc diễn ra. Nó không uống nhiều. Đến lúc đi bar thì nó lấy cớ về trước. Chị thì có vẻ tiếc nên ra cổng nó bảo
– Em đi đi cho vui… Chứ ở phòng cũng có gì đâu… Anh qua công ty tầm một hai tiếng mới về…
– Thôi… Em qua công ty cùng anh xong về luôn…
– gớm… Đi đi… Nhìn cái mặt tiếc kìa… – Nó cười
– không phải mà…
Đúng lúc mọi người đi ra… Nó dắt con dream thái ra mà ai cũng nhìn… Có ánh mắt khinh bỉ… Chắc sẽ có ai đó nghĩ nó đang trèo cao… Cũng phải… Nó còn muốn trèo cao hơn nữa cơ… Đừng trách nó tham… Ý nó là cả về công việc…
Chị cũng xin phép về luôn cùng nó… Nó qua quán bún đêm quen thuộc. Mua vài suất bún… Chị cứ vừa đi xe vừa ngó sang Nó hỏi
– Anh ăn gì mà nhiều thế?
– cứ làm đêm là Anh toàn ăn bằng này thôi – nó cười làm chị nhăn mặt giơ tay dọa dọa đánh…
Nó dừng xe trước căn nhà nhỏ xa cái trung tâm thành phố đẹp đẽ này. Mấy đứa trẻ con chạy ra gọi tên nó líu ríu. Trong số đó có thằng nhóc tên Minh. Nó gặp thằng nhóc trong lúc đi ăn đêm vì phải làm nốt đống giấy tờ…
……….
– Cho con một tô bún cô ơi… – tiếng nó gọi cô chủ quán… Nó ăn quen ở quán này rồi nhưng hôm nay là ngày đầu tiên nó đi ăn đêm ở đây… Cô chủ quán hiểu nó muốn ăn gì… Đang ăn thì nó có cảm giác ai đó đang nhìn nó… Ngẩng mặt lên là nó thấy một thằng nhóc tầm 10 11 tuổi… Ấn tượng đầu tiên của nó là đôi mắt trong veo của thằng nhóc… Gặp gỡ bao nhiêu người nhưng đây là lần đầu tiên nó thấy một đôi mắt sáng và hồn nhiên đến thế… Một tờ giấy trắng vẫn đang đợi cuộc sống viết lên những vết mực để có thể trưởng thành… Nó nhìn thẳng vào thằng nhóc thì thằng nhóc quay đi chỗ khác. Lúc sau cô chủ quán ra đưa cho thằng nhóc một bịch gì đó rồi cái bóng thằng nhóc khuất dần trong cái màn đêm tĩnh mịc..
– thằng bé kia là con cô à? Đẹp trai thế? – nó quay ra hỏi cô chủ quán
– không phải… Nhà nó nghèo lắm con à… Nên tầm này là nó ra quán xin cô ít thức ăn mang về cho các em nó… Thằng nhóc ngoan lắm… Nghỉ học là ra đây làm phụ cô… Hôm nào mà quán cô nghỉ là lại đi đánh giầy không à…
– thế bố mẹ nó đâu rồi cô? – Nó ngạc nhiên hỏi
– bố nó nghiện rượu làm khổ mấy mẹ con nó mới chết năm ngoái á… Mẹ nó thì tần tảo suốt mà chẳng ăn thua… Suýt mấy lần thằng nhóc định bỏ học làm cô khuyên hoài mới đi á…. – cô chủ giải thích cho nó mà nhìn cô cũng sắp khóc….
Trở lại công ty làm mà câu chuyện của cô chủ quán về thằng nhóc làm nó phải suy nghĩ rất nhiều… Một chút đồng cảm… Nó thấy đâu đó là cuộc sống của nó trước đây… Vậy là hôm sau nó quyết định rình thằng nhóc… Cũng tầm giờ ấy thằng nhóc qua quán lấy thức ăn… Nó vẫy vẫy thằng nhóc…
– Ê cu
Thằng nhóc thấy nó gọi thì có vẻ sợ nhưng vẫn đi ra…
– ngồi đây anh nhờ chút nhé…
– vầng… – thằng nhóc vẫn chưa hiểu nó định làm gì
– Một tô bún đặc biệt nha cô? – Cô chủ hiểu nó định làm gì hay sao ấy nên làm sẵn luôn rồi… Thằng nhóc thấy tô bún đặt trước mặt thì ngạc nhiên
– Ăn hộ anh tô bún… Anh no quá mà lỡ gọi rồi…
– Em không ăn đâu… Em no rồi… – thằng nhóc lưỡng lự nhưng cái bụng lại biểu tình…
– Ăn hộ anh đi… Không có độc đâu mà lo… – Nó trêu thằng nhóc
– Em không dám đâu… – thằng nhóc vẫn lưỡng lự
– không sao… Ăn đi.. anh mời… – Nó quay sang cô chủ ý muốn giúp
– Ăn đi… Anh này không bắt cóc mày đâu cu… – được cô chủ nói vậy thằng nhóc mới dám ăn
Nhưng tưởng chừng như thằng nhóc sẽ ăn hết thì thằng nhóc lại đi lấy một cái túi bóng khác rồi bỏ đùi gà và chả mọc vào đó rồi ăn mỗi bún không… Nó ngạc nhiên nhưng vì thằng nhóc ăn ngon quá… Nó không nỡ hỏi… Thằng nhóc xì xụp hết tô bún thì nó mới nói
– sao không ăn hết đi?
– Em cảm ơn anh nhưng mấy đứa em của em đói hơn…
Sau câu nói ấy. Nó thấy sống mũi cay cay. Nó hỏi tiếp
– Nhà nhóc ở gần đây không?
– Em ở khu xxx – thằng nhóc hồn nhiên trả lời
– xa thế? Nhóc đi bộ hả?
– vâng. Em đi hoài mà…
– Nhà anh cũng gần khu đấy. Có đi nhờ không? – Nó hỏi thằng nhóc vậy vì muốn đưa thằng nhỏ về thôi. Phòng nó đi hướng ngược lại mà…
– vâng. Vậy cho em đi nhờ chút…
Đưa thằng nhóc về mà nó còn sợ không nhớ đường về… Dừng chân tại ngôi nhà nhỏ đơn sơ thằng nhóc xách bịch đồ ăn vào nhà… Vậy mà Nó cứ tưởng ở thành phố đẹp đẽ này thì không có nhà nghèo đến thế… Hai đứa nhỏ em gái sinh đôi của thằng nhóc thấy thằng nhóc về thì mừng quýnh lên… Trong cái ánh sáng mờ mờ của bóng đèn sợi đốt nó thấy lại cái khuân mặt hồn nhiên ngày nào của nó vẫn hay đợi mẹ đi chợ về… Hai đứa nhóc em thằng nhóc thấy nó thì thoáng khựng lại…
– Anh là Hiếu. Làm quen được không? – nó giơ cả hai tay ra để bắt tay hai đứa nhỏ… Hai đứa lưỡng lự nhưng nhận được cái gật đầu của thằng nhóc mới dám bắt tay nó… Mang đồ ăn vào trong… Nhìn lũ trẻ ăn ngon lành mà nó thấy vui quá… Thằng nhóc ăn một hai miếng xong đi ra ngoài rót cho nó cốc nước…
– mẹ em đâu rồi? – nó hỏi
– mẹ em đi làm đêm tới sáng mới về cơ… – thằng nhóc nói xong là quay ra nhìn hai đứa em tầm 5 6 tuổi đang ăn…
Ngồi nói thêm đôi ba câu là nó đi về… Nó không biết phải giúp đỡ gia đình thằng nhóc như thế nào nữa… Tiền đưa mãi cũng hết và lại nó cũng không phải là đại gia. Một cái gì đó thiết thực thì có lẽ tốt hơn…. Vậy là hôm sau nó quay lại nhà thằng nhóc kéo đi luôn. Thằng nhóc chưa hiểu gì thì nó đã dừng xe ở tiệm bán xe đạp
– Em thích cái nào thì lấy đi – Nó quay sang nhìn thằng nhóc vẫn ngơ ngơ… Đúng kiểu lúc trước của nó….
– Em… Em… Không… – thằng nhóc lắp bắp
– cái này để khi lớn trả cũng được. Mua tạm một chiếc mà đi mua đồ ăn cho mấy đứa nhỏ chứ? Để chúng nó ngồi chờ mai chết vì đói à? – Cái lý do lừa trẻ con của nó vẫn có tác dụng… Thằng nhóc chọn một chiếc xe đạp bình thường… Nó biết là thằng nhóc ngại nên cứ chỉ sang cái xe mini nhật… Chốt hạ là thằng nhóc cũng xuôi theo luôn… Từ lúc có xe mới thằng nhóc cười tươi… Nó thấy thật nhẹ nhàng… Chẳng phải vì làm việc tốt mà nó cũng đang giúp chính bản thân nó… Dắt thằng nhóc đi ăn kem rửa xe mới mà thằng nhóc nhất quyết là phải mua về nhà mới chịu… Về đến nhà nó gặp mẹ của thằng nhóc… Cái khuôn mặt chữ điền khắc khổ làm nó nghĩ về người đàn ông bị thần kinh ở xóm nghèo nó…
Cái thời kháng chiến chống ông ta nhập ngũ… Nhưng khi bị trúng đạn thì phải về quê. Sau ca phẫu thuật chỉ giữ được mạng sống thì ông ta bị thần kinh… Một số còn gọi là động kinh ấy… tưởng chừng về quê nhà ông ta sẽ là anh hùng với những mẩu chuyện thời kháng chiến thì không… Căn bệnh động kinh tái phát làm cơ thể ông co giật. Nước bọt sùi ra khỏi cái miệng. Mắt trợn ngược. Tỉnh lại là ông cứ đi lại vô định Làm ai cũng sợ…. Chẳng biết vô tình hay cố ý những bà mẹ có con nhỏ thường lấy ông ra để dọa những đứa trẻ…
– không ngoan là ông ba bị… Ông dồ bắt đi đấy…
Có lần nó còn cùng lũ trẻ trêu ông. Về nhà thì mẹ biết mẹ đánh cho nát cả mông. Xong mẹ nó lại kể về cuộc đời ông… Cuộc đời người lính… Thế là tối đó nó quyết định sang nhà ông để xin lỗi… Và Nó đã bắt đầu say xưa trong những mẩu chuyện về thời kháng chiến của ông ở vùng biên giới việt – trung
Người lính ai cũng biết đánh đàn thì phải… Đó là người thầy dạy đàn đầu tiên và duy nhất của nó…
– chào cậu – tiếng mẹ thằng nhóc làm nó giật mình
– vâng. Con chào cô… – Nó cười tươi
– cô nghe thằng Minh ngày nó kể rồi. Mới gặp mà con đã giúp vậy. Cô không dám nhận đâu- mẹ thằng nhóc nhăn mặt nhìn nó
– không sao cô ơi… Ngày xưa nhà con cũng y hệt như nhà cô ấy. Mẹ con hay nói là nếu sau này đi làm có tiền thì phải giúp đỡ người khó khăn hơn mình. Với lại cái xe đạp có bao nhiêu đau cô. Cô nhận đi cho con vui…
Nó nói vậy làm mẹ thằng nhóc không từ chối được… Có gì đó vui vui trên khuân mặt khắc khổ ấy… Vào nhà ngồi nói chuyện môt lúc với mẹ thằng nhóc là nó bảo thằng nhóc đưa ra chợ mua ít thức ăn… Hai anh em đi xe đạp mới đi chợ mà thằng nhóc cứ im im
– sao thế? – nó hỏi…
– …. Cảm ơn anh nhé – thằng nhóc im lặng một lúc rồi nói
– không sao… Thống nhất là sau này sẽ trả lại anh mà
– vâng…
– …..
– mà ngoài bắc có mùa đông hả anh? Nó như thế nào?
– Nó lạnh gấp bốn năm lần những hôm lạnh nhất ở đây. Buốt chân buốt tay lắm…
– thích nhỉ anh nhỉ… Chỗ anh có tuyết không?
– không… Phải đi ngược lên sa pa mới có tuyết….
– ….
– ….
Lại im lặng… Một lúc sau thằng nhóc bắt đầu kể về gia đình…
– Bố em nát rượu… Ngày nào không có rượu là ông đánh chửi mẹ con em… Ông chửi em là đứa con thừa vì em là con riêng của mẹ mà ông ta k đẻ được con trai… – thằng nhóc lầm lũi kể lại cho nó… Hóa ra sau khi sinh đôi được hai bé Yến và Trang thì một tai nạn cướp đi cái quyền được tiếp tục làm bố của ông… Một cái lối suy nghĩ cổ hủ của đa số người châu á… Con nào mà chả là con… Một thời gian dài dùng rượu thì cuối cùng ông cũng ra đi vì căn bệnh gan… Cuộc đời một con người không biết trân trọng những thứ mình đang có…
Nó nghe xong câu chuyện của thằng nhóc mà nó thấy cuộc sống của nó còn vẫn tốt đẹp chán… Đi chợ về là nó về phòng luôn… Nhiều suy nghĩ…. Vậy là thỉnh thoảng nó lại qua nhà thằng nhóc. Dần dần cũng quen…
Trở lại với lúc nó đến ngôi nhà của thằng nhóc. Lũ trẻ ríu rít hỏi sao nó cả tuần không sang. Nó cười
– Anh bị ốm mà. Hôm nào đền bù sau nhé…
Về phòng mà chị cứ nhìn nó như là vật thể lạ ấy…
– sao không cho em biết?
Nó chẳng nói gì cõng chị đi tắm xong kéo vào phòng ngủ rồi kể cho chị nghe về thằng nhóc và gia đình thằng nhóc… Chị nghe xong ôm nó sụt sịt…
– Em thương bọn trẻ quá anh ạ
– Ừm… Anh cũng vậy…
Chị kéo nó lại hôn vào môi nó…
– chồng ơi… Mình có em bé đi…