My Memory - Chương 33
– mày lại luyên thuyên đi… – bố gái sợ bị nghe thấy nên chặn họng nó luôn… Nó về nhà được hai hôm thì lại phải đi… Bay sáng nên chiều là có mặt ở đà nẵng rồi… Về đến phòng đã thấy chị ở ngoài đó ngó ngó… Chả biết nên nghĩ sao cho đúng… Chị cứ như vậy thì làm sao mà dứt khoát được…
– Định ăn trộm cái gì đấy? – nó nghiêm mặt nhìn chị. Thấy nó là chị chạy lại ôm luôn… Mặt như sắp khóc…
– Anh đi đâu mà gọi không nghe máy? Hả? Hả?
Nó thấy thương chị quá… Định đuổi khéo chị về mà chị cứ thế thì ai nỡ…
– à.. anh tắt máy… Vừa về quê… Mới xuống…
Nó bỏ cái balo xuống vỗ nhẹ vào lưng chị…
– Tưởng anh lại bỏ đi… – chị sụt sịt
– không có mà… – Nó cười… Vẫn để im cho chị ôm – Vy không giận à?
– giận gì… Đợi bao lâu rồi… Thêm chút nữa thì cũng chẳng sao…
– hả? – nó ngớ người
– ….
– thôi vào trong đi… Ngoài này nắng…
Vậy là tuần sau đó chị lại trở thành một thành viên không chính thức ở phòng nó… Chìa khóa cũng lấy một cái… Ngày nào cũng sang đợi nó về rồi nấu cơm cho ăn…
– Làm vậy mà không mệt à? Đi học xong lại sang đây… Tối lại về… – Nó cằn nhằn trong lúc hai đứa ăn cơm
– chứ phải làm như thế nào nữa… – chị phụng phịu
– …. – Nó im lặng ăn tiếp…
– Hay em sang đây luôn nhé? – Chị nhìn nó chờ đợi như thể câu này muốn nói từ lâu lắm rồi…
– Em đang nghĩ cái gì thế? – nó hỏi vặn lại chị…
– …. – chị nhìn nó im lặng
– Em cứ như vậy thì làm sao mà có một tương lai tốt chứ? Em có biết bố em không muốn em yêu anh không? Ngay từ cái lần gặp đầu tiên chúng ta đã là một đôi đũa lệch rồi… Em cứ cố chấp như vậy thì cuối cùng em lại là người đau khổ thôi… – Nó nhìn thẳng vào chị…
– vầng – chị xị mặt xuống. Chọc chọc đôi đũa vào bát cơm… Nó biết ngay mà…
– rồi… rồi… Em muốn làm gì thì làm… – Nó cứ thấy chị như vậy là lại xuôi…
– hì hì – chị nhìn nó cười khúc khích
Thế là tối đấy chị ở luôn phòng nó… Đôi khi nó cũng nghĩ chẳng biết chị lấy đâu ra cái nghị lực phi thường đến vậy…
Ăn xong định ra ngoài tránh mặt chị thì bị chị kéo lại
– đi đâu thế?
– Anh đi mua bao thuốc lá
– không hút nữa… Bỏ đi… – chị trừng mắt nhìn nó
– bỏ không được… – Nó nhăn nhó
– thế từ giờ một ngày em cho anh hút 6 điếu…
– không được… Ngày thường đã hết một bao rồi…
– 4 điếu… – đúng giọng dân kinh doanh… Không thể mặc cả…
– thôi… Được rồi… 6 điếu… Anh đi mua đã…
– đây… Không phải đi đâu hết… – chị nói xong là lôi bao thuốc tịch thu của nó từ lần đi hát trước… Hết cớ trốn nên đành ở phòng… Lúc sau chị đi tắm.. Ra mặc đúng cái áo sơ mi rộng của nó, tay cầm khăn mặt lau lau tóc… Dáng chị cao nên cái áo chỉ che hết cái phần nhạy cảm. Đã thế lúc nghiêng người lau tóc là chiếc áo như phản cái tác dụng che chắn đi vậy…
– Anh nhìn cái gì mà ghê thế? – Chị thấy nó nhìn thì đỏ mặt…
– Em lấy bộ quần áo thể thao của anh mặc vào đi…
– nghĩ bậy… Em vẫn mặc đồ lót nhé…
– mặc như không mặc ấy… – Nó nói xong là lại cắm đầu vào cái ti vi cho quên đi cái hình ảnh đấy…
– …..
– …..
– Anh… Chụp ảnh đi… – đang ngồi xem là chị chạy ra kéo mặt nó lại…
– không… Xấu trai nên không muốn chụp… – Nó nhảy sang chỗ bên cạnh
– không… Một pic thôi… – chị vẫn không tha cho nó…
Giằng co chán chê thì chị ngồi ra một góc tự sướng vì không ép nó chụp được… Bỗng điện thoại nó có người gọi…
Hương is callings…
Chị giật cái điện thoại nó xong ném trả về phía nó… Đi thẳng vào trong phòng… Hóa ra con bé hỏi nó về đống tài liệu…. Nó trả lời qua loa rồi xem ti vi tiếp… phần Nó không cũng thích… Phần vì chị đang ghen…
Gần 9h thì nó tắt hết điện rồi vào ghế sofa ngủ… Nửa đêm thấy có gì đó vướng vướng thì hóa ra chị đang nằm gọn trong nó. Đầu gối vào tay nó… Cái mùi thơm của chị vẫn thế.. Làm nó khó chịu…. Đấu tranh mãi. nhắm mắt được chút thì cảm giác ai đang hôn nhẹ vào môi nó… Nó biết là chị… Nó biết điều này sẽ xảy ra nhưng nó nửa muốn dừng lại… Nửa không muốn dừng lại
– ….
– ….
Một sự im lặng… Chị lại tiếp tục hôn nó… Nụ hôn vẫn vụng vụng… Nó dần dần bị cuốn theo… Đôi tay nó lại theo bản năng luồn sâu vào trong cái áo sơ mi… Chị rên khẽ xong nằm lên người nó… Thò tay xuống ôm cổ nó hôn… Nó giật mình tỉnh khi chị dừng nụ hôn lại… Lui xuống phía dưới kéo cái quần lửng nó xuống…
– dừng lại đi.. – Nó thở nhanh kéo chị lên rồi đẩy chị xuống… Đứng dậy… – đừng làm thế…
Nó đi nhanh về phía phòng vệ sinh… Nó cần phải tắm cho cơ thể tỉnh táo…
Ra ngoài không thấy chị đâu. Cửa thì mở hé… Chẳng suy nghĩ nhiều nó chạy theo luôn… Ra tận đầu ngõ mà cũng chẳng thấy chị… Nó bắt đầu nghĩ đến những điều tệ nhất có thể xảy ra… Như với gái… Nó đã để gái đi một lần và nó đã mất đi gái mãi mãi… Chẳng lẽ nó cứ ở cạnh ai là người đó phải khổ sao?
Dây thần kinh nó bắt đầu căng ra… Nó sock. Hàng vạn câu hỏi nếu bắt đầu từ gái rồi đến chị hiện ra trong đầu nó… Nó bắt đầu quẫn… Không nghĩ thêm được gì nhiều ngoài việc đi tìm chị… Nó cứ đi và đi…
Trời bắt đầu đổ mưa sau những ngày nắng như một lẽ tự nhiên…
Nó càng căng thẳng thêm… Nó về cửa phòng là lúc 3h sáng… Người ướt đẫm nước mưa… Thở dài… Cơ thể mệt mỏi… Mắt nó như ríu lại…
Định mở cửa vào thì có tiếng nói
– Anh đi đâu thế? – là của chị…
Nó mở to mắt quay lại… Lấy tay vuốt mặt cho dễ nhìn thì đúng là chị. Đang cầm cái ô… Chẳng nói gì Nó chạy ra ôm chặt chị cứ như sợ con người ấy sẽ tan biến ngay vậy… Chị thấy nó vậy thì để im… Ngạc nhiên…
– vừa đi đâu? Nó hỏi
– Em… Em…
– lần sau đừng có đi đâu vào giờ này biết chưa? ĐỪNG BAO GIỜ RÕ CHƯA? – Nó nhấn mạnh từng chữ một… Thở nhanh…
– V… vâng… – chị thấy nó vậy thì lắm bắp…
– …..
– Anh vào tắm đi… – Nó phần vì nó vẫn còn sock… Phần vì cơ thể mệt mỏi nên cứ đứng ôm chị… Chị nhắc thì nó mới bắt đầu đi vào… vẫn im lặng…
Tắm xong nó không nói gì kéo chị lên giường ôm ngủ… Nó không muốn để chị ra ngoài nữa… Nó sợ lại thế… Chị chắc sợ nên im re…
Nó lại mơ giấc mơ ấy… Nó thấy gái vẫn nhìn nó đầy trách móc… Nó bật dậy người toát mồ hôi… Thở gấp…
– Ngân…
Nó đờ người ra… Căng thẳng tột độ… Nước mắt lại chảy… Phút giây ấy Nó cảm thấy nhớ gái… Nhớ bé… Và mặc cảm tội lỗi trong nó vẫn còn đó… Như mới ngày hôm qua thôi…
Có một vòng tay ôm lấy nó dỗ dành… vỗ nhẹ vào lưng nó…
– mọi thứ ổn rồi… Ngủ đi…
Nó không nhớ nó đã ngủ như nào nhưng tỉnh dậy là nó biết nó đang ốm… Cái cảm giác mấy năm không ốm xong bị nếu ai đã trải qua rồi chắc hiểu… Chân tay chẳng có sức lực… Đầu óc quay cuồng… Người như đi mượn… Và thường nằm khá lâu… Một tuần giời nó nằm ở giường… Chị lo lên lo xuống… Hóa ra chị muốn thử nó thôi. Chị vẫn ở phòng nó… Nó thì chỉ cười khổ…
– tại em nên anh ốm… Em xin lỗi…
– ốm nhẹ thôi mà…
Nó cũng thắc mắc về lý do chị biết chuyện của nó…
– Em biết tin là đến đám luôn… Nhìn anh như người mất hồn ấy… Hỏi mà anh có trả lời đâu? Lúc sau bố em gọi về nhà để mai bay sớm nên không làm được gì giúp anh
– sao Nam lại biết?
– Nó cứ theo em đấy chứ…
– hm… ừm…
Theo câu chuyện chị kể thì thanh niên Nam lại nhúng tay vào rồi… Nó thì đang suy nghĩ điều gì đó… Chị gọi mới giật mình à ừ