My Memory - Chương 31
Nhật ký, ngày 27 tháng 12 năm 2014
Một năm kể từ ngày mẹ con không còn… Bố đã trốn tránh quá khứ để không phải suy nghĩ… Nhưng không được… Bố phải đối mặt… Bố tìm thấy thứ duy nhất còn lại của mẹ con… Bộ quyết định sẽ viết tiếp. Bố sẽ viết về con, về cách mà con lớn… Về những giận hờn khi con lớn… Về cả những lỗi lầm mà bố phải chuộc lại… Con sẽ lớn như bao đứa trẻ khác… Con sẽ xinh đẹp như mẹ… Nhưng thật là thiệt thòi khi con không có mẹ… Con sẽ biết chuyện này khi lớn… Con sẽ giận bố… Nhưng bố không bao giờ trách con mà bố sẽ cảm thấy tự hào vì con đã lớn đã hiểu được những điều đúng sai… Và được nhìn con lớn là niềm hạnh phúc vô bờ bến của bố….
Trong công ty nó làm lại có đứa thích nó… Con bé tên Hương… Người huế mà giọng nào cũng nói được… Nó cũng chẳng biết con bé thích nó là vì cái gì….Và Đó cũng là một trong những ẩn số mà nó chưa bao giờ giải thích được…
– Anh…
– gì?
– Đi ăn đi? – con bé nhìn nó thích thú còn nó thì đang cặm cụi làm nốt đống giấy tờ..
– Anh không đói… Em đi trước đi… – Nó nói mặt vẫn cắm xuống… Thế là con bé mặt xị đi mất…
Con bé xinh lắm… Theo nó thấy là con gái ngành thiết kế như nó thì hiếm.. Nhưng có thì lại rất xinh… Công ty nó là bằng chứng… Cứ nhan nhản ra đấy thôi…
Nhưng nó từ ngày gái mất chưa có một phút nào là nghĩ đến việc sẽ yêu thêm một ai khác…
Mấy đời bánh đúc có xương…
Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng…
Nó sợ làm bé khổ… Bé là hy vọng sống duy nhất của nó… Nó cũng đã từng nghĩ chỉ cần bé lấy chồng rồi ổn định là nó sẽ trở về với gái… Nó xa gái quá lâu rồi…
Ở vùng đất này… Nói thì là mới chứ bố nó đều quen thuộc với nơi này rồi… Nó cũng đã thuê được một căn phòng khác đẹp để ở… Lương hàng tháng cũng dư ra kha khá… Chưa tính việc nó nhận ngoài…
Công việc thì bắt buộc nó phải va chạm nhiều nên con người nó trở nên cứng cáp hơn… Không phải chỉ riêng cái đầu mà nó đã biết cái gì nên nhịn và cái gì không nên nhịn… Mỗi lần là một bài học… Làm được hai tháng mà nó phải về nhà tới 4 lần vì sinh nhật bé và nhớ gái… Lần nào về cũng ra với gái đầu tiên… Nhổ hết cỏ dại rồi mới lếch thếch đi bộ hoặc taxi về…
Tháng 3 ở đà nẵng và quê nó không khí một trời một vực… Nó đang chuẩn bị đi uống cafe thì bị con bé chặn lại…
– Anh
– ơi
– đi uống cafe không mời em à?
– em mời sếp kìa… Anh đi mua rồi mang về phòng uống thôi…
Thế là con bé lại xị mặt xuống…
Nó nói vậy vì nó biết ông sếp thích con bé nên nó cũng muốn tránh càng xa càng tốt… Đỡ mệt…
Tháng 4 cũng đến… Con bé cũng gần như là ghét nó… Nó Kệ… Vậy càng tốt… Nhưng có những định mệnh mà chẳng ai ngờ tới…Nó gặp lại chị… Chị vẫn xinh… Chị học quản trị kinh doanh ở đây… Hai đứa ngồi uống cafe tâm sự
– Anh dạo này sao rồi?
– cũng ổn ổn thôi… Công việc thì cũng tà tà…
– bé khỏe không anh?
– Nó khỏe như con trâu ấy… Lần nào về cũng bắt vật nhau… – Nó bật cười – mà Vy sinh năm 91 à?
– 90
– thẻ kìa…
Nó nói làm chị ngượng… Hóa ra chị sinh năm 92 nhưng đi học sớm một năm nên phải đổi thành 91… Nhưng nó không hiểu sao phải nói dối tuổi với nó làm gì? Hỏi mãi chị cũng chẳng nói… Buổi gặp kết thúc khi nó phải về công ty đi gặp khách hàng… nửa tháng sau thì chị mời nó đến dự sinh nhật… Nó từ chối không được nên đành phải đi… Nó chọn sơ mi xanh nhạt và quần vải… đi làm nhiều nên mặc quần vải đâm ra quen. Rồi đi đến chỗ quán chị tổ chức sinh nhật…
Đến nơi… Nó bước vào trong căn phòng gần cuối hành lang… Căn phòng rộng nhất… rất bắt mắt… Cái này theo nó là thuê người trang trí… Vì từng chi tiết được làm một cách rất tỉ tỉ… Nhưng cũng có thể là nó sai…
Đa số toàn là người tầm tuổi chị… Một số ánh mắt soi mọi nó… Nó nhận ra thanh niên Nam… Thanh niên nhìn nó khó chịu… Nó khinh… Rồi chị đến… Chị mặc cái váy trắng… Đẹp. Rất đẹp…
Lễ sinh nhật diễn ra… Nó chọn một chỗ trong góc để ngồi… Thanh niên Nam lên làm Mc. Nói chuyện cũng có duyên lắm… Bài hát chúc mừng sinh nhật của phan đinh tùng vang lên… Nhìn chị vui lắm… Cuộc vui bắt đầu khi chị hát bài gì đó nó cũng chẳng nhớ tên nữa… Chị hát hay khỏi bàn… Một bài hát vui vẻ… Thanh niên Nam lên cầm mic… Lòng vòng vài câu là nó biết thanh niên định tỏ tình nên nó lấy bao thuốc ra khỏi túi quần rồi đi ra ngoài… Nó không muốn biết kết quả…
– Pạch…
Tiếng bật lửa lên là nó rít một hơi dài… Nó cảm thấy không thoải mái cho lắm… Làn khói mỏng làm cơ thể nó nhẹ nhàng hơn… Làm thêm vài hơi nữa thì nó dập điếu thuốc và đi vào trong phòng vệ sinh… Khi đi ra nó gặp thanh niên Nam nhìn nó hằm hằm. Chẳng nói gì lao thẳng về phía nó túm cổ áo…
– mày bị cái đéo gì mà bám dai như đỉa thế? Vợ cũ mày chưa đủ để mày sáng mắt ra à?
Máu nó dồn lên não.. Thanh niên đang định đấm nó thì tay trái nó nắm chặt cái cổ tay của thanh niên lại…
– Bụp…
Nó đấm thẳng vào mặt thanh niên… Bị bất ngờ và thêm phát đấm thanh niên ngửa mặt ra sau… Nó lấy tay trái túm cổ áo đấm thêm cho phát nữa và cuối cùng là một đạp làm thanh niên ngã dúi dụi về phía cánh cửa cái rụp… Mọi người trong phòng nghe có động nên ra ngoài xem… Nó tiến lại gần thanh niên Nam đang lồm cồm bò dậy… Định túm cổ cho thêm mấy phát nữa thì chị nắm vai nó kéo lại phía sau và chạy ra đỡ thanh niên… Đám bạn thanh niên thấy bạn bị đánh thì có ý muốn ăn thua với nó… Nó chẳng sợ… Đây là quán quen của ông bố nó. Ngày mới xuống chưa thuê được nhà là nó cũng phải ở đây cả nửa tháng… Chai mặt luôn rồi…
Bóng dáng mấy ông bảo vệ đến vì có cam soi làm mấy thằng bạn của thanh niên dừng lại… Giờ mới để ý mũi thanh niên chảy máu..
– Hai người làm cái gì thế? – tiếng của chị
– Nó… – thanh niên chỉ về phía nó… Cay cú…
– ngày trước mày bịa chuyện cho tao. Cho người đánh tao. Tao có thể nhịn. Còn giờ mày động vào tao thì được. Nhưng bất cứ ai nói đến cô ấy đặc biệt là mày thì tao đéo nhịn đâu. Của mày thì mày giữ. Đéo ảnh hưởng đến kinh tế nhà tao. Còn nếu mày thích thì vào đây…
Câu nói của nó làm chị ngớ người. Có lẽ chị chưa biết nó thay đổi nhiều…
Nó thấy chị vậy thì cũng xuôi xuống. Chẳng muốn ăn thua nữa… Ít nhất hôm nay cũng là sinh nhật của chị… nên tốt hơn hết là nó nên đi về… quay sang chị
– xin lỗi Vy nhé… Tôi quá đáng rồi…
Nó nói xong là đi thẳng ra ngoài…
– mày cứ đợi đấy – tiếng thanh niên nói vọng ra phía nó
– còn gặp nhau nhiều… – Nó quay lại cười nửa miệng.
Châm xong điếu thuốc lá là nó lên con dream thái và đi thẳng… Nó giờ là vậy… Yêu ghét rõ ràng… Có người nói nó sống phũ.. Nó chỉ cười…
– Vậy cuộc sống mới đơn giản được…
Hôm sau cũng là chủ nhật… Nó lại theo thói quen là ra quán cafe ngồi… Một tách cafe. Một bao thuốc. Đang nhớ về những ngày cũ…